Quyển 1 - Chương 8: Dù làm anh hùng cũng uổng phí
Trung Nguyên Ngũ Bách
06/05/2016
Thẩm Thanh Sơn nhớ đến hai người cháu chết thảm, cũng rất tức giận, chuyện này phải nói là tai bay vạ gió.
Phủ Thanh Châu trước giờ có lưu truyền một câu thế này:
Địa giới phủ Thanh Châu, chỉ có chuyện Thẩm gia không muốn biết, không có chuyện nào không thể biết.
Dù cho lời đó có hơi thổi phồng, lại vô tình nói rõ ở phủ Thanh Châu này Thẩm gia tài hùng thế lớn đến thế nào, ngay cả quan phủ cũng phải nể mặt mấy phần.
Người ngoài chỉ biết là hai thiếu gia của Thẩm gia mấy hôm trước bệnh nặng mà chết, rồi thầm bảo nhau hai vị thiếu gia phúc lớn mệnh bạc, thật sự khiến mọi người thổn thức.
Nhưng Thẩm lão thái gia lại không tin mấy lời đó, âm thầm tìm người khám xác cao tay nhất ở phủ Thanh Châu để điều tra nguyên nhân cái chết của hai đứa cháu mình.
Kẻ khám xác này rất có kinh nghiệm, quả thực tìm ra kết quả rồi.
Hai thiếu gia của Thẩm gia thật sự không phải bệnh nặng chết mà do bị người ta dùng thủ đoạn nội gia vô cùng lợi hại, âm thầm làm tổn thương kinh mạch, thế nên ngay đêm đó liền thổ huyết mà qua đời.
Dựa theo lời giải thích của người khám xác thì kẻ động thủ kia vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu, có người nói loại thủ đoạn này luyện tới cao thâm, chỉ cần đánh ngươi một chưởng, qua mười ngày nửa tháng mới phát tác, đến khi đó thần tiên khó cứu, mà kẻ ra tay đã chạy trốn mất dạng không còn dấu vết, có thể nói là thần không biết, quỷ chẳng hay.
Người có bản lãnh thế này tất nhiên không phải nhân vật bình thường, bọn họ có cách giải quyết đặc biệt, lại vẽ ra cho mình một cái phạm vi… gọi là giang hồ.
Giang hồ to lớn, có thể bao quát khắp thế gian.
Mà giang hồ nhỏ, cơ hồ nhỏ đến khó tìm kiếm.
Theo lời của người khám xác thì kẻ có bản lãnh như thế đã xem như cao thủ giang hồ rồi, là nhân vật võ nghệ cao cường, tuy xa không sánh được Tiên Phật, nhưng bình thường cũng khó bắt gặp.
Dù cho ngẫu nhiên lưu lại tin tức, trong nháy mắt đã không biết đông tây…
Tất nhiên chỉ cần không phải Tiên Phật Thần Thánh, là người phàm mắt thịt hẳn sẽ không tránh được khói lửa nhân gian, thế lực của Thẩm gia còn chưa đến nỗi bó tay với kẻ như thế.
Rất nhanh ngọn nguồn sự việc liền truy đến buổi sáng hôm ấy, hai vị thiếu gia của Thẩm gia vì một căn phòng trong tửu lâu mà tranh chấp với một hiệp khách mặc áo bào xanh đến từ vùng khác.
Cuối cùng bởi vì danh tiếng của Thẩm thiếu gia nên người kia buộc phải nhường chỗ, nhưng trước khi ra ngoài lại đẩy hai vị thiếu gia một cái.
Chẳng ngờ đâu một cái đẩy nhẹ kia liền cướp đi hai mạng người.
Đợi đến khi Thẩm gia tra ra được chuyện này, lọc ra điểm đáng nghi, xét thấy người này là khả nghi nhất, lại hỏi thăm được một vài chuyện từ Thanh Trúc Bang vùng này, mới xác định được, hung phạm đúng là người này.
Thanh Trúc Bang tính ra cũng nằm trong giang hồ, nhưng nghiêng về thế lực hắc đạo, khống chế người lao động tầng lớp thấp ở vùng Thanh Châu.
Nếu nói Thẩm gia là mặt trắng ở phủ Thanh Châu, thì Thanh Trúc Bang chính là mặt đen, hai bên đều có sở cầu riêng, trước nay vẫn luôn sống yên ổn với nhau.
Tuy Thanh Trúc Bang thuộc giới giang hồ, nhưng thứ họ cầu bất quá là tiền quyền, không có quá nhiều xung đột với Thẩm gia.
Trong giang hồ còn một loại người khác, giống như thanh bào khác, thứ nó muốn là khoái ý ân cừu oanh oanh liệt liệt…
Kẻ còn chút lương tâm nhiều nhất là cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo, tiện thề làm đầy túi tiền mình, vừa được danh tiếng, lại có lợi cho bản thân mình.
Mặc dù hơi nguy hiểm nhưng dựa vào một thân bản lĩnh, lại thêm không hại chết ai, khiến cho mấy nhà bị cướp cũng chằng muốn ăn thua đủ với nó.
Một loại khác nữa giống như thanh bào khách, bởi vì bản lãnh lớn, tính tình cực đoan nên sinh ra ý nghĩ xem thường chúng sinh, động niệm liền sát sinh cho hả giận.
Bất kẻ trong chốn giang hồ hay ngoài giang hồ đều kết xuống rất nhiều kẻ thù.
Hai đứa cháu kia lại gặp phải loại phía sau.
Cao thủ giang hồ nói đến thần bí vậy, nhưng kẻ có thể dùng một chống trăm, ung dung thoát thân khỏi thiên binh vạn mã tất nhiên hiếm như lá mùa thu.
Mà người như thanh bào khách, ỷ vào nghiệp nghệ kinh người, cố tình làm bậy, lại có bản lĩnh giữ mạng lợi hại, chỉ cần không phải là giết quan tạo phản thì đa số sẽ bình yên vô sự, dù cho giết hai thiếu chủ nhân của Thẩm gia đi nữa cũng có thể chạy mất dép.
May mà lần này dường như đối phương và Thanh Trúc Bang ở phủ Thanh Châu có vướng mắc, mới để cho Thẩm gia cơ hội trả thù.
Đồng thời có vẻ như thanh bào khách cũng không quá hiểu rõ vùng này, nên không biết hai người mà hôm đó tiện tay giết chính là thiếu chủ nhân của Thẩm gia, bằng không chưa chắc hắn còn dám đi lại ở phủ Thanh Châu.
Hoặc có thể hắn biết đấy, nhưng có chuyện quan trọng hơn phải làm nên mới chưa rời đi.
Vướng mắc với người của Thanh Trúc Bang, chính là chứng cứ rõ ràng.
***************
Cây gậy của Thẩm lão gia gõ lên hai quan tài phía trước, âm thanh trầm thấp, vang vọng trong đại sảnh.
Xưa nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì phải dùng vật có hình gậy gộc, gõ vào quan tài của hậu bối, ngụ ý vãn bối bất hiếu, đi trước một bước.
Mấy năm qua, Thẩm lão gia đã hai lần tiễn đưa người tóc đen, quả thật là đau đớn khó tả trên đời, dẫu rằng bên ngoài hắn nói năng cẩn thận, vui buồn không lộ, nhưng thương cảm trong lòng, lạnh lẽo chỉ mình lão biết thôi.
Lão lập nghiệp từ tay trắng, tất nhiên gian khổ vô cùng, cũng không thể thiếu hai tay nhuốm máu, có báo ứng hôm nay, tất nhiên Thẩm lão gia tử không thể không tin thuyết pháp về nhân quả rồi.
Nhưng dù thế, lão nhân chưa từng hối hận, đại trượng phu sống ngũ đỉnh thực (*sống xa hoa), chết rồi ngũ đỉnh phanh (*chịu cực hình ngũ đỉnh nấu xác), thì có làm sao?
Mang quan tài ra khỏi Thẩm phủ, lão nhân cũng không đi theo, ánh bình minh vừa ló dạng, đương lúc ráng hồng vạn điểm, đem mỗi nếp nhăn, mỗi vết tấm trên mặt hắn, hết thảy đều chiếu lên vô cùng rõ ràng.
Nhạc tang đi xa, lão nhân ném gậy, tuy rằng cơn gió sớm mai thổi vào mặt lão, lại vẫn thẳng tắp như tùng xanh, không thuận theo sự già cỗi vì năm tháng.
"Thẩm Luyện sao không đến đưa tang?"
"Thẩm Luyện thiếu gia nói hắn là người xuất gia, sợ nhìn thấy khung cảnh này sẽ quá đau lòng, làm hỏng đạo hạnh hắn cầu phúc cho lão gia."
"Ta già rồi, còn cần phúc khí gì chứ, dù cho phải trầm luân vào Địa ngục, cũng không uổng đời này, ta hiểu tâm tư hắn, cuối cùng vẫn do bị ngăn cách một tầng thôi." Lão nhân miễn cưỡng thở dài.
Lão tự nghĩ những thứ có thể trao, đều trao cho Thẩm Luyện cả rồi, chỉ mong đổi lại một cái kéo dài hương hỏa, nhưng Thẩm Luyện nhất quyết không chịu thua, thuận theo sự sắp xếp của lão, ở điểm này cực kỳ giống mẫu thân hắn.
Bản thân lão nhân không phải là không bướng bỉnh như vậy, hai người con trai đối với mình vâng vâng dạ dạ ngược lại làm lão nhìn chướng mắt. Mà sự quật cường này của Thẩm Luyện, khiến cho lão vừa tán thưởng vừa nổi giận.
Lão nhân trải qua quá nhiều phong ba, biết người không cứng cỏi, khó thành đại sự, càng là người tài thì càng khó bị người khác điều khiển.
Nhưng rốt cuộc, đối mặt với con ngựa hoang không chịu quản giáo như Thẩm Luyện này, nói thật, lão đã không còn tính nhẫn nại của thời trẻ nữa.
Nhân sinh thất thập cổ lai hy, dẫu cho lão là hào kiệt một đời, nhưng rồi cũng phải mấy năm xuống mồ.
Sau khi chờ cho lão nhân trầm mặc một lúc, hơi thở bình ổn lại, Ngô quản sự mới cẩn thận nói: "Còn một chuyện nữa… lúc Thẩm Luyện thiếu gia ra ngoài, nhị gia đã phái mấy người âm thầm bảo vệ hắn, nên sẽ không xảy ra việc gì."
"Được rồi, hôm nay cứ để mặc hắn đi."
Ngô quản sự hơi khom người, không nói thêm nữa.
Hôm nay lão thái gia dùng rất nhiều quan hệ và tài vật, mới mời được một nghìn phủ binh Thanh Châu, giả vờ diệt cướp, kỳ thật là vì tên thanh bào khách kia.
Chuyện này không lừa được Thanh Trúc Bang, may mà Thanh Trúc Bang có vật quan trọng gì đó rơi vào tay thanh bào khách, nhìn thấy Thẩm phủ chịu ra tay, mới phối hợp theo cùng.
Từ xưa đến nay đại quân xuất chiến, thì vàng bạc đúng là như nước chảy ào ào ra ngoài.
Dù chỉ là một nghìn phủ binh, nhưng nếu tập kết, xuất binh trong thời gian ngắn, thì ân tình tiền tài tiêu tốn trong đó, dù là Ngô quản sự cũng đau lòng không thôi.
Có kẻ nói tên thanh bào khách kia trong chốn giang hồ có tiếng tăm rất lớn, đã gây ra vài vụ án lớn ở phủ châu khác, nhưng cuối cùng đều để mặc hắn làm loạn, đợi đến khi thanh bào khách rời đi rồi, quan phủ mới giả vờ giả vịt phái bộ khoái nha dịch đi càn quét.
Sau đó rất mừng rỡ rồi bẩm báo lên bề trên, nói là trên dưới một lòng truy sát tên tội phạm nào đó xuất cảnh, đã đến tri châu hoặc tri huyện hạ hạt nào đó rồi…
Phủ Thanh Châu trước giờ có lưu truyền một câu thế này:
Địa giới phủ Thanh Châu, chỉ có chuyện Thẩm gia không muốn biết, không có chuyện nào không thể biết.
Dù cho lời đó có hơi thổi phồng, lại vô tình nói rõ ở phủ Thanh Châu này Thẩm gia tài hùng thế lớn đến thế nào, ngay cả quan phủ cũng phải nể mặt mấy phần.
Người ngoài chỉ biết là hai thiếu gia của Thẩm gia mấy hôm trước bệnh nặng mà chết, rồi thầm bảo nhau hai vị thiếu gia phúc lớn mệnh bạc, thật sự khiến mọi người thổn thức.
Nhưng Thẩm lão thái gia lại không tin mấy lời đó, âm thầm tìm người khám xác cao tay nhất ở phủ Thanh Châu để điều tra nguyên nhân cái chết của hai đứa cháu mình.
Kẻ khám xác này rất có kinh nghiệm, quả thực tìm ra kết quả rồi.
Hai thiếu gia của Thẩm gia thật sự không phải bệnh nặng chết mà do bị người ta dùng thủ đoạn nội gia vô cùng lợi hại, âm thầm làm tổn thương kinh mạch, thế nên ngay đêm đó liền thổ huyết mà qua đời.
Dựa theo lời giải thích của người khám xác thì kẻ động thủ kia vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu, có người nói loại thủ đoạn này luyện tới cao thâm, chỉ cần đánh ngươi một chưởng, qua mười ngày nửa tháng mới phát tác, đến khi đó thần tiên khó cứu, mà kẻ ra tay đã chạy trốn mất dạng không còn dấu vết, có thể nói là thần không biết, quỷ chẳng hay.
Người có bản lãnh thế này tất nhiên không phải nhân vật bình thường, bọn họ có cách giải quyết đặc biệt, lại vẽ ra cho mình một cái phạm vi… gọi là giang hồ.
Giang hồ to lớn, có thể bao quát khắp thế gian.
Mà giang hồ nhỏ, cơ hồ nhỏ đến khó tìm kiếm.
Theo lời của người khám xác thì kẻ có bản lãnh như thế đã xem như cao thủ giang hồ rồi, là nhân vật võ nghệ cao cường, tuy xa không sánh được Tiên Phật, nhưng bình thường cũng khó bắt gặp.
Dù cho ngẫu nhiên lưu lại tin tức, trong nháy mắt đã không biết đông tây…
Tất nhiên chỉ cần không phải Tiên Phật Thần Thánh, là người phàm mắt thịt hẳn sẽ không tránh được khói lửa nhân gian, thế lực của Thẩm gia còn chưa đến nỗi bó tay với kẻ như thế.
Rất nhanh ngọn nguồn sự việc liền truy đến buổi sáng hôm ấy, hai vị thiếu gia của Thẩm gia vì một căn phòng trong tửu lâu mà tranh chấp với một hiệp khách mặc áo bào xanh đến từ vùng khác.
Cuối cùng bởi vì danh tiếng của Thẩm thiếu gia nên người kia buộc phải nhường chỗ, nhưng trước khi ra ngoài lại đẩy hai vị thiếu gia một cái.
Chẳng ngờ đâu một cái đẩy nhẹ kia liền cướp đi hai mạng người.
Đợi đến khi Thẩm gia tra ra được chuyện này, lọc ra điểm đáng nghi, xét thấy người này là khả nghi nhất, lại hỏi thăm được một vài chuyện từ Thanh Trúc Bang vùng này, mới xác định được, hung phạm đúng là người này.
Thanh Trúc Bang tính ra cũng nằm trong giang hồ, nhưng nghiêng về thế lực hắc đạo, khống chế người lao động tầng lớp thấp ở vùng Thanh Châu.
Nếu nói Thẩm gia là mặt trắng ở phủ Thanh Châu, thì Thanh Trúc Bang chính là mặt đen, hai bên đều có sở cầu riêng, trước nay vẫn luôn sống yên ổn với nhau.
Tuy Thanh Trúc Bang thuộc giới giang hồ, nhưng thứ họ cầu bất quá là tiền quyền, không có quá nhiều xung đột với Thẩm gia.
Trong giang hồ còn một loại người khác, giống như thanh bào khác, thứ nó muốn là khoái ý ân cừu oanh oanh liệt liệt…
Kẻ còn chút lương tâm nhiều nhất là cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo, tiện thề làm đầy túi tiền mình, vừa được danh tiếng, lại có lợi cho bản thân mình.
Mặc dù hơi nguy hiểm nhưng dựa vào một thân bản lĩnh, lại thêm không hại chết ai, khiến cho mấy nhà bị cướp cũng chằng muốn ăn thua đủ với nó.
Một loại khác nữa giống như thanh bào khách, bởi vì bản lãnh lớn, tính tình cực đoan nên sinh ra ý nghĩ xem thường chúng sinh, động niệm liền sát sinh cho hả giận.
Bất kẻ trong chốn giang hồ hay ngoài giang hồ đều kết xuống rất nhiều kẻ thù.
Hai đứa cháu kia lại gặp phải loại phía sau.
Cao thủ giang hồ nói đến thần bí vậy, nhưng kẻ có thể dùng một chống trăm, ung dung thoát thân khỏi thiên binh vạn mã tất nhiên hiếm như lá mùa thu.
Mà người như thanh bào khách, ỷ vào nghiệp nghệ kinh người, cố tình làm bậy, lại có bản lĩnh giữ mạng lợi hại, chỉ cần không phải là giết quan tạo phản thì đa số sẽ bình yên vô sự, dù cho giết hai thiếu chủ nhân của Thẩm gia đi nữa cũng có thể chạy mất dép.
May mà lần này dường như đối phương và Thanh Trúc Bang ở phủ Thanh Châu có vướng mắc, mới để cho Thẩm gia cơ hội trả thù.
Đồng thời có vẻ như thanh bào khách cũng không quá hiểu rõ vùng này, nên không biết hai người mà hôm đó tiện tay giết chính là thiếu chủ nhân của Thẩm gia, bằng không chưa chắc hắn còn dám đi lại ở phủ Thanh Châu.
Hoặc có thể hắn biết đấy, nhưng có chuyện quan trọng hơn phải làm nên mới chưa rời đi.
Vướng mắc với người của Thanh Trúc Bang, chính là chứng cứ rõ ràng.
***************
Cây gậy của Thẩm lão gia gõ lên hai quan tài phía trước, âm thanh trầm thấp, vang vọng trong đại sảnh.
Xưa nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì phải dùng vật có hình gậy gộc, gõ vào quan tài của hậu bối, ngụ ý vãn bối bất hiếu, đi trước một bước.
Mấy năm qua, Thẩm lão gia đã hai lần tiễn đưa người tóc đen, quả thật là đau đớn khó tả trên đời, dẫu rằng bên ngoài hắn nói năng cẩn thận, vui buồn không lộ, nhưng thương cảm trong lòng, lạnh lẽo chỉ mình lão biết thôi.
Lão lập nghiệp từ tay trắng, tất nhiên gian khổ vô cùng, cũng không thể thiếu hai tay nhuốm máu, có báo ứng hôm nay, tất nhiên Thẩm lão gia tử không thể không tin thuyết pháp về nhân quả rồi.
Nhưng dù thế, lão nhân chưa từng hối hận, đại trượng phu sống ngũ đỉnh thực (*sống xa hoa), chết rồi ngũ đỉnh phanh (*chịu cực hình ngũ đỉnh nấu xác), thì có làm sao?
Mang quan tài ra khỏi Thẩm phủ, lão nhân cũng không đi theo, ánh bình minh vừa ló dạng, đương lúc ráng hồng vạn điểm, đem mỗi nếp nhăn, mỗi vết tấm trên mặt hắn, hết thảy đều chiếu lên vô cùng rõ ràng.
Nhạc tang đi xa, lão nhân ném gậy, tuy rằng cơn gió sớm mai thổi vào mặt lão, lại vẫn thẳng tắp như tùng xanh, không thuận theo sự già cỗi vì năm tháng.
"Thẩm Luyện sao không đến đưa tang?"
"Thẩm Luyện thiếu gia nói hắn là người xuất gia, sợ nhìn thấy khung cảnh này sẽ quá đau lòng, làm hỏng đạo hạnh hắn cầu phúc cho lão gia."
"Ta già rồi, còn cần phúc khí gì chứ, dù cho phải trầm luân vào Địa ngục, cũng không uổng đời này, ta hiểu tâm tư hắn, cuối cùng vẫn do bị ngăn cách một tầng thôi." Lão nhân miễn cưỡng thở dài.
Lão tự nghĩ những thứ có thể trao, đều trao cho Thẩm Luyện cả rồi, chỉ mong đổi lại một cái kéo dài hương hỏa, nhưng Thẩm Luyện nhất quyết không chịu thua, thuận theo sự sắp xếp của lão, ở điểm này cực kỳ giống mẫu thân hắn.
Bản thân lão nhân không phải là không bướng bỉnh như vậy, hai người con trai đối với mình vâng vâng dạ dạ ngược lại làm lão nhìn chướng mắt. Mà sự quật cường này của Thẩm Luyện, khiến cho lão vừa tán thưởng vừa nổi giận.
Lão nhân trải qua quá nhiều phong ba, biết người không cứng cỏi, khó thành đại sự, càng là người tài thì càng khó bị người khác điều khiển.
Nhưng rốt cuộc, đối mặt với con ngựa hoang không chịu quản giáo như Thẩm Luyện này, nói thật, lão đã không còn tính nhẫn nại của thời trẻ nữa.
Nhân sinh thất thập cổ lai hy, dẫu cho lão là hào kiệt một đời, nhưng rồi cũng phải mấy năm xuống mồ.
Sau khi chờ cho lão nhân trầm mặc một lúc, hơi thở bình ổn lại, Ngô quản sự mới cẩn thận nói: "Còn một chuyện nữa… lúc Thẩm Luyện thiếu gia ra ngoài, nhị gia đã phái mấy người âm thầm bảo vệ hắn, nên sẽ không xảy ra việc gì."
"Được rồi, hôm nay cứ để mặc hắn đi."
Ngô quản sự hơi khom người, không nói thêm nữa.
Hôm nay lão thái gia dùng rất nhiều quan hệ và tài vật, mới mời được một nghìn phủ binh Thanh Châu, giả vờ diệt cướp, kỳ thật là vì tên thanh bào khách kia.
Chuyện này không lừa được Thanh Trúc Bang, may mà Thanh Trúc Bang có vật quan trọng gì đó rơi vào tay thanh bào khách, nhìn thấy Thẩm phủ chịu ra tay, mới phối hợp theo cùng.
Từ xưa đến nay đại quân xuất chiến, thì vàng bạc đúng là như nước chảy ào ào ra ngoài.
Dù chỉ là một nghìn phủ binh, nhưng nếu tập kết, xuất binh trong thời gian ngắn, thì ân tình tiền tài tiêu tốn trong đó, dù là Ngô quản sự cũng đau lòng không thôi.
Có kẻ nói tên thanh bào khách kia trong chốn giang hồ có tiếng tăm rất lớn, đã gây ra vài vụ án lớn ở phủ châu khác, nhưng cuối cùng đều để mặc hắn làm loạn, đợi đến khi thanh bào khách rời đi rồi, quan phủ mới giả vờ giả vịt phái bộ khoái nha dịch đi càn quét.
Sau đó rất mừng rỡ rồi bẩm báo lên bề trên, nói là trên dưới một lòng truy sát tên tội phạm nào đó xuất cảnh, đã đến tri châu hoặc tri huyện hạ hạt nào đó rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.