Chương 90: Thạch An Nhiên
Người Xàm Nhất Vịnh Bắc Bộ
13/04/2018
Thạch động như được thắp một ngọn hỏa diễm đỏ rực, An Nhiên bước từng bước nhỏ hai tay nàng nắm chặt lại, dưới đôi chần nó như được sự thúc đẩy lan ra trên nền đất đá.
Hỏa diễm lan đến chân lũ hài tử khiến chúng hoảng sợ, hoảng hốt kêu tên nàng:
" An Nhiên"
" Nhiên tiểu thư"
....
An Nhiên quay lại nhìn họ, thấy hoả diễm sắp đến phía họ, nàng có chút sử lý sao khẽ xoay chuyển suy nghĩ hoả liền dừng lại trước mặt đám hài tử và thi thể những nữ nhân.
Nàng đi về phía Quanh Phúc và người của Phúc Hưng bang, bọn họ lùi lại phía sau mắt kinh ngạc nhìn về nữ hải tử trước mặt này, nàng mấp máy môi thanh âm nhỏ bé thốt ra:
" các ngươi, tất cả các ngươi đều phải chết"
Người Phúc Hưng trại lùi lại một chút, rồi quay hướng mắt nhìn về phía Trại chủ của mình dò hỏi
" Trại chủ, chuyện này có chút kỳ quái ah"
Quang Phúc ngầm ngĩ gật đầu:
" đúng là có chút kỳ quái"
Đây là chuyện lần đầu họ thấy nha, một tiểu hài tử như một hoả nhân, hỏa diễm cuộn trào xung quanh thân thể nàng, nó mới sáu, bẩy tuổi thôi nếu là kẻ trưởng thành không biết sẽ kinh dị ra sao.
" hừ dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi! Có thể làm gì được chứ?"
Quang Phúc hừ lạnh tỉnh táo nói với chúng nhân, linh lực từ trong cở thể hắn trào ra ngăn cản lửa phía trước mình, quả nhiên chúng không thể tiến thêm nữa.
Thấy hành động và lời nói của trại chủ có hiệu quả thì chúng yên tâm thở phào cũng sử dụng linh lực bảo vệ bản thân cũng như lũ động bạn yếu hơn trước đám lửa đỏ.
Gióng và đám người Thạch Sanh đến đây lúc Quang Phục chuẩn bị định hấp thi, vốn dĩ đã định ra tay nhưng thấy điều kì dị trện người nữ hài tử nhỏ tuổi thì ngạc nghiên dừng lại.
" công tử, đây là?? Hài tử này mới sáu, bẩy tuôi thôi ah" Xuân mai mắt to tròn, miệng hơi hé.
" hoả linh thể thức tỉnh ah, tạm thời chưa ra tay ta muốn xem thử nàng có thể làm được gì?" Gióng nhìn chăm chú tiểu nữ hài phía trong nói với mọi người.
Ba người gật đầu, lơ lửng trên không trung ngoài động nhìn vào nữ hài mong đợi.
An Nhiên đang đi thì giang hai tay ra sau nàng chạy nhanh tiến về phía Quang Phúc, hai ta nàng lửa hoả diễm bốc lên ngùn ngụt. Nàng ném từng luồng hỏa diễm về phía hắn
Quang Phúc đưa tay hời hợt gạt đi, những luồng hỏa diễm này chưa đủ uy lực để uy hiếp đến hắn được nó chỉ là như như đốm lửa của phàm nhân.
Nàng xông đến, hai tay đánh về phía hắn, một nữ hài tử đánh đám một gã hán tử cao lớn, quang mang hỏa thổ trao đổi qua lại, mặc dù nàng rất cố gắng nhưng.
Quang Phục dễ dàng ngăn trở như người lớn chơi đùa với trẻ nhỏ, nhìn đôi mắt hận thù của An Nhiên hắn cười khinh miệt.
" mày hả bưởi, bốp" nói rồi hắn vung tay tát vào mặt nàng khiến nàng bay ra đằng xa hoả diễm trên thân yếu dần.
Nàng gắng gượng chống hai tay trên nền đất người run rẩy hét lớn
" aaaaaaaaaaa" hoả diễm cuộn trào như đang tức giận, cả thân thể nhỏ bé hừng hực, mắt nàng như hai đốm hoả diễm đang khao khát thiêu rụi, đuôi mắt những vệt lửa kéo dài ra phía sau, mái tóc ngắn đen bay phất phơ trong hoả diễm từng chút một biến thành màu đỏ rực, hoả diễm bùng phát khiến khói bụi bay dạt ra sau.
Nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn lên cao, từ bàn tay một hoả cầu lớn dần, lớn dần lên mang theo hơi nóng khủng khiếp, nàng như hoả thần bé nhỏ nâng lên cả một mặt trời trên tay.
" ta muốn ngươi phải chết" nàng ném mạnh hỏa cầu lớn trong tay về phía Quang Phúc, rồi như thoát lực người nàng đổ về phía sau, mắt ngắm nghiền, da thịt tái nhợt, màn lửa xung quanh lịm dần vì không có sự điều khiển của nàng, mặt đất đen khói vẫn nghi ngút bỏng rát.
Quang Phục nhìn hoả cầu lớn bay về phía mình, hắn thấy một sự nguy hiểm dâng lên trong lồng ngực, hắn khẽ cắm đại đao xuống đất hai tay đan chéo vào nhau miệng lẩm bẩm, theo thanh âm trong miệng hắn, mặt đất dưới chân như được kêu gọi bay lên xung quanh hắn tạo thành một lớp giáp dầy màu xám đen, lúc này thân thể hắn được bao phủ khiến hắn như một thổ nhân cao lớn.
Hắn hoàn thành xong thì hoả cầu cũng đã đến trước mặt mang theo hơi thở nóng rực, quả cầu đâm vào hắn rồi nổ tung tứ tán ra phía sau, lớp giáp đất của hắn bị bào mòn bay ra như những mũi hoả thương.
Đám người Phúc Hưng trại ảnh hưởng của vụ nổ hỏa cầu nên bao trùm trong một biển lửa, nhiều tên bị hoả diễm đốt cháy hết y phục như một hỏa nhân lăn lôn, chạy lung tung sợ hãi, có những tên bị mảnh đất bắn từ giáp của Quang Phục cắm xuyên người, từ vết thương huyết dịch bị nung nóng bỏng rát. Từng người, từng người ngã xuống những tên tu vi trên trúc cơ may mắn sống xót nhưng quần áo bị cháy xém, lông tóc quăn tít lại người bốc mùi khét như thịt nướng ngoài trời quá lửa.
Quang Phục va chạm chính diện với hoả cầu nên hắn biết sức nóng của nó như thế nào, lớp thổ giáp hắn bị mài mòn, y phục bị cháy sạch để lộ ra cơ thể săn chắc đầy những thứa cơ cuồn cuộn đôi chỗ bị bỏng rộp, râu lá trên người hắn bị cháy sạch sẽ khiến hắn như một lão tăng thiếu lâm tay chắp trước ngực phía dưới con voi nhỏ có chiếc vòi dài lủng lẳng như đang ở hoang mặc vì cây cối đã cháy rụi.
Hắn mở mắt cảm nhận sự bỏng rát của cơ thể, hắn thổi phù vừa rồi quá nguy hiểm không ngờ đứa bé này có thể bộc phát ra được lực lượng mạnh như vậy. Hắn nghe âm thanh la hét phía sau mình thì quay lại nhìn lũ trại chúng, cười khổ ah hoả cầu này hắn cũng phải ăn thiệt thòi thì bọn chúng khó ở là điều đương nhiên, lũ luyện khí kỳ như cục than đỏ nằm la liệt, trúc cơ chật vật như vừa băng qua hỏa diệm sơn.
Đưa mắt lại nhìn thân hình bé nhỏ nằm sóng soài trên nền đất, nữ hài này khiến bọn hắn tổn thất nặng nề ah gần hai trăm người giờ chỉ còn vỏn vẹn bốn mươi người thương tích đầy mình, nữ hài này nếu để thoát khỏi tay sau này hắn không có ngày an ổn.
Hắn tiến cầm đại đao tiến lại, mối nguy này hắn phải diệt trừ để phòng hậu hoạn lần sau, dù ngươi là thiên tài nhưng thiên tài đã chết thì có thể sảy ra chuyện gì nữa được chứ?
Lũ trẻ đứng trong góc trong quan sát tràng diện hoả sắc thì ngừng khóc trố mắt nhìn, An Nhiên tiểu thư thường ngày bình dị nhưng không ngờ lại có mảng khủng bố hiện giờ. Thấy gã cầm đầu loã thể cầm đao tiến lại phía nàng thì chúng chạy ra ngăn lại, ai nấy mắt nhìn gã không nhường nhịn, chúng muốn bảo vệ nàng chỉ cần nàng còn sống chúng có hi vọng báo thù cho những người đã chết.
Quanh Phục thấy bọn chúng dám ngăn trở mình thì tức giận hét lớn với bọn người còn lại
" lên giết hết cho ta"
Đám người nghe lệnh tuốt vũ khí xông lên chém giết, một cây rìu lớn phá không cắm xuống đất ngăn trở bước chân của chúng lại, thanh âm vang lên
" súc sinh, muốn chết"
Mọi người trong hang động nhìn cây rìu lớn cắm xuống đất thành một hố đất sâu thì thất thần, dừng mọi hoạt động lại.
" ầm" một bóng người rơi từ trên xuống làm mặt đất lún xuống, đó là một tráng hán cao lớn đang ngồi khuỵ chân, từ từ đứng dậy phủi phủi đồ.
Tráng hán tay nắm lấy cán rìu nhổ ra khỏi mặt đất rồi vác trên vai nói lớn
" sư phụ, lão nhân gia người cũng mạnh tay quá đi"
Đám đông nhìn người mới xuất hiện này mà há hốc xuất hiện dị thường quá đi.
Người này nguyên lai là Khải Đức, khi Gióng thấy tràng diện rực rỡ kết thúc Quanh phục đang có ý định diệt sát thì
" Khải Đức ngươi xuống ngăn lại đi"
" vâng, công tử" hắn đáp lời rồi ném cây rìu vào hang, đang lựa chỗ nhảy xuống.
Thạch Sanh túm gáy hắn quanh hắn vào trong
" rề rà mất thời gian"
May mắn hắn da dày thịt béo, tiếp đất an toàn nhìn đám người Phúc Hưng trại đang ngơ ngẩn hắn ngoáy ngoáy lỗ tai nói
" đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Muốn đi qua trả tiền mãi lộ"
Hắn vừa mở miệng thì một quả táo cắn dở từ xa bay tới, hắn đưa tay đón lấy cắn một miếng
" mấy người này ta bảo hộ chắc rồi"
Đám người Quang Phục từ trong ngơ ngẩn tỉnh lại nhìn lại Khải Đức rồi quay mặt nhìn nhau. Quang Phục nghiến răng nữ hài này hắn không thể giữ lại được
" không muốn chết thì lên giết cho ta "
Chúng nhân nghe vậy liền liều chết xông đến. Khải Đức nhìn vậy thì cầm rìu lớn đứng chờ đợi, đây là lần đầu sau khi hắn đi theo sư phụ học tập mới giao chiến với người ah.
" Khải Đức, để gã cầm đầu lại còn lại giết cả đi"
Gióng hai người Xuân Mai hạ xuống cạnh nữ hài nói với hắn
" vâng, công tử" hắn đáp lời cầm rìu xông vào đám đông như hổ lạc bầy hươu, chém giết làm máu huyết tung toé khắp nơi.
Quang Phúc nhìn thảm cảnh tàn sát một bề, nhìn đám người mới đến người thiếu nữ thì hắn có thể nhìn ra tu vi là kết đan trung kỳ, còn hai nam tử cao lớn này hắn không nhìn ra nông sâu ah. Quyết định nhanh chóng hắn quay người phá không bỏ chạy khỏi hang không thèm nhìn lại.
Thấy Quanh Phục chạy trốn Gióng nói với Thạch Sanh
" đi đưa hắn về đây."
" vâng"
Thạch Sanh phá không đuổi theo
Gióng nhìn Xuân Mai nói:
" nàng xem nữ hài có bị sao không?"
Xuân Mai gật đầu tiến đến, lũ trẻ biết nàng và mọi người không có ta xấu liền tách ra một bên, Xuân Mai lại gần An Nhiên xem xét một chút khẽ thở phào rồi đút vào miệng nàng một viên hồi khí đan.
" công tử, nàng chỉ bị kiệt sức thôi không có vấn đề gì lớn."
" tốt" Gióng gật đầu, không có chuyện gì là tốt rồi! Một thiên tài như vậy nếu phải bỏ mình thì thật sự đáng tiếc.
Xuân Mai để An Nhiên nằm gối đầu lên đùi mình khẽ vuốt ve mái tóc ngắn màu đỏ của nữ hài mà thương cảm. Trong hang động Khải Đức vẫn đang mải mê chém giết, hắn như môt gã tiều phu hăng say với công việc của mình.
Hỏa diễm lan đến chân lũ hài tử khiến chúng hoảng sợ, hoảng hốt kêu tên nàng:
" An Nhiên"
" Nhiên tiểu thư"
....
An Nhiên quay lại nhìn họ, thấy hoả diễm sắp đến phía họ, nàng có chút sử lý sao khẽ xoay chuyển suy nghĩ hoả liền dừng lại trước mặt đám hài tử và thi thể những nữ nhân.
Nàng đi về phía Quanh Phúc và người của Phúc Hưng bang, bọn họ lùi lại phía sau mắt kinh ngạc nhìn về nữ hải tử trước mặt này, nàng mấp máy môi thanh âm nhỏ bé thốt ra:
" các ngươi, tất cả các ngươi đều phải chết"
Người Phúc Hưng trại lùi lại một chút, rồi quay hướng mắt nhìn về phía Trại chủ của mình dò hỏi
" Trại chủ, chuyện này có chút kỳ quái ah"
Quang Phúc ngầm ngĩ gật đầu:
" đúng là có chút kỳ quái"
Đây là chuyện lần đầu họ thấy nha, một tiểu hài tử như một hoả nhân, hỏa diễm cuộn trào xung quanh thân thể nàng, nó mới sáu, bẩy tuổi thôi nếu là kẻ trưởng thành không biết sẽ kinh dị ra sao.
" hừ dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi! Có thể làm gì được chứ?"
Quang Phúc hừ lạnh tỉnh táo nói với chúng nhân, linh lực từ trong cở thể hắn trào ra ngăn cản lửa phía trước mình, quả nhiên chúng không thể tiến thêm nữa.
Thấy hành động và lời nói của trại chủ có hiệu quả thì chúng yên tâm thở phào cũng sử dụng linh lực bảo vệ bản thân cũng như lũ động bạn yếu hơn trước đám lửa đỏ.
Gióng và đám người Thạch Sanh đến đây lúc Quang Phục chuẩn bị định hấp thi, vốn dĩ đã định ra tay nhưng thấy điều kì dị trện người nữ hài tử nhỏ tuổi thì ngạc nghiên dừng lại.
" công tử, đây là?? Hài tử này mới sáu, bẩy tuôi thôi ah" Xuân mai mắt to tròn, miệng hơi hé.
" hoả linh thể thức tỉnh ah, tạm thời chưa ra tay ta muốn xem thử nàng có thể làm được gì?" Gióng nhìn chăm chú tiểu nữ hài phía trong nói với mọi người.
Ba người gật đầu, lơ lửng trên không trung ngoài động nhìn vào nữ hài mong đợi.
An Nhiên đang đi thì giang hai tay ra sau nàng chạy nhanh tiến về phía Quang Phúc, hai ta nàng lửa hoả diễm bốc lên ngùn ngụt. Nàng ném từng luồng hỏa diễm về phía hắn
Quang Phúc đưa tay hời hợt gạt đi, những luồng hỏa diễm này chưa đủ uy lực để uy hiếp đến hắn được nó chỉ là như như đốm lửa của phàm nhân.
Nàng xông đến, hai tay đánh về phía hắn, một nữ hài tử đánh đám một gã hán tử cao lớn, quang mang hỏa thổ trao đổi qua lại, mặc dù nàng rất cố gắng nhưng.
Quang Phục dễ dàng ngăn trở như người lớn chơi đùa với trẻ nhỏ, nhìn đôi mắt hận thù của An Nhiên hắn cười khinh miệt.
" mày hả bưởi, bốp" nói rồi hắn vung tay tát vào mặt nàng khiến nàng bay ra đằng xa hoả diễm trên thân yếu dần.
Nàng gắng gượng chống hai tay trên nền đất người run rẩy hét lớn
" aaaaaaaaaaa" hoả diễm cuộn trào như đang tức giận, cả thân thể nhỏ bé hừng hực, mắt nàng như hai đốm hoả diễm đang khao khát thiêu rụi, đuôi mắt những vệt lửa kéo dài ra phía sau, mái tóc ngắn đen bay phất phơ trong hoả diễm từng chút một biến thành màu đỏ rực, hoả diễm bùng phát khiến khói bụi bay dạt ra sau.
Nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn lên cao, từ bàn tay một hoả cầu lớn dần, lớn dần lên mang theo hơi nóng khủng khiếp, nàng như hoả thần bé nhỏ nâng lên cả một mặt trời trên tay.
" ta muốn ngươi phải chết" nàng ném mạnh hỏa cầu lớn trong tay về phía Quang Phúc, rồi như thoát lực người nàng đổ về phía sau, mắt ngắm nghiền, da thịt tái nhợt, màn lửa xung quanh lịm dần vì không có sự điều khiển của nàng, mặt đất đen khói vẫn nghi ngút bỏng rát.
Quang Phục nhìn hoả cầu lớn bay về phía mình, hắn thấy một sự nguy hiểm dâng lên trong lồng ngực, hắn khẽ cắm đại đao xuống đất hai tay đan chéo vào nhau miệng lẩm bẩm, theo thanh âm trong miệng hắn, mặt đất dưới chân như được kêu gọi bay lên xung quanh hắn tạo thành một lớp giáp dầy màu xám đen, lúc này thân thể hắn được bao phủ khiến hắn như một thổ nhân cao lớn.
Hắn hoàn thành xong thì hoả cầu cũng đã đến trước mặt mang theo hơi thở nóng rực, quả cầu đâm vào hắn rồi nổ tung tứ tán ra phía sau, lớp giáp đất của hắn bị bào mòn bay ra như những mũi hoả thương.
Đám người Phúc Hưng trại ảnh hưởng của vụ nổ hỏa cầu nên bao trùm trong một biển lửa, nhiều tên bị hoả diễm đốt cháy hết y phục như một hỏa nhân lăn lôn, chạy lung tung sợ hãi, có những tên bị mảnh đất bắn từ giáp của Quang Phục cắm xuyên người, từ vết thương huyết dịch bị nung nóng bỏng rát. Từng người, từng người ngã xuống những tên tu vi trên trúc cơ may mắn sống xót nhưng quần áo bị cháy xém, lông tóc quăn tít lại người bốc mùi khét như thịt nướng ngoài trời quá lửa.
Quang Phục va chạm chính diện với hoả cầu nên hắn biết sức nóng của nó như thế nào, lớp thổ giáp hắn bị mài mòn, y phục bị cháy sạch để lộ ra cơ thể săn chắc đầy những thứa cơ cuồn cuộn đôi chỗ bị bỏng rộp, râu lá trên người hắn bị cháy sạch sẽ khiến hắn như một lão tăng thiếu lâm tay chắp trước ngực phía dưới con voi nhỏ có chiếc vòi dài lủng lẳng như đang ở hoang mặc vì cây cối đã cháy rụi.
Hắn mở mắt cảm nhận sự bỏng rát của cơ thể, hắn thổi phù vừa rồi quá nguy hiểm không ngờ đứa bé này có thể bộc phát ra được lực lượng mạnh như vậy. Hắn nghe âm thanh la hét phía sau mình thì quay lại nhìn lũ trại chúng, cười khổ ah hoả cầu này hắn cũng phải ăn thiệt thòi thì bọn chúng khó ở là điều đương nhiên, lũ luyện khí kỳ như cục than đỏ nằm la liệt, trúc cơ chật vật như vừa băng qua hỏa diệm sơn.
Đưa mắt lại nhìn thân hình bé nhỏ nằm sóng soài trên nền đất, nữ hài này khiến bọn hắn tổn thất nặng nề ah gần hai trăm người giờ chỉ còn vỏn vẹn bốn mươi người thương tích đầy mình, nữ hài này nếu để thoát khỏi tay sau này hắn không có ngày an ổn.
Hắn tiến cầm đại đao tiến lại, mối nguy này hắn phải diệt trừ để phòng hậu hoạn lần sau, dù ngươi là thiên tài nhưng thiên tài đã chết thì có thể sảy ra chuyện gì nữa được chứ?
Lũ trẻ đứng trong góc trong quan sát tràng diện hoả sắc thì ngừng khóc trố mắt nhìn, An Nhiên tiểu thư thường ngày bình dị nhưng không ngờ lại có mảng khủng bố hiện giờ. Thấy gã cầm đầu loã thể cầm đao tiến lại phía nàng thì chúng chạy ra ngăn lại, ai nấy mắt nhìn gã không nhường nhịn, chúng muốn bảo vệ nàng chỉ cần nàng còn sống chúng có hi vọng báo thù cho những người đã chết.
Quanh Phục thấy bọn chúng dám ngăn trở mình thì tức giận hét lớn với bọn người còn lại
" lên giết hết cho ta"
Đám người nghe lệnh tuốt vũ khí xông lên chém giết, một cây rìu lớn phá không cắm xuống đất ngăn trở bước chân của chúng lại, thanh âm vang lên
" súc sinh, muốn chết"
Mọi người trong hang động nhìn cây rìu lớn cắm xuống đất thành một hố đất sâu thì thất thần, dừng mọi hoạt động lại.
" ầm" một bóng người rơi từ trên xuống làm mặt đất lún xuống, đó là một tráng hán cao lớn đang ngồi khuỵ chân, từ từ đứng dậy phủi phủi đồ.
Tráng hán tay nắm lấy cán rìu nhổ ra khỏi mặt đất rồi vác trên vai nói lớn
" sư phụ, lão nhân gia người cũng mạnh tay quá đi"
Đám đông nhìn người mới xuất hiện này mà há hốc xuất hiện dị thường quá đi.
Người này nguyên lai là Khải Đức, khi Gióng thấy tràng diện rực rỡ kết thúc Quanh phục đang có ý định diệt sát thì
" Khải Đức ngươi xuống ngăn lại đi"
" vâng, công tử" hắn đáp lời rồi ném cây rìu vào hang, đang lựa chỗ nhảy xuống.
Thạch Sanh túm gáy hắn quanh hắn vào trong
" rề rà mất thời gian"
May mắn hắn da dày thịt béo, tiếp đất an toàn nhìn đám người Phúc Hưng trại đang ngơ ngẩn hắn ngoáy ngoáy lỗ tai nói
" đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Muốn đi qua trả tiền mãi lộ"
Hắn vừa mở miệng thì một quả táo cắn dở từ xa bay tới, hắn đưa tay đón lấy cắn một miếng
" mấy người này ta bảo hộ chắc rồi"
Đám người Quang Phục từ trong ngơ ngẩn tỉnh lại nhìn lại Khải Đức rồi quay mặt nhìn nhau. Quang Phục nghiến răng nữ hài này hắn không thể giữ lại được
" không muốn chết thì lên giết cho ta "
Chúng nhân nghe vậy liền liều chết xông đến. Khải Đức nhìn vậy thì cầm rìu lớn đứng chờ đợi, đây là lần đầu sau khi hắn đi theo sư phụ học tập mới giao chiến với người ah.
" Khải Đức, để gã cầm đầu lại còn lại giết cả đi"
Gióng hai người Xuân Mai hạ xuống cạnh nữ hài nói với hắn
" vâng, công tử" hắn đáp lời cầm rìu xông vào đám đông như hổ lạc bầy hươu, chém giết làm máu huyết tung toé khắp nơi.
Quang Phúc nhìn thảm cảnh tàn sát một bề, nhìn đám người mới đến người thiếu nữ thì hắn có thể nhìn ra tu vi là kết đan trung kỳ, còn hai nam tử cao lớn này hắn không nhìn ra nông sâu ah. Quyết định nhanh chóng hắn quay người phá không bỏ chạy khỏi hang không thèm nhìn lại.
Thấy Quanh Phục chạy trốn Gióng nói với Thạch Sanh
" đi đưa hắn về đây."
" vâng"
Thạch Sanh phá không đuổi theo
Gióng nhìn Xuân Mai nói:
" nàng xem nữ hài có bị sao không?"
Xuân Mai gật đầu tiến đến, lũ trẻ biết nàng và mọi người không có ta xấu liền tách ra một bên, Xuân Mai lại gần An Nhiên xem xét một chút khẽ thở phào rồi đút vào miệng nàng một viên hồi khí đan.
" công tử, nàng chỉ bị kiệt sức thôi không có vấn đề gì lớn."
" tốt" Gióng gật đầu, không có chuyện gì là tốt rồi! Một thiên tài như vậy nếu phải bỏ mình thì thật sự đáng tiếc.
Xuân Mai để An Nhiên nằm gối đầu lên đùi mình khẽ vuốt ve mái tóc ngắn màu đỏ của nữ hài mà thương cảm. Trong hang động Khải Đức vẫn đang mải mê chém giết, hắn như môt gã tiều phu hăng say với công việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.