Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 636: Ngày đó
Sủng Phi
09/06/2021
Vương phi nói muốn đi “Lan Tâm” tìm bệ hạ, muốn thông qua bệ hạ lấy được thuốc cho Triệu An Linh.
Thuốc đó được cất giữ trong Thông Thất bảo tháp.
Hiện giờ đồ đã cho Triệu An Linh, Bộ Diêu đương nhiên sẽ phát hiện Thông Thất bảo tháp bị trộm.
Lẽ nào là bởi vì chuyện đó nên hắn mới tới Mai Hương không dám chậm trễ, lúc này trở về phủ thong báo mọi chuyện cho Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan cũng nghĩ đến chuyện đó, nàng mím môi.
“Trước tiên không nên tự khiến mình hoảng, người bình thường cũng sẽ không liên tưởng đến chỗ bản cung. Đồ bị ném ở Thông ‘Thất bảo tháp, bọn họ chỉ nghĩ có phải có người phá vỡ cơ quan xông vào hay không. Mà không ai nghĩ tới bản cung lại cướp đồ từ nơi xa như vậy”
Nhưng bản thân nàng cũng không chắc chăn.
Người bên ngoài đích xác không có cái tài này, nhưng Lý Hâm lại có.
Lý Mặc luôn là một hoàng để rất nhạy cảm.
Hắn có hoài nghỉ cái chết của Lý Hâm hay không, điều này không dễ nói.
“Dù sao, hiện giờ hắn ta cũng không có bằng chứng. Miễn là không có bằng chứng thì không thể chứng minh rằng ta đã lấy nó. “
Trong trạm dịch VĨnh Dương, Bộ Dao quỳ trên mặt đất xin tội với Lý Mặc.
“Tội thần đáng chết, trông coi bảo tháp không nghiêm, làm cho bình bạch ngọc bị mất, xin bệ hạ trách tội.”
Lý Mặc nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt dưới mặt nạ hiện lên sóng to gió lớn.
“Làm sao có thể mất, người bình thường không có lệnh của bản vương thì không có năng lực tiến vào bảo tháp. Hơn nữa ngươi nói cơ quan cũng không có dấu vết bị động chạm, chẳng lẽ đối phương là quỷ sao! “
Bộ Diêu sợ tới mức toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, thần thật sự không có vọng ngôn. Thứ đó vốn được cất trong tủ, nhưng bên ngoài tủ khóa không hề có dấu vết bị người động vào, nhưng không hiểu sao lại đồ bên trong không còn nữa. “
“Hoang đường, trên đời này sao lại có chuyện như vậy… “
Lý Mặc nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Hắn nghĩ đến một người Nếu Lý Hâm còn sống, có lẽ nàng có thể làm được.
Lý Hâm là một vu sư.
Chỉ cần là thuốc, nàng biết thứ gì đó ở đâu, có thể nghĩ biện pháp lấy ra.
Linh lực của nàng đáng sợ như vậy đó.
Nhưng Lý Hâm đã chết.
Chẳng lẽ trên đời này còn có Lý Hâm thứ hai, có thể lợi dụng linh lực điều động đồ vật như nàng sao?
Hơn nữa thứ đó ở trong Thông Thất bảo tháp kia mà Nếu hắn không nhớ lầm thì Lý Hâm đã từng nói.
Nơi có cơ quan phòng ngừa và kiểm soát, nàng sẽ không dễ dàng lấy được đồ vật.
Ngược lại có thể bị thương, phản phệ lên người nàng.
Cho nên cho dù thật sự có vu y thứ hai biết nơi cất bình thuốc, hắn làm sao có thể dễ dàng không động đến cơ quan mà cách không lấy ra.
Lý Mặc nhịn không được đi lại trong phòng, một ý niệm ngớ ngẩn xẹt qua đầu hãn.
“Khi nào ngươi phát hiện ra thứ đó bị mất?”
Bộ Diêu khẳng định rất chắc chắn: “Bẩm bệ hạ, buổi sáng ngày thứ tám!”
Thuốc đó được cất giữ trong Thông Thất bảo tháp.
Hiện giờ đồ đã cho Triệu An Linh, Bộ Diêu đương nhiên sẽ phát hiện Thông Thất bảo tháp bị trộm.
Lẽ nào là bởi vì chuyện đó nên hắn mới tới Mai Hương không dám chậm trễ, lúc này trở về phủ thong báo mọi chuyện cho Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan cũng nghĩ đến chuyện đó, nàng mím môi.
“Trước tiên không nên tự khiến mình hoảng, người bình thường cũng sẽ không liên tưởng đến chỗ bản cung. Đồ bị ném ở Thông ‘Thất bảo tháp, bọn họ chỉ nghĩ có phải có người phá vỡ cơ quan xông vào hay không. Mà không ai nghĩ tới bản cung lại cướp đồ từ nơi xa như vậy”
Nhưng bản thân nàng cũng không chắc chăn.
Người bên ngoài đích xác không có cái tài này, nhưng Lý Hâm lại có.
Lý Mặc luôn là một hoàng để rất nhạy cảm.
Hắn có hoài nghỉ cái chết của Lý Hâm hay không, điều này không dễ nói.
“Dù sao, hiện giờ hắn ta cũng không có bằng chứng. Miễn là không có bằng chứng thì không thể chứng minh rằng ta đã lấy nó. “
Trong trạm dịch VĨnh Dương, Bộ Dao quỳ trên mặt đất xin tội với Lý Mặc.
“Tội thần đáng chết, trông coi bảo tháp không nghiêm, làm cho bình bạch ngọc bị mất, xin bệ hạ trách tội.”
Lý Mặc nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt dưới mặt nạ hiện lên sóng to gió lớn.
“Làm sao có thể mất, người bình thường không có lệnh của bản vương thì không có năng lực tiến vào bảo tháp. Hơn nữa ngươi nói cơ quan cũng không có dấu vết bị động chạm, chẳng lẽ đối phương là quỷ sao! “
Bộ Diêu sợ tới mức toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, thần thật sự không có vọng ngôn. Thứ đó vốn được cất trong tủ, nhưng bên ngoài tủ khóa không hề có dấu vết bị người động vào, nhưng không hiểu sao lại đồ bên trong không còn nữa. “
“Hoang đường, trên đời này sao lại có chuyện như vậy… “
Lý Mặc nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Hắn nghĩ đến một người Nếu Lý Hâm còn sống, có lẽ nàng có thể làm được.
Lý Hâm là một vu sư.
Chỉ cần là thuốc, nàng biết thứ gì đó ở đâu, có thể nghĩ biện pháp lấy ra.
Linh lực của nàng đáng sợ như vậy đó.
Nhưng Lý Hâm đã chết.
Chẳng lẽ trên đời này còn có Lý Hâm thứ hai, có thể lợi dụng linh lực điều động đồ vật như nàng sao?
Hơn nữa thứ đó ở trong Thông Thất bảo tháp kia mà Nếu hắn không nhớ lầm thì Lý Hâm đã từng nói.
Nơi có cơ quan phòng ngừa và kiểm soát, nàng sẽ không dễ dàng lấy được đồ vật.
Ngược lại có thể bị thương, phản phệ lên người nàng.
Cho nên cho dù thật sự có vu y thứ hai biết nơi cất bình thuốc, hắn làm sao có thể dễ dàng không động đến cơ quan mà cách không lấy ra.
Lý Mặc nhịn không được đi lại trong phòng, một ý niệm ngớ ngẩn xẹt qua đầu hãn.
“Khi nào ngươi phát hiện ra thứ đó bị mất?”
Bộ Diêu khẳng định rất chắc chắn: “Bẩm bệ hạ, buổi sáng ngày thứ tám!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.