Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 917
Sủng Phi
06/07/2021
Tôn Quyền mở mắt ra một lần nữa thì ông ấy đã thấy mình ở trong quân doanh rồi.
Vừa thấy vậy, người lính canh đã kinh ngạc hét lên: "Tôn lão tướng quân tỉnh rồi, mau tới đây!"
Ngay sau đó, vị đại phu của quân doanh tiến đến kiểm tra mạch và thở phào nhẹ nhõm: "Lão tướng chắc không sao đâu. Ông ấy ngất đi chỉ vì mệt quá thôi. Nghỉ ngơi vài ngày là ổn".
Tôn Quyền nghĩ đến Ứng Dương Thời, và nhanh chóng hỏi: "Ứng tướng quân của các ngươi thì sao?"
Cả binh lính và vị đại phu quân danh đó đều trông rất buồn bã.
"Lão tướng quân, Ứng tướng quân hắn ta. Mất máu quá nhiều, không được cấp cứu kịp thời, đáng tiếc đã chết mất rồi." "Cái gì..."
Tôn Quyền bực bội đập xuống giường, che mặt đau đớn.
Mặc dù ông ấy và Ứng Dương Thời mới quen nhau được hai tháng nhưng giữa bọn họ đã có một tình bạn định mệnh.
Có một vị anh hùng khí chất như vậy thực sự là một may mắn cho Thiết Ngô Quân chúng ta và toàn bộ Thịnh Khang.
Nhưng hắn ta đã chết trên chiến trường.
Nhưng sự thực là Ứng Dương Thời đã chết được hơn một năm rồi. Trong tổng số 2 vạn quân, hiện chỉ còn chưa đến 3 nghìn người.
Nhưng chính là hai vạn người ở nơi này, đã cứng rắn chống đỡ giúp Bái Lâm hơn hai tháng.
Trong những lần giao tranh đó, bọn họ đã dùng máu thịt của mình để chặn đòn tấn công của hơn 8 vạn quân địch.
"Thi thể của Ứng tướng quân đã được quan trong thảm rơm và đặt trong một ngôi chùa trong thành. Liên tướng quân nói rằng ngài sẽ yêu cầu các nhà sư trong chùa làm lễ tưởng niệm cho Ứng tướng quân, sau đó đặt người vào quan tài và tìm một nơi phong thuỷ tốt tốt chút để chôn cất ngày ấy.".
Vị Liên tướng quân mà hắn nhắc đến, đương nhiên chính là Liên Tư Thành.
Tôn Quyền muốn đứng dậy, nhưng vị đại phu quân doanh ấy vội ngăn lại.
"Lão tướng quân, ngài còn bị thương rất nặng. Vừa mới bôi thuốc mỡ. Chờ ngày mai rồi hãy xuống giường. Ngay cả Liên tướng quân cũng nói không dễ dàng cho ngài rồi, mong ngài hãy nghỉ ngơi thêm một chút nữa."
"Tôi muốn gặp Ứng tướng quân"
Ông ấy mặc lại quần áo và đi đến ngôi chùa trong thành đó, đến gần ngôi chùa thì thấy, một số nhà sư đang ngồi thành một vòng tròn, bên trong đó là thi thể của người đã tử trận.
Tôn Quyền hơi quay đầu lại: "Chủ tướng Liên."
"Đừng gọi như vậy, ngài cứ gọi ta là Tư Thành là được rồi."
Tôn Quyền trong lòng chế nhạo, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc.
"Ngươi là chủ soái một phương, làm sao lão già này có thể tuỳ ý gọi được chứ. Hôm qua nếu không phải người dẫn binh kịp thời chạy tới, chỉ sợ hai vạn binh sĩ của Thiết Ngô Quân đều sẽ bị diệt hết, Bái Lâm Thành cũng chỉ có thể vứt bỏ."
Dù thực sự tính cách của Liên Tư Thành có đê hèn đi nữa thì cũng không thể nói là hắn không làm gì được.
Dù quân địch đã rút lui nhiều dặm, nhưng nguồn nước ở bên ngoài thành vẫn đang bị kiểm soát.
Vừa thấy vậy, người lính canh đã kinh ngạc hét lên: "Tôn lão tướng quân tỉnh rồi, mau tới đây!"
Ngay sau đó, vị đại phu của quân doanh tiến đến kiểm tra mạch và thở phào nhẹ nhõm: "Lão tướng chắc không sao đâu. Ông ấy ngất đi chỉ vì mệt quá thôi. Nghỉ ngơi vài ngày là ổn".
Tôn Quyền nghĩ đến Ứng Dương Thời, và nhanh chóng hỏi: "Ứng tướng quân của các ngươi thì sao?"
Cả binh lính và vị đại phu quân danh đó đều trông rất buồn bã.
"Lão tướng quân, Ứng tướng quân hắn ta. Mất máu quá nhiều, không được cấp cứu kịp thời, đáng tiếc đã chết mất rồi." "Cái gì..."
Tôn Quyền bực bội đập xuống giường, che mặt đau đớn.
Mặc dù ông ấy và Ứng Dương Thời mới quen nhau được hai tháng nhưng giữa bọn họ đã có một tình bạn định mệnh.
Có một vị anh hùng khí chất như vậy thực sự là một may mắn cho Thiết Ngô Quân chúng ta và toàn bộ Thịnh Khang.
Nhưng hắn ta đã chết trên chiến trường.
Nhưng sự thực là Ứng Dương Thời đã chết được hơn một năm rồi. Trong tổng số 2 vạn quân, hiện chỉ còn chưa đến 3 nghìn người.
Nhưng chính là hai vạn người ở nơi này, đã cứng rắn chống đỡ giúp Bái Lâm hơn hai tháng.
Trong những lần giao tranh đó, bọn họ đã dùng máu thịt của mình để chặn đòn tấn công của hơn 8 vạn quân địch.
"Thi thể của Ứng tướng quân đã được quan trong thảm rơm và đặt trong một ngôi chùa trong thành. Liên tướng quân nói rằng ngài sẽ yêu cầu các nhà sư trong chùa làm lễ tưởng niệm cho Ứng tướng quân, sau đó đặt người vào quan tài và tìm một nơi phong thuỷ tốt tốt chút để chôn cất ngày ấy.".
Vị Liên tướng quân mà hắn nhắc đến, đương nhiên chính là Liên Tư Thành.
Tôn Quyền muốn đứng dậy, nhưng vị đại phu quân doanh ấy vội ngăn lại.
"Lão tướng quân, ngài còn bị thương rất nặng. Vừa mới bôi thuốc mỡ. Chờ ngày mai rồi hãy xuống giường. Ngay cả Liên tướng quân cũng nói không dễ dàng cho ngài rồi, mong ngài hãy nghỉ ngơi thêm một chút nữa."
"Tôi muốn gặp Ứng tướng quân"
Ông ấy mặc lại quần áo và đi đến ngôi chùa trong thành đó, đến gần ngôi chùa thì thấy, một số nhà sư đang ngồi thành một vòng tròn, bên trong đó là thi thể của người đã tử trận.
Tôn Quyền hơi quay đầu lại: "Chủ tướng Liên."
"Đừng gọi như vậy, ngài cứ gọi ta là Tư Thành là được rồi."
Tôn Quyền trong lòng chế nhạo, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc.
"Ngươi là chủ soái một phương, làm sao lão già này có thể tuỳ ý gọi được chứ. Hôm qua nếu không phải người dẫn binh kịp thời chạy tới, chỉ sợ hai vạn binh sĩ của Thiết Ngô Quân đều sẽ bị diệt hết, Bái Lâm Thành cũng chỉ có thể vứt bỏ."
Dù thực sự tính cách của Liên Tư Thành có đê hèn đi nữa thì cũng không thể nói là hắn không làm gì được.
Dù quân địch đã rút lui nhiều dặm, nhưng nguồn nước ở bên ngoài thành vẫn đang bị kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.