Chương 489: Em chỉ muốn cô ấy hầu rượu anh.
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Có mấy người, lúc những người từ bên ngoài vào thì liền đứng lên.
Thậm chí còn có người hung tợn nhìn đám Trương Dương, trong ánh mắt lộ ra ý trả thù, dường như người này đến là người của đối phương hoàn toàn đen đủi vậy.
- Anh Bân.
Tên “Anh Phong” người mà bị Trương Dương đánh đầu tiên cười toe toét, lớn giọng kêu.
- Có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy tất cả, người tên là anh Bân kia lập tức sửng sốt, bước nhanh tới.
Vẻ mặt của kinh ngạc, sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của những người này, vẻ kinh hãi càng nặng nề hơn.
- Anh Bân, người của khách sạn này đánh người, họ đánh tất cả bọn em.
Người thanh niên trẻ tuổi lớn tiếng kêu, y đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền rút điện thoại ra.
Lúc trước bọn họ căn bản không nghĩ rằng đối phương sẽ động thủ với mình, về sau bị đánh cho choáng váng…lúc “tố cáo” với “anh Bân” mới nhớ ra sau lưng còn có chỗ dựa, có thể gọi đến để trị những người này.
- Ba!
Câu đầu tiên của người trẻ tuổi này khiến cho đồn trưởng Hoàng cảm thấy hồi hộp, cha của y là Phó cục trưởng cục Cảnh sát, vị Phó cục trưởng nào nhìn thấy con mình bị đánh lại không làm gì cơ chứ, lửa giận như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Lúc này đồn trưởng Hoàng đã có ý nghĩ tìm đến cái chết, y cảm thấy mỗi lần mình gặp Trương Dương đều sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Người này gọi điện một cái, những người khác cũng nghĩ ra, liên lấy điện thoại ra gọi.
Mười mấy người này phần lớn là gọi cho người nhà của mình, cũng có người gọi cho bạn bè…
Nhìn thấy bọn họ gọi điện thoại, Trương Dương chỉ lẳng lặng đứng đó.
- Khách sạn đánh người.
Người tên “anh Bân” kia đi vào, vẻ mặt không thể tin nổi, lập tức giận đùng đùng xoay người lại, nhưng khi gã nhìn thấy Trương Dương thì lập tức ngẩn người.
Vừa mới nghe được câu người của khách sạn đánh người của mình gã rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Dương thì vẻ tức giận kia liền biến mất.
- Trương Dương, trùng hợp thế nhỉ? Cậu cũng ở đây à?
“Anh Bân” cười chào hỏi Trương Dương một tiếng. Trương Dương lúc nãy bị đám Ân Dũng chắn, khi đến thì gã không nhìn thấy, hiện tại mới để ý đến.
- Hồ Bân, cậu cũng quen những người này à?
Trương Dương gật đầu, người đi vào cuối cùng này chính là Hồ Bân, người mà được Thái Triết Lĩnh dẫn đến, hiện công tác bên chính phủ.
Đối với Hồ Bân, hắn cũng chỉ quen biết qua loa, lần trước Hồ Bân còn muốn mời hắn ăn cơm, đúng lúc Mễ Chí Quốc bị tai nạn nên không đi được.
Hồ Bân gật đầu, hạ giọng nói:
- Tôi mời họ đến ăn cơm, nhưng vì lúc đó có chút việc phải xử lý, nên bảo họ đến trước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này gã cũng cảm thấy có điều gì bất ổn, gã biết khách sạn này là của bạn gái Trương Dương, nhớ tới mấy người kia lúc trước nói, gã đột nhiên có dự cảm không lành.
- Cũng không có việc gì, bọn họ muốn bạn gái tôi sang uống rượu cùng, bạn gái tôi không đồng ý, liền uy hiếp sẽ không cho khách sạn làm ăn yên ổn…
Trương Dương thản nhiên cười, những người quen biết hắn lâu thì nhìn nụ cười này của hắn là biết hắn đang rất tức giận.
- Muốn bạn gái cậu uống rượu cùng, còn uy hiếp nữa?
Hồ Bân há hốc miệng, tim cũng đập thình thịch.
Mặc dù gã đã cảm thấy có chuyện bất ổn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, lúc này gã đột nhiên nhớ tới vụ Ngưu Tiền kia.
Chuyện lần đó khiến cho Ngưu Tiền xong đời, rất nhiều người khác cũng bị liên lụy, ngay cả Phó giám đốc sở là bác của y cũng sớm phải chủ động chào từ giã.
Bản thân Phó giám đốc sở Ngưu không có vấn đề gì lớn, nhưng cũng chỉ có dạy bảo con cháu không đến nơi đến chốn, cuối cùng cũng phải hứng hậu quả nghiêm trọng.
Nghĩ đến chuyện lần đó, người Hồ Bân đột nhiên toát cả mồ hôi lạnh.
Gã cảm thấy, chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn chuyện lần đó.
- Lưu Phong, có phải như vậy hay không? Nói rõ ra cho tôi.
Hiểu được những điều này, Hồ Bân độ nhiên quay đầu lại, quát lớn với tên bị đánh rụng răng kia.
Người tên là Lưu Phong này là con trai của Phó cục trưởng thường trực cục Thuế vụ, bản thân cũng có công việc nhưng lại làm không tốt, suốt ngày lêu lổng.
Hồ Bân vì để thành lập mạng lưới quan hệ của mình đã lôi kéo được một đám đệ tử như vậy, Lưu Phong là một trong số đó. Hôm nay gã muốn đưa những người này đến ăn cơm chỉ là muốn ủng hộ kinh doanh của Mễ Tuyết, làm như vậy chủ yếu là muốn giao hảo với Trương Dương, giúp Trương Dương làm một chút chuyện nhỏ.
Nhưng gã không ngờ rằng, mình có việc đến muộn một chút đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Những người này là gã gọi đến, bất kể thế nào thì gã cũng không thể thoát được liên quan với họ, giao hảo tự nhiên lại biến thành đắc tội, vừa nghĩ đến đây trên người Hồ Bân lại toát mồ hôi lạnh.
Nếu như vậy thật thì không chỉ đắc tội với một mình Trương Dương, hiện tại rất nhiều người biết công tử nhà Bí thư Trương và Chủ tịch Tô quan hệ thân thiết như thế nào.
Cũng chính vì thế, ngữ khí của gã mới không khách khí như vậy.
Lưu Phong cũng cảm thấy bất ổn, gã cũng là con ông cháu cha, ba hắn là lãnh đạo đấy, nhưng trong tỉnh cũng chỉ sếp vào lãnh đạo bậc trung.
Lãnh đạo như vậy căn bản không thể so sánh được với cha của Hồ Bân, cha của Hồ Bân là Trưởng ban Tuyên giáo, ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy.
Thấy Hồ Bân tức giận như vậy, Lưu Phong cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng giải thích:
- Không phải, anh Bân, anh, anh nghe em giải thích, em tưởng anh thích bà chủ ở đây, em chỉ muốn để cô ta uống cùng anh thôi, em không nghĩ…
Hồ Bân hơi sững người, lập tức lại tỏ ra phẫn nộ.
Người này kéo mình vào như vậy, không biết vì sao một kẻ đầu đất như vậy mà mình cũng cho đi theo nhỉ.
"BA~!"
Hồ Bân giơ tay lên tát cho y một cái, tuy không tát mạnh bằng Trương Dương, nhưng cũng khiến cho y không tin được vào mắt mình.
- Khốn khiếp, tôi bảo các cậu đến ăn cơm chứ có bảo đến gây chuyện đâu, xin lỗi, mau đi xin lỗi cho tôi.
Sau khi tát xong, Hồ Bân còn mắng lớn.
Tên Lưu Phong này bình thường làm việc còn tạm được, nhưng không ngờ gặp phải chuyện như vậy lại trở nên đần độn, muốn hại chết mình như vậy.
Hồ Bân hiện tại nghĩ, mong rằng Trương Dương không vì những lời của Lưu Phong mà hiểu lầm, nếu như vậy thì quá oan uổng cho gã, gã thật sự không hề có ý gì với Mễ Tuyết cả, tất cả đều là do dám người kia tự gây ra.
- Đúng đúng.
Lưu Phong bị tát cho một cái nên cũng không dám cãi lại, chỉ sợ hãi đứng dậy đi về phía trước vài bước, cúi xuống xin lỗi.
Y có chút kiêu ngạo, nhưng không đến nỗi ngốc, y đã chú ý đến Hồ Bân giống như đối với những người đã đánh y.
Ngoan ngoãn xin lỗi, y thành thật đứng trước mặt Hồ Bân, nghe Hồ Bân giải thích cho Trương Dương.
Càng nghe y càng thấy kinh ngạc, rất ít khi thấy Hồ Bân có thái độ như vậy, điều này chứng tỏ y đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.
Ngẫm lại việc trước đây mình quá kiêu ngạo, y vô cùng hối hận.
Những người gọi điện thoại kia, cũng có những kẻ thông minh.
Lúc này bọn họ cũng đều có chút há hốc miệng, từ thái độ của Hồ Bân không khó để đoán được người thanh niên trước mặt mình tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Nếu không thì Hồ Bân cũng không cần phải tốn calo giải thích như vậy, càng không xuất thủ đánh Lưu Phong.
Những người gọi điện thoại cũng có chút hối hận, lại bắt đầu lặng lẽ ấn dãy số, có người còn đứng bên nhỏ giọng nói đừng để đối phương đến, lúc này bọn họ không dám làm loạn thêm nữa.
Tuy nhiên cũng có những kẻ ngốc, vị công tử nhà Phó cục trưởng cục Cảnh sát chính là một trong số đó.
Trông vẻ y chỉ lớn hơn Trương Dương một hai tuổi, lúc này vẫn còn chưa biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên y dù có phản ứng lập tức nhưng cũng đã muộn rồi, bên ngoài đã vang lên tiếng còi của cảnh sát. Chỉ cần nghe tiếng là đã biết không chỉ có một hai chiếc đến, âm thanh này từ xa đến gần, chẳng mấy chốc đã đến cửa khách sạn.
Hồ Bân có chút sững sờ, sau đó y quay lại hung hăng nhìn vào kẻ đã gọi điện thoại, nói với Trương Dương một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Sự tình không phải vì y mà xảy ra, nhưng nếu không có y thì chắc chắn sẽ không có việc xảy ra ngày hôm nay, y chỉ có thể đi “đổ vỏ” mà thôi.
Phó cục trưởng cục Cảnh sát đích thân dẫn quân đến đây, trông thấy Hồ Bân cũng có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con trai mình gọi điện thoại đến nói là bị người đánh rất thảm, cánh tay đều đã bị chặt đứt, còn nói rằng đây là quán xã hội đen, ba nhất định phải đưa người đến.
Thương con, Phó cục trưởng cúp máy xong là vội vàng xuất phát ngay, con trai nói cánh tay bị chặt đứt rồi thì liệu ông có thể không vội sao?
Đáng tiếc ông căn bản không biết, đây hoàn toàn là những lời nói dối, mục đích là để ông đến nhanh hơn mà thôi.
Mục đích của con trai ông đã đạt được.
Cũng may mà Hồ Bân quen ông, vội vàng liền đi lên giải thích một lúc, cuối cùng không có cách nào khác bèn tiết lộ thân phận của Trương Dương.
Nghe nói đến vị sát tinh này, Phó cục trưởng lập tức trắng bệch ra.
Chuyện của Ngưu Tiền còn chưa xong, đây chính là ví dụ rõ ràng nhất, biết được con mình chị bị đánh mất cái, không bị thương gì ghê gớm, Phó cục trưởng liền tức giận chửi ầm lên, sau đó liền rời đi luôn.
Tiễn bọn họ đi xong, Hồ Bân mới trở về, lại mắng có “công tử” nhà Phó cục trưởng một trận.
- Trương Dương, thôi bỏ đi.
Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương nói, lúc trước cô rất giận, nhưng đám người kia cũng nhận được bài học rồi, cô cũng nguôi giận rồi.
Hiện tại nhìn đại sảnh loạn như vậy, lại có rất nhiều khách nhìn qua, cô đã nghĩ đến việc giải quyết cho sớm đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
- Được, được rồi.
Trương Dương gật đầu, hắn cũng muốn chiêu đãi với người của mình, đám Vương Quốc Hải đều là đến chúc mừng cho mình, hắn không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của những người này.
Nói với Hồ Bân mấy câu, Trương Dương liền dẫn nhóm nghiên cứu trở về phòng, lần này Mễ Tuyết cũng vội vàng đi theo.
Thậm chí còn có người hung tợn nhìn đám Trương Dương, trong ánh mắt lộ ra ý trả thù, dường như người này đến là người của đối phương hoàn toàn đen đủi vậy.
- Anh Bân.
Tên “Anh Phong” người mà bị Trương Dương đánh đầu tiên cười toe toét, lớn giọng kêu.
- Có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy tất cả, người tên là anh Bân kia lập tức sửng sốt, bước nhanh tới.
Vẻ mặt của kinh ngạc, sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của những người này, vẻ kinh hãi càng nặng nề hơn.
- Anh Bân, người của khách sạn này đánh người, họ đánh tất cả bọn em.
Người thanh niên trẻ tuổi lớn tiếng kêu, y đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền rút điện thoại ra.
Lúc trước bọn họ căn bản không nghĩ rằng đối phương sẽ động thủ với mình, về sau bị đánh cho choáng váng…lúc “tố cáo” với “anh Bân” mới nhớ ra sau lưng còn có chỗ dựa, có thể gọi đến để trị những người này.
- Ba!
Câu đầu tiên của người trẻ tuổi này khiến cho đồn trưởng Hoàng cảm thấy hồi hộp, cha của y là Phó cục trưởng cục Cảnh sát, vị Phó cục trưởng nào nhìn thấy con mình bị đánh lại không làm gì cơ chứ, lửa giận như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Lúc này đồn trưởng Hoàng đã có ý nghĩ tìm đến cái chết, y cảm thấy mỗi lần mình gặp Trương Dương đều sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Người này gọi điện một cái, những người khác cũng nghĩ ra, liên lấy điện thoại ra gọi.
Mười mấy người này phần lớn là gọi cho người nhà của mình, cũng có người gọi cho bạn bè…
Nhìn thấy bọn họ gọi điện thoại, Trương Dương chỉ lẳng lặng đứng đó.
- Khách sạn đánh người.
Người tên “anh Bân” kia đi vào, vẻ mặt không thể tin nổi, lập tức giận đùng đùng xoay người lại, nhưng khi gã nhìn thấy Trương Dương thì lập tức ngẩn người.
Vừa mới nghe được câu người của khách sạn đánh người của mình gã rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Dương thì vẻ tức giận kia liền biến mất.
- Trương Dương, trùng hợp thế nhỉ? Cậu cũng ở đây à?
“Anh Bân” cười chào hỏi Trương Dương một tiếng. Trương Dương lúc nãy bị đám Ân Dũng chắn, khi đến thì gã không nhìn thấy, hiện tại mới để ý đến.
- Hồ Bân, cậu cũng quen những người này à?
Trương Dương gật đầu, người đi vào cuối cùng này chính là Hồ Bân, người mà được Thái Triết Lĩnh dẫn đến, hiện công tác bên chính phủ.
Đối với Hồ Bân, hắn cũng chỉ quen biết qua loa, lần trước Hồ Bân còn muốn mời hắn ăn cơm, đúng lúc Mễ Chí Quốc bị tai nạn nên không đi được.
Hồ Bân gật đầu, hạ giọng nói:
- Tôi mời họ đến ăn cơm, nhưng vì lúc đó có chút việc phải xử lý, nên bảo họ đến trước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này gã cũng cảm thấy có điều gì bất ổn, gã biết khách sạn này là của bạn gái Trương Dương, nhớ tới mấy người kia lúc trước nói, gã đột nhiên có dự cảm không lành.
- Cũng không có việc gì, bọn họ muốn bạn gái tôi sang uống rượu cùng, bạn gái tôi không đồng ý, liền uy hiếp sẽ không cho khách sạn làm ăn yên ổn…
Trương Dương thản nhiên cười, những người quen biết hắn lâu thì nhìn nụ cười này của hắn là biết hắn đang rất tức giận.
- Muốn bạn gái cậu uống rượu cùng, còn uy hiếp nữa?
Hồ Bân há hốc miệng, tim cũng đập thình thịch.
Mặc dù gã đã cảm thấy có chuyện bất ổn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, lúc này gã đột nhiên nhớ tới vụ Ngưu Tiền kia.
Chuyện lần đó khiến cho Ngưu Tiền xong đời, rất nhiều người khác cũng bị liên lụy, ngay cả Phó giám đốc sở là bác của y cũng sớm phải chủ động chào từ giã.
Bản thân Phó giám đốc sở Ngưu không có vấn đề gì lớn, nhưng cũng chỉ có dạy bảo con cháu không đến nơi đến chốn, cuối cùng cũng phải hứng hậu quả nghiêm trọng.
Nghĩ đến chuyện lần đó, người Hồ Bân đột nhiên toát cả mồ hôi lạnh.
Gã cảm thấy, chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn chuyện lần đó.
- Lưu Phong, có phải như vậy hay không? Nói rõ ra cho tôi.
Hiểu được những điều này, Hồ Bân độ nhiên quay đầu lại, quát lớn với tên bị đánh rụng răng kia.
Người tên là Lưu Phong này là con trai của Phó cục trưởng thường trực cục Thuế vụ, bản thân cũng có công việc nhưng lại làm không tốt, suốt ngày lêu lổng.
Hồ Bân vì để thành lập mạng lưới quan hệ của mình đã lôi kéo được một đám đệ tử như vậy, Lưu Phong là một trong số đó. Hôm nay gã muốn đưa những người này đến ăn cơm chỉ là muốn ủng hộ kinh doanh của Mễ Tuyết, làm như vậy chủ yếu là muốn giao hảo với Trương Dương, giúp Trương Dương làm một chút chuyện nhỏ.
Nhưng gã không ngờ rằng, mình có việc đến muộn một chút đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Những người này là gã gọi đến, bất kể thế nào thì gã cũng không thể thoát được liên quan với họ, giao hảo tự nhiên lại biến thành đắc tội, vừa nghĩ đến đây trên người Hồ Bân lại toát mồ hôi lạnh.
Nếu như vậy thật thì không chỉ đắc tội với một mình Trương Dương, hiện tại rất nhiều người biết công tử nhà Bí thư Trương và Chủ tịch Tô quan hệ thân thiết như thế nào.
Cũng chính vì thế, ngữ khí của gã mới không khách khí như vậy.
Lưu Phong cũng cảm thấy bất ổn, gã cũng là con ông cháu cha, ba hắn là lãnh đạo đấy, nhưng trong tỉnh cũng chỉ sếp vào lãnh đạo bậc trung.
Lãnh đạo như vậy căn bản không thể so sánh được với cha của Hồ Bân, cha của Hồ Bân là Trưởng ban Tuyên giáo, ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy.
Thấy Hồ Bân tức giận như vậy, Lưu Phong cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng giải thích:
- Không phải, anh Bân, anh, anh nghe em giải thích, em tưởng anh thích bà chủ ở đây, em chỉ muốn để cô ta uống cùng anh thôi, em không nghĩ…
Hồ Bân hơi sững người, lập tức lại tỏ ra phẫn nộ.
Người này kéo mình vào như vậy, không biết vì sao một kẻ đầu đất như vậy mà mình cũng cho đi theo nhỉ.
"BA~!"
Hồ Bân giơ tay lên tát cho y một cái, tuy không tát mạnh bằng Trương Dương, nhưng cũng khiến cho y không tin được vào mắt mình.
- Khốn khiếp, tôi bảo các cậu đến ăn cơm chứ có bảo đến gây chuyện đâu, xin lỗi, mau đi xin lỗi cho tôi.
Sau khi tát xong, Hồ Bân còn mắng lớn.
Tên Lưu Phong này bình thường làm việc còn tạm được, nhưng không ngờ gặp phải chuyện như vậy lại trở nên đần độn, muốn hại chết mình như vậy.
Hồ Bân hiện tại nghĩ, mong rằng Trương Dương không vì những lời của Lưu Phong mà hiểu lầm, nếu như vậy thì quá oan uổng cho gã, gã thật sự không hề có ý gì với Mễ Tuyết cả, tất cả đều là do dám người kia tự gây ra.
- Đúng đúng.
Lưu Phong bị tát cho một cái nên cũng không dám cãi lại, chỉ sợ hãi đứng dậy đi về phía trước vài bước, cúi xuống xin lỗi.
Y có chút kiêu ngạo, nhưng không đến nỗi ngốc, y đã chú ý đến Hồ Bân giống như đối với những người đã đánh y.
Ngoan ngoãn xin lỗi, y thành thật đứng trước mặt Hồ Bân, nghe Hồ Bân giải thích cho Trương Dương.
Càng nghe y càng thấy kinh ngạc, rất ít khi thấy Hồ Bân có thái độ như vậy, điều này chứng tỏ y đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.
Ngẫm lại việc trước đây mình quá kiêu ngạo, y vô cùng hối hận.
Những người gọi điện thoại kia, cũng có những kẻ thông minh.
Lúc này bọn họ cũng đều có chút há hốc miệng, từ thái độ của Hồ Bân không khó để đoán được người thanh niên trước mặt mình tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Nếu không thì Hồ Bân cũng không cần phải tốn calo giải thích như vậy, càng không xuất thủ đánh Lưu Phong.
Những người gọi điện thoại cũng có chút hối hận, lại bắt đầu lặng lẽ ấn dãy số, có người còn đứng bên nhỏ giọng nói đừng để đối phương đến, lúc này bọn họ không dám làm loạn thêm nữa.
Tuy nhiên cũng có những kẻ ngốc, vị công tử nhà Phó cục trưởng cục Cảnh sát chính là một trong số đó.
Trông vẻ y chỉ lớn hơn Trương Dương một hai tuổi, lúc này vẫn còn chưa biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên y dù có phản ứng lập tức nhưng cũng đã muộn rồi, bên ngoài đã vang lên tiếng còi của cảnh sát. Chỉ cần nghe tiếng là đã biết không chỉ có một hai chiếc đến, âm thanh này từ xa đến gần, chẳng mấy chốc đã đến cửa khách sạn.
Hồ Bân có chút sững sờ, sau đó y quay lại hung hăng nhìn vào kẻ đã gọi điện thoại, nói với Trương Dương một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Sự tình không phải vì y mà xảy ra, nhưng nếu không có y thì chắc chắn sẽ không có việc xảy ra ngày hôm nay, y chỉ có thể đi “đổ vỏ” mà thôi.
Phó cục trưởng cục Cảnh sát đích thân dẫn quân đến đây, trông thấy Hồ Bân cũng có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con trai mình gọi điện thoại đến nói là bị người đánh rất thảm, cánh tay đều đã bị chặt đứt, còn nói rằng đây là quán xã hội đen, ba nhất định phải đưa người đến.
Thương con, Phó cục trưởng cúp máy xong là vội vàng xuất phát ngay, con trai nói cánh tay bị chặt đứt rồi thì liệu ông có thể không vội sao?
Đáng tiếc ông căn bản không biết, đây hoàn toàn là những lời nói dối, mục đích là để ông đến nhanh hơn mà thôi.
Mục đích của con trai ông đã đạt được.
Cũng may mà Hồ Bân quen ông, vội vàng liền đi lên giải thích một lúc, cuối cùng không có cách nào khác bèn tiết lộ thân phận của Trương Dương.
Nghe nói đến vị sát tinh này, Phó cục trưởng lập tức trắng bệch ra.
Chuyện của Ngưu Tiền còn chưa xong, đây chính là ví dụ rõ ràng nhất, biết được con mình chị bị đánh mất cái, không bị thương gì ghê gớm, Phó cục trưởng liền tức giận chửi ầm lên, sau đó liền rời đi luôn.
Tiễn bọn họ đi xong, Hồ Bân mới trở về, lại mắng có “công tử” nhà Phó cục trưởng một trận.
- Trương Dương, thôi bỏ đi.
Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương nói, lúc trước cô rất giận, nhưng đám người kia cũng nhận được bài học rồi, cô cũng nguôi giận rồi.
Hiện tại nhìn đại sảnh loạn như vậy, lại có rất nhiều khách nhìn qua, cô đã nghĩ đến việc giải quyết cho sớm đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
- Được, được rồi.
Trương Dương gật đầu, hắn cũng muốn chiêu đãi với người của mình, đám Vương Quốc Hải đều là đến chúc mừng cho mình, hắn không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của những người này.
Nói với Hồ Bân mấy câu, Trương Dương liền dẫn nhóm nghiên cứu trở về phòng, lần này Mễ Tuyết cũng vội vàng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.