Chương 557: Anh quả là thiên tài bắn tỉa
Tg Tiểu Tinh
05/10/2022
Trước đó, anh đã báo cho Đường Băng Vân, bảo họ tiến lại gần phía này. Nửa
giờ nữa trôi qua, họ đã đứng cách đó vài trăm mét. Ngô Bình nói qua máy
truyền tin: “Mọi người đứng chờ tại chỗ, tôi cảm thấy sắp được rồi”.
Quả nhiên, chưa đầy vài phút sau, bên trong đã có người ôm bụng đau đớn thét lên. Những tiếng la hét thảm thiết càng lúc càng nhiều hơn. Hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Ngô Bình nói: “Thi độc phát tác rồi!”
Advertisement
Đường Băng Vân ra lệnh cho mọi người hành động độc lập. Khả Ái dùng súng bắn chết người trên tháp canh gác rồi trèo lên đó. Huyết Đao và Tàng Phong tấn công từ hai phía trái, phải. Đường Băng Vân và King Kong thì tấn công chính diện.
Khi đi qua gốc cây, Đường Băng Vân đặt súng bắn tỉa xuống.
Ngô Bình vội vàng nhảy xuống, cùng Khả Ái lên tháp canh gác. Vừa lấy được súng bắn tỉa, Tàng Phong và Huyết Đao đã ra tay. Mỗi lần gặp ai đang gào thét, bọn họ liền nâng súng lên bắn, còn chẳng chớp mắt lấy một cái.
Đột nhiên có một người đàn ông cao to xông ra. Mặt tên đó đen sì, tay nổi đầy mụn mủ, nhưng vẫn phát huy được một phần sức chiến đấu, giận dữ lao về phía Tàng Phong.
“Pằng”.
Tiếng súng vang lên, Khả Ái đã bắn nổ đầu tên đó. Sau đó những tiếng súng liên tiếp vang lên, tất cả những kẻ có thể chống trả trong đám cướp ấy lần lượt bị Khả Ái bắn chết.
Ngô Bình cũng ngắm bắn một tên. Đối phương là cao thủ cảnh giới Thần, tuy đã trúng độc nhưng vẫn còn sức chiến đấu, đang liều mạng chạy thật xa.
Anh nhắm chuẩn, rồi bóp cò.
“Pằng”.
Đạn bắn trượt, cách mục tiêu ít nhất ba mươi mét. Anh đỏ mặt, nhanh chóng điều chỉnh góc độ rồi bắn phát thứ hai. Với phát súng này, viên đạn bắn cách mục tiêu bảy, tám mét.
“Pằng”.
Sau phát thứ ba, người đang chạy trốn vào rừng sâu đã ngã xuống đất với lồng ngực bê bết máu.
Khả Ái cười nói: “Đỉnh, bắn phát thứ ba đã trúng mục tiêu, anh quả là thiên tài bắn tỉa”.
Lúc này, Đường Băng Vân đã xông vào toà nhà có độ cao và kết cấu vững chắc nhất. Mấy tiếng gầm giận dữ vọng ra. Một bóng người tông vỡ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Đó là một người đàn ông thô kệch ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt hung dữ, khí đen phủ kín mặt. Người này trúng độc khá nặng, vừa nhảy xuống đất đã chạy vào rừng.
Chính vào giây phút nhấc chân lên, một viên đạn đã nổ tung đầu người nọ. Đó là đạn xuyên giáp, dù có là cao thủ Tiên Thiên cũng không chịu nổi!
Sau đó Đường Băng Vân cũng đáp xuống đất, liếc nhìn thi thể rồi bật ngón cái về phía Khả Ái đang đứng.
Cuộc giết chóc vẫn tiếp tục. Trong hơn ba trăm người đã có ít nhất hai trăm tám mươi người trúng độc, số ít người không trúng độc đều có tu vi không cao, chẳng mấy chốc đã bị Tàng Phong và Huyết Đao giải quyết.
Hai mươi phút sau, cuộc chiến kết thúc. King Kong đi xử lý thi thể, Đường Băng Vân thì gọi Ngô Bình đến chỗ mình.
Ngô Bình cười hỏi: “Sao, kế hoạch của tôi ổn chứ?”
Quả nhiên, chưa đầy vài phút sau, bên trong đã có người ôm bụng đau đớn thét lên. Những tiếng la hét thảm thiết càng lúc càng nhiều hơn. Hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Ngô Bình nói: “Thi độc phát tác rồi!”
Advertisement
Đường Băng Vân ra lệnh cho mọi người hành động độc lập. Khả Ái dùng súng bắn chết người trên tháp canh gác rồi trèo lên đó. Huyết Đao và Tàng Phong tấn công từ hai phía trái, phải. Đường Băng Vân và King Kong thì tấn công chính diện.
Khi đi qua gốc cây, Đường Băng Vân đặt súng bắn tỉa xuống.
Ngô Bình vội vàng nhảy xuống, cùng Khả Ái lên tháp canh gác. Vừa lấy được súng bắn tỉa, Tàng Phong và Huyết Đao đã ra tay. Mỗi lần gặp ai đang gào thét, bọn họ liền nâng súng lên bắn, còn chẳng chớp mắt lấy một cái.
Đột nhiên có một người đàn ông cao to xông ra. Mặt tên đó đen sì, tay nổi đầy mụn mủ, nhưng vẫn phát huy được một phần sức chiến đấu, giận dữ lao về phía Tàng Phong.
“Pằng”.
Tiếng súng vang lên, Khả Ái đã bắn nổ đầu tên đó. Sau đó những tiếng súng liên tiếp vang lên, tất cả những kẻ có thể chống trả trong đám cướp ấy lần lượt bị Khả Ái bắn chết.
Ngô Bình cũng ngắm bắn một tên. Đối phương là cao thủ cảnh giới Thần, tuy đã trúng độc nhưng vẫn còn sức chiến đấu, đang liều mạng chạy thật xa.
Anh nhắm chuẩn, rồi bóp cò.
“Pằng”.
Đạn bắn trượt, cách mục tiêu ít nhất ba mươi mét. Anh đỏ mặt, nhanh chóng điều chỉnh góc độ rồi bắn phát thứ hai. Với phát súng này, viên đạn bắn cách mục tiêu bảy, tám mét.
“Pằng”.
Sau phát thứ ba, người đang chạy trốn vào rừng sâu đã ngã xuống đất với lồng ngực bê bết máu.
Khả Ái cười nói: “Đỉnh, bắn phát thứ ba đã trúng mục tiêu, anh quả là thiên tài bắn tỉa”.
Lúc này, Đường Băng Vân đã xông vào toà nhà có độ cao và kết cấu vững chắc nhất. Mấy tiếng gầm giận dữ vọng ra. Một bóng người tông vỡ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Đó là một người đàn ông thô kệch ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt hung dữ, khí đen phủ kín mặt. Người này trúng độc khá nặng, vừa nhảy xuống đất đã chạy vào rừng.
Chính vào giây phút nhấc chân lên, một viên đạn đã nổ tung đầu người nọ. Đó là đạn xuyên giáp, dù có là cao thủ Tiên Thiên cũng không chịu nổi!
Sau đó Đường Băng Vân cũng đáp xuống đất, liếc nhìn thi thể rồi bật ngón cái về phía Khả Ái đang đứng.
Cuộc giết chóc vẫn tiếp tục. Trong hơn ba trăm người đã có ít nhất hai trăm tám mươi người trúng độc, số ít người không trúng độc đều có tu vi không cao, chẳng mấy chốc đã bị Tàng Phong và Huyết Đao giải quyết.
Hai mươi phút sau, cuộc chiến kết thúc. King Kong đi xử lý thi thể, Đường Băng Vân thì gọi Ngô Bình đến chỗ mình.
Ngô Bình cười hỏi: “Sao, kế hoạch của tôi ổn chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.