Chương 216: Điềm Báo Khác
Muội Nương
17/05/2021
Lòng nặng trĩu, Trúc Chi nhìn về phía hoàng hôn càng cảm thấy buồn bã hơn. Cô đã nhìn thấy trước cái chết của Mai, nhưng cứu được Mai. Cô giờ chỉ là một vỏ bọc của tiểu ma vương không hơn không kém, vì cô không dùng được năng lực của mình. Huyết Yêu đã phong ấn nó lại. Cô không biết lần thứ hai gặp mặt, cô sẽ phải giết tên ấy bằng cách nào. Liệu cô có đem đầu tên ấy về đặt trước vong linh của Mai như đã hứa hay không.
Thanh Lâm nói trên đường về nhà (nhờ vậy, Trúc Chi bớt xao nhãng vào mớ suy nghĩ của mình):
“Điều tra đã có tiến triển mới, nạn nhân không bị cưỡng bức trước khi chết. Camera không ghi được tên nào khả nghi vào hôm qua. Bên pháp y cho biết, phần sụn nằm trong các khớp tay và chân đều bị cắt mất rất gọn.”
Trúc Chi nói Thanh Lâm:
“Tui nghe nói, bác của cậu làm bên cảnh sát hình sự hả? Liệu cậu có thể hỏi xem có những vụ án kiểu như vậy đã từng xuất hiện chưa?”
Thanh Lâm đề nghị:
“Chúng ta đến văn phòng thám tử của anh tui đi, ở đó ảnh có tất cả thông tin mà bà cần.”
Văn phòng thám tử Thiên Thanh nằm ngay góc ngã tư với trường học. Cả ba phải mất tận 20 phút mới từ nhà của Mai đến đó. Thiên Thanh đón ba người bằng ba ly nước cam mát lạnh. Trúc Chi không buồn uống nước. Cô hỏi thẳng:
“Trước đây, có những vụ giết người như thế xảy ra hay không?”
Thiên Thanh bắt gặp ánh mắt kiên định của Trúc Chi thì hơi hoảng. Mới buổi sáng con bé còn suýt ngất xỉu trong phòng vệ sinh kia mà. Anh trả lời:
“Thật ra, anh đã tìm hiểu rất nhiều về vụ án này. Anh phát hiện trước đây đã từng xảy ra những vụ án tương tự.”
Thiên Thanh đứng dậy, anh lôi ra một sấp những bài báo cũ rích. Anh lục ra một sấp bài báo và chỉ tay vào một trang trên đó:
“Nhìn nè, những vụ án cách đây 10 năm đều xảy ra y chan với vụ án ban sáng. Nạn nhân đều bị chặt hết tứ chi, rất dã man. Chỉ khác một chổ, nạn nhân trước đây không mất phần sụn nào cả.”
Trúc Chi nói:
“Tất cả họ đều là người nhà của nhau, đúng chứ?”
Câu hỏi đột ngột của Trúc Chi khiến Thiên Thanh không kịp trả lời. Anh chỉ biết những vụ án này đều giống nhau, anh chưa biết các nạn nhân có phải cùng một gia đình hay không.
Vậy mà Trúc Chi chỉ vào tờ báo nói tiếp:
“Nhìn nè, 10 năm trước có đúng 10 người bị giết vào 10 ngày trong một tháng. Mười năm sau, lại xuất hiện vụ án mạng y chan như thế. Hung thủ lần này và 10 năm trước có liên quan đến nhau hay không hay là cùng một tên gây án?
Cả ba chàng trai im lặng ngồi đó nghe Trúc Chi suy đoán tiếp:
“Và mọi người biết gì không? Tất cả nạn nhân bị giết đầu tiên trong cái vòng tuần hoàn kia đều là những người vừa mất đi người thân.”
Thiên Thanh nói:
“Anh sẽ gọi điện xác nhận xem những nạn nhân trước có phải cùng một người nhà hay không.”
Trúc Chi đứng dậy xin phép rời đi trước. Cô phải đến gặp một người khác, cô phải nhờ người đó đọc trang chữ Nôm này. Cô muốn kết liễu tên thợ săn kia càng sớm càng tốt. Nhưng Nhất Uy đã ngăn lại:
“Tui đưa bà về nha.”
Trúc Chi lắc đầu tỏ ý không cần. Cô thật sự đang rất gấp. Cô tình từ chối nhưng nhớ ra thầy hiệu trưởng là một người yêu thích lịch sử và những món đồ cỗ quý giá. Cô hỏi Thanh Lâm:
“Thầy hiệu trưởng có biết chữ Nôm không?”
Thanh Lâm nghi ngờ cô bạn này thích mình. Cô toàn hỏi những người thân trong gia đình của cậu, không phải đang quan tâm cậu thì là gì. Cậu ậm ừ nói:
“Anh Thanh cũng biết chữ Nôm một chút đó.”
“Vậy sao?”, mắt của Trúc Chi sáng trưng. Cô quay người bỏ đi khiến Thanh Lâm hơi hụt hẫng, mối nghi ngờ cô ấy thích mình từ từ tan thành bọt biển.
Trúc Chi bỏ theo Thiên Thanh, anh đang ra ngoài nói chuyện với mấy người bạn trong tổ điều tra. Anh vừa gác máy, Trúc Chi đã xuất hiện đằng sau lưng. Anh hú vía xém tý nữa ngã xuống đường may mà cô chụp lại cánh tay của anh và giúp anh đứng vững.
“Anh không sao chứ?”
“Anh không sao. Chỉ hết hồn tý thôi. Đúng như em đoán, những nạn nhân đều cùng một nhà.”
Trúc Chi lôi điện thoại ra đưa cho Thiên Thanh. Cô nói:
“Thanh Lâm nói anh biết một chút chữ Nôm hả? Anh có thể dịch cái này giúp em không?”
Thiên Thanh gật đầu cầm lấy điện thoại của Trúc Chi. Anh ra hiệu cho cô đi vào bên trong văn phòng. Sau đó, anh ngồi cậm cụi dịch cái trang đó ra cho Trúc Chi. Càng dịch anh càng cảm thấy điều kì lạ, những ngôn từ này không phải là môn học gì cả, nó mang đậm tính tâm linh. Cái gì đó liên quan đến lửa thần.
Thanh Lâm và Nhất Uy cũng tò mò không biết Thiên Thanh đang chăm chú làm gì trên bàn làm việc. Trúc Chi thì đứng bên cạnh trố mắt nhìn tờ giấy Thiên Thanh đang viết.
Thanh Lâm nói với Nhất Uy:
“Bạn ấy khác hoàn toàn với lúc sáng, đúng không? Tao thấy buổi sáng ẻm nhát lắm mà.”
Nhất Uy ra hiệu cho Thanh Lâm im lặng. Cậu đang cố tập trung quan sát nét ngài của Trúc Chi và Thiên Thanh bên kia. Âm thầm nhích bước chân lại gần cùng nhìn vào tờ giấy mà Thiên Thanh đang viết.
Thiên Thanh đưa tờ giấy vừa dịch sang chữ quốc ngữ đưa cho Trúc Chi. Cô cầm lên đọc rồi lại trầm ngâm một chút.
“Thứ tư, lửa thần. Lửa thần cũng nằm trong năm thần khí mà thần tiên ưa chuộng. Tuy nhiên việc tạo ra một ngọn lửa thần lại tốn nhiều tâm sức nên thay vì sử sụng lửa thần, thần tiên hay người canh giữ địa ngục thích sở hữu lửa quỷ hay gọi lửa địa ngục nhiều hơn. Lửa địa ngục giết được rất nhiều tên quỷ độc ác khác nhau.
Lửa địa ngục rất dễ được tìm thấy trong địa ngục môn. Nhân gian khó mà tìm ra lửa địa ngục, trừ Quỷ vương. Hắn có thể gọi ra một chút lửa từ thanh kiếm của hắn.”
Thiên Thanh, gãi đầu gãi tai, nói thầm:
“Thật ra còn một câu nữa, mà anh đọc hoài không ra. Nó được viết bởi một thứ chữ không có trên đời này. Câu thần chú gọi ra lửa địa ngục.”
Nhất Uy nghi ngờ nhìn hai người bên kia. Cậu rõ ràng nghe được hai từ “lửa địa ngục”. Trúc Chi giờ như thể cô biết về thế giới tâm linh còn rõ hơn cả cậu, không giống với người mới nhìn thấy ma quỷ như lúc hôm qua hay sáng sớm. Cô bình tĩnh quan sát động tĩnh xung quanh, khiến Nhất Uy có cảm tưởng cô vẫn thường như thế nhiều lần.
Nhất Uy không trả lời mà chỉ ngồi đó quan sát tiếp. Có cái gì đó đang vỡ tan trong đầu cậu. Hình như là cậu vừa nhận ra điều gì đó quan trọng. Đôi môi bất giác mỉm cười vui sướng, ngăn bản thân lắm mới không nhào tới ôm lấy Trúc Chi.
Trúc Chi cười cảm ơn Thiên Thanh. Giờ đây, cô phải đi gặp một người khác biết nhiều về thứ lửa địa ngục này. Hoặc người đó đang ngồi rất gần cô – thần kiếm Kim Quy. Nhưng làm sao gọi thần kiếm xuất hiện mà không khiến Nhất Uy nghi ngờ? Dù sao cũng phải tách Nhất Uy ra khỏi Thanh Lâm trước đã.
Thiên Thanh nói:
“Hung thủ sẽ còn tiếp tục giết những người khác. Anh phải lập tức tới đồn cảnh sát báo lại cho bác hai biết những suy đoán vừa rồi đã. Bởi vì người thân của bé Mai đó rất nhiều, chúng ta cần phải bảo vệ họ 24/24.”
Trúc Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm rời đi. Thanh Lâm muốn đi theo Thiên Thanh xem sao, cậu đã hứa sẽ nói lại cho Nhất Uy nếu có tin tức gì khác. Lúc này, chỉ còn lại Nhất Uy và Trúc Chi với nhau. Cô đang phân vân không biết làm gì tiếp thì Nhất Uy lên tiếng:
“Nguyễn Trúc Chi.”
Trúc Chi giật mình quay đầu nhìn vào đôi mắt đen của Nhất Uy. Cái họ bây giờ của cô không phải họ Nguyễn, họ Nguyễn là họ thật của cô. Bằng cách nào Nhất Uy lại thốt ra cái họ đó nếu không phải đã hồi phục trí nhớ giống cô.
Nhất Uy hồ khởi nói:
“Chị đã phát hiện ra điều gì khả nghi ư? Có phải chị đã biết hung thủ là ai hay không?”
“Nhất Uy?”, Trúc Chi nhắc lại một lần nữa, “Em cũng nhớ ra được mọi chuyện sao?”
Không còn nghi ngờ điều gì nữa, Nhất Uy cũng giống cô, cũng đã nhớ ra tất cả mọi chuyện. Cậu tươi cười rất muốn ôm lấy người con gái trước mặt vào lòng. Dĩ nhiên, cậu vẫn cố giữ hình tượng một người điềm tĩnh, nên chỉ cố nén lại khao khát ở trong lòng.
Nhất Uy gật gù, đôi mắt đen nhìn xoáy vào người của cô. Cậu nói:
“Vậy thì em không cần giả vờ như không quen biết với chị nữa. Chị biết đấy, em bị người ta canh chừng 24/24. Em là phượng hoàng, trí nhớ sẽ tự động khôi phục. Em chỉ mới nhớ ra dạo gần đây thôi.”
Nhất Uy nhắc đến “người ta”, Trúc Chi liền biết đó là Nhất Đằng. Huyết Yêu hẳn là buộc những người thân thuộc với họ canh chừng họ, chứ hắn làm sao phân đôi làm hai ra canh chừng ai. Hắn cũng là người bận rộn mà.
Trúc Chi cười nói:
“Chị cũng mới nhớ ra lúc sáng nay thôi. Bác bảo vệ cứu chị thoát khỏi tên đó. Vô tình bác ấy thúc đẩy việc chữa lành bên trogn người của chị.”
“Chị đã gặp hung thủ ư? Hắn đã cố giết chị ư?”
“Chúng ta tìm chổ nào nói chuyện đi.”
Nhất Uy chở Trúc Chi ghé vào một quán cà phê trên đường về nhà. Họ không thể chọn địa điểm là nhà Trúc Chi hay Nhất Uy hay trường học được, bởi vì ba nơi đó đều có tai mắt của Huyết Yêu.
Nhất Uy vừa ngồi xuống đã nói ngay:
“Nói cho em biết về tên hung thủ đi.”
Trúc Chi gật đầu xác nhận:
“Chị đã thấy trong ác mộng mà chị gặp. Gã đó là một thợ săn quỷ, cứ 10 năm lại xuất hiện giết 10 người liên tục trong 10 ngày, và nạn nhân mà gã chọn đều cùng một gia đình. Nhất là những người vừa có người thân vừa qua đời. Gã cho rằng họ bị dính lời nguyền của những linh hồn mới chết. Mai vừa chỉ mới làm đám tang cho bà nội cách đây 49 ngày.”
Nhất Uy rơi vào trầm tư, cậu lo lắng:
“Nếu như là hắn, chỉ có lửa thần hoặc lửa địa ngục mới giết được.”
“Vừa nảy chị có nhờ anh Thanh dịch mấy chữ Nôm ra tiếng quốc ngữ, một dòng chữ triệu hồi lửa quỷ mà Quỷ vương dùng được viết bằng thứ tiếng khác. Có thể, chúng ta cần một người khác giúp đỡ, người vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, người có thể giúp chúng ta mà chúng ta không cần lo người này sẽ nói lại cho Huyết Yêu biết.”
“Thần kiếm?”
“Chỉ có điều, chị không cảm nhận được thần khí của anh ấy.”
“Anh ấy cũng bị phong ấn lại rồi. Em đã thử gọi nhiều lần nhưng không được.”
Trúc Chi thở dài:
“Nếu chúng ta không giết được gã, sẽ có thêm 9 mạng người vô tội mất đi.”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Thợ săn Quỷ chỉ xuất hiện vào lúc bình minh ló dạng, tức là sáng sớm tinh mơ. Điều đó cho chúng ta chút lợi thế. Chúng ta biết gã sẽ xuất hiện ở đâu và lúc nào.”
Trúc Chi đột nhiên đau đầu dữ dội. Biết là cô đang có thêm điềm báo, nên cô chỉ cố chịu đựng và đón từng mảnh ghép của cơn ác mộng lại với nhau. Nhất Uy cũng chỉ ngồi im, cầu cho Trúc Chi thấy được điểm tiếp theo mà gã xuất hiện.
Trúc Chi thấy mình đang đứng bên trong bệnh viện, là một đêm trời lộng gió, cô thủ thư đang nằm im lìm trên giường bệnh. Bỗng dưng cơ thể của cô ấy bị nhấc bổng lên cao khỏi cái giường. Thợ săn Quỷ xuất hiện tươi cười một cái rồi rất nhanh chém cô thử thư ra làm tư. Máu của cô vương vãi khắp nơi.
Trúc Chi tỉnh lại, rất nhanh điều chỉnh lại nhịp thở. Cô nói với Nhất Uy:
“Cô thủ thư. Nạn nhân tiếp theo là cô thủ thư. Điều đáng ngạc nhiên là sự việc sẽ diễn ra vào buổi tối, trong bệnh viện.”
“Vậy là nó thay đổi cách chọn nạn nhân rồi ư?”
“Không. Nó vẫn chọn người vừa mất đi người thân. Bé gái mà chúng ta thấy trong thư viện chính là con của cô thủ thư. Chị đoán nó mới mất cách đây không lâu Đó là lý do vì sao gã chọn cô ấy làm nạn nhân tiếp theo. Em bé ma đó luôn đi theo mẹ nó, không phải muốn hãm hại mà muốn bảo vệ. Tối nay chúng ta đến bệnh viện xem thử đi.”
“Nhưng chúng ta không có lửa địa ngục hay lửa thần.”
“Chúng ta có thanh kiếm Kim Quy còn gì. Thanh kiếm này giết được tất cả những kẻ có trái tim cơ mà. Nó là yêu tinh, vậy thì nó sẽ có trái tim, đúng chứ?”
Thanh Lâm nói trên đường về nhà (nhờ vậy, Trúc Chi bớt xao nhãng vào mớ suy nghĩ của mình):
“Điều tra đã có tiến triển mới, nạn nhân không bị cưỡng bức trước khi chết. Camera không ghi được tên nào khả nghi vào hôm qua. Bên pháp y cho biết, phần sụn nằm trong các khớp tay và chân đều bị cắt mất rất gọn.”
Trúc Chi nói Thanh Lâm:
“Tui nghe nói, bác của cậu làm bên cảnh sát hình sự hả? Liệu cậu có thể hỏi xem có những vụ án kiểu như vậy đã từng xuất hiện chưa?”
Thanh Lâm đề nghị:
“Chúng ta đến văn phòng thám tử của anh tui đi, ở đó ảnh có tất cả thông tin mà bà cần.”
Văn phòng thám tử Thiên Thanh nằm ngay góc ngã tư với trường học. Cả ba phải mất tận 20 phút mới từ nhà của Mai đến đó. Thiên Thanh đón ba người bằng ba ly nước cam mát lạnh. Trúc Chi không buồn uống nước. Cô hỏi thẳng:
“Trước đây, có những vụ giết người như thế xảy ra hay không?”
Thiên Thanh bắt gặp ánh mắt kiên định của Trúc Chi thì hơi hoảng. Mới buổi sáng con bé còn suýt ngất xỉu trong phòng vệ sinh kia mà. Anh trả lời:
“Thật ra, anh đã tìm hiểu rất nhiều về vụ án này. Anh phát hiện trước đây đã từng xảy ra những vụ án tương tự.”
Thiên Thanh đứng dậy, anh lôi ra một sấp những bài báo cũ rích. Anh lục ra một sấp bài báo và chỉ tay vào một trang trên đó:
“Nhìn nè, những vụ án cách đây 10 năm đều xảy ra y chan với vụ án ban sáng. Nạn nhân đều bị chặt hết tứ chi, rất dã man. Chỉ khác một chổ, nạn nhân trước đây không mất phần sụn nào cả.”
Trúc Chi nói:
“Tất cả họ đều là người nhà của nhau, đúng chứ?”
Câu hỏi đột ngột của Trúc Chi khiến Thiên Thanh không kịp trả lời. Anh chỉ biết những vụ án này đều giống nhau, anh chưa biết các nạn nhân có phải cùng một gia đình hay không.
Vậy mà Trúc Chi chỉ vào tờ báo nói tiếp:
“Nhìn nè, 10 năm trước có đúng 10 người bị giết vào 10 ngày trong một tháng. Mười năm sau, lại xuất hiện vụ án mạng y chan như thế. Hung thủ lần này và 10 năm trước có liên quan đến nhau hay không hay là cùng một tên gây án?
Cả ba chàng trai im lặng ngồi đó nghe Trúc Chi suy đoán tiếp:
“Và mọi người biết gì không? Tất cả nạn nhân bị giết đầu tiên trong cái vòng tuần hoàn kia đều là những người vừa mất đi người thân.”
Thiên Thanh nói:
“Anh sẽ gọi điện xác nhận xem những nạn nhân trước có phải cùng một người nhà hay không.”
Trúc Chi đứng dậy xin phép rời đi trước. Cô phải đến gặp một người khác, cô phải nhờ người đó đọc trang chữ Nôm này. Cô muốn kết liễu tên thợ săn kia càng sớm càng tốt. Nhưng Nhất Uy đã ngăn lại:
“Tui đưa bà về nha.”
Trúc Chi lắc đầu tỏ ý không cần. Cô thật sự đang rất gấp. Cô tình từ chối nhưng nhớ ra thầy hiệu trưởng là một người yêu thích lịch sử và những món đồ cỗ quý giá. Cô hỏi Thanh Lâm:
“Thầy hiệu trưởng có biết chữ Nôm không?”
Thanh Lâm nghi ngờ cô bạn này thích mình. Cô toàn hỏi những người thân trong gia đình của cậu, không phải đang quan tâm cậu thì là gì. Cậu ậm ừ nói:
“Anh Thanh cũng biết chữ Nôm một chút đó.”
“Vậy sao?”, mắt của Trúc Chi sáng trưng. Cô quay người bỏ đi khiến Thanh Lâm hơi hụt hẫng, mối nghi ngờ cô ấy thích mình từ từ tan thành bọt biển.
Trúc Chi bỏ theo Thiên Thanh, anh đang ra ngoài nói chuyện với mấy người bạn trong tổ điều tra. Anh vừa gác máy, Trúc Chi đã xuất hiện đằng sau lưng. Anh hú vía xém tý nữa ngã xuống đường may mà cô chụp lại cánh tay của anh và giúp anh đứng vững.
“Anh không sao chứ?”
“Anh không sao. Chỉ hết hồn tý thôi. Đúng như em đoán, những nạn nhân đều cùng một nhà.”
Trúc Chi lôi điện thoại ra đưa cho Thiên Thanh. Cô nói:
“Thanh Lâm nói anh biết một chút chữ Nôm hả? Anh có thể dịch cái này giúp em không?”
Thiên Thanh gật đầu cầm lấy điện thoại của Trúc Chi. Anh ra hiệu cho cô đi vào bên trong văn phòng. Sau đó, anh ngồi cậm cụi dịch cái trang đó ra cho Trúc Chi. Càng dịch anh càng cảm thấy điều kì lạ, những ngôn từ này không phải là môn học gì cả, nó mang đậm tính tâm linh. Cái gì đó liên quan đến lửa thần.
Thanh Lâm và Nhất Uy cũng tò mò không biết Thiên Thanh đang chăm chú làm gì trên bàn làm việc. Trúc Chi thì đứng bên cạnh trố mắt nhìn tờ giấy Thiên Thanh đang viết.
Thanh Lâm nói với Nhất Uy:
“Bạn ấy khác hoàn toàn với lúc sáng, đúng không? Tao thấy buổi sáng ẻm nhát lắm mà.”
Nhất Uy ra hiệu cho Thanh Lâm im lặng. Cậu đang cố tập trung quan sát nét ngài của Trúc Chi và Thiên Thanh bên kia. Âm thầm nhích bước chân lại gần cùng nhìn vào tờ giấy mà Thiên Thanh đang viết.
Thiên Thanh đưa tờ giấy vừa dịch sang chữ quốc ngữ đưa cho Trúc Chi. Cô cầm lên đọc rồi lại trầm ngâm một chút.
“Thứ tư, lửa thần. Lửa thần cũng nằm trong năm thần khí mà thần tiên ưa chuộng. Tuy nhiên việc tạo ra một ngọn lửa thần lại tốn nhiều tâm sức nên thay vì sử sụng lửa thần, thần tiên hay người canh giữ địa ngục thích sở hữu lửa quỷ hay gọi lửa địa ngục nhiều hơn. Lửa địa ngục giết được rất nhiều tên quỷ độc ác khác nhau.
Lửa địa ngục rất dễ được tìm thấy trong địa ngục môn. Nhân gian khó mà tìm ra lửa địa ngục, trừ Quỷ vương. Hắn có thể gọi ra một chút lửa từ thanh kiếm của hắn.”
Thiên Thanh, gãi đầu gãi tai, nói thầm:
“Thật ra còn một câu nữa, mà anh đọc hoài không ra. Nó được viết bởi một thứ chữ không có trên đời này. Câu thần chú gọi ra lửa địa ngục.”
Nhất Uy nghi ngờ nhìn hai người bên kia. Cậu rõ ràng nghe được hai từ “lửa địa ngục”. Trúc Chi giờ như thể cô biết về thế giới tâm linh còn rõ hơn cả cậu, không giống với người mới nhìn thấy ma quỷ như lúc hôm qua hay sáng sớm. Cô bình tĩnh quan sát động tĩnh xung quanh, khiến Nhất Uy có cảm tưởng cô vẫn thường như thế nhiều lần.
Nhất Uy không trả lời mà chỉ ngồi đó quan sát tiếp. Có cái gì đó đang vỡ tan trong đầu cậu. Hình như là cậu vừa nhận ra điều gì đó quan trọng. Đôi môi bất giác mỉm cười vui sướng, ngăn bản thân lắm mới không nhào tới ôm lấy Trúc Chi.
Trúc Chi cười cảm ơn Thiên Thanh. Giờ đây, cô phải đi gặp một người khác biết nhiều về thứ lửa địa ngục này. Hoặc người đó đang ngồi rất gần cô – thần kiếm Kim Quy. Nhưng làm sao gọi thần kiếm xuất hiện mà không khiến Nhất Uy nghi ngờ? Dù sao cũng phải tách Nhất Uy ra khỏi Thanh Lâm trước đã.
Thiên Thanh nói:
“Hung thủ sẽ còn tiếp tục giết những người khác. Anh phải lập tức tới đồn cảnh sát báo lại cho bác hai biết những suy đoán vừa rồi đã. Bởi vì người thân của bé Mai đó rất nhiều, chúng ta cần phải bảo vệ họ 24/24.”
Trúc Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm rời đi. Thanh Lâm muốn đi theo Thiên Thanh xem sao, cậu đã hứa sẽ nói lại cho Nhất Uy nếu có tin tức gì khác. Lúc này, chỉ còn lại Nhất Uy và Trúc Chi với nhau. Cô đang phân vân không biết làm gì tiếp thì Nhất Uy lên tiếng:
“Nguyễn Trúc Chi.”
Trúc Chi giật mình quay đầu nhìn vào đôi mắt đen của Nhất Uy. Cái họ bây giờ của cô không phải họ Nguyễn, họ Nguyễn là họ thật của cô. Bằng cách nào Nhất Uy lại thốt ra cái họ đó nếu không phải đã hồi phục trí nhớ giống cô.
Nhất Uy hồ khởi nói:
“Chị đã phát hiện ra điều gì khả nghi ư? Có phải chị đã biết hung thủ là ai hay không?”
“Nhất Uy?”, Trúc Chi nhắc lại một lần nữa, “Em cũng nhớ ra được mọi chuyện sao?”
Không còn nghi ngờ điều gì nữa, Nhất Uy cũng giống cô, cũng đã nhớ ra tất cả mọi chuyện. Cậu tươi cười rất muốn ôm lấy người con gái trước mặt vào lòng. Dĩ nhiên, cậu vẫn cố giữ hình tượng một người điềm tĩnh, nên chỉ cố nén lại khao khát ở trong lòng.
Nhất Uy gật gù, đôi mắt đen nhìn xoáy vào người của cô. Cậu nói:
“Vậy thì em không cần giả vờ như không quen biết với chị nữa. Chị biết đấy, em bị người ta canh chừng 24/24. Em là phượng hoàng, trí nhớ sẽ tự động khôi phục. Em chỉ mới nhớ ra dạo gần đây thôi.”
Nhất Uy nhắc đến “người ta”, Trúc Chi liền biết đó là Nhất Đằng. Huyết Yêu hẳn là buộc những người thân thuộc với họ canh chừng họ, chứ hắn làm sao phân đôi làm hai ra canh chừng ai. Hắn cũng là người bận rộn mà.
Trúc Chi cười nói:
“Chị cũng mới nhớ ra lúc sáng nay thôi. Bác bảo vệ cứu chị thoát khỏi tên đó. Vô tình bác ấy thúc đẩy việc chữa lành bên trogn người của chị.”
“Chị đã gặp hung thủ ư? Hắn đã cố giết chị ư?”
“Chúng ta tìm chổ nào nói chuyện đi.”
Nhất Uy chở Trúc Chi ghé vào một quán cà phê trên đường về nhà. Họ không thể chọn địa điểm là nhà Trúc Chi hay Nhất Uy hay trường học được, bởi vì ba nơi đó đều có tai mắt của Huyết Yêu.
Nhất Uy vừa ngồi xuống đã nói ngay:
“Nói cho em biết về tên hung thủ đi.”
Trúc Chi gật đầu xác nhận:
“Chị đã thấy trong ác mộng mà chị gặp. Gã đó là một thợ săn quỷ, cứ 10 năm lại xuất hiện giết 10 người liên tục trong 10 ngày, và nạn nhân mà gã chọn đều cùng một gia đình. Nhất là những người vừa có người thân vừa qua đời. Gã cho rằng họ bị dính lời nguyền của những linh hồn mới chết. Mai vừa chỉ mới làm đám tang cho bà nội cách đây 49 ngày.”
Nhất Uy rơi vào trầm tư, cậu lo lắng:
“Nếu như là hắn, chỉ có lửa thần hoặc lửa địa ngục mới giết được.”
“Vừa nảy chị có nhờ anh Thanh dịch mấy chữ Nôm ra tiếng quốc ngữ, một dòng chữ triệu hồi lửa quỷ mà Quỷ vương dùng được viết bằng thứ tiếng khác. Có thể, chúng ta cần một người khác giúp đỡ, người vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, người có thể giúp chúng ta mà chúng ta không cần lo người này sẽ nói lại cho Huyết Yêu biết.”
“Thần kiếm?”
“Chỉ có điều, chị không cảm nhận được thần khí của anh ấy.”
“Anh ấy cũng bị phong ấn lại rồi. Em đã thử gọi nhiều lần nhưng không được.”
Trúc Chi thở dài:
“Nếu chúng ta không giết được gã, sẽ có thêm 9 mạng người vô tội mất đi.”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Thợ săn Quỷ chỉ xuất hiện vào lúc bình minh ló dạng, tức là sáng sớm tinh mơ. Điều đó cho chúng ta chút lợi thế. Chúng ta biết gã sẽ xuất hiện ở đâu và lúc nào.”
Trúc Chi đột nhiên đau đầu dữ dội. Biết là cô đang có thêm điềm báo, nên cô chỉ cố chịu đựng và đón từng mảnh ghép của cơn ác mộng lại với nhau. Nhất Uy cũng chỉ ngồi im, cầu cho Trúc Chi thấy được điểm tiếp theo mà gã xuất hiện.
Trúc Chi thấy mình đang đứng bên trong bệnh viện, là một đêm trời lộng gió, cô thủ thư đang nằm im lìm trên giường bệnh. Bỗng dưng cơ thể của cô ấy bị nhấc bổng lên cao khỏi cái giường. Thợ săn Quỷ xuất hiện tươi cười một cái rồi rất nhanh chém cô thử thư ra làm tư. Máu của cô vương vãi khắp nơi.
Trúc Chi tỉnh lại, rất nhanh điều chỉnh lại nhịp thở. Cô nói với Nhất Uy:
“Cô thủ thư. Nạn nhân tiếp theo là cô thủ thư. Điều đáng ngạc nhiên là sự việc sẽ diễn ra vào buổi tối, trong bệnh viện.”
“Vậy là nó thay đổi cách chọn nạn nhân rồi ư?”
“Không. Nó vẫn chọn người vừa mất đi người thân. Bé gái mà chúng ta thấy trong thư viện chính là con của cô thủ thư. Chị đoán nó mới mất cách đây không lâu Đó là lý do vì sao gã chọn cô ấy làm nạn nhân tiếp theo. Em bé ma đó luôn đi theo mẹ nó, không phải muốn hãm hại mà muốn bảo vệ. Tối nay chúng ta đến bệnh viện xem thử đi.”
“Nhưng chúng ta không có lửa địa ngục hay lửa thần.”
“Chúng ta có thanh kiếm Kim Quy còn gì. Thanh kiếm này giết được tất cả những kẻ có trái tim cơ mà. Nó là yêu tinh, vậy thì nó sẽ có trái tim, đúng chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.