Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 715
Sủng Phi
19/06/2021
Trên mặt Ninh Thân Vương lộ vẻ vui mừng Bất kể chuyện này có như thế nào, thì trước tiên cứ đem Triệu Khương Lan bắt vào.
trong tay hắn, thì đến lúc đó trong cung sẽ không thể ra mặt cứu người được. Đến lúc đó thì hẳn tự có phương pháp hành hạ nàng ta.
Ai ngờ Mộ Dung Bắc Uyên nói: “Phụ hoàng, Triệu Khương Lan có thể bị bắt đi thẩm vấn một chút, nhưng mà nhi thần tuyệt đối không thể để cho Ninh thân vương nhúng tay chuyện này.”
Lúc này Ninh Thân Vương trở mặt: “Thần vương, ngươi đây là ý gì. Triệu Khương Lan thân là Vương phi. Việc này đáng lẽ phải gia cho Thân vương tra hỏi, vậy có lý do gì mà ta không được phép tra khảo.”
“Cụ thể vì sao thì chẳng lẽ Hoàng thúc không tự biết sao?”
Ánh mặt Mộ Dung Bắc Uyên sáng như: đuốc: “Cing chẳng biết tại sao, Ninh thân vương lại hết lân này đến lần khác muốn hạ tử thủ với Vương phi. Đầu tiên chính là nói nàng giết người, bắt người đến Đại Tông Chính Viện đánh một trận, còn hại nàng bị người khác hạ độc độc thiên lá tán thiếu chút nữa thì chết ở trong tù. Lần thứ hai thì càng đáng hận hơn!
Cũng chính là do Ninh thân vương kết luận Thần vương phi hại người, lại đem nàng mang.
đi. Hơn nữa còn dùng biện pháp bỉ ổi hơn trước, cuối cùng sai người hạ thủ cởi giày của Vương phi ra hòng vũ nhục nàng. Mỗi lần nhớ tới chuyện đó ta liền đau đến không muốn sống nữa, chỉ hận không thể đem hết toàn bộ ánh mắt những người chứng kiến hôm đó móc hết rai”
Mộ Dung Bắc Hải nghe vậy thì kinh ngạc không thôi: “Đệ nói cái gì? Những chuyện này đã từng phát sinh qua? Hà cớ gì mà Ninh thân vương cứ muốn đường đường mà vũ nhục vương phi như vậy cơ chứ? Coi như là ngài không thích Thần vương phủ ngày ngày đều công kích lão Ngũ thì cũng không thể làm ra những chuyện khiến người khác chán gét đến như vậy chứ?”
Chiêu Vũ đế cũng cả kinh, hướng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Ninh Thân Vương, Mặc dù giờ phút này hắn quả thật có oán khí hai lối với Triệu Khương Lan, nhưng là rõ ràng n trước Triệu Khương Lan đều bị vu oan.
Ninh Thân Vương này sao lại có thể đối xử với vị vương phi kia như vậy cơ chứ, tâm tư quả thực có chút quá xấu xa đi.
Ninh Thân Vương lập tức kêu la: “Thần vương ngươi nói như vậy là ý gì? Chẳng lẽ Đại Tông Chính Viện của ta không quản chuyện này được vậy Triệu Kinh phủ của ngươi muốn nhận lấy chuyện lần này sao. Vương phi của.
ngươi phạm sai làm gì có đạo lý ngươi thân là chồng lại đi tra khảo để tránh tị hiềm!”
Mộ Dung Bắc Hải chắp tay nói: “Nhi thần còn có một người phù hợp hơn, ngược lại còn là người có thể điều tra kỹ chuyện này: Chiêu Vũ đế nhìn về phía hẳn: “Người nào?”
“Nghiêm Chính của Đại Lý Tự Khanh. Con người của Nghiêm Chính, ngay thẳng không vụ lợi, cả người đều là chính khí, trong công việc tuyệt sẽ không thiên vị, cũng sẽ không oan uổng người tốt. Nếu như giao Thần vương phi cho Nghiêm Chính thẩm tra xử lý, tin rằng tất cả mọi người đều có thể tin phục”
Ninh Thân Vương có chút khó chịu.
“Mỗi ngày Đại Lý Tự của hẳn đều nhận nhiều việc vớ vẩn như vậy, sao lại có thời gian để ý đến chuyện của hoàng gia. Hơn nữa, chức quan Nghiêm Chính còn không cao hơn chức quan của Thần vương. Ai biết hẳn có thể không kiêng ky quyền thế của Thần vương mà không cúi đầu hay không. Thần đệ cho là, Triệu Khương Lan cần phải giao cho Đại Tông Chính Viện xử trí!”
Mộ Dung Bắc Uyên quỳ thẳng tắp: “Nếu như phụ hoàng đem Thần vương phi giao cho Hoàng thúc, nhỉ thần tình nguyện quỳ gối ở đây không dậy. Lần trước Vương phi thoát ra từ trong tay của Ninh thân vương thì liên tiếp gặp phải những cơn ác mộng có thể nói là sống không bằng chết. Mỗi lần nhi thần nhớ tới đều cảm thấy tự trách, vừa nghĩ tới mà sợ.
Cho nên lần này, cho dù nhi thần có quỳ đến chết ở đây nhưng cho dù nhỉ thần chỉ còn lại một hơi thở cũng sẽ không đem Vương phi đưa cho người có tâm thuật bất chính đi chà đạp vương phi”
“Mộ Dung Bắc Uyên, ngươi nói ai tâm thuật bất chánh!”
“Trong lòng hoàng thúc tự mình hiểu rõ”
Chiêu Vũ đế thấy vậy thì lại càng có thêm vài phần bất mãn với Ninh Thân Vương.
Hắn khoát khoát tay nói: “Được rồi, cứ dựa theo lời Sơn Vương nói, tuyên Nghiêm Chính của Đại Lý Tự Khanh đến gặp mặt. Sáng sớm ngày mai, liền đem Thần vương phi đưa đến Đại Lý tự đi. Lúc nào có thể tra rõ được hiềm nghỉ thì lúc đó mới có thể thả ra ngoài”
Mộ Dung Bắc Hải cùng Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy vậy thì cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Chính có giao tình rất sâu với Mộ.
Dung Bắc Hải. Người ngoài không biết, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã từng nghe chút tin đồ.
Cho nên nhất định Mộ Dung Bắc Hải sẽ giao phó hẳn chiếu cố Thần vương phi nhiều hơn. So với việc đưa vào trong tay của Ninh Thân Vương thì tốt hơn rất nhiều.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Nghiêm Chính dựa vào mệnh lện trong cung truyền ra mà vội vàng chạy đến.
Chiêu Vũ đế ra lệnh cho hắn nhất định phải đem ngọn ngưồn tra rõ, không thể làm việc thiên tư trái pháp luật.
trong tay hắn, thì đến lúc đó trong cung sẽ không thể ra mặt cứu người được. Đến lúc đó thì hẳn tự có phương pháp hành hạ nàng ta.
Ai ngờ Mộ Dung Bắc Uyên nói: “Phụ hoàng, Triệu Khương Lan có thể bị bắt đi thẩm vấn một chút, nhưng mà nhi thần tuyệt đối không thể để cho Ninh thân vương nhúng tay chuyện này.”
Lúc này Ninh Thân Vương trở mặt: “Thần vương, ngươi đây là ý gì. Triệu Khương Lan thân là Vương phi. Việc này đáng lẽ phải gia cho Thân vương tra hỏi, vậy có lý do gì mà ta không được phép tra khảo.”
“Cụ thể vì sao thì chẳng lẽ Hoàng thúc không tự biết sao?”
Ánh mặt Mộ Dung Bắc Uyên sáng như: đuốc: “Cing chẳng biết tại sao, Ninh thân vương lại hết lân này đến lần khác muốn hạ tử thủ với Vương phi. Đầu tiên chính là nói nàng giết người, bắt người đến Đại Tông Chính Viện đánh một trận, còn hại nàng bị người khác hạ độc độc thiên lá tán thiếu chút nữa thì chết ở trong tù. Lần thứ hai thì càng đáng hận hơn!
Cũng chính là do Ninh thân vương kết luận Thần vương phi hại người, lại đem nàng mang.
đi. Hơn nữa còn dùng biện pháp bỉ ổi hơn trước, cuối cùng sai người hạ thủ cởi giày của Vương phi ra hòng vũ nhục nàng. Mỗi lần nhớ tới chuyện đó ta liền đau đến không muốn sống nữa, chỉ hận không thể đem hết toàn bộ ánh mắt những người chứng kiến hôm đó móc hết rai”
Mộ Dung Bắc Hải nghe vậy thì kinh ngạc không thôi: “Đệ nói cái gì? Những chuyện này đã từng phát sinh qua? Hà cớ gì mà Ninh thân vương cứ muốn đường đường mà vũ nhục vương phi như vậy cơ chứ? Coi như là ngài không thích Thần vương phủ ngày ngày đều công kích lão Ngũ thì cũng không thể làm ra những chuyện khiến người khác chán gét đến như vậy chứ?”
Chiêu Vũ đế cũng cả kinh, hướng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Ninh Thân Vương, Mặc dù giờ phút này hắn quả thật có oán khí hai lối với Triệu Khương Lan, nhưng là rõ ràng n trước Triệu Khương Lan đều bị vu oan.
Ninh Thân Vương này sao lại có thể đối xử với vị vương phi kia như vậy cơ chứ, tâm tư quả thực có chút quá xấu xa đi.
Ninh Thân Vương lập tức kêu la: “Thần vương ngươi nói như vậy là ý gì? Chẳng lẽ Đại Tông Chính Viện của ta không quản chuyện này được vậy Triệu Kinh phủ của ngươi muốn nhận lấy chuyện lần này sao. Vương phi của.
ngươi phạm sai làm gì có đạo lý ngươi thân là chồng lại đi tra khảo để tránh tị hiềm!”
Mộ Dung Bắc Hải chắp tay nói: “Nhi thần còn có một người phù hợp hơn, ngược lại còn là người có thể điều tra kỹ chuyện này: Chiêu Vũ đế nhìn về phía hẳn: “Người nào?”
“Nghiêm Chính của Đại Lý Tự Khanh. Con người của Nghiêm Chính, ngay thẳng không vụ lợi, cả người đều là chính khí, trong công việc tuyệt sẽ không thiên vị, cũng sẽ không oan uổng người tốt. Nếu như giao Thần vương phi cho Nghiêm Chính thẩm tra xử lý, tin rằng tất cả mọi người đều có thể tin phục”
Ninh Thân Vương có chút khó chịu.
“Mỗi ngày Đại Lý Tự của hẳn đều nhận nhiều việc vớ vẩn như vậy, sao lại có thời gian để ý đến chuyện của hoàng gia. Hơn nữa, chức quan Nghiêm Chính còn không cao hơn chức quan của Thần vương. Ai biết hẳn có thể không kiêng ky quyền thế của Thần vương mà không cúi đầu hay không. Thần đệ cho là, Triệu Khương Lan cần phải giao cho Đại Tông Chính Viện xử trí!”
Mộ Dung Bắc Uyên quỳ thẳng tắp: “Nếu như phụ hoàng đem Thần vương phi giao cho Hoàng thúc, nhỉ thần tình nguyện quỳ gối ở đây không dậy. Lần trước Vương phi thoát ra từ trong tay của Ninh thân vương thì liên tiếp gặp phải những cơn ác mộng có thể nói là sống không bằng chết. Mỗi lần nhi thần nhớ tới đều cảm thấy tự trách, vừa nghĩ tới mà sợ.
Cho nên lần này, cho dù nhi thần có quỳ đến chết ở đây nhưng cho dù nhỉ thần chỉ còn lại một hơi thở cũng sẽ không đem Vương phi đưa cho người có tâm thuật bất chính đi chà đạp vương phi”
“Mộ Dung Bắc Uyên, ngươi nói ai tâm thuật bất chánh!”
“Trong lòng hoàng thúc tự mình hiểu rõ”
Chiêu Vũ đế thấy vậy thì lại càng có thêm vài phần bất mãn với Ninh Thân Vương.
Hắn khoát khoát tay nói: “Được rồi, cứ dựa theo lời Sơn Vương nói, tuyên Nghiêm Chính của Đại Lý Tự Khanh đến gặp mặt. Sáng sớm ngày mai, liền đem Thần vương phi đưa đến Đại Lý tự đi. Lúc nào có thể tra rõ được hiềm nghỉ thì lúc đó mới có thể thả ra ngoài”
Mộ Dung Bắc Hải cùng Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy vậy thì cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Chính có giao tình rất sâu với Mộ.
Dung Bắc Hải. Người ngoài không biết, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã từng nghe chút tin đồ.
Cho nên nhất định Mộ Dung Bắc Hải sẽ giao phó hẳn chiếu cố Thần vương phi nhiều hơn. So với việc đưa vào trong tay của Ninh Thân Vương thì tốt hơn rất nhiều.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Nghiêm Chính dựa vào mệnh lện trong cung truyền ra mà vội vàng chạy đến.
Chiêu Vũ đế ra lệnh cho hắn nhất định phải đem ngọn ngưồn tra rõ, không thể làm việc thiên tư trái pháp luật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.