Chương 183: Không thể phản đối nữa!
Chín mươi chín dùng thư sinh
28/05/2013
Ngồi trong phòng làm việc của mình, Dư Văn Võ lúc nào cũng cảm thấy bất an.
Mới khi nãy, đại ca của gã còn gọi điện thoại tới mắng cho gã một trận. Đại ca gã là một ủy viên thường vụ của thành phố, chức to hơn gã nhiều.
Anh trai gã còn tiết lộ cho gã một tin xấu.
Chuyện lần này của Dư Dũng rất rầy rà, phiền phức. Ở trên thành phố đã có kết quả xử lý, công việc cũng không giữ được nữa. Mặc trang phục cảnh sát dẫn xã hội đen đi đập xe người ta, tính chất thật sự rất nghiêm trọng. Không bắt nó lại đã là may mắn lắm rồi.
Dư Dũng bị khai trừ khỏi công chức và cũng phải chịu những trách nhiệm liên quan, cụ thể là cái gì thì còn phải xem ý kiến cấp trên.
Tuy nói là họa không liên lụy đến người nhà, nhưng con của ông ngạo mạn như thế. Dù sao ông cũng phải gánh chút trách nhiệm, con hư tại bố mẹ mà.
Tuy nhiên trách nhiệm này không quá lớn. Suy cho cùng chuyện báo chí đưa tin trước đó đều là do Dư Dũng làm, không có quan hệ trực tiếp đến gã. Không thể vì thằng con phạm tội mà người thân cũng bị xử tội hết.
Huống chi ở trên thành phố cũng không mấy hài lòng về sự phê bình thẳng thắn của báo chí. Bọn họ đều là cán bộ thành phố, không muốn người khác đến hoa tay múa chân chỉ trích.
Đây cũng là may mắn của Dư Văn Võ.
Nghĩ đến đây, Dư Văn Võ không tránh khỏi cơn thịnh nộ trong lòng.
Vừa rồi đại ca của gã nói, chuyện lần này thiếu chút nữa ảnh hưởng tới tiền đồ của gã, cũng may lãnh đạo trên thành phố xử lý rất thấu tình đạt lý.
Còn nữa, cái chức Chủ tịch huyện bình thường gần như đã là của gã đấy. Nếu như Hứa Quang Vinh không rút lui, trước khi Chu Quốc Thành còn chưa tiếp quản chức Bí thư thì gã cũng không dám tự mình leo lên cái vị trí Chủ tịch huyện đó. Nhưng bây giờ bỗng nhiên lại bị ảnh hưởng như vậy, khó tránh việc Chu Quốc Thành có ý khác.
Mặt khác, Chủ tịch huyện phải được thông qua bầu cử của Hội đồng nhân dân. Nói như vậy, chẳng phải đã biến Hội đồng nhân dân thành nhà riêng của mình hay sao. Cho dù gã có lợi hại bằng mấy cũng không dám làm như vậy.
-Cốc cốc, Bí thư Dư!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nghe giọng nói thư kí của gã, Dư Văn Võ vội vàng day day đầu, cho thư kí vào.
Như đã đưa tin, sở dĩ ảnh hưởng với gã không lớn, hoàn toàn cũng bởi vì đó là chuyện mà Dư Dũng phạm phải, chứ không phải là của bản thân gã. Nếu không gã đâu có thể đàng hoàng mà ngồi ở đây được.
Nhưng lần này không như vậy, gã đã nhất thời kích động mà ra tay, còn là trong cục Công an. Thoạt nhìn thì tình hình không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu thật sự truy cứu thì hậu quả này, đến bản thân gã cũng không gánh vác được.
-Thế nào rồi?
Dư Văn Võ nhẹ nhàng hỏi. Gã cố hết sức giữ bình tĩnh, không để cho thư kí phát hiện ra sự lo lắng của mình.
-Rất nhiều người không nhận, chỉ có mười mấy người nhận phong bì thì đã đi rồi.
Thư ký vẻ mặt như đưa đám nói. Thực ra ông ta cũng không phải là thư kí riêng của Dư Văn Võ, chỉ là nhân viên của Văn phòng Huyện ủy, không đủ cấp bậc làm thư kí của Dư Văn Võ.
Tuy nhiên quy định là cái chết, người là vật sống. Phó chủ tịch huyện, Phó bí thư rất ít người không có thư kí, song chỉ là không đeo cái mác chức danh là thư kí mà thôi.
-Không nhận? Sao có thể như vậy được?
Dư Văn Võ vô cùng sửng sốt hỏi. Các phóng viên không nhận phong bì của gã, khiến gã cực kì hoang mang.
Thực ra trước kia không phải là không từng xảy ra những chuyện tương tự, cũng có một số chuyện gây sự chú ý của phóng viên. Về cơ bản chỉ cần đút phong bì là đám nhà báo đều bỏ qua ngay. Bản thân nghề phóng viên cũng vất vả, cả ngày chạy khắp nơi, rất nhiều người muốn kiếm thêm khoản thu nhập ngoài.
Lần này gã đã vận dụng kinh nghiệm trước kia để xử lý, nghĩ rằng có thể dùng tiền để bịt miệng đám phóng viên, nhà báo này.
-Không được, nhất định phải làm cho bọn họ im miệng, không thể để cho bọn họ công khai chuyện này với công chúng được. Cho bọn họ thêm tiền, hỏi bọn họ có yêu cầu gì đều thỏa mãn tất cho bọn họ.
Dư Văn Võ lại dặn dò. Lần này gã muốn che dấu tâm trạng cũng không che dấu nổi. Thư kí đã phát hiện ra sự bối rối của gã.
Con gã, Dư Dũng cũng vì bị truyền thông vạch trần mà bị khai trừ mất việc. Bây giờ Dư Dũng cũng đang điều trị ở bệnh viện. Mặt khác, thanh tra cục Công an thành phố cũng đã đến đây. Nếu như không phải tình trạng hiện giờ của Dư Dũng không được tốt thì đã có thông báo xử phạt trực tiếp đối với nó.
Kết cục của con trai gã đã như vậy. Nếu chuyện của gã ngày hôm nay cũng bị phơi bày ra dư luận công chúng thì hậu quả thật khó lường.
Lúc này, Dư Văn Võ vô cùng oán hận Trương Dương. Gã cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đều tại Trương Dương, là Trương Dương mang đến cho cha con gã vận rủi.
Tiếp đó gã cũng hận lây sang cả Mễ Chí Quốc, nghĩ rằng nếu sau này có cơ hội nhất định phải trả thù người này.
Là con gái của gã đã gây ra tai họa này. Cũng bì con gái của gã nên mới khiến thằng con phát cuồng, gây ra việc ngu ngốc này.
Vị Bí thư Dư này luôn hận cái này, hận cái kia. Gã chư từng nghĩ rằng bản thân thằng con trai gã nếu như không vì đố kị mà đi đập xe người ta thì đâu có phát sinh những chuyện như thế này.
Từ bệnh viện trở về, Trương Dương lập tức bị Tô Triển Đào đưa đến khách sạn.
Vừa bước vào phòng, bộ dạng phờ phạc, ốm yếu của Trương Dương lập tức thay thế bằng dánh vẻ nhanh nhẹn, linh hoạt như rồng như hổ. Giám định chấn thương nhẹ đã có trong tay, Tô Triển Đào gọi vị luật sư kia đến lấy giấy giám định, chính thức bắt đầu công việc của ông ta.
Vị luật sư này họ Hồ, là do Tô Triển Đào cố ý mời từ Trường Kinh tới.
Ông ta đến chính là xử lí tất cả mọi chuyện liên quan của Trương Dương, còn giúp Trương Dương đi kiện Cục Công an. Khi Dư Dũng đập xe hắn cũng đang mặc trang phục cảnh sát, hơn nữa còn là giờ làm việc, hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm lãnh đạo của Cục Công an.
Chiếc xe kia giá trị cũng không thấp, vụ kiện cáo này nhất định phải làm.
Đối với sự thắng thua của vụ kiện, Trương Dương thật ra không mấy quan tâm. Chỉ cần kiện vụ này là có người không được sống yên ổn. Đây mới là mục đích của hắn.
Bây giờ luật sư Hồ có thêm một phần công việc là phải giúp Trương Dương kiện chuyện hắn bị đánh đập trong Cục công an. Có giám định pháp y, còn có ảnh chụp nữa, vụ kiện này nhất định dễ giành thắng lợi.
-Trương Dương, bây giờ em mới phát hiện, hoá ra anh xấu như vậy.
Trong phòng, Mễ Tuyết đang bóc quýt cho Trương Dương, vừa cười vừa nói.
-Anh làm sao mà xấu?
Trương Dương đón lấy quả quýt, đưa cả quả quýt vào miệng, phồng mồm trợn má nhai liên tục.
-Rõ ràng là không sao, lại giả vờ có chuyện, lại còn cố tình làm cái giấy giám định chấn thương nhẹ nữa, còn không phải là xấu à?
Mễ Tuyết lại đang bóc quýt, Trương Dương ăn liên tục bốn quả quýt mà cô đưa rồi.
-Mễ Tuyết này, chuyện này khác. Cùng lắm anh chỉ dùng chút tiểu xảo thôi. Muốn nói xấu thì phải nói bọn chúng mới đúng. Nếu không có đám phóng viên này đến, không biết hôm nay anh sẽ bị Cục công an bọn họ đánh cho thành cái hình thù gì nữa. Anh nghĩ em phải hiểu điều đó chứ?
Trương Dương nắm lấy tay Mễ Tuyết, chậm rãi nói.
-Em biết, nên em mói để anh đi trước. Không ngờ anh đã có biện pháp đối phó, bài báo hôm qua của anh rất xuất sắc. Làm thế nào mà anh nghĩ ra được chủ ý này?
Mễ Tuyết gật đầu, trong câu nói sau cùng còn có vẻ rất phấn khích.
Cô cảm giác mọi chuyện đều đang nằm trong tầm kiểm soát của Trương Dương. Đối với cô mà nói, chuyện rắc rối như vậy không ngờ lại có thể giải quyết êm thấm. Căn bản là cô không thể tưởng tượng nổi.
-Ha hả, đây chính là sự thông minh của anh, sau này càng ngày em sẽ càng phát hiện ra được sự thông minh của anh.
Trương Dương đắc ý cười. Tất nhiên hắn không thể nói cho Mễ Tuyết biết là hắn đã học được điều này từ kiếp trước, phát huy sức mạnh của dư luận.
Chiếc xe sang trọng bị đập phá, bản thân chuyện này đã là tin tức gây sự chú ý rồi. Hắn lại thêm vào những nhân tố khác nữa, lại cộng thêm thân phận công an của Dư Dũng lại càng khiến mọi người chú ý đến chuyện này.
Đừng nói là ở hiện tại mà ngay cả tương lai sau này cũng thế, những tin tức này đăng tải lên mạng sẽ có thể gây chấn động lớn, thu hút rất nhiều người bàn tán.
-Trương Dương, hôm nay em phải về nhà. Ba em đang tìm em, mẹ em cũng đang rất lo lắng.
Mễ Tuyết nói tiếp, giọng nói của cô có vẻ hơi lo lắng.
Xảy ra chuyện như vậy, cô sợ ba mẹ mình sẽ có thành kiến với Trương Dương. Tuy rằng cô đã quyết định đi theo Trương Dương, nhưng cũng không hề muốn ba mẹ có cách nhìn không tốt về Trương Dương. Người một nhà có thể sống hòa thuận với nhau là tốt nhất.
-Cô bé ngốc! Em không cần phải lo lắng gì cả, cứ đi về đi. Ba em sẽ không trách em đâu, còn nữa, chuyện của em chắc ông ấy sẽ không ép em đâu. Em hãy nói với ông ấy cho rõ ràng. Sau này ông ấy sẽ không phản đối việc chúng ta yêu nhau nữa.
Trương Dương cười ha hả nói. Mễ Tuyết vẫn rất ngây thơ, nét mặt của cô đã bộc lộ ra tất cả suy nghĩ của cô.
Điều Mễ Tuyết lo lắng, Trương Dương lại cho rằng căn bản sẽ không xảy ra. Chuyện mà thằng nhóc Dư Dũng kia phạm phải lần này quá rối rắm. Nếu trong lòng Mễ Chí Quốc chỉ cần lo nghĩ cho con gái thì nhất định sẽ không đồng ý cho Mễ Tuyết yêu thằng nhóc kia.
Dựa vào quan sát của Trương Dương, Mễ Chí Quốc vẫn rất yêu thương con gái của mình.
Ngoài ra còn một điều quan trọng nữa, bây giờ chuyện của hắn và Mễ Tuyết đã ầm ĩ huyên náo lên như vậy, Mễ Chí Quốc không cho phép bọn họ yêu nhau cũng không được. Như vậy chẳng khác nào mất đi thanh danh.
-Hi vọng là sẽ như vậy. Trương Dương, em về nhà trước, anh nhất định phải tự cẩn thận!
Mễ Tuyết không lạc quan như Trương Dương. Cô thực sự không bận tâm nhiều nữa. Người trong cuộc còn không nghĩ nhiều, đã thông suốt rồi, cô cũng có thể hiểu được tất cả những điều này.
-Em yên tâm đi! Anh không sao đâu. Anh bảo Triển Đào đưa em về.
Trương Dương cười ha hả nói. Hắn thời không nên chạy lung tung và cũng không tiện đến nhà Mễ Chí Quốc, chỉ có thể nhờ Tô Triển Đào đưa cô về giúp hắn.
Năm giờ chiều, luật sư Hồ đã hẹn với rất nhiều phóng viên.
Ông ta đưa bản báo cáo giám định pháp y mới nhất ra cho mọi người cùng xem, còn đặc biệt đưa ra tấm ảnh chụp Trương Dương khi kiểm tra thân thể.
Vị luật sư Hồ này rất giỏi, rất biết tạo sự gay cấn, giật gân. Ông ta thống thiết tiết lộ ra những bức ảnh này, lại được Trương Dương thêm mắm thêm muối nên trên người hắn có nhiều vết lằn vô cùng rõ nét, thật giống như đã bị ngược đãi.
Một số nhà báo nữ đồng cảm, không khỏi rơi nước mắt.
Sau đó luật sư Hồ lại nói tất cả đều là trách nhiệm của đối phương. Ông ta sẽ thay mặt Trương Dương chính thức khởi tố, ngoài việc truy tố chiếc xe hạng sang bị đập phá, còn phải kiện Dư Văn Võ tôi cố ý làm hại Trương Dương, cùng với tội danh phòng Công an huyện lơ là nhiệm vụ, dùng bạo lực thẩm vấn Trương Dương.
Trương Dương không tự xuất hiện, khiến các nhà báo ít nhiều lấy làm tiếc.
Nhưng bọn họ đã có được tất cả người gì mình muôn từ luật sư Hồ. Rất nhiều phóng viên đều trở về nhà, khẩn trương chuẩn bị bản thảo.
Bọn họ vừa mới trở về, đã bắt đầu có người liên tục viếng thăm, còn đưa phong bì từ ba nghìn tệ lên thành năm nghìn tệ, có một số người còn lên tới mười nghìn tệ.
Phong bì hậu hĩnh như vậy, chỉ yêu cầu bọn họ một việc. Đó là ai ở đâu thì về đó, chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Dư Văn Võ lần này đúng là đã bất chấp tất cả rồi. Chưa nói đến mỗi người mười nghìn tệ, chỉ phong bì năm nghìn tệ tôi, với hơn một trăm phóng viên bây giờ thì số tiền cũng lên đến năm trăm nghìn tệ. Dựa vào tiền lương của gã thì có làm cả trăm năm cũng không có nổi số tiền nhiều đến vậy.
Phong bì hậu hĩnh thực sự hấp dẫn một số người. Có một số người cầm phong bì rồi đi về. Nhưng vẫn có một số lượng nhà báo nhất định đều ở lại. Không phải phóng viên nào cũng đều bị tiền bạc che mắt.
Những chuyện này, Trương Dương đều không hề hay biết. Dù có biết thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Chỉ cần có sự ủng hộ của báo tỉnh là được, chỉ cần báo tỉnh đăng lên thì những tờ báo khác có im lặng cũng không hề gì.
Mới khi nãy, đại ca của gã còn gọi điện thoại tới mắng cho gã một trận. Đại ca gã là một ủy viên thường vụ của thành phố, chức to hơn gã nhiều.
Anh trai gã còn tiết lộ cho gã một tin xấu.
Chuyện lần này của Dư Dũng rất rầy rà, phiền phức. Ở trên thành phố đã có kết quả xử lý, công việc cũng không giữ được nữa. Mặc trang phục cảnh sát dẫn xã hội đen đi đập xe người ta, tính chất thật sự rất nghiêm trọng. Không bắt nó lại đã là may mắn lắm rồi.
Dư Dũng bị khai trừ khỏi công chức và cũng phải chịu những trách nhiệm liên quan, cụ thể là cái gì thì còn phải xem ý kiến cấp trên.
Tuy nói là họa không liên lụy đến người nhà, nhưng con của ông ngạo mạn như thế. Dù sao ông cũng phải gánh chút trách nhiệm, con hư tại bố mẹ mà.
Tuy nhiên trách nhiệm này không quá lớn. Suy cho cùng chuyện báo chí đưa tin trước đó đều là do Dư Dũng làm, không có quan hệ trực tiếp đến gã. Không thể vì thằng con phạm tội mà người thân cũng bị xử tội hết.
Huống chi ở trên thành phố cũng không mấy hài lòng về sự phê bình thẳng thắn của báo chí. Bọn họ đều là cán bộ thành phố, không muốn người khác đến hoa tay múa chân chỉ trích.
Đây cũng là may mắn của Dư Văn Võ.
Nghĩ đến đây, Dư Văn Võ không tránh khỏi cơn thịnh nộ trong lòng.
Vừa rồi đại ca của gã nói, chuyện lần này thiếu chút nữa ảnh hưởng tới tiền đồ của gã, cũng may lãnh đạo trên thành phố xử lý rất thấu tình đạt lý.
Còn nữa, cái chức Chủ tịch huyện bình thường gần như đã là của gã đấy. Nếu như Hứa Quang Vinh không rút lui, trước khi Chu Quốc Thành còn chưa tiếp quản chức Bí thư thì gã cũng không dám tự mình leo lên cái vị trí Chủ tịch huyện đó. Nhưng bây giờ bỗng nhiên lại bị ảnh hưởng như vậy, khó tránh việc Chu Quốc Thành có ý khác.
Mặt khác, Chủ tịch huyện phải được thông qua bầu cử của Hội đồng nhân dân. Nói như vậy, chẳng phải đã biến Hội đồng nhân dân thành nhà riêng của mình hay sao. Cho dù gã có lợi hại bằng mấy cũng không dám làm như vậy.
-Cốc cốc, Bí thư Dư!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nghe giọng nói thư kí của gã, Dư Văn Võ vội vàng day day đầu, cho thư kí vào.
Như đã đưa tin, sở dĩ ảnh hưởng với gã không lớn, hoàn toàn cũng bởi vì đó là chuyện mà Dư Dũng phạm phải, chứ không phải là của bản thân gã. Nếu không gã đâu có thể đàng hoàng mà ngồi ở đây được.
Nhưng lần này không như vậy, gã đã nhất thời kích động mà ra tay, còn là trong cục Công an. Thoạt nhìn thì tình hình không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu thật sự truy cứu thì hậu quả này, đến bản thân gã cũng không gánh vác được.
-Thế nào rồi?
Dư Văn Võ nhẹ nhàng hỏi. Gã cố hết sức giữ bình tĩnh, không để cho thư kí phát hiện ra sự lo lắng của mình.
-Rất nhiều người không nhận, chỉ có mười mấy người nhận phong bì thì đã đi rồi.
Thư ký vẻ mặt như đưa đám nói. Thực ra ông ta cũng không phải là thư kí riêng của Dư Văn Võ, chỉ là nhân viên của Văn phòng Huyện ủy, không đủ cấp bậc làm thư kí của Dư Văn Võ.
Tuy nhiên quy định là cái chết, người là vật sống. Phó chủ tịch huyện, Phó bí thư rất ít người không có thư kí, song chỉ là không đeo cái mác chức danh là thư kí mà thôi.
-Không nhận? Sao có thể như vậy được?
Dư Văn Võ vô cùng sửng sốt hỏi. Các phóng viên không nhận phong bì của gã, khiến gã cực kì hoang mang.
Thực ra trước kia không phải là không từng xảy ra những chuyện tương tự, cũng có một số chuyện gây sự chú ý của phóng viên. Về cơ bản chỉ cần đút phong bì là đám nhà báo đều bỏ qua ngay. Bản thân nghề phóng viên cũng vất vả, cả ngày chạy khắp nơi, rất nhiều người muốn kiếm thêm khoản thu nhập ngoài.
Lần này gã đã vận dụng kinh nghiệm trước kia để xử lý, nghĩ rằng có thể dùng tiền để bịt miệng đám phóng viên, nhà báo này.
-Không được, nhất định phải làm cho bọn họ im miệng, không thể để cho bọn họ công khai chuyện này với công chúng được. Cho bọn họ thêm tiền, hỏi bọn họ có yêu cầu gì đều thỏa mãn tất cho bọn họ.
Dư Văn Võ lại dặn dò. Lần này gã muốn che dấu tâm trạng cũng không che dấu nổi. Thư kí đã phát hiện ra sự bối rối của gã.
Con gã, Dư Dũng cũng vì bị truyền thông vạch trần mà bị khai trừ mất việc. Bây giờ Dư Dũng cũng đang điều trị ở bệnh viện. Mặt khác, thanh tra cục Công an thành phố cũng đã đến đây. Nếu như không phải tình trạng hiện giờ của Dư Dũng không được tốt thì đã có thông báo xử phạt trực tiếp đối với nó.
Kết cục của con trai gã đã như vậy. Nếu chuyện của gã ngày hôm nay cũng bị phơi bày ra dư luận công chúng thì hậu quả thật khó lường.
Lúc này, Dư Văn Võ vô cùng oán hận Trương Dương. Gã cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đều tại Trương Dương, là Trương Dương mang đến cho cha con gã vận rủi.
Tiếp đó gã cũng hận lây sang cả Mễ Chí Quốc, nghĩ rằng nếu sau này có cơ hội nhất định phải trả thù người này.
Là con gái của gã đã gây ra tai họa này. Cũng bì con gái của gã nên mới khiến thằng con phát cuồng, gây ra việc ngu ngốc này.
Vị Bí thư Dư này luôn hận cái này, hận cái kia. Gã chư từng nghĩ rằng bản thân thằng con trai gã nếu như không vì đố kị mà đi đập xe người ta thì đâu có phát sinh những chuyện như thế này.
Từ bệnh viện trở về, Trương Dương lập tức bị Tô Triển Đào đưa đến khách sạn.
Vừa bước vào phòng, bộ dạng phờ phạc, ốm yếu của Trương Dương lập tức thay thế bằng dánh vẻ nhanh nhẹn, linh hoạt như rồng như hổ. Giám định chấn thương nhẹ đã có trong tay, Tô Triển Đào gọi vị luật sư kia đến lấy giấy giám định, chính thức bắt đầu công việc của ông ta.
Vị luật sư này họ Hồ, là do Tô Triển Đào cố ý mời từ Trường Kinh tới.
Ông ta đến chính là xử lí tất cả mọi chuyện liên quan của Trương Dương, còn giúp Trương Dương đi kiện Cục Công an. Khi Dư Dũng đập xe hắn cũng đang mặc trang phục cảnh sát, hơn nữa còn là giờ làm việc, hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm lãnh đạo của Cục Công an.
Chiếc xe kia giá trị cũng không thấp, vụ kiện cáo này nhất định phải làm.
Đối với sự thắng thua của vụ kiện, Trương Dương thật ra không mấy quan tâm. Chỉ cần kiện vụ này là có người không được sống yên ổn. Đây mới là mục đích của hắn.
Bây giờ luật sư Hồ có thêm một phần công việc là phải giúp Trương Dương kiện chuyện hắn bị đánh đập trong Cục công an. Có giám định pháp y, còn có ảnh chụp nữa, vụ kiện này nhất định dễ giành thắng lợi.
-Trương Dương, bây giờ em mới phát hiện, hoá ra anh xấu như vậy.
Trong phòng, Mễ Tuyết đang bóc quýt cho Trương Dương, vừa cười vừa nói.
-Anh làm sao mà xấu?
Trương Dương đón lấy quả quýt, đưa cả quả quýt vào miệng, phồng mồm trợn má nhai liên tục.
-Rõ ràng là không sao, lại giả vờ có chuyện, lại còn cố tình làm cái giấy giám định chấn thương nhẹ nữa, còn không phải là xấu à?
Mễ Tuyết lại đang bóc quýt, Trương Dương ăn liên tục bốn quả quýt mà cô đưa rồi.
-Mễ Tuyết này, chuyện này khác. Cùng lắm anh chỉ dùng chút tiểu xảo thôi. Muốn nói xấu thì phải nói bọn chúng mới đúng. Nếu không có đám phóng viên này đến, không biết hôm nay anh sẽ bị Cục công an bọn họ đánh cho thành cái hình thù gì nữa. Anh nghĩ em phải hiểu điều đó chứ?
Trương Dương nắm lấy tay Mễ Tuyết, chậm rãi nói.
-Em biết, nên em mói để anh đi trước. Không ngờ anh đã có biện pháp đối phó, bài báo hôm qua của anh rất xuất sắc. Làm thế nào mà anh nghĩ ra được chủ ý này?
Mễ Tuyết gật đầu, trong câu nói sau cùng còn có vẻ rất phấn khích.
Cô cảm giác mọi chuyện đều đang nằm trong tầm kiểm soát của Trương Dương. Đối với cô mà nói, chuyện rắc rối như vậy không ngờ lại có thể giải quyết êm thấm. Căn bản là cô không thể tưởng tượng nổi.
-Ha hả, đây chính là sự thông minh của anh, sau này càng ngày em sẽ càng phát hiện ra được sự thông minh của anh.
Trương Dương đắc ý cười. Tất nhiên hắn không thể nói cho Mễ Tuyết biết là hắn đã học được điều này từ kiếp trước, phát huy sức mạnh của dư luận.
Chiếc xe sang trọng bị đập phá, bản thân chuyện này đã là tin tức gây sự chú ý rồi. Hắn lại thêm vào những nhân tố khác nữa, lại cộng thêm thân phận công an của Dư Dũng lại càng khiến mọi người chú ý đến chuyện này.
Đừng nói là ở hiện tại mà ngay cả tương lai sau này cũng thế, những tin tức này đăng tải lên mạng sẽ có thể gây chấn động lớn, thu hút rất nhiều người bàn tán.
-Trương Dương, hôm nay em phải về nhà. Ba em đang tìm em, mẹ em cũng đang rất lo lắng.
Mễ Tuyết nói tiếp, giọng nói của cô có vẻ hơi lo lắng.
Xảy ra chuyện như vậy, cô sợ ba mẹ mình sẽ có thành kiến với Trương Dương. Tuy rằng cô đã quyết định đi theo Trương Dương, nhưng cũng không hề muốn ba mẹ có cách nhìn không tốt về Trương Dương. Người một nhà có thể sống hòa thuận với nhau là tốt nhất.
-Cô bé ngốc! Em không cần phải lo lắng gì cả, cứ đi về đi. Ba em sẽ không trách em đâu, còn nữa, chuyện của em chắc ông ấy sẽ không ép em đâu. Em hãy nói với ông ấy cho rõ ràng. Sau này ông ấy sẽ không phản đối việc chúng ta yêu nhau nữa.
Trương Dương cười ha hả nói. Mễ Tuyết vẫn rất ngây thơ, nét mặt của cô đã bộc lộ ra tất cả suy nghĩ của cô.
Điều Mễ Tuyết lo lắng, Trương Dương lại cho rằng căn bản sẽ không xảy ra. Chuyện mà thằng nhóc Dư Dũng kia phạm phải lần này quá rối rắm. Nếu trong lòng Mễ Chí Quốc chỉ cần lo nghĩ cho con gái thì nhất định sẽ không đồng ý cho Mễ Tuyết yêu thằng nhóc kia.
Dựa vào quan sát của Trương Dương, Mễ Chí Quốc vẫn rất yêu thương con gái của mình.
Ngoài ra còn một điều quan trọng nữa, bây giờ chuyện của hắn và Mễ Tuyết đã ầm ĩ huyên náo lên như vậy, Mễ Chí Quốc không cho phép bọn họ yêu nhau cũng không được. Như vậy chẳng khác nào mất đi thanh danh.
-Hi vọng là sẽ như vậy. Trương Dương, em về nhà trước, anh nhất định phải tự cẩn thận!
Mễ Tuyết không lạc quan như Trương Dương. Cô thực sự không bận tâm nhiều nữa. Người trong cuộc còn không nghĩ nhiều, đã thông suốt rồi, cô cũng có thể hiểu được tất cả những điều này.
-Em yên tâm đi! Anh không sao đâu. Anh bảo Triển Đào đưa em về.
Trương Dương cười ha hả nói. Hắn thời không nên chạy lung tung và cũng không tiện đến nhà Mễ Chí Quốc, chỉ có thể nhờ Tô Triển Đào đưa cô về giúp hắn.
Năm giờ chiều, luật sư Hồ đã hẹn với rất nhiều phóng viên.
Ông ta đưa bản báo cáo giám định pháp y mới nhất ra cho mọi người cùng xem, còn đặc biệt đưa ra tấm ảnh chụp Trương Dương khi kiểm tra thân thể.
Vị luật sư Hồ này rất giỏi, rất biết tạo sự gay cấn, giật gân. Ông ta thống thiết tiết lộ ra những bức ảnh này, lại được Trương Dương thêm mắm thêm muối nên trên người hắn có nhiều vết lằn vô cùng rõ nét, thật giống như đã bị ngược đãi.
Một số nhà báo nữ đồng cảm, không khỏi rơi nước mắt.
Sau đó luật sư Hồ lại nói tất cả đều là trách nhiệm của đối phương. Ông ta sẽ thay mặt Trương Dương chính thức khởi tố, ngoài việc truy tố chiếc xe hạng sang bị đập phá, còn phải kiện Dư Văn Võ tôi cố ý làm hại Trương Dương, cùng với tội danh phòng Công an huyện lơ là nhiệm vụ, dùng bạo lực thẩm vấn Trương Dương.
Trương Dương không tự xuất hiện, khiến các nhà báo ít nhiều lấy làm tiếc.
Nhưng bọn họ đã có được tất cả người gì mình muôn từ luật sư Hồ. Rất nhiều phóng viên đều trở về nhà, khẩn trương chuẩn bị bản thảo.
Bọn họ vừa mới trở về, đã bắt đầu có người liên tục viếng thăm, còn đưa phong bì từ ba nghìn tệ lên thành năm nghìn tệ, có một số người còn lên tới mười nghìn tệ.
Phong bì hậu hĩnh như vậy, chỉ yêu cầu bọn họ một việc. Đó là ai ở đâu thì về đó, chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Dư Văn Võ lần này đúng là đã bất chấp tất cả rồi. Chưa nói đến mỗi người mười nghìn tệ, chỉ phong bì năm nghìn tệ tôi, với hơn một trăm phóng viên bây giờ thì số tiền cũng lên đến năm trăm nghìn tệ. Dựa vào tiền lương của gã thì có làm cả trăm năm cũng không có nổi số tiền nhiều đến vậy.
Phong bì hậu hĩnh thực sự hấp dẫn một số người. Có một số người cầm phong bì rồi đi về. Nhưng vẫn có một số lượng nhà báo nhất định đều ở lại. Không phải phóng viên nào cũng đều bị tiền bạc che mắt.
Những chuyện này, Trương Dương đều không hề hay biết. Dù có biết thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Chỉ cần có sự ủng hộ của báo tỉnh là được, chỉ cần báo tỉnh đăng lên thì những tờ báo khác có im lặng cũng không hề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.