Chương 275: Nhìn nhầm
Không Say
28/11/2022
Chiếc châm vừa mới rơi xuông, Phan Lâm hít thở sâu một hơi, mọi người dường như cũng hoàn toàn trở nên bình tĩnh lại.
Bất luận là ai, lúc này nhìn vê phía anh, thì trong lòng cũng sẽ xuất hiện một sự tĩnh lặng khó mà giải thích được, không hiểu sao tất cả mọi người giờ phút này ai nấy cũng đều cảm thấy Phan Lâm có sự thay da đổi thịt.
Mà lúc này, Ưng Thanh Hải đã đến gần.
Anh không dùng nắm đấm, mà lấy ra một chiếc quạt tay và đập vào đầu Phan Lâm.
Đừng tưởng rằng chiếc quạt tay nhẹ và dễ bể, nhưng khi đánh như vậy, nó ẩn chứa một sức mạnh ngàn cân, vung lên còn có một âm thanh ầm vang, cực kì đáng sợ.
Nếu như đập vào người người khác, thì đúng thật là không chết thì cũng tàn tật.
Nhưng vào khoảnh khắc nó chuẩn bị đập vào đầu Phan Lâm, một cánh tay nhanh như chớp, trong phút chốc ngăn chiếc quạt tay lại, sau đó chiếc quạt đột ngột rách ra.
Tách! Một âm thanh trong trẻo xuất hiện Chiếc quạt trực tiếp vỡ vụn.
“Cái gì cơ?”
Ưng Thanh Hải hơi ngây người ra Một cây kiếm gỗ từ phía bên cạnh đâm thẳng vào tim của Phan Lâm Kiếm vương ra tay rồi! Chỉ nghe thấy Kiếm Vương hét lên: “Ưng Thanh Hải, mau chóng lui xuống, người này không bình thường.”
Âm thanh này khiến cho sắc mặt Ưng Thanh Hải nhất thời trở nên căng thẳng.
Nhưng giây tiếp theo, năm đấm của Phan Lâm đã xông tới.
Anh không dám chần chừ, lập tức nhảy vọt trở về.
Tóm lại là tốc độ của anh cũng đủ nhanh, lại cộng thêm thanh kiếm gỗ của Kiếm Vương đã phong tỏa con đường truy kϊƈɦ của Phan Lâm, Ưng Thanh Hải đã không gặp chút nguy hiểm nào mà ẩn trốn đi được.
Kiếm Vương cũng không ra tay thêm với Phan Lâm, mà ôm lấy thanh kiếm ở trước mặt, nhìn vê phía Phan Lâm với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lúc này khuôn mặt già nua của anh ngập tràn sự kiêng dè.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường lại có thêm một phen náo động.
“Tiền bối Kiếm Vương ra tay rồi sao?”
“Vả lại… vừa nãy tên nhóc kia làm sao thế? Hình như anh ta đã phá vỡ thế tấn công của cậu Thanh Hải phải không?”
Đám người vô cùng kinh ngạc, đôi mắt như chiếc chuông đồng.
Ưng Thanh Hải liếc nhìn Kiếm Vương một cái, lạnh nhạt hỏi: “Người này làm sao thế?”
“Y võ!”
Kiếm Vương trầm giọng trả lời: “Chúng ta đều nhìn nhầm rồi, từ đầu tới cuối, hắn ta đều không phải là y võ bình thường! Chúng ta coi thường người này rồi!”
—————————-
Bất luận là ai, lúc này nhìn vê phía anh, thì trong lòng cũng sẽ xuất hiện một sự tĩnh lặng khó mà giải thích được, không hiểu sao tất cả mọi người giờ phút này ai nấy cũng đều cảm thấy Phan Lâm có sự thay da đổi thịt.
Mà lúc này, Ưng Thanh Hải đã đến gần.
Anh không dùng nắm đấm, mà lấy ra một chiếc quạt tay và đập vào đầu Phan Lâm.
Đừng tưởng rằng chiếc quạt tay nhẹ và dễ bể, nhưng khi đánh như vậy, nó ẩn chứa một sức mạnh ngàn cân, vung lên còn có một âm thanh ầm vang, cực kì đáng sợ.
Nếu như đập vào người người khác, thì đúng thật là không chết thì cũng tàn tật.
Nhưng vào khoảnh khắc nó chuẩn bị đập vào đầu Phan Lâm, một cánh tay nhanh như chớp, trong phút chốc ngăn chiếc quạt tay lại, sau đó chiếc quạt đột ngột rách ra.
Tách! Một âm thanh trong trẻo xuất hiện Chiếc quạt trực tiếp vỡ vụn.
“Cái gì cơ?”
Ưng Thanh Hải hơi ngây người ra Một cây kiếm gỗ từ phía bên cạnh đâm thẳng vào tim của Phan Lâm Kiếm vương ra tay rồi! Chỉ nghe thấy Kiếm Vương hét lên: “Ưng Thanh Hải, mau chóng lui xuống, người này không bình thường.”
Âm thanh này khiến cho sắc mặt Ưng Thanh Hải nhất thời trở nên căng thẳng.
Nhưng giây tiếp theo, năm đấm của Phan Lâm đã xông tới.
Anh không dám chần chừ, lập tức nhảy vọt trở về.
Tóm lại là tốc độ của anh cũng đủ nhanh, lại cộng thêm thanh kiếm gỗ của Kiếm Vương đã phong tỏa con đường truy kϊƈɦ của Phan Lâm, Ưng Thanh Hải đã không gặp chút nguy hiểm nào mà ẩn trốn đi được.
Kiếm Vương cũng không ra tay thêm với Phan Lâm, mà ôm lấy thanh kiếm ở trước mặt, nhìn vê phía Phan Lâm với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lúc này khuôn mặt già nua của anh ngập tràn sự kiêng dè.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường lại có thêm một phen náo động.
“Tiền bối Kiếm Vương ra tay rồi sao?”
“Vả lại… vừa nãy tên nhóc kia làm sao thế? Hình như anh ta đã phá vỡ thế tấn công của cậu Thanh Hải phải không?”
Đám người vô cùng kinh ngạc, đôi mắt như chiếc chuông đồng.
Ưng Thanh Hải liếc nhìn Kiếm Vương một cái, lạnh nhạt hỏi: “Người này làm sao thế?”
“Y võ!”
Kiếm Vương trầm giọng trả lời: “Chúng ta đều nhìn nhầm rồi, từ đầu tới cuối, hắn ta đều không phải là y võ bình thường! Chúng ta coi thường người này rồi!”
—————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.