Chương 532: Vẫn chưa có ai dám động đến ông ta.
Tg Tiểu Tinh
03/10/2022
Đám đó quay đầu bỏ chạy, anh giơ tay lên bắn liên tục các chỉ phong ra vào
đầu gối của họ, ai nấy đều kêu la thảm thiết rồi ngã xuống.
Ngô Bình giậm lên đầu gối của một người, anh hơi dùng sức một chút là người đó đã kêu oai oái.
“Nói, ai sai các người đến đây?”
Advertisement “Là ông chủ Hoàng, ông ấy sai chúng tôi đến”.
“Ông chủ Hoàng ư?”, Ngô Bình cau mày: “Ông chủ Hoàng nào?”
“Là Hoàng Uy!”
Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Hoàng Uy?”
Ngô Bình: “Em biết ông ta à?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Chính là người muốn mua lại nhà máy đấy anh, cũng chính ông ta đã gọi điện đe doạ em”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh hiểu rồi”.
Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, người của đội điều tra tỉnh đã tới, sau đó giải hết đám người này đi. Trong số các cảnh sát đến, có một người đàn ông ngoài 40 tuổi, tên là Triệu Học Phong - là phó đội trưởng của đội này.
Triệu Học Phong lịch sự chào hỏi: “Chào tổng đội trưởng”.
Ngô Bình gật đầu: “Phiền ông rồi, đám này ra tay độc ác, chắc đã phạm tội nhiều, ông hãy điều tra cho kỹ”.
Triệu Học Phong: “Vâng, tổng đội trưởng yên tâm, tôi sẽ tra rõ ràng”.
Triệu Học Phong rất kính trọng Ngô Bình, ông ấy là người có kinh nghiệm trong ngành nên biết Ngô Bình có bối cảnh lớn cỡ nào, một trăm ông ấy cũng không bằng một câu nói của người hậu thuẫn cho anh, nên đương nhiên ông ấy phải có thái độ lễ phép nhất có thể.
Cảnh sát đi rồi, Ngô Bình lái xe đưa Chu Thanh Nghiên về nhà cô ấy rồi nói: “Thanh Nghiên, Hoàng Uy này là tai hoạ đấy, tối nay anh sẽ xử lý ông ta cho em”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Anh nhớ cẩn thận”.
“Ừm”.
Ngô Bình đi tới nhà của Hoàng Uy, ông ta sống trong khu dành cho nhà giàu tên là Lệ Thuỷ ở tỉnh. Hai bên đường là những căn biệt thự sang trọng, xe sang đỗ nhiều không kể hết, rẻ nhất cũng phải là xe hơn một triệu.
Tiếp đó là tới những nhà hàng, khách sạn chuyên phục vụ cho người có tiền và thẻ hội viên.
Ngô Bình đỗ xe rồi mở điện thoại xem hết thông tin về Hoàng Uy. Ông ta năm nay 49 tuổi, là chủ của tập đoàn Uy Thắng, thu nhập một năm của tập đoàn này là hơn 40 tỷ, lợi nhuận khoảng vài tỷ, đã có vài công ty ra mắt thị trường, trong số đó, Hoàng Uy chiếm hơn 30 phần trăm cổ phần với tổng vốn là gần 20 tỷ.
Ông ta kinh doanh cả hai giới hắc bạch, ngoài mặt thì làm ăn chân chính, nhưng thật ra cũng tham gia rửa tiền, hoặc tham gia các vụ làm ăn phi pháp.
Vì có người hậu thuẫn nên nhiều năm qua, vẫn chưa có ai dám động đến ông ta.
Đọc xong, Ngô Bình quyết định gọi cho Từ Bá Nhân, nếu anh muốn xử Hoàng Uy thì cần phải báo cho Từ Bá Nhân một tiếng.
Điện thoại kết nối, Từ Bá Nhân nghe Ngô Bình kể xong thì tức giận nói: “Hoàng Uy này đúng là to gan, dám bắt cóc người vào ban ngay ban mặt”.
Ngô Bình: “Anh Từ, người này đã phạm pháp nhiều, nhưng người chống lưng cho ông ta rất mạnh”.
Ngô Bình giậm lên đầu gối của một người, anh hơi dùng sức một chút là người đó đã kêu oai oái.
“Nói, ai sai các người đến đây?”
Advertisement “Là ông chủ Hoàng, ông ấy sai chúng tôi đến”.
“Ông chủ Hoàng ư?”, Ngô Bình cau mày: “Ông chủ Hoàng nào?”
“Là Hoàng Uy!”
Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Hoàng Uy?”
Ngô Bình: “Em biết ông ta à?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Chính là người muốn mua lại nhà máy đấy anh, cũng chính ông ta đã gọi điện đe doạ em”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh hiểu rồi”.
Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, người của đội điều tra tỉnh đã tới, sau đó giải hết đám người này đi. Trong số các cảnh sát đến, có một người đàn ông ngoài 40 tuổi, tên là Triệu Học Phong - là phó đội trưởng của đội này.
Triệu Học Phong lịch sự chào hỏi: “Chào tổng đội trưởng”.
Ngô Bình gật đầu: “Phiền ông rồi, đám này ra tay độc ác, chắc đã phạm tội nhiều, ông hãy điều tra cho kỹ”.
Triệu Học Phong: “Vâng, tổng đội trưởng yên tâm, tôi sẽ tra rõ ràng”.
Triệu Học Phong rất kính trọng Ngô Bình, ông ấy là người có kinh nghiệm trong ngành nên biết Ngô Bình có bối cảnh lớn cỡ nào, một trăm ông ấy cũng không bằng một câu nói của người hậu thuẫn cho anh, nên đương nhiên ông ấy phải có thái độ lễ phép nhất có thể.
Cảnh sát đi rồi, Ngô Bình lái xe đưa Chu Thanh Nghiên về nhà cô ấy rồi nói: “Thanh Nghiên, Hoàng Uy này là tai hoạ đấy, tối nay anh sẽ xử lý ông ta cho em”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Anh nhớ cẩn thận”.
“Ừm”.
Ngô Bình đi tới nhà của Hoàng Uy, ông ta sống trong khu dành cho nhà giàu tên là Lệ Thuỷ ở tỉnh. Hai bên đường là những căn biệt thự sang trọng, xe sang đỗ nhiều không kể hết, rẻ nhất cũng phải là xe hơn một triệu.
Tiếp đó là tới những nhà hàng, khách sạn chuyên phục vụ cho người có tiền và thẻ hội viên.
Ngô Bình đỗ xe rồi mở điện thoại xem hết thông tin về Hoàng Uy. Ông ta năm nay 49 tuổi, là chủ của tập đoàn Uy Thắng, thu nhập một năm của tập đoàn này là hơn 40 tỷ, lợi nhuận khoảng vài tỷ, đã có vài công ty ra mắt thị trường, trong số đó, Hoàng Uy chiếm hơn 30 phần trăm cổ phần với tổng vốn là gần 20 tỷ.
Ông ta kinh doanh cả hai giới hắc bạch, ngoài mặt thì làm ăn chân chính, nhưng thật ra cũng tham gia rửa tiền, hoặc tham gia các vụ làm ăn phi pháp.
Vì có người hậu thuẫn nên nhiều năm qua, vẫn chưa có ai dám động đến ông ta.
Đọc xong, Ngô Bình quyết định gọi cho Từ Bá Nhân, nếu anh muốn xử Hoàng Uy thì cần phải báo cho Từ Bá Nhân một tiếng.
Điện thoại kết nối, Từ Bá Nhân nghe Ngô Bình kể xong thì tức giận nói: “Hoàng Uy này đúng là to gan, dám bắt cóc người vào ban ngay ban mặt”.
Ngô Bình: “Anh Từ, người này đã phạm pháp nhiều, nhưng người chống lưng cho ông ta rất mạnh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.