Chương 226: Bắt Đầu Hành Động
Muội Nương
06/06/2021
Trúc Chi báu chặt vào vai Nhất Uy mới đứng vững. Kim Liên quá hấp tấp, nó đã nhập xác vào một bạn nữ khác để giết Nam Phương. Cô đã nhìn thấy điềm báo này.
Trúc Chi phải nhanh chóng xác nhận sự việc đang xảy ra hay không. Cô giả vờ vào nhà vệ sinh một chút, Nhất Uy nghi ngờ cô đang giấu giếm gì đó. Bởi vì có Thanh Lâm và Thiên Thanh nên cậu ngại hỏi.
Trúc Chi chưa dùng được thần lực, đành gọi điện cho Tiểu Bạch đến trường một chuyến. Chờ đến khi Tiểu Bạch xác nhận, tại trường giờ này không có một bóng người, cô mới yên tâm.
Trúc Chi trở ra bên ngoài. Cô đến cạnh cay đàn lúc nảy, cô gảy một sợi dây đàn phát ra tiếng kêu không êm tai lắm. Cô nói với giọng hồ nghi:
“Sợi dây đàn không phải rất mỏng, sắc bén, nhỏ gọn hay sao?”
Thiên Thanh nhảy dựng như phát hiện ra điều gì đó cực kỳ lý thú. Anh lôi một sợi dây đàn dự phòng, gỡ nó dài ra, giả vờ tròng vào cổ tay của mình. Anh nói to:
“Nếu siết cổ nạn nhân bằng sợi dây đàn này, vết thương tạo ra y chan với vết thương trên cổ của Liên.”
Thanh Lâm vỗ đùi:
“Hung khí rất có thể là sợi dây đàn ghi-ta.”
Nhất Uy thầm than:
“Nhưng nếu sử dụng sợi dây, ngay cả bản thân hung thủ cũng sẽ bị thương. Không lẽ cảnh sát lúc đó không phát hiện tên nào khả nghi, một tên bị thương trên bàn tay hay sao?”
Trúc Chi lắc đầu nói:
“Nếu hung thủ mang găng tay, điều đó có thể xảy ra.”
Thiên Thanh hỏi Trúc Chi:
“Em nghi ngờ anh ta là hung thủ? Nam Phương có chứng cứ ngoại phạm. Vào ngày xảy ra vụ án, cậu ấy đang tập cùng với ban nhạc của trường. Không một ai thấy cậu ấy rời đi. Với lại, di chuyển từ phòng tập đến phòng vệ sinh nữ và quay lại phòng tập sẽ mất tận 10 hay 12 phút gì đó. Cậu ta không thể biến mất ngần ấy thời gian mà không ai phát hiện được.”
Trúc Chi nói:
“Vậy chỉ còn cách điều tra ban nhạc hôm ấy thôi. Rõ ràng có kẻ dùng dây đàn ghi ta giết người. Mà ghi-ta khi ấy, trùng hợp, chỉ có một người có được. Nếu không phải anh ta, vậy có kẻ cố ý trộm mất dây đàn chăng?”
Nhất Uy đồng tình:
“Có lý. Làm sao chúng ta biết được ban nhạc khi ấy gồm những ai? Làm sao chúng ta gặp họ để hỏi chuyện đây? Chuyện đã xảy ra năm năm rồi.”
Trúc Chi mỉm cười, đôi mắt nhìn Thiên Thanh đầy tinh ranh:
“Nếu trong cuộc hợp mặt, thầy hiệu trưởng muốn ban nhạc ngày xưa biểu diễn một bài hát vào thứ bảy này, có thể chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại ban nhạc cũ.”
Thiên Thanh thiếu điều chụp đầu Trúc Chi hôn một phát. Cô bé này, ngoài suy luận sắc bén ra, đôi mắt kiên quyết muốn tìm ra thủ phạm kia khiến anh cũng phải choáng ngợp.
Thiên Thanh buột miệng hỏi:
“Tại sao vụ án năm năm rồi lại khiến em tò mò đến thế?”
Đôi mắt Trúc Chi sắc lạnh, cô lạnh lùng nói:
“Em không tò mò vụ án. Em chỉ ghét việc thấy hung thủ sống ung dung hạnh phúc trong khi đã ra tay lạm sát một mạng người mà thôi.”
Thanh Lâm cũng phụ họa:
“Nói hay lắm.”
Thiên Thanh bất chợt nói:
“Cô bé này khiến anh nhớ đến Ngân Chi, con bé cũng suy luận sắc bén như vậy.”
“Ngân Chi?”, Trúc Chi vội hỏi. Hiễn nhiên cô giả vờ không biết Ngân Chi là ai, ngay cả Nhất Uy cũng làm như không nhớ gì về một người tên Ngân Chi. Tụi nó đực mặt ra nhìn Thiên Thanh. Sau cùng, họ nghĩ chắc Ngân Chi nào đó là bạn của Thiên Thanh nên thôi không nhìn anh nữa.
Trúc Chi đương nhiên muốn nhóm Thiên Thanh và Thanh Lâm điều tra ban nhạc hôm đó. Còn cô sẽ có một kế hoạch khác tiếp cận hung thủ Nam Phương. Không phải tên háo sắc đó thích đùa giỡn tình cảm người khác sao? Cô tự biết phải tiếp cận hắn ra sao.
Thanh Lâm và Thiên Thanh cùng nhau làm chuyện gì đó, Nhất Uy đưa Trúc Chi về. Trong lòng cậu dáy lên nghi ngờ nho nhỏ. Chuyện tìm ra hung khí gây án là dây đàn ghi-ta rất thiếu logic nếu như cô không biết chắc chắn nó là hung khí trước.
Nhất Uy cuối cùng hỏi:
“Có phải chị đã biết hung thủ của vụ án này là anh ta hay không?”
Trúc Chi không ngờ Nhất Uy nhạy bén như vậy. Chỉ vài ba câu đối thoại đã phát hiện điều kì lạ. Cô không còn cách nào khác đành nói ra cuộc trò chuyện của mình và Kim Liên trong phòng vệ sinh ban sáng. Cô cũng nói cho Nhất Uy biết mình nhất định lôi cái tên đồi bại đó ra pháp luật chịu tội.
Nhất Uy vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, cậu cảm thấy trong câu chuyện kia thiếu một tình tiết quan trọng. Cậu hỏi ngay:
“Tại sao chị lại đi tìm Kim Liên? Vì nghe được tiếng khóc ư?”
Quả nhiên, Trúc Chi tìm cách dấu nhẹm chuyện cô đã mơ thấy Nam Phương với Nhất Uy là không được. Cô cắn răng kể lại chuyện mình đã mơ thấy bản thân giết chết Nam Phương, cô đã nhấn mạnh đến ba lần:
“Chính chị là người bóp cổ anh ta đến chết.”
Nhất Uy vẫn chưa chịu thôi:
“Lúc nảy có phải chị lại nhìn thấy điềm báo?”
Trúc Chi bất mãn:
“Đúng là chẳng chuyện gì giấu em được.”
Nhất Uy cười cười:
“Chị kể em nghe đi.”
“Lúc nảy chị thấy điềm báo, Kim Liên nhập hồn vào bạn nữ khác giết Nam Phương. Chốc nữa, chị phải đi gặp Kim Liên, có gì chị sẽ kể em nghe sau.”
Nhất Uy đưa Trúc Chi về trường. Trước khi nhìn cô bước vào trong trường, Nhất Uy nói:
“Vậy có cách tiếp cận tên đó chưa?”
“Giết người rồi mà vẫn ung dung vui vẻ, đúng là hời cho nó. Đương nhiên chị sẽ tiếp cận thằng ấy rồi.”, Trúc Chi nói xong liền nháy mắt vài cái với Nhất Uy, “Nhìn chị có xinh không?”
Nhất Uy không ngờ Trúc Chi lại hỏi cậu câu đó. Cậu bối rối, lí nhí trả lời:
“Xinh.”
“Nếu anh ta thích con trai thì hay rồi, chị sẽ nhờ em tiếp cận. Em đẹp còn hơn cả mấy đứa con gái nữa.”
Nhất Uy coi như chưa nghe lời khen ngợi của cô, dù trong lòng cậu có một chút thích thú thật. Cậu nói:
“Chị có kế hoạch gì chưa?”
“Chị muốn thằng ấy nhớ ra một chút tội ác của chính mình.”
“Bằng cách nào?”
“Đương nhiên là mỹ nhân kế.”
Trúc Chi cười với Nhất Uy xong rời đi trước. Cô đã kịp nhờ Nhất Uy điều tra một chút về Phương Nam kia. Nhất Uy rất sẵn lòng, còn nói cô nhất định phải cẩn thận mới quay xe về nhà.
Kim Liên hơi bất ngờ khi thấy Trúc Chi tới đây giờ này. Họ không phải đã thống nhất sẽ không gặp cho đến khi Trúc Chi lôi tên kia ra chịu tội ư?
Trúc Chi vừa gặp Kim Liên đã nói luôn:
“Tôi đã thấy chị nhập hồn vào bạn nữ giết tên khốn đó. Và tôi không thích điều đó.”
Kim Liên trố mắt nhìn Trúc Chi. Cô vừa mới nói “nhìn thấy trước” nghĩa là sao đây? Con bé này nhìn thấy trước tương lai ư?
“Tôi nghiêm túc đấy.”, Trúc Chi lạnh giọng, “Tôi không muốn chị vì muốn giết được tên đó mà biến một bạn nữ khác thành hung thủ giết người. Không ai biết chị đã nhập hồn vào người khác. Vì thế bạn ấy sẽ phải đối mặt với pháp luật, dù không phải bạn ấy là người giết chết tên khốn đó.”
Kim Liên cảm nhận chút sát khí của Trúc Chi. Nó không dại dột đến mức khiên cô bé này phật lòng. Cô đã đối xử với nó quá tốt. Dù là ma nó cũng nên biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Nó gật đầu đồng ý với Trúc Chi.
Hôm sau, Trúc Chi đã bắt đầu kế hoạch của mình. Cô đã nghĩ cả đêm, làm sao mới có thể tiếp cận gã. Làm sao dụ hoặc gã rơi vào lưới tình. Cũng may, Nhất Uy đã nhắn tin cho cô biết một số thông tin quan trọng. Nhờ đó, Trúc Chi biết sở thích đặc biệt của Phương Nam là một cô gái có tài ca hát. Cô hơi tự tin về khoản này, giọng hát của cô không đến mức hay như một ca sĩ, nhưng nó vẫn mang đậm chất riêng của cô.
Tối hôm đó Huyết Yêu đến gặp cô, đầu tóc hắn rối bù xù, không hiểu còn tưởng hắn là loại người lười chải chuốt. Cô không kiềm lòng hỏi:
“Sao thế? Anh làm gì mà đầu tóc anh xù lên ghê vậy?”
“Ta bận bịu nhiều thứ quá, trễ hẹn với cô mấy hôm. Ta có nhờ Tiểu Bạch chuyển lời giúp. Như thế này đi, ta cần phải nhanh chóng ôn tập cho cô trước.”
Trúc Chi muốn Huyết Yêu nghỉ ngơi chút đỉnh:
“Anh không cần gấp gáp khi ở cạnh tôi. Anh cứ thư giãn một chút đi. Tôi sẽ kể cho anh nghe vài chuyện hay ho.”
Huyết Yêu ngồi lặng im, nhắm mắt tĩnh tâm trong khi Trúc Chi rù rù bên tai chuyện của Kim Liên.
Trúc Chi nói:
“Tôi tính nhờ Ngư Lâm giúp nếu anh không xuất hiện.”
“Cô muốn làm gì?”
“Dĩ nhiên muốn thằng đó trả giá rồi. Anh có cách nào khiến một người nặng bóng vía nhìn thấy một linh hồn không?”
“Cô tính cho Kim Liên gặp Nam Phương là ý hay hả? Một linh hồn lâu năm mà gặp chính kẻ giết mình sẽ ở yên đấy ư? Đâu phải ai cũng như Ngọc Huyền, chắc chắn Kim Liên đó không ở yên cho cô dọa sợ Nam Phương đâu. Điềm báo chết chóc đó không phải khơi khơi mà cô thấy được. Ta có một cách hay hơn.”
Trúc Chi xích tới gần Huyết Yêu đến nổi không phân biệt được đâu là tay hắn đâu là tay cô. Tiểu Bạch mà vào ngay lúc này thể nào cũng nghĩ hai người này đang làm trò mờ ám nào đó.
Huyết Yêu đẩy đầu cô ra xa khỏi người mình, hắn lầm bầm:
“Dù là thần tiên, nhưng ta vẫn là đàn ông thứ thiệt đấy. Đừng có mà lại gần quá.”
“Sao?”, Trúc Chi ngang bướng, “Anh sợ tôi lại hôn anh như hôm đó ư?”
Trúc Chi rõ ràng trông thấy ánh mắt né tránh của Huyết Yêu. Hắn đã cố tình không nhắc đến sự kiện đó, cố tình tỏ ra giữa cả hai chẳng có gì đặc biệt cả, có như thế hắn mới trò chuyện bình thường với cô. Vậy mà cô một lần nữa khơi lại chuyện mà hắn vốn dĩ muốn quên đi.
Trúc Chi chỉ vừa nhận ra sự vô tư của mình khiến cả hai trở nên khó xử. Cô trầm mặt, chờ hắn lên tiếng trước. Bởi vì cô đang cảm thất rất xấu hổ vì sự lạnh nhạt của hắn.
Cuối cùng, Huyết Yêu cũng nói cho Trúc Chi biết cái kế hoạch nho nhỏ của hắn. Nếu không nhìn hắn thêm vài lần, cô còn tưởng người đưa ra kế hoạch là một tên gian manh nào đó. Loại chuyện không phải một quân tử có thể làm ra. Cô cười khoái chí, còn tính buông lời chọc ghẹo hắn một chút, lại nhớ chuyện lúc nảy nên nuốt lại vào trong cổ họng.
Trong cuộc gặp mặt được tổ chức vào buổi tối, khoản 7 giờ, như chương trình tổ chức đêm văn nghệ ở các trường. Đúng như yêu cầu của Thiên Thanh, thầy hiệu trưởng đã mời tất cả các thành viên trong ban nhạc đến biểu diễn. Họ đều đang ngồi trong phòng giám thị, đang chuẩn bị biểu diễn tiết mục của mình.
Tiết mục của Trúc Chi biểu diễn cách cựu ban nhạc đến năm tiết mục. Cô sẽ biểu diễn trước họ. Cô mặc một bộ đầm công chúa màu vàng, làm tôn lên làn da trắng ngần của cô. Tối nay, cô trang điểm nhẹ làm tăng nét duyên dáng và xinh đẹp của khuôn mặt. Ngay cả Thanh Lâm cũng tấm tắc khen ngợi cô nàng, dù rằng thằng ấy không hiểu mắc cái gì Trúc Chi lại tham gia vào đội văn nghệ của trường. Nó càng cảm thấy có ác cảm với cô hơn khi trái tim của nó bắt đầu đập điên cuồng, nhất là lúc cô cười tươi rói với mình.
“Chết tiệt.”, Thanh Lâm thầm than, “Chuyện gì đây? Không lẽ người bị bệnh tim là mình ư?”
Thanh Lâm có nhiệm vụ khác không phải đứng đây nhìn người con gái kia tươi cười với mình, rồi lại khiến trái tim của cậu điên cuồng đập loạn. Cậu phải rời đi trước khi nhỏ đó quay lại cười lần nữa. Nhỏ đó nguy hiểm quá, theo cậu nghĩ là vậy.
Trúc Chi phải nhanh chóng xác nhận sự việc đang xảy ra hay không. Cô giả vờ vào nhà vệ sinh một chút, Nhất Uy nghi ngờ cô đang giấu giếm gì đó. Bởi vì có Thanh Lâm và Thiên Thanh nên cậu ngại hỏi.
Trúc Chi chưa dùng được thần lực, đành gọi điện cho Tiểu Bạch đến trường một chuyến. Chờ đến khi Tiểu Bạch xác nhận, tại trường giờ này không có một bóng người, cô mới yên tâm.
Trúc Chi trở ra bên ngoài. Cô đến cạnh cay đàn lúc nảy, cô gảy một sợi dây đàn phát ra tiếng kêu không êm tai lắm. Cô nói với giọng hồ nghi:
“Sợi dây đàn không phải rất mỏng, sắc bén, nhỏ gọn hay sao?”
Thiên Thanh nhảy dựng như phát hiện ra điều gì đó cực kỳ lý thú. Anh lôi một sợi dây đàn dự phòng, gỡ nó dài ra, giả vờ tròng vào cổ tay của mình. Anh nói to:
“Nếu siết cổ nạn nhân bằng sợi dây đàn này, vết thương tạo ra y chan với vết thương trên cổ của Liên.”
Thanh Lâm vỗ đùi:
“Hung khí rất có thể là sợi dây đàn ghi-ta.”
Nhất Uy thầm than:
“Nhưng nếu sử dụng sợi dây, ngay cả bản thân hung thủ cũng sẽ bị thương. Không lẽ cảnh sát lúc đó không phát hiện tên nào khả nghi, một tên bị thương trên bàn tay hay sao?”
Trúc Chi lắc đầu nói:
“Nếu hung thủ mang găng tay, điều đó có thể xảy ra.”
Thiên Thanh hỏi Trúc Chi:
“Em nghi ngờ anh ta là hung thủ? Nam Phương có chứng cứ ngoại phạm. Vào ngày xảy ra vụ án, cậu ấy đang tập cùng với ban nhạc của trường. Không một ai thấy cậu ấy rời đi. Với lại, di chuyển từ phòng tập đến phòng vệ sinh nữ và quay lại phòng tập sẽ mất tận 10 hay 12 phút gì đó. Cậu ta không thể biến mất ngần ấy thời gian mà không ai phát hiện được.”
Trúc Chi nói:
“Vậy chỉ còn cách điều tra ban nhạc hôm ấy thôi. Rõ ràng có kẻ dùng dây đàn ghi ta giết người. Mà ghi-ta khi ấy, trùng hợp, chỉ có một người có được. Nếu không phải anh ta, vậy có kẻ cố ý trộm mất dây đàn chăng?”
Nhất Uy đồng tình:
“Có lý. Làm sao chúng ta biết được ban nhạc khi ấy gồm những ai? Làm sao chúng ta gặp họ để hỏi chuyện đây? Chuyện đã xảy ra năm năm rồi.”
Trúc Chi mỉm cười, đôi mắt nhìn Thiên Thanh đầy tinh ranh:
“Nếu trong cuộc hợp mặt, thầy hiệu trưởng muốn ban nhạc ngày xưa biểu diễn một bài hát vào thứ bảy này, có thể chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại ban nhạc cũ.”
Thiên Thanh thiếu điều chụp đầu Trúc Chi hôn một phát. Cô bé này, ngoài suy luận sắc bén ra, đôi mắt kiên quyết muốn tìm ra thủ phạm kia khiến anh cũng phải choáng ngợp.
Thiên Thanh buột miệng hỏi:
“Tại sao vụ án năm năm rồi lại khiến em tò mò đến thế?”
Đôi mắt Trúc Chi sắc lạnh, cô lạnh lùng nói:
“Em không tò mò vụ án. Em chỉ ghét việc thấy hung thủ sống ung dung hạnh phúc trong khi đã ra tay lạm sát một mạng người mà thôi.”
Thanh Lâm cũng phụ họa:
“Nói hay lắm.”
Thiên Thanh bất chợt nói:
“Cô bé này khiến anh nhớ đến Ngân Chi, con bé cũng suy luận sắc bén như vậy.”
“Ngân Chi?”, Trúc Chi vội hỏi. Hiễn nhiên cô giả vờ không biết Ngân Chi là ai, ngay cả Nhất Uy cũng làm như không nhớ gì về một người tên Ngân Chi. Tụi nó đực mặt ra nhìn Thiên Thanh. Sau cùng, họ nghĩ chắc Ngân Chi nào đó là bạn của Thiên Thanh nên thôi không nhìn anh nữa.
Trúc Chi đương nhiên muốn nhóm Thiên Thanh và Thanh Lâm điều tra ban nhạc hôm đó. Còn cô sẽ có một kế hoạch khác tiếp cận hung thủ Nam Phương. Không phải tên háo sắc đó thích đùa giỡn tình cảm người khác sao? Cô tự biết phải tiếp cận hắn ra sao.
Thanh Lâm và Thiên Thanh cùng nhau làm chuyện gì đó, Nhất Uy đưa Trúc Chi về. Trong lòng cậu dáy lên nghi ngờ nho nhỏ. Chuyện tìm ra hung khí gây án là dây đàn ghi-ta rất thiếu logic nếu như cô không biết chắc chắn nó là hung khí trước.
Nhất Uy cuối cùng hỏi:
“Có phải chị đã biết hung thủ của vụ án này là anh ta hay không?”
Trúc Chi không ngờ Nhất Uy nhạy bén như vậy. Chỉ vài ba câu đối thoại đã phát hiện điều kì lạ. Cô không còn cách nào khác đành nói ra cuộc trò chuyện của mình và Kim Liên trong phòng vệ sinh ban sáng. Cô cũng nói cho Nhất Uy biết mình nhất định lôi cái tên đồi bại đó ra pháp luật chịu tội.
Nhất Uy vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, cậu cảm thấy trong câu chuyện kia thiếu một tình tiết quan trọng. Cậu hỏi ngay:
“Tại sao chị lại đi tìm Kim Liên? Vì nghe được tiếng khóc ư?”
Quả nhiên, Trúc Chi tìm cách dấu nhẹm chuyện cô đã mơ thấy Nam Phương với Nhất Uy là không được. Cô cắn răng kể lại chuyện mình đã mơ thấy bản thân giết chết Nam Phương, cô đã nhấn mạnh đến ba lần:
“Chính chị là người bóp cổ anh ta đến chết.”
Nhất Uy vẫn chưa chịu thôi:
“Lúc nảy có phải chị lại nhìn thấy điềm báo?”
Trúc Chi bất mãn:
“Đúng là chẳng chuyện gì giấu em được.”
Nhất Uy cười cười:
“Chị kể em nghe đi.”
“Lúc nảy chị thấy điềm báo, Kim Liên nhập hồn vào bạn nữ khác giết Nam Phương. Chốc nữa, chị phải đi gặp Kim Liên, có gì chị sẽ kể em nghe sau.”
Nhất Uy đưa Trúc Chi về trường. Trước khi nhìn cô bước vào trong trường, Nhất Uy nói:
“Vậy có cách tiếp cận tên đó chưa?”
“Giết người rồi mà vẫn ung dung vui vẻ, đúng là hời cho nó. Đương nhiên chị sẽ tiếp cận thằng ấy rồi.”, Trúc Chi nói xong liền nháy mắt vài cái với Nhất Uy, “Nhìn chị có xinh không?”
Nhất Uy không ngờ Trúc Chi lại hỏi cậu câu đó. Cậu bối rối, lí nhí trả lời:
“Xinh.”
“Nếu anh ta thích con trai thì hay rồi, chị sẽ nhờ em tiếp cận. Em đẹp còn hơn cả mấy đứa con gái nữa.”
Nhất Uy coi như chưa nghe lời khen ngợi của cô, dù trong lòng cậu có một chút thích thú thật. Cậu nói:
“Chị có kế hoạch gì chưa?”
“Chị muốn thằng ấy nhớ ra một chút tội ác của chính mình.”
“Bằng cách nào?”
“Đương nhiên là mỹ nhân kế.”
Trúc Chi cười với Nhất Uy xong rời đi trước. Cô đã kịp nhờ Nhất Uy điều tra một chút về Phương Nam kia. Nhất Uy rất sẵn lòng, còn nói cô nhất định phải cẩn thận mới quay xe về nhà.
Kim Liên hơi bất ngờ khi thấy Trúc Chi tới đây giờ này. Họ không phải đã thống nhất sẽ không gặp cho đến khi Trúc Chi lôi tên kia ra chịu tội ư?
Trúc Chi vừa gặp Kim Liên đã nói luôn:
“Tôi đã thấy chị nhập hồn vào bạn nữ giết tên khốn đó. Và tôi không thích điều đó.”
Kim Liên trố mắt nhìn Trúc Chi. Cô vừa mới nói “nhìn thấy trước” nghĩa là sao đây? Con bé này nhìn thấy trước tương lai ư?
“Tôi nghiêm túc đấy.”, Trúc Chi lạnh giọng, “Tôi không muốn chị vì muốn giết được tên đó mà biến một bạn nữ khác thành hung thủ giết người. Không ai biết chị đã nhập hồn vào người khác. Vì thế bạn ấy sẽ phải đối mặt với pháp luật, dù không phải bạn ấy là người giết chết tên khốn đó.”
Kim Liên cảm nhận chút sát khí của Trúc Chi. Nó không dại dột đến mức khiên cô bé này phật lòng. Cô đã đối xử với nó quá tốt. Dù là ma nó cũng nên biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Nó gật đầu đồng ý với Trúc Chi.
Hôm sau, Trúc Chi đã bắt đầu kế hoạch của mình. Cô đã nghĩ cả đêm, làm sao mới có thể tiếp cận gã. Làm sao dụ hoặc gã rơi vào lưới tình. Cũng may, Nhất Uy đã nhắn tin cho cô biết một số thông tin quan trọng. Nhờ đó, Trúc Chi biết sở thích đặc biệt của Phương Nam là một cô gái có tài ca hát. Cô hơi tự tin về khoản này, giọng hát của cô không đến mức hay như một ca sĩ, nhưng nó vẫn mang đậm chất riêng của cô.
Tối hôm đó Huyết Yêu đến gặp cô, đầu tóc hắn rối bù xù, không hiểu còn tưởng hắn là loại người lười chải chuốt. Cô không kiềm lòng hỏi:
“Sao thế? Anh làm gì mà đầu tóc anh xù lên ghê vậy?”
“Ta bận bịu nhiều thứ quá, trễ hẹn với cô mấy hôm. Ta có nhờ Tiểu Bạch chuyển lời giúp. Như thế này đi, ta cần phải nhanh chóng ôn tập cho cô trước.”
Trúc Chi muốn Huyết Yêu nghỉ ngơi chút đỉnh:
“Anh không cần gấp gáp khi ở cạnh tôi. Anh cứ thư giãn một chút đi. Tôi sẽ kể cho anh nghe vài chuyện hay ho.”
Huyết Yêu ngồi lặng im, nhắm mắt tĩnh tâm trong khi Trúc Chi rù rù bên tai chuyện của Kim Liên.
Trúc Chi nói:
“Tôi tính nhờ Ngư Lâm giúp nếu anh không xuất hiện.”
“Cô muốn làm gì?”
“Dĩ nhiên muốn thằng đó trả giá rồi. Anh có cách nào khiến một người nặng bóng vía nhìn thấy một linh hồn không?”
“Cô tính cho Kim Liên gặp Nam Phương là ý hay hả? Một linh hồn lâu năm mà gặp chính kẻ giết mình sẽ ở yên đấy ư? Đâu phải ai cũng như Ngọc Huyền, chắc chắn Kim Liên đó không ở yên cho cô dọa sợ Nam Phương đâu. Điềm báo chết chóc đó không phải khơi khơi mà cô thấy được. Ta có một cách hay hơn.”
Trúc Chi xích tới gần Huyết Yêu đến nổi không phân biệt được đâu là tay hắn đâu là tay cô. Tiểu Bạch mà vào ngay lúc này thể nào cũng nghĩ hai người này đang làm trò mờ ám nào đó.
Huyết Yêu đẩy đầu cô ra xa khỏi người mình, hắn lầm bầm:
“Dù là thần tiên, nhưng ta vẫn là đàn ông thứ thiệt đấy. Đừng có mà lại gần quá.”
“Sao?”, Trúc Chi ngang bướng, “Anh sợ tôi lại hôn anh như hôm đó ư?”
Trúc Chi rõ ràng trông thấy ánh mắt né tránh của Huyết Yêu. Hắn đã cố tình không nhắc đến sự kiện đó, cố tình tỏ ra giữa cả hai chẳng có gì đặc biệt cả, có như thế hắn mới trò chuyện bình thường với cô. Vậy mà cô một lần nữa khơi lại chuyện mà hắn vốn dĩ muốn quên đi.
Trúc Chi chỉ vừa nhận ra sự vô tư của mình khiến cả hai trở nên khó xử. Cô trầm mặt, chờ hắn lên tiếng trước. Bởi vì cô đang cảm thất rất xấu hổ vì sự lạnh nhạt của hắn.
Cuối cùng, Huyết Yêu cũng nói cho Trúc Chi biết cái kế hoạch nho nhỏ của hắn. Nếu không nhìn hắn thêm vài lần, cô còn tưởng người đưa ra kế hoạch là một tên gian manh nào đó. Loại chuyện không phải một quân tử có thể làm ra. Cô cười khoái chí, còn tính buông lời chọc ghẹo hắn một chút, lại nhớ chuyện lúc nảy nên nuốt lại vào trong cổ họng.
Trong cuộc gặp mặt được tổ chức vào buổi tối, khoản 7 giờ, như chương trình tổ chức đêm văn nghệ ở các trường. Đúng như yêu cầu của Thiên Thanh, thầy hiệu trưởng đã mời tất cả các thành viên trong ban nhạc đến biểu diễn. Họ đều đang ngồi trong phòng giám thị, đang chuẩn bị biểu diễn tiết mục của mình.
Tiết mục của Trúc Chi biểu diễn cách cựu ban nhạc đến năm tiết mục. Cô sẽ biểu diễn trước họ. Cô mặc một bộ đầm công chúa màu vàng, làm tôn lên làn da trắng ngần của cô. Tối nay, cô trang điểm nhẹ làm tăng nét duyên dáng và xinh đẹp của khuôn mặt. Ngay cả Thanh Lâm cũng tấm tắc khen ngợi cô nàng, dù rằng thằng ấy không hiểu mắc cái gì Trúc Chi lại tham gia vào đội văn nghệ của trường. Nó càng cảm thấy có ác cảm với cô hơn khi trái tim của nó bắt đầu đập điên cuồng, nhất là lúc cô cười tươi rói với mình.
“Chết tiệt.”, Thanh Lâm thầm than, “Chuyện gì đây? Không lẽ người bị bệnh tim là mình ư?”
Thanh Lâm có nhiệm vụ khác không phải đứng đây nhìn người con gái kia tươi cười với mình, rồi lại khiến trái tim của cậu điên cuồng đập loạn. Cậu phải rời đi trước khi nhỏ đó quay lại cười lần nữa. Nhỏ đó nguy hiểm quá, theo cậu nghĩ là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.