Chương 440: Xin lỗi
Không Say
28/11/2022
Chương 440: Xin lỗi Phan Lâm khi vậy, cả người rùng mình một cái, gân như không thể đứng vững.
“Anh sao vậy?”
Kiều Huyền Du khó hiểu nhìn anh.
“Không… không có gì.”
Phan Lâm thở dài hoàn hồn, trêи mặt mang theo nụ cười: “Được rồi, Huyền Du, gần 2 giờ rồi, buổi chiêu còn có tiết, mau lên lớp đi.”
“Vẫn đi học ạ? Vừa rồi anh không thấy xảy ra chuyện gì sao? Nếu con khốn đó lại tới quấy rầy tôi, tôi phải làm thế nào? Không thể lần nào có chuyện, cũng đều có người bảo vệ tôi đúng không?”
Kiều Huyền Du lo lắng, vội vàng nói.
“Đây là trường học.
Vừa trường rồi, còn ai dám làm thế với em?”
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không ởi học, tôi không đi!”
Kiêu Huyền Du tức giận nói, có chút bướng bỉnh.
Phan Lâm cau mày, suy nghĩ, rồi nói: “Sức khỏe mẹ nuôi mới có chút chuyển biến tốt, nếu em không đi học, mẹ mà biết chuyện này sẽ tức giận thế nào.
Trước kia em cũng thấy rồi, mẹ bị em làm giận đến ói máu.
Nếu em không đi, bà ấy sẽ nghĩ gì? Chỉ sợ tình trạng bệnh có lẽ sẽ nặng thêm.
Chẳng nhẽ em muốn mẹ sẽ mãi không khỏi bệnh sao?”
Những lời này có thể nói là đâm thẳng vào trái tim Kiều Huyền Du.
Cô ấy há hốc mồm không nói nên lời, do dự một lúc, gục đầu xuống nói: “Vậy thì… thôi, tôi..
nghe anh vậy.
“Đi nào.”
Phan Lâm mỉm cười.
Kiều Huyền Du bất đắc dĩ đi theo Phan Lâm trở lại trường học.
Phan Lâm vẫn chưa yên tâm, liền cố ý vào cổng trường, định đưa cô ấy về ký túc xá.
Nhưng, khi cả hai vừa đến dưới tần ký túc xá, tiếng huyên náo ầm trời vang lên.
“Đến rồi, đến rồi!”
“Cậu Vân, cô ấy đến rồi!”
“Ôi! Chính chủ đang đến!”
Tiếng reo hò phấn khích vang lên.
Kiều Huyền Du và Phan Lâm đều giật mình, nhìn thấy một đám học sinh đang chạy tới, trêи mặt mang theo nụ cười, trực tiếp vây quanh Kiều Huyền Du.
Có người ghen tị, có người tràn đầy mong đợi, còn có ngươi trên mặt ghen tị, trong mắt oán giận.
Đủ thể loại ánh mắt.
Kiều Huyền Du lơ mơ không hiểu gì.
Cho đến lúc này, đám người mới giải tán, chỉ thấy phía trước có một chiếc Rolls-Royce màu vàng kim, trêи xe cắm đầy hoa, trang trí cực kỳ lãng mạn, phía trước Rolls-Royce có một cậu thanh niên tuấn mỹ mặc vest cầm hoa đứng đó.
Cậu thanh niên rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh, cặp mắt lấp lánh có thần, con ngươi sâu thăm thẳm, bất kỳ người phụ nữ nào thoạt nhìn cũng sẽ đắm chìm vào đó, không thể tự kiềm chế.
Nhất là khí chất đặc biệt kia của cậu ta, cực kỳ quyến rũ.
Một người đàn ông đẹp trai, nhiêu tiền, ai mà không yêu? Trong đám đông vô số thiếu nữ u mê kêu gào la hét. —————————-
“Anh sao vậy?”
Kiều Huyền Du khó hiểu nhìn anh.
“Không… không có gì.”
Phan Lâm thở dài hoàn hồn, trêи mặt mang theo nụ cười: “Được rồi, Huyền Du, gần 2 giờ rồi, buổi chiêu còn có tiết, mau lên lớp đi.”
“Vẫn đi học ạ? Vừa rồi anh không thấy xảy ra chuyện gì sao? Nếu con khốn đó lại tới quấy rầy tôi, tôi phải làm thế nào? Không thể lần nào có chuyện, cũng đều có người bảo vệ tôi đúng không?”
Kiều Huyền Du lo lắng, vội vàng nói.
“Đây là trường học.
Vừa trường rồi, còn ai dám làm thế với em?”
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không ởi học, tôi không đi!”
Kiêu Huyền Du tức giận nói, có chút bướng bỉnh.
Phan Lâm cau mày, suy nghĩ, rồi nói: “Sức khỏe mẹ nuôi mới có chút chuyển biến tốt, nếu em không đi học, mẹ mà biết chuyện này sẽ tức giận thế nào.
Trước kia em cũng thấy rồi, mẹ bị em làm giận đến ói máu.
Nếu em không đi, bà ấy sẽ nghĩ gì? Chỉ sợ tình trạng bệnh có lẽ sẽ nặng thêm.
Chẳng nhẽ em muốn mẹ sẽ mãi không khỏi bệnh sao?”
Những lời này có thể nói là đâm thẳng vào trái tim Kiều Huyền Du.
Cô ấy há hốc mồm không nói nên lời, do dự một lúc, gục đầu xuống nói: “Vậy thì… thôi, tôi..
nghe anh vậy.
“Đi nào.”
Phan Lâm mỉm cười.
Kiều Huyền Du bất đắc dĩ đi theo Phan Lâm trở lại trường học.
Phan Lâm vẫn chưa yên tâm, liền cố ý vào cổng trường, định đưa cô ấy về ký túc xá.
Nhưng, khi cả hai vừa đến dưới tần ký túc xá, tiếng huyên náo ầm trời vang lên.
“Đến rồi, đến rồi!”
“Cậu Vân, cô ấy đến rồi!”
“Ôi! Chính chủ đang đến!”
Tiếng reo hò phấn khích vang lên.
Kiều Huyền Du và Phan Lâm đều giật mình, nhìn thấy một đám học sinh đang chạy tới, trêи mặt mang theo nụ cười, trực tiếp vây quanh Kiều Huyền Du.
Có người ghen tị, có người tràn đầy mong đợi, còn có ngươi trên mặt ghen tị, trong mắt oán giận.
Đủ thể loại ánh mắt.
Kiều Huyền Du lơ mơ không hiểu gì.
Cho đến lúc này, đám người mới giải tán, chỉ thấy phía trước có một chiếc Rolls-Royce màu vàng kim, trêи xe cắm đầy hoa, trang trí cực kỳ lãng mạn, phía trước Rolls-Royce có một cậu thanh niên tuấn mỹ mặc vest cầm hoa đứng đó.
Cậu thanh niên rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh, cặp mắt lấp lánh có thần, con ngươi sâu thăm thẳm, bất kỳ người phụ nữ nào thoạt nhìn cũng sẽ đắm chìm vào đó, không thể tự kiềm chế.
Nhất là khí chất đặc biệt kia của cậu ta, cực kỳ quyến rũ.
Một người đàn ông đẹp trai, nhiêu tiền, ai mà không yêu? Trong đám đông vô số thiếu nữ u mê kêu gào la hét. —————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.