Chương 189: Nàng muốn giúp ta ?
Người Xàm Nhất Vịnh Bắc Bộ
12/10/2019
Nguyện Điên trong sương đêm bao phủ khiến nó thêm phần cổ kính, ánh đèn lấp
loé và tiếng nói chuyện rôm rả của chúng thú kiến cho cả một khoảng sâm
lâm như bừng sáng.
Gióng ngồi trong bàn tiệc ở đại sảnh Nguyệt Điện cùng với Ngọc Giao và cao tầng yêu thú, phía bên ngoài nơi sân đám đông yêu thú cũng đang chè chén để ăn mừng cho chuyện vui của ngày hôm nay.
khẽ nhấp chút rượu và đưa mắt đánh giá lực lượng của Nguyệt Điện, nơi này lực lượng không hề yếu một chút nào. Đây là thế lực cường đại nhất mà Gióng từng gặp qua khi đến với tu chân giới này.
thêm Ngọc Giao nơi này đã có tới cửu đầu thú Hoá Thần kỳ ,trong đó có tam đầu Thú Vương đã là Hoá Thần hậu kỳ, cùng với gần năm mươi cường giả Nguyên Anh các cấp, một thế lực không thể xem nhẹ.
- Đại nhân, một lần nữa Ngọc Giao kính người người ly này để cảm tạ ân tình này.
- Mời cô nương.
Gióng thấy vậy cầm ly rượu trong tay lên hướng nàng, khẽ gật đâu ra ý mời nàng rồi mới nốc một hơi cạn.
Ngọc Giao mỉm cười, nàng che tay áo lên miệng cũng uống hết một hơi, men rượu nồng khiến cho gò mà nàng đã phớt hồng.
Người tu luyện có thể ép hơi men ra khỏi cơ thể mình, nhưng nàng lại không làm như vậy trong ngày hôm nay, một ngày có nhiều điều sảy ra với nàng nó có ý nghĩa thay đổi cuộc đời của nàng.
- Đại nhân mời...
- Đại Nhân mời...
- Đại nhân mời...
Tứ đầu Thú Vương cũng cung kính đưa ly lên mời Gióng một lượt, Gióng cũng không từ chối mà chấp nhận thịnh tình của họ.
khẽ đưa ly rượu trong tay lên Gióng nói:
- Ly này ta cũng mời chúng thú ở đây ngày hôm nay, được chiến đấu cùng với mọi người là một niềm vinh hạnh với ta. mời...
- Mời đại nhân...
Chúng yêu thú trong đại sảnh thấy vậy đồng loạt nâng ly của mình lên và đồng loạt uống cạn một hơi.
Nhìn khung cảnh đông đúc nhưng có phần nghiêm túc này, Gióng biết rằng sự xuất hiện của một người lạ có địa vị, khiến mọi người có thêm phần dè chừng mà giữ ý tứ.
Gióng khẽ cười nói:
- Mọi người không cần phải như vậy, đây là chúng ta đang ăn mừng thành công độ kiếp của Ngọc Giao Điện chủ, phải thoải mái lên chứ phải không ?? Bạch Mao huynh đệ mời.
- Phải phải... đại nhân mời !
Bạch Mao đang ngồi tại bàn rượu của mình nhưng có chút không quen, cả người nhấp nhổm. mắt liếc ngang liếc dọc nhìn chúng nhân, nghe Gióng nói vậy thì vội vàng mời mà uống một hơi.
- không cần khách khí như vậy đâu, chúng ta vẫn ngang hàng đối xử với nhau cho gần gũi.
- Bạch Mao ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, đừng để quá lâu mà lại quên đi.
- Ta biết, chuyện này có lẽ ta phải bàn bạc qua một chút với gia gia mới có thể quyết định được.
Bạch Mao khẽ gật đầu nói, chuyện này nó đã suy nghĩ qua nhưng giờ biết được Gióng là người thần bí như vậy thì khiến nó càng chú trọng hơn về ý kiến ngày đó.
Lão Hầu Vương nghe vậy nghi hoặc vì giữa hai người có chuyện gì mà Bạch Mao cần phải hỏi ý kiến hắn.
- Đại Mao, con cần hỏi ta cái gì ??
- gia gia chuyện này..., con từng một lần đối luyện côn pháp qua với đại nhân, người góp ý con nên ra biển một lần để tìm cơ hội đột phá côn pháp .
Bạch mao liền nói lại ý kiến của Gióng, nó hướng ánh mắt mong đợi nhìn lão Hầu, hy vọng lão sẽ có thể cho nó đi.
- Chuyện này ...đi ra ngoài đó có chút nguy hiểm, không chỉ nhân loại mà Hải Thú cũng không đơn giản.
Lão Hầu Vương có chút lo lắng trong lòng, khi thấy ánh mắt Bạch Mao đầy ý tứ như vậy khiến lão có chút ngập ngừng. Đại hải bao la lớn hơn đất liền rất nhiều và Hải Thú đông đảo, Bạch Mao vẫn chỉ là Nguyên Anh thôi có chút chưa đủ.
- Lão Hầu, hùng ưng chỉ có thể trưởng thành khi sải cánh ở trên khung trời, Bạch Mao cũng không còn nhỏ nữa. Triều Lãng côn pháp nếu không thể đột phá lúc này thì sẽ lãng phí đi thời gian tu luyện tốt nhất, để hắn đi ra ngoài cũng là cách giúp hắn thông hiểu hơn, có câu "đi một ngày đàng học một sàng khôn" không nên vì sợ nguy hiểm mà hạn chế bản thân.
Gióng thấy sự lo lắng của lão thì cũng nói đôi lời khuyên nhủ và cầu tình cho Bạch Mao.
- Đại nhân nói chí phải,lão Hầu năm xưa tầm tuổi đó không phải chúng ta cũng đã xông xáo bên ngoài một hồi còn gì ??
- Đúng ah, tên hầu tử ngươi còn không muốn trở về nữa là.
Tam Thú Vương cũng ghóp lời nói với lão, trong lòng cũng không khỏi bồi hồi nhớ chút chuyện xưa, khi mà năm người họ ngang dọc khắp nơi nhưng giờ cảnh có lẽ vẫn còn đó mà người đã không còn nữa.
Lão Hầu nhìn mấy Thú Vương này cũng có chút mủi lòng, ký ức hồi trẻ vẫn còn đọng trong lòng lão, khoảng thời gian đó đã giúp lão thay đổi rất nhiều.
- Đại nhân dạy phải, Bạch Mao đã lớn ta cũng không nên hạn chế sự tự do của nó. Triều Lãng côn nếu đã luyện thì cũng chú định là phải tìm hiểu về đại hải, nhưng vẫn giữ sự lo lắng nên không muốn cho nó biết tới.
- oh ! lại có chuyện như vậy sao ??
- Đúng vậy, Triều Lãng này vốn là ta được truyền thụ bởi một tiền bối Kim Tình Thủy Viên ở Đông hải, người cũng đã nói với ta về điều này.
- Bạch Mao, ta đồng ý cho con đi nhưng ta nghĩ khi nào con đột phá trung kỳ hãy lên đường, ít ra cũng có thêm chút lực lượng bảo hộ bản thân và ta còn nhiều điều phải dạy cho ngươi hiểu về bên ngoài.
Bạch Mao nghe vậy thì trở nên vui mừng, một tiểu cảnh giới mà thôi cũng không mất nhiều thời gian, nó liền gật đầu đáp lời:
- vâng, con sẽ nghe lời người.
- Lão Ba, ta cũng muốn được đi cùng hắn ah, cho phép ta đi được không ???
- Lão ba..
Lang Thiếu thấy Bạch Mao được đồng ý thì cũng hướng Lang Vương mà năn nỉ.
- Không phải là không được, nhưng ngươi cũng đột phá Trung kỳ đi, nếu không kịp lúc nó đi thì ngươi cứ ở nhà.
Lang Vương nhìn đứa con của mình cũng đành chấp nhận, lão vừa khuyên lão Hầu nếu giờ lại phủ nhận nó thì thật đáng cười, nhưng nếu để hai người chúng nó đi với nhau lão cũng yên tâm phần nào.
- sao lại có chuyện ta không kịp với con khỉ này chứ ??? cho nó ngựa cưỡi cũng không theo kịp ta đâu này..
Lang Thiếu vui mừng vỗ ngực tự tin nói, tuy hắn đột phá sơ kỳ không lâu nhưng ngại gì mà so sánh với người khác.
- Hừ... ngươi nói ai cần cưỡi ngựa chứ ?? ngươi chó treo xương trước mõm cũng không đuổi kịp bản hầu đâu, đến lúc đó đừng trách là ta đi không đợi ngươi.
- để xem... ngươi có theo kịp ta không ???
- xem thì xem...
Hai đầu thú cà khịa nhau một chút như thói quen, nhưng trong lòng thì khấp khởi vui mừng, chúng không khỏi tự nhủ trở về nên tập trung tu luyện hơn một chút. ánh mắt nhìn Gióng có ý cảm ơn vì sự cầu tình này.
Không khí bữa tiệc trong đại sảnh vì thái độ của hai người mà trở nên khởi sắc, tiếng nói chuyện xôn xao tự nhiên hơn trước rất nhiều.
- Ta cũng thật muốn cùng với hai ra ngoài một phen..
Ngọc Giao nhìn hai đầu thú lòng vui vẻ mà hiện rõ ra cả trên mặt, nàng khẽ cười nói.
- Điện chủ điều này....
- Điện chủ không được...
chúng thú nghe vậy liền sửng sốt, tuy nàng là Hoá Thần cường giả nhưng có vị trí trọng yếu nơi này, nếu nàng ra ngoài bị nhân loại phát hiện thì tránh không khỏi người khác lòng mang y xấu, nhất là những người còn mang hận trước kia.
Ngọc Giao thấy mọi người phản ứng như vậy thì biết họ lo nghĩ điều gì, nàng cũng biết chuyện này là không khả thi:
- Ta chỉ nói vậy thôi chứ không có ý định đó đâu.
- Sớm muộn sẽ có ngày Ngọc Giao được thoải mãi đi lại bên ngoài thôi !!
Gióng nhìn nét mặt Ngọc Giao có chút mất mát như vậy liền a ủi đôi chút, lòng thở một hơi dài vì ân oan giữa hai bên đã lâu, tuy nói là đã giải những nếu nhìn thấy đối phương qua lại trước mặt thì không khỏi có chút không vui.
Ngọc Giao khẽ gật đầu:
- Ân.. Ngọc Giao cũng mong như vậy.
- Ta nghe nói Ngũ Tiên Giáo lần này chậm trễ tiến vào đây là vì bận mở hội nghị để đối phó với trung đẳng tiên môn chi chiến, không biết mọi người có kiến giải gì về chuyện này không ??
Gióng trầm ngâm hướng Ngọc Giao và chúng thú Vương mà hỏi vấn đề mà mấy hôm nay vẫn canh cánh trong lòng này, tiên môn chi chiến này rốt cuộc là sự kiện như thế nào ??
Ngọc Giao và chúng thú nghe vậy cũng đưa mắt nhìn nhau hội ý một chút, sự kiện này Nguyện Điện cũng mới nhận được cách đây không lâu nên cũng chưa hề bàn bạc qua.
- Đại nhân, tiên môn chi chiến này vốn là cuộc chiến thăng cấp của các tông môn, cuộc chiến này cứ mười năm lại diễn ra một lần, tính từ lần chi chiến trước tới nay mới chỉ tròn chín năm, Tru Hoang phát động sớm như vậy thâth khiến người khác có chút bất ngờ khó mà ứng phó.
- tiên môn chi chiến khởi động sớm như vậy không biết chúng có ý gì ?? nhưng kết quả thì phải hơn hai năm nữa mới bắt đầu được công bố ah.
Ngọc Giao nhận được sự đồng tình của tứ thú Vương nên cũng nói qua vêc điều này đôi chút với Gióng.
Ngẫm nghĩ đôi chút Gióng suy đoán :
- Ta nghĩ hẳn yếu tố bất ngờ này chính là điều chúng muốn gây ra, bọn chúng đã đủ mạnh và muốn hành động trước để chiếm một phần tiên cơ, từ đó lấy lực ép các thế lực tham gia tranh đoạt xuống một đầu.
Chúng nhân nghe vậy cũng không khỏi gật đầu cho rằng xác thực là có thể đúng.
- Nhưng không rõ thăng cấp tông môn chi chiến này tiến hành ra sao ?? kết quả là vì lý do gì mà hơn hai năm nữa mới có thể thông báo ?? mọi người có thể nói cho biết rõ hơn không ??
Gióng tiếp nêu ra những thắc mắc của mình, hi vọng mấy người Ngọc Giao có thể giải đáp để có thể hiểu hơn mà làm ra phòng bị.
Ngọc Giao và tứ thú nghe Gióng hỏi vậy thì lòng có chút nghi hoặc, vị đại nhân vật thần bí này lại không biết về tiên môn chi chiến sao ??
- Đại nhân, người không rõ chuyện này sao ???
Thấy mọi người ra vẻ sửng sốt như vậy, Gióng cười khổ gật đầu nói:
- Đúng là ta không rõ về chuyện này, trước đây ta hay độc lai độc vãng nên cũng không quá quan tâm tới những chuyện thế lực này.
- À thì ra là vậy...
Mọi người nghe vậy mới vỡ lẽ tại sao, người hay quen một mình thì đúng là cũng không quan tâm đến chuyện các tông môn hay thế lực làm gì, nên có không biết cũng là điều dễ hiểu.
Ngọc Giao nhìn về Gióng dường như trong đầu nắm bắt được điều gì ở trong đó, nàng:
- Đại nhân, người nói trước đây không quan tâm nhưng giờ người lại hỏi về chuyện này, phải chăng người bắt đầu quan tâm ??
Gióng gật đầu:
- Đúng vậy, ta đã bắt đầu quan tâm nó vì hiện tại nó có thể ảnh hưởng tới ta.
- Nói vậy là Đại Nhân hiện tại đã có thế lực của mình cũng muốn tham dự vào tràng diện này sao ??
Ngọc Giao trong lòng có chút mất mát, bởi có ý định chèo kéo người này vào với Nguyệt Điện khi nghe nói là người cô độc, nhưng nàng cũng cảm thấy tò mò xem người này có ý định gì với cuộc chiến này
- Tham dự hay không ta còn chưa có rõ ràng, thế lực của ta mới thành lập chưa lâu nên so với những cự đầu còn thiếu sót quá nhiều, ta cũng chỉ muốn nắm rõ một chút để có thể không bị cuốn quá sâu vào nó mà thôi !!!
Gióng khẽ lắc đầu nói, Trung đẳng tiên môn chi chiến nhìn từ thế lực của Ngũ Tiên Giáo, thì có thể thấy nó yêu cầu về thực lực tông phái không thấp, Việt Tông hiện tại vẫn chưa đủ tài lực và sức mạnh để tranh đoạt.
- Nếu Ngọc Giao giúp đại nhân một phần sức lực thì sao ??
- Nàng giúp ta ??
Gióng chỉ tay vào mình hướng Ngọc Giao hỏi lại, vì hơi nghi hoặc bởi sự lựa chọn này của nàng. Nguyệt Điện này là thế lực không nhỏ, có thể đối đầu với trung đẳng tiên môn Ngũ Tiên Giáo, đây là trợ lực đủ cương đại.
- Đúng vậy, nếu Ngọc Giao giúp thì người có tham dự vào tràng diện này không ??
Ngọc Giao đáp lời mà hỏi lại, nàng nhìn về Gióng trong ánh mắt có sự trông mong và hy vọng không nhỏ.
Đây là vấn đề không nhỏ vì Gióng chưa từng nghĩ tới bởi hệ lụy mang lại khó mà đoán định, sự xác nhận của Ngọc Giao khiến Gióng có chút trầm tư, nhất là khi đối diện với đôi mắt nhung nhìn về mình hơi khác lạ này.
Gióng ngồi trong bàn tiệc ở đại sảnh Nguyệt Điện cùng với Ngọc Giao và cao tầng yêu thú, phía bên ngoài nơi sân đám đông yêu thú cũng đang chè chén để ăn mừng cho chuyện vui của ngày hôm nay.
khẽ nhấp chút rượu và đưa mắt đánh giá lực lượng của Nguyệt Điện, nơi này lực lượng không hề yếu một chút nào. Đây là thế lực cường đại nhất mà Gióng từng gặp qua khi đến với tu chân giới này.
thêm Ngọc Giao nơi này đã có tới cửu đầu thú Hoá Thần kỳ ,trong đó có tam đầu Thú Vương đã là Hoá Thần hậu kỳ, cùng với gần năm mươi cường giả Nguyên Anh các cấp, một thế lực không thể xem nhẹ.
- Đại nhân, một lần nữa Ngọc Giao kính người người ly này để cảm tạ ân tình này.
- Mời cô nương.
Gióng thấy vậy cầm ly rượu trong tay lên hướng nàng, khẽ gật đâu ra ý mời nàng rồi mới nốc một hơi cạn.
Ngọc Giao mỉm cười, nàng che tay áo lên miệng cũng uống hết một hơi, men rượu nồng khiến cho gò mà nàng đã phớt hồng.
Người tu luyện có thể ép hơi men ra khỏi cơ thể mình, nhưng nàng lại không làm như vậy trong ngày hôm nay, một ngày có nhiều điều sảy ra với nàng nó có ý nghĩa thay đổi cuộc đời của nàng.
- Đại nhân mời...
- Đại Nhân mời...
- Đại nhân mời...
Tứ đầu Thú Vương cũng cung kính đưa ly lên mời Gióng một lượt, Gióng cũng không từ chối mà chấp nhận thịnh tình của họ.
khẽ đưa ly rượu trong tay lên Gióng nói:
- Ly này ta cũng mời chúng thú ở đây ngày hôm nay, được chiến đấu cùng với mọi người là một niềm vinh hạnh với ta. mời...
- Mời đại nhân...
Chúng yêu thú trong đại sảnh thấy vậy đồng loạt nâng ly của mình lên và đồng loạt uống cạn một hơi.
Nhìn khung cảnh đông đúc nhưng có phần nghiêm túc này, Gióng biết rằng sự xuất hiện của một người lạ có địa vị, khiến mọi người có thêm phần dè chừng mà giữ ý tứ.
Gióng khẽ cười nói:
- Mọi người không cần phải như vậy, đây là chúng ta đang ăn mừng thành công độ kiếp của Ngọc Giao Điện chủ, phải thoải mái lên chứ phải không ?? Bạch Mao huynh đệ mời.
- Phải phải... đại nhân mời !
Bạch Mao đang ngồi tại bàn rượu của mình nhưng có chút không quen, cả người nhấp nhổm. mắt liếc ngang liếc dọc nhìn chúng nhân, nghe Gióng nói vậy thì vội vàng mời mà uống một hơi.
- không cần khách khí như vậy đâu, chúng ta vẫn ngang hàng đối xử với nhau cho gần gũi.
- Bạch Mao ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, đừng để quá lâu mà lại quên đi.
- Ta biết, chuyện này có lẽ ta phải bàn bạc qua một chút với gia gia mới có thể quyết định được.
Bạch Mao khẽ gật đầu nói, chuyện này nó đã suy nghĩ qua nhưng giờ biết được Gióng là người thần bí như vậy thì khiến nó càng chú trọng hơn về ý kiến ngày đó.
Lão Hầu Vương nghe vậy nghi hoặc vì giữa hai người có chuyện gì mà Bạch Mao cần phải hỏi ý kiến hắn.
- Đại Mao, con cần hỏi ta cái gì ??
- gia gia chuyện này..., con từng một lần đối luyện côn pháp qua với đại nhân, người góp ý con nên ra biển một lần để tìm cơ hội đột phá côn pháp .
Bạch mao liền nói lại ý kiến của Gióng, nó hướng ánh mắt mong đợi nhìn lão Hầu, hy vọng lão sẽ có thể cho nó đi.
- Chuyện này ...đi ra ngoài đó có chút nguy hiểm, không chỉ nhân loại mà Hải Thú cũng không đơn giản.
Lão Hầu Vương có chút lo lắng trong lòng, khi thấy ánh mắt Bạch Mao đầy ý tứ như vậy khiến lão có chút ngập ngừng. Đại hải bao la lớn hơn đất liền rất nhiều và Hải Thú đông đảo, Bạch Mao vẫn chỉ là Nguyên Anh thôi có chút chưa đủ.
- Lão Hầu, hùng ưng chỉ có thể trưởng thành khi sải cánh ở trên khung trời, Bạch Mao cũng không còn nhỏ nữa. Triều Lãng côn pháp nếu không thể đột phá lúc này thì sẽ lãng phí đi thời gian tu luyện tốt nhất, để hắn đi ra ngoài cũng là cách giúp hắn thông hiểu hơn, có câu "đi một ngày đàng học một sàng khôn" không nên vì sợ nguy hiểm mà hạn chế bản thân.
Gióng thấy sự lo lắng của lão thì cũng nói đôi lời khuyên nhủ và cầu tình cho Bạch Mao.
- Đại nhân nói chí phải,lão Hầu năm xưa tầm tuổi đó không phải chúng ta cũng đã xông xáo bên ngoài một hồi còn gì ??
- Đúng ah, tên hầu tử ngươi còn không muốn trở về nữa là.
Tam Thú Vương cũng ghóp lời nói với lão, trong lòng cũng không khỏi bồi hồi nhớ chút chuyện xưa, khi mà năm người họ ngang dọc khắp nơi nhưng giờ cảnh có lẽ vẫn còn đó mà người đã không còn nữa.
Lão Hầu nhìn mấy Thú Vương này cũng có chút mủi lòng, ký ức hồi trẻ vẫn còn đọng trong lòng lão, khoảng thời gian đó đã giúp lão thay đổi rất nhiều.
- Đại nhân dạy phải, Bạch Mao đã lớn ta cũng không nên hạn chế sự tự do của nó. Triều Lãng côn nếu đã luyện thì cũng chú định là phải tìm hiểu về đại hải, nhưng vẫn giữ sự lo lắng nên không muốn cho nó biết tới.
- oh ! lại có chuyện như vậy sao ??
- Đúng vậy, Triều Lãng này vốn là ta được truyền thụ bởi một tiền bối Kim Tình Thủy Viên ở Đông hải, người cũng đã nói với ta về điều này.
- Bạch Mao, ta đồng ý cho con đi nhưng ta nghĩ khi nào con đột phá trung kỳ hãy lên đường, ít ra cũng có thêm chút lực lượng bảo hộ bản thân và ta còn nhiều điều phải dạy cho ngươi hiểu về bên ngoài.
Bạch Mao nghe vậy thì trở nên vui mừng, một tiểu cảnh giới mà thôi cũng không mất nhiều thời gian, nó liền gật đầu đáp lời:
- vâng, con sẽ nghe lời người.
- Lão Ba, ta cũng muốn được đi cùng hắn ah, cho phép ta đi được không ???
- Lão ba..
Lang Thiếu thấy Bạch Mao được đồng ý thì cũng hướng Lang Vương mà năn nỉ.
- Không phải là không được, nhưng ngươi cũng đột phá Trung kỳ đi, nếu không kịp lúc nó đi thì ngươi cứ ở nhà.
Lang Vương nhìn đứa con của mình cũng đành chấp nhận, lão vừa khuyên lão Hầu nếu giờ lại phủ nhận nó thì thật đáng cười, nhưng nếu để hai người chúng nó đi với nhau lão cũng yên tâm phần nào.
- sao lại có chuyện ta không kịp với con khỉ này chứ ??? cho nó ngựa cưỡi cũng không theo kịp ta đâu này..
Lang Thiếu vui mừng vỗ ngực tự tin nói, tuy hắn đột phá sơ kỳ không lâu nhưng ngại gì mà so sánh với người khác.
- Hừ... ngươi nói ai cần cưỡi ngựa chứ ?? ngươi chó treo xương trước mõm cũng không đuổi kịp bản hầu đâu, đến lúc đó đừng trách là ta đi không đợi ngươi.
- để xem... ngươi có theo kịp ta không ???
- xem thì xem...
Hai đầu thú cà khịa nhau một chút như thói quen, nhưng trong lòng thì khấp khởi vui mừng, chúng không khỏi tự nhủ trở về nên tập trung tu luyện hơn một chút. ánh mắt nhìn Gióng có ý cảm ơn vì sự cầu tình này.
Không khí bữa tiệc trong đại sảnh vì thái độ của hai người mà trở nên khởi sắc, tiếng nói chuyện xôn xao tự nhiên hơn trước rất nhiều.
- Ta cũng thật muốn cùng với hai ra ngoài một phen..
Ngọc Giao nhìn hai đầu thú lòng vui vẻ mà hiện rõ ra cả trên mặt, nàng khẽ cười nói.
- Điện chủ điều này....
- Điện chủ không được...
chúng thú nghe vậy liền sửng sốt, tuy nàng là Hoá Thần cường giả nhưng có vị trí trọng yếu nơi này, nếu nàng ra ngoài bị nhân loại phát hiện thì tránh không khỏi người khác lòng mang y xấu, nhất là những người còn mang hận trước kia.
Ngọc Giao thấy mọi người phản ứng như vậy thì biết họ lo nghĩ điều gì, nàng cũng biết chuyện này là không khả thi:
- Ta chỉ nói vậy thôi chứ không có ý định đó đâu.
- Sớm muộn sẽ có ngày Ngọc Giao được thoải mãi đi lại bên ngoài thôi !!
Gióng nhìn nét mặt Ngọc Giao có chút mất mát như vậy liền a ủi đôi chút, lòng thở một hơi dài vì ân oan giữa hai bên đã lâu, tuy nói là đã giải những nếu nhìn thấy đối phương qua lại trước mặt thì không khỏi có chút không vui.
Ngọc Giao khẽ gật đầu:
- Ân.. Ngọc Giao cũng mong như vậy.
- Ta nghe nói Ngũ Tiên Giáo lần này chậm trễ tiến vào đây là vì bận mở hội nghị để đối phó với trung đẳng tiên môn chi chiến, không biết mọi người có kiến giải gì về chuyện này không ??
Gióng trầm ngâm hướng Ngọc Giao và chúng thú Vương mà hỏi vấn đề mà mấy hôm nay vẫn canh cánh trong lòng này, tiên môn chi chiến này rốt cuộc là sự kiện như thế nào ??
Ngọc Giao và chúng thú nghe vậy cũng đưa mắt nhìn nhau hội ý một chút, sự kiện này Nguyện Điện cũng mới nhận được cách đây không lâu nên cũng chưa hề bàn bạc qua.
- Đại nhân, tiên môn chi chiến này vốn là cuộc chiến thăng cấp của các tông môn, cuộc chiến này cứ mười năm lại diễn ra một lần, tính từ lần chi chiến trước tới nay mới chỉ tròn chín năm, Tru Hoang phát động sớm như vậy thâth khiến người khác có chút bất ngờ khó mà ứng phó.
- tiên môn chi chiến khởi động sớm như vậy không biết chúng có ý gì ?? nhưng kết quả thì phải hơn hai năm nữa mới bắt đầu được công bố ah.
Ngọc Giao nhận được sự đồng tình của tứ thú Vương nên cũng nói qua vêc điều này đôi chút với Gióng.
Ngẫm nghĩ đôi chút Gióng suy đoán :
- Ta nghĩ hẳn yếu tố bất ngờ này chính là điều chúng muốn gây ra, bọn chúng đã đủ mạnh và muốn hành động trước để chiếm một phần tiên cơ, từ đó lấy lực ép các thế lực tham gia tranh đoạt xuống một đầu.
Chúng nhân nghe vậy cũng không khỏi gật đầu cho rằng xác thực là có thể đúng.
- Nhưng không rõ thăng cấp tông môn chi chiến này tiến hành ra sao ?? kết quả là vì lý do gì mà hơn hai năm nữa mới có thể thông báo ?? mọi người có thể nói cho biết rõ hơn không ??
Gióng tiếp nêu ra những thắc mắc của mình, hi vọng mấy người Ngọc Giao có thể giải đáp để có thể hiểu hơn mà làm ra phòng bị.
Ngọc Giao và tứ thú nghe Gióng hỏi vậy thì lòng có chút nghi hoặc, vị đại nhân vật thần bí này lại không biết về tiên môn chi chiến sao ??
- Đại nhân, người không rõ chuyện này sao ???
Thấy mọi người ra vẻ sửng sốt như vậy, Gióng cười khổ gật đầu nói:
- Đúng là ta không rõ về chuyện này, trước đây ta hay độc lai độc vãng nên cũng không quá quan tâm tới những chuyện thế lực này.
- À thì ra là vậy...
Mọi người nghe vậy mới vỡ lẽ tại sao, người hay quen một mình thì đúng là cũng không quan tâm đến chuyện các tông môn hay thế lực làm gì, nên có không biết cũng là điều dễ hiểu.
Ngọc Giao nhìn về Gióng dường như trong đầu nắm bắt được điều gì ở trong đó, nàng:
- Đại nhân, người nói trước đây không quan tâm nhưng giờ người lại hỏi về chuyện này, phải chăng người bắt đầu quan tâm ??
Gióng gật đầu:
- Đúng vậy, ta đã bắt đầu quan tâm nó vì hiện tại nó có thể ảnh hưởng tới ta.
- Nói vậy là Đại Nhân hiện tại đã có thế lực của mình cũng muốn tham dự vào tràng diện này sao ??
Ngọc Giao trong lòng có chút mất mát, bởi có ý định chèo kéo người này vào với Nguyệt Điện khi nghe nói là người cô độc, nhưng nàng cũng cảm thấy tò mò xem người này có ý định gì với cuộc chiến này
- Tham dự hay không ta còn chưa có rõ ràng, thế lực của ta mới thành lập chưa lâu nên so với những cự đầu còn thiếu sót quá nhiều, ta cũng chỉ muốn nắm rõ một chút để có thể không bị cuốn quá sâu vào nó mà thôi !!!
Gióng khẽ lắc đầu nói, Trung đẳng tiên môn chi chiến nhìn từ thế lực của Ngũ Tiên Giáo, thì có thể thấy nó yêu cầu về thực lực tông phái không thấp, Việt Tông hiện tại vẫn chưa đủ tài lực và sức mạnh để tranh đoạt.
- Nếu Ngọc Giao giúp đại nhân một phần sức lực thì sao ??
- Nàng giúp ta ??
Gióng chỉ tay vào mình hướng Ngọc Giao hỏi lại, vì hơi nghi hoặc bởi sự lựa chọn này của nàng. Nguyệt Điện này là thế lực không nhỏ, có thể đối đầu với trung đẳng tiên môn Ngũ Tiên Giáo, đây là trợ lực đủ cương đại.
- Đúng vậy, nếu Ngọc Giao giúp thì người có tham dự vào tràng diện này không ??
Ngọc Giao đáp lời mà hỏi lại, nàng nhìn về Gióng trong ánh mắt có sự trông mong và hy vọng không nhỏ.
Đây là vấn đề không nhỏ vì Gióng chưa từng nghĩ tới bởi hệ lụy mang lại khó mà đoán định, sự xác nhận của Ngọc Giao khiến Gióng có chút trầm tư, nhất là khi đối diện với đôi mắt nhung nhìn về mình hơi khác lạ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.