Chương 92: Ở đấy
Tg Cỏ
04/01/2021
Hứa Lâm Hàn chạy xe trong vô định, mang tiếng là đi tìm hai người kia... nhưng mà sự thật thì hắn biết tìm ở đâu bây giờ?
Lần đầu tiên là do Tiểu Nguyên chạy loạn ở xung quanh đây, hắn còn có thể tìm ra. Nhưng mà lần này là dì Linh dẫn cậu đi, tất nhiên việc giấu người sẽ khó tìm hơn nhiều rồi, Tiểu Nguyên ngốc nhưng dì Linh vẫn tỉnh táo mà.
Đường phố buổi tối rất đẹp, khung cảnh vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi, mọi người vẫn tấp nập đi lại nhộn nhịp. Riêng chỉ có một mình tâm tình Hứa Lâm Hàn là lạnh ngắt không rõ cảm xúc.
Lâm Hàn cứ đánh xe chạy như thế mãi, tâm tình cũng chẳng khá lên được. Vừa nãy đi làm về bụng có chút đói, cứ tưởng bước vào nhà vẫn sẽ có ánh đèn điện... vẫn có một bàn ăn trước mặt, hai cái chén... một cái cho hắn, và một cái Tiểu Nguyên vừa ăn xong còn xót lại vài hạt cơm. Hắn tưởng tượng như vậy, nhưng mà hoá ra ngày hôm nay lại khác với mọi ngày. Chẳng có ai cả, đón chào hắn về nhà chính là sự cô đơn bao trùm.
Lâm Hàn biết một mình mình tự tìm kiếm sẽ không có kết quả, bên Hoắc Đông thì chuyên về việc này hơn cho nên hắn đành lặng lẽ thở dài xoay vô lăng, trở về nhà.
Căn biệt thự lần này đã sáng đèn... nhưng mà đèn sáng được là do khi nãy hắn bật lên. Chứ chẳng có ai trở về cả. Một ngày mệt mỏi, tâm tình cũng muộn phiền khiến Hứa Lâm Hàn dường như kiệt sức.
Thay một bộ đồ đơn giản thường mặc ở nhà, Hứa Lâm Hàn đi ra ngoài sân thượng, châm lửa vào điếu thuốc rồi hút một hơi thật dài. Có lẽ đối với hắn, từ ngày xuất hiện Tiểu Nguyên... hắn mới phá bỏ nhiều luật lệ của cuộc đời mình đến như vậy. Chẳng hạn như việc hút thuốc này, hai lần cách lửa đốt điếu thuốc... cũng chỉ là vì suy nghĩ đến Tiểu Nguyên.
Hắn có cố gắng bao nhiêu cũng không ai tin hắn cả, đâu phải hắn không biết sai... chẳng qua là bản thân nhận ra sự thật là lúc muộn thôi. Nhưng mà tại sao không ai cho hắn cơ hội vậy?
Hắn nhếch môi cười tự giễu bản thân mình, đứng ngoài ban làm thêm khoảng hai điếu thuốc nữa. Hắn mới thở dài một hơi, đút hai tay vào túi quần đi vào trong.
Bản thân mệt nhọc chẳng muốn ăn uống gì, Hứa Lâm Hàn quyết định đi vào phòng nằm nghỉ một chút thả lỏng cơ thể. Hắn cũng chẳng muốn nằm tại phòng mình, hắn nhớ Tiểu Nguyên... thật sự rất nhớ đứa nhóc đó. Cho nên mới quyết định vào phòng cậu nằm, vì ở tại chỗ đó... vẫn còn mùi hương lẫn hình bóng cậu thân thuộc ở mọi ngóc ngách.
" Soạt" một tiếng, cách cửa gỗ đóng kín được mở ra, xung quanh căn phòng chỉ toàn là gấu bông mà Tiểu Nguyên thích, con thỏ nhỏ nghe tiếng động lập tức vểnh tai ngước khuôn mặt lên nhìn.
Hứa Lâm Hàn lần này cũng để ý đến nó,hắn nhìn Tiểu Bông... Tiểu Bông nhìn lại hắn, cuối cùng hắn tiến đến mở cửa lồng, ôm nhẹ con thỏ đi ra. Tiểu Bông ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, dụi dụi vào cái.
Hắn cười khổ một tiếng nữa, nói với Tiểu Bông.
\- Hoá ra cũng chỉ còn mình mày chưa bỏ ta mà đi. Có nhớ chủ của mày không, chứ còn ta... ta rất nhớ cậu ấy.
Tiểu Bông nằm im trong lồng hắn không động đậy, Hứa Lâm Hàn lại hỏi.
\- Đói chưa? Để ta cho mày ăn, cậu ấy đi rồi... hôm nay ta sẽ chăm sóc mày.
Hắn bế Tiểu Bông xuống bếp, cắt vài lát táo nhỏ rồi đưa cho nó. Tiểu Bông cả ngày nay chưa được ăn, bây giờ thấy được vài miếng táo lập tức nhảy tới. Gặm nhắm một cách thật nhanh.
Hắn nhìn con thỏ nhỏ ăn một lát thì bỗng nhiên điện thoại reo lên, giờ này cũng gần 10h tối. Ai lại đi điện giờ này?
Hắn nghi hoặc mở di động ra, thì ra là Hoắc Đông gọi đến.
\- Anh Đông... là em đây.
Đầu dây bên kia một giọng nói trầm vang lên.
\- Lâm Hàn, anh biết cậu đang lo lắng nên nói luôn. Bọn anh đã điều tra được Tiểu Nguyên và người làm của cậu đang ở chuyến tàu nào rồi, sáng mai sẽ nhắn địa chỉ cho cậu sau.
Hứa Lâm Hàn nghe được tin tức của Tiểu Nguyên lập tức mừng như điên, vội hỏi Hoắc Đông.
\- Hai người ấy ở đâu? Anh mau nói đi em đến ngay.
\- Tôi nói cậu cứ bình tĩnh đi, thuộc hạ của tôi chỉ mới tìm ra tung tích hai người kia thôi. Khi nào xác định được rõ địa chỉ sẽ nói. Hôm nay ngủ đi, công việc cậu không tốt. Nghỉ ngơi chút đi rồi tìm kiếm.
\-Vậy...vậy... cũng được, cảm ơn anh.
Hoắc Đông nói cũng có lí cho nên Hứa Lâm Hàn không hỏi nữa, lúc tắt điện thoại hắn như đứa trẻ lên năm, vội vàng chạy về phòng ngủ để ngủ cho tới ngày mai thật nhanh, thời gian nếu trôi qua nhanh. Việc tìm kiếm Tiểu Nguyên chắc chắn cũng nhanh hơn.
Chỉ là đặt lưng xuống giường, nhớ đến từng hình ảnh Tiểu Nguyên, hắn vẫn không thể nào ngủ được... một đêm thật dài cứ như vậy bao bọc lấy Hứa Lâm Hàn.
Lần đầu tiên là do Tiểu Nguyên chạy loạn ở xung quanh đây, hắn còn có thể tìm ra. Nhưng mà lần này là dì Linh dẫn cậu đi, tất nhiên việc giấu người sẽ khó tìm hơn nhiều rồi, Tiểu Nguyên ngốc nhưng dì Linh vẫn tỉnh táo mà.
Đường phố buổi tối rất đẹp, khung cảnh vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi, mọi người vẫn tấp nập đi lại nhộn nhịp. Riêng chỉ có một mình tâm tình Hứa Lâm Hàn là lạnh ngắt không rõ cảm xúc.
Lâm Hàn cứ đánh xe chạy như thế mãi, tâm tình cũng chẳng khá lên được. Vừa nãy đi làm về bụng có chút đói, cứ tưởng bước vào nhà vẫn sẽ có ánh đèn điện... vẫn có một bàn ăn trước mặt, hai cái chén... một cái cho hắn, và một cái Tiểu Nguyên vừa ăn xong còn xót lại vài hạt cơm. Hắn tưởng tượng như vậy, nhưng mà hoá ra ngày hôm nay lại khác với mọi ngày. Chẳng có ai cả, đón chào hắn về nhà chính là sự cô đơn bao trùm.
Lâm Hàn biết một mình mình tự tìm kiếm sẽ không có kết quả, bên Hoắc Đông thì chuyên về việc này hơn cho nên hắn đành lặng lẽ thở dài xoay vô lăng, trở về nhà.
Căn biệt thự lần này đã sáng đèn... nhưng mà đèn sáng được là do khi nãy hắn bật lên. Chứ chẳng có ai trở về cả. Một ngày mệt mỏi, tâm tình cũng muộn phiền khiến Hứa Lâm Hàn dường như kiệt sức.
Thay một bộ đồ đơn giản thường mặc ở nhà, Hứa Lâm Hàn đi ra ngoài sân thượng, châm lửa vào điếu thuốc rồi hút một hơi thật dài. Có lẽ đối với hắn, từ ngày xuất hiện Tiểu Nguyên... hắn mới phá bỏ nhiều luật lệ của cuộc đời mình đến như vậy. Chẳng hạn như việc hút thuốc này, hai lần cách lửa đốt điếu thuốc... cũng chỉ là vì suy nghĩ đến Tiểu Nguyên.
Hắn có cố gắng bao nhiêu cũng không ai tin hắn cả, đâu phải hắn không biết sai... chẳng qua là bản thân nhận ra sự thật là lúc muộn thôi. Nhưng mà tại sao không ai cho hắn cơ hội vậy?
Hắn nhếch môi cười tự giễu bản thân mình, đứng ngoài ban làm thêm khoảng hai điếu thuốc nữa. Hắn mới thở dài một hơi, đút hai tay vào túi quần đi vào trong.
Bản thân mệt nhọc chẳng muốn ăn uống gì, Hứa Lâm Hàn quyết định đi vào phòng nằm nghỉ một chút thả lỏng cơ thể. Hắn cũng chẳng muốn nằm tại phòng mình, hắn nhớ Tiểu Nguyên... thật sự rất nhớ đứa nhóc đó. Cho nên mới quyết định vào phòng cậu nằm, vì ở tại chỗ đó... vẫn còn mùi hương lẫn hình bóng cậu thân thuộc ở mọi ngóc ngách.
" Soạt" một tiếng, cách cửa gỗ đóng kín được mở ra, xung quanh căn phòng chỉ toàn là gấu bông mà Tiểu Nguyên thích, con thỏ nhỏ nghe tiếng động lập tức vểnh tai ngước khuôn mặt lên nhìn.
Hứa Lâm Hàn lần này cũng để ý đến nó,hắn nhìn Tiểu Bông... Tiểu Bông nhìn lại hắn, cuối cùng hắn tiến đến mở cửa lồng, ôm nhẹ con thỏ đi ra. Tiểu Bông ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, dụi dụi vào cái.
Hắn cười khổ một tiếng nữa, nói với Tiểu Bông.
\- Hoá ra cũng chỉ còn mình mày chưa bỏ ta mà đi. Có nhớ chủ của mày không, chứ còn ta... ta rất nhớ cậu ấy.
Tiểu Bông nằm im trong lồng hắn không động đậy, Hứa Lâm Hàn lại hỏi.
\- Đói chưa? Để ta cho mày ăn, cậu ấy đi rồi... hôm nay ta sẽ chăm sóc mày.
Hắn bế Tiểu Bông xuống bếp, cắt vài lát táo nhỏ rồi đưa cho nó. Tiểu Bông cả ngày nay chưa được ăn, bây giờ thấy được vài miếng táo lập tức nhảy tới. Gặm nhắm một cách thật nhanh.
Hắn nhìn con thỏ nhỏ ăn một lát thì bỗng nhiên điện thoại reo lên, giờ này cũng gần 10h tối. Ai lại đi điện giờ này?
Hắn nghi hoặc mở di động ra, thì ra là Hoắc Đông gọi đến.
\- Anh Đông... là em đây.
Đầu dây bên kia một giọng nói trầm vang lên.
\- Lâm Hàn, anh biết cậu đang lo lắng nên nói luôn. Bọn anh đã điều tra được Tiểu Nguyên và người làm của cậu đang ở chuyến tàu nào rồi, sáng mai sẽ nhắn địa chỉ cho cậu sau.
Hứa Lâm Hàn nghe được tin tức của Tiểu Nguyên lập tức mừng như điên, vội hỏi Hoắc Đông.
\- Hai người ấy ở đâu? Anh mau nói đi em đến ngay.
\- Tôi nói cậu cứ bình tĩnh đi, thuộc hạ của tôi chỉ mới tìm ra tung tích hai người kia thôi. Khi nào xác định được rõ địa chỉ sẽ nói. Hôm nay ngủ đi, công việc cậu không tốt. Nghỉ ngơi chút đi rồi tìm kiếm.
\-Vậy...vậy... cũng được, cảm ơn anh.
Hoắc Đông nói cũng có lí cho nên Hứa Lâm Hàn không hỏi nữa, lúc tắt điện thoại hắn như đứa trẻ lên năm, vội vàng chạy về phòng ngủ để ngủ cho tới ngày mai thật nhanh, thời gian nếu trôi qua nhanh. Việc tìm kiếm Tiểu Nguyên chắc chắn cũng nhanh hơn.
Chỉ là đặt lưng xuống giường, nhớ đến từng hình ảnh Tiểu Nguyên, hắn vẫn không thể nào ngủ được... một đêm thật dài cứ như vậy bao bọc lấy Hứa Lâm Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.