Chương 184: Cuộc chiến bên bờ Đầm
Người Xàm Nhất Vịnh Bắc Bộ
05/10/2019
Càng gần trung tâm Đầm Sương Bạc, sương trang bao phủ càng trở nên dày đặc
hơn, thiên khung càng trở nên tối sầm lại, vòng xoáy hắc vân phía trên
càng trở nên cuộn lại như thể một lỗ đen, từng tia xét như những lôi xà
lẩn khuất trong mây.
Đầm Sương Bạc dần xuất hiện trước mắt của chúng nhân, Tứ Bạch Thú vương án ngữ mỗi người một mặt Đầm, Sương trắng vởn quạnh cơ thể như thể tiên nhân đắc đạo, với mái tóc bạc trắng và bộ y phục mộc mạc đơn giản.
Từ trong sâm lâm từng bóng người cũng lục tục xuất hiện, đó chính là người của Ngũ Tiên Giáo mấy hôm trước đã tiến vào Đầm Sương Bạc, ngoài nhóm người của Tiểu Tuyết và Trung lão thì ba nhóm còn lại được Hai một nữ đẫn đầu.
- Tiểu Thư, Trung Đường chủ hảo ...
- Tiểu Thư, Trung Đường chủ hảo...
....
....
...
Ba nhóm người thấy Tiểu Tuyết và Trung lão xuất hiện thì nháo nhào chắp tay hành lễ từ xa, tiếng nói vang vọng khắp mặt Đầm Sương Bạc.
Tiểu Tuyết khẽ gật đầu đáp lễ, Trung lão thì thành thật hơn chắp tay hoàn lễ lại các phía.
- Diên huynh, Tạ huynh, Kỳ Vân muội hảo....
- Thì ra ngươi là đường chủ, quả nhiên ẩn dấu tu vì chẳng trách thực lực lại cao như vậy.
Lang Vương đối diện với nhóm Trung lão với Tiểu Tuyết, nghe vậy cũng không quá bất ngờ vì hắn cũng đã giao chiến qua nên cũng nhận thấy thực lực của lão có chút không đúng.
- Lang Vương cũng chẳng phải như vậy sao ??? Nếu không phải đã có lần được diện kiến tư thái của người thì rất có thể ta cũng đã bị lừa rồi !!
Trung lão cười nói, hắn đã giao chiến với Lang Vương gần đây, nhưng hai mươi năm trước khi còn là một phó đường chủ hắn đã gặp qua đầu Làng Vương này.
- ah... Ngươi chính là kẻ đi bên cạnh Hà Huấn Minh ??? Hai mươi năm không ngờ đã lên tới mức này.
Lang Vương ngẫm nghĩ một chút mới chợt nhận ra quả là có chút ấn tượng với Trung lão đầu này.
- Lang Vương quá lời, thời gian qua ngươi cũng đã cường mạnh hơn rất nhiều, yêu khí thật khiến người khác lạnh lòng ah.
- Các ngươi lần này tới đây là sai lầm rồi ! Không có Huấn Mình thì nghĩ rằng có thể làm được trò chống gì ??? Quay trở về đi thôi !!
Hầu Vương đánh giá đội ngũ nhân loại này lắc đầu, đưa tay ra hiệu xưa đổi chúng nhân.
Diên Kiều đưa tay sờ chiếc đầu trọc lốc của gã cười cợt:
- hắc.. hắc... Lão hầu lâu không gặp, lão nói như vậy là sai ah, chúng ta không có Giáo Chủ ở đây nhưng các ngươi cũng đâu còn có Ngọc Miên ?? Thấy vì đuổi chúng ta đi thì các ngươi nên dâng lên Tiểu Giao và Độc Châu ra đây, có lẽ sẽ bớt đi chút thiệt hại cho Nguyệt Điện các ngươi..
- Đúng là phế thoại mà, tên đầu gỗ nhà ngươi xem ra lần trước ăn đòn còn chưa đủ, giờ lại có chút thèm côn của Bản Hầu.
- Hắc .. hắc... Nói không biết ngượng mồm, để xem ăn mấy trượng của ta rồi còn phóng được cái rắm nào không ??
Diên Kiều dứt lời Nhật Nguyệt Quyền Trượng xuất hiện nơi tay, hùng hổ quát lớn:
- Các huynh đệ lên giết hết cho ta...
- rõ...
Giáo chúng Ngũ Tiên Giáo nhất tề ứng lời, đạp không này tới đám sương mù dầy đặc trước mặt này không một chút chậm trễ.
Hổ Vương thiết quyền va chạm với nhau cũng không chậm trễ bắn người về phía trước nói lớn:
- huynh đệ Nguyệt Điện lên...
- Không cho phép bất cứ ai làm ảnh hưởng Giáo Vương đột phá... Giết....
Hú... hú .hú....
Gầm... ngầm....
Quạ...quạ...quạ..
....
....
....
Từ trong sương trắng thanh âm yêu thú hỗn loạn vàng lên, từng bóng yêu thú nhảy xổ ra lão về phía Giáo chúng, đủ các loại yêu thú từ bản thể đến vẫn còn nhân hình xuất hiện.
Hai thế lực đâm bổ vào nhau mà chiến, cuộc chiến diễn ra từ trên trời cho xuống đến dưới mặt đất, thành âm binh khí và chạm vang vọng, ánh linh lực đầy màu sắc trong không gian hỗn loạn.
Lang Vương hoá Lang Nhân cao lớn, vuốt lắng sắc bén kết hợp thân pháp nhanh nhẹn liên tục di chuyển tránh né kiếm khí của Trung lão đầu, rồi vuốt sói chém vế phía lão.
Trung lão đầu thân pháp uyển chuyển cùng với kiếm khí chống đỡ, liên tục chuyển đổi luân phiên công thủ, hài hoà.
Hầu Vườn trường côn từng bay đây cũng chính là Triều Lãng Kình Thiên Côn, nhưng hoả hầu cao hơn sơ với Bạch Mao rất nhiều, thế côn liên miên dập dềnh biến ảo.
- Triều Lãng tứ côn..
- Trảm Nguyệt Tiêu Bồng...
Nhật Nguyệt Quyền Trượng trong tay Diên Kiều uy mãnh dùng lực phá côn, không chút thua kém lão hầu về mặt lực lượng, gã này thân thể cũng rất cường hãn ah.
Tạ Mình Tâm chưởng pháp đen nhánh:
- Độc Sa Chưởng...
- Hổ Hình Quyền...
" Ầm"
Hổ Vương tay xuất quyền ứng đối phá tan chưởng pháp, cơ thể hơi lùi vài bước về phía sau, tay hoá quyền thành trảo cào về phía đối thủ không gian xuất hiện bà năm vết rách:
- Hổ Trảo...
- U Minh Khô Lâu...
Mình Tâm tay ra pháp quyết, một Khô lâu xuất hiện chân ngay trước người để chắn hổ trảo, hổ trảo phá nát khô lâu nhưng cũng tiêu tán.
Nữ tử Kỳ Vân xuất đao:
- Huyền Âm Trảm Thiên...
Đao khí hình bán nguyệt xé gió mà đi.
" Keng"
Bạch Nha đôi cánh trắng bao phủ quanh người đón đỡ Đao khí mà trên cánh chỉ để lại một vết mờ, khẽ phất một bên tức thì xuất hiện những chiếc lông vũ trắng muốt bay đi:
- Vũ Tiễn Xuyên Tâm...
- Huyền Âm Bất Phá...
" Phập"
" Phập"
"Phập"
...
..
" Xoẹt"
" Tích.."
" Tóc..."
Kỳ Vân đao pháp vũ động tạo thành một tấm khiên trắng đón đỡ, nhưng vẫn bị một chiếc xông bắn xuyên qua tạo ra trên bờ vai nàng một vết rách xâu hoẵm.
Ở một phía khác Tiêu Tuyết di chuyển nhanh chóng giữa đám yêu thú, tay kiếm tay câu liên tục nhuốm máu hỗ trợ cho giáo chúng.
" Uỳnh"
" Rầm."
...
" Phốc"
Thân thể nàng bị đụng trên không trung cả người bị bay văng ra xa, khi sắp và vào đại thụ nàng liền xoay người đạp chân vào mặt đất bắn người lên cao.
Móc câu trong tay nàng móc vào một cành cây mà trèo người lơ lửng, đưa mắt nhìn về cái tên gây ra vụ và chạm khiến nàng nhốn nháo máu huyết trong người này.
Đó là một đầu Hắc Lang Nhân có đôi mắt ánh kim sắc bén, nó đang giương mắt nhìn nàng, hẳn nhiên hành động của nàng đã khiêu khích nó không nhỏ.
" Phốc"
" Xoẹt"
Hắc Láng người khẽ trùng xuống bắn người về phía Tiểu Tuyết, vuốt lắng sắc bén chém tới.
Tiểu Tuyết thả người rơi xuống chân đạp vào thân cây, cả người nàng phi người nằm ngang trên không bắn về phía khác tránh kịp.
Lộn vài vòng trên không trung thân hình nàng lơ lửng, Hắc Lắng thất thủ cũng đạp không quay trở lại.
- Vô Ảnh Triều Sa chưởng...
Cả người Tiểu Tuyết độc khí toản mát lên không gian phía sau lưng, nàng đưa hữu chưởng về phía trước, một đốc chưởng phát ra mà đi, độc vụ phía sau lưng nàng cũng xuất hiện những độc chưởng nối đuội nhau mà đi.
Hắc Lang hai tay Vuốt sắc đan chéo trước người chém tan độc chưởng lớn, hai tay chém liên hồi phá nát các độc chưởng còn lại, nhưng cơ thể vì vậy mà dần càng lùi về phía sau.
" Tiểu Thư nhân cơ hội tiến vào phía trong đi mọi việc này để ta lo"
" Ân"
Tiểu Tuyết nghe truyền âm của Trung lão truyền đến thì khẽ gật đầu:
- U Minh Sa Vụ...
Thân thể nàng như hoà vào lớp độc vụ mà nhanh chóng bay vế phía trong Đầm nước.
- Mơ tưởng..
- Lang Vương ...còn có ta ở đây cơ mà !!
Lang Vương muốn xoay người rời đi nhưng ngày lập tức bị Trung lão quấn lấy mà giữ lại, hắn tức giận quát lớn với chúng thú:
- Mau ngăn ả lại...
Yêu thú nghe lệnh liền phóng lên ngăn Tiểu Tuyết, nhưng tất cả đều bị giáo chúng Ngũ Tiên Giáo bất chấp ngăn thân mình ra sức kiềm chế.
- Hổ Khiếu Thương Thiên...
...Gầm....Gầm....
Hổ Vương từ xa thấy Tiểu Tuyết thoát khỏi sự ngăn chặn của chúng yêu thú, liền nhờ sự và chạm của Minh Tâm lùi về sau quay người hương về phía nàng, hít một hơi thật sâu khiến lồng ngực căng phồng mà gầm lớn.
Quanh người hắn hư ảnh đầu hổ lớn theo tiếng gầm mà bây đi khiến sương trắng phía mặt hồ tản mát đi một phần.
Tiểu Tuyết tay bấm pháp quyết lẩm bẩm:
- Huyền Sa Thanh Chung...
Một chiếc chúng lớn màu xanh đen bao lấy thân thể nàng, nhưng trước sức tấn công của âm công cường đại khiến Thanh Chúng mờ ảo biến mất, dư âm khiến nàng thất khiếu đã rỉ huyết thân hình loạng choạng trên không trứng.
- Tiểu Thư....
- Tiểu Thư...
- Tiểu Thư....
...
...
...
Từng thanh âm lo lắng gọi tên Tiểu Tuyết, nàng vội lấy ra một viên đan dược nuốt vào miệng mà tiếp tục bay đi.
- Vạn Tiễn Quy Sơn...
Tiếng Bạch Nha Vắng Vọng, những vũ tiễn từ trên không xé rách không gian mà bây tới.
Tiểu Tuyết nhìn Bạch Vũ Tiễn đầy trời, tay liền xuất ra một chiếc quạt lớn, khẽ cắn lưỡi nhổ lên nó rồi hướng lên trời quạt mạnh:
- Phòng Quyển Tàn Vân...
Một cơn gió mạnh từ chiếc quạt thổi bay Vũ Tiễn sang một hướng khác, khuôn mặt Tiểu Tuyết trở nên trắng bệch, mồ hôi đã xuất hiện những giọt lớn khiến mái tóc đã hơi bết lại.
Nàng cắn răng đạp không này đi..
- Hắc huynh đệ... Chúng ta còn đợi đến bao giờ mới ra tay ???
Lang Thiếu cùng Gióng và chúng thú ẩn nấp phía xa, nhìn đồng loại đang điên cuồng chiến đấu mà bứt rứt chân tay, liền hướng Gióng hỏi ý kiến.
Họ đã đến đây từ lúc chiến đấu bắt đầu nhưng Gióng lại bảo họ chờ thời cơ, nhưng chiến đấu ngày càng trở nên thảm liệt khiến máu nóng trong cơ thể trở nên cuộn trào..
Gióng nhìn chiến trường hỗn loạn giữa người và thú trước mặt này tâm trạng cũng không khỏi bốc lên chiến ý, thấy mấy đầu thú sắp chịu không nổi rồi thì gật đầu:
- Được rồi ! Lang thiếu, Hầu Ca hai huynh cùng những người khác hỗ trợ mọi người, còn nữ nhân đó để ta ngăn lại.
- nhưng tu vi ả ta... Huynh đệ có đối phó được không ???
- Yên tâm... Nữ nhân đó đã bị trọng thương, sức lực chẳng còn bao đâu.
- Tốt, vậy nhờ huynh đệ... Chúng ta đi...
Gừ....
....
Gừ....
Khẹc....
....
Khẹc.....
....
Hú.... Hú...hú...
Nhị thú dứt lời toàn thân bành trướng biến hoá hình thái chiến đấu cao nhất, cùng với chúng thú nhảy ra ngoài tham dự vào vòng chiến.
Gióng nhìn chúng thú một chút liền không chậm trễ, thân thể Hắc Viên liền Đằng không trên thiên khung, khẽ đưa ngón tay:
- Kim Tình Chỉ ...
Một tia sáng vàng từ ngón tay bắn nhanh về phía Tiểu Tuyết.
Sau lưng Gióng Hắc Thiết Sí được bao trùng bởi những ngọn hoả diễm, Hắc sí vỗ mạnh cả người như một mũi tên đen bắn đi.
Tiểu Tuyết chân cơ thể bỗng khựng lại vì phát hiện sự nguy hiểm ở phía sau liền đổi hướng người bay sang hướng khác, vệt sáng vàng xoẹt qua mặt nàng đâm thẳng vào làn sương.
Nàng khẽ vỗ ngực lớn thở phào, nhưng bỗng chốc một Hắc hầu xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng giật bắn mình:
- Huyền Sa Chưởng..
- Liệt Hoả Chưởng...
Chưởng đối chưởng hai người bị bắn lại phía sau, Tiểu Tuyết bị đẩy lại phía bên ngoài còn Hắc Hầu thì thân thể bị sương trắng che phủ, chỉ còn thấy thân thể to lớn lờ mờ trong sương với đôi cánh hoả diễm đung đưa.
- Tiểu Tuyết... Nàng quay trở lại đi, đừng tiếp tục tiến vào trong làm gì.
- Ngươi là ai ????
Tiểu Tuyết nghi hoặc nhìn thân hình mờ ảo trong sương đó, nàng không có ấn tượng gì về Hắc Viên này, sao hắn lại có thể biết nàng ????
" Uỳnh"
" Uỳnh"
Thiên Kiếp dường như đã tích tụ đến cực hạn, một tia sét lớn đâm xuống từ giữa vòng hắc vân trên không trung, như thể lôi phạt bổ xuống trung tâm Đầm Sương Bạc, vụ và chạm khiến kình phong lớn phát ra đẩy lùi sương trắng và cả hai người.
Tiểu Tuyết đôi mắt mơ hồ lơ lửng bay về phía xa, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là một khuôn mặt Hắc Viên đen kịt với một đôi mắt đỏ rực như hoả diễm, nàng đang nằm trong tay đầu yêu thú này.
Đầm Sương Bạc dần xuất hiện trước mắt của chúng nhân, Tứ Bạch Thú vương án ngữ mỗi người một mặt Đầm, Sương trắng vởn quạnh cơ thể như thể tiên nhân đắc đạo, với mái tóc bạc trắng và bộ y phục mộc mạc đơn giản.
Từ trong sâm lâm từng bóng người cũng lục tục xuất hiện, đó chính là người của Ngũ Tiên Giáo mấy hôm trước đã tiến vào Đầm Sương Bạc, ngoài nhóm người của Tiểu Tuyết và Trung lão thì ba nhóm còn lại được Hai một nữ đẫn đầu.
- Tiểu Thư, Trung Đường chủ hảo ...
- Tiểu Thư, Trung Đường chủ hảo...
....
....
...
Ba nhóm người thấy Tiểu Tuyết và Trung lão xuất hiện thì nháo nhào chắp tay hành lễ từ xa, tiếng nói vang vọng khắp mặt Đầm Sương Bạc.
Tiểu Tuyết khẽ gật đầu đáp lễ, Trung lão thì thành thật hơn chắp tay hoàn lễ lại các phía.
- Diên huynh, Tạ huynh, Kỳ Vân muội hảo....
- Thì ra ngươi là đường chủ, quả nhiên ẩn dấu tu vì chẳng trách thực lực lại cao như vậy.
Lang Vương đối diện với nhóm Trung lão với Tiểu Tuyết, nghe vậy cũng không quá bất ngờ vì hắn cũng đã giao chiến qua nên cũng nhận thấy thực lực của lão có chút không đúng.
- Lang Vương cũng chẳng phải như vậy sao ??? Nếu không phải đã có lần được diện kiến tư thái của người thì rất có thể ta cũng đã bị lừa rồi !!
Trung lão cười nói, hắn đã giao chiến với Lang Vương gần đây, nhưng hai mươi năm trước khi còn là một phó đường chủ hắn đã gặp qua đầu Làng Vương này.
- ah... Ngươi chính là kẻ đi bên cạnh Hà Huấn Minh ??? Hai mươi năm không ngờ đã lên tới mức này.
Lang Vương ngẫm nghĩ một chút mới chợt nhận ra quả là có chút ấn tượng với Trung lão đầu này.
- Lang Vương quá lời, thời gian qua ngươi cũng đã cường mạnh hơn rất nhiều, yêu khí thật khiến người khác lạnh lòng ah.
- Các ngươi lần này tới đây là sai lầm rồi ! Không có Huấn Mình thì nghĩ rằng có thể làm được trò chống gì ??? Quay trở về đi thôi !!
Hầu Vương đánh giá đội ngũ nhân loại này lắc đầu, đưa tay ra hiệu xưa đổi chúng nhân.
Diên Kiều đưa tay sờ chiếc đầu trọc lốc của gã cười cợt:
- hắc.. hắc... Lão hầu lâu không gặp, lão nói như vậy là sai ah, chúng ta không có Giáo Chủ ở đây nhưng các ngươi cũng đâu còn có Ngọc Miên ?? Thấy vì đuổi chúng ta đi thì các ngươi nên dâng lên Tiểu Giao và Độc Châu ra đây, có lẽ sẽ bớt đi chút thiệt hại cho Nguyệt Điện các ngươi..
- Đúng là phế thoại mà, tên đầu gỗ nhà ngươi xem ra lần trước ăn đòn còn chưa đủ, giờ lại có chút thèm côn của Bản Hầu.
- Hắc .. hắc... Nói không biết ngượng mồm, để xem ăn mấy trượng của ta rồi còn phóng được cái rắm nào không ??
Diên Kiều dứt lời Nhật Nguyệt Quyền Trượng xuất hiện nơi tay, hùng hổ quát lớn:
- Các huynh đệ lên giết hết cho ta...
- rõ...
Giáo chúng Ngũ Tiên Giáo nhất tề ứng lời, đạp không này tới đám sương mù dầy đặc trước mặt này không một chút chậm trễ.
Hổ Vương thiết quyền va chạm với nhau cũng không chậm trễ bắn người về phía trước nói lớn:
- huynh đệ Nguyệt Điện lên...
- Không cho phép bất cứ ai làm ảnh hưởng Giáo Vương đột phá... Giết....
Hú... hú .hú....
Gầm... ngầm....
Quạ...quạ...quạ..
....
....
....
Từ trong sương trắng thanh âm yêu thú hỗn loạn vàng lên, từng bóng yêu thú nhảy xổ ra lão về phía Giáo chúng, đủ các loại yêu thú từ bản thể đến vẫn còn nhân hình xuất hiện.
Hai thế lực đâm bổ vào nhau mà chiến, cuộc chiến diễn ra từ trên trời cho xuống đến dưới mặt đất, thành âm binh khí và chạm vang vọng, ánh linh lực đầy màu sắc trong không gian hỗn loạn.
Lang Vương hoá Lang Nhân cao lớn, vuốt lắng sắc bén kết hợp thân pháp nhanh nhẹn liên tục di chuyển tránh né kiếm khí của Trung lão đầu, rồi vuốt sói chém vế phía lão.
Trung lão đầu thân pháp uyển chuyển cùng với kiếm khí chống đỡ, liên tục chuyển đổi luân phiên công thủ, hài hoà.
Hầu Vườn trường côn từng bay đây cũng chính là Triều Lãng Kình Thiên Côn, nhưng hoả hầu cao hơn sơ với Bạch Mao rất nhiều, thế côn liên miên dập dềnh biến ảo.
- Triều Lãng tứ côn..
- Trảm Nguyệt Tiêu Bồng...
Nhật Nguyệt Quyền Trượng trong tay Diên Kiều uy mãnh dùng lực phá côn, không chút thua kém lão hầu về mặt lực lượng, gã này thân thể cũng rất cường hãn ah.
Tạ Mình Tâm chưởng pháp đen nhánh:
- Độc Sa Chưởng...
- Hổ Hình Quyền...
" Ầm"
Hổ Vương tay xuất quyền ứng đối phá tan chưởng pháp, cơ thể hơi lùi vài bước về phía sau, tay hoá quyền thành trảo cào về phía đối thủ không gian xuất hiện bà năm vết rách:
- Hổ Trảo...
- U Minh Khô Lâu...
Mình Tâm tay ra pháp quyết, một Khô lâu xuất hiện chân ngay trước người để chắn hổ trảo, hổ trảo phá nát khô lâu nhưng cũng tiêu tán.
Nữ tử Kỳ Vân xuất đao:
- Huyền Âm Trảm Thiên...
Đao khí hình bán nguyệt xé gió mà đi.
" Keng"
Bạch Nha đôi cánh trắng bao phủ quanh người đón đỡ Đao khí mà trên cánh chỉ để lại một vết mờ, khẽ phất một bên tức thì xuất hiện những chiếc lông vũ trắng muốt bay đi:
- Vũ Tiễn Xuyên Tâm...
- Huyền Âm Bất Phá...
" Phập"
" Phập"
"Phập"
...
..
" Xoẹt"
" Tích.."
" Tóc..."
Kỳ Vân đao pháp vũ động tạo thành một tấm khiên trắng đón đỡ, nhưng vẫn bị một chiếc xông bắn xuyên qua tạo ra trên bờ vai nàng một vết rách xâu hoẵm.
Ở một phía khác Tiêu Tuyết di chuyển nhanh chóng giữa đám yêu thú, tay kiếm tay câu liên tục nhuốm máu hỗ trợ cho giáo chúng.
" Uỳnh"
" Rầm."
...
" Phốc"
Thân thể nàng bị đụng trên không trung cả người bị bay văng ra xa, khi sắp và vào đại thụ nàng liền xoay người đạp chân vào mặt đất bắn người lên cao.
Móc câu trong tay nàng móc vào một cành cây mà trèo người lơ lửng, đưa mắt nhìn về cái tên gây ra vụ và chạm khiến nàng nhốn nháo máu huyết trong người này.
Đó là một đầu Hắc Lang Nhân có đôi mắt ánh kim sắc bén, nó đang giương mắt nhìn nàng, hẳn nhiên hành động của nàng đã khiêu khích nó không nhỏ.
" Phốc"
" Xoẹt"
Hắc Láng người khẽ trùng xuống bắn người về phía Tiểu Tuyết, vuốt lắng sắc bén chém tới.
Tiểu Tuyết thả người rơi xuống chân đạp vào thân cây, cả người nàng phi người nằm ngang trên không bắn về phía khác tránh kịp.
Lộn vài vòng trên không trung thân hình nàng lơ lửng, Hắc Lắng thất thủ cũng đạp không quay trở lại.
- Vô Ảnh Triều Sa chưởng...
Cả người Tiểu Tuyết độc khí toản mát lên không gian phía sau lưng, nàng đưa hữu chưởng về phía trước, một đốc chưởng phát ra mà đi, độc vụ phía sau lưng nàng cũng xuất hiện những độc chưởng nối đuội nhau mà đi.
Hắc Lang hai tay Vuốt sắc đan chéo trước người chém tan độc chưởng lớn, hai tay chém liên hồi phá nát các độc chưởng còn lại, nhưng cơ thể vì vậy mà dần càng lùi về phía sau.
" Tiểu Thư nhân cơ hội tiến vào phía trong đi mọi việc này để ta lo"
" Ân"
Tiểu Tuyết nghe truyền âm của Trung lão truyền đến thì khẽ gật đầu:
- U Minh Sa Vụ...
Thân thể nàng như hoà vào lớp độc vụ mà nhanh chóng bay vế phía trong Đầm nước.
- Mơ tưởng..
- Lang Vương ...còn có ta ở đây cơ mà !!
Lang Vương muốn xoay người rời đi nhưng ngày lập tức bị Trung lão quấn lấy mà giữ lại, hắn tức giận quát lớn với chúng thú:
- Mau ngăn ả lại...
Yêu thú nghe lệnh liền phóng lên ngăn Tiểu Tuyết, nhưng tất cả đều bị giáo chúng Ngũ Tiên Giáo bất chấp ngăn thân mình ra sức kiềm chế.
- Hổ Khiếu Thương Thiên...
...Gầm....Gầm....
Hổ Vương từ xa thấy Tiểu Tuyết thoát khỏi sự ngăn chặn của chúng yêu thú, liền nhờ sự và chạm của Minh Tâm lùi về sau quay người hương về phía nàng, hít một hơi thật sâu khiến lồng ngực căng phồng mà gầm lớn.
Quanh người hắn hư ảnh đầu hổ lớn theo tiếng gầm mà bây đi khiến sương trắng phía mặt hồ tản mát đi một phần.
Tiểu Tuyết tay bấm pháp quyết lẩm bẩm:
- Huyền Sa Thanh Chung...
Một chiếc chúng lớn màu xanh đen bao lấy thân thể nàng, nhưng trước sức tấn công của âm công cường đại khiến Thanh Chúng mờ ảo biến mất, dư âm khiến nàng thất khiếu đã rỉ huyết thân hình loạng choạng trên không trứng.
- Tiểu Thư....
- Tiểu Thư...
- Tiểu Thư....
...
...
...
Từng thanh âm lo lắng gọi tên Tiểu Tuyết, nàng vội lấy ra một viên đan dược nuốt vào miệng mà tiếp tục bay đi.
- Vạn Tiễn Quy Sơn...
Tiếng Bạch Nha Vắng Vọng, những vũ tiễn từ trên không xé rách không gian mà bây tới.
Tiểu Tuyết nhìn Bạch Vũ Tiễn đầy trời, tay liền xuất ra một chiếc quạt lớn, khẽ cắn lưỡi nhổ lên nó rồi hướng lên trời quạt mạnh:
- Phòng Quyển Tàn Vân...
Một cơn gió mạnh từ chiếc quạt thổi bay Vũ Tiễn sang một hướng khác, khuôn mặt Tiểu Tuyết trở nên trắng bệch, mồ hôi đã xuất hiện những giọt lớn khiến mái tóc đã hơi bết lại.
Nàng cắn răng đạp không này đi..
- Hắc huynh đệ... Chúng ta còn đợi đến bao giờ mới ra tay ???
Lang Thiếu cùng Gióng và chúng thú ẩn nấp phía xa, nhìn đồng loại đang điên cuồng chiến đấu mà bứt rứt chân tay, liền hướng Gióng hỏi ý kiến.
Họ đã đến đây từ lúc chiến đấu bắt đầu nhưng Gióng lại bảo họ chờ thời cơ, nhưng chiến đấu ngày càng trở nên thảm liệt khiến máu nóng trong cơ thể trở nên cuộn trào..
Gióng nhìn chiến trường hỗn loạn giữa người và thú trước mặt này tâm trạng cũng không khỏi bốc lên chiến ý, thấy mấy đầu thú sắp chịu không nổi rồi thì gật đầu:
- Được rồi ! Lang thiếu, Hầu Ca hai huynh cùng những người khác hỗ trợ mọi người, còn nữ nhân đó để ta ngăn lại.
- nhưng tu vi ả ta... Huynh đệ có đối phó được không ???
- Yên tâm... Nữ nhân đó đã bị trọng thương, sức lực chẳng còn bao đâu.
- Tốt, vậy nhờ huynh đệ... Chúng ta đi...
Gừ....
....
Gừ....
Khẹc....
....
Khẹc.....
....
Hú.... Hú...hú...
Nhị thú dứt lời toàn thân bành trướng biến hoá hình thái chiến đấu cao nhất, cùng với chúng thú nhảy ra ngoài tham dự vào vòng chiến.
Gióng nhìn chúng thú một chút liền không chậm trễ, thân thể Hắc Viên liền Đằng không trên thiên khung, khẽ đưa ngón tay:
- Kim Tình Chỉ ...
Một tia sáng vàng từ ngón tay bắn nhanh về phía Tiểu Tuyết.
Sau lưng Gióng Hắc Thiết Sí được bao trùng bởi những ngọn hoả diễm, Hắc sí vỗ mạnh cả người như một mũi tên đen bắn đi.
Tiểu Tuyết chân cơ thể bỗng khựng lại vì phát hiện sự nguy hiểm ở phía sau liền đổi hướng người bay sang hướng khác, vệt sáng vàng xoẹt qua mặt nàng đâm thẳng vào làn sương.
Nàng khẽ vỗ ngực lớn thở phào, nhưng bỗng chốc một Hắc hầu xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng giật bắn mình:
- Huyền Sa Chưởng..
- Liệt Hoả Chưởng...
Chưởng đối chưởng hai người bị bắn lại phía sau, Tiểu Tuyết bị đẩy lại phía bên ngoài còn Hắc Hầu thì thân thể bị sương trắng che phủ, chỉ còn thấy thân thể to lớn lờ mờ trong sương với đôi cánh hoả diễm đung đưa.
- Tiểu Tuyết... Nàng quay trở lại đi, đừng tiếp tục tiến vào trong làm gì.
- Ngươi là ai ????
Tiểu Tuyết nghi hoặc nhìn thân hình mờ ảo trong sương đó, nàng không có ấn tượng gì về Hắc Viên này, sao hắn lại có thể biết nàng ????
" Uỳnh"
" Uỳnh"
Thiên Kiếp dường như đã tích tụ đến cực hạn, một tia sét lớn đâm xuống từ giữa vòng hắc vân trên không trung, như thể lôi phạt bổ xuống trung tâm Đầm Sương Bạc, vụ và chạm khiến kình phong lớn phát ra đẩy lùi sương trắng và cả hai người.
Tiểu Tuyết đôi mắt mơ hồ lơ lửng bay về phía xa, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là một khuôn mặt Hắc Viên đen kịt với một đôi mắt đỏ rực như hoả diễm, nàng đang nằm trong tay đầu yêu thú này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.