Chương 727: Linh thú Dã Nhân Sơn
Chín mươi chín dùng thư sinh
25/07/2013
Long Thành nhìn Trương Dương chậm rãi gật đầu.
Quay đầu lại, sau khi thoáng nhìn Truy Phong, Tia Chớp và Vô Ảnh, Long Thành nói thẳng:
- Anh phải tự mình chú ý an toàn, có vấn đề gì lập tức quay lại ngay!
Có Truy Phong, cho dù Trương Dương có đụng phải kẻ địch cường mạnh thì y tin việc tự bảo vệ mình sẽ không là vấn đề.
Y tuy rằng chỉ có nội kình một tầng, nhưng dù sao cũng từng đến tổng bộ Long gia, tại đó thu được một lượng tri thức khá lớn, đặc biệt Truy Phong từng đại triển phong thái tại Long gia bình nguyên, nên y biết tốc độ của Truy Phong rất lợi hại.
Có linh thú như vậy bên cạnh gần như không lo bị bại.
Cho nên y mới nói như vậy, thực lực của Trương Dương mạnh hơn so với y, lại có tam đại linh thú tương trợ, ở Dã Nhân Sơn đi ngang đi dọc phỏng chừng không có vấn đề gì.
Đương nhiên, nếu ngày hôm qua y thấy con vẹt thì chỉ sợ sẽ không dám nói như vậy.
- Tốt lắm, anh nói với họ một tiếng, tôi không cần từ biệt nữa!
Trương Dương gật đầu, nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi, Truy Phong ở phía sau từ từ đi theo, Vô Ảnh và Tia Chớp đều ở cả trên lưng Truy Phong.
Không cáo từ là vì sợ bọn Tô Triển Đào, Lý Á và Vương Thần.
Nếu để bọn họ biết mình muốn vào thâm sơn, phỏng chừng sẽ đòi đi cùng.
Trương Dương vào núi sâu để rèn luyện, tất nhiên không muốn mang những người này theo, đành để Long Thành đi thông báo cho họ, còn mình thì đi trước.
Trương Dương lo lắng cũng không phải là không có duyên cớ, Long Thành sau khi trở về, nói Trương Dương đã đi rồi, bảo bọn họ trở về thôn trấn chờ tin tức, quả nhiên họ bất ngờ đến nổ tung lên.
Tô Triển Đào cầm lấy một cây súng săn, bảo muốn đi tìm Trương Dương.
Lý Á và Vương Thần cùng kêu lên, Thường Phong và Ngô Chí Quốc cũng chen vào, nói không chừng nếu Trương Dương một mình rời khỏi, mọi người sẽ lập tức xuất phát theo, đi tìm Trương Dương trở về.
Cuối cùng những người này đều bị Long Thành quát.
Long Thành rất có uy với họ, bao gồm Lý Á, Vương Thần, không ai dám không nghe Long Thành, Long Thành vì Trương Dương mà làm chỗ dựa, tất cả mọi người không biết nói gì chỉ biết đứng im tại chỗ.
Diêm Diệp Phi thì ngược lại, thỉnh thoảng nhìn trộm về phía thâm sơn.
Y hiện tại có cái nhìn mới về Trương Dương, biết Trương Dương là một người tu luyện nội kình rất lợi hại, trăn lớn như vậy cũng giết chết được, mãnh thú bình thường đối với hắn căn bản không có gì đáng sợ cả.
Còn có Truy Phong, đây chính là mã thần lưu truyền ở Duy Cương, hiện tại truyền thuyết về mã thần được truyền tụng rất nhiều.
Bọn họ ở cùng một chỗ nên Diêm Diệp Phi tin sẽ không có vấn đề gì xảy ra vì bên trong còn có nhiều người.
Cho dù Tô Triển Đào biết Trương Dương vào núi sẽ có chút lo lắng, y không biết thực lực thật sự của Trương Dương.
Sau khi đi xa, Trương Dương mới lên ngựa, ngồi trên lưng Truy Phong, nhanh chóng hướng đi về phía thâm sơn.
Dã Nhân Sơn so với các dãy núi trùng điệp khác không giống nhau. Dã Nhân Sơn trông giống như một hình vuông, là dãy núi nguyên thủy có phạm vi lớn nhất, lên tới mấy ngàn dặm.
Nơi rương Dương đi vào có thể được coi như một cổng vào.
Càng đi sâu vào trong, cây cối càng lúc càng lớn, càng to. Cây cối bên trong dãy núi nguyên thủy này không biết đã sinh trưởng được bao nhiêu tuổi rồi mà chúng cứng vô cùng.
Trên mặt đất, giữa các nhánh cây thỉnh thoảng một vài con thằn lằn, rắn độc, con trùng bò qua.
Chúng đều bị làm cho kinh hãi mà chạy, nhưng không con nào dám nhảy lên người của bọn Trương Dương, chỉ cần có một chút động tĩnh, bất kể là Truy Phong hay là Tia Chớp, chúng sẽ phóng ra một ít uy áp của linh thú, có thể khiến những con vật này vỡ cả gan.
Cấp bậc kém nhau quá lớn, giống như khi Trương Dương dùng uy áp, có thể khiến cho người thường quỳ rạp xuống đất không đứng dậy được vậy.
Về phần một vài con rắn độc nhảy ra thì xem như tự mình bị xui xẻo mà thôi.
Trên tay Trương Dương có một gói to, những con rắn độc này bị thu hết lại, miệng Tia Chớp còn nhai một con, nó ăn rất ngon lành.
Khi ở Trường Kinh, thứ Tia Chớp ăn là rắn độc được nuôi và có người đưa đến cho nó.
Rắn độc được nuôi không sánh bằng rắn hoang, hơn nữa còn sinh trưởng trong rừng rậm nguyên thủy nữa.
Chỉ trong chốc lát, Tia Chớp đã ăn hết ba con, nếu so với ngày thường thì hôm nay nó ăn hơi nhiều.
- Chít chít chít chit.
Đi khoảng hai ba dặm đường, Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, còn từ trên người Truy Phong nhảy xuống.
Truy Phong lập tức tăng thêm tốc độ. Ở cùng một chỗ nhiều ngày như vậy nên giữa chúng đã sớm phối hợp ăn ý, lúc này Truy Phong hiểu rất rõ ý của Vô Ảnh.
Vô Ảnh hẳn đã tìm được vật gì tốt rồi, bằng không nó sẽ không thế.
- Quả Địa long?
Chạy hơn một ngàn mét, tại vách núi, Trương Dương không ngờ phát hiện ra một cây có trái rất nhỏ.
Cây này cũng bình thường, hơn nữa rất nhỏ, nếu không phải là Vô Ảnh thì có đi qua cũng sẽ không chú ý tới, hẳn sẽ xem nó không khác gì quả dại.
Quả dại như thế Trong núi rất nhiều.
- Đáng tiếc!
Ghé vào nhìn kỹ, Trương Dương lắc đầu, chậm rãi đứng lên.
Quả Địa long thuộc loại dược liệu rất tốt, chỉ có điều cây này có năm tuổi không đủ, chỉ hơn ba trăm năm, quả của nó cũng chưa hoàn chỉnh nên mới có hình thù như vậy.
Quả Địa long phải hơn ngàn năm mới có tác dụng của linh dược, hiện tại nếu ngắt lấy cũng có thể làm thuốc, nhưng làm vậy quá lãng phí.
Nếu là lúc trước, bảo bối như vậy Trương Dương sẽ ngắt lấy, bởi hắn không thể chờ hơn sáu trăm năm để quả Địa long này thành quả chín, mà cho dù là hắn muốn đợi thì cũng không thể sống lâu như vậy được.
Hơn sáu trăm năm, cho dù nhớ địa điểm thì con cháu đời sau khi đến hẳn sẽ có nhiều biến hóa cũng khó biết, cho nên thà dùng nó làm thuốc phụ, nghĩ thế nên Trương Dương liền hái đi.
Nhưng đó đều là lúc trước, hiện giờ bọn họ có kho tàng của Hô Diên gia, không biết đã có bao nhiêu nguyên liệu tốt, loại thuốc phụ này căn bản không cần, nên không cần lãng phí tài nguyên như vậy, cứ để nó từ từ sinh trưởng tự nhiên.
Về phần nó có thể sống hơn ngàn năm hay không, có thành báu vật của trời đất hay không thì phải nhờ vào vận mệnh của nó rồi.
Trương Dương không cần nên Vô Ảnh cũng không để ý, liền nhảy lại trên người Truy Phong, cùng nhau đi vào bên trong.
Tuy rằng bảo bối lần này Vô Ảnh phát hiện không thể sử dụng, nhưng làm gia tăng không ít niềm tin của Trương Dương.
Vừa mới tiến vào mười mấy cây số liền phát hiện ra bảo bối tốt như vậy, dãy núi nguyên thủy quả thật có rất nhiều thứ tốt, khó trách Trương Bình Lỗ luôn đề nghị hắn đến Dã Nhân Sơn một chuyến.
Những cường nhân tiến vào giai đoạn tứ tầng, khi tiến vào Dã Nhân Sơn, ngoại trừ rèn luyện ra còn lại là mục đích tìm bảo vật.
Dã Nhân Sơn giống như hình vuông, mặc kệ từ đông qua tây hay từ nam qua bắc, đều có khoảng cách mấy trăm km.
Về khoảng cách, nếu so với dãy núi dài năm sáu nghìn dặm thì quả thật khó mà so sánh, tuy nhiên Dã Nhân Sơn có ưu thế của Dã Nhân Sơn.
Bởi vì phạm vi lớn nên tiến vào khu trung tâm khó, Trương Dương có xem qua bản đồ, tuy nói là hình vuông nhưng nó không hẳn vuông, hắn tiến vào núi ở phía đông, khi đi đến chính giữa, nơi có khoảng cách chừng hơn năm trăm dặm, nếu muốn ra khỏi Dã Nhân Sơn thì ít nhất cũng mất hơn ngàn dặm đường.
Khoảng cách này với Truy Phong, hay Trương Dương mà nói tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng đối với người bình thường mà nói thì khó có thể vượt qua.
Cũng không phải đi không nỗi, nhưng vì hoàn cảnh bên trong rất ác liệt, người thường khi đi vào, đừng nói đi xuyên qua hàng ngàn dặm đường rừng rậm nguyên thủy, chỉ đi hơn mười dặm đường thôi chỉ sợ cũng đã tiêu rồi.
Khắp nơi đều có độc trùng và mãnh thú, tràn đầy khí độc mê-tan, cho dù là bộ đội thì để xuyên qua Dã Nhân Sơn cũng phải mất hơn một tháng.
Cho là vào được, chỉ sợ sau khi đi ra thì mười người còn một người, thậm chí không còn ai có thể đi ra, hoàn cảnh bên trong thật sự quá đáng sợ.
Cũng chính bởi vì như thế, nên Dã Nhân Sơn vẫn nguyên vẹn, nơi này nhân loại không ai đặt chân đến.
Tốc độ của Truy Phong rất nhanh, cho dù ở trên núi cũng không bị ảnh hưởng gì.
Người khác đi cả một ngày đường thì Truy Phong chỉ chạy có một hồi là tới.
Khi đi qua những nơi này, có không ít mãnh thú chú ý tới bọn họ, hiện tại mới vào hơn mười dặm, thì đã thấy sói, báo và hổ xuất hiện.
Thậm chí có một đám Sói truy kích bọn họ, xem ra họ bị chúng xem là con mồi rồi.
Bầy Sói này chưa đến gần đã bị Truy Phong phóng thích một chút uy áp của linh thú tứ tầng ra làm tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, đợi bọn Trương Dương rời khỏi mới dám đứng lên chạy về bốn phía.
Uy áp của linh thú tứ tầng đối với chúng mà nói thật đáng sợ.
Ngoại trừ bọn sói này ra, còn có một con báo và một con gấu chó luôn nhằm thẳng vào bọn họ, thậm chí khi đi ngang qua một đầm lầy còn gặp phải cá sấu.
Những con này dường như chưa gặp qua con người, nên dùng ánh mắt u ám nhìn thẳng vào bọn họ.
Bị nhìn đến phiền, Tia Chớp đột nhiên phà ra một hơi thở, làm tất cả dã thú đều sửng sốt, khiến chúng nhanh chóng chạy thật xa, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đến nỗi quay đầu lại cũng không dám.
Những con ở khoảng cách gần thì không dám nhúc nhích, giống như rắn độc đang nhìn ếch vậy.
Làn hơi thở này, sau khi phóng ra Tia Chớp cũng không thu hồi, nhờ điều này mà dọc đường đi bọn họ tránh được việc bị quấy rầy, không có mãnh thú nào dám tới gần bọn họ nữa.
Cảm ứng được làn hơi thở này nên tất cả đều trốn xa, đến một động vật nhỏ cũng không ngoại lệ.
Chậm rãi đi tới, khi trời chạng vạng thì Trương Dương cũng đã tiến vào chỗ sâu bên trong, khoảng cách với trung tâm cũng không xa.
Suốt chặng đường nhờ có Vô Ảnh nên thu hoạch không ít, ngoại trừ tìm được một vài thuốc phụ cao cấp ra, riêng dược liệu chế linh dược cũng tìm được hơn tám loại.
Đáng tiếc, tám loại này thì có bảy loại giống Địa long quả, chúng vẫn chưa chín, nơi báu vật của trời đất có được chỉ có một thứ.
Đó là cây hà thủ ô có 1500 năm tuổi, nếu không phải nằm tận trong lòng đất thì phỏng chừng sớm đã không còn. Dọc đường tuy Trương Dương không nhìn thấy linh thú, nhưng vẫn cảm nhận được có linh thú tồn tại ở vài nơi.
Những linh thú này cấp bậc không cao, Trương Dương phỏng chừng cao nhất cũng ở bậc tam tầng, còn lại thì nhị tầng.
Chúng đều cảm nhận được hơi thở của Tia Chớp, nên căn bản không dám đi theo, Trương Dương cũng không có ý quấy rầy chúng, mặc kệ là linh thú gì, đều là sinh mạng có trí tuệ cực cao, chúng không chọc tới mình nên Trương Dương cũng không muốn trêu chọc chúng.
Tuy những linh thú này căn bản không phải là đối thủ của Trương Dương.
Một Trương Dương lĩnh ngộ chi đạo tự nhiên, tâm tính cũng khác hẳn trước kia, nếu là trước kia cho dù có buông tha thì phỏng chừng cũng nhìn qua xem sao, ít nhất tìm thử xem có phải có thứ hữu dụng với mình hay không.
Quay đầu lại, sau khi thoáng nhìn Truy Phong, Tia Chớp và Vô Ảnh, Long Thành nói thẳng:
- Anh phải tự mình chú ý an toàn, có vấn đề gì lập tức quay lại ngay!
Có Truy Phong, cho dù Trương Dương có đụng phải kẻ địch cường mạnh thì y tin việc tự bảo vệ mình sẽ không là vấn đề.
Y tuy rằng chỉ có nội kình một tầng, nhưng dù sao cũng từng đến tổng bộ Long gia, tại đó thu được một lượng tri thức khá lớn, đặc biệt Truy Phong từng đại triển phong thái tại Long gia bình nguyên, nên y biết tốc độ của Truy Phong rất lợi hại.
Có linh thú như vậy bên cạnh gần như không lo bị bại.
Cho nên y mới nói như vậy, thực lực của Trương Dương mạnh hơn so với y, lại có tam đại linh thú tương trợ, ở Dã Nhân Sơn đi ngang đi dọc phỏng chừng không có vấn đề gì.
Đương nhiên, nếu ngày hôm qua y thấy con vẹt thì chỉ sợ sẽ không dám nói như vậy.
- Tốt lắm, anh nói với họ một tiếng, tôi không cần từ biệt nữa!
Trương Dương gật đầu, nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi, Truy Phong ở phía sau từ từ đi theo, Vô Ảnh và Tia Chớp đều ở cả trên lưng Truy Phong.
Không cáo từ là vì sợ bọn Tô Triển Đào, Lý Á và Vương Thần.
Nếu để bọn họ biết mình muốn vào thâm sơn, phỏng chừng sẽ đòi đi cùng.
Trương Dương vào núi sâu để rèn luyện, tất nhiên không muốn mang những người này theo, đành để Long Thành đi thông báo cho họ, còn mình thì đi trước.
Trương Dương lo lắng cũng không phải là không có duyên cớ, Long Thành sau khi trở về, nói Trương Dương đã đi rồi, bảo bọn họ trở về thôn trấn chờ tin tức, quả nhiên họ bất ngờ đến nổ tung lên.
Tô Triển Đào cầm lấy một cây súng săn, bảo muốn đi tìm Trương Dương.
Lý Á và Vương Thần cùng kêu lên, Thường Phong và Ngô Chí Quốc cũng chen vào, nói không chừng nếu Trương Dương một mình rời khỏi, mọi người sẽ lập tức xuất phát theo, đi tìm Trương Dương trở về.
Cuối cùng những người này đều bị Long Thành quát.
Long Thành rất có uy với họ, bao gồm Lý Á, Vương Thần, không ai dám không nghe Long Thành, Long Thành vì Trương Dương mà làm chỗ dựa, tất cả mọi người không biết nói gì chỉ biết đứng im tại chỗ.
Diêm Diệp Phi thì ngược lại, thỉnh thoảng nhìn trộm về phía thâm sơn.
Y hiện tại có cái nhìn mới về Trương Dương, biết Trương Dương là một người tu luyện nội kình rất lợi hại, trăn lớn như vậy cũng giết chết được, mãnh thú bình thường đối với hắn căn bản không có gì đáng sợ cả.
Còn có Truy Phong, đây chính là mã thần lưu truyền ở Duy Cương, hiện tại truyền thuyết về mã thần được truyền tụng rất nhiều.
Bọn họ ở cùng một chỗ nên Diêm Diệp Phi tin sẽ không có vấn đề gì xảy ra vì bên trong còn có nhiều người.
Cho dù Tô Triển Đào biết Trương Dương vào núi sẽ có chút lo lắng, y không biết thực lực thật sự của Trương Dương.
Sau khi đi xa, Trương Dương mới lên ngựa, ngồi trên lưng Truy Phong, nhanh chóng hướng đi về phía thâm sơn.
Dã Nhân Sơn so với các dãy núi trùng điệp khác không giống nhau. Dã Nhân Sơn trông giống như một hình vuông, là dãy núi nguyên thủy có phạm vi lớn nhất, lên tới mấy ngàn dặm.
Nơi rương Dương đi vào có thể được coi như một cổng vào.
Càng đi sâu vào trong, cây cối càng lúc càng lớn, càng to. Cây cối bên trong dãy núi nguyên thủy này không biết đã sinh trưởng được bao nhiêu tuổi rồi mà chúng cứng vô cùng.
Trên mặt đất, giữa các nhánh cây thỉnh thoảng một vài con thằn lằn, rắn độc, con trùng bò qua.
Chúng đều bị làm cho kinh hãi mà chạy, nhưng không con nào dám nhảy lên người của bọn Trương Dương, chỉ cần có một chút động tĩnh, bất kể là Truy Phong hay là Tia Chớp, chúng sẽ phóng ra một ít uy áp của linh thú, có thể khiến những con vật này vỡ cả gan.
Cấp bậc kém nhau quá lớn, giống như khi Trương Dương dùng uy áp, có thể khiến cho người thường quỳ rạp xuống đất không đứng dậy được vậy.
Về phần một vài con rắn độc nhảy ra thì xem như tự mình bị xui xẻo mà thôi.
Trên tay Trương Dương có một gói to, những con rắn độc này bị thu hết lại, miệng Tia Chớp còn nhai một con, nó ăn rất ngon lành.
Khi ở Trường Kinh, thứ Tia Chớp ăn là rắn độc được nuôi và có người đưa đến cho nó.
Rắn độc được nuôi không sánh bằng rắn hoang, hơn nữa còn sinh trưởng trong rừng rậm nguyên thủy nữa.
Chỉ trong chốc lát, Tia Chớp đã ăn hết ba con, nếu so với ngày thường thì hôm nay nó ăn hơi nhiều.
- Chít chít chít chit.
Đi khoảng hai ba dặm đường, Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, còn từ trên người Truy Phong nhảy xuống.
Truy Phong lập tức tăng thêm tốc độ. Ở cùng một chỗ nhiều ngày như vậy nên giữa chúng đã sớm phối hợp ăn ý, lúc này Truy Phong hiểu rất rõ ý của Vô Ảnh.
Vô Ảnh hẳn đã tìm được vật gì tốt rồi, bằng không nó sẽ không thế.
- Quả Địa long?
Chạy hơn một ngàn mét, tại vách núi, Trương Dương không ngờ phát hiện ra một cây có trái rất nhỏ.
Cây này cũng bình thường, hơn nữa rất nhỏ, nếu không phải là Vô Ảnh thì có đi qua cũng sẽ không chú ý tới, hẳn sẽ xem nó không khác gì quả dại.
Quả dại như thế Trong núi rất nhiều.
- Đáng tiếc!
Ghé vào nhìn kỹ, Trương Dương lắc đầu, chậm rãi đứng lên.
Quả Địa long thuộc loại dược liệu rất tốt, chỉ có điều cây này có năm tuổi không đủ, chỉ hơn ba trăm năm, quả của nó cũng chưa hoàn chỉnh nên mới có hình thù như vậy.
Quả Địa long phải hơn ngàn năm mới có tác dụng của linh dược, hiện tại nếu ngắt lấy cũng có thể làm thuốc, nhưng làm vậy quá lãng phí.
Nếu là lúc trước, bảo bối như vậy Trương Dương sẽ ngắt lấy, bởi hắn không thể chờ hơn sáu trăm năm để quả Địa long này thành quả chín, mà cho dù là hắn muốn đợi thì cũng không thể sống lâu như vậy được.
Hơn sáu trăm năm, cho dù nhớ địa điểm thì con cháu đời sau khi đến hẳn sẽ có nhiều biến hóa cũng khó biết, cho nên thà dùng nó làm thuốc phụ, nghĩ thế nên Trương Dương liền hái đi.
Nhưng đó đều là lúc trước, hiện giờ bọn họ có kho tàng của Hô Diên gia, không biết đã có bao nhiêu nguyên liệu tốt, loại thuốc phụ này căn bản không cần, nên không cần lãng phí tài nguyên như vậy, cứ để nó từ từ sinh trưởng tự nhiên.
Về phần nó có thể sống hơn ngàn năm hay không, có thành báu vật của trời đất hay không thì phải nhờ vào vận mệnh của nó rồi.
Trương Dương không cần nên Vô Ảnh cũng không để ý, liền nhảy lại trên người Truy Phong, cùng nhau đi vào bên trong.
Tuy rằng bảo bối lần này Vô Ảnh phát hiện không thể sử dụng, nhưng làm gia tăng không ít niềm tin của Trương Dương.
Vừa mới tiến vào mười mấy cây số liền phát hiện ra bảo bối tốt như vậy, dãy núi nguyên thủy quả thật có rất nhiều thứ tốt, khó trách Trương Bình Lỗ luôn đề nghị hắn đến Dã Nhân Sơn một chuyến.
Những cường nhân tiến vào giai đoạn tứ tầng, khi tiến vào Dã Nhân Sơn, ngoại trừ rèn luyện ra còn lại là mục đích tìm bảo vật.
Dã Nhân Sơn giống như hình vuông, mặc kệ từ đông qua tây hay từ nam qua bắc, đều có khoảng cách mấy trăm km.
Về khoảng cách, nếu so với dãy núi dài năm sáu nghìn dặm thì quả thật khó mà so sánh, tuy nhiên Dã Nhân Sơn có ưu thế của Dã Nhân Sơn.
Bởi vì phạm vi lớn nên tiến vào khu trung tâm khó, Trương Dương có xem qua bản đồ, tuy nói là hình vuông nhưng nó không hẳn vuông, hắn tiến vào núi ở phía đông, khi đi đến chính giữa, nơi có khoảng cách chừng hơn năm trăm dặm, nếu muốn ra khỏi Dã Nhân Sơn thì ít nhất cũng mất hơn ngàn dặm đường.
Khoảng cách này với Truy Phong, hay Trương Dương mà nói tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng đối với người bình thường mà nói thì khó có thể vượt qua.
Cũng không phải đi không nỗi, nhưng vì hoàn cảnh bên trong rất ác liệt, người thường khi đi vào, đừng nói đi xuyên qua hàng ngàn dặm đường rừng rậm nguyên thủy, chỉ đi hơn mười dặm đường thôi chỉ sợ cũng đã tiêu rồi.
Khắp nơi đều có độc trùng và mãnh thú, tràn đầy khí độc mê-tan, cho dù là bộ đội thì để xuyên qua Dã Nhân Sơn cũng phải mất hơn một tháng.
Cho là vào được, chỉ sợ sau khi đi ra thì mười người còn một người, thậm chí không còn ai có thể đi ra, hoàn cảnh bên trong thật sự quá đáng sợ.
Cũng chính bởi vì như thế, nên Dã Nhân Sơn vẫn nguyên vẹn, nơi này nhân loại không ai đặt chân đến.
Tốc độ của Truy Phong rất nhanh, cho dù ở trên núi cũng không bị ảnh hưởng gì.
Người khác đi cả một ngày đường thì Truy Phong chỉ chạy có một hồi là tới.
Khi đi qua những nơi này, có không ít mãnh thú chú ý tới bọn họ, hiện tại mới vào hơn mười dặm, thì đã thấy sói, báo và hổ xuất hiện.
Thậm chí có một đám Sói truy kích bọn họ, xem ra họ bị chúng xem là con mồi rồi.
Bầy Sói này chưa đến gần đã bị Truy Phong phóng thích một chút uy áp của linh thú tứ tầng ra làm tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, đợi bọn Trương Dương rời khỏi mới dám đứng lên chạy về bốn phía.
Uy áp của linh thú tứ tầng đối với chúng mà nói thật đáng sợ.
Ngoại trừ bọn sói này ra, còn có một con báo và một con gấu chó luôn nhằm thẳng vào bọn họ, thậm chí khi đi ngang qua một đầm lầy còn gặp phải cá sấu.
Những con này dường như chưa gặp qua con người, nên dùng ánh mắt u ám nhìn thẳng vào bọn họ.
Bị nhìn đến phiền, Tia Chớp đột nhiên phà ra một hơi thở, làm tất cả dã thú đều sửng sốt, khiến chúng nhanh chóng chạy thật xa, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đến nỗi quay đầu lại cũng không dám.
Những con ở khoảng cách gần thì không dám nhúc nhích, giống như rắn độc đang nhìn ếch vậy.
Làn hơi thở này, sau khi phóng ra Tia Chớp cũng không thu hồi, nhờ điều này mà dọc đường đi bọn họ tránh được việc bị quấy rầy, không có mãnh thú nào dám tới gần bọn họ nữa.
Cảm ứng được làn hơi thở này nên tất cả đều trốn xa, đến một động vật nhỏ cũng không ngoại lệ.
Chậm rãi đi tới, khi trời chạng vạng thì Trương Dương cũng đã tiến vào chỗ sâu bên trong, khoảng cách với trung tâm cũng không xa.
Suốt chặng đường nhờ có Vô Ảnh nên thu hoạch không ít, ngoại trừ tìm được một vài thuốc phụ cao cấp ra, riêng dược liệu chế linh dược cũng tìm được hơn tám loại.
Đáng tiếc, tám loại này thì có bảy loại giống Địa long quả, chúng vẫn chưa chín, nơi báu vật của trời đất có được chỉ có một thứ.
Đó là cây hà thủ ô có 1500 năm tuổi, nếu không phải nằm tận trong lòng đất thì phỏng chừng sớm đã không còn. Dọc đường tuy Trương Dương không nhìn thấy linh thú, nhưng vẫn cảm nhận được có linh thú tồn tại ở vài nơi.
Những linh thú này cấp bậc không cao, Trương Dương phỏng chừng cao nhất cũng ở bậc tam tầng, còn lại thì nhị tầng.
Chúng đều cảm nhận được hơi thở của Tia Chớp, nên căn bản không dám đi theo, Trương Dương cũng không có ý quấy rầy chúng, mặc kệ là linh thú gì, đều là sinh mạng có trí tuệ cực cao, chúng không chọc tới mình nên Trương Dương cũng không muốn trêu chọc chúng.
Tuy những linh thú này căn bản không phải là đối thủ của Trương Dương.
Một Trương Dương lĩnh ngộ chi đạo tự nhiên, tâm tính cũng khác hẳn trước kia, nếu là trước kia cho dù có buông tha thì phỏng chừng cũng nhìn qua xem sao, ít nhất tìm thử xem có phải có thứ hữu dụng với mình hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.