Chương 247: Khiêu chiến mới.
Khô Lâu Tinh Linh
19/03/2013
Tổ chim bị phá không còn trứng, công việc của hắn lần này cũng không nhỏ, tương đương với việc triệt để đắc tội Thiên Tâm Bảo, còn đắc tội với cả Vạn Ma Giáo, thánh đường nếu là có cái gì không hay xảy ra, hắn cũng xong rồi, cũng không thể mang theo Dương Dĩnh trốn đông trốn tây. Còn có Dương Khanh Tư phải làm sao bây giờ, lại nói còn có Trương Tiểu Giang, Hồ Tĩnh, Lôi Quang đường, phần đông các sư huynh đệ.”
“Lão Chu, ta chỉ có một yêu cầu, Dương Dĩnh, Trương Tiểu Giang, Hồ Tĩnh không thể đi.” Vương Mãnh trầm tư thật lâu nói ra.
Chu Phong gật gật đầu, “Ngươi cho rằng đây là thị trường rau cải trắng à, muốn đến thì đến, vì tranh thủ những danh ngạch này, chúng ta đúng là phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa chỗ đó phi thường nguy hiểm, thực lực không đủ đi cũng là chịu chết.”
Tam tông ngũ phái, xem ra thánh đường ở bên ngoài cũng không có phong cảnh như trong tưởng tượng nha.
Dù công hay tư, hắn đều bụng làm dạ chịu.
Trở lại gian phòng của mình, Vương Mãnh nằm ở trên giường, chăm chú tự hỏi một phen.
Hắn đại thể đã minh bạch rồi, tất cả tiểu thiên thế giới giống như là nơi bồi dưỡng đệ tử, địa phương khai quật ra người mới tu hành, cuối cùng cũng là phải chuyển vận đến đại nguyên giới. Tinh Minh thành lập một quy tắc cường giả sinh tồn, nhưng đồng thời cũng giám thị lấy tiểu thiên thế giới.
Vạn Ma Giáo vô luận làm gió làm mưa như thế nào, nhưng Vạn Ma Giáo cùng thánh đường đều là thành viên của Tinh Minh, nếu muốn phát động công kích phải thỏa mãn điều kiện nào đó. Tinh Minh cũng không quản bên trong các ngươi phát triển như thế nào, bọn hắn chỉ nhìn vào thực lực mà bình xét cấp bậc, hơn nữa nhìn bộ dáng mặc dù có hạn chế chiếm đoạt lẫn nhau giữa các thành viên của Tinh Minh, nhưng cũng không phải là hoàn toàn.
Tinh Minh?
Dường như đây là một trò chơi rất thú vị, Vương Mãnh đặc biệt cảm thấy hứng thú, càng là mấy cái gì đó cường đại thần bí, lực hấp dẫn đối với hắn càng lớn.
Vương Mãnh dám khiêu khích luyện hồn quỷ tổ bởi vì khi đó hắn căn bản không sợ tâm thần công kích, mê hồn đại pháp đụng với thần cách, thuần túy là muốn tự sát cho nhanh, nhưng mà cũng không phải đối thủ nào cũng dùng chiêu này với hắn.
Theo như lời lão Chu nói thì sau khi tiến vào chỗ đó, đối mặt địch nhân đến từ một tiểu thiên giới khác, thực lực mãi tới khi đạt được tiểu viên mãn.
Đáng tiếc, thần cách bị phong ấn, Vương Mãnh cũng có chút hối hận, lúc trước thần cách vẫn còn tại sao lại không ghi chép nhiều hơn một chút kiếm pháp tà tu, quản cái khỉ gió gì mà tà pháp, ma pháp hay là Thánh pháp, có thể đánh bại đối thủ thì đều là biện pháp tốt!
Thần cách, đồ chơi này đối với hắn giống như là hiện tại đã ăn cơm no rồi, tiên đan vẫn phải chờ mấy trăm năm sau mới lại ăn được.
Mình bây giờ tiền vốn chính là tiểu thừa Ngũ Hành quyết, thần cách đối với tinh thần công kích tuyệt đối khống chế chỉ có thể dùng để phòng thủ, không thể dùng để công kích được.
Hạng 186, đổ mồ hôi nha, địa phương kia rốt cuộc hoa lệ khoa trương như thế nào.
Không biết như thế nào, Vương Mãnh chỉ ngây người nhưng là không có sợ hãi, cảm giác, cảm thấy có điểm giống lúc trước cùng Trương tiểu béo đánh nhau với người khác vậy, đối phương nhiều người hơn bọn hắn nhưng vẫn có thể đánh, đúng vậy hắn chính là rất hưng phấn.
Vương Mãnh dần dần tiến vào minh tưởng, tâm tĩnh lặng như nước.
Ngũ Hành tinh trận giống như là năm ngôi sao lóng lánh đồng thời lơ lửng phía trên thiên địa khóa linh trận, từng đạo quang mang từ phía trên thiên địa khóa linh trong trận tuôn ra, chèo chống cho Ngũ Hành tinh trận vận chuyển.
Vương Mãnh không biết điều này đại biểu cho cái gì, hắn cũng điều khiển không được, bỗng nhiên trong lúc đó một ý niệm xuất hiện trong đầu.
Tâm thần của luyện hồn quỷ tổ đã có thể tiếp xúc đến thần cách, vậy tại sao chính mình không đi tiếp xúc thần cách một chút chứ nhỉ?
Vương Mãnh ý niệm mới vừa xuất hiện trong đầu, kim quang bao phủ, không có chút lực phản kháng nào đã bị hút vào.
Đợi khi Vương Mãnh khôi phục lại tri giác, đã phát hiện thân ở trong một thế giới vừa lạ lẫm lại quen thuộc, đây là... Đoạn Thiên Nhai???
Đoạn Thiên Nhai trước khi bị chém đứt.
Đang trong lúc Vương Mãnh nghi hoặc, trước mắt xuất hiện thêm một người, Vương Mãnh cũng bị hoảng sợ rồi, trước mắt dĩ nhiên là Mạc Sơn!
Đây là cái gì tình huống gì? Chẳng lẽ Mạc Sơn không chết?
Nếu như không có thần cách của Mạc Sơn, hắn và Trương Tiểu Giang trong nhập môn thí luyện cũng đã chết cả rồi, chớ nói chi là hiện tại hết thảy. Mạc Sơn là ân nhân cứu mạng của hắn, kiêm ân sư.
Vương Mãnh trong lòng cảm thấy một hồi kích động, “Tiền bối, đệ tử Vương Mãnh, bái tạ tiền bối tái tạo chi ân.”
Thế giới này, Vương Mãnh phải tạ cha mẹ, tiếp theo chính là Mạc Sơn.
“Mạc Sơn” màu vàng mở miệng, “Ta không phải Mạc Sơn, ta là ngươi.”
Vương Mãnh ngây ngẩn cả người, chỉ vào chính mình, “Ngươi là ta?”
“Mạc Sơn” màu vàng cười cười, “Ta chính là ngươi.”
“Chẳng lẽ, ngươi là nguyên thần của ta???” Vương Mãnh nghe nói qua, truyền thuyết sau khi phi thăng sẽ sinh ra nguyên thần, được xưng sinh mạng thứ hai, có được pháp lực cường đại hơn.
Đây không phải là thần cách đã xảy ra dị biến, biến thành nguyên thần của mình chứ?
Mạc Sơn màu vàng lắc đầu, “Nguyên thần là hình thức tương đối thấp giai, ý chí của ngươi lại để cho thần cách sinh ra ta, sự hiện hữu của ta quyết định bởi tại nhu cầu của ngươi, có thể là hình ảnh.”
“Nói như vậy, ta có thể điều khiển thần cách rồi?”
“Không được, lực lượng của ngươi quá yếu, hơn nữa thần cách không trốn thoát được pháp tắc chi lực.”
“Oa! vãi lúa, thế coi như không rồi, vậy ngươi có làm được cái gì chứ?”
“Thần cách là một loại pháp tắc, nhưng không nên thuộc về cái này vị diện này, bên trong ẩn chứa thiên đạo, đương nhiên cũng còn sót lại một phần trí nhớ của Mạc Sơn.”
Mạc Sơn màu vàng chậm rãi nói.
Vương Mãnh không khỏi vui vẻ, cái này vẫn có chút tác dụng, “Ngươi biết Tinh Minh không?”
Mạc Sơn lắc đầu.
“Đại nguyên giới?”
Mạc Sơn như trước lắc đầu.
Xem ra ý nghĩ có chút hão huyền rồi, vẫn là phải chính mình đối mặt.
Một hồi cảm giác suy yếu truyền đến, Vương Mãnh cảm thấy một hồi mơ hồ, Đoạn Thiên Nhai bắt đầu tiêu tán...
Mở mắt ra, phát hiện mình vẫn như trước ở trong phòng của mình.
Vỗ vỗ cái trán, tuy nhiên không có phát hiện thần cách rốt cuộc có chỗ lợi gì, nhưng ít ra không có nằm yên một chỗ giống như trước, chậm rãi nếm thử cuối cùng cũng có thể tìm được phương pháp sử dụng.
Đầu tiên là phải sinh tồn
Người của Thiên Tâm bảo cũng không có tới làm khó, Thiên Tâm lão tổ hiện tại muốn đau đầu chính là liên minh của bát đại bảo.
Khi biết rõ Thiên Tâm bảo đầu phục Vạn Ma Giáo, tất cả những bảo khác cũng đều ào ào bắt đầu tìm thế lực đầu nhập vào, bát đại bảo liên minh y nguyên tồn tại rất nhiều vấn đề đau đầu. Ít nhất, trước khi Vạn Ma Giáo thật sự đánh bại Tam đại tông, còn không có hiệu lệnh được lực lượng của thiên hạ.
Chỉ là tam đại tông cũng không có cho Vạn Ma Giáo cũng đủ cho lực đáp lại, coi như là một việc đáng vui mừng, về phần mẹ con Dương Dĩnh, Thiên Tâm bảo cũng mặc kệ rồi, cũng không cần vạch mặt với Thánh Đường ngay trong lúc này.
Chỉ có điều Long Hỉ Long Khánh huynh đệ nghĩ cái gì khác thì đó lại là một việc khác rồi.
Vương Mãnh nào có thời gian cân nhắc suy nghĩ của những này tiểu lâu la này, Dương Khanh Tư được thu xếp ở Thông Minh thành, cách Thánh Đường khá gần, hơn nữa hiện tại thế cục bức bách, thánh đường cũng tăng mạnh khống chế với các thành thị người tu chân chung quanh..
Vương Mãnh cùng Dương Dĩnh thì chính là về tới Lôi Quang đường, cách xa nhau một thời gian ngắn mọi người gặp mặt tự nhiên là mừng rỡ như điên.
Trong khoảng thời gian Vương Mãnh không ở đây, thánh đường chín phần đường cũng đã xảy ra biến hóa không nhỏ. Lôi Quang đường lớn mạnh gấp đôi có thừa, làm Hồ Tĩnh bề bộn nhiều lắm rồi. Nhưng quá trình này là tốt, phải củng cố thành quả thắng lợi, về sau Lôi Quang đường chính là đệ nhất Phân đường rồi, phải có đủ thực lực xứng đôi với địa vị của mình, mà vấn đề này cũng không phải một lần là xong. Đệ tử Lôi Quang đường cũng biết, đây cơ hồ là một mình Vương Mãnh khiêng cả Lôi Quang đường tiến lên lấy được vinh quang. Mà bây giờ muốn bảo vệ vinh quang, phải nhờ vào mọi người cùng nhau cố gắng.
Tác Minh đại triển thân thủ, làm một đống đồ ăn ngon, Vương Mãnh cũng không thiếu được việc cùng mọi người cùng nhau ăn uống thả cửa một chầu. Chu Phong cũng cho hắn vài ngày nghỉ ngơi, gấp mấy cũng không tiếc mấy ngày nay.
“Mãnh ca, ta gần đây đúng là lại có tinh tiến, rất nhanh đuổi kịp ngươi rồi!”
Trương mập mạp vui tươi hớn hở nói, hắn ăn được mãnh liệt, Cầu Cầu ở bên cạnh khẩu vị cũng không kém.
“Chỉ biết chém gió thành bão.” Hồ Tĩnh không lưu lại cho Trương mập mạp chút mặt mũi nào cả.
“Tĩnh Tĩnh, đừng có đả kích ta được không, ta đây gọi là tạo nên mục tiêu.”
“Ngươi thành thật một chút cho ta là được, chuyên tâm tu luyện, không cần phải cả ngày nghĩ đến cùng các sư muội trao đổi tâm đắc!”
Liễu My hung dữ trừng mắt nhìn Trương mập mạp, lôi kéo tay Dương Dĩnh, “Dĩnh muội muội, ta đã nói với ngươi, nam nhân không có một người tốt. Nhất là hai huynh đệ này, vốn tưởng rằng mập mạp này đáng tin cậy một chút, vừa về đến là bắt đầu chú ý tới các sư muội khác, sợ người khác không biết hắn là Trương đại chân nhân !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.