Chương 24: Từ giờ thiếp là của chàng
Người Xàm Nhất Vịnh Bắc Bộ
13/04/2018
Những thiếu nữ tuổi mười ba nói chuyện tình yêu nam nữ với một hài tử ba tuổi. Nếu người lớn nghe thấy có lẽ cười dài và cho đó là trò chơi của trẻ con, trò phu thê.
Nhưng giây phút này nơi sân nhà nhở của gióng, chuyện kì lạ đó đang diễn ra và noá không phải là một trò đùa. Nhị nữ khẽ lau giọt lệ lăn trên má, nhìn gióng chờ đợi câu trả lời. Không ai thúc dục, chẳng ai nói gì chỉ nhìn về nam hài đứng trước mặt mình.
Gióng hơi thẫn thờ vì nghe câu hỏi ấy, vốn chỉ cho là sự yêu thích của nhị nữ dành cho mình, chỉ dừng lại ở mức thích thú của người lớn dành cho trẻ nhỏ một đứa trẻ hơi đặc biệt một chút thôi. nhìn thấy lệ rơi từ những đôi mắt ngọc, trên khuôn mặt vẫn còn mang nét thơ ngây, thiên thần của nhị nữ. Gióng biết nhị nữ đang nói thật và thật sự mong đợi vào câu trả lời của mình.
Trò đời mà trong lòng hơi khó sử nhìn nhị nữ thật sâu, không đành lòng làm họ khó xử gióng gật đầu nhi nha nói:
- lấy chứ, đệ lấy cả hai tỉ
Gióng đưa tay lay dòng lệ trên mặt nhị nữ
- các tỷ đừng khóc nữa. Mẫu thân về thấy tưởng đệ bắt nạt các tỷ, lại roi đít đệ đấy.
Gióng giỡn nhị nữ, nhị nữ nhận được câu trả lời của gióng vui mừng lau vội đi khuôn mặt nhỏ xinh. Nghe gióng nói giỡn thì cười toe.
Gióng hỏi nhị nữ về cuộc dự tuyển tông môn. Tử vân nhớ lại
- dự tuyển của tông môn được mở mỗi năm một lần, tuyển các đệ tử từ mười ba tuổi trở lên, gồm có hai vòng là trắc thí linh căn, một vòng là thực chiến với khôi lỗi. Ta với tiểu Ngọc đều trọn vẹn vượt qua và cùng Bái làm môn hạ bách hoa tông một trong tam tông. Ngay mai những đệ tử được nhận Sẽ quay về tông môn và ở tại đó tu luyện.
- đệ tử mới phải tu luyện luyện đến nguyên anh kỳ mới được rời tông môn ra ngoài, hoặc là đi làm nhiệm vụ ở những nơi chỉ định có giới hạn thời gian.
Gióng nghe chăm chú đây ít nhiều là những điều gióng cần tìm hiểu gióng hỏi:
- bách hoa tông này là tông môn như thế nào??
Trúc vân trả ôm gióng lại trong lòng mình nói:
- bách hoa tông là một trong tam tông nằm giáp biển đông hải, một mặt giáo với giao dới Bắc thú. Tông chủ là đại năng hoá thần kỳ
Hoá thần kỳ cũng được coi là rất mạnh đây gióng ngẫm nghĩ giờ mình mới luyện khí ah, hắn phất tay cái là mình bẹp dí luôn rồi.
- các tỷ phải cố gắng tu luyện đấy
Gióng nói giọng dặn dò. Chúng nữ gật đầu Tử Vân cười giỡn:
- phải cố gắng chứ, vậy mới mau gặp lại đệ được.
Gióng ra vẻ dỗi dỗi hất tay tử vân đang bẹo má mình:
- muốn ta cưới tỷ, mà còn gọi ta là đệ sao??
Nhị nữ nhìn gióng hờn dỗi, nhìn nữ cười nói:
- chúng thiếp biết rồi! Thưa chàng. Hihi..
Gióng gãi gãi đầu nói:
- không có ai thì gọi vậy được nhưng đông người thì không thể ah.
Nhị nữ nhìn nhau, quay sang nhìn gióng
- vậy gọi như thế nào???
Gióng ngẫm nghĩ
- gọi thẳng tên đi, còn ta vẫn gọi là tỷ ah
- minh minh, lại đây ta ôm nào
Tử vân ôm lấy gióng, đưa đầu gióng dí vào bầu ngực sữa của mình day day ranh mãnh nói.
Gióng bị hành động của tử vân làm cho không nói nên lời đành chịu trận từng luồng hơi nữ nhân thanh thoát xộc vào miệng làm mặt gióng đỏ lựng.
Nhị nữ cười vang cả sân. Ba người cười đùa vui vẻ, nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tan. Cả hai nàng phải trở về chuẩn bị để mai rời đi.
Tử Vân nhìn gióng dịu dàng nói:
- chàng phải nhớ những gì đã nói hôm nay. Chàng đừng quên thiếp, rất nhanh thôi thiếp sẽ trở về và bắt chàng thực hiện lời hứa hôm nay.
Nàng nghiêm túc nói rồi đưa tay ngọc ngà nắm lấy tay của gióng luồn qua lớp y phục của mình đặt hẳn lên nhũ phong Gióng nhìn hành động của nàng sững sờ, theo phản xạ tay nắn nắn ngọn đồi nhỏ trên trên thảo nguyên. Mặt nổi lên một hồi lúng túng.
Tử Vân bị gióng nắn mà dần dần má hồng lên nàng nói với giọng mà nàng không biết có phải của mình không nữa
- từ giờ thiếp là của chàng. Chỉ là của chàng thôi!
Nói rồi nàng vội vàng bỏ chân xuống sạp xấu hổ chạy biến về nhà. Gióng ngẩn ngơ nhìn theo dáng người đó mãi khi khuất tầm mắt.
Trúc Ngọc nhìn hành động của hai người mà bụm miệng cười hihi
Gióng nghe tiếng cười mới hoàn hồn quay lại xấu hổ. Nhưng gióng bị Trúc Ngọc tấn công bất ngờ, nàng đưa đôi môi anh đào của mình đặt lên môi nhỏ của gióng rồi chạy mất hút.
Gióng ngẩn ngơ một hồi rồi vỗ trán
- Haizzz, chỉ mong tất cả đối với các nàng chỉ là xung động nhất thời. Rồi mai ra ngoài kia thiếu niên anh hùng lớp lớp các nàng Sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của mình.
Gióng nhìn ra ngoài rặng trúc cười hạng phúc rồi chạy nhào vào lòng một nữ nhân thành thục.
- mẫu thân! Con nhớ người.
Thanh Hà ôm gióng khẽ thơm lên đôi má nhỏ. Đôi cánh cửa khép lại, màn đêm tĩnh mịch bao trùm cả trúc gia trang.
Nhưng giây phút này nơi sân nhà nhở của gióng, chuyện kì lạ đó đang diễn ra và noá không phải là một trò đùa. Nhị nữ khẽ lau giọt lệ lăn trên má, nhìn gióng chờ đợi câu trả lời. Không ai thúc dục, chẳng ai nói gì chỉ nhìn về nam hài đứng trước mặt mình.
Gióng hơi thẫn thờ vì nghe câu hỏi ấy, vốn chỉ cho là sự yêu thích của nhị nữ dành cho mình, chỉ dừng lại ở mức thích thú của người lớn dành cho trẻ nhỏ một đứa trẻ hơi đặc biệt một chút thôi. nhìn thấy lệ rơi từ những đôi mắt ngọc, trên khuôn mặt vẫn còn mang nét thơ ngây, thiên thần của nhị nữ. Gióng biết nhị nữ đang nói thật và thật sự mong đợi vào câu trả lời của mình.
Trò đời mà trong lòng hơi khó sử nhìn nhị nữ thật sâu, không đành lòng làm họ khó xử gióng gật đầu nhi nha nói:
- lấy chứ, đệ lấy cả hai tỉ
Gióng đưa tay lay dòng lệ trên mặt nhị nữ
- các tỷ đừng khóc nữa. Mẫu thân về thấy tưởng đệ bắt nạt các tỷ, lại roi đít đệ đấy.
Gióng giỡn nhị nữ, nhị nữ nhận được câu trả lời của gióng vui mừng lau vội đi khuôn mặt nhỏ xinh. Nghe gióng nói giỡn thì cười toe.
Gióng hỏi nhị nữ về cuộc dự tuyển tông môn. Tử vân nhớ lại
- dự tuyển của tông môn được mở mỗi năm một lần, tuyển các đệ tử từ mười ba tuổi trở lên, gồm có hai vòng là trắc thí linh căn, một vòng là thực chiến với khôi lỗi. Ta với tiểu Ngọc đều trọn vẹn vượt qua và cùng Bái làm môn hạ bách hoa tông một trong tam tông. Ngay mai những đệ tử được nhận Sẽ quay về tông môn và ở tại đó tu luyện.
- đệ tử mới phải tu luyện luyện đến nguyên anh kỳ mới được rời tông môn ra ngoài, hoặc là đi làm nhiệm vụ ở những nơi chỉ định có giới hạn thời gian.
Gióng nghe chăm chú đây ít nhiều là những điều gióng cần tìm hiểu gióng hỏi:
- bách hoa tông này là tông môn như thế nào??
Trúc vân trả ôm gióng lại trong lòng mình nói:
- bách hoa tông là một trong tam tông nằm giáp biển đông hải, một mặt giáo với giao dới Bắc thú. Tông chủ là đại năng hoá thần kỳ
Hoá thần kỳ cũng được coi là rất mạnh đây gióng ngẫm nghĩ giờ mình mới luyện khí ah, hắn phất tay cái là mình bẹp dí luôn rồi.
- các tỷ phải cố gắng tu luyện đấy
Gióng nói giọng dặn dò. Chúng nữ gật đầu Tử Vân cười giỡn:
- phải cố gắng chứ, vậy mới mau gặp lại đệ được.
Gióng ra vẻ dỗi dỗi hất tay tử vân đang bẹo má mình:
- muốn ta cưới tỷ, mà còn gọi ta là đệ sao??
Nhị nữ nhìn gióng hờn dỗi, nhìn nữ cười nói:
- chúng thiếp biết rồi! Thưa chàng. Hihi..
Gióng gãi gãi đầu nói:
- không có ai thì gọi vậy được nhưng đông người thì không thể ah.
Nhị nữ nhìn nhau, quay sang nhìn gióng
- vậy gọi như thế nào???
Gióng ngẫm nghĩ
- gọi thẳng tên đi, còn ta vẫn gọi là tỷ ah
- minh minh, lại đây ta ôm nào
Tử vân ôm lấy gióng, đưa đầu gióng dí vào bầu ngực sữa của mình day day ranh mãnh nói.
Gióng bị hành động của tử vân làm cho không nói nên lời đành chịu trận từng luồng hơi nữ nhân thanh thoát xộc vào miệng làm mặt gióng đỏ lựng.
Nhị nữ cười vang cả sân. Ba người cười đùa vui vẻ, nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tan. Cả hai nàng phải trở về chuẩn bị để mai rời đi.
Tử Vân nhìn gióng dịu dàng nói:
- chàng phải nhớ những gì đã nói hôm nay. Chàng đừng quên thiếp, rất nhanh thôi thiếp sẽ trở về và bắt chàng thực hiện lời hứa hôm nay.
Nàng nghiêm túc nói rồi đưa tay ngọc ngà nắm lấy tay của gióng luồn qua lớp y phục của mình đặt hẳn lên nhũ phong Gióng nhìn hành động của nàng sững sờ, theo phản xạ tay nắn nắn ngọn đồi nhỏ trên trên thảo nguyên. Mặt nổi lên một hồi lúng túng.
Tử Vân bị gióng nắn mà dần dần má hồng lên nàng nói với giọng mà nàng không biết có phải của mình không nữa
- từ giờ thiếp là của chàng. Chỉ là của chàng thôi!
Nói rồi nàng vội vàng bỏ chân xuống sạp xấu hổ chạy biến về nhà. Gióng ngẩn ngơ nhìn theo dáng người đó mãi khi khuất tầm mắt.
Trúc Ngọc nhìn hành động của hai người mà bụm miệng cười hihi
Gióng nghe tiếng cười mới hoàn hồn quay lại xấu hổ. Nhưng gióng bị Trúc Ngọc tấn công bất ngờ, nàng đưa đôi môi anh đào của mình đặt lên môi nhỏ của gióng rồi chạy mất hút.
Gióng ngẩn ngơ một hồi rồi vỗ trán
- Haizzz, chỉ mong tất cả đối với các nàng chỉ là xung động nhất thời. Rồi mai ra ngoài kia thiếu niên anh hùng lớp lớp các nàng Sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của mình.
Gióng nhìn ra ngoài rặng trúc cười hạng phúc rồi chạy nhào vào lòng một nữ nhân thành thục.
- mẫu thân! Con nhớ người.
Thanh Hà ôm gióng khẽ thơm lên đôi má nhỏ. Đôi cánh cửa khép lại, màn đêm tĩnh mịch bao trùm cả trúc gia trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.