Thánh Đường

Chương 248: Mới đến.

Khô Lâu Tinh Linh

19/03/2013



Trương mập mạp kêu lên một tiếng oan uổng: “Mi Mi, oan uổng quá mà, ta thân là chủ lực của Lôi Quang đường, lại được Mãnh ca phó thác, đương nhiên muốn nghiêm khắc với đệ tử mới tiến vào chứ sao!”

“Thật không, vậy sao ngươi chỉ để ý tới nữ đệ tử, còn lại nam đệ tử đều ném cho Chu sư huynh đây!”

Liễu My mắt liếc Trương mập mạp.

“Khục khục, có cái này sao, chỉ là vô tình mà thôi, đúng không, Chu sư huynh?”

Trương Tiểu Giang hướng về phía Chu Khiêm nháy mắt ra hiệu, Chu Khiêm hiện tại đã gia nhập Chu gia, thành một trong những đối tượng được Chu gia trọng điểm bồi dưỡng.

“Ah, cái gì cơ! Tác Minh, món ăn của ngươi nướng thật không tồi.”

Loại chuyện như thế này, lão bánh quẩy Chu Khiêm đương nhiên là giả bộ hồ đồ rồi.

“Thấy không, tiểu tử này lại từ chối, đây là huynh đệ, tuyệt đối không thể buông lỏng!”

Dương Dĩnh liếc nhìn Vương Mãnh bằng ánh mắt đầy hàm ý, hai người ánh mắt một đôi, hết thảy đều không cần phải nói gì.

Liễu My không chịu được mà nói “Vương Mãnh, ngươi có phải là luyện qua cái yêu pháp gì không vậy, sao có thể làm cho Dĩnh muội muội mê thành như vậy, yêu nghiệt à!”

Liễu My quả thực không còn gì để nói, Mã Điềm Nhi là như thế này, Dương Dĩnh cũng là như thế này, người này cũng chỉ là hai cái bả vai khiêng một cái đầu, có tốt như vậy sao?

“Mi Mi, ngươi phải tin tưởng ở giữa thiên địa này có tồn tại Hạo Nhiên Chính Khí, gần đèn thì sáng, ta là tuyệt đối chính nhân quân tử!”

Trương mập mạp hiên ngang lẫm liệt nói, Liễu My thật sự tức người này quá rồi, bắt đầu truy đuổi đánh nhau, hào khí càng thêm náo nhiệt.

Tác Minh rất vui vẻ, mọi người thích ăn mấy món ăn hắn nấu, chính là tán thưởng lớn nhất đối với hắn, nếu có một ngày có thể mở được một cái nhà hàng cũng không tệ.

Chu Khiêm cuối cùng cũng là đang lăn lộn rồi, hắn vẫn là một lão đạo khéo đưa đẩy như trước, nhưng đã không phải là Chu Khiên không có gan dám đảm đương mọi việc như trước kia nữa.

Hồ Tĩnh có lẽ vẫn là trước sau như một, chăm chú tỉnh táo, nắm giữ lấy đại cục đâu vào đấy. Trương Tiểu Giang tuy nhiên hoạt bát, nhưng có Hồ Tĩnh tại đây, hắn cũng không dám làm chuyện gì quá cả, tiểu tử này ưa thích vui chơi, ưa thích náo nhiệt, nhưng lại là một người đàn ông đích thực.

Lôi Quang đường có tài nguyên khổng lồ, tăng thêm Chu Phong chiếu cố, hắn cũng có thể yên tâm.

Rượu cũng tới lúc kết thúc, mọi người cũng tựu buông ra rồi, Trương mập mạp quần áo đều thiếu chút nữa bị lột sạch. Vương Mãnh cũng không sai biệt lắm, cái gì đó bay đầy trời.

Vương Mãnh triệt để phóng túng một hồi, nhân sinh cuộc sống khó được vài lần say, với hắn mà nói cuộc sống như vậy mỗi một ngày đều đủ trân quý.

Vương Mãnh mơ mơ màng màng mà bị nhấc lên trở về mái nhà tranh của mình, chỉ có điều cái này nhà tranh đã bị sửa chữa đổi mới hoàn toàn, bên trong đúng là đầy đủ mọi thứ. Nơi này đã sớm trở thành “Thánh địa” của Lôi Quang Đường, đệ tử mới nhập môn là muốn tới đây mà chiêm ngưỡng.

Năm đó, Vương Mãnh mệnh ngân 2 tầng, chính là khổ luyện ở nơi này, từng bước một sáng tạo ra kỳ tích.

Không thể không nói, kỳ tích có thể lây mỗi người.

Dương Dĩnh chỉ là lướt qua rồi dừng lại, nàng muốn chiếu cố Vương Mãnh, thánh đường thật sự tốt. Tại tiểu thiên thế giới phân tranh khốc liệt này thì thánh đường quả thực là mọi người có thể tránh gió, ở chỗ này không cần phải lo lắng những công việc phiền lòng kia.

Vương Mãnh nắm chặt lấy tay Dương Dĩnh, ôm Dương Dĩnh vào trong ngực mình nói: “Bảo bối của ta, ta muốn nàng!”

Một đêm tình cảm mãnh liệt triền miên, hai người đều khó bình tâm, Vương Mãnh dường như là muốn đem hòa tan Dương Dĩnh vào trong cơ thể mình vậy.

Ngày hôm sau, Vương Mãnh căn bản mặc kệ những việc vặt ở Lôi Quang đường, chính là đi tới khắp nơi, Đoán Tọa các, đan đỉnh các, đến những nơi mình đã từng tu hành, gặp các huynh đệ, cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.

Sau khi trở về, sắc trời đã tối, Vương Mãnh lôi kéo Dương Dĩnh đi tới bên cạnh linh điền, ngồi ở trên một khối tảng đá xanh, ôm nhau ỉ ôi ngắm trăng sáng.

“Dĩnh nhi, ta phải đi đại nguyên giới.”

Vương Mãnh nói ra.

Dương Dĩnh yên lặng gật đầu.



“Nàng biết sao?” Vương Mãnh có chút kinh ngạc.

“Chu trưởng lão đã nói với ta rồi, Vương Mãnh, ta sẽ chờ chàng. Dương Dĩnh cả đời đều là người của chàng.”

Hai người ôm chặt lấy nhau, Chu Phong đã nói chuyện này với Dương Dĩnh rồi. Vương Mãnh vô luận như thế nào cũng phải đi, không riêng gì vì thánh đường, cũng là vì tất cả các đệ tử thánh đường khác, cũng kể cả nàng, Trương Tiểu Giang, Hồ Tĩnh...

Thánh đường là đại gia đình, chỉ có mỗi người đều phải cố gắng, mới có thể sinh tồn được ở cái thế giới này.

Chu Phong phải làm, đám tổ sư cũng phải làm, Vương Mãnh cũng giống như vậy.

Nếu như Dương Dĩnh muốn chia sẻ, nên hết mọi khả năng đề cao thực lực của mình.

Nàng, Trương Tiểu Giang, lại hoặc Hồ Tĩnh, hiện tại đi đại nguyên giới hoàn toàn là chịu chết, chỉ có thể trở thành gánh nặng của Vương Mãnh.

Dương Dĩnh không muốn làm cho Vương Mãnh lo lắng.

“Dĩnh nhi, ta sẽ không nói lời tạm biệt với Trương mập mạp cùng Hồ Tĩnh, nếu biết rõ ta phải đi, tiểu mập mạp này nhất định sẽ liều lĩnh theo sát.”

“Yên tâm đi, chúng ta sẽ để cho Lôi Quang đường xứng đáng với cái tên đệ nhất đường của mình, chờ ngươi trở về!”

Dương Dĩnh trong lòng đúng là rất muốn nói, nhất định sẽ đi tìm ngươi, một đêm nay Dương Dĩnh đặc biệt chủ động...

Tổng đường, lúc Vương Mãnh đi đến, những người khác cũng đến.

Minh Nhân, Lý Thiên Nhất, Lương Nguyên, Đường Uy... Một người khác quả thực là vượt quá Vương Mãnh dự kiến, dĩ nhiên là Mã Điềm Nhi.

Vương Mãnh mấy ngày nay trở về một mực không có gặp qua Mã Điềm Nhi, vốn muốn đi tìm nàng, nhưng lại cảm thấy duy trì tình huống hiện tại cũng rất tốt, Mã Điềm Nhi nhất định là không muốn gặp hắn, tuy nhiên lại chạm mặt ở nơi này.

“Vương Mãnh, sẽ chờ ngươi.” Minh Nhân cười nói.

“Ha ha, ta biết ngươi nhất định sẽ đi, xem ra ước định của chúng ta có thể hoàn thành ở đại nguyên giới rồi.”

Lý Thiên Nhất nói ra.

Lương Nguyên cùng Đường Uy chỉ là gật gật đầu, bọn hắn cũng không có giao tình gì với Vương Mãnh.

Mã Điềm Nhi mỉm cười.

Lúc này Chu Phong cùng một trưởng giả khô gầy đi tới, “Vương Mãnh, ngồi đi, các ngươi đều đến đông đủ, chắc hẳn cũng biết mục đích của chuyến này, tình huống cụ thể do Khổ Thiện tổ sư nói cho các ngươi.”

Sáu người lập tức ngồi ngay ngắn, lần đầu tiên nhìn thấy tổ sư bên ngoài lục đại tổ sư.

“Đệ tử bái kiến tổ sư.”

Sáu người đứng dậy hành lễ.

Trên khuôn mặt hơi có vẻ già nua của Khổ Thiện lộ ra vẻ tươi cười, hiển nhiên tại đại nguyên giới bên kia không có thảnh thơi như tại thánh đường bên này.

“Đều ngồi xuống đi, chắc hẳn tầm quan trọng cùng tính nguy hiểm của việc này Chu Phong cũng đã nói cho các ngươi rồi. Đại nguyên giới tồn tại là do cao thủ các tiểu thiên thế giới tạo thành, tại đó vô luận Thánh tu, ma tu, tà tu, cũng chỉ là phương thức tu hành khác biệt mà thôi. Các ngươi có thể tin tưởng cũng chỉ có đồng môn đệ tử, ở chỗ này các ngươi chỉ là đồng môn, nhưng đã đến chỗ đó, đó chính chỗ dựa duy nhất của các ngươi trong thời khắc sinh tử, hi vọng các ngươi chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”

Khổ Thiện nói ra.

“Tổ sư đại nhân, ta có một vấn đề.” Đường Uy bỗng nhiên nói ra.

“Nói đi, các ngươi có nghi vấn gì cùng yêu cầu cũng có thể nói ra.”

“Trong chúng ta này đây ai đứng đầu, là Ninh Chí Viễn Đại sư huynh sao?”

Đường Uy nói ra, với hắn mà nói, đại nguyên giới tuyệt đối là cơ hội nghịch chuyển đầu tiên, có lẽ loại địa phương đó mới thích hợp hơn với hắn.



Khổ Thiện mỉm cười, “Tại đó, hết thảy dựa phải vào chính mình, tất cả các thân phận ở thánh đường đều không có tác dụng. Nơi đó chỉ cần tuân theo quy củ của tu chân học viện là được rồi, những thứ khác đến đó trong lòng các ngươi đều sẽ tinh tường.”

Khổ Thiện cùng Chu Phong đều không có giải thích nhiều, xem ra mọi người cũng chỉ có đến đó mới có thể tinh tường.

“Chu Phong, ngươi dẫn bọn hắn đi thôi.”

“Tuân mệnh.”

Chu Phong mang theo sáu người phi hành trên Thánh đường, rất nhanh tiến nhập một mảnh sương mù, sáu người theo sau Chu Phong, tại trong sương mù bay rồi một đoạn thời gian rất dài, đã sớm phân không rõ phương hướng.

Không biết qua bao nhiêu lâu Chu Phong mới khống chế phi hành thuyền đáp xuống phía trên một cái pháp cô độc, chung quanh đều là sương mù, bốn phía như là vực sâu sâu không thấy đáy.

“Nơi này chính là truyền tống trận duy nhất để đi đại nguyên giới.”

Chu Phong nói ra, đến lúc này cũng không cần phải bày ra cái gì mà trưởng lão rồi, Chu Phong thành khẩn nói.

Vương Mãnh đã vụng trộm để khỏa Tiểu Hoàn kia lại cho Dương Dĩnh, ngũ chuyển Linh Tê thì chính là lưu cho Hồ Tĩnh, thân là Lôi Quang đường Đại sư tỷ, nàng cần có một linh thú cường lực hỗ trợ.

Chu Phong nhìn thoáng qua Vương Mãnh, “Chúc các ngươi hết thảy thuận lợi, hi vọng tới chỗ đó, các ngươi sẽ có thể tranh giành một hơi cho thánh đường!”

Nói xong, Chu Phong khởi động trận pháp, đồng thời điều khiển lấy phi hành thuyền bay lên không, hào quang bao phủ sáu người.

Ầm...

Một hồi trời đất quay cuồng, đợi khi mở được mắt ra đã rời khỏi thánh đường rồi.

Cảm giác đầu tiên chính là nguyên lực thuần hậu, chẳng những thuần hậu, cái này nguyên lực phẩm chất rõ ràng tốt hơn nhiều lắm.

Đường Uy hít vào một hơi thật sâu, “Hắc hắc, thậm chí có nơi tốt như thế này, mấy tổ sư bọn họ cũng quá bất công rồi, chỉ để cho một mình Ninh Chí Viễn đến đây chẳng phải là quá lãng phí.”

Sáu người đánh giá chung quanh là một mảnh hoang dã, một rừng rậm liếc trông không đến cuối, đây là cái địa phương quỷ quái gì.

Rồi đột nhiên trong lúc đó, bên cạnh sáu người nhiều hơn một người tuổi còn trẻ, lẳng lặng yên tĩnh đánh giá bọn hắn. Người trẻ tuổi này mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, ánh mắt phi thường yêu dị, nhìn xem sáu người này mà ánh mắt giống như đang nhìn xem động vật trong vườn thú vậy.

Đám người Vương Mãnh cũng lập tức đề phòng.

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Phản ứng thực trì độn nha, xem ra các ngươi chính là đệ tử của Thánh Đường tới tứ phương tiểu thiên giới, chu tước đại lục rồi.”

Người trẻ tuổi xuất ra một cái gì đó trông giống như một quyển trục, nói “Vương Mãnh, Minh Nhân, Lý Thiên Nhất, Đường Uy, Lương Nguyên, Mã Điềm Nhi.”

Nói xong đánh giá sáu người một phen, “Ha ha, không thiếu một người, xem ra phương diện tư chất cũng còn không có trở ngại.”

“Ngươi là ai!” Đường Uy lạnh lùng mà nhìn qua đối thủ, hắn toàn thân đều cảm giác được khí lực, thật muốn hung hăng mà đánh một trận, có thể ở chỗ này tu hành, đợi một thời gian nữa còn không danh chấn thiên hạ sao.

“Chậc chậc, nơi này còn có một người mới tình cảm rất là mãnh liệt nha, nghe cho rõ!”

Không thấy bất luận thân pháp nào cả, người thanh niên áo lam lập tức biến mất, trong khoảnh khắc Đường Uy cũng cảm giác có một cổ lực lượng truyền đến, lập tức đã bị đánh ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, Vương Mãnh cùng Lý Thiên Nhất đồng thời xuất thủ.

Người trẻ tuổi áo lam này thân pháp quỷ mị lần nữa xuất hiện.

“Thật là lợi hại phi ảnh, mọi người chú ý!” Minh Nhân nói ra, vô ý thức xuất kiếm, lúc này mới ý thức được phù kiếm song tu bây giờ đã là bàn tay trần.

Người áo lam không nhịn được mà cười to, “Phi ảnh là cái gì, à, là một loại kỹ năng của các ngươi đi, ha ha, thật không biết trưởng bối nhà các ngươi là nói như thế nào, đưa mấy tên ngu ngốc các ngươi tới đây để tìm chết.”

“Các hạ là ai?” Minh Nhân nói ra, hắn cảm giác được đối phương cũng không có địch ý.

“A a, chỉ có ngươi là người biết chuyện, bản thân Mạc Vô Tranh... Ha ha, các ngươi không cần cau mày, khẳng định chưa nghe nói qua, chúng ta không phải cùng trong một cái tiểu thiên giới. Nhưng mà thánh đường bài danh 186, à, đây chính là tình huống gần như bị đá ra khỏi tu chân học viện.” Mạc Vô Tranh đột nhiên vỗ một cái đầu, nói:

“Ngươi xem ta nói với các ngươi những chuyện không có tác dụng như thế này làm gì nhỉ, nhiệm vụ của ta chính là xác nhận các ngươi đến đông đủ, muốn biết là chuyện gì xảy ra, rất đơn giản, chỉ cần hoàn thành một điều kiện nho nhỏ là được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook