Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 940
Sủng Phi
08/07/2021
Mộ Dung Bắc Quý liếc hắn một cái: “Hi Nguyệt đã nói qua, Mộ Dung Bắc Uyên ngày ngày đều phải nhìn thấy nàng ấy, nếu không độc tình sẽ phát tác, khiến cho tâm thần của hắn luôn luôn lo lắng, đau đớn khó nhịn. Đã như thế, chúng ta nhất định phải giấu nàng ấy đi, Mộ Dung Bắc Uyên không tìm được người, chắc chắn sẽ có biểu hiện khác thường”.
Nội quan chắp tay: “Hạ quận biết tình cảm của ngài đối với Thẩm cô nương khác với người thường, nhưng dù sao nàng ấy cũng có tác dụng không hề nhỏ, cơ hội tốt như vậy nếu bỏ lỡ, lại bị Thần vương vượt qua được, chẳng phải là kế hoạch của chúng ta triển khai ra vô ích sao? Xin điện hạ không nên vì chuyện tình cảm mà sơ xuất, lấy giang sơn làm trọng mới đúng”
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Quý lạnh lùng.
“Bổn cung tự nhận mình không phải là người tốt, chỉ cần không có lợi cho tình hình của ta, cho dù là đối với phụ hoàng thì bổn cung cũng có thể ra tay độc ác. Tuy nhiên, Thẩm Hi Nguyệt không giống như những người khác. Nàng ấy là người tốt nhất trên thế giới ngoại trừ mẫu phi và ngoại công của ta ra. Nàng đã vì bổn cung mà trả giá quá nhiều, nếu không, cho dù lúc trước có như thế nào thì nàng ấy cũng đã không bằng lòng vào phủ Thần Vương làm trắc phi”
Nội quan nhíu mày.
Mộ Dung Bắc Quý tiếp tục nói: "Chỉ cần bổn cung mở miệng để cho nàng chết, tuyệt đối nàng sẽ đồng ý ngay mà không nhíu mày dù chỉ một chút, nhưng bổn cung không muốn”
Nếu hắn đã nói như vậy, nội quan không thể khuyên nhủ gì nữa.
Ấn nấp trong nhà riêng của Thẩm Hi Nguyệt, người hầu đang cẩn thận hầu hạ nàng ta. Người có thể ở chỗ này thì đều là người mà Mộ Dung Bắc Quý sắp xếp, bọn họ vô cùng đáng tin. Nhưng bản thân Mộ Dung Bắc Quý lại luôn chậm chạp, không xuất hiện, điều này làm cho Thẩm Hi Nguyệt cảm thấy hơi kỳ quái.
“Vì sao Thái tử lại đột nhiên giấu ta, huynh ấy có chuyện muốn nói với ta, vậy mà sao hắn không tự mình tới?”
Người hầu cung kính trả lời: “Khởi bẩm cô nương, điện hạ nói, nhất định Phủ Thần Vương sẽ phải trong binh tìm tung tích của cô trong toàn thành, hơn nữa bọn họ sẽ hoài nghi đến điện hạ, cho nên bọ họ nhất định sẽ âm thầm phải người theo dõi tung tích của điện hạ. Nếu ngài ấy đến gặp cô, không chừng sẽ bị phát hiện, bởi vậy để cho cô ở lại đây một mình trước. Nếu điện hạ có chuyện gì cần giải thích, thì chắc chắn sẽ cho người đưa tin”.
Trầm Hi Nguyệt gật đầu, lại nhịn không được hỏi: “Điện hạ làm như vậy, là quyết định đối phó phủ Thần Vương sao? Chỉ là gần đây dường như điện hạ cũng không có xung đột với phủ Thần Vương, như thế nào mà lần này huynh ấy lại muốn ra tay như thế"
“Cô gái, cô không biết, Thái tử điện hạ ở khu vực Hoành Du gặp phải thích khách, bả vai đã bị thương nặng, cho đến nay vẫn chưa khỏi hẳn. Điện hạ hoài nghi là do Hoàng thượng hoặc Thần vương làm, đối phương chắc chắn là muốn lấy tính mạng của ngài ấy, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn. Cho nên điện hạ không muốn ngồi chờ chết nữa, vì vậy mới ra tay phản công.”
“Cái gì!”
Thẩm Hi Nguyệt lo lắng vô cùng: “Huynh ấy bị thương sao? Còn suýt nữa mất mạng... Làm sao có thể như vậy, chẳng lẽ thật sự là hoàng thượng ra tay làm chuyện đó?"
Theo cảm giác của mình, nàng ta nghĩ chuyện này không phải là Mộ Dung Bắc Uyên làm.
Dựa trên sự thông minh của Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan, hắn là họ cũng rõ ràng, một khi Mộ Dung Bắc Quý xảy ra chuyện, nàng ta cũng không thể yên ổn sống tốt.
Cuối cùng, kết thúc sẽ chỉ làm cho cá chết lưới rách mà thôi, chắc chắn đó là những thứ mà họ đều không muốn nhìn thấy.
Đó là sự thật.
Nếu là nhà họ Liên làm phản, Thịnh Khang căn bản không thể chống đỡ nổi.
Trải qua một trận chiến lớn, nhất định sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến quốc gia.
Nội quan chắp tay: “Hạ quận biết tình cảm của ngài đối với Thẩm cô nương khác với người thường, nhưng dù sao nàng ấy cũng có tác dụng không hề nhỏ, cơ hội tốt như vậy nếu bỏ lỡ, lại bị Thần vương vượt qua được, chẳng phải là kế hoạch của chúng ta triển khai ra vô ích sao? Xin điện hạ không nên vì chuyện tình cảm mà sơ xuất, lấy giang sơn làm trọng mới đúng”
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Quý lạnh lùng.
“Bổn cung tự nhận mình không phải là người tốt, chỉ cần không có lợi cho tình hình của ta, cho dù là đối với phụ hoàng thì bổn cung cũng có thể ra tay độc ác. Tuy nhiên, Thẩm Hi Nguyệt không giống như những người khác. Nàng ấy là người tốt nhất trên thế giới ngoại trừ mẫu phi và ngoại công của ta ra. Nàng đã vì bổn cung mà trả giá quá nhiều, nếu không, cho dù lúc trước có như thế nào thì nàng ấy cũng đã không bằng lòng vào phủ Thần Vương làm trắc phi”
Nội quan nhíu mày.
Mộ Dung Bắc Quý tiếp tục nói: "Chỉ cần bổn cung mở miệng để cho nàng chết, tuyệt đối nàng sẽ đồng ý ngay mà không nhíu mày dù chỉ một chút, nhưng bổn cung không muốn”
Nếu hắn đã nói như vậy, nội quan không thể khuyên nhủ gì nữa.
Ấn nấp trong nhà riêng của Thẩm Hi Nguyệt, người hầu đang cẩn thận hầu hạ nàng ta. Người có thể ở chỗ này thì đều là người mà Mộ Dung Bắc Quý sắp xếp, bọn họ vô cùng đáng tin. Nhưng bản thân Mộ Dung Bắc Quý lại luôn chậm chạp, không xuất hiện, điều này làm cho Thẩm Hi Nguyệt cảm thấy hơi kỳ quái.
“Vì sao Thái tử lại đột nhiên giấu ta, huynh ấy có chuyện muốn nói với ta, vậy mà sao hắn không tự mình tới?”
Người hầu cung kính trả lời: “Khởi bẩm cô nương, điện hạ nói, nhất định Phủ Thần Vương sẽ phải trong binh tìm tung tích của cô trong toàn thành, hơn nữa bọn họ sẽ hoài nghi đến điện hạ, cho nên bọ họ nhất định sẽ âm thầm phải người theo dõi tung tích của điện hạ. Nếu ngài ấy đến gặp cô, không chừng sẽ bị phát hiện, bởi vậy để cho cô ở lại đây một mình trước. Nếu điện hạ có chuyện gì cần giải thích, thì chắc chắn sẽ cho người đưa tin”.
Trầm Hi Nguyệt gật đầu, lại nhịn không được hỏi: “Điện hạ làm như vậy, là quyết định đối phó phủ Thần Vương sao? Chỉ là gần đây dường như điện hạ cũng không có xung đột với phủ Thần Vương, như thế nào mà lần này huynh ấy lại muốn ra tay như thế"
“Cô gái, cô không biết, Thái tử điện hạ ở khu vực Hoành Du gặp phải thích khách, bả vai đã bị thương nặng, cho đến nay vẫn chưa khỏi hẳn. Điện hạ hoài nghi là do Hoàng thượng hoặc Thần vương làm, đối phương chắc chắn là muốn lấy tính mạng của ngài ấy, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn. Cho nên điện hạ không muốn ngồi chờ chết nữa, vì vậy mới ra tay phản công.”
“Cái gì!”
Thẩm Hi Nguyệt lo lắng vô cùng: “Huynh ấy bị thương sao? Còn suýt nữa mất mạng... Làm sao có thể như vậy, chẳng lẽ thật sự là hoàng thượng ra tay làm chuyện đó?"
Theo cảm giác của mình, nàng ta nghĩ chuyện này không phải là Mộ Dung Bắc Uyên làm.
Dựa trên sự thông minh của Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan, hắn là họ cũng rõ ràng, một khi Mộ Dung Bắc Quý xảy ra chuyện, nàng ta cũng không thể yên ổn sống tốt.
Cuối cùng, kết thúc sẽ chỉ làm cho cá chết lưới rách mà thôi, chắc chắn đó là những thứ mà họ đều không muốn nhìn thấy.
Đó là sự thật.
Nếu là nhà họ Liên làm phản, Thịnh Khang căn bản không thể chống đỡ nổi.
Trải qua một trận chiến lớn, nhất định sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến quốc gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.