Chương 426: Cảm giác lạnh lẽo
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Xung quanh vô cùng im lặng, chỉ có tiếng gió khẽ thổi.
Sự vắng vẻ này khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, một ngọn núi lớn như vậy, không ngờ lại không có một sinh vật nào cả, nói ra e rằng chẳng ai tin được.
Thu lại số dược liệu vừa hái, Trương Dương trong lòng không hề có chút vui sướng nào, chỉ có cảm giác nặng nề trong lòng mà thôi.
Tất cả dấu hiệu đều cho thấy những gì mà Khúc Mỹ Lan nói là chính xác, nơi này đích xác có một linh thú hùng mạnh, gần như vượt quá sự tưởng tượng của Trương Dương.
Chính là con linh thú này, phóng ra thể khí gây mê, bao trùm lấy cả ngọn núi lớn, có lẽ đó chính là nguyên nhân ở đây không có sinh vật nào sinh sống được.
Chít chit…
Vô Ảnh lại kêu lên mấy tiếng, nó đang hỏi Trương Dương là có tiếp tục đi lên phía trước hay không.
Nó có thể cảm giác được, phía trước có rất nhiều thứ tốt, tuy nhiên lại rất nguy hiểm, đến nó cũng cảm thấy có chút do dự.
- Đi, đi chậm thôi, nhất định phải cẩn thận.
Trương Dương cắn chặt răng, bọn họ đã lên núi, đương nhiên là không thể bỏ cuộc được.
Tia Chớp đi theo Vô Ảnh, cùng chậm rãi đi lên phía trước, Vô Ảnh làm theo sự dặn dò của Trương Dương, đi chậm rãi, đồng thời cũng không cần phải tìm những loại dược liệu quý năm phân.
Những dược liệu này không tệ, nhưng đó không phải là nguyên nhân Trương Dương đến đây.
Hiện tại hắn đang cần cỏ Dẫn long, Ngô Chí Quốc không còn đợi được bao lâu nữa, những dược liệu này nếu sau này có thời gian thì hắn còn có thể quay lại lấy.
Trời tối dần, trong lúc tờ mờ tối này tìm được cỏ Dẫn long khá phiền phức, cũng may mà Trương Dương không cần phải đích thân nhìn mà hắn đã nói những đặc trưng của cỏ Dẫn long cho Vô ảnh, nếu như Vô Ảnh phát hiện ra thì sẽ thông báo cho hắn biết ngay.
Trời đã chìm hẳn vào bóng đêm, đêm tối ở núi Dẫn Long càng khủng khiếp hơn.
Chít chit….
Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, lần này không phải nó tìm được thứ gì tốt mà là có phát hiện mới.
Bọn họ hiện tại đang ở vị trí lưng núi, nơi này thể khí gây mê kia càng dày đặc hơn, bình thường nếu như nội kình chưa đạt đến tầng thứ ba thì có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhận được tin tức của Vô Ảnh, khóe miệng Trương Dương co rúm lại.
Ở sườn núi mà thể khí gây mê đã ảnh hưởng đến cao thủ nội kình tầng thứ ba rồi thì nếu lên đến đỉnh núi, không biết sẽ như thế nào nữa.
Lúc này, Trương Dương lại càng tin những lời của Khúc Mỹ Lan.
Hắn tin tưởng, ngay cả cao thủ nội kình tầng thứ tư đến đây cũng không có đường về, con linh thú chiếm cứ ở đây quá là hùng mạnh.
Cẩn thận kiểm tra cơ thể mình một chút, Trương Dương cũng yên tâm đôi phần.
Nơi này có thể ảnh hưởng đến cao thủ nội kình tầng thứ ba, nhưng không ảnh hưởng đến hắn, cả Tia Chớp và Vô Ảnh cũng không việc gì.
Trương Dương đoán rằng bọn họ dùng quá nhiều linh dược, giúp cho cơ thể của họ có thể ngăn cản được loại thể khí gây mê này, phát hiện này cũng coi như là may mắn.
Do dự một hồi, Trương Dương lại căn dặn Vô Ảnh đi lên phía trước.
Đến giữa sườn núi, cũng không phát hiện cỏ Dẫn long, hắn chỉ có thể tiếp tục đi lên, Trương Dương hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện mau chóng tìm được cỏ Dẫn long, không làm kinh động đến con linh thú hùng mạnh kia.
Con linh thú này tuy nói chưa nhìn thấy, nhưng sự hùng mạnh của nó cũng khiến cho Trương Dương cảm thấy sợ hãi.
Ở chỗ dừng xe dưới núi, Long Phong cau mày nhìn Long Thành.
Lão yêu bà bị đệ tử của mình hạ táng rồi, Trương Dương thì vẫn chưa trở về, Long Phong liền đánh ngất xỉu những nữ đệ tử này, nhốt trên núi.
Xử lý như thế nào thì là việc của Trương Dương.
Xuống dưới núi rồi gã mới biết, Trương Dương đã một mình rời đi rồi, Long Thành cũng không biết là Trương Dương đi đâu.
- Tiền bối, Trương Dương không sao chứ?
Thấy Long Phong thất thàn, Long Thành cẩn thận hỏi. Gã cũng thấy có chút hối hận khi để Trương Dương một mình đi, kết quả là muộn như thế này rồi mà Trương Dương vẫn chưa trở về.
- Tôi cũng không rõ lắm, cậu ấy không thông báo cho tôi và cậu. Xem ra không muốn chúng ta ở cùng, cậu cứ chờ ở đây, tôi đi về hỏi xem sao.
Long Phong lắc đầu, trực tiếp quay lại trên núi, từ trên núi dẫn một nữ đệ tử xuống.
Sau khi nữ đệ tử này được gã làm cho tỉnh, gã mới bắt đầu hỏi.
Thật ra trước khi hỏi nữ đệ tử này, Long Phong đã đoán được hướng đi của Trương Dương, Trương Dương chắc chắn là đi lên núi Dẫn Long, để tìm cỏ Dẫn long về cứu Ngô Chí Quốc.
Long Phong bình thường lạnh lùng như băng, nhưng gã không hề ngốc.
Trước khi lão yêu bà chết, đã hủy diệt cỏ Dẫn long, còn nhiều lần nhắc đến núi Dẫn Long, rõ ràng là muốn hướng cho bọn họ lên núi Dẫn Long, nếu như bà ta đã làm như vậy thì chắc chắn núi Dẫn Long sẽ không đơn giản như vậy.
Hay nói cách khác, nơi đó có cạm bẫy gì đó đang chờ bọn họ.
Trương Dương hẳn là đã biết được điều gì đó mới cố ý bỏ bọn họ ở lại mà một mình đi lên nơi đó.
Hỏi một chút, Long Phong và Long Thành vẻ mặt đều trở nên nặng nề, truyền thuyết về núi Dẫn Long bọn họ không biết, nhưng ở Nam Cương thì chẳng ai còn lạ gì nữa cả.
Ý tưởng của Long Phong và Trương Dương cũng gần giống nhau, gã không tin rằng rồng tồn tại, mà cho rằng trên núi Dẫn Long có một con linh thú hùng mạnh.
Lão yêu bà hướng cho bọn họ lên núi, chính là muốn mượn con linh thú này tiêu diệt bọn họ.
- Tiền bối, nếu không ông chờ ở đây, tôi lê núi Dẫn Long tìm Trương Dương về.
Nghe nữ đệ tử kia run lẩy bẩy nói xong, Long Thành lập tức nói.
Long Thành không phải là người Nam Cương, cho nên không sợ hãi núi Dẫn Long như vậy, gã nghĩ ngọn núi lớn như vậy, đi vào một chút cũng không vấn đề gì.
- Không nên đi đâu cả.
Long Phong lạnh lùng nói một câu, sau đó liếc mắt nhìn Long Thành một cái.
Long Thành có chút sửng sốt, gã không nghĩ Long Phong lại nói như vậy, tuy nhiên lời nói của Long Phong gã không dám cãi lại, chỉ đứng ở đó mà không nói gì thêm.
- Trương Dương không cho chúng ta đi theo, chắc chắn là có lý do của cậu ấy, nếu như cậu đi theo thì sẽ càng gây phiền phức cho cậu ấy, đợi ngày mai trời sáng rồi hẵng tính.
Long Phong chậm rãi nói một câu, Long Thành kinh ngạc nhìn một cái, yên lặng gật đầu.
Không thể không nói rằng, Long Phong vẫn rấy tỉnh táo, không đi làm những chuyện điên rồ, nếu như đồng ý để Long Thành đi tìm Trương Dương thì với thực lực của Long Thành thì chắc chắn sẽ bị lạc, rồi cuối cùng sẽ gặp kết cục một đi không trở lại mà thôi.
Long Phong ở lại tiện thể có thể chỉ điểm Long Thành một số điều trong quá trình tu luyện.
Điều này khiến cho Long Thành cảm thấy rất kích động, lần trước Long Phong đề cập việc sẽ chỉ điểm cho gã, nhưng mãi mà vẫn không có thời gian, không ngờ việc Trương Dương “tự ý bỏ đi” lại giúp gã có cơ hội như vậy.
Thời điểm hai người nhà Long gia đang đợi, Trương Dương đã đi được khá xa.
Núi Dẫn Long chỉ rộng chứ không cao, hiện tại hắn đã đi được ba phần tư rồi, thể khí gây mê càng ngày càng đậm đặc hơn, ngay cả Trương Dương cũng có thể phân biệt được hương vị trong đó.
Loại khí hôn mê như vậy, đủ để khiến cho người có nội kình tầng thứ ba bị lạc chính mình.
Chỉ dựa vào khí thể này thôi cũng có thể suy ra được, con linh thú này có thể tùy ý đánh chết cao thủ nội kình tầng thứ ba, linh thú như vậy đáng sợ cỡ nào, đã không còn nằm trong suy nghĩ của Trương Dương nữa.
- Vô Ảnh, thế nào rồi?
Đến chỗ này, Trương Dương không dám đi tiếp mà chỉ để Vô ảnh men theo núi mà đi, hy vọng có thể tìm được cỏ Dẫn long.
Chit chit…
Vô Ảnh kêu lên vài tiếng, còn khẽ lắc đầu.
Hiện tại tốc độ của nó đã nhanh hơn không ít, cũng đã phát hiện ra rất nhiều thứ tốt, tuy nhiên không có thiên tài địa bảo, và cũng không có cả loại cỏ mà Trương Dương cần.
Những dược liệu này, cũng đã được Trương Dương thu lấy, dù sao cũng là thuận tay, không lấy cũng phí.
Chỉ một lúc sau, chiếc túi vải của hắn đã đầy rồi.
- Chúng ta đi.
Trương Dương thấp giọng nói một câu, Vô Ảnh lập tức chạy lên phía trước, xung quanh không có thứ mà họ cần, cho nên đành phải tiếp tục hướng lên phía trước.
Hôm nay bóng đêm cũng không đến nỗi nào, ít nhất cũng khá là sáng bởi trời đầy sao, sự gia tăng của hệ thống số liệu khiến cho thị lực của Trương Dương mạnh hơn trước kia nhiều, trên núi cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.
Chit chit…
Di khoảng ba mươi phút, Vô Ảnh đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng chạy về phía trước.
Trương Dương và Tia Chớp đều chạy theo, trực tiếp vào đến một sơn động, đây là một sơn động rất lớn. Đến núi Dẫn Long lâu như vậy rồi, đây cũng là sơn động đầu tiên mà Trương Dương phát hiện người có thể vào được.
Ở cửa sơn động, rõ ràng còn có dấu vết do con người tạo ra.
Lấy đen pin ra, Trương Dương đi theo Vô Ảnh vào trong sơn động này, đây dường như là một sơn động do con người khai thác vật quý mà thành.
Trên người hắn chỉ có một chiếc đèn pin, vì lo lắng đến tối mà chưa về kịp cho nên mới mang theo, chiếc đèn pin này trước giờ Trương Dương vẫn chưa dùng đến.
Sơn động không sâu lắm, đi được mấy bước đã hết rồi, dưới ngọn đèn pin sáng chói, tất cả mọi thứ trong sơn động này đều hiện lên mồn một.
Sau khi nhìn thấy những đồ vật này, Trương Dương cảm thấy vô cùng sửng sốt.
Không gian bên trong động lớn hơn một chút, bằng một căn phòng nhỏ chừng mười mấy mét vuông.
Ở trong này, có mấy bộ hài cốt, nhìn màu sắc của những bộ xương này cũng có thể đoán ra được tuổi của nó.
Những bộ hài cốt này khá chỉnh tề, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện ra rất nhiều hài cốt không phải cánh tay bị lìa mất mà là xương đùi bị mất, hai xương sọ thì nằm ở một bên.
Vô Ảnh chạy rất nhanh vào, nhảy đến chỗ một thanh kiếm dài đã mất bao, tay nó còn ôm chặt lấy thanh kiếm đó.
Thanh trường kiếm này đặt ngang mặt đất, bên cạnh thanh trường kiếm còn có một bộ hài cốt, và đây cũng là bộ hài cốt hoàn chỉnh nhất.
Hài cốt nằm ngồi bên tường, xem ra đây là người cuối cùng nằm chết ở đây.
Chit chit…
Vô Ảnh thấy Trương Dương không phản ứng gì lập tức kêu lên.
Sự chú ý của Trương Dương lúc này mới chuyển sang thanh trường kiếm kia.
Thanh trường kiếm đã mất bao, trên thân kiếm còn có một lớp tro bụi khá dày, Trương Dương đi qua, thuận tay nhặt thanh kiếm lên.
- Thật là lạnh quá!
Chuôi kiếm cần lên tay, Trương Dương đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, giống như đang cầm vào một tảng băng vậy, cảm giác này khiến người ta chẳng thoải mái chút nào.
Tuy nhiên sau cảm giác lạnh lẽo đó là một cảm giác kích thích tinh thần. Trương Dương cảm giác được tinh thần của mình rõ ràng tăng lên không ít, một lúc sau, tay cầm kiếm không còn cảm giác lạnh lẽo nữa mà biến thành cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, trong mắt Trương Dương hiện lên sự kinh ngạc, thổi lớp bụi xuống, dưới ánh đèn pin chiếu xuống, thân kiếm trở nên sáng loáng, còn toát ra hàn khí nhè nhẹ.
Sự vắng vẻ này khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, một ngọn núi lớn như vậy, không ngờ lại không có một sinh vật nào cả, nói ra e rằng chẳng ai tin được.
Thu lại số dược liệu vừa hái, Trương Dương trong lòng không hề có chút vui sướng nào, chỉ có cảm giác nặng nề trong lòng mà thôi.
Tất cả dấu hiệu đều cho thấy những gì mà Khúc Mỹ Lan nói là chính xác, nơi này đích xác có một linh thú hùng mạnh, gần như vượt quá sự tưởng tượng của Trương Dương.
Chính là con linh thú này, phóng ra thể khí gây mê, bao trùm lấy cả ngọn núi lớn, có lẽ đó chính là nguyên nhân ở đây không có sinh vật nào sinh sống được.
Chít chit…
Vô Ảnh lại kêu lên mấy tiếng, nó đang hỏi Trương Dương là có tiếp tục đi lên phía trước hay không.
Nó có thể cảm giác được, phía trước có rất nhiều thứ tốt, tuy nhiên lại rất nguy hiểm, đến nó cũng cảm thấy có chút do dự.
- Đi, đi chậm thôi, nhất định phải cẩn thận.
Trương Dương cắn chặt răng, bọn họ đã lên núi, đương nhiên là không thể bỏ cuộc được.
Tia Chớp đi theo Vô Ảnh, cùng chậm rãi đi lên phía trước, Vô Ảnh làm theo sự dặn dò của Trương Dương, đi chậm rãi, đồng thời cũng không cần phải tìm những loại dược liệu quý năm phân.
Những dược liệu này không tệ, nhưng đó không phải là nguyên nhân Trương Dương đến đây.
Hiện tại hắn đang cần cỏ Dẫn long, Ngô Chí Quốc không còn đợi được bao lâu nữa, những dược liệu này nếu sau này có thời gian thì hắn còn có thể quay lại lấy.
Trời tối dần, trong lúc tờ mờ tối này tìm được cỏ Dẫn long khá phiền phức, cũng may mà Trương Dương không cần phải đích thân nhìn mà hắn đã nói những đặc trưng của cỏ Dẫn long cho Vô ảnh, nếu như Vô Ảnh phát hiện ra thì sẽ thông báo cho hắn biết ngay.
Trời đã chìm hẳn vào bóng đêm, đêm tối ở núi Dẫn Long càng khủng khiếp hơn.
Chít chit….
Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, lần này không phải nó tìm được thứ gì tốt mà là có phát hiện mới.
Bọn họ hiện tại đang ở vị trí lưng núi, nơi này thể khí gây mê kia càng dày đặc hơn, bình thường nếu như nội kình chưa đạt đến tầng thứ ba thì có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhận được tin tức của Vô Ảnh, khóe miệng Trương Dương co rúm lại.
Ở sườn núi mà thể khí gây mê đã ảnh hưởng đến cao thủ nội kình tầng thứ ba rồi thì nếu lên đến đỉnh núi, không biết sẽ như thế nào nữa.
Lúc này, Trương Dương lại càng tin những lời của Khúc Mỹ Lan.
Hắn tin tưởng, ngay cả cao thủ nội kình tầng thứ tư đến đây cũng không có đường về, con linh thú chiếm cứ ở đây quá là hùng mạnh.
Cẩn thận kiểm tra cơ thể mình một chút, Trương Dương cũng yên tâm đôi phần.
Nơi này có thể ảnh hưởng đến cao thủ nội kình tầng thứ ba, nhưng không ảnh hưởng đến hắn, cả Tia Chớp và Vô Ảnh cũng không việc gì.
Trương Dương đoán rằng bọn họ dùng quá nhiều linh dược, giúp cho cơ thể của họ có thể ngăn cản được loại thể khí gây mê này, phát hiện này cũng coi như là may mắn.
Do dự một hồi, Trương Dương lại căn dặn Vô Ảnh đi lên phía trước.
Đến giữa sườn núi, cũng không phát hiện cỏ Dẫn long, hắn chỉ có thể tiếp tục đi lên, Trương Dương hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện mau chóng tìm được cỏ Dẫn long, không làm kinh động đến con linh thú hùng mạnh kia.
Con linh thú này tuy nói chưa nhìn thấy, nhưng sự hùng mạnh của nó cũng khiến cho Trương Dương cảm thấy sợ hãi.
Ở chỗ dừng xe dưới núi, Long Phong cau mày nhìn Long Thành.
Lão yêu bà bị đệ tử của mình hạ táng rồi, Trương Dương thì vẫn chưa trở về, Long Phong liền đánh ngất xỉu những nữ đệ tử này, nhốt trên núi.
Xử lý như thế nào thì là việc của Trương Dương.
Xuống dưới núi rồi gã mới biết, Trương Dương đã một mình rời đi rồi, Long Thành cũng không biết là Trương Dương đi đâu.
- Tiền bối, Trương Dương không sao chứ?
Thấy Long Phong thất thàn, Long Thành cẩn thận hỏi. Gã cũng thấy có chút hối hận khi để Trương Dương một mình đi, kết quả là muộn như thế này rồi mà Trương Dương vẫn chưa trở về.
- Tôi cũng không rõ lắm, cậu ấy không thông báo cho tôi và cậu. Xem ra không muốn chúng ta ở cùng, cậu cứ chờ ở đây, tôi đi về hỏi xem sao.
Long Phong lắc đầu, trực tiếp quay lại trên núi, từ trên núi dẫn một nữ đệ tử xuống.
Sau khi nữ đệ tử này được gã làm cho tỉnh, gã mới bắt đầu hỏi.
Thật ra trước khi hỏi nữ đệ tử này, Long Phong đã đoán được hướng đi của Trương Dương, Trương Dương chắc chắn là đi lên núi Dẫn Long, để tìm cỏ Dẫn long về cứu Ngô Chí Quốc.
Long Phong bình thường lạnh lùng như băng, nhưng gã không hề ngốc.
Trước khi lão yêu bà chết, đã hủy diệt cỏ Dẫn long, còn nhiều lần nhắc đến núi Dẫn Long, rõ ràng là muốn hướng cho bọn họ lên núi Dẫn Long, nếu như bà ta đã làm như vậy thì chắc chắn núi Dẫn Long sẽ không đơn giản như vậy.
Hay nói cách khác, nơi đó có cạm bẫy gì đó đang chờ bọn họ.
Trương Dương hẳn là đã biết được điều gì đó mới cố ý bỏ bọn họ ở lại mà một mình đi lên nơi đó.
Hỏi một chút, Long Phong và Long Thành vẻ mặt đều trở nên nặng nề, truyền thuyết về núi Dẫn Long bọn họ không biết, nhưng ở Nam Cương thì chẳng ai còn lạ gì nữa cả.
Ý tưởng của Long Phong và Trương Dương cũng gần giống nhau, gã không tin rằng rồng tồn tại, mà cho rằng trên núi Dẫn Long có một con linh thú hùng mạnh.
Lão yêu bà hướng cho bọn họ lên núi, chính là muốn mượn con linh thú này tiêu diệt bọn họ.
- Tiền bối, nếu không ông chờ ở đây, tôi lê núi Dẫn Long tìm Trương Dương về.
Nghe nữ đệ tử kia run lẩy bẩy nói xong, Long Thành lập tức nói.
Long Thành không phải là người Nam Cương, cho nên không sợ hãi núi Dẫn Long như vậy, gã nghĩ ngọn núi lớn như vậy, đi vào một chút cũng không vấn đề gì.
- Không nên đi đâu cả.
Long Phong lạnh lùng nói một câu, sau đó liếc mắt nhìn Long Thành một cái.
Long Thành có chút sửng sốt, gã không nghĩ Long Phong lại nói như vậy, tuy nhiên lời nói của Long Phong gã không dám cãi lại, chỉ đứng ở đó mà không nói gì thêm.
- Trương Dương không cho chúng ta đi theo, chắc chắn là có lý do của cậu ấy, nếu như cậu đi theo thì sẽ càng gây phiền phức cho cậu ấy, đợi ngày mai trời sáng rồi hẵng tính.
Long Phong chậm rãi nói một câu, Long Thành kinh ngạc nhìn một cái, yên lặng gật đầu.
Không thể không nói rằng, Long Phong vẫn rấy tỉnh táo, không đi làm những chuyện điên rồ, nếu như đồng ý để Long Thành đi tìm Trương Dương thì với thực lực của Long Thành thì chắc chắn sẽ bị lạc, rồi cuối cùng sẽ gặp kết cục một đi không trở lại mà thôi.
Long Phong ở lại tiện thể có thể chỉ điểm Long Thành một số điều trong quá trình tu luyện.
Điều này khiến cho Long Thành cảm thấy rất kích động, lần trước Long Phong đề cập việc sẽ chỉ điểm cho gã, nhưng mãi mà vẫn không có thời gian, không ngờ việc Trương Dương “tự ý bỏ đi” lại giúp gã có cơ hội như vậy.
Thời điểm hai người nhà Long gia đang đợi, Trương Dương đã đi được khá xa.
Núi Dẫn Long chỉ rộng chứ không cao, hiện tại hắn đã đi được ba phần tư rồi, thể khí gây mê càng ngày càng đậm đặc hơn, ngay cả Trương Dương cũng có thể phân biệt được hương vị trong đó.
Loại khí hôn mê như vậy, đủ để khiến cho người có nội kình tầng thứ ba bị lạc chính mình.
Chỉ dựa vào khí thể này thôi cũng có thể suy ra được, con linh thú này có thể tùy ý đánh chết cao thủ nội kình tầng thứ ba, linh thú như vậy đáng sợ cỡ nào, đã không còn nằm trong suy nghĩ của Trương Dương nữa.
- Vô Ảnh, thế nào rồi?
Đến chỗ này, Trương Dương không dám đi tiếp mà chỉ để Vô ảnh men theo núi mà đi, hy vọng có thể tìm được cỏ Dẫn long.
Chit chit…
Vô Ảnh kêu lên vài tiếng, còn khẽ lắc đầu.
Hiện tại tốc độ của nó đã nhanh hơn không ít, cũng đã phát hiện ra rất nhiều thứ tốt, tuy nhiên không có thiên tài địa bảo, và cũng không có cả loại cỏ mà Trương Dương cần.
Những dược liệu này, cũng đã được Trương Dương thu lấy, dù sao cũng là thuận tay, không lấy cũng phí.
Chỉ một lúc sau, chiếc túi vải của hắn đã đầy rồi.
- Chúng ta đi.
Trương Dương thấp giọng nói một câu, Vô Ảnh lập tức chạy lên phía trước, xung quanh không có thứ mà họ cần, cho nên đành phải tiếp tục hướng lên phía trước.
Hôm nay bóng đêm cũng không đến nỗi nào, ít nhất cũng khá là sáng bởi trời đầy sao, sự gia tăng của hệ thống số liệu khiến cho thị lực của Trương Dương mạnh hơn trước kia nhiều, trên núi cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.
Chit chit…
Di khoảng ba mươi phút, Vô Ảnh đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng chạy về phía trước.
Trương Dương và Tia Chớp đều chạy theo, trực tiếp vào đến một sơn động, đây là một sơn động rất lớn. Đến núi Dẫn Long lâu như vậy rồi, đây cũng là sơn động đầu tiên mà Trương Dương phát hiện người có thể vào được.
Ở cửa sơn động, rõ ràng còn có dấu vết do con người tạo ra.
Lấy đen pin ra, Trương Dương đi theo Vô Ảnh vào trong sơn động này, đây dường như là một sơn động do con người khai thác vật quý mà thành.
Trên người hắn chỉ có một chiếc đèn pin, vì lo lắng đến tối mà chưa về kịp cho nên mới mang theo, chiếc đèn pin này trước giờ Trương Dương vẫn chưa dùng đến.
Sơn động không sâu lắm, đi được mấy bước đã hết rồi, dưới ngọn đèn pin sáng chói, tất cả mọi thứ trong sơn động này đều hiện lên mồn một.
Sau khi nhìn thấy những đồ vật này, Trương Dương cảm thấy vô cùng sửng sốt.
Không gian bên trong động lớn hơn một chút, bằng một căn phòng nhỏ chừng mười mấy mét vuông.
Ở trong này, có mấy bộ hài cốt, nhìn màu sắc của những bộ xương này cũng có thể đoán ra được tuổi của nó.
Những bộ hài cốt này khá chỉnh tề, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện ra rất nhiều hài cốt không phải cánh tay bị lìa mất mà là xương đùi bị mất, hai xương sọ thì nằm ở một bên.
Vô Ảnh chạy rất nhanh vào, nhảy đến chỗ một thanh kiếm dài đã mất bao, tay nó còn ôm chặt lấy thanh kiếm đó.
Thanh trường kiếm này đặt ngang mặt đất, bên cạnh thanh trường kiếm còn có một bộ hài cốt, và đây cũng là bộ hài cốt hoàn chỉnh nhất.
Hài cốt nằm ngồi bên tường, xem ra đây là người cuối cùng nằm chết ở đây.
Chit chit…
Vô Ảnh thấy Trương Dương không phản ứng gì lập tức kêu lên.
Sự chú ý của Trương Dương lúc này mới chuyển sang thanh trường kiếm kia.
Thanh trường kiếm đã mất bao, trên thân kiếm còn có một lớp tro bụi khá dày, Trương Dương đi qua, thuận tay nhặt thanh kiếm lên.
- Thật là lạnh quá!
Chuôi kiếm cần lên tay, Trương Dương đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, giống như đang cầm vào một tảng băng vậy, cảm giác này khiến người ta chẳng thoải mái chút nào.
Tuy nhiên sau cảm giác lạnh lẽo đó là một cảm giác kích thích tinh thần. Trương Dương cảm giác được tinh thần của mình rõ ràng tăng lên không ít, một lúc sau, tay cầm kiếm không còn cảm giác lạnh lẽo nữa mà biến thành cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, trong mắt Trương Dương hiện lên sự kinh ngạc, thổi lớp bụi xuống, dưới ánh đèn pin chiếu xuống, thân kiếm trở nên sáng loáng, còn toát ra hàn khí nhè nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.