Chương 436: Nhà họ kiều thì có cái quái gì?
Không Say
28/11/2022
Chương 436 Nhà họ Kiều thì có cái quái gì? Sự hoảng sợ và bất an đột ngột của Kiều Huyền Du khiến Phan Lâm thấy hơi ngoài ý muốn.
Thấy Kiêu Huyên Du quay đầu lại, dáng vẻ giống như sắp khóc: “Phan Lâm, chúng ta trở về đi, bây giờ chúng ta vê ngay… Đi, vê đi!”
Nói xong, cũng mặc kệ Phan Lâm, xoay người muốn bỏ chạy.
Phan Lâm lập tức ngăn lại.
“Huyền Du, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Em đã đến tận cổng trường rồi, sao lại phải về nhà?”
Phan Lâm cau mày hỏi.
“Tôi… tôi đột nhiên cảm thấy người hơi khó chịu.
Tôi về nghỉ ngơi mấy ngày.
Mấy ngày nữa tôi… tôi sẽ tự mình đến…”
Kiều Huyền Du lắp bắp.
“Hơi khó chịu? Sao lại khó chịu?”
Phan Lâm lại hỏi.
“Tôi….
tôi cảm thấy đau bụng.”
“Ăn no bụng hả?”
“Không… không, tôi chỉ cảm thấy khó chịu thôi, có lẽ… dạ dày có gì đó không ổn… Phải về nhà nghỉ ngơi đi…”
Kiều Huyền Du ngập ngừng nói.
Phan Lâm nghe tiếng, lập tức nắm lấy cổ tay cô ấy.
‘A? Anh..
anh làm gì vậy? Buông ra!”
Kiêu Huyền Du lo lắng, lập tức muốn hất tay ra, nhưng tay của Phan Lâm giống như một sợi dây xích, khiến cô ấy không thể thoát ra.
Bị một người đàn ông cao lớn nắm lấy tay ở chốn đông người, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ãy lúc đỏ lúc trắng, vàng nhìn xung quanh, như thể sợ bị nhìn thấy.
Nhưng Phan Lâm mặc kệ, lại giơ tay lên, duỗi ngón tay ra bắt mạch cho cô.
Một lúc sau, Phan Lâm cau mày nói: “Huyền Du, đường ruột và dạ dày của em rất khỏe mạnh, trong người không có bệnh tật gì, sao lại thấy khó chịu?”
“Anh… anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Anh nói tôi khỏe thì tức là tôi khỏe à? Anh tưởng anh là bác sĩ à?”
Kiêu Huyền Du rút tay trở về, tức giận mắng.
“Tôi… Phan Lâm muốn nói cho Kiều Huyền Du biết quả thật anh là bác sĩ.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta không có giấy phép hành nghề, sợ nói ra Kiều Huyền Du sẽ không tin, ngay cả vị trí chủ tịch Hiệp hội Y tế Giang —————————-
Thấy Kiêu Huyên Du quay đầu lại, dáng vẻ giống như sắp khóc: “Phan Lâm, chúng ta trở về đi, bây giờ chúng ta vê ngay… Đi, vê đi!”
Nói xong, cũng mặc kệ Phan Lâm, xoay người muốn bỏ chạy.
Phan Lâm lập tức ngăn lại.
“Huyền Du, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Em đã đến tận cổng trường rồi, sao lại phải về nhà?”
Phan Lâm cau mày hỏi.
“Tôi… tôi đột nhiên cảm thấy người hơi khó chịu.
Tôi về nghỉ ngơi mấy ngày.
Mấy ngày nữa tôi… tôi sẽ tự mình đến…”
Kiều Huyền Du lắp bắp.
“Hơi khó chịu? Sao lại khó chịu?”
Phan Lâm lại hỏi.
“Tôi….
tôi cảm thấy đau bụng.”
“Ăn no bụng hả?”
“Không… không, tôi chỉ cảm thấy khó chịu thôi, có lẽ… dạ dày có gì đó không ổn… Phải về nhà nghỉ ngơi đi…”
Kiều Huyền Du ngập ngừng nói.
Phan Lâm nghe tiếng, lập tức nắm lấy cổ tay cô ấy.
‘A? Anh..
anh làm gì vậy? Buông ra!”
Kiêu Huyền Du lo lắng, lập tức muốn hất tay ra, nhưng tay của Phan Lâm giống như một sợi dây xích, khiến cô ấy không thể thoát ra.
Bị một người đàn ông cao lớn nắm lấy tay ở chốn đông người, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ãy lúc đỏ lúc trắng, vàng nhìn xung quanh, như thể sợ bị nhìn thấy.
Nhưng Phan Lâm mặc kệ, lại giơ tay lên, duỗi ngón tay ra bắt mạch cho cô.
Một lúc sau, Phan Lâm cau mày nói: “Huyền Du, đường ruột và dạ dày của em rất khỏe mạnh, trong người không có bệnh tật gì, sao lại thấy khó chịu?”
“Anh… anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Anh nói tôi khỏe thì tức là tôi khỏe à? Anh tưởng anh là bác sĩ à?”
Kiêu Huyền Du rút tay trở về, tức giận mắng.
“Tôi… Phan Lâm muốn nói cho Kiều Huyền Du biết quả thật anh là bác sĩ.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta không có giấy phép hành nghề, sợ nói ra Kiều Huyền Du sẽ không tin, ngay cả vị trí chủ tịch Hiệp hội Y tế Giang —————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.