Chương 12: Quân tử báo thù
Tg Tiểu Tinh
30/08/2022
Khi anh về đến nhà thì Trương Lệ đang nấu cơm rồi. Bà toàn làm món Ngô Bình thích ăn, còn hấp cua nữa.
Một lát sau, Ngô Mi cũng tan học về nhà. Cô bé vừa về đến đã hớn hở hỏi anh, “Anh đoán xem em được bao nhiêu điểm trong kỳ thi thử môn Toán lần này?”
Ngô Bình chớp mắt, “Một trăm bốn mươi điểm?”
Môn Toán cấp ba rất khó, một trăm ba mươi điểm là số điểm rất cao rồi. Một trăm bốn mươi điểm đã là thành tích thuộc hàng “thánh học”.
Ngô Mi cười hì hì, “Một trăm bốn mươi đã là gì, lần này em thi được một trăm bốn mươi sáu điểm đó!”
Ngô Bình kinh ngạc, “Một trăm bốn mươi sáu điểm? Cao vậy sao!”
Ngô Mi gật đầu, “Đến em còn giật mình. Cả trường chỉ có mỗi em giải được câu cuối thôi đấy”.
Anh bật ngón cái, “Tiểu Mi nhà mình giỏi mà!”. Tất nhiên là anh rất vui khi biết thành tích của Ngô Mi, liến thoắng ngợi khen.
Khi trời xẩm tối, bỗng có tiếng gõ cửa. Ngô Bình ra mở cửa, thấy mấy người trung niên đang đứng trước nhà. Anh quen hết mấy người này, đấy là anh em của Mãn Đại Võ. Họ đến đây làm gì thế nhỉ?
Người dẫn đầu là anh cả của Mãn Đại Võ, tên là Mãn Đại Thương. Gương mặt ông ta đen sì, toàn thân đầy mùi thuốc lá, hết nhìn trái lại nhìn phải rồi cười hỏi, “Mẹ cậu đâu, Ngô Bình?”
Ngô Bình không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng không để họ vào nhà, “Mẹ tôi đang bận. Có chuyện gì cứ nói với tôi”.
Mãn Đại Thương húng hắng, đoạn nói, “Hiện giờ Đại Võ và Tòng Hổ vẫn đang nằm viện, trị kiểu gì cũng không khỏi. Tôi nghe nói là cây hoè nhà cậu hiển linh. Cậu có thể cầu xin hoè tiên, bảo nó tha cho Đại Võ và Tòng Hổ được không?”
Ngô Bình thầm buồn cười, nhưng vẫn giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới đáp, “Bố con Mãn Đại Võ lúc thì đào cây, lúc lại dỡ tường. Ông nghĩ hoè tiên có thể không nổi giận sao?”
Mãn Đại Thương vội lên tiếng, “Phải phải, cậu yên tâm, về sau chuyện này chắc chắn sẽ không tái diễn nữa. Tôi sẽ bảo Đại Võ xử lý thủ tục bất động sản cho nhà cậu, hợp pháp và đúng quy định”.
Ngô Bình đáp, “Thế thì tôi sẽ thử, để xem hoè tiên có nể mặt tôi không. Chờ tin tức nhé, tôi sẽ thông báo với các ông”.
“Được được. Vất vả cho cậu rồi”, mấy người họ vô cùng khách sáo, liên tục tỏ ý cảm ơn.
Sau khi mấy anh em nhà họ Mãn ra về, Ngô Bình đóng cửa rồi vào nhà ăn cơm.
Sau bữa tối, anh tiếp tục trị liệu cho Trương Lệ, đến tận khi bà ngủ. Rồi anh lại dùng chân khí để đả thông kinh lạc cho Ngô Mi.
Chuyện khai thông kinh mạch bằng chân khí này, người khác dù biết làm cũng sẽ không dám làm/ Vì nếu không khéo sẽ gây ra hậu quả không hoá điên thì hoá dại.
Song, một khi kinh mạch của não được khai thông thì hiệu quả vô cùng rõ rệt, thời gian càng lâu, sức mạnh trí não của Ngô Mi sẽ càng phát triển tốt hơn.
Chờ đến lúc Ngô Mi cũng thiếp đi thì đã là mười giờ rưỡi tối. Anh bèn lái xe đạp đến bệnh viện huyện.
Bệnh viện huyện là bệnh viện tốt nhất của huyện Minh Dương, có hơn một nghìn giường bệnh, là bệnh viện thuộc top ba, với trang thiết bị y tế rất tiên tiến.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến dãy phòng bệnh, hỏi y tá xem Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang nằm ở đâu.
Đến trước phòng bệnh, anh đẩy cửa ra, nhìn thấy bố con Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang nằm trên hai chiếc giường bên trong. Sắc mặt xám xịt, cơ thể chốc chốc lại run lên, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
Đặc biệt là Mãn Đại Võ, chỉ cần chạm nhẹ một cái, ông ta đã thấy toàn thân đau đớn, còn hét lên rất thảm thương.
Người chăm sóc họ là vợ của Mãn Đại Võ, một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, đôi mắt đỏ hoe, xem ra đã vất vả thao thức nhiều đêm liền.
Thấy Ngô Bình xuất hiện, vợ Mãn Đại Võ vội đứng dậy, “Ngô Bình, sao cậu đến đây thế?”
Ngô Bình đáp, “Tôi đến thăm họ”.
Vợ Mãn Đại Võ bắt đầu lau nước mắt, “Cậu xem, hai bố con đáng chết này, sao cứ phải dỡ tường nhà cậu, đào bới cây nhà cậu cơ chứ. Giờ thì hay rồi, mạo phạm hoè tiên, phải chịu tội”.
Ngô Bình nói, “Chiều nay đám người Mãn Đại Thương có đến tìm tôi, nhờ tôi van xin hoè tiên, tôi đã làm theo lời họ”.
Vợ Mãn Đại Võ sững sờ, “Ngô Bình à, vậy hoè tiên nói thế nào?”
Ngô Bình vờ kinh ngạc, “Tối nay tôi chợp mắt một lát, hoè tiên đã báo mộng cho tôi. Nó nói Mãn Đại Võ đã làm nhiều chuyện xấu, vốn dĩ phải chịu phạt nặng. Nhưng nể tình tôi đã lên tiếng cầu xin, hoè tiên quyết định tha thứ”.
“Thật ư?”, vợ Mãn Đại Võ cả mừng, “Hoè tiên sẽ không trách phạt ông ấy nữa sao?”
Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm túc, “Có điều hoè tiên nói rằng, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Sau khi tỉnh lại, họ phải quỳ trước cây hoè trong một ngày một đêm, mỗi phút dập đầu một lần”.
Vợ Mãn Đại Võ rối rít nói, “Được được, chỉ cần họ không sao, bảo họ quỳ hai ngày cũng được!”
Ngô Bình gật đầu, đoạn giả vờ đến trước giường thăm người bệnh, âm thầm rút kim châm ra. Kim châm vừa được rút ra, hai người họ đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, vợ Mãn Đại Võ còn tưởng là cây hoè hiển linh, vội vàng chắp tay khấn vái rồi niệm liên tục.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã rời đi. Trong tình huống bình thường, bố con Mãn Đại Võ hẳn sẽ hồi phục vào ngày mai. Có điều lửa giận của anh vẫn chưa tan, phải bắt họ quỳ một ngày một đêm trước cây hoè.
Ra khỏi phòng bệnh, Ngô Bình lại đến bàn trực của y tá để hỏi vị trí giường bệnh của Tống Thế Kim.
Nhà của Tống Thế Kim rất giàu có. Gã nằm ở phòng ICU, chi phí mỗi ngày chừng mười, hai mươi nghìn tệ. Ngô Bình đến gần phòng bệnh, nhìn xuyên qua cánh cửa lớn, quả nhiên trông thấy Tống Thế Kim đang nằm thoi thóp trong phòng.
Có một nhóm người đang túc trực trước cửa phòng bệnh. Một đôi vợ chồng trung tuổi đã đỏ hoe đôi mắt, bên cạnh là một bà lão với nét mặt nghiêm nghị, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh.
Sự xuất hiện của Ngô Bình đã thu hút sự chú ý của đám người ấy. Người đàn ông trung niên kia nhìn anh, sau đó đứng dậy hỏi, “Cậu là Ngô Bình?”
Đương nhiên ông ta biết Ngô Bình. Năm xưa cậu con trai Tống Thế Kim đã lái xe tông chết Ngô Chấn Đông - bố của Ngô Bình. Khi đó Ngô Bình điều tra chân tướng vụ việc, chính ông ta đã sai người đến đánh đập anh, cuối cùng dẫn đến chuyện Ngô Bình vô ý gây thương tích, phải ngồi tù hai năm.
Ngô Bình cũng nhận ra người đàn ông trung niên này. Ông ta là Tống Hồng Bân, bố của Tống Thế Kim, trưởng họ đời thứ hai của nhà họ Tống. Nhà họ Tống có thế lực rất lớn ở huyện Minh Dương, người nhà họ Tống mà tổ chức tiệc mừng thọ thì cả chủ tịch huyện cũng đích thân đến chúc mừng.
“Phải”, vẻ mặt của Ngô Bình rất điềm tĩnh.
Tống Hồng Bân tiến thêm vài bước, vài vệ sĩ cường tráng cũng theo sau ông ta.
Ông ta đưa mắt quan sát Ngô Bình một lượt, “Không ngờ cậu ra tù rồi! Tôi nhớ cậu bị tuyên án bảy năm mới phải”.
Ngô Bình hờ hững đáp, “Biểu hiện tốt, lập được công lao nên tôi được giảm án”.
“Cậu đến đây làm gì?”, Tống Hồng Bân cau mày, sao Ngô Bình lại biết chuyện con trai ông ta gặp chuyện?
Ngô Bình cười nói, “Tôi nghe nói Tống Thế Kim sắp chết nên đến đây tiễn gã đoạn đường cuối cùng”.
“Cậu…”, Tống Hồng Bân giận đến mức gương mặt đỏ phừng, “Cậu ăn nói vớ vẩn, Thế Kim vẫn rất ổn!”
“Thế à? Chẳng lẽ người nằm trong ICU không phải là Tống Thế Kim sao?”, Ngô Bình cười cười, “Thứ khốn kiếp, tông chết bố tôi mà còn nhởn nhơ ở ngoài được. Có điều quả báo đã đến, gã cũng có ngày hôm nay! Tôi phải tạ ơn ông trời!”
“Ranh con, đừng đứng đây ngông cuồng!”, Tống Hồng Bân giận tím tái người, ra hiệu cho vệ sĩ hành động.
Hai vệ sĩ bèn lao về phía Ngô Bình, định khống chế anh. Nhưng Ngô Bình lùi về sau rất nhanh để tránh xung đột với họ, chỉ lạnh lùng nói, “Tống Hồng Bân, ông chẳng là cái thá gì. Tôi nguyền rủa ông mãi mãi gặp ác mộng, sống không bằng chết!”
Dứt lời, anh xoay người đi mất. Tống Hồng Bân điên tiết đạp văng thùng rác gần đó, hét lên với vệ sĩ, “Đuổi theo cho tôi, tẩn cho nó một trận!”
Nhưng khi hai vệ sĩ xông ra ngoài thì Ngô Bình đã biến mất. Thật ra anh chưa đi xa, vẫn đang đứng trên mái nhà, tầm mắt xuyên qua mặt đất, nhìn chằm chằm vào Tống Hồng Bân.
“Nếu không phải ông dạy dỗ ra thằng con rác rưởi như Tống Thế Kim, bố tôi sẽ không phải chết! Tống Hồng Bân, chuẩn bị gánh chịu nỗi đau vô tận đi!”
Rồi anh ngồi xuống, bắt đầu thực hiện một loại chú thuật cổ xưa, chú yểm tà. Loại chú này sẽ khiến người ta bị ác mộng ám ảnh, không phân biệt được thực và mơ, dẫn đến tình trạng sống không bằng chết!
Một loạt âm tiết quái dị phát ra từ miệng anh. Người bình thường không thể nghe được âm tiết này, nhưng lại có sức xuyên thấu rất mạnh mẽ. Nó xuyên qua sàn nhà và tác động toàn bộ lên người Tống Hồng Bân.
Tống Hồng Bân đang cáu giận thì bỗng thấy cả người lạnh toát, vô thức rùng mình.
Một lát sau, Ngô Mi cũng tan học về nhà. Cô bé vừa về đến đã hớn hở hỏi anh, “Anh đoán xem em được bao nhiêu điểm trong kỳ thi thử môn Toán lần này?”
Ngô Bình chớp mắt, “Một trăm bốn mươi điểm?”
Môn Toán cấp ba rất khó, một trăm ba mươi điểm là số điểm rất cao rồi. Một trăm bốn mươi điểm đã là thành tích thuộc hàng “thánh học”.
Ngô Mi cười hì hì, “Một trăm bốn mươi đã là gì, lần này em thi được một trăm bốn mươi sáu điểm đó!”
Ngô Bình kinh ngạc, “Một trăm bốn mươi sáu điểm? Cao vậy sao!”
Ngô Mi gật đầu, “Đến em còn giật mình. Cả trường chỉ có mỗi em giải được câu cuối thôi đấy”.
Anh bật ngón cái, “Tiểu Mi nhà mình giỏi mà!”. Tất nhiên là anh rất vui khi biết thành tích của Ngô Mi, liến thoắng ngợi khen.
Khi trời xẩm tối, bỗng có tiếng gõ cửa. Ngô Bình ra mở cửa, thấy mấy người trung niên đang đứng trước nhà. Anh quen hết mấy người này, đấy là anh em của Mãn Đại Võ. Họ đến đây làm gì thế nhỉ?
Người dẫn đầu là anh cả của Mãn Đại Võ, tên là Mãn Đại Thương. Gương mặt ông ta đen sì, toàn thân đầy mùi thuốc lá, hết nhìn trái lại nhìn phải rồi cười hỏi, “Mẹ cậu đâu, Ngô Bình?”
Ngô Bình không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng không để họ vào nhà, “Mẹ tôi đang bận. Có chuyện gì cứ nói với tôi”.
Mãn Đại Thương húng hắng, đoạn nói, “Hiện giờ Đại Võ và Tòng Hổ vẫn đang nằm viện, trị kiểu gì cũng không khỏi. Tôi nghe nói là cây hoè nhà cậu hiển linh. Cậu có thể cầu xin hoè tiên, bảo nó tha cho Đại Võ và Tòng Hổ được không?”
Ngô Bình thầm buồn cười, nhưng vẫn giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới đáp, “Bố con Mãn Đại Võ lúc thì đào cây, lúc lại dỡ tường. Ông nghĩ hoè tiên có thể không nổi giận sao?”
Mãn Đại Thương vội lên tiếng, “Phải phải, cậu yên tâm, về sau chuyện này chắc chắn sẽ không tái diễn nữa. Tôi sẽ bảo Đại Võ xử lý thủ tục bất động sản cho nhà cậu, hợp pháp và đúng quy định”.
Ngô Bình đáp, “Thế thì tôi sẽ thử, để xem hoè tiên có nể mặt tôi không. Chờ tin tức nhé, tôi sẽ thông báo với các ông”.
“Được được. Vất vả cho cậu rồi”, mấy người họ vô cùng khách sáo, liên tục tỏ ý cảm ơn.
Sau khi mấy anh em nhà họ Mãn ra về, Ngô Bình đóng cửa rồi vào nhà ăn cơm.
Sau bữa tối, anh tiếp tục trị liệu cho Trương Lệ, đến tận khi bà ngủ. Rồi anh lại dùng chân khí để đả thông kinh lạc cho Ngô Mi.
Chuyện khai thông kinh mạch bằng chân khí này, người khác dù biết làm cũng sẽ không dám làm/ Vì nếu không khéo sẽ gây ra hậu quả không hoá điên thì hoá dại.
Song, một khi kinh mạch của não được khai thông thì hiệu quả vô cùng rõ rệt, thời gian càng lâu, sức mạnh trí não của Ngô Mi sẽ càng phát triển tốt hơn.
Chờ đến lúc Ngô Mi cũng thiếp đi thì đã là mười giờ rưỡi tối. Anh bèn lái xe đạp đến bệnh viện huyện.
Bệnh viện huyện là bệnh viện tốt nhất của huyện Minh Dương, có hơn một nghìn giường bệnh, là bệnh viện thuộc top ba, với trang thiết bị y tế rất tiên tiến.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến dãy phòng bệnh, hỏi y tá xem Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang nằm ở đâu.
Đến trước phòng bệnh, anh đẩy cửa ra, nhìn thấy bố con Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang nằm trên hai chiếc giường bên trong. Sắc mặt xám xịt, cơ thể chốc chốc lại run lên, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
Đặc biệt là Mãn Đại Võ, chỉ cần chạm nhẹ một cái, ông ta đã thấy toàn thân đau đớn, còn hét lên rất thảm thương.
Người chăm sóc họ là vợ của Mãn Đại Võ, một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, đôi mắt đỏ hoe, xem ra đã vất vả thao thức nhiều đêm liền.
Thấy Ngô Bình xuất hiện, vợ Mãn Đại Võ vội đứng dậy, “Ngô Bình, sao cậu đến đây thế?”
Ngô Bình đáp, “Tôi đến thăm họ”.
Vợ Mãn Đại Võ bắt đầu lau nước mắt, “Cậu xem, hai bố con đáng chết này, sao cứ phải dỡ tường nhà cậu, đào bới cây nhà cậu cơ chứ. Giờ thì hay rồi, mạo phạm hoè tiên, phải chịu tội”.
Ngô Bình nói, “Chiều nay đám người Mãn Đại Thương có đến tìm tôi, nhờ tôi van xin hoè tiên, tôi đã làm theo lời họ”.
Vợ Mãn Đại Võ sững sờ, “Ngô Bình à, vậy hoè tiên nói thế nào?”
Ngô Bình vờ kinh ngạc, “Tối nay tôi chợp mắt một lát, hoè tiên đã báo mộng cho tôi. Nó nói Mãn Đại Võ đã làm nhiều chuyện xấu, vốn dĩ phải chịu phạt nặng. Nhưng nể tình tôi đã lên tiếng cầu xin, hoè tiên quyết định tha thứ”.
“Thật ư?”, vợ Mãn Đại Võ cả mừng, “Hoè tiên sẽ không trách phạt ông ấy nữa sao?”
Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm túc, “Có điều hoè tiên nói rằng, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Sau khi tỉnh lại, họ phải quỳ trước cây hoè trong một ngày một đêm, mỗi phút dập đầu một lần”.
Vợ Mãn Đại Võ rối rít nói, “Được được, chỉ cần họ không sao, bảo họ quỳ hai ngày cũng được!”
Ngô Bình gật đầu, đoạn giả vờ đến trước giường thăm người bệnh, âm thầm rút kim châm ra. Kim châm vừa được rút ra, hai người họ đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, vợ Mãn Đại Võ còn tưởng là cây hoè hiển linh, vội vàng chắp tay khấn vái rồi niệm liên tục.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã rời đi. Trong tình huống bình thường, bố con Mãn Đại Võ hẳn sẽ hồi phục vào ngày mai. Có điều lửa giận của anh vẫn chưa tan, phải bắt họ quỳ một ngày một đêm trước cây hoè.
Ra khỏi phòng bệnh, Ngô Bình lại đến bàn trực của y tá để hỏi vị trí giường bệnh của Tống Thế Kim.
Nhà của Tống Thế Kim rất giàu có. Gã nằm ở phòng ICU, chi phí mỗi ngày chừng mười, hai mươi nghìn tệ. Ngô Bình đến gần phòng bệnh, nhìn xuyên qua cánh cửa lớn, quả nhiên trông thấy Tống Thế Kim đang nằm thoi thóp trong phòng.
Có một nhóm người đang túc trực trước cửa phòng bệnh. Một đôi vợ chồng trung tuổi đã đỏ hoe đôi mắt, bên cạnh là một bà lão với nét mặt nghiêm nghị, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh.
Sự xuất hiện của Ngô Bình đã thu hút sự chú ý của đám người ấy. Người đàn ông trung niên kia nhìn anh, sau đó đứng dậy hỏi, “Cậu là Ngô Bình?”
Đương nhiên ông ta biết Ngô Bình. Năm xưa cậu con trai Tống Thế Kim đã lái xe tông chết Ngô Chấn Đông - bố của Ngô Bình. Khi đó Ngô Bình điều tra chân tướng vụ việc, chính ông ta đã sai người đến đánh đập anh, cuối cùng dẫn đến chuyện Ngô Bình vô ý gây thương tích, phải ngồi tù hai năm.
Ngô Bình cũng nhận ra người đàn ông trung niên này. Ông ta là Tống Hồng Bân, bố của Tống Thế Kim, trưởng họ đời thứ hai của nhà họ Tống. Nhà họ Tống có thế lực rất lớn ở huyện Minh Dương, người nhà họ Tống mà tổ chức tiệc mừng thọ thì cả chủ tịch huyện cũng đích thân đến chúc mừng.
“Phải”, vẻ mặt của Ngô Bình rất điềm tĩnh.
Tống Hồng Bân tiến thêm vài bước, vài vệ sĩ cường tráng cũng theo sau ông ta.
Ông ta đưa mắt quan sát Ngô Bình một lượt, “Không ngờ cậu ra tù rồi! Tôi nhớ cậu bị tuyên án bảy năm mới phải”.
Ngô Bình hờ hững đáp, “Biểu hiện tốt, lập được công lao nên tôi được giảm án”.
“Cậu đến đây làm gì?”, Tống Hồng Bân cau mày, sao Ngô Bình lại biết chuyện con trai ông ta gặp chuyện?
Ngô Bình cười nói, “Tôi nghe nói Tống Thế Kim sắp chết nên đến đây tiễn gã đoạn đường cuối cùng”.
“Cậu…”, Tống Hồng Bân giận đến mức gương mặt đỏ phừng, “Cậu ăn nói vớ vẩn, Thế Kim vẫn rất ổn!”
“Thế à? Chẳng lẽ người nằm trong ICU không phải là Tống Thế Kim sao?”, Ngô Bình cười cười, “Thứ khốn kiếp, tông chết bố tôi mà còn nhởn nhơ ở ngoài được. Có điều quả báo đã đến, gã cũng có ngày hôm nay! Tôi phải tạ ơn ông trời!”
“Ranh con, đừng đứng đây ngông cuồng!”, Tống Hồng Bân giận tím tái người, ra hiệu cho vệ sĩ hành động.
Hai vệ sĩ bèn lao về phía Ngô Bình, định khống chế anh. Nhưng Ngô Bình lùi về sau rất nhanh để tránh xung đột với họ, chỉ lạnh lùng nói, “Tống Hồng Bân, ông chẳng là cái thá gì. Tôi nguyền rủa ông mãi mãi gặp ác mộng, sống không bằng chết!”
Dứt lời, anh xoay người đi mất. Tống Hồng Bân điên tiết đạp văng thùng rác gần đó, hét lên với vệ sĩ, “Đuổi theo cho tôi, tẩn cho nó một trận!”
Nhưng khi hai vệ sĩ xông ra ngoài thì Ngô Bình đã biến mất. Thật ra anh chưa đi xa, vẫn đang đứng trên mái nhà, tầm mắt xuyên qua mặt đất, nhìn chằm chằm vào Tống Hồng Bân.
“Nếu không phải ông dạy dỗ ra thằng con rác rưởi như Tống Thế Kim, bố tôi sẽ không phải chết! Tống Hồng Bân, chuẩn bị gánh chịu nỗi đau vô tận đi!”
Rồi anh ngồi xuống, bắt đầu thực hiện một loại chú thuật cổ xưa, chú yểm tà. Loại chú này sẽ khiến người ta bị ác mộng ám ảnh, không phân biệt được thực và mơ, dẫn đến tình trạng sống không bằng chết!
Một loạt âm tiết quái dị phát ra từ miệng anh. Người bình thường không thể nghe được âm tiết này, nhưng lại có sức xuyên thấu rất mạnh mẽ. Nó xuyên qua sàn nhà và tác động toàn bộ lên người Tống Hồng Bân.
Tống Hồng Bân đang cáu giận thì bỗng thấy cả người lạnh toát, vô thức rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.