Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1174
Sủng Phi
22/07/2021
Trước đây, đối với nàng ấy mà nói, Thần Vương cũng được, Vương phi cũng hay, đều không hiểu rõ chuyện gì cả.
Chẳng qua chỉ gặp mặt Triệu Khương Lan mấy lần, nhưng mà vào thời khắc này, dường như nàng ấy có thể hiểu được nỗi đau đớn và dắn vặt trong lòng Triệu Khương Lan.
Bởi vì bản thân nàng ở vị trí này, gánh vác số mệnh gả chồng xa sang nước khác.
Không còn cách nào khác nàng mới phải đẩy người mình yêu thương đến bên cạnh người khác.
Bây giờ vị Thần Vương phi kia hết lần này đến lần khác đi khắp nơi không như ý muốn của nàng, nàng không muốn để loại người này làm bạn với trượng phu mình nữa nên nàng mới trăn trở rồi tìm đến mình.
Trước đây Hứa Mạn Nhi chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm, cộng thêm việc lúc nàng ấy còn nhỏ, chính cha ruột đã bỏ rơi mẹ con các nàng.
Cả những người bên cạnh nàng ấy có quen biết cũng không có ai từng trải qua thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm này.
Vậy nên đây là lần đầu tiên nàng ấy cảm nhận được, thì ra thứ tình cảm yêu thương chân chính đậm đà, chính là nhẫn nhịn và kìm nén như vậy.
Triệu Khương Lan nhìn nàng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Tính ra thì chuyện này thật ra là tỷ muốn cầu xin muội. Tỷ hi vọng muội có thể trở thành người kia để tỷ có thể yên tâm rời đi, đem Thần Vương giao lại cho muội. Tỷ biết chuyện này rất khó, nhưng vẫn hi vọng muội có thể làm được”
Hứa Mạn Nhi xúc động mở miệng: “Công chúa, muội không xác định được bản thân có thể làm được bao nhiêu phần, nhưng muội đảm bảo với tỷ, chuyện muội đã đồng ý với tỷ rồi, nhất định sẽ dốc hết sức”
Lúc này Triệu Khương Lan mới ra vẻ thoải mái cười cười: “Được, vậy thì bây giờ tỷ sẽ nói cho muội nghe những sở thích của ngài ấy.
Khẩu vị của ngài ấy có hơi kén chọn. Ngày bình thường thích ăn những món thanh đạm. Không thể ăn những đồ ăn quá cay hoặc nhiều dầu mỹ, lại còn rất thích đồ ngọt. Nhưng mà có một điều, ngài ấy vô cùng vô cùng ghét bỏ mấy đồ có quả hạch, nhất là lạc và nhân hạt thông.
Vậy nên sau này lúc muội dùng bữa cùng ngài ấy, cố gắng đừng làm mấy món như thế này”
Lúc nàng nói những chuyện này, Hứa Mạn Nhi đều ghi lại rất nghiêm túc.
Sau mấy canh giờ, cũng đã nhớ được không ít sở thích liên quan đến Thần Vương.
Triệu Khương Lan sợ nàng ấy mệt mỏi, liền đề nghị đi nghỉ ngơi một lát.
Đúng lúc này có cung nhân tiến vào bẩm báo Sơn Vương điện hạ đến.
Thời điểm nghe được bốn chữ “Sơn Vương điện hạ” này, Hứa Mạn Nhi chợt nghĩ đến gì đó, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà Triệu Khương Lan không chú ý đến, vẫn mời Mộ Dung Bắc Hải tiến vào như bình thường.
Nàng quay đầu nhìn Hứa Mạn Nhi: “Bổn cung và Sơn Vương có giao tình rất tốt, tạm thời huynh ấy đang ở lại trong cung, thỉnh thoảng sẽ đến điện của bổn cung ngồi một lát. Nếu như muội không muốn nhìn thấy nam tử xa lạ, vậy thì có thể quay về tránh mặt”
Hứa Mạn Nhi hơi mất tự nhiên lắc đầu: “Muội không ngại”
Chờ lúc Mộ Dung Bắc Hải bước vào, lập tức thấy bên cạnh Triệu Khương Lan có thêm một vị cô nương xấp xỉ với tuổi của nàng.
Hắn hơi nghỉ ngờ hỏi: “Vị này là?”
Triệu Khương Lan giới thiệu: “Vị này là Hứa Mạn Nhi – Hứa cô nương, cũng là cháu gái của Quang Lộc Tự Khanh – Hứa đại nhân. Bởi vì muội và nàng ấy có chút hợp ý nhau nên mới mời nàng ấy tiến cung vào đây ở mấy ngày”
Mộ Dung Bắc Hải đã nghe nói nàng dẫn theo người về cung, hơn nữa còn để người của Hoàng hậu đi mời.
Mặc dù động tĩnh không lớn nhưng hẳn vẫn có cách đế nghe được.
Đến lúc gặp nữ tử này, Mộ Dung Bắc Hải lập tức đoán ra ý đồ của Triệu Khương Lan.
Mộ Dung Bắc Hải có chút lo lắng hỏi: “Muội nhất định phải làm như vậy sao?”
“Tạm thời cứ thử một lần đi, không thử sao biết là không làm được?”
Lúc bọn họ nói chuyện, Hứa Mạn Nhi vẫn luôn không kìm được mà dùng ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Tính cách của nàng ấy rất nhạt nhẽo, trên mặt vẫn không nhìn ra sự khác thường.
Nhưng trên thực tế, bởi vì căng thẳng, ngón tay của nàng ấy đã chặt chế siết lại với nhau từ lâu.
Bốn năm, trong lòng nàng ấy thầm nghĩ.
Chẳng qua chỉ gặp mặt Triệu Khương Lan mấy lần, nhưng mà vào thời khắc này, dường như nàng ấy có thể hiểu được nỗi đau đớn và dắn vặt trong lòng Triệu Khương Lan.
Bởi vì bản thân nàng ở vị trí này, gánh vác số mệnh gả chồng xa sang nước khác.
Không còn cách nào khác nàng mới phải đẩy người mình yêu thương đến bên cạnh người khác.
Bây giờ vị Thần Vương phi kia hết lần này đến lần khác đi khắp nơi không như ý muốn của nàng, nàng không muốn để loại người này làm bạn với trượng phu mình nữa nên nàng mới trăn trở rồi tìm đến mình.
Trước đây Hứa Mạn Nhi chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm, cộng thêm việc lúc nàng ấy còn nhỏ, chính cha ruột đã bỏ rơi mẹ con các nàng.
Cả những người bên cạnh nàng ấy có quen biết cũng không có ai từng trải qua thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm này.
Vậy nên đây là lần đầu tiên nàng ấy cảm nhận được, thì ra thứ tình cảm yêu thương chân chính đậm đà, chính là nhẫn nhịn và kìm nén như vậy.
Triệu Khương Lan nhìn nàng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Tính ra thì chuyện này thật ra là tỷ muốn cầu xin muội. Tỷ hi vọng muội có thể trở thành người kia để tỷ có thể yên tâm rời đi, đem Thần Vương giao lại cho muội. Tỷ biết chuyện này rất khó, nhưng vẫn hi vọng muội có thể làm được”
Hứa Mạn Nhi xúc động mở miệng: “Công chúa, muội không xác định được bản thân có thể làm được bao nhiêu phần, nhưng muội đảm bảo với tỷ, chuyện muội đã đồng ý với tỷ rồi, nhất định sẽ dốc hết sức”
Lúc này Triệu Khương Lan mới ra vẻ thoải mái cười cười: “Được, vậy thì bây giờ tỷ sẽ nói cho muội nghe những sở thích của ngài ấy.
Khẩu vị của ngài ấy có hơi kén chọn. Ngày bình thường thích ăn những món thanh đạm. Không thể ăn những đồ ăn quá cay hoặc nhiều dầu mỹ, lại còn rất thích đồ ngọt. Nhưng mà có một điều, ngài ấy vô cùng vô cùng ghét bỏ mấy đồ có quả hạch, nhất là lạc và nhân hạt thông.
Vậy nên sau này lúc muội dùng bữa cùng ngài ấy, cố gắng đừng làm mấy món như thế này”
Lúc nàng nói những chuyện này, Hứa Mạn Nhi đều ghi lại rất nghiêm túc.
Sau mấy canh giờ, cũng đã nhớ được không ít sở thích liên quan đến Thần Vương.
Triệu Khương Lan sợ nàng ấy mệt mỏi, liền đề nghị đi nghỉ ngơi một lát.
Đúng lúc này có cung nhân tiến vào bẩm báo Sơn Vương điện hạ đến.
Thời điểm nghe được bốn chữ “Sơn Vương điện hạ” này, Hứa Mạn Nhi chợt nghĩ đến gì đó, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà Triệu Khương Lan không chú ý đến, vẫn mời Mộ Dung Bắc Hải tiến vào như bình thường.
Nàng quay đầu nhìn Hứa Mạn Nhi: “Bổn cung và Sơn Vương có giao tình rất tốt, tạm thời huynh ấy đang ở lại trong cung, thỉnh thoảng sẽ đến điện của bổn cung ngồi một lát. Nếu như muội không muốn nhìn thấy nam tử xa lạ, vậy thì có thể quay về tránh mặt”
Hứa Mạn Nhi hơi mất tự nhiên lắc đầu: “Muội không ngại”
Chờ lúc Mộ Dung Bắc Hải bước vào, lập tức thấy bên cạnh Triệu Khương Lan có thêm một vị cô nương xấp xỉ với tuổi của nàng.
Hắn hơi nghỉ ngờ hỏi: “Vị này là?”
Triệu Khương Lan giới thiệu: “Vị này là Hứa Mạn Nhi – Hứa cô nương, cũng là cháu gái của Quang Lộc Tự Khanh – Hứa đại nhân. Bởi vì muội và nàng ấy có chút hợp ý nhau nên mới mời nàng ấy tiến cung vào đây ở mấy ngày”
Mộ Dung Bắc Hải đã nghe nói nàng dẫn theo người về cung, hơn nữa còn để người của Hoàng hậu đi mời.
Mặc dù động tĩnh không lớn nhưng hẳn vẫn có cách đế nghe được.
Đến lúc gặp nữ tử này, Mộ Dung Bắc Hải lập tức đoán ra ý đồ của Triệu Khương Lan.
Mộ Dung Bắc Hải có chút lo lắng hỏi: “Muội nhất định phải làm như vậy sao?”
“Tạm thời cứ thử một lần đi, không thử sao biết là không làm được?”
Lúc bọn họ nói chuyện, Hứa Mạn Nhi vẫn luôn không kìm được mà dùng ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Tính cách của nàng ấy rất nhạt nhẽo, trên mặt vẫn không nhìn ra sự khác thường.
Nhưng trên thực tế, bởi vì căng thẳng, ngón tay của nàng ấy đã chặt chế siết lại với nhau từ lâu.
Bốn năm, trong lòng nàng ấy thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.