Chương 437: Mầm họa của tâm trạng xấu
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Không thấy mi-cờ-rô, anh vệ sĩ lập tức sờ soạng trên người tìm.
Cũng may Triệu Dân nhanh tay, lập tức ôm lấy anh ta, liên tục trách cứ vài câu mới khiến cho anh ta bình tĩnh lại.
Viên vệ sĩ bình tĩnh lại còn trừng mắt nhìn Long Phong. Long Phong không thèm bận tâm, còn Khúc Mỹ Lan đứng bên cạnh thì toát mồ hôi hột thay cho anh vệ sĩ kia.
Cô ta đã được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Long Phong. Anh vệ sĩ này cũng rất giỏi, từng là bộ đội đặc chủng nhưng đem so với người tu luyện nội công thì vẫn còn thua kém xa. Nếu Long Phong thực sự muốn đối phó với anh ta thì chỉ cần dùng một tay là đủ.
Anh vệ sĩ này căn bản không biết được người anh ta đang đối mặt thực sự là người như thế nào.
Trong phòng lúc này có vẻ rất trầm mặc.
Trương Khắc Cần có cảm giác phức tạp nhìn Trương Dương, thái độ lạnh nhạt của Trương Dương khiến ông ta có chút khó mở lời.
Nhưng nghĩ đến sự nhờ cậy của người bạn cũ và bề trên của người đó đã từng giúp đỡ mình, Trương Khắc Cần lại không nén nổi thở dài.
- Cha muốn con khám bệnh giúp một người, tình trạng hiện giờ của người đó không được tốt cho lắm.
Trương Khắc Cần chậm rãi nói, sau khi nói xong lại thở dài.
Lần này đến tìm Trương Dương giúp đỡ, thực ra cũng là do ông ta nhận sự ủy thác của một người bạn thân, cha đẻ của người bạn này gần đây sức khoẻ rất tồi tệ. Sau khi nghe được chuyện của ông Kiều, ông ta liền tìm Trương Dương, hy vọng hắn có thể khám bệnh giúp cho ông cụ.
Cha của người bạn thân này cũng từng giúp đỡ Trương Khắc Cần nên ông ta căn bản không thể từ chối được.
Vì thế ông ta mới hẹn gặp Trương Dương. Ông ta muốn nhân cơ hội này làm dịu đi mâu thuẫn giữa hai người, tiếc là tạm thời không có được kết quả như ý. Dù Trương Dương đã đồng ý gặp mặt, thậm chí đáp ứng yêu cầu của ông ta nhưng không hề tha thứ cho ông ta.
- Được, lát nữa tôi sẽ nói thời gian cho thư ký Triệu biết, nếu không còn chuyện gì nữa thì ông có thể đi rồi.
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, Trương Khắc Cần thì sửng sốt. Ông ta không ngờ Trương Dương lại đồng ý nhanh như vậy.
Chỉ có điều thái độ của Trương Dương khiến ông ta cảm thấy u ám trong lòng.
- Tốt lắm, cha thay mặt ông cụ cảm ơn con trước, cần thứ gì con cứ thông báo cho Triệu Dân.
Trương Khắc Cần từ từ đứng dậy nói, vẻ mặt còn có vẻ cô đơn.
- Giúp ông lần này xem như đã bù lại chuyện ông đã giúp tôi ở Sở Cảnh sát.
Trương Dương đột nhiên nói, Trương Khắc Cần ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Trương Dương một hồi, cuối cùng mới chầm chậm gật đầu.
Trương Khắc Cần đi ra ngoài. Nhìn thấy Trương Khắc Cần đi ra, anh vệ sĩ mới coi như bình tĩnh trở lại, trước khi đi anh chàng này lại còn trợn mắt hằm hằm nhìn Long Phong.
Long Phong căn bản không thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ là một cái như không thèm để tâm chút nào.
Sau khi Trương Khắc Cần đi, Trương Dương cũng thở hắt ra thật mạnh, cả người co quắp ngồi trên chiếc ghế bị hắn bóp nát tay vịn từ trước.
Gặp Trương Khắc Cần, cơ thể có phản ứng tiêu cực rất lớn và còn mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào trước đây, thậm chí đã bắt đầu ảnh hưởng đến nội công của hắn, khiến nội công trong cơ thể hắn phát sinh hiện tượng không ổn định.
Có thể nói đây là lần đầu tiên Trương Dương có cảm giác không ổn định như thế này.
Còn lần gặp mặt này cũng làm cho Trương Dương thực sự coi trọng cảm giác tiêu cực kia. Nếu không giải quyết được cảm xúc này thì sự tu luyện của hắn cũng không có được bất kì sự đột phá nào, không chừng sẽ đột ngột xuất hiện và gây nguy hiểm cho hắn.
Cảm xúc này chính là một quả bom hẹn giờ đối với hắn.
Mà ngay cả câu nói sau cùng cũng không phải là ý mà bản thân hắn muốn nói ra. Hắn cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, không nói ra một câu như vậy thì dường như trong lòng cực kì khó chịu vậy.
- Long Phong!
Trương Dương gượng người đứng dậy, gọi một tiếng. Long Phong từ ngoài cửa đi vào, Khúc Mỹ Lan hơi do dự một chút, tiếp tục đứng ở cửa.
Long Phong vừa bước vào phòng liền nhìn thấy đống hỗn độn ngay trước mắt, anh ta chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi nhìn về phía Trương Dương.
- Long Phong, anh có thể giúp tôi một chuyện được không?
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Cảm xúc tiêu cực của hắn nhất định phải được giải quyết, điều căn bản là phải điều tra được nguyên nhân nảy sinh loại cảm xúc này. Trương Dương không thể không biết gì mà đi giải quyết được mớ bòng bong này.
Đặc biệt là thứ cảm xúc này, nhìn không thấy sờ không được, cho dù hắn là thần y nhưng cũng đành bó tay với thể loại này.
- Không thành vấn đề!
Long Phong lập tức gật đầu, anh ta cũng chưa hỏi là chuyện gì đã đồng ý với Trương Dương.
Trương Dương nhìn Long Phong, lại nói:
- Tôi biết Long gia các anh có rất nhiều nguồn thông tin, hãy giúp tôi điều tra ta tra tất cả tin tức về ông ta, đặc biệt là cuộc sống sau khi kết hôn, cùng với nguyên nhân cái chết của người vợ, được chứ? Những điều này đều rất quan trọng đối với tôi!
- Được, hãy cho tôi chút thời gian, sẽ có đáp án cho cậu rất nhanh thôi.
Long Phong lại gật đầu, đồng ý một cách vô cùng nhanh chóng và dứt khoát.
Điều này làm cho Trương Dương thấy cảm động trong lòng. Chuyện mà hắn nhờ vả Long Phong lần này không phải một mình Long Phong có thể làm được mà phải nhờ đến thế lực của Long gia.
Không phải chuyện cá nhân, Long Phong vẫn đồng ý thoải mái như vậy, hơn nữa không chần chừ do dự lấy một giây, chứng minh anh ta không hề coi Trương Dương là người ngoài.
Đây cũng là một loại tín nhiệm.
Sau khi nhờ Long Phong giúp đỡ, Trương Dương mới rời khỏi phòng và đi sang một phòng khác, nơi có Mễ Tuyết đang lo lắng ngồi chờ đợi.
Mễ Tuyết cũng đến. Cô biết hai cha con Trương Dương hẹn gặp nhau và cô còn muốn cùng Trương Dương gặp mặt Trương Khắc Cần một lần.
Dù sao cô cũng là bạn gái của Trương Dương, gặp bố chồng tương lại cũng là chuyện nên làm. Nhưng yêu cầu của cô đã bị Trương Dương từ chối, hắn có thể dẫn cô đến nhưng bắt cô nhất định phải chờ.
Trương Dương rất ít khi có thái độ cương quyết như vậy đối với cô nên cuối cùng cô đành đồng ý.
- Trương Dương, anh sao vậy?
Nhìn thấy Trương Dương đi vào phòng, Mễ Tuyết lập tức đứng lên, giật mình hỏi.
Sắc mặt Trương Dương nhợt nhạt, cực kì khó coi. Đây là hậu quả mà cảm xúc tiêu cực của hắn để lại, nhưng thực sự bộ dạng này của hắn rất đáng sợ.
- Anh không sao, chúng ta về thôi.
Trương Dương chán nản lắc đầu. Nếu hắn biết trước cuộc gặp mặt giữa hắn và Trương Khắc Cần sẽ có kết quả như thế này thì nhất định hắn sẽ không đồng ý gặp lần này.
Mễ Tuyết nhìn Trương Dương, càng cảm thấy lo lắng hơn, đồng thời nét mặt cô cũng có vẻ vô cùng cương quyết.
Biệt thự mới còn chưa thu dọn xong, buổi chiều Trương Dương đã trở về phòng và bắt đầu tu luyện để giải trừ mầm hoạ trong nội công mà cuộc gặp mang đến.
Hiện giờ hắn đã là cao thủ nội công tầng thứ ba. Nội công càng cao thì nguy cơ không ổn định mang lại sẽ càng nguy hiểm, nếu so vơi sự rối loạn chức năng khác của cơ thể thì còn nguy hại hơn.
Nếu nội công vẫn không ổn định lại được thì hậu quả là nhẹ thì bị thương, nặng thì tẩu hoả nhập ma nên Trương Dương không thể coi thường được.
Trương Dương vừa bước vào một gian phòng thì đã ở lại trong đó một ngày một đến, thẳng một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau mới đi ra. Khi hắn tu luyện thì Tia Chớp vẫn luôn canh giữ bên cạnh cho hắn, Long Phong cũng vẫn luôn trực ở cửa.
Bọn họ rất hiểu tình hình của Trương Dương, tiếc là không ai có thể giúp đỡ được gì cho hắn. Trương Dương chỉ có thể dựa vào chính sức của mình mà vượt qua.
- Cậu đã tỉnh rồi, đây là những thứ mà cậu cần. Tôi đi về nghỉ ngơi trước đây.
Nhìn thấy Trương Dương đi ra, Long Phong cười cười, đưa cho Trương Dương một túi tài liệu, nói xong anh ta lập tức quay về phòng của mình vì anh ta cũng luôn canh chừng bên ngoài và không ngủ nghỉ gì suốt hơn một ngày một đêm với Trương Dương.
Đây là túi tài liệu mà đệ tử khác của Long gia đưa tới và cũng là những thứ mà Trương Dương nhờ Long Phong điều tra.
Dựa vào thân phận của Long Phong thì chỉ cần nói với người đứng đầu ngoại môn một tiếng thì tự nhiên sẽ có người toàn tâm dốc toàn lực đi điều tra giúp anh ta. Sáng nay, những thứ mà Long Phong yêu cầu đã được người ta mang đến tận cửa.
Trương Dương đón nhận túi tài liệu, nhìn Long Phong quay người bước đi, ánh mắt vô cùng cảm động.
Tuy nói hắn bế quan tu luyện nhưng đều biết hết tất cả những gì xảy ra bên ngoài: Long Phong vẫn luôn đứng ở ngoài canh chừng, không hề rời đi nửa bước. Điều này hắn rất rõ ràng.
Nếu như ngay từ khi bắt đầu, hắn giữ Long Phong lại chỉ vì đề phòng khả nặng Long gia đến báo thù thì hiện tại hắn đã coi Long Phong trở thành người một nhà và đối đãi như người thân.
Long Phong đối với hắn, cũng như thế.
Sau khi Long Phong bước vào phòng, Khúc Mỹ Lan lập tức đến gần, cô ta cũng rất lo lắng cho Trương Dương.
Lo lắng này của cô ta là xuất phát từ trong lòng, trên người cô ta còn có chất độc mãn tính của Trương Dương, nếu thực sự hắn xảy ra vấn đề thì cô ta không còn người giải độc cho rồi, sau ba năm nữa không biết cô ta sẽ ra sao.
- Công tử, ngài không sao đấy chứ?
Khúc Mỹ Lan cười hỏi.
- Tôi không sao, Mễ Tuyết đâu?
Chú ý một chút, cảm giác Mễ Tuyết không ở nhà, Trương Dương mới nhẹ nhàng hỏi.
- Mễ tiểu thư buổi sáng đã đi ra ngoài. Cô ấy còn nói nếu ngài tỉnh thì hãy gọi điện thoại cho cô ấy. Tôi quên béng mất, tôi lập tức đi gọi điện thoại cho cô ấy ngay đây.
Khúc Mỹ Lan vội vàng trả lời, nói xong muốn đi ra ngoài gọi điện thoại.
- Cô ấy đã có việc cần ra ngoài thì đừng gọi, lát nữa tôi sẽ đích thân gọi cho cô ấy.
Trương Dương khẽ lắc lắc đầu, gọi Khúc Mỹ Lan lại rồi lập tức quay về phòng.
Khúc Mỹ Lan gật đầu rất nhanh, ủ rũ tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô ta vốn tưởng rằng nhân cơ hội này có thể biểu hiện tốt một chút, nhưng kết quả lại không được như ý.
Trong túi tài liệu mỏng chỉ có bảy trang giấy in.
Thông tin được in trên giấy đều là sơ yếu lý lịch của Trương Khắc Cần được ghi lại vô cùng chi tiết và tỉ mỉ.
Trương Khắc Cần xuất thân rất bình thường, cha mẹ là nông dân, nhưng học tập cố gắng, chăm chỉ, cuối cùng thi đỗ đại học, lại còn là trường đại học danh tiếng.
Trương Khắc Cần là một người may mắn. ông ta thi đỗ đại học sau khi tốt nghiệp phổ thông, cộng thêm trường đại học của ông ta vô cùng quan trọng nên nhờ đó ông ta đã yên ổn mình học tiếp lên đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trương Khắc Cần đã từng công tác ở ở nông thôn một thời gian ngắn. Nhưng ông ta đã tốt nghiệp nên có trình độ văn hoá và nhận thức không giống với những thanh niên bình thường. Khi công tác ở nông thôn, ông ta đã được thăng tiến rất nhanh.
Những trải nghiệm này cũng đã trở thành kinh nghiệm công tác của ông ta ở cơ sở.
Chính lúc đó, ông ta mới quen với một thanh niên cũng có văn hóa khác, chính là người vợ sau này của mình và là mẹ ruột của Trương Dương sau này.
Khi đó Trương Khắc Cần tuổi trẻ tài cao, diện mạo lại không kém, thực sự là đối tượng mà nhiều cô gái trông ngóng trong lòng. Ông ta và mẹ Trương Dương đã nên duyên chồng vợ.
Hồi đó, chuyện tình của hai người còn trở thành một giai thoại được nhiều người tán dương.
Sau đó, nơi mà Trương Khắc Cần công tác có chút náo động, nhưng Trương Khắc Cần may mắn được đề bạt thăng chức, điều chuyển công tác đến thủ đô, trở thành một cán bộ công tác ở Uỷ ban trung ương khá ổn định. Vợ của ông ta cũng cùng chuyển đến thủ đô.
Ở thủ đô gần tám năm, thời gian này, Trương Khắc Cần thăng chức không nhanh, nhưng ông ta chuẩn bị có được một người quan trọng nhất trong cuộc đời ông ta.
Trương Khắc Cần là một người thông minh, ông ta không giống với nhiều người cùng thời. Ông ta nhìn nhận vấn đề rất sâu sắc, nhìn ra thứ mà rất nhiều người khác không nhìn ra được.
Sau tám năm, Trương Khắc Cần lại chào đón thời kì phát triển sự nghiệp mới, ông ta lại được điều chuyển công tác. Cũng chính trong thời gian này, vợ chồng ông ta mới có được Trương Dương, là kết tinh tình yêu của hai vợ chồng.
Cũng may Triệu Dân nhanh tay, lập tức ôm lấy anh ta, liên tục trách cứ vài câu mới khiến cho anh ta bình tĩnh lại.
Viên vệ sĩ bình tĩnh lại còn trừng mắt nhìn Long Phong. Long Phong không thèm bận tâm, còn Khúc Mỹ Lan đứng bên cạnh thì toát mồ hôi hột thay cho anh vệ sĩ kia.
Cô ta đã được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Long Phong. Anh vệ sĩ này cũng rất giỏi, từng là bộ đội đặc chủng nhưng đem so với người tu luyện nội công thì vẫn còn thua kém xa. Nếu Long Phong thực sự muốn đối phó với anh ta thì chỉ cần dùng một tay là đủ.
Anh vệ sĩ này căn bản không biết được người anh ta đang đối mặt thực sự là người như thế nào.
Trong phòng lúc này có vẻ rất trầm mặc.
Trương Khắc Cần có cảm giác phức tạp nhìn Trương Dương, thái độ lạnh nhạt của Trương Dương khiến ông ta có chút khó mở lời.
Nhưng nghĩ đến sự nhờ cậy của người bạn cũ và bề trên của người đó đã từng giúp đỡ mình, Trương Khắc Cần lại không nén nổi thở dài.
- Cha muốn con khám bệnh giúp một người, tình trạng hiện giờ của người đó không được tốt cho lắm.
Trương Khắc Cần chậm rãi nói, sau khi nói xong lại thở dài.
Lần này đến tìm Trương Dương giúp đỡ, thực ra cũng là do ông ta nhận sự ủy thác của một người bạn thân, cha đẻ của người bạn này gần đây sức khoẻ rất tồi tệ. Sau khi nghe được chuyện của ông Kiều, ông ta liền tìm Trương Dương, hy vọng hắn có thể khám bệnh giúp cho ông cụ.
Cha của người bạn thân này cũng từng giúp đỡ Trương Khắc Cần nên ông ta căn bản không thể từ chối được.
Vì thế ông ta mới hẹn gặp Trương Dương. Ông ta muốn nhân cơ hội này làm dịu đi mâu thuẫn giữa hai người, tiếc là tạm thời không có được kết quả như ý. Dù Trương Dương đã đồng ý gặp mặt, thậm chí đáp ứng yêu cầu của ông ta nhưng không hề tha thứ cho ông ta.
- Được, lát nữa tôi sẽ nói thời gian cho thư ký Triệu biết, nếu không còn chuyện gì nữa thì ông có thể đi rồi.
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, Trương Khắc Cần thì sửng sốt. Ông ta không ngờ Trương Dương lại đồng ý nhanh như vậy.
Chỉ có điều thái độ của Trương Dương khiến ông ta cảm thấy u ám trong lòng.
- Tốt lắm, cha thay mặt ông cụ cảm ơn con trước, cần thứ gì con cứ thông báo cho Triệu Dân.
Trương Khắc Cần từ từ đứng dậy nói, vẻ mặt còn có vẻ cô đơn.
- Giúp ông lần này xem như đã bù lại chuyện ông đã giúp tôi ở Sở Cảnh sát.
Trương Dương đột nhiên nói, Trương Khắc Cần ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Trương Dương một hồi, cuối cùng mới chầm chậm gật đầu.
Trương Khắc Cần đi ra ngoài. Nhìn thấy Trương Khắc Cần đi ra, anh vệ sĩ mới coi như bình tĩnh trở lại, trước khi đi anh chàng này lại còn trợn mắt hằm hằm nhìn Long Phong.
Long Phong căn bản không thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ là một cái như không thèm để tâm chút nào.
Sau khi Trương Khắc Cần đi, Trương Dương cũng thở hắt ra thật mạnh, cả người co quắp ngồi trên chiếc ghế bị hắn bóp nát tay vịn từ trước.
Gặp Trương Khắc Cần, cơ thể có phản ứng tiêu cực rất lớn và còn mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào trước đây, thậm chí đã bắt đầu ảnh hưởng đến nội công của hắn, khiến nội công trong cơ thể hắn phát sinh hiện tượng không ổn định.
Có thể nói đây là lần đầu tiên Trương Dương có cảm giác không ổn định như thế này.
Còn lần gặp mặt này cũng làm cho Trương Dương thực sự coi trọng cảm giác tiêu cực kia. Nếu không giải quyết được cảm xúc này thì sự tu luyện của hắn cũng không có được bất kì sự đột phá nào, không chừng sẽ đột ngột xuất hiện và gây nguy hiểm cho hắn.
Cảm xúc này chính là một quả bom hẹn giờ đối với hắn.
Mà ngay cả câu nói sau cùng cũng không phải là ý mà bản thân hắn muốn nói ra. Hắn cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, không nói ra một câu như vậy thì dường như trong lòng cực kì khó chịu vậy.
- Long Phong!
Trương Dương gượng người đứng dậy, gọi một tiếng. Long Phong từ ngoài cửa đi vào, Khúc Mỹ Lan hơi do dự một chút, tiếp tục đứng ở cửa.
Long Phong vừa bước vào phòng liền nhìn thấy đống hỗn độn ngay trước mắt, anh ta chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi nhìn về phía Trương Dương.
- Long Phong, anh có thể giúp tôi một chuyện được không?
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Cảm xúc tiêu cực của hắn nhất định phải được giải quyết, điều căn bản là phải điều tra được nguyên nhân nảy sinh loại cảm xúc này. Trương Dương không thể không biết gì mà đi giải quyết được mớ bòng bong này.
Đặc biệt là thứ cảm xúc này, nhìn không thấy sờ không được, cho dù hắn là thần y nhưng cũng đành bó tay với thể loại này.
- Không thành vấn đề!
Long Phong lập tức gật đầu, anh ta cũng chưa hỏi là chuyện gì đã đồng ý với Trương Dương.
Trương Dương nhìn Long Phong, lại nói:
- Tôi biết Long gia các anh có rất nhiều nguồn thông tin, hãy giúp tôi điều tra ta tra tất cả tin tức về ông ta, đặc biệt là cuộc sống sau khi kết hôn, cùng với nguyên nhân cái chết của người vợ, được chứ? Những điều này đều rất quan trọng đối với tôi!
- Được, hãy cho tôi chút thời gian, sẽ có đáp án cho cậu rất nhanh thôi.
Long Phong lại gật đầu, đồng ý một cách vô cùng nhanh chóng và dứt khoát.
Điều này làm cho Trương Dương thấy cảm động trong lòng. Chuyện mà hắn nhờ vả Long Phong lần này không phải một mình Long Phong có thể làm được mà phải nhờ đến thế lực của Long gia.
Không phải chuyện cá nhân, Long Phong vẫn đồng ý thoải mái như vậy, hơn nữa không chần chừ do dự lấy một giây, chứng minh anh ta không hề coi Trương Dương là người ngoài.
Đây cũng là một loại tín nhiệm.
Sau khi nhờ Long Phong giúp đỡ, Trương Dương mới rời khỏi phòng và đi sang một phòng khác, nơi có Mễ Tuyết đang lo lắng ngồi chờ đợi.
Mễ Tuyết cũng đến. Cô biết hai cha con Trương Dương hẹn gặp nhau và cô còn muốn cùng Trương Dương gặp mặt Trương Khắc Cần một lần.
Dù sao cô cũng là bạn gái của Trương Dương, gặp bố chồng tương lại cũng là chuyện nên làm. Nhưng yêu cầu của cô đã bị Trương Dương từ chối, hắn có thể dẫn cô đến nhưng bắt cô nhất định phải chờ.
Trương Dương rất ít khi có thái độ cương quyết như vậy đối với cô nên cuối cùng cô đành đồng ý.
- Trương Dương, anh sao vậy?
Nhìn thấy Trương Dương đi vào phòng, Mễ Tuyết lập tức đứng lên, giật mình hỏi.
Sắc mặt Trương Dương nhợt nhạt, cực kì khó coi. Đây là hậu quả mà cảm xúc tiêu cực của hắn để lại, nhưng thực sự bộ dạng này của hắn rất đáng sợ.
- Anh không sao, chúng ta về thôi.
Trương Dương chán nản lắc đầu. Nếu hắn biết trước cuộc gặp mặt giữa hắn và Trương Khắc Cần sẽ có kết quả như thế này thì nhất định hắn sẽ không đồng ý gặp lần này.
Mễ Tuyết nhìn Trương Dương, càng cảm thấy lo lắng hơn, đồng thời nét mặt cô cũng có vẻ vô cùng cương quyết.
Biệt thự mới còn chưa thu dọn xong, buổi chiều Trương Dương đã trở về phòng và bắt đầu tu luyện để giải trừ mầm hoạ trong nội công mà cuộc gặp mang đến.
Hiện giờ hắn đã là cao thủ nội công tầng thứ ba. Nội công càng cao thì nguy cơ không ổn định mang lại sẽ càng nguy hiểm, nếu so vơi sự rối loạn chức năng khác của cơ thể thì còn nguy hại hơn.
Nếu nội công vẫn không ổn định lại được thì hậu quả là nhẹ thì bị thương, nặng thì tẩu hoả nhập ma nên Trương Dương không thể coi thường được.
Trương Dương vừa bước vào một gian phòng thì đã ở lại trong đó một ngày một đến, thẳng một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau mới đi ra. Khi hắn tu luyện thì Tia Chớp vẫn luôn canh giữ bên cạnh cho hắn, Long Phong cũng vẫn luôn trực ở cửa.
Bọn họ rất hiểu tình hình của Trương Dương, tiếc là không ai có thể giúp đỡ được gì cho hắn. Trương Dương chỉ có thể dựa vào chính sức của mình mà vượt qua.
- Cậu đã tỉnh rồi, đây là những thứ mà cậu cần. Tôi đi về nghỉ ngơi trước đây.
Nhìn thấy Trương Dương đi ra, Long Phong cười cười, đưa cho Trương Dương một túi tài liệu, nói xong anh ta lập tức quay về phòng của mình vì anh ta cũng luôn canh chừng bên ngoài và không ngủ nghỉ gì suốt hơn một ngày một đêm với Trương Dương.
Đây là túi tài liệu mà đệ tử khác của Long gia đưa tới và cũng là những thứ mà Trương Dương nhờ Long Phong điều tra.
Dựa vào thân phận của Long Phong thì chỉ cần nói với người đứng đầu ngoại môn một tiếng thì tự nhiên sẽ có người toàn tâm dốc toàn lực đi điều tra giúp anh ta. Sáng nay, những thứ mà Long Phong yêu cầu đã được người ta mang đến tận cửa.
Trương Dương đón nhận túi tài liệu, nhìn Long Phong quay người bước đi, ánh mắt vô cùng cảm động.
Tuy nói hắn bế quan tu luyện nhưng đều biết hết tất cả những gì xảy ra bên ngoài: Long Phong vẫn luôn đứng ở ngoài canh chừng, không hề rời đi nửa bước. Điều này hắn rất rõ ràng.
Nếu như ngay từ khi bắt đầu, hắn giữ Long Phong lại chỉ vì đề phòng khả nặng Long gia đến báo thù thì hiện tại hắn đã coi Long Phong trở thành người một nhà và đối đãi như người thân.
Long Phong đối với hắn, cũng như thế.
Sau khi Long Phong bước vào phòng, Khúc Mỹ Lan lập tức đến gần, cô ta cũng rất lo lắng cho Trương Dương.
Lo lắng này của cô ta là xuất phát từ trong lòng, trên người cô ta còn có chất độc mãn tính của Trương Dương, nếu thực sự hắn xảy ra vấn đề thì cô ta không còn người giải độc cho rồi, sau ba năm nữa không biết cô ta sẽ ra sao.
- Công tử, ngài không sao đấy chứ?
Khúc Mỹ Lan cười hỏi.
- Tôi không sao, Mễ Tuyết đâu?
Chú ý một chút, cảm giác Mễ Tuyết không ở nhà, Trương Dương mới nhẹ nhàng hỏi.
- Mễ tiểu thư buổi sáng đã đi ra ngoài. Cô ấy còn nói nếu ngài tỉnh thì hãy gọi điện thoại cho cô ấy. Tôi quên béng mất, tôi lập tức đi gọi điện thoại cho cô ấy ngay đây.
Khúc Mỹ Lan vội vàng trả lời, nói xong muốn đi ra ngoài gọi điện thoại.
- Cô ấy đã có việc cần ra ngoài thì đừng gọi, lát nữa tôi sẽ đích thân gọi cho cô ấy.
Trương Dương khẽ lắc lắc đầu, gọi Khúc Mỹ Lan lại rồi lập tức quay về phòng.
Khúc Mỹ Lan gật đầu rất nhanh, ủ rũ tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô ta vốn tưởng rằng nhân cơ hội này có thể biểu hiện tốt một chút, nhưng kết quả lại không được như ý.
Trong túi tài liệu mỏng chỉ có bảy trang giấy in.
Thông tin được in trên giấy đều là sơ yếu lý lịch của Trương Khắc Cần được ghi lại vô cùng chi tiết và tỉ mỉ.
Trương Khắc Cần xuất thân rất bình thường, cha mẹ là nông dân, nhưng học tập cố gắng, chăm chỉ, cuối cùng thi đỗ đại học, lại còn là trường đại học danh tiếng.
Trương Khắc Cần là một người may mắn. ông ta thi đỗ đại học sau khi tốt nghiệp phổ thông, cộng thêm trường đại học của ông ta vô cùng quan trọng nên nhờ đó ông ta đã yên ổn mình học tiếp lên đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trương Khắc Cần đã từng công tác ở ở nông thôn một thời gian ngắn. Nhưng ông ta đã tốt nghiệp nên có trình độ văn hoá và nhận thức không giống với những thanh niên bình thường. Khi công tác ở nông thôn, ông ta đã được thăng tiến rất nhanh.
Những trải nghiệm này cũng đã trở thành kinh nghiệm công tác của ông ta ở cơ sở.
Chính lúc đó, ông ta mới quen với một thanh niên cũng có văn hóa khác, chính là người vợ sau này của mình và là mẹ ruột của Trương Dương sau này.
Khi đó Trương Khắc Cần tuổi trẻ tài cao, diện mạo lại không kém, thực sự là đối tượng mà nhiều cô gái trông ngóng trong lòng. Ông ta và mẹ Trương Dương đã nên duyên chồng vợ.
Hồi đó, chuyện tình của hai người còn trở thành một giai thoại được nhiều người tán dương.
Sau đó, nơi mà Trương Khắc Cần công tác có chút náo động, nhưng Trương Khắc Cần may mắn được đề bạt thăng chức, điều chuyển công tác đến thủ đô, trở thành một cán bộ công tác ở Uỷ ban trung ương khá ổn định. Vợ của ông ta cũng cùng chuyển đến thủ đô.
Ở thủ đô gần tám năm, thời gian này, Trương Khắc Cần thăng chức không nhanh, nhưng ông ta chuẩn bị có được một người quan trọng nhất trong cuộc đời ông ta.
Trương Khắc Cần là một người thông minh, ông ta không giống với nhiều người cùng thời. Ông ta nhìn nhận vấn đề rất sâu sắc, nhìn ra thứ mà rất nhiều người khác không nhìn ra được.
Sau tám năm, Trương Khắc Cần lại chào đón thời kì phát triển sự nghiệp mới, ông ta lại được điều chuyển công tác. Cũng chính trong thời gian này, vợ chồng ông ta mới có được Trương Dương, là kết tinh tình yêu của hai vợ chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.