Chương 167: Diệt sát
Người Xàm Nhất Vịnh Bắc Bộ
01/01/2019
Bình minh hiện hữu trong sương sớm, trên lá cỏ còn đọng những giọt long
lanh, ánh nắng chiếu qua khiến chúng trở thành những hạt ngọc trời đẹp
đẽ.
Tiểu Thanh cuộn tròn dấu mình dưới tán cây, đầu ngỏng dậy ngó nghiêng về đối tượng của mình, khẽ lắc đầu đung đưa như theo nhịp còi của người khiển xà trên phố.
Trong hang động phía dưới hai người Vương Doãn cũng vừa mở mắt sau một đêm dài đả toạ, trên mặt Vương Doãn lúc này đã bớt chút tái so với trước đây.
- Vương huynh, chúng ta nên lên đường thôi!
Viên Hoè bước ra cửa hang dõi mắt nhìn sắc trời nói lại.
Khẽ phủi chút bụi trên y phục, Vương Doãn gật đầu đứng dậy:
- tốt, chúng ta đi.
Hai người ngự kiếm mà rời đi, Tiểu Thanh thấy vậy cũng di động, một tiểu thanh xà thân thể uốn lượn trên không trung với tốc độ cảm giác như nhàn tản nhưng đôi lúc biến ảo xuất hiện ở một khoảng cách xa rồi lại biến mất.
Cuộc hành trình kéo dài đến giữa trưa mới dừng lại, Vương Doãn hướng Viên Hoè chắp tay:
- Viên huynh từ biệt tại đây, hạnh ngộ.
- hạnh ngộ.
Viên Hoè hoàn lễ đáp lời.
Dứt lời mỗi người một phương mà đi.
Tiểu Thanh nhìn theo hai hướng lẩm bẩm:
- bày vẽ, hạnh với chả hột.
Nàng trầm ngâm đôi chút rồi hướng Vương Doãn đuổi theo, sở dĩ lựa chọn như vậy vì nếu xét thương thế Viên Hoè có chút nặng hơn và một quyền của Thạch Sanh khi trước khiến độc của nàng vẫn còn vương trên người hắn nên hành tung của hắn khó thoát khỏi cảm ứng của nàng.
Đuôi nhỏ khẽ đập nhẹ vào cành cây thân thể nàng phi như một mũi tên xanh trên nền trời, nàng muốn theo dõi một chút mới ra tay vì nếu khoảng cách quá gần dễ gây cho Viên Hoè chú ý, nếu hai người hợp lại thì có chút vướng chân vướng tay.
" kiu" " kiu" " kiu"
Tiếng Ưng cầm xé gió, bay lượn trên dường như nó nhắm vào nàng, nàng thu hồi khí tức lúc này chỉ như một tiểu xà khiến nó chú ý.
Cặp móng vuốt sắc nhọn bổ từ trên không trung xuống hòng quắp lấy con mồi nhưng thân hình nó dừng lại giữa không trung run rẩy bởi ánh mắt liếc xéo.
Tiểu Thanh há miệng chiếc lưỡi đổ hồng ngọ nguậy:
- khè khè...
Độc dường màu xanh như bao trùm lấy Hùng Ưng khiến cát người nó co quắp lại, da thịt xuất hiện từng vết nứt huyết dịch chuyển thành những đường viền xanh nổi cộm.
" bịch" " bịch"
" xào xạc..."
Rơi từ không trung xuống xuyên qua những tán cây rậm rạp làm một mảng rừng oanh động, yêu thú trốn chạy bay tứ tán.
Vương Doãn nghe động dừng chân ngoái nhìn lại:
- ai ra đây???
Chẳng một tiếng đáp lại, thần thức buông mở nhìn tình trạng Hùng Ưng khiến hắn lâm vào giới bị nghi hoặc nhìn quanh, giữa không trung chỉ có một tiểu xà hắn có thể nhìn được băng mắt thường nhưng lại chẳng thể cảm nhận.
Bốn mắt nhìn nhau không gian như tĩnh lặng, chiếc lưỡi nhỏ dường như là thứ còn chuyển động duy nhất.
Tiểu Thanh thân thể uốn lượn bành trướng với tốc độ khủng khiếp, khí tức đẩy lên cao xung quanh khí độc luân chuyển.
Khí tức cường giả khiến muông thú quay người chạy trốn trong hỗn loạn, Vương Doãn bước lùi về phía sau.
Đại xà trước mặt khiến mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ, tuy đánh giá thấp hơn hắn tiểu cấp độ nhưng ranh giới này với yêu thú cường đại khó mà phán đoán, hắn trở nên nghi hoặc nơi này lúc nào xuất hiện Đại yêu cường đại như vậy?? Hắn chắp tay mở lời:
- Đại xà các hạ, tại hạ không biết các hạ có mặt tại đây nếu có gì quấy quả mong các hạ bỏ quá, tại hạ chỉ mượn đường qua lại hi vọng các hạ rộng lượng đừng chấp nhất.
Không một tiếng hồi đáp, khí tức trên người Vương Doãn trôi nổi, phi kiếm vờn quanh cất lời như muốn cảnh tỉnh:
- hai ta cảnh giới không quá sai biệt, nếu động thủ chưa chắc lợi mình thôi thì dĩ hoà vi quý mở cho nhau con đường sáng để trời quang mây tạnh.
Ôm trong lòng hy vọng tránh khỏi giao tranh không cần thiết, hắn cần nhanh chóng trở lại để hồi phục ám thương trong thần trí nếu không tiên đạo khó tiến triển.
Tiểu Thanh đầu xà ngẩng cao, khẽ lắc lưu trong gió khẽ cất lời:
- thiếu nợ trả tiền, mọi việc bản thân gây ra đều cần phải trả giá, đường của người dừng tại đây rồi!
Dứt lời Tiểu Thanh há miệng rộng cặp răng nanh nhọn hoắt mổ về phía Vương Doãn.
- là ngươi.
Vương Doãn nhận ra thanh âm này, chính là của nữ nhân Việt Tông đó độc linh căn thì ra là Xà yêu, biết chuyện chẳng thể nào thương thuyết hắn vội đưa ngang kiếm chặn lại.
Răng nanh bị phi kiếm chặn lại, trong miệng máu của tiểu thanh một chiếc ống như vòi nước bắn ra nọc độc bao trùm lấy Vương Doãn.
Hắn vội đạp không bật người lại phía sau, linh lực trên thân bùng phát bức khí độc ra ngoài.
Kiếm nhận xé gió đáp lại, thân thể di động trên không tránh né đòn đớm của Tiểu Thanh, kiếm nhận sắc bén nhưng va chặm vào xà lân cứng cáp chỉ để lại vết xước mờ.
Tiểu Thanh thân thể uốn lượn nhịp nhàng giảm thiếu sát thương của công kích, thay đổi phương vị trên không vòng quanh Vương Doãn, độc cầu công kích đòn đớp cận thân, đôi như thương nhọn đâm tới lúc như roi lớn quật mạnh.
Vương Doãn tránh nẽ trả đòn sắc bén, nhưng nét mặt càng trở nên biến sắc, tay lập pháp chỉ phi kiếm bay cao tách ra thành nhiều kiếm ảnh bay lượn hắn chỉ tay hét lớn:
- Vạn kiếm quy tông.
Kiếm ảnh bay lượn theo chỉ tay mà phóng đi như muốn cắt nát không gian.
- muốn dụng kiếm với ta??
Tiểu Thanh cất lời miệng há rộng, Xà kiếm từ trong miệng bay ra, độc khí biến ảo thành muôn vàn thanh xà kiếm lơ lửng.
- Vạn độc xuyên tâm kiếm.
Xà kiếm như vũ bão với quy mô chẳng kém cạnh, vạn kiếm đối vạn kiếm như hai cơn lũ va chạm vào nhau mà bùng nổ thành một vụ nổ linh lực.
Phi kiếm đâm vào xà kiếm rồi bật ngửa trở về, hai người thân thể lùi về sau, Tiểu Thanh thân xà lắc lư còn Vương Doãn mặt đỏ rực phun một ngụm tiên huyết kéo dài rực rỡ.
Định trụ lại thân hình Tiểu Thanh tức thì chẳng để hắn nghỉ ngời, đuôi xà quất mạnh:
- Đại xà xuất động.
" bốp"..., " xào xạc... Cách" " ầm ầm..."
Vương Doãn tay ôm ngực thấy đuôi xà quật tới muốn bay người trốn tránh nhưng không kịp, hắn bị quất ngang eo cả người như bao cát bắn từ trên không xuống xuyên qua tán lá cây, người đi nhưng huyết dịch phún như dòng nước hoá thành những cơn mưa đỏ.
Tiểu Thanh hà khối thân đồ sộ tiến lại trước vũng đất lớn.
- khục... Khục... Khục...
Vương Doãn gượng dậy ho sặc sụa, đầu tóc rũ rượi trước ngực hắn huyết dịch đã nhuốm đỏ, hắn lảo đảo quay người bước đi.
Tiểu Thanh thân thể lắc lư rung nhẹ, hoá thành bát đại mãng xà, chúng bò đi quây Vương Doãn lại.
Vương Doãn nghi hoặc nhìn quanh, những thân ảnh như một chẳng phải do linh lực tạo thành hay ảo thuật phân thân, hắn lắc đầu chê kiến thức hạn hẹp cất lời:
- Tiểu thư thực lực kinh nhân, thiết nghĩ dẫu ta còn toàn thịnh cũng khó mà địch lại.
- giờ biết thì cũng đã muộn, ta để các ngươi nhảy nhót chỉ là chúng ta lười quan tâm đến các ngươi nhưng các ngươi lại lòng mang ý xấu, nếu trách thì nên trách thân mà thôi.
Tiểu Thanh chủ thân to lớn tiến lại sau lưng Vương Doãn cất lời, thân thể như một ngọn núi nhỏ che đi ánh mặt trời, dịch độc trên miệng rỏ xuống vang lên những tiếng xì xèo khiến cỏ cây úa tàn.
Vương Doãn chẳng quay lưng mặc kệ những giọt độc làm tan ra lớp y phục ngoài:
- tiểu thư chắc hẳn chẳng thể tha cho một con đường sống, vậy hẳn cho ta được cái kết thống khoái.
Mắt xà ngươi vàng kim lay động thanh âm như suối nguồn êm dịu mê người:
- cái giá ngươi trả ta nhận, hoàng tuyền rộng mở đừng quay đầu, kiếp sau nhớ làm người thiện lương.
Dứt lời Tiểu Thanh há miệng lớn nuốt chửng hắn, như một cục thịt gồ nghề thân thể nàng uốn lượn.
- ực ực...ợ hi hi.. Cảm giác không tệ, từ ngày theo công tử có chút quên, đợi tiêu hoá cục nợ này tu vi tiến triển không ít, đi thôi!
Nàng cười nhẹ lẩm bẩm hướng phương khác mà trườn thân đi, thất đại mãng tiến lại hoà vào làm một.
Nàng để lại sau lưng một đống ngổn ngang, trên đường nàng đi cây cối đổ sạp, hoa lá hoá tro tàn bay trong gió nhẹ.
Thời gian như một bánh xe chẳng hề dừng lại, nắng chiều như bị xua đuổi bởi màn đêm một màu, Viên Hoè ngự kiếm trên nền trời bỗng thấy phía xa ánh lửa lập loè, thấy sương đêm dần nhiều hắn ngẫm nghĩ rồi hướng ánh lửa mà đi.
- có người tới???
Một nam nhân cao lớn khoanh chân bên đống lửa cháy mở thân khoác tấm da hổ chợt mở choàng mắt hướng phương xa cất lời.
Thanh âm của hắn khiến mọi người cũng tỉnh giấc, từng ánh mắt nhìn nhau tay nắm vũ khí đứng dậy cảnh giới.
Nam nhân cao lớn cần thiết kiếm trong lòng có phần lo lắng, khí tức người tới quá thịnh nếu mang ý xấu thì hắn có chạy lúc này cũng không kịp, hắn cất giọng:
- tiền bối là người phương nào?? Không biết Liệt Thú Bạch Hổ có thể giúp gì??
- thì ra là Liệt Thú Bạch Hổ, thân khoác bạch hổ da vậy ngươi hẳn là Vĩnh Kỳ??
Viên Hoè bước tới từ màn đêm giọng nói trầm ổn.
Vĩnh Kỳ thấy người biết tới mình thì cũng không qua kinh ngạc, khi nhìn rõ diện mạo Viên Hoè thì hắn cúi người sâu cười nói:
- thì ra Viên Đà chủ, Viên Tiền bối. Vĩnh Kỳ có lễ.
- Bái kiến tiền bối..
-...
-...
Chúng nhân lục tục hành lễ, Viên Hoè thân một Đà chủ tiếng tăm không nhỏ nên cũng không ít người không biết tới.
Viên Hoè gật đầu:
- bản nhân hữ lễ, đêm khuya thanh vắng chẳng hay có thể bầu bạn??
- đấy là vinh hạnh của chúng tiểu nhân, Viên tiền bối mời.
Vĩnh Kỳ trong lòng thở phào, thiết nghĩ bọn họ chỉ là đội Liệt Sát Thú bình thường không có gì vừa mắt người có tu vi bậc này lại là người không quá xa lạ liền nhiệt thành mời mọc.
Mọi người quây quần bên Đống lửa hồng, cùng trò chuyện đất trời, một con yêu thú lớn được bắc lên quay toả hương thơm ngát.
Tiểu Thanh nép mình trong sâm lâm hướng mắt dõi theo chờ đợi, nàng sau vài lần chuyển hướng đã thu lại hình thể nhỏ, vốn đến đây được một lúc định ra tay nhưng phát hiện đám người này đành thôi.
Liệt Thú Bạch Hổ xuất hiện vừa hợp ý nàng, có nhân chứng chẳng phải sẽ vui hơn?? Nàng cất tiếng rít nhỏ trong đêm lạnh, từng tiếng đáp lại như hưởng ứng lời mời gọi khiến cả sâm lâm như chuyển động.
- chuyện gì thế??
- không lẽ thú triều?
- tất cát cẩn thận...
Từng tiếng nói dồn dập Viên Hoè cùng từng người đứng dậy nghi hoặc nhìn quanh.
Tiếng chân đạp đất, cây cối ngả nghiêng và chim hót thú rống một góc trời, tất cả tụ hội lại quây đám người Viên Hoè vào giữa, rồi đồng loạt triều bái:
- Bái kiến đại nhân.
- Bái Kiến đại nhân.
...
...
...
Con phát ra nhân thoại con phát ra thú âm kính cẩn chào đón vương giả.
Viên Hoè và đám người Vĩnh Kỳ ngơ ngác nhìn đám thú kinh ngạc, hành động này khiến họ như lạc vào mê võng, đám này vây quanh khiến không tìm thấy lối ra, dưới là tẩu thú trên là phi cầm khí tức yêu thú hùng hồn sao dám dị động.
Cả đám hướng mắt xung quanh xem đại nhân trong lời nói đó là ai mà khiến chúng thú náo động như vậy?
Tiểu Thanh cười nhẹ trong lòng, thân hình hoá lớn từ xa nhẹ trườn lại trung tâm, yêu thú rẽ đường kính cẩn, yêu xà cất tiếng rít khẽ khẽ bám theo xung quanh nàng như thể nàng là triều thần.
Đầu ngẩng cao trên đỉnh đầu nàng một vòng lân nổi ánh vàng kim như vương miện, chúng thú càng thêm cung kính phục thân.
Đại Thanh Xà mới xuất hiện này khí tức cường đại khiến Vĩnh Kỳ và đồng đội ướt một mảng lưng, khí tức không kém so với Viên Hoè không kém nhưng mang theo áp lực yêu khí nồng đậm.
Viên Hoè cũng kinh ngạc không kém, đại thú như vậy chưa phải hắn chưa từng thấy thậm chí hắn còn gặp con cường đại hơn ít nhiều nhưng lúc này khí tức này đúng là vương giả cao cao tại thượng.
- đứng dậy đi, lần đầu tới nơi này các ngươi chào đón như vậy ta rất hài lòng.
Tiểu Thanh gật đầu hơi thay đổi thanh âm tỏ ý hài lòng với hành động này của chúng thú.
- Xà Vương hạ cố tới đây tiếp đón người là bổn phận của chúng tiểu nhân, không thể nghênh đón từ xa xin Xà Vương thứ tội.
- Xà Vương để tạ lỗi, chúng tiểu nhân xin dâng người mấy nhân loại này làm lễ.
- đúng vậy, mong Xà Vương nhận lấy.
Mấy yêu thú đứng đầu mong mỏi đáp lời hận như quá chậm trễ.
Xà Vương lấy mạng mình để tạ lỗi?? Thanh âm rót vào tai mấy nhân loại ở đây như tiếng chuông báo tử, nhìn nhau không nói nên lời.
Viên Hoè tiến bước chắp tay:
- Xà Vương, chư vị lễ lạt chỉ cần một đây là dịp vui không nên động binh đao.
- Xà Vương nghĩ thế nào??
Yêu thú cầm đầu nghe vậy hướng Tiểu Thanh dò ý hỏi.
Tiểu Thanh ra chiều suy nghĩ một hồi gật đầu:
- nhân loại ngươi nói cũng đúng, huyết tanh cũng phải tuỳ khi, ta sẽ giữ lại một người trong các ngưoi còn những người khác có thể ra về.
Ánh mắt nhìn về đối phương mắt đầu thay đổi, đứng giữa lựa chọn sống và chết khiến người ta trở nên khác biệt.
"xoeng.."
- một người trong các ngươi tự động ở lại đi, gia thân các ngươi ta sẽ bù đắp xứng đáng.
Viên Hoè rút kiếm chỉ vào đám người Vĩnh Kỳ cho chúng lựa chọn.
Vĩnh Kỳ nhìn lưỡi kiếm chỉ trước mặt mình, ngoái nhìn các huynh đệ từng vào sinh ra tử cười nói:
- các huynh đệ, trở về nói với Hiên Hiên ta có lỗi với nàng. Mọi người đi đi, Tiền bối mong người giữ lời.
- tốt.
- đại ca không được, để ta người cùng các huynh đệ khách trở về đi.
- để ta.
- để ta..
- đừng tranh nữa để ta, người làm đại ca như ta đây là trách nhiệm ta nên làm, chỉ mong kiếp sau chúng ta tiếp tục được làm huynh đệ.
- không, sao lại phải là chúng ta?? Sao không phải Viên Hoè hắn???
- đúng vậy..
- đại ca...
- Xà Vương, mong người tha cho chúng ta chính hắn nghĩ ra điều này vậy người hãy chọn hắn đi.
Liệt Thú Bạch Hổ báo loạn một trang tranh dành, rồi hướng về Viên Hoè xỉa xói.
" xoẹt"
Viên Hoè tức mình kiếm chỉ hướng tên vừa nói chém tới.
" keng" " keng"
Thiết Kiếm vừa vặn đón đỡ, Vĩnh Kỳ chặn lại nhìn Viên Hoè ánh mắt có sự ghét bỏ không ít.
- Viên Hoè, Vĩnh Kỳ ta nói thì sẽ làm, ta không cần ngươi bồi thường gì cho thân nhân nhưng nếu muốn động đến huynh đệ ta thì ta có làm ma cung không tha cho ngươi.
- hừ..
Viên Hoè hừ nhẹ, thu kiếm lại.
- đừng ai tranh dành với ta, nếu không người đó không phải là huynh đệ của ta nữa.
Đưa mắt nhìn từng huynh đệ của mình, Vĩnh Kỳ hai tay dâng Thiết Kiếm tiến lại trước Tiểu Thanh, quỳ một gối xuống nói:
- Xà Vương ta nguyện ý ở lại, chỉ mong người đại nhân đại lượng giữ lời nói của mình, cho huynh đệ của ta một con đường sống.
- đại ca..
- đại ca...
...
...
...
Từng người gục xuống gọi tên, bang tay nắm chặt đất sỏi đá khiến huyết dịch chảy dài, nước mắt lưng tròng mà chẳng ai rời đi.
Viên Hoè mặc kệ những người này chắp tay:
- Xà Vương, người đã chọn xong mong Xà Vương giữ lời.
Tiểu Thanh nhìn Vĩnh Kỳ quỳ gối dưới nền đất, thấy những người khác mất mát như vậy lắc đầu:
- ngươi và người của ngươi trở về đi, ta chọn hắn.
Viên Hoè nghe vậy đứng như trời chồng, hắn không hiểu sao cuối cùng lại là mình???
- Xà Vương, sao lại là ta?? Hắn đã tự nguyện sao lại là ta??
Người Liệt Thú Bạch Hổ tiến lại dìu Vĩnh Kỳ đứng dậy nhưng không vội rời đi vì cũng muốn biết tại sao lại như vậy.
Tiểu Thanh:
- chính ngươi là người đưa ra ý kiến này ta đồng ý, nhưng ta cũng không nói là các ngươi tự chọn hay tự nguyện, đây là sân chơi của ta luật của ta, người đưa ra quyết định là ta, qua những hành động của ngươi thì ta chọn ngươi.
- mấy người các ngươi còn không mau rời đi?? Hay muốn ở lại cả??
- Tạ ơn Xà Vương không giết, huynh đệ chúng ta đi. Viên Hoè thứ lỗi rồi!
Vĩnh Kỳ chắp tay tạ ơn, cười lạnh hướng Viên Hoè nói rồi dẫn đầu mấy người khác phá không mà đi.
- không, ta không cam tâm.
Viên Hoè thấy vậy nói lớn, quay đầu bỏ chạy.
- láo xược, mau đứng lại
...
Yêu thú thấy lễ vật chạy trốn liền quát lớn đuổi theo vây hắn lại, chúng không thể mất mặt như vậy được.
Tứ đại yêu thú đón đánh nhưng Viên Hoè cũng không phải quả hồng mềm, hắn như bộc phát lực lượng cường đại nhất đẩy lùi tứ yêu và đám yêu thú khác, hắn hiểu hắn phải rời khỏi đây trước khi kẻ gọi là Xà Vương đó ra tay.
- trở lại đi
" bốp" " rầm... Rầm"
Thanh âm trầm thấp vang lên, một đại thủ lớn xuất hiện trên bầu trời vỗ mạnh xuống đỉnh đầu Viên Hoè, hắn cố gượng nhưng lực lượng quá lớn khiến hắn bị đập bay xuống dưới.
Tiểu Thanh nhìn Viên Hoè thất khiếu trào máu tươi, quỳ dưới nền đất vô vọng hắn cố đứng dậy dường như xương chân đã việc vụn, nàng trở lại nhân hình cất lời:
- ngươi nhận ra ta chứ???
Viên Hoè nhìn mỹ nhân trước mặt mình cười khổ, hắn giờ đã hiểu tất cả mọi chuyện là vì sao, hắn đã trêu chọc nhầm người rồi.
Tiểu Thanh:
- năm mươi năm Hà đông, năm mươi năm Hà tây, thiếu nợ thì phải trả. cái giá của ngươi ta nhận, hoàng tuyền rộng mở đừng quay đầu, kiếp sau nhớ làm người thiện lương.
Dứt lời nàng phất tiểu xà xung quanh như một đợt sóng trào, chúng bò lên người Viên Hoè nhung nhúc như thể một núi xà.
Thanh âm đau đớn vang vọng, tiếng gào thét khiến người người ghê rợn, chẳng bao lâu Viên Hoè chỉ còn lại là một bộ xương màu xanh đậm.
Tiểu Thanh nhận lấy viên Nguyên Anh có hình Viên Hoè ở trong từ một mãng xà gật đầu.
Tiểu Thanh cuộn tròn dấu mình dưới tán cây, đầu ngỏng dậy ngó nghiêng về đối tượng của mình, khẽ lắc đầu đung đưa như theo nhịp còi của người khiển xà trên phố.
Trong hang động phía dưới hai người Vương Doãn cũng vừa mở mắt sau một đêm dài đả toạ, trên mặt Vương Doãn lúc này đã bớt chút tái so với trước đây.
- Vương huynh, chúng ta nên lên đường thôi!
Viên Hoè bước ra cửa hang dõi mắt nhìn sắc trời nói lại.
Khẽ phủi chút bụi trên y phục, Vương Doãn gật đầu đứng dậy:
- tốt, chúng ta đi.
Hai người ngự kiếm mà rời đi, Tiểu Thanh thấy vậy cũng di động, một tiểu thanh xà thân thể uốn lượn trên không trung với tốc độ cảm giác như nhàn tản nhưng đôi lúc biến ảo xuất hiện ở một khoảng cách xa rồi lại biến mất.
Cuộc hành trình kéo dài đến giữa trưa mới dừng lại, Vương Doãn hướng Viên Hoè chắp tay:
- Viên huynh từ biệt tại đây, hạnh ngộ.
- hạnh ngộ.
Viên Hoè hoàn lễ đáp lời.
Dứt lời mỗi người một phương mà đi.
Tiểu Thanh nhìn theo hai hướng lẩm bẩm:
- bày vẽ, hạnh với chả hột.
Nàng trầm ngâm đôi chút rồi hướng Vương Doãn đuổi theo, sở dĩ lựa chọn như vậy vì nếu xét thương thế Viên Hoè có chút nặng hơn và một quyền của Thạch Sanh khi trước khiến độc của nàng vẫn còn vương trên người hắn nên hành tung của hắn khó thoát khỏi cảm ứng của nàng.
Đuôi nhỏ khẽ đập nhẹ vào cành cây thân thể nàng phi như một mũi tên xanh trên nền trời, nàng muốn theo dõi một chút mới ra tay vì nếu khoảng cách quá gần dễ gây cho Viên Hoè chú ý, nếu hai người hợp lại thì có chút vướng chân vướng tay.
" kiu" " kiu" " kiu"
Tiếng Ưng cầm xé gió, bay lượn trên dường như nó nhắm vào nàng, nàng thu hồi khí tức lúc này chỉ như một tiểu xà khiến nó chú ý.
Cặp móng vuốt sắc nhọn bổ từ trên không trung xuống hòng quắp lấy con mồi nhưng thân hình nó dừng lại giữa không trung run rẩy bởi ánh mắt liếc xéo.
Tiểu Thanh há miệng chiếc lưỡi đổ hồng ngọ nguậy:
- khè khè...
Độc dường màu xanh như bao trùm lấy Hùng Ưng khiến cát người nó co quắp lại, da thịt xuất hiện từng vết nứt huyết dịch chuyển thành những đường viền xanh nổi cộm.
" bịch" " bịch"
" xào xạc..."
Rơi từ không trung xuống xuyên qua những tán cây rậm rạp làm một mảng rừng oanh động, yêu thú trốn chạy bay tứ tán.
Vương Doãn nghe động dừng chân ngoái nhìn lại:
- ai ra đây???
Chẳng một tiếng đáp lại, thần thức buông mở nhìn tình trạng Hùng Ưng khiến hắn lâm vào giới bị nghi hoặc nhìn quanh, giữa không trung chỉ có một tiểu xà hắn có thể nhìn được băng mắt thường nhưng lại chẳng thể cảm nhận.
Bốn mắt nhìn nhau không gian như tĩnh lặng, chiếc lưỡi nhỏ dường như là thứ còn chuyển động duy nhất.
Tiểu Thanh thân thể uốn lượn bành trướng với tốc độ khủng khiếp, khí tức đẩy lên cao xung quanh khí độc luân chuyển.
Khí tức cường giả khiến muông thú quay người chạy trốn trong hỗn loạn, Vương Doãn bước lùi về phía sau.
Đại xà trước mặt khiến mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ, tuy đánh giá thấp hơn hắn tiểu cấp độ nhưng ranh giới này với yêu thú cường đại khó mà phán đoán, hắn trở nên nghi hoặc nơi này lúc nào xuất hiện Đại yêu cường đại như vậy?? Hắn chắp tay mở lời:
- Đại xà các hạ, tại hạ không biết các hạ có mặt tại đây nếu có gì quấy quả mong các hạ bỏ quá, tại hạ chỉ mượn đường qua lại hi vọng các hạ rộng lượng đừng chấp nhất.
Không một tiếng hồi đáp, khí tức trên người Vương Doãn trôi nổi, phi kiếm vờn quanh cất lời như muốn cảnh tỉnh:
- hai ta cảnh giới không quá sai biệt, nếu động thủ chưa chắc lợi mình thôi thì dĩ hoà vi quý mở cho nhau con đường sáng để trời quang mây tạnh.
Ôm trong lòng hy vọng tránh khỏi giao tranh không cần thiết, hắn cần nhanh chóng trở lại để hồi phục ám thương trong thần trí nếu không tiên đạo khó tiến triển.
Tiểu Thanh đầu xà ngẩng cao, khẽ lắc lưu trong gió khẽ cất lời:
- thiếu nợ trả tiền, mọi việc bản thân gây ra đều cần phải trả giá, đường của người dừng tại đây rồi!
Dứt lời Tiểu Thanh há miệng rộng cặp răng nanh nhọn hoắt mổ về phía Vương Doãn.
- là ngươi.
Vương Doãn nhận ra thanh âm này, chính là của nữ nhân Việt Tông đó độc linh căn thì ra là Xà yêu, biết chuyện chẳng thể nào thương thuyết hắn vội đưa ngang kiếm chặn lại.
Răng nanh bị phi kiếm chặn lại, trong miệng máu của tiểu thanh một chiếc ống như vòi nước bắn ra nọc độc bao trùm lấy Vương Doãn.
Hắn vội đạp không bật người lại phía sau, linh lực trên thân bùng phát bức khí độc ra ngoài.
Kiếm nhận xé gió đáp lại, thân thể di động trên không tránh né đòn đớm của Tiểu Thanh, kiếm nhận sắc bén nhưng va chặm vào xà lân cứng cáp chỉ để lại vết xước mờ.
Tiểu Thanh thân thể uốn lượn nhịp nhàng giảm thiếu sát thương của công kích, thay đổi phương vị trên không vòng quanh Vương Doãn, độc cầu công kích đòn đớp cận thân, đôi như thương nhọn đâm tới lúc như roi lớn quật mạnh.
Vương Doãn tránh nẽ trả đòn sắc bén, nhưng nét mặt càng trở nên biến sắc, tay lập pháp chỉ phi kiếm bay cao tách ra thành nhiều kiếm ảnh bay lượn hắn chỉ tay hét lớn:
- Vạn kiếm quy tông.
Kiếm ảnh bay lượn theo chỉ tay mà phóng đi như muốn cắt nát không gian.
- muốn dụng kiếm với ta??
Tiểu Thanh cất lời miệng há rộng, Xà kiếm từ trong miệng bay ra, độc khí biến ảo thành muôn vàn thanh xà kiếm lơ lửng.
- Vạn độc xuyên tâm kiếm.
Xà kiếm như vũ bão với quy mô chẳng kém cạnh, vạn kiếm đối vạn kiếm như hai cơn lũ va chạm vào nhau mà bùng nổ thành một vụ nổ linh lực.
Phi kiếm đâm vào xà kiếm rồi bật ngửa trở về, hai người thân thể lùi về sau, Tiểu Thanh thân xà lắc lư còn Vương Doãn mặt đỏ rực phun một ngụm tiên huyết kéo dài rực rỡ.
Định trụ lại thân hình Tiểu Thanh tức thì chẳng để hắn nghỉ ngời, đuôi xà quất mạnh:
- Đại xà xuất động.
" bốp"..., " xào xạc... Cách" " ầm ầm..."
Vương Doãn tay ôm ngực thấy đuôi xà quật tới muốn bay người trốn tránh nhưng không kịp, hắn bị quất ngang eo cả người như bao cát bắn từ trên không xuống xuyên qua tán lá cây, người đi nhưng huyết dịch phún như dòng nước hoá thành những cơn mưa đỏ.
Tiểu Thanh hà khối thân đồ sộ tiến lại trước vũng đất lớn.
- khục... Khục... Khục...
Vương Doãn gượng dậy ho sặc sụa, đầu tóc rũ rượi trước ngực hắn huyết dịch đã nhuốm đỏ, hắn lảo đảo quay người bước đi.
Tiểu Thanh thân thể lắc lư rung nhẹ, hoá thành bát đại mãng xà, chúng bò đi quây Vương Doãn lại.
Vương Doãn nghi hoặc nhìn quanh, những thân ảnh như một chẳng phải do linh lực tạo thành hay ảo thuật phân thân, hắn lắc đầu chê kiến thức hạn hẹp cất lời:
- Tiểu thư thực lực kinh nhân, thiết nghĩ dẫu ta còn toàn thịnh cũng khó mà địch lại.
- giờ biết thì cũng đã muộn, ta để các ngươi nhảy nhót chỉ là chúng ta lười quan tâm đến các ngươi nhưng các ngươi lại lòng mang ý xấu, nếu trách thì nên trách thân mà thôi.
Tiểu Thanh chủ thân to lớn tiến lại sau lưng Vương Doãn cất lời, thân thể như một ngọn núi nhỏ che đi ánh mặt trời, dịch độc trên miệng rỏ xuống vang lên những tiếng xì xèo khiến cỏ cây úa tàn.
Vương Doãn chẳng quay lưng mặc kệ những giọt độc làm tan ra lớp y phục ngoài:
- tiểu thư chắc hẳn chẳng thể tha cho một con đường sống, vậy hẳn cho ta được cái kết thống khoái.
Mắt xà ngươi vàng kim lay động thanh âm như suối nguồn êm dịu mê người:
- cái giá ngươi trả ta nhận, hoàng tuyền rộng mở đừng quay đầu, kiếp sau nhớ làm người thiện lương.
Dứt lời Tiểu Thanh há miệng lớn nuốt chửng hắn, như một cục thịt gồ nghề thân thể nàng uốn lượn.
- ực ực...ợ hi hi.. Cảm giác không tệ, từ ngày theo công tử có chút quên, đợi tiêu hoá cục nợ này tu vi tiến triển không ít, đi thôi!
Nàng cười nhẹ lẩm bẩm hướng phương khác mà trườn thân đi, thất đại mãng tiến lại hoà vào làm một.
Nàng để lại sau lưng một đống ngổn ngang, trên đường nàng đi cây cối đổ sạp, hoa lá hoá tro tàn bay trong gió nhẹ.
Thời gian như một bánh xe chẳng hề dừng lại, nắng chiều như bị xua đuổi bởi màn đêm một màu, Viên Hoè ngự kiếm trên nền trời bỗng thấy phía xa ánh lửa lập loè, thấy sương đêm dần nhiều hắn ngẫm nghĩ rồi hướng ánh lửa mà đi.
- có người tới???
Một nam nhân cao lớn khoanh chân bên đống lửa cháy mở thân khoác tấm da hổ chợt mở choàng mắt hướng phương xa cất lời.
Thanh âm của hắn khiến mọi người cũng tỉnh giấc, từng ánh mắt nhìn nhau tay nắm vũ khí đứng dậy cảnh giới.
Nam nhân cao lớn cần thiết kiếm trong lòng có phần lo lắng, khí tức người tới quá thịnh nếu mang ý xấu thì hắn có chạy lúc này cũng không kịp, hắn cất giọng:
- tiền bối là người phương nào?? Không biết Liệt Thú Bạch Hổ có thể giúp gì??
- thì ra là Liệt Thú Bạch Hổ, thân khoác bạch hổ da vậy ngươi hẳn là Vĩnh Kỳ??
Viên Hoè bước tới từ màn đêm giọng nói trầm ổn.
Vĩnh Kỳ thấy người biết tới mình thì cũng không qua kinh ngạc, khi nhìn rõ diện mạo Viên Hoè thì hắn cúi người sâu cười nói:
- thì ra Viên Đà chủ, Viên Tiền bối. Vĩnh Kỳ có lễ.
- Bái kiến tiền bối..
-...
-...
Chúng nhân lục tục hành lễ, Viên Hoè thân một Đà chủ tiếng tăm không nhỏ nên cũng không ít người không biết tới.
Viên Hoè gật đầu:
- bản nhân hữ lễ, đêm khuya thanh vắng chẳng hay có thể bầu bạn??
- đấy là vinh hạnh của chúng tiểu nhân, Viên tiền bối mời.
Vĩnh Kỳ trong lòng thở phào, thiết nghĩ bọn họ chỉ là đội Liệt Sát Thú bình thường không có gì vừa mắt người có tu vi bậc này lại là người không quá xa lạ liền nhiệt thành mời mọc.
Mọi người quây quần bên Đống lửa hồng, cùng trò chuyện đất trời, một con yêu thú lớn được bắc lên quay toả hương thơm ngát.
Tiểu Thanh nép mình trong sâm lâm hướng mắt dõi theo chờ đợi, nàng sau vài lần chuyển hướng đã thu lại hình thể nhỏ, vốn đến đây được một lúc định ra tay nhưng phát hiện đám người này đành thôi.
Liệt Thú Bạch Hổ xuất hiện vừa hợp ý nàng, có nhân chứng chẳng phải sẽ vui hơn?? Nàng cất tiếng rít nhỏ trong đêm lạnh, từng tiếng đáp lại như hưởng ứng lời mời gọi khiến cả sâm lâm như chuyển động.
- chuyện gì thế??
- không lẽ thú triều?
- tất cát cẩn thận...
Từng tiếng nói dồn dập Viên Hoè cùng từng người đứng dậy nghi hoặc nhìn quanh.
Tiếng chân đạp đất, cây cối ngả nghiêng và chim hót thú rống một góc trời, tất cả tụ hội lại quây đám người Viên Hoè vào giữa, rồi đồng loạt triều bái:
- Bái kiến đại nhân.
- Bái Kiến đại nhân.
...
...
...
Con phát ra nhân thoại con phát ra thú âm kính cẩn chào đón vương giả.
Viên Hoè và đám người Vĩnh Kỳ ngơ ngác nhìn đám thú kinh ngạc, hành động này khiến họ như lạc vào mê võng, đám này vây quanh khiến không tìm thấy lối ra, dưới là tẩu thú trên là phi cầm khí tức yêu thú hùng hồn sao dám dị động.
Cả đám hướng mắt xung quanh xem đại nhân trong lời nói đó là ai mà khiến chúng thú náo động như vậy?
Tiểu Thanh cười nhẹ trong lòng, thân hình hoá lớn từ xa nhẹ trườn lại trung tâm, yêu thú rẽ đường kính cẩn, yêu xà cất tiếng rít khẽ khẽ bám theo xung quanh nàng như thể nàng là triều thần.
Đầu ngẩng cao trên đỉnh đầu nàng một vòng lân nổi ánh vàng kim như vương miện, chúng thú càng thêm cung kính phục thân.
Đại Thanh Xà mới xuất hiện này khí tức cường đại khiến Vĩnh Kỳ và đồng đội ướt một mảng lưng, khí tức không kém so với Viên Hoè không kém nhưng mang theo áp lực yêu khí nồng đậm.
Viên Hoè cũng kinh ngạc không kém, đại thú như vậy chưa phải hắn chưa từng thấy thậm chí hắn còn gặp con cường đại hơn ít nhiều nhưng lúc này khí tức này đúng là vương giả cao cao tại thượng.
- đứng dậy đi, lần đầu tới nơi này các ngươi chào đón như vậy ta rất hài lòng.
Tiểu Thanh gật đầu hơi thay đổi thanh âm tỏ ý hài lòng với hành động này của chúng thú.
- Xà Vương hạ cố tới đây tiếp đón người là bổn phận của chúng tiểu nhân, không thể nghênh đón từ xa xin Xà Vương thứ tội.
- Xà Vương để tạ lỗi, chúng tiểu nhân xin dâng người mấy nhân loại này làm lễ.
- đúng vậy, mong Xà Vương nhận lấy.
Mấy yêu thú đứng đầu mong mỏi đáp lời hận như quá chậm trễ.
Xà Vương lấy mạng mình để tạ lỗi?? Thanh âm rót vào tai mấy nhân loại ở đây như tiếng chuông báo tử, nhìn nhau không nói nên lời.
Viên Hoè tiến bước chắp tay:
- Xà Vương, chư vị lễ lạt chỉ cần một đây là dịp vui không nên động binh đao.
- Xà Vương nghĩ thế nào??
Yêu thú cầm đầu nghe vậy hướng Tiểu Thanh dò ý hỏi.
Tiểu Thanh ra chiều suy nghĩ một hồi gật đầu:
- nhân loại ngươi nói cũng đúng, huyết tanh cũng phải tuỳ khi, ta sẽ giữ lại một người trong các ngưoi còn những người khác có thể ra về.
Ánh mắt nhìn về đối phương mắt đầu thay đổi, đứng giữa lựa chọn sống và chết khiến người ta trở nên khác biệt.
"xoeng.."
- một người trong các ngươi tự động ở lại đi, gia thân các ngươi ta sẽ bù đắp xứng đáng.
Viên Hoè rút kiếm chỉ vào đám người Vĩnh Kỳ cho chúng lựa chọn.
Vĩnh Kỳ nhìn lưỡi kiếm chỉ trước mặt mình, ngoái nhìn các huynh đệ từng vào sinh ra tử cười nói:
- các huynh đệ, trở về nói với Hiên Hiên ta có lỗi với nàng. Mọi người đi đi, Tiền bối mong người giữ lời.
- tốt.
- đại ca không được, để ta người cùng các huynh đệ khách trở về đi.
- để ta.
- để ta..
- đừng tranh nữa để ta, người làm đại ca như ta đây là trách nhiệm ta nên làm, chỉ mong kiếp sau chúng ta tiếp tục được làm huynh đệ.
- không, sao lại phải là chúng ta?? Sao không phải Viên Hoè hắn???
- đúng vậy..
- đại ca...
- Xà Vương, mong người tha cho chúng ta chính hắn nghĩ ra điều này vậy người hãy chọn hắn đi.
Liệt Thú Bạch Hổ báo loạn một trang tranh dành, rồi hướng về Viên Hoè xỉa xói.
" xoẹt"
Viên Hoè tức mình kiếm chỉ hướng tên vừa nói chém tới.
" keng" " keng"
Thiết Kiếm vừa vặn đón đỡ, Vĩnh Kỳ chặn lại nhìn Viên Hoè ánh mắt có sự ghét bỏ không ít.
- Viên Hoè, Vĩnh Kỳ ta nói thì sẽ làm, ta không cần ngươi bồi thường gì cho thân nhân nhưng nếu muốn động đến huynh đệ ta thì ta có làm ma cung không tha cho ngươi.
- hừ..
Viên Hoè hừ nhẹ, thu kiếm lại.
- đừng ai tranh dành với ta, nếu không người đó không phải là huynh đệ của ta nữa.
Đưa mắt nhìn từng huynh đệ của mình, Vĩnh Kỳ hai tay dâng Thiết Kiếm tiến lại trước Tiểu Thanh, quỳ một gối xuống nói:
- Xà Vương ta nguyện ý ở lại, chỉ mong người đại nhân đại lượng giữ lời nói của mình, cho huynh đệ của ta một con đường sống.
- đại ca..
- đại ca...
...
...
...
Từng người gục xuống gọi tên, bang tay nắm chặt đất sỏi đá khiến huyết dịch chảy dài, nước mắt lưng tròng mà chẳng ai rời đi.
Viên Hoè mặc kệ những người này chắp tay:
- Xà Vương, người đã chọn xong mong Xà Vương giữ lời.
Tiểu Thanh nhìn Vĩnh Kỳ quỳ gối dưới nền đất, thấy những người khác mất mát như vậy lắc đầu:
- ngươi và người của ngươi trở về đi, ta chọn hắn.
Viên Hoè nghe vậy đứng như trời chồng, hắn không hiểu sao cuối cùng lại là mình???
- Xà Vương, sao lại là ta?? Hắn đã tự nguyện sao lại là ta??
Người Liệt Thú Bạch Hổ tiến lại dìu Vĩnh Kỳ đứng dậy nhưng không vội rời đi vì cũng muốn biết tại sao lại như vậy.
Tiểu Thanh:
- chính ngươi là người đưa ra ý kiến này ta đồng ý, nhưng ta cũng không nói là các ngươi tự chọn hay tự nguyện, đây là sân chơi của ta luật của ta, người đưa ra quyết định là ta, qua những hành động của ngươi thì ta chọn ngươi.
- mấy người các ngươi còn không mau rời đi?? Hay muốn ở lại cả??
- Tạ ơn Xà Vương không giết, huynh đệ chúng ta đi. Viên Hoè thứ lỗi rồi!
Vĩnh Kỳ chắp tay tạ ơn, cười lạnh hướng Viên Hoè nói rồi dẫn đầu mấy người khác phá không mà đi.
- không, ta không cam tâm.
Viên Hoè thấy vậy nói lớn, quay đầu bỏ chạy.
- láo xược, mau đứng lại
...
Yêu thú thấy lễ vật chạy trốn liền quát lớn đuổi theo vây hắn lại, chúng không thể mất mặt như vậy được.
Tứ đại yêu thú đón đánh nhưng Viên Hoè cũng không phải quả hồng mềm, hắn như bộc phát lực lượng cường đại nhất đẩy lùi tứ yêu và đám yêu thú khác, hắn hiểu hắn phải rời khỏi đây trước khi kẻ gọi là Xà Vương đó ra tay.
- trở lại đi
" bốp" " rầm... Rầm"
Thanh âm trầm thấp vang lên, một đại thủ lớn xuất hiện trên bầu trời vỗ mạnh xuống đỉnh đầu Viên Hoè, hắn cố gượng nhưng lực lượng quá lớn khiến hắn bị đập bay xuống dưới.
Tiểu Thanh nhìn Viên Hoè thất khiếu trào máu tươi, quỳ dưới nền đất vô vọng hắn cố đứng dậy dường như xương chân đã việc vụn, nàng trở lại nhân hình cất lời:
- ngươi nhận ra ta chứ???
Viên Hoè nhìn mỹ nhân trước mặt mình cười khổ, hắn giờ đã hiểu tất cả mọi chuyện là vì sao, hắn đã trêu chọc nhầm người rồi.
Tiểu Thanh:
- năm mươi năm Hà đông, năm mươi năm Hà tây, thiếu nợ thì phải trả. cái giá của ngươi ta nhận, hoàng tuyền rộng mở đừng quay đầu, kiếp sau nhớ làm người thiện lương.
Dứt lời nàng phất tiểu xà xung quanh như một đợt sóng trào, chúng bò lên người Viên Hoè nhung nhúc như thể một núi xà.
Thanh âm đau đớn vang vọng, tiếng gào thét khiến người người ghê rợn, chẳng bao lâu Viên Hoè chỉ còn lại là một bộ xương màu xanh đậm.
Tiểu Thanh nhận lấy viên Nguyên Anh có hình Viên Hoè ở trong từ một mãng xà gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.