Chương 455: Hồ sơ bệnh án
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan cũng đều khen ngợi.
Đến Long Phong nãy giờ không nói chuyện, không nhịn được cũng gật đầu, nhà hàng này quy mô không lớn, nhưng hương vị món ăn ở đây thực sự không tồi.
Cổ Phương mở hai chai rượu, anh ta không biết tình hình của Trương Dương là gì, cũng không dám hỏi nhiều.
Hai chai rượu, bốn người đàn ông bọn họ uống, bình quân mỗi người nửa chai, đối với mấy người tửu lượng đều rất cao như bọn họ mà nói, nửa chai rượu chỉ là khai vị.
Vừa mở bình rượu, Trương Dương lại với tay lấy chén rượu trong tay Cổ Phương.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Cổ Phương, Trương Dương rót một chén đầy tràn, tự mình nâng chén lên.
- Hai ngày nay đã làm mọi người lo lắng, là tôi không tốt, thực ra lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn giải tỏa một mối nghi ngờ trong lòng, mười năm trước, tôi và mẹ tôi sống ở đây, tuy nhiên năm đó mẹ tôi đột ngột qua đời, mười năm nay, tôi luôn không biết được nguyên nhân thực sự cái chết của bà ấy, lần này đến đây chính là muốn tìm ra nguyên nhân này.
Nói xong, Trương Dương uống hết chén rượu.
Lúc này, Trương Dương đã hiểu rõ.
Lần này đến, tuy là việc cá nhân của hắn nhưng hắn không thể để mọi người lo lắng cho hắn, mục đích đến đây cũng không có gì phải che giấu, nói sớm một chút cũng tốt.
Huống hồ, sau đây hắn cũng cần có sự giúp đỡ của mọi người, vậy càng nên nói ra nguyên nhân.
Trương Dương uống rượu xong, đám Cổ Phương bọn họ lại đều nhìn nhau.
Vậy là bọn họ đã biết mục đích lần này Trương Dương đến đây, lúc này bọn họ cũng đều hiểu, hôm qua vì sao Trương Dương lại nói tuổi thơ của hắn kết thúc ở đây, và vì sao lại có biểu hiện buồn chán như vậy.
Mười năm trước, Trương Dương tuổi vẫn còn nhỏ, lại mất đi người mẹ, mồ côi mẹ đối với một đứa trẻ mà nói, chắc chắn là một cú sốc rất đau.
- Trương Dương, cậu yên tâm, thứ cậu muốn tìm chúng tôi cũng sẽ giúp, lần này đến đây nhất định có thể khiến cậu được như ý!
Cổ Phương là người đầu tiên phản ứng, anh ta cũng rót đầy chén rượu của mình, sau đó một hơi uống hết.
Ngay sau đó Lý Vĩ cũng rót đầy chén rượu, Long Phong nhìn bọn họ, cũng rót rượu vào đầy chén, chỉ là y chẳng nói gì mà uống cạn luôn.
Chén rượu ở đây không nhỏ, một chén hơn ba lượng, cứ như vậy một chén, hai chai rượu đã vơi hơn một nửa, Cổ Phương vốn định gọi thêm một chai, kết quả đã bị Trương Dương từ chối.
Buổi chiều còn có việc, không nên uống nhiều rượu như vậy, muốn uống thì buổi tối tiếp tục, dù sao mấy ngày này bọn họ đều ở đây cả.
Đã nói ra tâm sự, cảm xúc của Trương Dương cũng đã tốt lên rất nhiều.
Lúc trước hắn nghĩ, tìm bản ghi chép nhập viện và lịch sử bệnh án của mẹ hắn ở bệnh viện, Trương Dương lúc đó trí nhớ trống rỗng, không biết mẹ hắn có đi viện hay không, cứ cho là có, cũng không biết đã vào bệnh viện nào.
Việc này cần tìm từng bệnh viện một, An Điền không lớn, nhưng bệnh viện cũng không ít, nhiều bệnh viện như vậy một người tìm nhất định phải cần rất nhiều thời gian, Trương Dương không muốn lãng phí thời gian.
Bây giờ bọn họ đông người như vậy, hoàn toàn có thể chia ra đi tìm.
6 người, có thể phân thành 3 tổ, như thế chẳng khác nào nâng hiệu quả tìm kiếm lên gấp 3 lần, cho dù có tìm được hố sơ bênh án hay không, cũng đều có thể giúp Trương Dương tiết kiệm được không ít thời gian.
Ăn cơm trưa xong, sáu người liền chia nhau ra.
Trương Dương và Mễ Tuyết một tổ, bọn họ đến bệnh viện bên cạnh ngõ Phúc Thọ, nơi đó cách nhà gần nhất, nếu phát bệnh nằm viện thì khả năng lớn nhất là bệnh viện gần nhất.
Cổ Phương và Long Phong một tổ, bọn họ đi tìm ở bệnh viện lớn nhất thành phố.
Bệnh viện lớn thì năng lực càng lớn, nếu mẹ Trương Dương thực sự bị trúng độc, có thể bệnh viện nhỏ không chữa được, tính khả thi của bệnh viện lớn kiểu này cũng cao hơn một chút, để Cổ Phương bọn họ đi bệnh viện lớn điều tra, Trương Dương không cần phải chạy sang đấy nữa.
Lưu Vỹ và Khúc Mỹ Lan một tổ, hai người đi đến bệnh viện đông y.
Mẹ của Trương Dương làm việc ở Viện nghiên cứu Đông y, nghiên cứu dược tính của thuốc đông y, tuy nhiên bản thân cũng có trình độ đông y nhất định, bằng không bà đã không tự chế thuốc để uống.
Khi Trương Dương lên đại học chọn Viện Y học, thực ra cũng là chịu ảnh hưởng của mẹ hắn.
Nếu mẹ hiểu về đông y, cũng có khả năng bà đi bệnh viện đông y, bệnh viện đông y hơi xa một chút, Lý Vĩ đã từng sống ở An Điền, rất quen thuộc nơi đây, để anh ta đi là phù hợp nhất.
Phân tổ xong, bọn họ lập tức chia nhau ra hành động.
Chiếc Cherokee để cho Lý Vỹ bọn họ, Trương Dương lái chiếc xe ford, Cổ Phương thì bắt taxi, nơi bọn họ đi gần nhất, đi xe taxi là được.
Cạnh ngõ Phúc Thọ có hai bệnh viện hơi lớn một chút, một cái là Bệnh viện nhân dân số 4, còn một cái là Bệnh viện Nhi An Điền.
Nghĩ một lúc, Trương Dương quyết định đến bệnh viện Nhân dân số 4 trước, bệnh viện Nhi điều trị bệnh cho trẻ em là phần nhiều, nếu mẹ hắn thực sự đi viện, khả năng đi bệnh viện nhi là rất thấp.
Bệnh viện nhân dân số 4 An Điền không phải lớn, quy cách là một bệnh viện cấp huyện, nhỏ hơn nhiều sơ với Tam viện Trường Kinh.
Ở bệnh viện, Trương Dương trực tiếp đi tìm viện trưởng.
Hắn kể cho viện trưởng nghe câu chuyện, lại tặng một đống lễ vật xa hoa, viện trưởng nhanh chóng đáp ứng thỉnh cầu của hắn, còn cho người giúp hắn kiểm tra tất cả hồ sơ của mười năm trước.
Sở dĩ viện trưởng đáp ứng là vì câu chuyện cảm động của Trương Dương haylà vì những lễ vật này thực sự không tồi thì cũng không thể nào biết được.
Cho dù nói thế nào, có thể đạt được mục đích là được, có người giúp đỡ cũng tốt hơn nhiều.
Bệnh viện không lớn, hồ sơ cũng không nhiều lắm, chỉ có điều hồ sơ của mười năm trước có chút mốc meo, cần phải cẩn thận lật xem.
Trương Dương muốn tìm chỉ là bản ghi chép của mẹ hắn, chỉ cần tên không đúng là có thể để toàn bộ sang một bên, cứ như vậy tốc độ đúng là nhanh hơn rất nhiều.
Hơn một tiếng sau, tất cả hồ sơ đều đã được xem xong một lượt, , kiểm tra bên trong ghi chép nhập viện, tất cả đều không có tên của mẹ hắn.
Kết quả này khiến Trương Dương hơi chút thất vọng, nụ cười trên mặt cũng không còn xuất hiện nữa.
- Trương Dương, đừng lo lắng, chẳng phải vẫn còn bệnh viện Nhi nữa sao, em thấy bệnh viện đó cách chỗ anh ở trước kia còn gần hơn, nói không chừng cô đã đến khám ở bệnh viện đó.
Đi ra cổng bệnh viện, Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương,nói nhẹ nhàng.
Trương Dương từ từ gật đầu, hắn biết chỉ là Mễ Tuyết an ủi hắn, bệnh viện nhi tuy gần thật, nhưng quy mô nhỏ hơn so với bệnh viện số 4, nếu thực sự đi viện, nhất định sẽ chọn bệnh viện càng lớn thì càng tốt.
Huống chi hai bệnh viện cũng không quá xa nhau, bệnh của mẹ hắn khi đó thực sự nếu là cảm, sốt bình thường thì chọn bất kỳ một nơi nào để khám cũng được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Trương Dương vẫn đi tới bệnh viện Nhi.
Nơi này chính xác là nhỏ hơn nhiều so với bệnh viện số 4, người khám bệnh cũng không nhiều, phần lớn là những cha, mẹ mang theo trẻ em.
Viện trưởng của Bệnh viện Nhi là một bà bác sĩ 50 tuổi, nghe câu chuyện của Trương Dương, liền đáp ứng yêu cầu của hắn mà ngay cả lễ vật cũng không cần.
Mẹ của viện trưởng cũng bị bệnh mất từ khi bà còn nhỏ, bà rất thông cảm với Trương Dương, không chỉ có như vậy, bà còn giúp Trương Dương cùng tìm kiếm.
Viện trưởng tự mình giúp đỡ, khiến Trương Dương trong lòng ít nhiều có chút cảm động, nhìn bệnh viện nhi này rất bình thường, Trương Dương lại gật đầu nghiền ngẫm.
Cho dù có thể tìm được thứ hắn muốn ở đây hay không, nếu có cơ hội giúp đỡ bệnh viện này cũng tốt, những việc khác thì không nói, nhưng quyên góp ít tiền để họ cải thiện môi trường cơ sở hạ tầng, Trương Dương có thể làm được.
Viện trưởng có thể từ chối món quà trị giá mấy nghìn tệ, đạo đức của người này cũng thật tốt.
Bệnh viện Nhi thực sự là rất nhỏ, tất cả hồ sơ của mười năm trước cũng chỉ có một cái hòm, Trương Dương chọn ra hồ sơ của mấy tháng mình cần, rồi chậm rãi lật từng trang tìm kiếm.
Mễ Tuyết cũng ở đó lật xem, Viện trưởng thì sắp xếp lại những hồ sơ họ không cần, tiện thể cũng xem giúp họ, khi lật xem tư liệu, Viện trưởng còn kể những hồi ức về mẹ của bà.
- Không có!
Chưa đến nửa tiếng, Mễ Tuyết đã xem hết tất cả hồ sơ trên tay mình, có chút thất vọng lắc đầu.
Trương Dương cũng đã xem xong trước cô, ở đây cũng không có tên của mẹ hắn.
Việc này cũng lại khiến Trương Dương rất thất vọng, ít nhất có thể chứng minh, năm đó cho dù mẹ hắn có bị bệnh hay là trúng độc cũng đều không đến bệnh viện bên cạnh để điều trị.
- Chàng trai, cậu tên gì?
Viện trưởng ngồi lật xem hồ sơ ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Bà vẫn đang cúi đầu xem một bản ghi chép, nói xong, không chờ Trương Dương trả lời, bà lại nói tiếp:
- Ở đây có một đứa bé, mười năm trước nằm viện ở đây, tên là Trương Dương, mười tuổi, ngày sinh, địa chỉ gia đình...
Viện trưởng nói vậy khiến Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Viện trưởng, cúi đầu nhìn về phía bản ghi chép mà bà ta đã tìm ra.
Trương Dương được viết trên đó chính là hắn, hắn của mười năm trước, dù là ngày sinh hay địa chỉ gia đình cũng đều đúng, ở mục tên cha, mẹ, viết rõ ràng 3 chữ Trương Thi Hoa.
- Đây là cháu, cháu đã từng ở viện này?
Trương Dương kinh ngạc nhìn bản ghi chép của bệnh viện, thời gian hắn nằm viện là trước khi mẹ hắn bị bệnh, tuy nhiên Trương Dương chẳng có ấn tượng gì về việc nằm viện lần này.
Trương Dương vắt óc suy nghĩ, cuối cùng trong trí nhớ cũng chẳng tìm được một chút manh mối nào.
Thậm chí trong trí nhớ của hắn, căn bản là chưa từng đến qua bệnh viện này, bình thường nếu có bị bệnh nhẹ thì mẹ hắn cũng chữa cho hắn được, trong nhà cũng có sẵn thuốc.
- Trương Dương, anh không nhớ mình đã từng nằm viện ở đây sao?
Mễ Tuyết cũng lấy làm lạ nhìn Trương Dương, Trương Dương mười tuổi của mười năm trước, trí nhớ lúc mười tuổi thực sự chưa đầy đủ, tuy nhiên nếu đã ở viện mấy ngày thì hắn sẽ nhớ.
Dù sao một đứa trẻ rất ít khi vào viện, một lần nhập viện sẽ là một việc rất lớn đối với nó.
Trương Dương lắc đầu mù mờ, hắn thực sự không tìm được một chút ký ức nào.
- Cháu ở viện chúng ta tổng cộng năm ngày, kỳ lạ, sao không có nguyên nhân bệnh, bệnh sử cũng không có, chỉ có châm cứu.
Viện trưởng đem hồ sơ này rút ra, xem cẩn thận một chút, xem xong bà cũng có chút nghi ngờ.
Bình thường mà nói, bản ghi chép nằm viện đều sẽ ghi lại tình hình bệnh trạng của bệnh nhân, tình hình điều trị..., còn phải có cả bệnh sử nữa.
Hồ sơ này chỉ có ghi chép nhập viện và thuốc dùng, căn bản không có những cái khác, chứng tỏ đã trái với quy định của bệnh viện.
- Thưa côô, hồ sơ này cháu có thể phô tô một bản được không?
Trương Dương cũng chú ý đến những điều khác thường này, tuy nhiên hắn không có tâm trạng nghĩ những cái này, bản ghi chép nằm viện của mình cũng là một manh mối, Trương Dương có cảm giác manh mối này rất quan trọng đối với hắn.
- Không thành vấn đề, bệnh viện có máy phô tô, cháu chờ ở đây tôi bảo người ta đi phô tô cho cháu.
Viện trưởng cười đồng ý, trong lòng bà cũng nghĩ đến hồ sơ kỳ lạ này, hồ sơ đã vi phạm quy định, bình thường nếu bà phát hiện được nhất định phải xử phạt.
Chỉ có điều mười năm trước bà vẫn chưa phải là Viện trưởng, món nợ năm xưa bà cũng không cần phải đi truy cứu làm gì, ai biết người phụ trách khi đó bây giờ có còn làm việc hay không.
Đến Long Phong nãy giờ không nói chuyện, không nhịn được cũng gật đầu, nhà hàng này quy mô không lớn, nhưng hương vị món ăn ở đây thực sự không tồi.
Cổ Phương mở hai chai rượu, anh ta không biết tình hình của Trương Dương là gì, cũng không dám hỏi nhiều.
Hai chai rượu, bốn người đàn ông bọn họ uống, bình quân mỗi người nửa chai, đối với mấy người tửu lượng đều rất cao như bọn họ mà nói, nửa chai rượu chỉ là khai vị.
Vừa mở bình rượu, Trương Dương lại với tay lấy chén rượu trong tay Cổ Phương.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Cổ Phương, Trương Dương rót một chén đầy tràn, tự mình nâng chén lên.
- Hai ngày nay đã làm mọi người lo lắng, là tôi không tốt, thực ra lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn giải tỏa một mối nghi ngờ trong lòng, mười năm trước, tôi và mẹ tôi sống ở đây, tuy nhiên năm đó mẹ tôi đột ngột qua đời, mười năm nay, tôi luôn không biết được nguyên nhân thực sự cái chết của bà ấy, lần này đến đây chính là muốn tìm ra nguyên nhân này.
Nói xong, Trương Dương uống hết chén rượu.
Lúc này, Trương Dương đã hiểu rõ.
Lần này đến, tuy là việc cá nhân của hắn nhưng hắn không thể để mọi người lo lắng cho hắn, mục đích đến đây cũng không có gì phải che giấu, nói sớm một chút cũng tốt.
Huống hồ, sau đây hắn cũng cần có sự giúp đỡ của mọi người, vậy càng nên nói ra nguyên nhân.
Trương Dương uống rượu xong, đám Cổ Phương bọn họ lại đều nhìn nhau.
Vậy là bọn họ đã biết mục đích lần này Trương Dương đến đây, lúc này bọn họ cũng đều hiểu, hôm qua vì sao Trương Dương lại nói tuổi thơ của hắn kết thúc ở đây, và vì sao lại có biểu hiện buồn chán như vậy.
Mười năm trước, Trương Dương tuổi vẫn còn nhỏ, lại mất đi người mẹ, mồ côi mẹ đối với một đứa trẻ mà nói, chắc chắn là một cú sốc rất đau.
- Trương Dương, cậu yên tâm, thứ cậu muốn tìm chúng tôi cũng sẽ giúp, lần này đến đây nhất định có thể khiến cậu được như ý!
Cổ Phương là người đầu tiên phản ứng, anh ta cũng rót đầy chén rượu của mình, sau đó một hơi uống hết.
Ngay sau đó Lý Vĩ cũng rót đầy chén rượu, Long Phong nhìn bọn họ, cũng rót rượu vào đầy chén, chỉ là y chẳng nói gì mà uống cạn luôn.
Chén rượu ở đây không nhỏ, một chén hơn ba lượng, cứ như vậy một chén, hai chai rượu đã vơi hơn một nửa, Cổ Phương vốn định gọi thêm một chai, kết quả đã bị Trương Dương từ chối.
Buổi chiều còn có việc, không nên uống nhiều rượu như vậy, muốn uống thì buổi tối tiếp tục, dù sao mấy ngày này bọn họ đều ở đây cả.
Đã nói ra tâm sự, cảm xúc của Trương Dương cũng đã tốt lên rất nhiều.
Lúc trước hắn nghĩ, tìm bản ghi chép nhập viện và lịch sử bệnh án của mẹ hắn ở bệnh viện, Trương Dương lúc đó trí nhớ trống rỗng, không biết mẹ hắn có đi viện hay không, cứ cho là có, cũng không biết đã vào bệnh viện nào.
Việc này cần tìm từng bệnh viện một, An Điền không lớn, nhưng bệnh viện cũng không ít, nhiều bệnh viện như vậy một người tìm nhất định phải cần rất nhiều thời gian, Trương Dương không muốn lãng phí thời gian.
Bây giờ bọn họ đông người như vậy, hoàn toàn có thể chia ra đi tìm.
6 người, có thể phân thành 3 tổ, như thế chẳng khác nào nâng hiệu quả tìm kiếm lên gấp 3 lần, cho dù có tìm được hố sơ bênh án hay không, cũng đều có thể giúp Trương Dương tiết kiệm được không ít thời gian.
Ăn cơm trưa xong, sáu người liền chia nhau ra.
Trương Dương và Mễ Tuyết một tổ, bọn họ đến bệnh viện bên cạnh ngõ Phúc Thọ, nơi đó cách nhà gần nhất, nếu phát bệnh nằm viện thì khả năng lớn nhất là bệnh viện gần nhất.
Cổ Phương và Long Phong một tổ, bọn họ đi tìm ở bệnh viện lớn nhất thành phố.
Bệnh viện lớn thì năng lực càng lớn, nếu mẹ Trương Dương thực sự bị trúng độc, có thể bệnh viện nhỏ không chữa được, tính khả thi của bệnh viện lớn kiểu này cũng cao hơn một chút, để Cổ Phương bọn họ đi bệnh viện lớn điều tra, Trương Dương không cần phải chạy sang đấy nữa.
Lưu Vỹ và Khúc Mỹ Lan một tổ, hai người đi đến bệnh viện đông y.
Mẹ của Trương Dương làm việc ở Viện nghiên cứu Đông y, nghiên cứu dược tính của thuốc đông y, tuy nhiên bản thân cũng có trình độ đông y nhất định, bằng không bà đã không tự chế thuốc để uống.
Khi Trương Dương lên đại học chọn Viện Y học, thực ra cũng là chịu ảnh hưởng của mẹ hắn.
Nếu mẹ hiểu về đông y, cũng có khả năng bà đi bệnh viện đông y, bệnh viện đông y hơi xa một chút, Lý Vĩ đã từng sống ở An Điền, rất quen thuộc nơi đây, để anh ta đi là phù hợp nhất.
Phân tổ xong, bọn họ lập tức chia nhau ra hành động.
Chiếc Cherokee để cho Lý Vỹ bọn họ, Trương Dương lái chiếc xe ford, Cổ Phương thì bắt taxi, nơi bọn họ đi gần nhất, đi xe taxi là được.
Cạnh ngõ Phúc Thọ có hai bệnh viện hơi lớn một chút, một cái là Bệnh viện nhân dân số 4, còn một cái là Bệnh viện Nhi An Điền.
Nghĩ một lúc, Trương Dương quyết định đến bệnh viện Nhân dân số 4 trước, bệnh viện Nhi điều trị bệnh cho trẻ em là phần nhiều, nếu mẹ hắn thực sự đi viện, khả năng đi bệnh viện nhi là rất thấp.
Bệnh viện nhân dân số 4 An Điền không phải lớn, quy cách là một bệnh viện cấp huyện, nhỏ hơn nhiều sơ với Tam viện Trường Kinh.
Ở bệnh viện, Trương Dương trực tiếp đi tìm viện trưởng.
Hắn kể cho viện trưởng nghe câu chuyện, lại tặng một đống lễ vật xa hoa, viện trưởng nhanh chóng đáp ứng thỉnh cầu của hắn, còn cho người giúp hắn kiểm tra tất cả hồ sơ của mười năm trước.
Sở dĩ viện trưởng đáp ứng là vì câu chuyện cảm động của Trương Dương haylà vì những lễ vật này thực sự không tồi thì cũng không thể nào biết được.
Cho dù nói thế nào, có thể đạt được mục đích là được, có người giúp đỡ cũng tốt hơn nhiều.
Bệnh viện không lớn, hồ sơ cũng không nhiều lắm, chỉ có điều hồ sơ của mười năm trước có chút mốc meo, cần phải cẩn thận lật xem.
Trương Dương muốn tìm chỉ là bản ghi chép của mẹ hắn, chỉ cần tên không đúng là có thể để toàn bộ sang một bên, cứ như vậy tốc độ đúng là nhanh hơn rất nhiều.
Hơn một tiếng sau, tất cả hồ sơ đều đã được xem xong một lượt, , kiểm tra bên trong ghi chép nhập viện, tất cả đều không có tên của mẹ hắn.
Kết quả này khiến Trương Dương hơi chút thất vọng, nụ cười trên mặt cũng không còn xuất hiện nữa.
- Trương Dương, đừng lo lắng, chẳng phải vẫn còn bệnh viện Nhi nữa sao, em thấy bệnh viện đó cách chỗ anh ở trước kia còn gần hơn, nói không chừng cô đã đến khám ở bệnh viện đó.
Đi ra cổng bệnh viện, Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương,nói nhẹ nhàng.
Trương Dương từ từ gật đầu, hắn biết chỉ là Mễ Tuyết an ủi hắn, bệnh viện nhi tuy gần thật, nhưng quy mô nhỏ hơn so với bệnh viện số 4, nếu thực sự đi viện, nhất định sẽ chọn bệnh viện càng lớn thì càng tốt.
Huống chi hai bệnh viện cũng không quá xa nhau, bệnh của mẹ hắn khi đó thực sự nếu là cảm, sốt bình thường thì chọn bất kỳ một nơi nào để khám cũng được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Trương Dương vẫn đi tới bệnh viện Nhi.
Nơi này chính xác là nhỏ hơn nhiều so với bệnh viện số 4, người khám bệnh cũng không nhiều, phần lớn là những cha, mẹ mang theo trẻ em.
Viện trưởng của Bệnh viện Nhi là một bà bác sĩ 50 tuổi, nghe câu chuyện của Trương Dương, liền đáp ứng yêu cầu của hắn mà ngay cả lễ vật cũng không cần.
Mẹ của viện trưởng cũng bị bệnh mất từ khi bà còn nhỏ, bà rất thông cảm với Trương Dương, không chỉ có như vậy, bà còn giúp Trương Dương cùng tìm kiếm.
Viện trưởng tự mình giúp đỡ, khiến Trương Dương trong lòng ít nhiều có chút cảm động, nhìn bệnh viện nhi này rất bình thường, Trương Dương lại gật đầu nghiền ngẫm.
Cho dù có thể tìm được thứ hắn muốn ở đây hay không, nếu có cơ hội giúp đỡ bệnh viện này cũng tốt, những việc khác thì không nói, nhưng quyên góp ít tiền để họ cải thiện môi trường cơ sở hạ tầng, Trương Dương có thể làm được.
Viện trưởng có thể từ chối món quà trị giá mấy nghìn tệ, đạo đức của người này cũng thật tốt.
Bệnh viện Nhi thực sự là rất nhỏ, tất cả hồ sơ của mười năm trước cũng chỉ có một cái hòm, Trương Dương chọn ra hồ sơ của mấy tháng mình cần, rồi chậm rãi lật từng trang tìm kiếm.
Mễ Tuyết cũng ở đó lật xem, Viện trưởng thì sắp xếp lại những hồ sơ họ không cần, tiện thể cũng xem giúp họ, khi lật xem tư liệu, Viện trưởng còn kể những hồi ức về mẹ của bà.
- Không có!
Chưa đến nửa tiếng, Mễ Tuyết đã xem hết tất cả hồ sơ trên tay mình, có chút thất vọng lắc đầu.
Trương Dương cũng đã xem xong trước cô, ở đây cũng không có tên của mẹ hắn.
Việc này cũng lại khiến Trương Dương rất thất vọng, ít nhất có thể chứng minh, năm đó cho dù mẹ hắn có bị bệnh hay là trúng độc cũng đều không đến bệnh viện bên cạnh để điều trị.
- Chàng trai, cậu tên gì?
Viện trưởng ngồi lật xem hồ sơ ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Bà vẫn đang cúi đầu xem một bản ghi chép, nói xong, không chờ Trương Dương trả lời, bà lại nói tiếp:
- Ở đây có một đứa bé, mười năm trước nằm viện ở đây, tên là Trương Dương, mười tuổi, ngày sinh, địa chỉ gia đình...
Viện trưởng nói vậy khiến Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Viện trưởng, cúi đầu nhìn về phía bản ghi chép mà bà ta đã tìm ra.
Trương Dương được viết trên đó chính là hắn, hắn của mười năm trước, dù là ngày sinh hay địa chỉ gia đình cũng đều đúng, ở mục tên cha, mẹ, viết rõ ràng 3 chữ Trương Thi Hoa.
- Đây là cháu, cháu đã từng ở viện này?
Trương Dương kinh ngạc nhìn bản ghi chép của bệnh viện, thời gian hắn nằm viện là trước khi mẹ hắn bị bệnh, tuy nhiên Trương Dương chẳng có ấn tượng gì về việc nằm viện lần này.
Trương Dương vắt óc suy nghĩ, cuối cùng trong trí nhớ cũng chẳng tìm được một chút manh mối nào.
Thậm chí trong trí nhớ của hắn, căn bản là chưa từng đến qua bệnh viện này, bình thường nếu có bị bệnh nhẹ thì mẹ hắn cũng chữa cho hắn được, trong nhà cũng có sẵn thuốc.
- Trương Dương, anh không nhớ mình đã từng nằm viện ở đây sao?
Mễ Tuyết cũng lấy làm lạ nhìn Trương Dương, Trương Dương mười tuổi của mười năm trước, trí nhớ lúc mười tuổi thực sự chưa đầy đủ, tuy nhiên nếu đã ở viện mấy ngày thì hắn sẽ nhớ.
Dù sao một đứa trẻ rất ít khi vào viện, một lần nhập viện sẽ là một việc rất lớn đối với nó.
Trương Dương lắc đầu mù mờ, hắn thực sự không tìm được một chút ký ức nào.
- Cháu ở viện chúng ta tổng cộng năm ngày, kỳ lạ, sao không có nguyên nhân bệnh, bệnh sử cũng không có, chỉ có châm cứu.
Viện trưởng đem hồ sơ này rút ra, xem cẩn thận một chút, xem xong bà cũng có chút nghi ngờ.
Bình thường mà nói, bản ghi chép nằm viện đều sẽ ghi lại tình hình bệnh trạng của bệnh nhân, tình hình điều trị..., còn phải có cả bệnh sử nữa.
Hồ sơ này chỉ có ghi chép nhập viện và thuốc dùng, căn bản không có những cái khác, chứng tỏ đã trái với quy định của bệnh viện.
- Thưa côô, hồ sơ này cháu có thể phô tô một bản được không?
Trương Dương cũng chú ý đến những điều khác thường này, tuy nhiên hắn không có tâm trạng nghĩ những cái này, bản ghi chép nằm viện của mình cũng là một manh mối, Trương Dương có cảm giác manh mối này rất quan trọng đối với hắn.
- Không thành vấn đề, bệnh viện có máy phô tô, cháu chờ ở đây tôi bảo người ta đi phô tô cho cháu.
Viện trưởng cười đồng ý, trong lòng bà cũng nghĩ đến hồ sơ kỳ lạ này, hồ sơ đã vi phạm quy định, bình thường nếu bà phát hiện được nhất định phải xử phạt.
Chỉ có điều mười năm trước bà vẫn chưa phải là Viện trưởng, món nợ năm xưa bà cũng không cần phải đi truy cứu làm gì, ai biết người phụ trách khi đó bây giờ có còn làm việc hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.