Chương 39: “Cô xem đã dừng được chưa?”
Tg Tiểu Tinh
15/09/2022
“Không thể nào, đấy là đá vụn mà!”
Những người túm tụm lại xem bắt đầu bàn tán, Kim Vĩnh Lợi bắt đầu chột dạ, anh ta đẩy mọi người ra rồi tới tảng đá đó đầu tiên thì thấy một màu xanh biếc, đúng là ngọc phỉ thuý rồi.
Kim Vĩnh Lợi đứng yên bất động.
Advertisement
Đến người không rành về ngọc cũng cảm nhận được màu xanh mướt mắt ấy đẹp và quý đến nhường nào.
Đường Tử Di mừng rỡ, cô ấy biết ngay mình đặt niềm tin đúng chỗ mà.
Chỉ có Ngô Bình vẫn bình tĩnh như thường rồi nói tiếp: “Đục tiếp đi”.
Vài phút sau, tảng đá đã xuất hiện hai lỗ thủng, ánh sáng chiếu vào khiến màu xanh mướt bên trong lộ ra, ngoài ra còn có tinh thể băng nữa.
“Trời ơi! Tinh thể băng Đế Vương Lục!”, một chuyên gia chơi ngọc cảm thán, kích động đến mức toàn thân run rẩy. Đọc nhanh tại dtruyen.com
“Anh bạn, tôi muốn mua tảng này một triệu”.
Đột nhiên có một người trung niên mặc vest đi giày da bước tới rồi cười nói với Sở Bắc.
Người đó vừa nói dứt câu thì lại có một cô gái trẻ tới nói: “Tôi trả ba triệu”.
Người trung niên kia cau mày rồi nói: “Tôi trả năm triệu”.
“Tôi trả chín triệu”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, rõ ràng mọi người rất có hứng thú với loại phỉ thuý này.
“Tinh thể băng của Đế Vương Lục cơ mà, tôi chuyên kinh doanh trang sức, tôi trả mười triệu”.
“Tôi trả cậu mười triệu năm trăm”.
Đường Tử Di cười nói: “Chúng tôi không bán đâu, mọi người đừng tranh nhau nữa”.
Ai nấy đều sững người, không bán ư?
Đường Tử Di khoác tay Ngô Bình rồi cười nói: “Em bảo rồi mà, em sẽ mua hết đá của anh”.
Ngô Bình im lặng, miễn bán có tiền thì ai mua cũng được nên gật đầu.
Đường Tử Di nói với Kim Vĩnh Lợi: “Kim Vĩnh Lợi, anh thua rồi. Lúc cá cược tôi có ghi âm, nếu anh còn làm phiền tôi nữa thì tôi sẽ phát tán đoạn ghi âm ấy, để cả Vân Kinh biết trò cười của anh”.
Kim Vĩnh Lợi cắn răng rồi lườm Ngô Bình, nhưng không biết phải làm thế nào.
Ngô Bình mặc kệ anh ta rồi hỏi Đường Tử Di: “Cô xem đã dừng được chưa?”
Đường Tử Di cười nói: “Chiến tích hôm nay quá ác liệt rồi, chúng ta về thôi”.
Đường Tử Di khoác tay Ngô Bình rồi rời khỏi khu S, Kim Vĩnh Lợi ở phía sau thì sa sầm mặt rồi gằn giọng nói: “Họ Ngô kia, mày chết chắc rồi! Tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”
Đường Tử Di và Ngô Bình quay lại khu nghỉ ngơi, thấy vẻ mặt hớn hở của con gái mình, Đường Minh Huy mừng thầm rồi vội vàng đứng dậy hỏi: “Tiểu Ngô, Tử Di, chiến tích thế nào?”
Đường Tử Di cười đáp: “Bọn con chọn được ba khối đá nhưng chỉ tốn chưa đến hai mươi nghìn, mọi người đoán xem ngọc ở bên trong có giá trị bao nhiêu?”
Đường Minh Huy ngẩn ra, ông ấy thấy hơi thất vọng nên bèn hỏi: “Được nổi một trăm nghìn không?”
“Mười một triệu, đấy là còn chưa tính ngọc ở bên trong đấy”, Đường Tử Di đáp.
Những người túm tụm lại xem bắt đầu bàn tán, Kim Vĩnh Lợi bắt đầu chột dạ, anh ta đẩy mọi người ra rồi tới tảng đá đó đầu tiên thì thấy một màu xanh biếc, đúng là ngọc phỉ thuý rồi.
Kim Vĩnh Lợi đứng yên bất động.
Advertisement
Đến người không rành về ngọc cũng cảm nhận được màu xanh mướt mắt ấy đẹp và quý đến nhường nào.
Đường Tử Di mừng rỡ, cô ấy biết ngay mình đặt niềm tin đúng chỗ mà.
Chỉ có Ngô Bình vẫn bình tĩnh như thường rồi nói tiếp: “Đục tiếp đi”.
Vài phút sau, tảng đá đã xuất hiện hai lỗ thủng, ánh sáng chiếu vào khiến màu xanh mướt bên trong lộ ra, ngoài ra còn có tinh thể băng nữa.
“Trời ơi! Tinh thể băng Đế Vương Lục!”, một chuyên gia chơi ngọc cảm thán, kích động đến mức toàn thân run rẩy. Đọc nhanh tại dtruyen.com
“Anh bạn, tôi muốn mua tảng này một triệu”.
Đột nhiên có một người trung niên mặc vest đi giày da bước tới rồi cười nói với Sở Bắc.
Người đó vừa nói dứt câu thì lại có một cô gái trẻ tới nói: “Tôi trả ba triệu”.
Người trung niên kia cau mày rồi nói: “Tôi trả năm triệu”.
“Tôi trả chín triệu”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, rõ ràng mọi người rất có hứng thú với loại phỉ thuý này.
“Tinh thể băng của Đế Vương Lục cơ mà, tôi chuyên kinh doanh trang sức, tôi trả mười triệu”.
“Tôi trả cậu mười triệu năm trăm”.
Đường Tử Di cười nói: “Chúng tôi không bán đâu, mọi người đừng tranh nhau nữa”.
Ai nấy đều sững người, không bán ư?
Đường Tử Di khoác tay Ngô Bình rồi cười nói: “Em bảo rồi mà, em sẽ mua hết đá của anh”.
Ngô Bình im lặng, miễn bán có tiền thì ai mua cũng được nên gật đầu.
Đường Tử Di nói với Kim Vĩnh Lợi: “Kim Vĩnh Lợi, anh thua rồi. Lúc cá cược tôi có ghi âm, nếu anh còn làm phiền tôi nữa thì tôi sẽ phát tán đoạn ghi âm ấy, để cả Vân Kinh biết trò cười của anh”.
Kim Vĩnh Lợi cắn răng rồi lườm Ngô Bình, nhưng không biết phải làm thế nào.
Ngô Bình mặc kệ anh ta rồi hỏi Đường Tử Di: “Cô xem đã dừng được chưa?”
Đường Tử Di cười nói: “Chiến tích hôm nay quá ác liệt rồi, chúng ta về thôi”.
Đường Tử Di khoác tay Ngô Bình rồi rời khỏi khu S, Kim Vĩnh Lợi ở phía sau thì sa sầm mặt rồi gằn giọng nói: “Họ Ngô kia, mày chết chắc rồi! Tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”
Đường Tử Di và Ngô Bình quay lại khu nghỉ ngơi, thấy vẻ mặt hớn hở của con gái mình, Đường Minh Huy mừng thầm rồi vội vàng đứng dậy hỏi: “Tiểu Ngô, Tử Di, chiến tích thế nào?”
Đường Tử Di cười đáp: “Bọn con chọn được ba khối đá nhưng chỉ tốn chưa đến hai mươi nghìn, mọi người đoán xem ngọc ở bên trong có giá trị bao nhiêu?”
Đường Minh Huy ngẩn ra, ông ấy thấy hơi thất vọng nên bèn hỏi: “Được nổi một trăm nghìn không?”
“Mười một triệu, đấy là còn chưa tính ngọc ở bên trong đấy”, Đường Tử Di đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.