Chương 487: Có muốn kinh doanh quán cơm tiếp không?
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Viện sĩ y học, cả nước chỉ có một trăm người ít ỏi
Mặc dù biết y thuật của Trương Dương rất giỏi, giỏi hơn bất kì người nào họ từng gặp, nhưng đột nhiên nghe được tin này, bọn họ vẫn có chút khó tiếp nhận, bao gồm những bác sĩ của bệnh viện và mấy sinh viên bọn Vương Lộ
Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Dương thật sự quá trẻ, trước kia cũng chưa từng có danh tiếng gì, nhóm học sĩ y học đó, người nào là không có cả bảng thành tích huy hoàng, hoặc là tuổi đời rất lớn
Trương Dương còn trẻ như vậy, thậm chỉ còn chưa tốt nghiệp đã được làm viện sĩ y học, tuyệt đối có một không hai, sau này hắn còn phát triển tới đâu, chẳng ai có thể biết được
- Tôi đã sớm biết, cậu ấy tuyệt đối không tầm thường mà, không ngờ, thật sự không ngờ
Một lát sau, Ngô Hữu Đạo mới cảm thán một tiếng. Lần đầu tiên gặp Trương Dương, ông cũng cảm thấy Trương Dương không giống những người khác. Đó là lần Trương Dương vừa xuyên thời gian, ra tay cứu chữa cô gái bị chẩn đoán nhầm
Lúc đó Trương Dương đã thể hiện châm pháp thần kì
Vài lần sau đó nữa càng khiến ông khẳng định điều này, khẳng định Trương Dương là một thiên tài y học hiếm thấy
Hiện tại xem ra, ông còn đánh giá thấp Trương Dương. Những người có thể trở thành viện sĩ, rất nhiều đều là đã thể hiện tài năng thiên tài từ nhỏ, nhưng bọn họ cũng không có ai giống Trương Dương, chỉ mới hai mươi tuổi mà đã có được thành tích kinh người như vậy
- Tôi tin, Trương Dương tương lai sẽ còn phát triển ngày càng huy hoàng
Vương Quốc Hải rất tán đồng gật đầu. Ông cũng chứng kiến tận mắt hết kì tích này đến kì tích khác của Trương Dương. Giống như trong tay Trương Dương, chẳng có chuyện gì có thể làm khó dễ hắn
- Nói như vậy, chúng ta chẳng phải có một bạn học là viện sĩ y học sao
Vương Lộ đột nhiên lại nói thầm một câu, nói là nói thầm nhưng thanh âm cũng không nhỏ, mọi người đều nghe thấy
Thi Nhan, Ân Dũng nhìn nhau, không kìm nổi gật đầu
Lời nói của Vương Lộ thật hồn nhiên, nhưng nghĩ kĩ thì đúng là như vậy, bọn họ thật sự có một bạn học là viện sĩ y học
Viện sĩ y học, bọn họ không chỉ là bạn học, mà còn cùng nhau nghiên cứu đề tài, nói ra đúng là chuyện khiến người ta phải ghen tị, đây cũng là điều tự hào của bọn họ
Bọn họ cũng giống Vương Quốc Hải, trong lòng không ghen tị gì, chỉ hâm mộ và vui mừng, vui cho Trương Dương
- Mọi người đều tới rồi, nhanh vậy
Đang nói, Chu Chí Tường đi từ bên ngoài vào, sắc mặt ông đã trở nên bình thường, lúc này còn tươi cười
Tin Trương Dương trở thành viện sĩ lúc đầu thực sự đã khiến ông shock, tuy nhiên lúc này ông đã nghĩ thông rồi, thành tích mà Trương Dương có được càng tốt, thì càng có lợi cho bọn họ. Bất luận như nào, đề tài vẫn đang ở tam viện
Trương Dương chủ trương đề tài, phân lượng càng lớn, thân phận càng cao, thì bọn họ cũng càng vinh dự
Về phần thứ đã bỏ lỡ, đã bỏ lỡ rồi, có muốn cũng vô dụng
- Nói chuyện gì đó, sao vui thế?
Không lâu sau Trương Dương cũng vào. Buổi chiều hắn có chút việc, nên tới muốn một chút. Thật ra cũng chẳng phải đại sự gì, Thái Triết Lĩnh tìm hắn, mang tới chút quà khá hay
Anh ta nghe nói chuyện của Cổ Phương, đương nhiên không cam lòng yếu thế, những thứ mang tới đều là đồ tốt
Bởi vì buối tối còn có việc, Trương Dương cũng không giữ Thái Triết Lĩnh ở lại ăn cơm, sau khi tiễn anh ta thì tới quán cơm
- Cậu nói xem, cậu có chuyện vui như vậy, chúng tôi còn có thể tán gẫu cái gì nào?
Vương Lộ cười nói một câu, chuyện bọn họ bàn luận chắc chắn có liên quan đến Trương Dương. Trương Dương trở thành viện sĩ, là chuyện khiến tất cả mọi người đều vui
- Nếu đã là việc vui, vậy phải đi uống vài chén thôi, đừng uống tới không về nhà được là được
Trương Dương cười ha hả, sắc mặt Vương Lộ đỏ bừng lên
Tính tình Vương Lộ rất hoạt bát, rất dễ bị kích tướng. Có một lần cùng ăn cơm, bị bọn Ân Dũng kích mấy câu, không ngờ thi uống rượu, cuối cùng say bét nhè, phải nhờ Thi Nhan đưa cô về nhà
Chuyện lần đó cũng trở thành một chuyện cười cho mọi người, từ đó về sao Vương Lộ cơ bản đều không uống rượu
Trương Dương vừa nói như vậy, rất nhiều người cũng đều cười. Sau khi mọi người tụ tập đông đủ, đồ ăn cũng bắt đầu được bưng lên. Ở quán của mình, quy cách đương nhiên không tồi, đều là thức ăn ngon sở trường của đầu bếp
Rượu cũng đã mang lên, đã là việc vui, không có rượu không được
Mấy bác sĩ đều từng bị Trương Dương qua mặt, lần này không dám đấu rượu với hắn. Mọi người cùng nhau vui vẻ ăn uống, ăn được một lúc, sáu bình rượu trắng đã cạn
May là bọn họ đông người, uống hết số rượu này cũng không thấm vào đâu. Mỗi người đều có chút cảm giác choáng choáng
- Trương, Trương tiên sinh
Đang ăn cơm, cửa đột nhiên mở ra, bên ngoài có mấy nhân viên phục vụ vội vàng chạy vào
Trương Dương khẽ cau mày, bọn họ đang ăn ở phòng riêng sang trọng ở tầng ba, ngoại trừ nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào căn bản không thể có chuyện có người đột nhiên xông vào như vậy
Lúc này nhân viên phục vụ bước vào, ý nghĩ đầu tiên của Trương Dương không phải là sự lỗ mãng của anh ta, mà cảm giác đã có chuyện gì xảy ra
Trương Dương tập trung tinh thần, rất nhanh nghe thấy tầng dưới có tiếng ồn ào. Đây là do hắn dùng thính lực biến đổi mới nghe được. Hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, đừng nói dưới tầng, ngay cả âm thanh ở phòng bên cạnh họ cũng không nghe thấy
- Có chuyện gì, không phải vội
Trương Dương nhẹ giọng nói một câu, người nhân viên phục vụ kia lúc này mới thở hổn hển, đứng đó
- Trương tiên sinh, bên ngoài có mấy người tới, gây chuyện với tổng giám đốc Mễ, hiện đang ở đại sảnh tầng một
Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Trương Dương nhíu mày lại. Mấy người tới, lại là gây chuyện ầm ĩ với Mễ Tuyết
Tổng giám đốc Mễ chính là Mễ Tuyết
- Tôi biết rồi, cậu xuống trước đi
Trương Dương khẽ gật đầu, nhân viên phục vụ lập tức xoay người thi lễ, nhanh chóng rời khỏi phòng
- Trương Dương, xảy ra chuyện gì, có cần chúng tôi đi cùng không?
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Cao Phi vội vàng hỏi một câu, bọn họ không biết có chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy sự việc có liên quan đến Mễ Tuyết
Quán cơm này là của Mễ Tuyết, bọn họ đã nghe nói từ lâu. Hơn nữa người họ Mễ cũng không nhiều, không giống tên của Trương Dương, chỗ nào cũng thấy người trùng họ trùng tên
- Không sao, mọi người cứ ăn trước, tôi ra ngoài một lát
Trương Dương mỉm cười lắc đầu. Thật sự có chuyện gì, một mình hắn cũng có thể đối phó, đối phương có nhiều người đến đâu cũng vô dụng
Nói xong Trương Dương liền đứng dậy, tạm thời đi xem sự việc ra sao. Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, Trương Dương mới đi ra không lâu, bọn họ cũng đứng dậy đi ra ngoài
Ai cũng cảm thấy, cho dù có chuyện gì thì mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho dù Trương Dương bảo không cần nhưng cũng không ổn, bọn họ là một tập thể
Trương Dương đi xuống tầng, vừa tới đại sảnh tầng một đã thấy có rất nhiều người. Một bên là Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc và bảo vệ quán ăn, bên kia là hơn mười người thanh niên, phần lớn là khoảng hai mươi
Ngoài ra, bên cạnh họ còn có mấy cảnh sát, một trong số đó đang khổ sở đứng đó. Trương Dương rất quen anh ta
Đây chẳng phải ai khác, chính là đội trưởng Hoàng vừa được thăng chức Phó sở trưởng không lâu. Lúc này trông mặt Phó sở trưởng Hoàng còn đắng hơn Hoàng Liên mấy phần, như sắp khóc đến nơi
Thực tế trong lòng anh ta lúc này rất không vui, vô cùng ảo não
Đồn công an bọn họ nhận được báo động. Quán ăn Dương Tuyết có người gây chuyện. Phó sở trưởng Hoàng có ấn tượng rất sâu đối với quán ăn này, lập tức đích thân dẫn đội tới
Đây là quán ăn Trương Dương tiếp quản sau khi trừng trị tên chủ cũ. Bình thường cũng là một cấm khu đối với đồn công an bọn họ. Ai cũng biết ông chủ quán ăn này năng lượng rất lớn
Hoàng Trạch cũng là muốn thể hiện chút nhiệt tình trước mặt Trương Dương. Mong hắn không quên tên mình. Dù sao lúc trước Trương Dương từng nói, bọn họ là người một nhà
Nhưng ai ngờ, đám người tới đây còn lợi hại hơn, không thể động vào họ. Trong số mười người thanh niên kia, có công tử con Phó cục trưởng cục thành phố, đây cũng là người duy nhất anh ta nhận ra
Có thể nhận ra gã, vốn là do từ phiên trực ở đường Vu Hạp lúc trước, chứng kiến một vụ ẩu đả
- Có cá tính, tuy nhiên càng có cá tính tôi càng thích. Hôm nay tôi đặt chỗ này. Lát nữa anh tôi tới, cô cũng phải tới, không thể không tới, ngoan ngoãn uống với anh tôi mấy chén rượu, quán ăn này của các cô có thể yên ổn buôn bán, nếu không các cô không chỉ đơn giản là phải đóng cửa đâu
Trong số đám thanh niên, người đứng đầu là một người khoảng 15, đang giơ tay chỉ vào Mễ Nguyệt, kiêu ngạo nói
Mễ Tuyết đang đứng đối diện, đã tức run người
- Có chuyện gì vậy?
Trương Dương đi thẳng về phía trước, che chở cho Mễ Tuyết và Tiểu Ngốc. Bảo vệ đều nhường đường cho hắn. Lần này không phải chuyện khách hàng ẩu đả như lần trước. Dù sao Mễ Tuyết cũng là chủ, nhân viên bảo vệ phải làm hết chức trách của mình
- Trương Dương, cậu tới rồi, mấy người này thật khốn nạn, giở trò lưu manh
Nhìn thấy Trương Dương, Tiểu Ngốc lập tức nói, Trương Dương hiểu ngay ra sự việc
Sự tình rất đơn giản. Mấy người thanh niên này tới dùng cơm, bọn họ tới muộn một chút, quán kinh doanh tốt, đã hết phòng rồi. Bọn họ lại không muốn đổi nơi khác, giám đốc đã nghĩ cách tìm một phòng cho họ
Đã rất muộn rồi, lúc này chỉ có thể dùng phòng dự trữ
Để dùng phòng dự trữ cần bọn Mễ Tuyết đồng ý, đây đều dùng để ứng phó với những trường hợp quan hệ đặc biệt. Chẳng may có người có thế lực tới thì lấy ra dùng. Nếu không có phòng thì đúng là thật không hay, bây giờ muộn rồi, nghĩ chắc cũng chẳng có khách hàng vai vế nào tới, cho nên định cho bọn họ dùng
Mễ Tuyết cũng ở đây, liền tiện ra mắt xử lý chút
Không ngờ mấy thanh niên này vừa nhìn thấy Mễ Tuyết mắt liền sáng lên. Bọn họ không ai ngờ chủ quán ăn này lại là một mỹ nữ trẻ tuổi như vậy
Sau khi nhìn thấy Mễ Tuyết, bọn họ liền không đòi phòng nữa, chỉ đòi sán lại gần Mễ Tuyết
Lúc đầu Mễ Tuyết còn nói với họ, không được mấy câu cô cảm thấy có vấn đề, cũng không phí lời với họ nữa, để phòng dự trữ cho họ rồi định đi
Nhưng điều khiến Mễ Tuyết không ngờ chính là, những người này không để cô đi, muốn cô hầu rượu
Mễ Tuyết không đi, mấy người này lại ác miệng dọa dẫm, nói quán cơm của cô không muốn làm ăn nữa. Mễ Tuyết tình tình có nhã nhặn đến đâu cũng phải tức giận, trực tiếp gọi người báo cảnh sát
Cảnh sát đến rất nhanh, chỉ có điều người này căn bản không để ý tới cảnh sát. Điều khiến Mễ Tuyết không ngờ chính là, phó sở trưởng Hoàng là người quen mà vừa nhìn thấy những người này cũng lập tức kinh sợ. Chỉ dám hòa hoãn vài câu, bị mấy thanh niên khiển trách một hồi, Phó sở trưởng Hoàng liền đứng sang một bên
Tiểu Ngốc thấy chuyện không ổn, lúc này mới cho người đi thông báo cho Trương Dương, cô không thể đứng đó nhìn Mễ Tuyết chịu thiệt thòi
Huống chi, trong lòng cô cho rằng chằng có chuyện gì Trương Dương không giải quyết được. Cho dù mấy tên thanh niên không ra sao trước mặt này cũng chẳng là gì
Mặc dù biết y thuật của Trương Dương rất giỏi, giỏi hơn bất kì người nào họ từng gặp, nhưng đột nhiên nghe được tin này, bọn họ vẫn có chút khó tiếp nhận, bao gồm những bác sĩ của bệnh viện và mấy sinh viên bọn Vương Lộ
Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Dương thật sự quá trẻ, trước kia cũng chưa từng có danh tiếng gì, nhóm học sĩ y học đó, người nào là không có cả bảng thành tích huy hoàng, hoặc là tuổi đời rất lớn
Trương Dương còn trẻ như vậy, thậm chỉ còn chưa tốt nghiệp đã được làm viện sĩ y học, tuyệt đối có một không hai, sau này hắn còn phát triển tới đâu, chẳng ai có thể biết được
- Tôi đã sớm biết, cậu ấy tuyệt đối không tầm thường mà, không ngờ, thật sự không ngờ
Một lát sau, Ngô Hữu Đạo mới cảm thán một tiếng. Lần đầu tiên gặp Trương Dương, ông cũng cảm thấy Trương Dương không giống những người khác. Đó là lần Trương Dương vừa xuyên thời gian, ra tay cứu chữa cô gái bị chẩn đoán nhầm
Lúc đó Trương Dương đã thể hiện châm pháp thần kì
Vài lần sau đó nữa càng khiến ông khẳng định điều này, khẳng định Trương Dương là một thiên tài y học hiếm thấy
Hiện tại xem ra, ông còn đánh giá thấp Trương Dương. Những người có thể trở thành viện sĩ, rất nhiều đều là đã thể hiện tài năng thiên tài từ nhỏ, nhưng bọn họ cũng không có ai giống Trương Dương, chỉ mới hai mươi tuổi mà đã có được thành tích kinh người như vậy
- Tôi tin, Trương Dương tương lai sẽ còn phát triển ngày càng huy hoàng
Vương Quốc Hải rất tán đồng gật đầu. Ông cũng chứng kiến tận mắt hết kì tích này đến kì tích khác của Trương Dương. Giống như trong tay Trương Dương, chẳng có chuyện gì có thể làm khó dễ hắn
- Nói như vậy, chúng ta chẳng phải có một bạn học là viện sĩ y học sao
Vương Lộ đột nhiên lại nói thầm một câu, nói là nói thầm nhưng thanh âm cũng không nhỏ, mọi người đều nghe thấy
Thi Nhan, Ân Dũng nhìn nhau, không kìm nổi gật đầu
Lời nói của Vương Lộ thật hồn nhiên, nhưng nghĩ kĩ thì đúng là như vậy, bọn họ thật sự có một bạn học là viện sĩ y học
Viện sĩ y học, bọn họ không chỉ là bạn học, mà còn cùng nhau nghiên cứu đề tài, nói ra đúng là chuyện khiến người ta phải ghen tị, đây cũng là điều tự hào của bọn họ
Bọn họ cũng giống Vương Quốc Hải, trong lòng không ghen tị gì, chỉ hâm mộ và vui mừng, vui cho Trương Dương
- Mọi người đều tới rồi, nhanh vậy
Đang nói, Chu Chí Tường đi từ bên ngoài vào, sắc mặt ông đã trở nên bình thường, lúc này còn tươi cười
Tin Trương Dương trở thành viện sĩ lúc đầu thực sự đã khiến ông shock, tuy nhiên lúc này ông đã nghĩ thông rồi, thành tích mà Trương Dương có được càng tốt, thì càng có lợi cho bọn họ. Bất luận như nào, đề tài vẫn đang ở tam viện
Trương Dương chủ trương đề tài, phân lượng càng lớn, thân phận càng cao, thì bọn họ cũng càng vinh dự
Về phần thứ đã bỏ lỡ, đã bỏ lỡ rồi, có muốn cũng vô dụng
- Nói chuyện gì đó, sao vui thế?
Không lâu sau Trương Dương cũng vào. Buổi chiều hắn có chút việc, nên tới muốn một chút. Thật ra cũng chẳng phải đại sự gì, Thái Triết Lĩnh tìm hắn, mang tới chút quà khá hay
Anh ta nghe nói chuyện của Cổ Phương, đương nhiên không cam lòng yếu thế, những thứ mang tới đều là đồ tốt
Bởi vì buối tối còn có việc, Trương Dương cũng không giữ Thái Triết Lĩnh ở lại ăn cơm, sau khi tiễn anh ta thì tới quán cơm
- Cậu nói xem, cậu có chuyện vui như vậy, chúng tôi còn có thể tán gẫu cái gì nào?
Vương Lộ cười nói một câu, chuyện bọn họ bàn luận chắc chắn có liên quan đến Trương Dương. Trương Dương trở thành viện sĩ, là chuyện khiến tất cả mọi người đều vui
- Nếu đã là việc vui, vậy phải đi uống vài chén thôi, đừng uống tới không về nhà được là được
Trương Dương cười ha hả, sắc mặt Vương Lộ đỏ bừng lên
Tính tình Vương Lộ rất hoạt bát, rất dễ bị kích tướng. Có một lần cùng ăn cơm, bị bọn Ân Dũng kích mấy câu, không ngờ thi uống rượu, cuối cùng say bét nhè, phải nhờ Thi Nhan đưa cô về nhà
Chuyện lần đó cũng trở thành một chuyện cười cho mọi người, từ đó về sao Vương Lộ cơ bản đều không uống rượu
Trương Dương vừa nói như vậy, rất nhiều người cũng đều cười. Sau khi mọi người tụ tập đông đủ, đồ ăn cũng bắt đầu được bưng lên. Ở quán của mình, quy cách đương nhiên không tồi, đều là thức ăn ngon sở trường của đầu bếp
Rượu cũng đã mang lên, đã là việc vui, không có rượu không được
Mấy bác sĩ đều từng bị Trương Dương qua mặt, lần này không dám đấu rượu với hắn. Mọi người cùng nhau vui vẻ ăn uống, ăn được một lúc, sáu bình rượu trắng đã cạn
May là bọn họ đông người, uống hết số rượu này cũng không thấm vào đâu. Mỗi người đều có chút cảm giác choáng choáng
- Trương, Trương tiên sinh
Đang ăn cơm, cửa đột nhiên mở ra, bên ngoài có mấy nhân viên phục vụ vội vàng chạy vào
Trương Dương khẽ cau mày, bọn họ đang ăn ở phòng riêng sang trọng ở tầng ba, ngoại trừ nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào căn bản không thể có chuyện có người đột nhiên xông vào như vậy
Lúc này nhân viên phục vụ bước vào, ý nghĩ đầu tiên của Trương Dương không phải là sự lỗ mãng của anh ta, mà cảm giác đã có chuyện gì xảy ra
Trương Dương tập trung tinh thần, rất nhanh nghe thấy tầng dưới có tiếng ồn ào. Đây là do hắn dùng thính lực biến đổi mới nghe được. Hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, đừng nói dưới tầng, ngay cả âm thanh ở phòng bên cạnh họ cũng không nghe thấy
- Có chuyện gì, không phải vội
Trương Dương nhẹ giọng nói một câu, người nhân viên phục vụ kia lúc này mới thở hổn hển, đứng đó
- Trương tiên sinh, bên ngoài có mấy người tới, gây chuyện với tổng giám đốc Mễ, hiện đang ở đại sảnh tầng một
Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Trương Dương nhíu mày lại. Mấy người tới, lại là gây chuyện ầm ĩ với Mễ Tuyết
Tổng giám đốc Mễ chính là Mễ Tuyết
- Tôi biết rồi, cậu xuống trước đi
Trương Dương khẽ gật đầu, nhân viên phục vụ lập tức xoay người thi lễ, nhanh chóng rời khỏi phòng
- Trương Dương, xảy ra chuyện gì, có cần chúng tôi đi cùng không?
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Cao Phi vội vàng hỏi một câu, bọn họ không biết có chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy sự việc có liên quan đến Mễ Tuyết
Quán cơm này là của Mễ Tuyết, bọn họ đã nghe nói từ lâu. Hơn nữa người họ Mễ cũng không nhiều, không giống tên của Trương Dương, chỗ nào cũng thấy người trùng họ trùng tên
- Không sao, mọi người cứ ăn trước, tôi ra ngoài một lát
Trương Dương mỉm cười lắc đầu. Thật sự có chuyện gì, một mình hắn cũng có thể đối phó, đối phương có nhiều người đến đâu cũng vô dụng
Nói xong Trương Dương liền đứng dậy, tạm thời đi xem sự việc ra sao. Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, Trương Dương mới đi ra không lâu, bọn họ cũng đứng dậy đi ra ngoài
Ai cũng cảm thấy, cho dù có chuyện gì thì mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho dù Trương Dương bảo không cần nhưng cũng không ổn, bọn họ là một tập thể
Trương Dương đi xuống tầng, vừa tới đại sảnh tầng một đã thấy có rất nhiều người. Một bên là Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc và bảo vệ quán ăn, bên kia là hơn mười người thanh niên, phần lớn là khoảng hai mươi
Ngoài ra, bên cạnh họ còn có mấy cảnh sát, một trong số đó đang khổ sở đứng đó. Trương Dương rất quen anh ta
Đây chẳng phải ai khác, chính là đội trưởng Hoàng vừa được thăng chức Phó sở trưởng không lâu. Lúc này trông mặt Phó sở trưởng Hoàng còn đắng hơn Hoàng Liên mấy phần, như sắp khóc đến nơi
Thực tế trong lòng anh ta lúc này rất không vui, vô cùng ảo não
Đồn công an bọn họ nhận được báo động. Quán ăn Dương Tuyết có người gây chuyện. Phó sở trưởng Hoàng có ấn tượng rất sâu đối với quán ăn này, lập tức đích thân dẫn đội tới
Đây là quán ăn Trương Dương tiếp quản sau khi trừng trị tên chủ cũ. Bình thường cũng là một cấm khu đối với đồn công an bọn họ. Ai cũng biết ông chủ quán ăn này năng lượng rất lớn
Hoàng Trạch cũng là muốn thể hiện chút nhiệt tình trước mặt Trương Dương. Mong hắn không quên tên mình. Dù sao lúc trước Trương Dương từng nói, bọn họ là người một nhà
Nhưng ai ngờ, đám người tới đây còn lợi hại hơn, không thể động vào họ. Trong số mười người thanh niên kia, có công tử con Phó cục trưởng cục thành phố, đây cũng là người duy nhất anh ta nhận ra
Có thể nhận ra gã, vốn là do từ phiên trực ở đường Vu Hạp lúc trước, chứng kiến một vụ ẩu đả
- Có cá tính, tuy nhiên càng có cá tính tôi càng thích. Hôm nay tôi đặt chỗ này. Lát nữa anh tôi tới, cô cũng phải tới, không thể không tới, ngoan ngoãn uống với anh tôi mấy chén rượu, quán ăn này của các cô có thể yên ổn buôn bán, nếu không các cô không chỉ đơn giản là phải đóng cửa đâu
Trong số đám thanh niên, người đứng đầu là một người khoảng 15, đang giơ tay chỉ vào Mễ Nguyệt, kiêu ngạo nói
Mễ Tuyết đang đứng đối diện, đã tức run người
- Có chuyện gì vậy?
Trương Dương đi thẳng về phía trước, che chở cho Mễ Tuyết và Tiểu Ngốc. Bảo vệ đều nhường đường cho hắn. Lần này không phải chuyện khách hàng ẩu đả như lần trước. Dù sao Mễ Tuyết cũng là chủ, nhân viên bảo vệ phải làm hết chức trách của mình
- Trương Dương, cậu tới rồi, mấy người này thật khốn nạn, giở trò lưu manh
Nhìn thấy Trương Dương, Tiểu Ngốc lập tức nói, Trương Dương hiểu ngay ra sự việc
Sự tình rất đơn giản. Mấy người thanh niên này tới dùng cơm, bọn họ tới muộn một chút, quán kinh doanh tốt, đã hết phòng rồi. Bọn họ lại không muốn đổi nơi khác, giám đốc đã nghĩ cách tìm một phòng cho họ
Đã rất muộn rồi, lúc này chỉ có thể dùng phòng dự trữ
Để dùng phòng dự trữ cần bọn Mễ Tuyết đồng ý, đây đều dùng để ứng phó với những trường hợp quan hệ đặc biệt. Chẳng may có người có thế lực tới thì lấy ra dùng. Nếu không có phòng thì đúng là thật không hay, bây giờ muộn rồi, nghĩ chắc cũng chẳng có khách hàng vai vế nào tới, cho nên định cho bọn họ dùng
Mễ Tuyết cũng ở đây, liền tiện ra mắt xử lý chút
Không ngờ mấy thanh niên này vừa nhìn thấy Mễ Tuyết mắt liền sáng lên. Bọn họ không ai ngờ chủ quán ăn này lại là một mỹ nữ trẻ tuổi như vậy
Sau khi nhìn thấy Mễ Tuyết, bọn họ liền không đòi phòng nữa, chỉ đòi sán lại gần Mễ Tuyết
Lúc đầu Mễ Tuyết còn nói với họ, không được mấy câu cô cảm thấy có vấn đề, cũng không phí lời với họ nữa, để phòng dự trữ cho họ rồi định đi
Nhưng điều khiến Mễ Tuyết không ngờ chính là, những người này không để cô đi, muốn cô hầu rượu
Mễ Tuyết không đi, mấy người này lại ác miệng dọa dẫm, nói quán cơm của cô không muốn làm ăn nữa. Mễ Tuyết tình tình có nhã nhặn đến đâu cũng phải tức giận, trực tiếp gọi người báo cảnh sát
Cảnh sát đến rất nhanh, chỉ có điều người này căn bản không để ý tới cảnh sát. Điều khiến Mễ Tuyết không ngờ chính là, phó sở trưởng Hoàng là người quen mà vừa nhìn thấy những người này cũng lập tức kinh sợ. Chỉ dám hòa hoãn vài câu, bị mấy thanh niên khiển trách một hồi, Phó sở trưởng Hoàng liền đứng sang một bên
Tiểu Ngốc thấy chuyện không ổn, lúc này mới cho người đi thông báo cho Trương Dương, cô không thể đứng đó nhìn Mễ Tuyết chịu thiệt thòi
Huống chi, trong lòng cô cho rằng chằng có chuyện gì Trương Dương không giải quyết được. Cho dù mấy tên thanh niên không ra sao trước mặt này cũng chẳng là gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.