Chương 67: Cháu tên là gì?
Liễu Mãn Pha
28/08/2018
Chưa tới mấy ngày, Dưa Hấu và Hiểu Quả đã trở nên thân thiết.
Dưa Hấu thuộc giống chó chăn cừu Malinois, hay còn gọi là “Chó begie Bỉ”, ngoại hình có hơi khác với mấy giống chó nổi tiếng long lanh, hình thể bậc trung, so với các loại chó săn khác thì cũng chẳng uy phong lắm, vậy nhưng lại rất được yêu thích nhờ sức chiến đấu và lòng trung thành. Giống chó này vốn hung hãn, thường được quân đội và cảnh sát sử dụng, bởi ưu điểm lớn nhất của nó chính là đặt ý nghĩ của chủ nhân lên hàng đầu, nói gì nghe nấy.
Tuy Dưa Hấu rất thân với Hiểu Quả, cơ mà nó chẳng hề thân thiện với những người khác trong biệt thự. Lần nào Hiểu Quả cũng phải vuốt ve Dưa Hấu mới xoa dịu được cảm xúc tiêu cực của nó mỗi khi nó thấy thầy Phương, dì Chu lại gần cậu.
La Vực rất thích thú khi thấy Dưa Hấu như vậy, thậm chí, lúc Dưa Hấu giơ nanh múa vuốt trước mặt y, y còn cười nói: “Con chó hung hãn này giỏi bảo bọc ghê, Hiểu Quả, lần sau cậu muốn ra ngoài cũng được, nhưng đừng quên dắt nó theo nhé.”
Hiểu Quả không hiểu, nhưng cậu vẫn vui vẻ đồng ý: “Ừ!”
La Vực gửi Dưa Hấu đến một trung tâm huấn luyện, sau này, mỗi tuần Hiểu Quả đi học nó cũng đi huấn luyện. Dưa Hấu tuy còn nhỏ nhưng sức lực lại dồi dào, tạo cho Hiểu Quả một thói quen mới, trước khi ăn cơm tối sẽ dắt nó ra ngoài đi dạo một vòng.
Có lúc La Vực cũng đi cùng cậu, nếu y đi mệt thì cả hai sẽ ngồi xe điện, dây dắt Dưa Hấu sẽ được buộc vào lan can, Dưa Hấu ngoan ngoãn chạy theo sau, tạo điều kiện cho hai người có cơ hội hít thở không khí trong lành.
Giờ vẫn còn trong giai đoạn lễ tết, cho nên vườn sinh thái rất náo nhiệt, du khách tới đông như mắc cửi, nơi nào cũng tràn ngập màu đỏ ấm áp. Tuy vậy, khu biệt thự lại quạnh quẽ hơn bình thường nhiều, đám nhà giàu trong vườn đều đi nơi khác, chỉ lác đác mấy người ở lại nơi này. Mấy hôm nay La Vực và Hiểu Quả đi ra đi vô đều không thấy ai, ngay cả xe cũng không thấy.
Hơn nữa, không biết có phải những quyết định của La Vực đã làm tổn thương trái tim yếu ớt của mấy người nhà họ La không, mà sắp tới nguyên tiêu rồi vẫn không thấy mấy người vốn luôn cần mẫn chạy tới hỏi thăm đâu.
Nghe Tiếu Tỉnh Dương bảo, hình như La Thái Dung trúng gió, nằm viện gần một tháng. Còn La Thái Hoa bị khởi tố nhiều tội danh, bị đủ loại kiện cáo quấn quanh người, hiển nhiên không còn sức lo chuyện khác. Hai chị em kia cũng vậy. La Bảo Phàm mới ra viện hai hôm trước, có thay đổi hay không thì Tiếu Tỉnh Dương không biết, chỉ biết gã đã chạy mất dạng, trong khi La Bảo Điệp lại thu hút rất nhiều chú ý.
Chuyện La Bảo Điệp không cần trợ lý Tiếu nói thì La Vực cũng biết, y đã thấy cô ta trên tivi. Có lần y xem một chương trình hóng hớt tin showbiz, thấy tin Tân Triết muốn ly hôn vợ mình, cô vợ kia chỉ lộ nửa mặt bên, nhưng cái ảnh này độ phân giải có khi cao hơn cả HD. Chương trình còn suy đoán không biết đại tiểu thư nhà họ La sẽ được chia bao nhiêu tài sản, chỉ tiếc sau đó có người tiết lộ, công ty rách nát của Tân Triết bao năm nay đều phải dựa vào Tần Lãng, nếu hai nhà thực sự cắt đứt, chắc chắn việc làm ăn của công ty nhà họ Tân sẽ tụt dốc thảm hại, e là sẽ nợ nần chồng chất, lấy đâu ra tiền bồi thường La Bảo Điệp, mà hình như dạo này vị tiểu thư nhà họ La cũng gặp vấn đề tài chính, một người ẩn danh cho biết đã bị cô ta vay không ít tiền. Không biết là vì bản thân hay vì ông chồng xúi quẩy, hoặc có thể vì người thân bạn bè, nói chung thời gian gần đây cô ta cũng rất thê thảm.
Một giây sau, màn hình chuyển cảnh, xuất hiện thêm một nhân vật mới. Lần này hình ảnh bảo mật tốt hơn trước, chỉ có đường viền mơ hồ, thế nhưng trên hình lại viết mấy chữ “Chủ tịch tập đoàn Kình Lãng” sáng loáng, bọn họ không ngừng phân tích xem liệu người em trai đại gia này có giúp đỡ chị gái mình khỏi trắc trở hay không.
Bình thường khi La Vực xem tivi không ai trong phòng dám mở miệng, y cũng không thích chia sẻ trò chuyện gì, thế mà lần này, La Vực lại tán gẫu với dì Chu.
La Vực hỏi: “Có phải tất cả mọi người đều xem chương trình “Điểm nóng sao trời này không?””
Dì Chu hàm hậu trả lời: “Tôi cũng không hay xem tivi lắm, nhưng mà cái chương trình này ngày chiếu mấy bận, lần nào mở ra cũng chiếu đi chiếu lại mấy tin này mấy gương mặt này.” Hình như không chỉ tin tức giải trí, mà hễ cứ là tin thu hút người xem thì chương trình đều phát sóng hết.
“Ừm.” La Vực gật đầu. “Vậy chắc hẳn thu hút nhiều sự quan tâm lắm.”
Dì Chu và Phương Tỉ không biết La Vực có ý gì, nhưng đề tài này vốn nhạy cảm, nên cả hai đều im lặng không nói tiếp. Chỉ có Hiểu Quả hoạt bát nhún nhảy vào phòng khách, từ đằng xa vừa thấy người xuất hiện trên màn hình đã chạy lại gần.
Hiểu Quả chỉ vào La Bảo Điệp, kêu lên: “…Là chị, kia!”
Ngón tay cậu chuyển đến hình làm mờ, vui vẻ hô: “La Vực!”
Khuôn mặt La Vực vốn đang không rõ cảm xúc, vừa nghe Hiểu Quả nói liền lộ vẻ kinh ngạc.
“Giỏi quá, Hiểu Quả vừa nhìn đã nhận ra tôi rồi.” Y thành tâm khen ngợi Hiểu Quả, như thể thực lòng tán thưởng khả năng quan sát của cậu.
Hiểu Quả cười xán lạn: “Tôi nhận ra được! Nhận ra được, La Vực!”
La Vực cầm tay Hiểu Quả, kéo cậu ngồi xuống sofa: “Sao cậu nhận ra được? Thế này còn nhận ra được không?” La Vực lấy tay che nửa gương mặt mình lại.
Hiểu Quả không gặp khó khăn chút nào: “Có! Nhận ra được, mắt La Vực, như vầy, nè…”
Hiểu Quả chọt chọt ngón trỏ vào đuôi mắt, hơi kéo cao lên, biến đôi mắt tròn tròn của mình thành hẹp dài, chọc cho La Vực cười ha hả.
“Vậy cậu thì sao? Cậu trông thế nào?”
Không ngờ Hiểu Quả nghĩ nghĩ một lúc, ấy vậy mà lại khẽ nắm tai La Vực kéo sang hai bên.
“Hiểu Quả… Là thế này…” Thì ra tự cậu cũng biết mình tai bự.
Thấy hai người cùng nhìn nhau cười vui vẻ, dì Chu và thầy Phương đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng lui ra ngoài.
Từ trước tới nay, bọn họ chưa từng có lập trường can thiệp vào chuyện của La Vực. Sau khi Hiểu Quả chuyển vào đây sống, hai người đã quá thấu hiểu, hơn nữa trước kia họ đã từng thấy quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, không thể giải thích, cho nên khi thấy những việc La Vực làm với Hiểu Quả, bọn họ đều có thể dễ dàng chấp nhận. Hơn nữa, cho dù không thể chấp nhận thì làm được gì? Đã bao giờ La Vực để tâm tới suy nghĩ của người khác chưa.
Chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ là đủ rồi.
Tới một ngày, hai người ăn xong lại ra ngoài tản bộ. Mặt trời nghiêng bóng xế tà, hệt như quả cam tròn tròn nhuộm sáng cả góc trời. La Vực chống quải trượng thong thả đi đằng sau, Hiểu Quả thì ra sức đuổi theo Dưa Hấu, đuổi theo một đoạn cậu nhận ra đã cách La Vực một khoảng xa, thế là lại vội dắt Dưa Hấu chạy đến chỗ La Vực, lặp đi lặp lại thật nhiều lần. Một người thong dong đi chầm chậm phía sau, một người chạy vèo vèo đằng trước, sau đó lại chạy ngược lại, giữa hai người như đạt được sự cân bằng vi diệu, cũng chọn được cách vận động phù hợp với mình.
Đi tới chỗ ngoặt của rừng cây nhỏ, hai người liền thấy nơi vốn yên ắng bỗng nhốn nháo bóng người, xuyên qua tán cây, La Vực có thể thấy đối phương, mà đối phương cũng thấy họ.
Lập tức, có người kêu lên: “La tiên sinh?!”
Lệ Lệ đang chán muốn chết, vừa thấy La Vực đã mặt tươi như hoa. Phía sau cô ta ngoài hai gương mặt cũ là chị gái và anh rể thì còn thêm một người nữa, đó là một ông lão ngồi xe lăn.
Lệ Lệ vừa hô vừa đi về phía La Vực, đáng tiếc cô ta chưa kịp lại gần đã bị chó sủa ầm ĩ. Dưa Hấu không thèm khách khí gầm gừ nhìn Lê Lệ, tuy nó còn nhỏ, tiếng sủa vẫn còn non nớt, chưa đủ khí thế, cơ mà bốn chân giậm thình thịch cùng dáng vẻ hung ác của nó cũng đủ dọa Lệ Lệ rồi.
Quả nhiên, Lệ Lệ kêu thất thanh chạy về, núp sau lưng anh rể.
Không biết do cũng sợ chó hay vì nguyên nhân gì khác mà Kim Vi cũng run lên, không có ý định giúp đỡ cô em vợ, chỉ căng thẳng nhìn con chó kia, sau đó nhìn Hiểu Quả chứ không dám đưa mắt về phía La Vực.
Hiểu Quả nỗ lực kéo Dưa Hấu, không cho nó phát cuồng, còn La Vực lại cứ để nó sủa, mãi một lúc lâu sau, thưởng thức đủ vẻ mặt bối rối của mấy người đằng trước rồi, y mới lấy một cái xúc xích ăn liền trong túi áo đưa cho Hiểu Quả.
Hiểu Quả vội vàng cầm lấy, bóc vỏ đút cho Dưa Hấu, mới khiến nó ngừng ồn ào.
Chó hết sủa, La Vực cũng chẳng nói gì, không có vẻ gì là áy náy cả, Tiểu Dung phía đối diện đành tự tìm bậc thang cho mình.
“Chú chó này… Hoạt bát quá.”
Lệ Lệ không nhịn được chen miệng: “Nó muốn cắn em!”
Hiểu Quả nghe vậy, cuống cuồng xua tay: “Dưa Hấu, không cắn người.”
Lệ Lệ không tin: “Thế anh nhét tay vào mồm nó xem —”
Cô ta chưa nói xong đã bị Tiểu Dung cắt lời: “Nói linh tinh gì thế hả.”
Sau đó Tiểu Dung quay về phía Hiểu Quả, tươi cười nói: “Ừm…Em trai này, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp không?”
Hiểu Quả đang dồn hết tâm tư vào Dưa Hấu, chưa kịp để ý mấy người này, nghe đối phương nói, cậu mới mờ mịt nhìn họ.
Tiểu Dung thấy cậu có vẻ không nhớ mình lại càng xấu hổ, nhưng La Vực đang ở đây, cô nhất định phải tháo gỡ gút mắc trước kia, như vậy về sau nếu bọn họ cần cầu cạnh La Vực cũng dễ mở miệng hơn.
Tiểu Dung kéo tay Lệ Lệ, nói: “Trước kia xảy ra chút hiểu lầm nho nhỏ, em tôi không hiểu chuyện, vừa khéo gặp nhau ở đây để xin lỗi cậu.”
Cô nói đầy thành ý, song Lệ Lệ không chịu phối hợp, nghe thấy chị mình bắt mình cúi đầu, cô ta cực kì bất mãn.
“Dựa, dựa vào cái gì chứ…. Em đâu có sai!”
Tiểu Dung: “Em đừng ngụy biện nữa.”
“Là chị nói vô lý —”
Hai chị em bắt đầu lời qua tiếng lại, Kim Vi đứng cạnh nghiêm mặt không nói gì, La Vực treo ý cười nhàn nhạt không biết đang nghĩ chi, Hiểu Quả thì bị Dưa Hấu nhìn chòng chọc nửa khúc xúc xích còn lại, không phân thân được.
“Im miệng!”
Một tiếng quát khẽ vang lên dập tắt tiếng tranh cãi ầm ĩ, mọi người đều quay sang nhìn ông lão ngồi trên xe lăn vẫn im lặng từ đầu tới giờ.
Ông lão tóc lốm đốm hoa râm, tinh thần không quá tệ, ăn mặc khéo léo, vừa nhìn đã nhận ra được ông cũng có chút thân phận.
Quả nhiên, ông vừa quát một tiếng, hai chị em không dám ho he gì nữa.
Ông lão tự đẩy xe lăn vòng qua phía trước, không để ý tới Dưa Hấu đang trợn mắt nhìn, dừng trước mặt Hiểu Quả.
La Vực nhướn mày, nhìn ông lão bắt lấy tay Hiểu Quả, cười hỏi cậu: “Cháu này, cháu…. cháu tên là gì?”
Tuy bất ngờ, nhưng Hiểu Quả vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Cháu là, Nguyễn Hiểu Quả.”
“Nguyễn… Hiểu Quả, Nguyễn Hiểu Quả…” Ông lão nỉ non, nét mặt như có điều suy nghĩ.
La Vực vừa nghe, liếc mắt nhìn Kim Vi đang biến sắc.
==========================================
Bạn Dưa Hấu trông như thế này này, người vàng mặt đen thui =)) Đăng bởi: admin
Dưa Hấu thuộc giống chó chăn cừu Malinois, hay còn gọi là “Chó begie Bỉ”, ngoại hình có hơi khác với mấy giống chó nổi tiếng long lanh, hình thể bậc trung, so với các loại chó săn khác thì cũng chẳng uy phong lắm, vậy nhưng lại rất được yêu thích nhờ sức chiến đấu và lòng trung thành. Giống chó này vốn hung hãn, thường được quân đội và cảnh sát sử dụng, bởi ưu điểm lớn nhất của nó chính là đặt ý nghĩ của chủ nhân lên hàng đầu, nói gì nghe nấy.
Tuy Dưa Hấu rất thân với Hiểu Quả, cơ mà nó chẳng hề thân thiện với những người khác trong biệt thự. Lần nào Hiểu Quả cũng phải vuốt ve Dưa Hấu mới xoa dịu được cảm xúc tiêu cực của nó mỗi khi nó thấy thầy Phương, dì Chu lại gần cậu.
La Vực rất thích thú khi thấy Dưa Hấu như vậy, thậm chí, lúc Dưa Hấu giơ nanh múa vuốt trước mặt y, y còn cười nói: “Con chó hung hãn này giỏi bảo bọc ghê, Hiểu Quả, lần sau cậu muốn ra ngoài cũng được, nhưng đừng quên dắt nó theo nhé.”
Hiểu Quả không hiểu, nhưng cậu vẫn vui vẻ đồng ý: “Ừ!”
La Vực gửi Dưa Hấu đến một trung tâm huấn luyện, sau này, mỗi tuần Hiểu Quả đi học nó cũng đi huấn luyện. Dưa Hấu tuy còn nhỏ nhưng sức lực lại dồi dào, tạo cho Hiểu Quả một thói quen mới, trước khi ăn cơm tối sẽ dắt nó ra ngoài đi dạo một vòng.
Có lúc La Vực cũng đi cùng cậu, nếu y đi mệt thì cả hai sẽ ngồi xe điện, dây dắt Dưa Hấu sẽ được buộc vào lan can, Dưa Hấu ngoan ngoãn chạy theo sau, tạo điều kiện cho hai người có cơ hội hít thở không khí trong lành.
Giờ vẫn còn trong giai đoạn lễ tết, cho nên vườn sinh thái rất náo nhiệt, du khách tới đông như mắc cửi, nơi nào cũng tràn ngập màu đỏ ấm áp. Tuy vậy, khu biệt thự lại quạnh quẽ hơn bình thường nhiều, đám nhà giàu trong vườn đều đi nơi khác, chỉ lác đác mấy người ở lại nơi này. Mấy hôm nay La Vực và Hiểu Quả đi ra đi vô đều không thấy ai, ngay cả xe cũng không thấy.
Hơn nữa, không biết có phải những quyết định của La Vực đã làm tổn thương trái tim yếu ớt của mấy người nhà họ La không, mà sắp tới nguyên tiêu rồi vẫn không thấy mấy người vốn luôn cần mẫn chạy tới hỏi thăm đâu.
Nghe Tiếu Tỉnh Dương bảo, hình như La Thái Dung trúng gió, nằm viện gần một tháng. Còn La Thái Hoa bị khởi tố nhiều tội danh, bị đủ loại kiện cáo quấn quanh người, hiển nhiên không còn sức lo chuyện khác. Hai chị em kia cũng vậy. La Bảo Phàm mới ra viện hai hôm trước, có thay đổi hay không thì Tiếu Tỉnh Dương không biết, chỉ biết gã đã chạy mất dạng, trong khi La Bảo Điệp lại thu hút rất nhiều chú ý.
Chuyện La Bảo Điệp không cần trợ lý Tiếu nói thì La Vực cũng biết, y đã thấy cô ta trên tivi. Có lần y xem một chương trình hóng hớt tin showbiz, thấy tin Tân Triết muốn ly hôn vợ mình, cô vợ kia chỉ lộ nửa mặt bên, nhưng cái ảnh này độ phân giải có khi cao hơn cả HD. Chương trình còn suy đoán không biết đại tiểu thư nhà họ La sẽ được chia bao nhiêu tài sản, chỉ tiếc sau đó có người tiết lộ, công ty rách nát của Tân Triết bao năm nay đều phải dựa vào Tần Lãng, nếu hai nhà thực sự cắt đứt, chắc chắn việc làm ăn của công ty nhà họ Tân sẽ tụt dốc thảm hại, e là sẽ nợ nần chồng chất, lấy đâu ra tiền bồi thường La Bảo Điệp, mà hình như dạo này vị tiểu thư nhà họ La cũng gặp vấn đề tài chính, một người ẩn danh cho biết đã bị cô ta vay không ít tiền. Không biết là vì bản thân hay vì ông chồng xúi quẩy, hoặc có thể vì người thân bạn bè, nói chung thời gian gần đây cô ta cũng rất thê thảm.
Một giây sau, màn hình chuyển cảnh, xuất hiện thêm một nhân vật mới. Lần này hình ảnh bảo mật tốt hơn trước, chỉ có đường viền mơ hồ, thế nhưng trên hình lại viết mấy chữ “Chủ tịch tập đoàn Kình Lãng” sáng loáng, bọn họ không ngừng phân tích xem liệu người em trai đại gia này có giúp đỡ chị gái mình khỏi trắc trở hay không.
Bình thường khi La Vực xem tivi không ai trong phòng dám mở miệng, y cũng không thích chia sẻ trò chuyện gì, thế mà lần này, La Vực lại tán gẫu với dì Chu.
La Vực hỏi: “Có phải tất cả mọi người đều xem chương trình “Điểm nóng sao trời này không?””
Dì Chu hàm hậu trả lời: “Tôi cũng không hay xem tivi lắm, nhưng mà cái chương trình này ngày chiếu mấy bận, lần nào mở ra cũng chiếu đi chiếu lại mấy tin này mấy gương mặt này.” Hình như không chỉ tin tức giải trí, mà hễ cứ là tin thu hút người xem thì chương trình đều phát sóng hết.
“Ừm.” La Vực gật đầu. “Vậy chắc hẳn thu hút nhiều sự quan tâm lắm.”
Dì Chu và Phương Tỉ không biết La Vực có ý gì, nhưng đề tài này vốn nhạy cảm, nên cả hai đều im lặng không nói tiếp. Chỉ có Hiểu Quả hoạt bát nhún nhảy vào phòng khách, từ đằng xa vừa thấy người xuất hiện trên màn hình đã chạy lại gần.
Hiểu Quả chỉ vào La Bảo Điệp, kêu lên: “…Là chị, kia!”
Ngón tay cậu chuyển đến hình làm mờ, vui vẻ hô: “La Vực!”
Khuôn mặt La Vực vốn đang không rõ cảm xúc, vừa nghe Hiểu Quả nói liền lộ vẻ kinh ngạc.
“Giỏi quá, Hiểu Quả vừa nhìn đã nhận ra tôi rồi.” Y thành tâm khen ngợi Hiểu Quả, như thể thực lòng tán thưởng khả năng quan sát của cậu.
Hiểu Quả cười xán lạn: “Tôi nhận ra được! Nhận ra được, La Vực!”
La Vực cầm tay Hiểu Quả, kéo cậu ngồi xuống sofa: “Sao cậu nhận ra được? Thế này còn nhận ra được không?” La Vực lấy tay che nửa gương mặt mình lại.
Hiểu Quả không gặp khó khăn chút nào: “Có! Nhận ra được, mắt La Vực, như vầy, nè…”
Hiểu Quả chọt chọt ngón trỏ vào đuôi mắt, hơi kéo cao lên, biến đôi mắt tròn tròn của mình thành hẹp dài, chọc cho La Vực cười ha hả.
“Vậy cậu thì sao? Cậu trông thế nào?”
Không ngờ Hiểu Quả nghĩ nghĩ một lúc, ấy vậy mà lại khẽ nắm tai La Vực kéo sang hai bên.
“Hiểu Quả… Là thế này…” Thì ra tự cậu cũng biết mình tai bự.
Thấy hai người cùng nhìn nhau cười vui vẻ, dì Chu và thầy Phương đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng lui ra ngoài.
Từ trước tới nay, bọn họ chưa từng có lập trường can thiệp vào chuyện của La Vực. Sau khi Hiểu Quả chuyển vào đây sống, hai người đã quá thấu hiểu, hơn nữa trước kia họ đã từng thấy quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, không thể giải thích, cho nên khi thấy những việc La Vực làm với Hiểu Quả, bọn họ đều có thể dễ dàng chấp nhận. Hơn nữa, cho dù không thể chấp nhận thì làm được gì? Đã bao giờ La Vực để tâm tới suy nghĩ của người khác chưa.
Chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ là đủ rồi.
Tới một ngày, hai người ăn xong lại ra ngoài tản bộ. Mặt trời nghiêng bóng xế tà, hệt như quả cam tròn tròn nhuộm sáng cả góc trời. La Vực chống quải trượng thong thả đi đằng sau, Hiểu Quả thì ra sức đuổi theo Dưa Hấu, đuổi theo một đoạn cậu nhận ra đã cách La Vực một khoảng xa, thế là lại vội dắt Dưa Hấu chạy đến chỗ La Vực, lặp đi lặp lại thật nhiều lần. Một người thong dong đi chầm chậm phía sau, một người chạy vèo vèo đằng trước, sau đó lại chạy ngược lại, giữa hai người như đạt được sự cân bằng vi diệu, cũng chọn được cách vận động phù hợp với mình.
Đi tới chỗ ngoặt của rừng cây nhỏ, hai người liền thấy nơi vốn yên ắng bỗng nhốn nháo bóng người, xuyên qua tán cây, La Vực có thể thấy đối phương, mà đối phương cũng thấy họ.
Lập tức, có người kêu lên: “La tiên sinh?!”
Lệ Lệ đang chán muốn chết, vừa thấy La Vực đã mặt tươi như hoa. Phía sau cô ta ngoài hai gương mặt cũ là chị gái và anh rể thì còn thêm một người nữa, đó là một ông lão ngồi xe lăn.
Lệ Lệ vừa hô vừa đi về phía La Vực, đáng tiếc cô ta chưa kịp lại gần đã bị chó sủa ầm ĩ. Dưa Hấu không thèm khách khí gầm gừ nhìn Lê Lệ, tuy nó còn nhỏ, tiếng sủa vẫn còn non nớt, chưa đủ khí thế, cơ mà bốn chân giậm thình thịch cùng dáng vẻ hung ác của nó cũng đủ dọa Lệ Lệ rồi.
Quả nhiên, Lệ Lệ kêu thất thanh chạy về, núp sau lưng anh rể.
Không biết do cũng sợ chó hay vì nguyên nhân gì khác mà Kim Vi cũng run lên, không có ý định giúp đỡ cô em vợ, chỉ căng thẳng nhìn con chó kia, sau đó nhìn Hiểu Quả chứ không dám đưa mắt về phía La Vực.
Hiểu Quả nỗ lực kéo Dưa Hấu, không cho nó phát cuồng, còn La Vực lại cứ để nó sủa, mãi một lúc lâu sau, thưởng thức đủ vẻ mặt bối rối của mấy người đằng trước rồi, y mới lấy một cái xúc xích ăn liền trong túi áo đưa cho Hiểu Quả.
Hiểu Quả vội vàng cầm lấy, bóc vỏ đút cho Dưa Hấu, mới khiến nó ngừng ồn ào.
Chó hết sủa, La Vực cũng chẳng nói gì, không có vẻ gì là áy náy cả, Tiểu Dung phía đối diện đành tự tìm bậc thang cho mình.
“Chú chó này… Hoạt bát quá.”
Lệ Lệ không nhịn được chen miệng: “Nó muốn cắn em!”
Hiểu Quả nghe vậy, cuống cuồng xua tay: “Dưa Hấu, không cắn người.”
Lệ Lệ không tin: “Thế anh nhét tay vào mồm nó xem —”
Cô ta chưa nói xong đã bị Tiểu Dung cắt lời: “Nói linh tinh gì thế hả.”
Sau đó Tiểu Dung quay về phía Hiểu Quả, tươi cười nói: “Ừm…Em trai này, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp không?”
Hiểu Quả đang dồn hết tâm tư vào Dưa Hấu, chưa kịp để ý mấy người này, nghe đối phương nói, cậu mới mờ mịt nhìn họ.
Tiểu Dung thấy cậu có vẻ không nhớ mình lại càng xấu hổ, nhưng La Vực đang ở đây, cô nhất định phải tháo gỡ gút mắc trước kia, như vậy về sau nếu bọn họ cần cầu cạnh La Vực cũng dễ mở miệng hơn.
Tiểu Dung kéo tay Lệ Lệ, nói: “Trước kia xảy ra chút hiểu lầm nho nhỏ, em tôi không hiểu chuyện, vừa khéo gặp nhau ở đây để xin lỗi cậu.”
Cô nói đầy thành ý, song Lệ Lệ không chịu phối hợp, nghe thấy chị mình bắt mình cúi đầu, cô ta cực kì bất mãn.
“Dựa, dựa vào cái gì chứ…. Em đâu có sai!”
Tiểu Dung: “Em đừng ngụy biện nữa.”
“Là chị nói vô lý —”
Hai chị em bắt đầu lời qua tiếng lại, Kim Vi đứng cạnh nghiêm mặt không nói gì, La Vực treo ý cười nhàn nhạt không biết đang nghĩ chi, Hiểu Quả thì bị Dưa Hấu nhìn chòng chọc nửa khúc xúc xích còn lại, không phân thân được.
“Im miệng!”
Một tiếng quát khẽ vang lên dập tắt tiếng tranh cãi ầm ĩ, mọi người đều quay sang nhìn ông lão ngồi trên xe lăn vẫn im lặng từ đầu tới giờ.
Ông lão tóc lốm đốm hoa râm, tinh thần không quá tệ, ăn mặc khéo léo, vừa nhìn đã nhận ra được ông cũng có chút thân phận.
Quả nhiên, ông vừa quát một tiếng, hai chị em không dám ho he gì nữa.
Ông lão tự đẩy xe lăn vòng qua phía trước, không để ý tới Dưa Hấu đang trợn mắt nhìn, dừng trước mặt Hiểu Quả.
La Vực nhướn mày, nhìn ông lão bắt lấy tay Hiểu Quả, cười hỏi cậu: “Cháu này, cháu…. cháu tên là gì?”
Tuy bất ngờ, nhưng Hiểu Quả vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Cháu là, Nguyễn Hiểu Quả.”
“Nguyễn… Hiểu Quả, Nguyễn Hiểu Quả…” Ông lão nỉ non, nét mặt như có điều suy nghĩ.
La Vực vừa nghe, liếc mắt nhìn Kim Vi đang biến sắc.
==========================================
Bạn Dưa Hấu trông như thế này này, người vàng mặt đen thui =)) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.