Chương 5: Cám dỗ trong ngôi nhà gỗ (2)
Thịt Ba Chỉ Không Ngấy
15/06/2022
Edit: Pa
Chu Đình nhìn vẻ mặt sững sờ của Lê Thanh, thầm cảm thấy may mắn trong lòng, giữ nguyên nét ngờ nghệch rồi hỏi Lê Thanh:
"Tiểu Thanh, khó chịu quá, anh bị bệnh phải không? Tiểu Thanh, giúp anh."
Chu Đình ưỡn hông, dương v*t đung đưa theo từng động tác của anh. Yết hầu của Lê Thanh khẽ chuyển động, cậu giả vờ bình tĩnh, vươn bàn tay đang run rẩy vì căng thẳng ra chạm vào chú chim đang hừng hực khí thế.
Trong lòng kích động muốn chết mà phải kìm nén, cố tỏ ra bình thản khi hướng dẫn Chu Đình.
"Đây là dấu hiệu cho thấy anh sắp trưởng thành rồi. Sau này khi con... dương v*t cương cứng như thế này, thì anh dùng tay bọc lấy nó như này rồi di chuyển lên xuống..."
Lê Thanh thầm nghĩ, nguy hiểm vãi, tí thì lỡ mồm nói là con ***. Nếu để Đình ca nghe thấy mình nói mấy câu tục tĩu như vậy làm sao còn mặt mũi mà nhìn ai nữa.
Dĩ nhiên là Chu Đình đâu để ý được cái gì vào lúc này nữa, đây là lần đầu tiên Lê Thanh thủ dâm cho anh, sướng muốn chết, phê từ tinh thần tới thể xác.
"Hừ hừ, Tiểu Thanh... tay của em giỏi quá. Ưm... lên một chút đi... Ừ, đúng rồi... Hừ... Chim to sướng muốn chết... Sướng quá, con *** phê muốn chết."
Thứ ngôn ngữ đang đập vào tai quá sức tưởng tượng của Lê Thanh, đối với giáo viên và bạn bè Chu Đình luôn lưu lại một ấn tượng tốt, từ nhỏ đến giờ anh chưa từng ăn nói tục tĩu, ngay cả khi cãi nhau với người khác cũng không chửi thề, thậm chí ở trước mặt cậu Chu Đình cũng rất lịch thiệp. Trái lại, vì trong lòng đói khát nên những đoạn độc thoại nội tâm của cậu khi mơ mộng đều là lời lẽ thô tục. Chuyện này làm cậu hoá đá, thẹn thùng khi lần đầu tiên nghe Chu Đình buông lời bậy bạ cái gì mà "chim to" với chả "con ***"... Giọng nói của anh còn nhuốm đầy hương vị tình dục. Nội tâm của cậu tê dại, ngượng ngùng nhưng lại tỏ vẻ nghiêm nghị, trách cứ.
Lê Thanh ngẩng đầu nhìn Chu Đình, vô cùng nghiêm túc nhưng chưa kịp nói gì thì Chu Đình đã ghé sát lại, đôi môi mỏng cắn chặt lấy cánh môi dày của cậu, cọ vào nhau.
Lê Thanh vờ vịt thở dài một tiếng, cánh tay còn vui vẻ móc lấy cổ Chu Đình. Nếu thật sự phải mở miệng, cậu cũng chẳng biết nói gì nữa, giờ chẳng biết phải làm sao để vừa giữ được cái nét làm bộ làm tịch thường ngày của bản thân mà vẫn thỏa mãn ham muốn của mình vì cậu rất thích Chu Đình nói tục ở trên giường như thế. Oh~ cậu là cái loại người hai mặt, đến chính cậu còn muốn ghét bỏ bản thân.
"May mắn là trúc mã của mình đã tâm linh tương thông, dùng một cái hôn là giải quyết được vấn đề." Lê Thanh vui vẻ nghĩ.
Môi bị ma sát đỏ ửng rồi mà Chu Đình vẫn chẳng biết hôn, thôi thì từ từ dạy lại. Nghĩ vậy, Lê Thanh nhẹ nhàng đẩy đầu Chu Đình ra, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Chu Đình, cậu nhẹ nhàng nói:
"Em sẽ dạy cho anh thế nào mới là hôn... một nụ hôn thực sự giữa những người yêu nhau, được không?"
Chu Đình cười híp cả mắt, ngốc nghếch đáp lại: "Được."
Mặt trông ngơ mà cái tay khôn dễ sợ, Lê Thanh đưa tay chuẩn bị ôm lấy Chu Đình thì bị kéo xuống để tuốt súng cho anh. Tay trái anh đỡ gáy Lê Thanh, tay phải ôm chặt để cậu áp vào người mình.
Lê Thanh sơ ý, không nhận ra hai tay Chu Đình đã vào tư thế hôn lưỡi đúng chuẩn rồi. Cậu nhìn chàng ngốc này của mình, ngượng ngùng đưa môi lên, đầu lưỡi vừa đẩy ra một chút đã vội rụt lại.
Nhắc mới nhớ, đây cũng là lần đầu tiên trong đời Lê Thanh hôn bằng lưỡi. Cậu cũng thấy xấu hổ nhưng nhìn ánh mắt ngốc nghếch trúc mã, cùng sự tín nhiệm mà anh dành cho mình, Lê Thanh tự cổ vũ cho chính mình, nhắm chặt mắt lại, lấy hết can đảm duỗi đầu lưỡi thêm một lần nữa, liếm nhẹ vào giữa môi đối phương, ngụ ý rằng đằng ấy mau mở miệng ra, Lê Thanh luồn vào khoang miệng Chu Đình, móc lấy đầu lưỡi trơn mềm cuốn sang miệng mình.
Tiếp đó, Chu Đình chẳng cần thầy dạy cũng thành học sinh giỏi, anh chơi đùa với đầu lưỡi của Lê Thanh, liếm khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, ngay cả gốc lưỡi [1] cũng không tha. Cứ như thể một người bị bỏ đói lâu ngày bỗng gặp được một bữa tiệc thịnh soạn, màn hôn lưỡi thô bạo, càn quét khiến Lê Thanh bất giác rên rỉ, đầu óc choáng váng, Lê Thanh mơ màng nghĩ: "Trúc mã của mình thật sự đã kích hoạt được kỹ năng ân ái."
Lúc Lê Thanh tưởng mình xỉu đến nơi rồi thì loáng thoáng nghe thấy ai đó nói: "Đồ ngốc, thở bằng mũi".
Cuối cùng Chu Đình đã kết thúc nụ hôn đầu tiên vô cùng đáng nhớ giữa anh và Lê Thanh, cơ mà một đứa vẫn thòm thèm, một đứa vẫn ngơ ngác, ngỡ ngàng đang nằm ngửa.
Sau khi Lê Thanh bình tâm lại, nhìn vẻ mặt lương thiện, đơn thuần của Chu Đình, cậu không khỏi tự giễu cười.
Lê Thanh lườm Chu Đình.
"Sao lại hôn lâu thế?"
Vừa rồi mình không dạy hắn phải thở bằng mũi, tên nhóc này sao cứ lại hôn lâu như vậy. Chu Đình cười khì, cúi người bóp miệng Lê Thanh rồi nói:
"Bởi vì miệng của vợ yêu rất thơm, ăn ngon."
Lê Thanh vừa ngượng vừa giận, ai hỏi cái đấy hả cái đồ ngốc này!
Chu Đình thấy Lê Thanh trừng mắt lườm mình mới chợt hiểu ra.
"Ờ! anh hôn một hồi lúc thì cảm thấy hết hơi nhưng vì không muốn tách ra nên thở bằng mũi." Anh liếc nhìn thái độ của Lê Thanh, rồi rón rén nói tiếp: "Tiểu Thanh, em quên là mũi cũng hô hấp được à?"
"Hừ hừ." Bị một lính mới cười nhạo, thật là xấu hổ! Lê Thanh hụt hẫng vô cùng, cậu bóp chặt vật trong tay để trút giận mà quên không nhìn xem nó là cái gì.
"A! Tiểu Thanh, em giết chồng mình à!"
Gốc rễ của Chu Đình như bị bứng lên cực kỳ đau đớn, anh lập tức rú lên như lợn bị chọc tiết. Lê Thanh sợ hãi lập tức bịt miệng anh lại, sợ lại vô ý gọi người khác tới.
"Đừng hét nữa, nhỡ lát nữa có người chạy đến. Em xin lỗi, em quên mất em vẫn đang nắm... Thế để em xem cho anh. Chắc chắn không sao đâu, đừng lo."
Thấy Chu Đình đã bình tĩnh lại, Lê Thanh thở phào nhẹ nhõm, buông tay đang bịt miệng, ngồi dậy xem gốc rễ của Chu Đình.
Bây giờ Chu Đình mới nhớ ra lúc nãy tay của Lê Thanh đang tuốt súng cho mình, đột nhiên cảm thấy buồn nôn vội lấy mu bàn tay quệt miệng. Không thể tin được hương vị cây lạp xưởng đầu tiên chạm vào miệng mình không phải của Tiểu Thanh, mà lại là của bản thân, tởm muốn chết!
Lê Thanh cúi xuống nhìn giữa hai chân Chu Đình, quan sát với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
Chu Đình thấy vẻ mặt căng thẳng của Lê Thanh như thể cậu đang đối mặt giữa sự sống và cái chết, anh không thể không nói ra sự thật:
"Tiểu Thanh, nó không đau lắm đâu, anh chỉ làm quá lên thôi."
Thế mà Lê Thanh lại phớt lờ anh, còn chê anh ồn ào, bảo anh im đi.
Chu Đình bất lực.
Lê Thanh có thể không căng thẳng được sao? Đây là hạnh phúc cả đời của cậu. Nếu bị cái bàn tay không biết nặng nhẹ này bóp hỏng mất hay để lại di chứng gì sau khi trưởng thành thì... Lê Thanh hận không thể băm luôn cái tay mình đi.
Có thể giống như những gì Chu Đình đã nói, thực sự lúc đó anh không cảm thấy quá đau đớn nhưng so sánh thứ cứng rắn đang dựng đứng lúc nãy thì giờ nó đã mềm nhũn mất rồi.
Lê Thanh quan sát bé rồng khổng lồ trong khu rừng nhỏ, duỗi ngón trỏ ra, cẩn thận chạm nhẹ một cái rồi lập tức rút lại.
"Đau không anh?"
Nhìn ánh mắt căng thẳng, đang đau lòng cùng đôi môi cắn chặt của Lê Thanh, Chu Đình nuốt câu "không đau" lại. Ma xui quỷ khiến sao mà lại đáp:
"Em chỉ cần thổi một tí là được."
Nói xong, Chu Đình hận không thể vả miệng mình một cái rồi lén lút nghĩ trong lòng: "Bộ mày nghĩ đó là vết thương à, chẳng lẽ còn thổi thổi vết thương mau bay đi nhé à, như thế nào cũng phải nói là... liếm liếm chứ." Đáng tiếc cơ hội đã bay đi mất, lệ rơi đầy mặt.
Lê Thanh im lặng vài giây rồi cúi đầu thổi nhẹ vào chú chim đang uể oải.
Hơi thở nhẹ nhàng phun lên những điểm nhạy cảm, tuy rằng khá dễ chịu nhưng vẫn không gọi được nó dậy.
Lê Thanh suy nghĩ một chút rồi ghé sát đầu lại, duỗi đầu lưỡi ra.
Chu Đình nãy giờ vẫn căng thẳng nhìn theo Lê Thanh, khoảnh khắc thấy đầu lưỡi của cậu đang vươn ra tim anh đập như đánh trống.
Khi chiếc lưỡi trơn mềm lướt trên dương v*t của anh, Chu Đình không nhịn được hai tay nắm chặt lấy vỏ đệm hít một hơi thật sâu. Đậu má, sướng vãi!
Lê Thanh nhạy bén cảm nhận được phản ứng của dương v*t khi được liếm, cậu mừng rỡ định nói với Chu Đình thì một giọng khàn khàn, trầm thấp truyền tới: "Tiếp tục đi."
Lê Thanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi "hạnh phúc" tương lai của mình nên ra sức liếm.
Lúc đầu sốt ruột mải nghĩ cách làm cho nó cương lên, xem nó có bị cậu bóp hỏng luôn không nhưng đến lúc nó cứng lại rồi thì những suy nghĩ trong lòng cậu dần dần bay ra tới.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được ăn một cây lạp xưởng làm sao mà không làm hưng phấn cho được.
Trước khi đến nhà gỗ cả hai đã tắm rửa rồi nên dương v*t của Chu Đình rất sạch sẽ, thậm chí còn chút mùi sữa tắm. Lưỡi Lê Thanh lướt tới quy đầu, liếm vòng quanh như đang múa, đầu lưỡi thi thoảng lại chọc vào lỗ niệu đạo. Tiếp đến, Lê Thanh nghiêng đầu liếm dọc thân cột, khiến mọi chỗ đều trơn bóng. Sau đó, cậu bắt đầu chăm sóc đến hai viên tinh hoàn, coi như thạch trái cây mà mút vào trong miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát, đầu lưỡi liếm từ dưới tinh hoàn lên làm hai quả trứng đong đưa liên hồi.
Chu Đình đỏ mắt, hơi thở nặng nề. Anh cứ tưởng mình đã tìm tòi rất nhiều mà không ngờ Lê Thanh còn biết nhiều hơn, cũng may anh và Lê Thanh quấn lấy nhau cả ngày, không thì ai mà tin được cậy ấy chỉ là một đứa nhỏ.
Đúng là cái đồ yêu tinh nhỏ dính người, khi lớn lên nhất định sẽ hút khô mình!
Trong lòng loạn cào cào, Lê Thanh không nhịn được đẩy hết dương vậy vào miệng. Chu Đình không kìm nổi lật người đè Lê Thanh xuống, chống hai tay, đẩy hông điên cuồng.
"Chịch chết em, đĩ dâm. Con *** to của anh ăn ngon lắm đúng không? Anh thấy lưỡi em còn không dừng lại được."
Khoang miệng ấm áp bủa vây lấy chú chim non chưa trải sự đời, Chu Đình đang sướng nên tốc độ càng nhanh.
Lê Thanh lần đầu thổi kèn đã chơi deepthroat [2] nên ban đầu không theo kịp tốc độ, làm bản thân khó chịu nhưng cậu cố gắng di chuyển lưỡi rồi co rút cơ miệng để Chu Đình được hưởng thụ khoái cảm tột đỉnh.
Thành quả tất nhiên không phụ sự kỳ vọng, hai người dần ăn ý hơn, Chu Đình càng ngày càng hưng phấn, những câu thô tục lần lượt vang lên bên tai Lê Thanh khiến cậu nóng bừng, toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn.
"Hừ hừ... Anh sắp bắn... Anh sắp bắn... Lần đầu tiên của anh sẽ bắn hết cho em, bắn cho bé đĩ của anh."
Chu Đình vốn định rút ra bắn lên người Lê Thanh, nghĩ thôi đã thấy đẹp. Nhưng không biết rằng trong đêm nay bao nhiêu dâm đãng cùng đói khát của Lê Thanh đã bị anh khai quật bằng sạch, lúc phát hiện con *** của Chu Đình định chạy thì Lê Thanh không chịu buông tha vội đuổi theo, mút mấy cái thật mạnh. Chu Đình bắn tất cả tinh dịch đầu tiên trong đời cho Lê Thanh, cậu còn vô tình nuốt sạch vào bụng.
Chu Đình cảm thấy sung sướng, còn Lê Thanh tự làm bản thân khó chịu, đang ho khan không ngừng. Chu Đình vỗ lưng giúp cậu dễ thở, mãi mới xuôi xuôi được.
Lê Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm thì bị Chu Đình kéo vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cậu, lần đầu tiên rất thuận tay vỗ nhẹ vào mông Lê Thanh.
"Đúng là cái đồ nhóc lẳng lơ."
Lê Thanh đần người tại trận.
Trúc mã thơ ngây của tôi đâu rồi?
_____
[1] Gốc lưỡi: Phần mặt dưới của lưỡi (tongue root)
[2] Deepthroat: Một dạng quan hệ bằng miệng có độ khó cao, bởi dương v*t không chỉ tiến vào khoang miệng mà có thể sẽ thâm nhập vào tận cuống họng để đảm bảo toàn bộ dương v*t từ quy đầu tới gốc dương v*t đề nằm trong miệng (tuỳ độ dài).
Thuật ngữ này tiếng Việt/ tiếng lóng đều không có để dùng nên tôi để nguyên tiếng Anh nhé.
Chu Đình nhìn vẻ mặt sững sờ của Lê Thanh, thầm cảm thấy may mắn trong lòng, giữ nguyên nét ngờ nghệch rồi hỏi Lê Thanh:
"Tiểu Thanh, khó chịu quá, anh bị bệnh phải không? Tiểu Thanh, giúp anh."
Chu Đình ưỡn hông, dương v*t đung đưa theo từng động tác của anh. Yết hầu của Lê Thanh khẽ chuyển động, cậu giả vờ bình tĩnh, vươn bàn tay đang run rẩy vì căng thẳng ra chạm vào chú chim đang hừng hực khí thế.
Trong lòng kích động muốn chết mà phải kìm nén, cố tỏ ra bình thản khi hướng dẫn Chu Đình.
"Đây là dấu hiệu cho thấy anh sắp trưởng thành rồi. Sau này khi con... dương v*t cương cứng như thế này, thì anh dùng tay bọc lấy nó như này rồi di chuyển lên xuống..."
Lê Thanh thầm nghĩ, nguy hiểm vãi, tí thì lỡ mồm nói là con ***. Nếu để Đình ca nghe thấy mình nói mấy câu tục tĩu như vậy làm sao còn mặt mũi mà nhìn ai nữa.
Dĩ nhiên là Chu Đình đâu để ý được cái gì vào lúc này nữa, đây là lần đầu tiên Lê Thanh thủ dâm cho anh, sướng muốn chết, phê từ tinh thần tới thể xác.
"Hừ hừ, Tiểu Thanh... tay của em giỏi quá. Ưm... lên một chút đi... Ừ, đúng rồi... Hừ... Chim to sướng muốn chết... Sướng quá, con *** phê muốn chết."
Thứ ngôn ngữ đang đập vào tai quá sức tưởng tượng của Lê Thanh, đối với giáo viên và bạn bè Chu Đình luôn lưu lại một ấn tượng tốt, từ nhỏ đến giờ anh chưa từng ăn nói tục tĩu, ngay cả khi cãi nhau với người khác cũng không chửi thề, thậm chí ở trước mặt cậu Chu Đình cũng rất lịch thiệp. Trái lại, vì trong lòng đói khát nên những đoạn độc thoại nội tâm của cậu khi mơ mộng đều là lời lẽ thô tục. Chuyện này làm cậu hoá đá, thẹn thùng khi lần đầu tiên nghe Chu Đình buông lời bậy bạ cái gì mà "chim to" với chả "con ***"... Giọng nói của anh còn nhuốm đầy hương vị tình dục. Nội tâm của cậu tê dại, ngượng ngùng nhưng lại tỏ vẻ nghiêm nghị, trách cứ.
Lê Thanh ngẩng đầu nhìn Chu Đình, vô cùng nghiêm túc nhưng chưa kịp nói gì thì Chu Đình đã ghé sát lại, đôi môi mỏng cắn chặt lấy cánh môi dày của cậu, cọ vào nhau.
Lê Thanh vờ vịt thở dài một tiếng, cánh tay còn vui vẻ móc lấy cổ Chu Đình. Nếu thật sự phải mở miệng, cậu cũng chẳng biết nói gì nữa, giờ chẳng biết phải làm sao để vừa giữ được cái nét làm bộ làm tịch thường ngày của bản thân mà vẫn thỏa mãn ham muốn của mình vì cậu rất thích Chu Đình nói tục ở trên giường như thế. Oh~ cậu là cái loại người hai mặt, đến chính cậu còn muốn ghét bỏ bản thân.
"May mắn là trúc mã của mình đã tâm linh tương thông, dùng một cái hôn là giải quyết được vấn đề." Lê Thanh vui vẻ nghĩ.
Môi bị ma sát đỏ ửng rồi mà Chu Đình vẫn chẳng biết hôn, thôi thì từ từ dạy lại. Nghĩ vậy, Lê Thanh nhẹ nhàng đẩy đầu Chu Đình ra, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Chu Đình, cậu nhẹ nhàng nói:
"Em sẽ dạy cho anh thế nào mới là hôn... một nụ hôn thực sự giữa những người yêu nhau, được không?"
Chu Đình cười híp cả mắt, ngốc nghếch đáp lại: "Được."
Mặt trông ngơ mà cái tay khôn dễ sợ, Lê Thanh đưa tay chuẩn bị ôm lấy Chu Đình thì bị kéo xuống để tuốt súng cho anh. Tay trái anh đỡ gáy Lê Thanh, tay phải ôm chặt để cậu áp vào người mình.
Lê Thanh sơ ý, không nhận ra hai tay Chu Đình đã vào tư thế hôn lưỡi đúng chuẩn rồi. Cậu nhìn chàng ngốc này của mình, ngượng ngùng đưa môi lên, đầu lưỡi vừa đẩy ra một chút đã vội rụt lại.
Nhắc mới nhớ, đây cũng là lần đầu tiên trong đời Lê Thanh hôn bằng lưỡi. Cậu cũng thấy xấu hổ nhưng nhìn ánh mắt ngốc nghếch trúc mã, cùng sự tín nhiệm mà anh dành cho mình, Lê Thanh tự cổ vũ cho chính mình, nhắm chặt mắt lại, lấy hết can đảm duỗi đầu lưỡi thêm một lần nữa, liếm nhẹ vào giữa môi đối phương, ngụ ý rằng đằng ấy mau mở miệng ra, Lê Thanh luồn vào khoang miệng Chu Đình, móc lấy đầu lưỡi trơn mềm cuốn sang miệng mình.
Tiếp đó, Chu Đình chẳng cần thầy dạy cũng thành học sinh giỏi, anh chơi đùa với đầu lưỡi của Lê Thanh, liếm khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, ngay cả gốc lưỡi [1] cũng không tha. Cứ như thể một người bị bỏ đói lâu ngày bỗng gặp được một bữa tiệc thịnh soạn, màn hôn lưỡi thô bạo, càn quét khiến Lê Thanh bất giác rên rỉ, đầu óc choáng váng, Lê Thanh mơ màng nghĩ: "Trúc mã của mình thật sự đã kích hoạt được kỹ năng ân ái."
Lúc Lê Thanh tưởng mình xỉu đến nơi rồi thì loáng thoáng nghe thấy ai đó nói: "Đồ ngốc, thở bằng mũi".
Cuối cùng Chu Đình đã kết thúc nụ hôn đầu tiên vô cùng đáng nhớ giữa anh và Lê Thanh, cơ mà một đứa vẫn thòm thèm, một đứa vẫn ngơ ngác, ngỡ ngàng đang nằm ngửa.
Sau khi Lê Thanh bình tâm lại, nhìn vẻ mặt lương thiện, đơn thuần của Chu Đình, cậu không khỏi tự giễu cười.
Lê Thanh lườm Chu Đình.
"Sao lại hôn lâu thế?"
Vừa rồi mình không dạy hắn phải thở bằng mũi, tên nhóc này sao cứ lại hôn lâu như vậy. Chu Đình cười khì, cúi người bóp miệng Lê Thanh rồi nói:
"Bởi vì miệng của vợ yêu rất thơm, ăn ngon."
Lê Thanh vừa ngượng vừa giận, ai hỏi cái đấy hả cái đồ ngốc này!
Chu Đình thấy Lê Thanh trừng mắt lườm mình mới chợt hiểu ra.
"Ờ! anh hôn một hồi lúc thì cảm thấy hết hơi nhưng vì không muốn tách ra nên thở bằng mũi." Anh liếc nhìn thái độ của Lê Thanh, rồi rón rén nói tiếp: "Tiểu Thanh, em quên là mũi cũng hô hấp được à?"
"Hừ hừ." Bị một lính mới cười nhạo, thật là xấu hổ! Lê Thanh hụt hẫng vô cùng, cậu bóp chặt vật trong tay để trút giận mà quên không nhìn xem nó là cái gì.
"A! Tiểu Thanh, em giết chồng mình à!"
Gốc rễ của Chu Đình như bị bứng lên cực kỳ đau đớn, anh lập tức rú lên như lợn bị chọc tiết. Lê Thanh sợ hãi lập tức bịt miệng anh lại, sợ lại vô ý gọi người khác tới.
"Đừng hét nữa, nhỡ lát nữa có người chạy đến. Em xin lỗi, em quên mất em vẫn đang nắm... Thế để em xem cho anh. Chắc chắn không sao đâu, đừng lo."
Thấy Chu Đình đã bình tĩnh lại, Lê Thanh thở phào nhẹ nhõm, buông tay đang bịt miệng, ngồi dậy xem gốc rễ của Chu Đình.
Bây giờ Chu Đình mới nhớ ra lúc nãy tay của Lê Thanh đang tuốt súng cho mình, đột nhiên cảm thấy buồn nôn vội lấy mu bàn tay quệt miệng. Không thể tin được hương vị cây lạp xưởng đầu tiên chạm vào miệng mình không phải của Tiểu Thanh, mà lại là của bản thân, tởm muốn chết!
Lê Thanh cúi xuống nhìn giữa hai chân Chu Đình, quan sát với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
Chu Đình thấy vẻ mặt căng thẳng của Lê Thanh như thể cậu đang đối mặt giữa sự sống và cái chết, anh không thể không nói ra sự thật:
"Tiểu Thanh, nó không đau lắm đâu, anh chỉ làm quá lên thôi."
Thế mà Lê Thanh lại phớt lờ anh, còn chê anh ồn ào, bảo anh im đi.
Chu Đình bất lực.
Lê Thanh có thể không căng thẳng được sao? Đây là hạnh phúc cả đời của cậu. Nếu bị cái bàn tay không biết nặng nhẹ này bóp hỏng mất hay để lại di chứng gì sau khi trưởng thành thì... Lê Thanh hận không thể băm luôn cái tay mình đi.
Có thể giống như những gì Chu Đình đã nói, thực sự lúc đó anh không cảm thấy quá đau đớn nhưng so sánh thứ cứng rắn đang dựng đứng lúc nãy thì giờ nó đã mềm nhũn mất rồi.
Lê Thanh quan sát bé rồng khổng lồ trong khu rừng nhỏ, duỗi ngón trỏ ra, cẩn thận chạm nhẹ một cái rồi lập tức rút lại.
"Đau không anh?"
Nhìn ánh mắt căng thẳng, đang đau lòng cùng đôi môi cắn chặt của Lê Thanh, Chu Đình nuốt câu "không đau" lại. Ma xui quỷ khiến sao mà lại đáp:
"Em chỉ cần thổi một tí là được."
Nói xong, Chu Đình hận không thể vả miệng mình một cái rồi lén lút nghĩ trong lòng: "Bộ mày nghĩ đó là vết thương à, chẳng lẽ còn thổi thổi vết thương mau bay đi nhé à, như thế nào cũng phải nói là... liếm liếm chứ." Đáng tiếc cơ hội đã bay đi mất, lệ rơi đầy mặt.
Lê Thanh im lặng vài giây rồi cúi đầu thổi nhẹ vào chú chim đang uể oải.
Hơi thở nhẹ nhàng phun lên những điểm nhạy cảm, tuy rằng khá dễ chịu nhưng vẫn không gọi được nó dậy.
Lê Thanh suy nghĩ một chút rồi ghé sát đầu lại, duỗi đầu lưỡi ra.
Chu Đình nãy giờ vẫn căng thẳng nhìn theo Lê Thanh, khoảnh khắc thấy đầu lưỡi của cậu đang vươn ra tim anh đập như đánh trống.
Khi chiếc lưỡi trơn mềm lướt trên dương v*t của anh, Chu Đình không nhịn được hai tay nắm chặt lấy vỏ đệm hít một hơi thật sâu. Đậu má, sướng vãi!
Lê Thanh nhạy bén cảm nhận được phản ứng của dương v*t khi được liếm, cậu mừng rỡ định nói với Chu Đình thì một giọng khàn khàn, trầm thấp truyền tới: "Tiếp tục đi."
Lê Thanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi "hạnh phúc" tương lai của mình nên ra sức liếm.
Lúc đầu sốt ruột mải nghĩ cách làm cho nó cương lên, xem nó có bị cậu bóp hỏng luôn không nhưng đến lúc nó cứng lại rồi thì những suy nghĩ trong lòng cậu dần dần bay ra tới.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được ăn một cây lạp xưởng làm sao mà không làm hưng phấn cho được.
Trước khi đến nhà gỗ cả hai đã tắm rửa rồi nên dương v*t của Chu Đình rất sạch sẽ, thậm chí còn chút mùi sữa tắm. Lưỡi Lê Thanh lướt tới quy đầu, liếm vòng quanh như đang múa, đầu lưỡi thi thoảng lại chọc vào lỗ niệu đạo. Tiếp đến, Lê Thanh nghiêng đầu liếm dọc thân cột, khiến mọi chỗ đều trơn bóng. Sau đó, cậu bắt đầu chăm sóc đến hai viên tinh hoàn, coi như thạch trái cây mà mút vào trong miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát, đầu lưỡi liếm từ dưới tinh hoàn lên làm hai quả trứng đong đưa liên hồi.
Chu Đình đỏ mắt, hơi thở nặng nề. Anh cứ tưởng mình đã tìm tòi rất nhiều mà không ngờ Lê Thanh còn biết nhiều hơn, cũng may anh và Lê Thanh quấn lấy nhau cả ngày, không thì ai mà tin được cậy ấy chỉ là một đứa nhỏ.
Đúng là cái đồ yêu tinh nhỏ dính người, khi lớn lên nhất định sẽ hút khô mình!
Trong lòng loạn cào cào, Lê Thanh không nhịn được đẩy hết dương vậy vào miệng. Chu Đình không kìm nổi lật người đè Lê Thanh xuống, chống hai tay, đẩy hông điên cuồng.
"Chịch chết em, đĩ dâm. Con *** to của anh ăn ngon lắm đúng không? Anh thấy lưỡi em còn không dừng lại được."
Khoang miệng ấm áp bủa vây lấy chú chim non chưa trải sự đời, Chu Đình đang sướng nên tốc độ càng nhanh.
Lê Thanh lần đầu thổi kèn đã chơi deepthroat [2] nên ban đầu không theo kịp tốc độ, làm bản thân khó chịu nhưng cậu cố gắng di chuyển lưỡi rồi co rút cơ miệng để Chu Đình được hưởng thụ khoái cảm tột đỉnh.
Thành quả tất nhiên không phụ sự kỳ vọng, hai người dần ăn ý hơn, Chu Đình càng ngày càng hưng phấn, những câu thô tục lần lượt vang lên bên tai Lê Thanh khiến cậu nóng bừng, toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn.
"Hừ hừ... Anh sắp bắn... Anh sắp bắn... Lần đầu tiên của anh sẽ bắn hết cho em, bắn cho bé đĩ của anh."
Chu Đình vốn định rút ra bắn lên người Lê Thanh, nghĩ thôi đã thấy đẹp. Nhưng không biết rằng trong đêm nay bao nhiêu dâm đãng cùng đói khát của Lê Thanh đã bị anh khai quật bằng sạch, lúc phát hiện con *** của Chu Đình định chạy thì Lê Thanh không chịu buông tha vội đuổi theo, mút mấy cái thật mạnh. Chu Đình bắn tất cả tinh dịch đầu tiên trong đời cho Lê Thanh, cậu còn vô tình nuốt sạch vào bụng.
Chu Đình cảm thấy sung sướng, còn Lê Thanh tự làm bản thân khó chịu, đang ho khan không ngừng. Chu Đình vỗ lưng giúp cậu dễ thở, mãi mới xuôi xuôi được.
Lê Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm thì bị Chu Đình kéo vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cậu, lần đầu tiên rất thuận tay vỗ nhẹ vào mông Lê Thanh.
"Đúng là cái đồ nhóc lẳng lơ."
Lê Thanh đần người tại trận.
Trúc mã thơ ngây của tôi đâu rồi?
_____
[1] Gốc lưỡi: Phần mặt dưới của lưỡi (tongue root)
[2] Deepthroat: Một dạng quan hệ bằng miệng có độ khó cao, bởi dương v*t không chỉ tiến vào khoang miệng mà có thể sẽ thâm nhập vào tận cuống họng để đảm bảo toàn bộ dương v*t từ quy đầu tới gốc dương v*t đề nằm trong miệng (tuỳ độ dài).
Thuật ngữ này tiếng Việt/ tiếng lóng đều không có để dùng nên tôi để nguyên tiếng Anh nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.