Thần Y Thánh Thủ

Chương 446: Phối hợp điều trị

Chín mươi chín dùng thư sinh

31/05/2013

Thái Triết Lĩnh và Tề Chấn Quốc bên cạnh đều có chút lo lắng nhìn Trương Dương.

Chỉ có Long Thành ôm Tia Chớp đứng ở một bên dường như không để ý gì đến chuyện bên này.

- Ông Tề, bình thường ông nghiện uống rượu phải không?

Trương Dương đột nhiên hỏi một câu, Thái Triết Lĩnh và Tề Chấn Quốc có vẻ ngạc nhiên nhìn nhau.

Ông Tề khẽ mỉm cười, nói:

- Chuyện tôi thích uống rượu là Khắc Cần nói cho cháu phải không? Đúng vậy, hồi trẻ khi tòng quân đánh giặc, thường xuyên đóng ở Đông Bắc, ông đã uống rượu thành nghiện, sau này vẫn không thể cai được.

- Ông Tề, hôm nay ông là bệnh nhân của cháu, không cần nhắc đến người khác, còn nữa, không ai nói với cháu về chuyện ông uống rượu cả.

Trương Dương đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng. Hắn lập tức nén bực dọc xuống, nhẹ nhàng nói với ông Tề.

Khi nói, Trương Dương còn cười nhăn nhó.

Từ sau khi gặp mặt cha, chỉ cần nghe thấy tên ông ta là hắn có phản ứng và ngày càng mạnh.

- Không có ai, tự cháu nhận ra sao?

Ông Tề mặt có vẻ ngạc nhiên hỏi. Trương Dương chỉ nhìn sơ sơ ông ta, bắt mạch một cái mà đã biết ông ta thường xuyên uống rượu. Điều này chứng minh Trương Dương quả thật có chút tài năng.

Trương Dương gật đầu, cúi đầu suy nghĩ một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, hạ giọng nói:

- Ông Tề, với thân thế của ông thì chắc đã sớm phát hiện ra bệnh này rồi, sao lại điều trị chậm trễ như vậy?

Lời nói của Trương Dương khiến Thái Triết Lĩnh và Tề Chấn Quốc đều sửng sốt, Tề Chần Quốc càng ngạc nhiên hơn.

Hàng năm ông Tề đều có mấy lần kiểm tra sức khoẻ định kì, chỉ là lúc trước ông Tề nghiện rượu nên dù có đi kiểm tra sức khỏe cũng không ngoại lệ.

Mỗi lần như thế bác sĩ đều khuyên nhưng ông ta không nghe nên những bác sĩ này cũng hết cách.

Trước kì kiểm tra sức khoẻ lần này, ông Tề đã ngã bệnh một trận, cũng không uống rượu nữa, kết quả là đã phát hiện ra một vấn đề lớn, biết vì uống rượu nên đã làm sai lệch kết quả kiểm tra trước kia, ông Tề cũng rất hối hận, tiếc là hối hận thì cũng đã muộn.

- Bác sĩ Trương, cháu cứ nói đi, bệnh của ta còn có thể chữa được không?

Ông Tề chậm rãi nói. Lúc này ông Tề cũng hoàn toàn công nhận năng lực của bác sĩ Trương Dương. Chuyện uống rượu thì Trương Khắc Cần có thể nói ra, nhưng chuyện kiểm tra sức khoẻ lần này thì Trương Khắc Cần tuyệt đối không biết.

Chuyện này chỉ có người trong nhà ông ta biết mà thôi. Điều này chứng minh tự Trương Dương phát hiện ra được.

- Bệnh này của ông chắc cũng tìm rất nhiều người khám cho rồi phải không?

Trương Dương không trả lời câu hỏi của ông Tề mà hỏi ngược lại.

Ông Tề khẽ gật đầu. Thân thế của ông ta rất đặc biệt, sau khi phát hiện ra bệnh đã tìm đến rất nhiều bác sĩ, các bác sĩ nổi tiếng trong nước bất kể là Trung y hay Tây y cũng đã tìm rồi.

Và còn mời một số chuyên gia nước ngoài nữa, tiếc là những bác sĩ này đều không có phương pháp nào chữa bệnh được cho ông ta, ý kiến đưa ra cũng na ná như nhau là phải chú ý vấn đề ăn uống và trị liệu theo phương pháp thông thường.

- Ông đã bị suy gan mãn tính, chủ yếu chính là do uống rượu quá nhiều gây ra, lại thuộc dạng gan bị suy kiệt quá độ, chắc hẳn những bác sĩ mà ông đã tìm khám đều kê đơn thuốc bằng con đường ăn uống cho ông.

Trương Dương cười nói. Ông Tề và Tề Chấn Quốc không chỉ ngạc nhiên mà là kinh ngạc.

Tất cả những gì Trương Dương nói đều đúng. Những bác sĩ này thật sự kê đơn cho ông ta một số thuốc bổ, ăn uống điều dưỡng tẩm bổ. Uống thuốc sẽ có tác dụng phụ, gan của ông Tề đã suy kiệt, gan là cơ quan lọc độc tố và bài trừ độc cho cơ thể, uống thuốc thì chỉ làm bệnh thêm nặng hơn.

Bệnh này của ông Tề không thích hợp dùng thuốc, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không uống thuốc chỉ có thể khiến cho bệnh tình của ông ta trầm trọng hơn mà thôi.

Cho dù uống thuốc có làm bệnh tình đỡ hơn thì sau này cũng phiền phức hơn.



Dùng nhiều chất kích thích chính là con dao hai lưỡi, vì ăn quá nhiều chất cồn nên cũng có thể gây tổn hại đến các cơ quan khác.

Ngoài điều trị thông thường còn có biện pháp điều trị là lọc máu duy trì chức năng gan và cấy ghép gan. Nhưng biện pháp này cũng có nguy cơ mạo hiểm như nhau, ông Tề đã lớn tuổi như vậy, không thích hợp tiến hành.

Nói tóm lại bệnh của ông Tề rất khó chữa, tuy không phải bệnh nan y nhưng cũng chẳng kém là mấy.

- Bác sĩ Trương, cậu nói rất đúng. Hiện gờ bác sĩ đã đưa phương án cấy ghép gan cho chúng tôi, nhưng như vậy phải thường xuyên lọc máu, sau khi của ông cụ không tốt lắm. Ba tôi không thể chịu được áp lực như vậy nên vẫn đang do dự.

Tề Chấn Quốc nói tiếp, lúc đầu khi phát hiện ông Tề gan bị suy kiệt đã khiến Tề gia rối tung lên.

Bọn họ đã nghĩ rất nhiều cách để chữa bệnh cho ông Tề, cũng đã mời rất nhiều bác sĩ, nhưng vì bệnh của ông Tề rất phức tạp nên những bác sĩ kia không thể chữa khỏi được cho ông ta.

Còn các phương án mà những bác sĩ này đề xuất thì đa phần người của Tề gia đều bỏ qua.

Dùng phương pháp lọc máu ngoài cơ thể thay chức năng gan là một trong những phương án bị bọn họ loại trừ. Phương pháp này không cần uống thuốc mà phải thường xuyên lọc máu trong cơ thể. Quá trình lọc máu này cũng có nguy cơ nhất định đối với cơ thể, hơn nữa còn kéo theo nhiều bất tiện cho cơ thể.

Nếu như ông Tề hơn hơn sáu mươi tuổi, còn có thể chịu đựng được tác hại của quá trình này. Nhưng ông ta đã bảy mươi ba rồi, cái tuổi này quả thật không gắng gượng nổi.

- Chàng trai, có gì xin cháu cứ nói thẳng. Cháu yên tâm, bộ xương già này thực sự nên vứt bỏ từ lâu rồi, không có gì mà không chấp nhận được cả.

Ông Tề nhìn Trương Dương, mỉm cười nói.

Ông Tề từng đi bộ đội làm lính, đánh giặc, đã trải qua nhiều phen sinh tử, đối với chuyện sinh tử cũng có phần xem nhẹ.

Nếu không phải con cháu còn chưa đủ lông đủ cánh là chuyện ông còn day dứt trong lòng thì thật sự ông ta chẳng quan tâm gì đến bệnh tình của mình. Mọi suy tính của ông đều là vì con cháu.

- Bác sĩ Trương, bệnh của ba tôi, cậu có thể chữa được không?

Tề Chấn Quốc hơi lo lắng nhìn Trương Dương. Lúc này y cũng đã hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Trương Dương nên hỏi lại một câu.

Điều y đang lo lắng bây giờ chính là Trương Dương có thể chữa bệnh giúp cho cha đẻ của mình hay không. Nếu Trương Dương cũng không có phương pháp điều trị nào khả dĩ hay đưa ra phương án giống như những bác sĩ kia thì coi như vô dụng.

Nếu thật sự như vậy thì chạy đến Trường Kinh chuyến này coi như công cốc.

Trương Dương nhẹ nhàng buông tay ông Tề xuống, ngõ nhẹ ngón tay xuống ghế, khẽ nói:

- Chữa trị, thật ra có thể chữa được…

- Cậu có thể chữa được sao?

Tề Chấn Quốc thốt lên hỏi. điều y lo lắng nhất là Trương Dương cũng nói tôi không có biện pháp nào hay nói ra những phương án bất khả thi của những bác sĩ trước đó.

Bác sĩ dám trực tiếp nói ra có thể chữa được như vậy thì chỉ có một mình Trương Dương.

- Chú Tề, xin hãy nghe tôi nói hết đã.

Trương Dương ngẩng đầu, mỉm cười nhìn y nói. Thái Triết Lĩnh lĩnh vội vàng đi tới, an ủi Tề Chấn Quốc đang có chút kích động.

Tề Chấn Quốc có vẻ còn kích động hơn bản thân ông Tề.

- Thật ngại quá, tôi hơi thất lễ. Xin bác sĩ Trương hãy nói tiếp đi!

Sau khi được Thái Triết Lĩnh an ủi, Tề Chấn Quốc lập tức hiểu ra vừa nãy mình nôn nóng quá nên cũng cảm thấy hơi ngại.

Dù nói thế nào thì y cũng là cán bộ cấp Thứ Trưởng, lớn tuổi hơn Trương Dương bao nhiêu, thế mà lại có biểu hiện kích động như vậy trước mặt Trương Dương. Nếu Trương Khắc Cần biết chuyện này chắc sẽ cười vào mặt y.

Nhưng đây cũng là tâm lý vì lo lắng quá mà sinh nôn nóng. Vị trí quan trọng của ông Tề với gia đình còn lớn hơn cả của ông Kiều với Kiều gia. Thế hệ thứ hai của Tề gia vẫn chưa hoàn toàn cứng cáp, không như đời thứ hai của Kiều gia đã có thể một tay che trời. Nếu lúc này mà ông Tề ngã xuống thì đều ảnh hưởng rất lớn và gây tổn thất nghiêm trọng cho Tề gia.



Cho nên ông ta mới quan tâm như thế.

- Tôi có biện pháp điều trị nhưng cần thời gian hơi dài. Còn nữa, ông Tề nhất định phải phối hợp điều trị với tôi, phải nghiêm túc tuân theo chỉ thị của bác sĩ, nếu không khi phát bệnh lần nữa thì tôi cũng hết cách.

Lúc này Trương Dương mới chậm rãi nói. Suy kiệt gan thật sự rất khó chữa, nhất là ở giai đoạn như của ông Tề.

Ông Tề mắc bệnh suy gan mãn tính thời kì suy kiệt, khả năng phát bệnh cấp tính là rất lớn. Một khi phát bệnh đều sức nguy hiểm, rất có thể sẽ không đứng lên nổi nữa sau một lần phát bệnh.

Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không dám phẫu thuật. Bất kể là lọc máu thay gan hay cấy ghép gan đều có thể dẫn đến suy gan cấp tính.

- Phối hợp, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp, cậu nói thế nào thì làm đúng như thế.

Nghe Trương Dương vừa nói như vậy, Tề Chấn Quốc lại bắt đầu kích động như gà con được ăn thóc liền gật đầu như bổ củi. đối với y mà nói thì chỉ cần cứu được cha mình là được, cứu được cha mới là điều quan trọng nhất.

- Câu này chú nói không tính, phải chính ông Tề nói ra mới được.

Trương Dương khẽ cười, lại lắc lắc đầu, cuối cùng nhìn về phía ông Tề nói.

- Chàng trai trẻ, cháu cứ yên tâm, chỉ cần cháu có thể chữa được cho ta thì ta nhất định sẽ phối hợp.

Ông Tề nhìn Trương Dương, cuối cùng chậm rãi gật đầu hứa.

Trương Dương gật đầu cười, lập tức nói:

- Tốt lắm, thứ nhất, sau này không được uống rượu, đến ngửi cũng không được ngửi dù chỉ là một chút.

- Đến ngửi mà cũng không được ngửi sao?

Ông Tề lập tức ngạc nhiên kêu lên. Sau khi phát hiện ra bệnh, ông ta đã cai rượu, một giọt cũng chưa uống.

Một người bình thường nghiện rượu, đột nhiên phải bỏ rượu thì vô cùng khó chịu. Ông ta thỉnh thoảng cũng đã lấy bình rượu ra ngửi vài lần cho đỡ cơn thèm rượu.

Trương Dương không cho ông ta ngửi rượu, khác gì loại bỏ luôn cả cơ hội ngửi rượu cho đỡ thèm của ông ta.

- Không được ngửi, có thể ông cảm thấy không uống vào bụng thì sẽ không sao, thực ra không phải như vậy. Hàng năm ông đều uống rượu nên cơ thể đã sớm tạo thành phản xạ có điều kiện, cứ ngửi thấy mùi rượu là ông lại muốn uống, gan của ông cũng vì phải lọc quá nhiều chất cồn mà trở nên suy kiệt. Loại phản ứng này dĩ nhiên là không tốt và sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị của cháu.

Trương Dương khẽ mỉm cười, lắc đầu giải thích.

Ông Tề trừng to mắt nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, nói:

- Được, ta có thể hứa điều thứ nhất.

Tề Chấn Quốc cũng cảm thấy hơi kì lạ đối với yêu cầu này của Trương Dương, nhưng cha đã đồng ý thì y cũng không nên lắm mồm.

- Thứ hai, chuyện cháu chữa bệnh cho ông, hi vọng mọi người có thể hoàn toàn giữ bí mật, không được nói ra với bất cứ ai là cháu giúp ông chữa bệnh, càng không được nói là cháu chữa khỏi bệnh cho ông.

Trương Dương lập tức lại đưa ra yêu cầu thứ hai, Tề Chấn Quốc lại càng ngạc nhiên hơn.

Y thuật của Trương Dương tốt, chữa được bệnh nan y cho người khác, việc tuyên truyền ra ngoài cũng là chuyện tốt, nhất là đối với người như ông Tề. Ngay cả bệnh của ông Tề mà cũng có thể chữa khỏi thì sẽ càng có nhiều người vì ngưỡng mộ danh tiếng của hắn tìm đến hắn sẽ càng nhiều hơn, danh tiếng của hắn lại càng vang xa hơn.

- Được, ta đồng ý với cháu, cam đoan sẽ không nói với người ngoài.

Ông Tề lại gật đầu, đồng ý yêu cầu này của Trương Dương.

- Thứ ba, trong khoảng thời gian này các ông đều phải ở lại Trường Kinh, cháu sẽ thường xuyên đến đến khám bệnh tại nhà, tuy nhiên mỗi khi cháu tới, chỉ được phép có mặt mấy người đây, dù là ai cũng không được có mặt.

Trương Dương lại đưa ra một yêu cầu, yêu cầu này của hắn chủ yếu nhằm vào Trương Khắc Cần. Hắn sợ phải gặp lại ông ta lần nữa.

Trong lòng hắn không muốn nhắc đến cái tên này, đành dùng biện pháp này đến tránh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y Thánh Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook