Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 122: Năm Năm (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Ăn xong củ cải, lỗ mũi Thanh lân mã phun ra một ít khí, cái đuôi vẫy qua vẫy lại tựa như mười phần cao hứng.
“Ca, có thể cho ta Thanh lân mã cưỡi một lần được không? Một lần thôi, được không?”
Vương Trường Nguyệt ôm cánh tay VươngTrường Sinh cầu xin.
“Hôm nay đi Giảng đạo đường, học được gì rồi?”
Vương Trường Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm nay Bát thúc công giảng thuật pháp. Thuật pháp chia thành pháp thuật, linh thuật. Pháp thuật chia thành ba cấp là sơ, trung, cao. Linh thuật uy lực rất lớn, có thể lật sông nghiêng biển. Bởi vì uy lực rất lớn nên chỉ có tu sĩ Kim đan kỳ mới có thể học tập linh thuật. Linh thuật khuyết điểm là tiêu hao pháp lực rất lớn. Còn có…”
Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Ừm, không sai. Ngươi như vậy rất cố gắng rồi. Ta sẽ cho ngươi cưỡi trong chốc lát. Trở về nhớ cố gắng ôn tập nội dung thúc công giảng. Nhớ chưa?”
“Đã rõ, đã rõ. Mau dẫn ta bay.”
Vương Trường Nguyệt liên tục đáp ứng, thúc giục nói.
Vương Trường Sinh dắt Thanh lân mã, đi vào trong viện, ôm lấy Vương Trường Nguyệt, phóng lên trên lưng ngựa, hắn cũng xoay người lên ngựa.
"Lân nhi, bay đi bay đi."
Chân phải Vương Trường Sinh nhẹ nhàng đá bụng Thanh lân mã. Thanh lẫn mã mở rộng hai cánh, tạo nên một trận cuồng phong, bay thẳng lên trời.
“Oa. Lân nhi thật lợi hại. bay cao lên, cao hơn nữa đi.”
Vương Trường Nguyệt mở rộng hai tay, cảm nhận được gió lớn từ bên người gào thét qua. Vẻ mặt mười phần hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ rực.
Nửa khắc đồng hồ sau, Thanh lân mã chận rãi đáp xuống trong sân, Vương Trường Nguyệt vẻ mặt vẫn chưa thõa mãn.
“Ca, bay thêm một lần nữa đi. Nhanh như vậy đã đáp xuống, ta còn chưa chơi đủ.”
Vương Trường Nguyệt hai tay ôm lấy cổ Thanh lân mã, không chịu xuống ngựa.
Vương Trường Sinh cười khổ một tiếng, đang định nói gì đấy thì một bé trai cùng một bé gái chạy tới.
Bé trai là Vương Minh Long, bé gái là Vương Minh Phượng. Dựa theo bối phận, Vương Trường Sinh phải gọi một tiếng Tam thập ngũ thúc cùng Ngũ thập lục cô.
“Trường Sinh, đưa ta và muội muội bay trong chốc lát.”
Ông cụ non Vương Minh Long nói.
Vương Minh Long cùng Vương Minh Phượng đều là tam linh căn, Vương Minh Long tư chất tốt hơn một chút. Vương Diệu Long cứ một đoạn thời gian, đều cho Vương Minh Long cùng Vương Minh Phượng một vài thứ.
Vương Trường Sinh cười khổ đáp ứng, ôm Vương Minh Long cùng Vương Minh Phượng đến lưng ngựa, đưa ba người cùng bay trong nửa khắc. Ba đứa trẻ lúc này mới mãn nguyện từ trên lưng ngựa xuống.
Hắn đưa Vương Minh Long cùng Vương Minh Phượng về chỗ Nhị thập ngũ thúc công trước. Sau đó đưa Vương Trường Tuyết về bên Liễu Thanh Nhi, cuối cùng là đến thư phòng, bẩm báo Vương Minh Chiến về tình hình tộc nhân học tập luyện chế khôi lỗi thú.
“Sinh Nhi, con vất vả rồi. Chờ Ngũ muội bọn họ trở thành Khôi lỗi sư, con sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.”
VươngTrường Sinh do dự một lát rồi trịnh trọng nói: “Cha, hiện tại con đã là luyện khí tầng chín, con muốn bế quan tiến vào Trúc cơ.”
Hắn dùng thời gian năm năm, từ luyện khí tầng tám tăng lên luyện khí tầng chín. Hắn cảm thấy đây là tười điểm thích hợp để tiến vào Trúc cơ
Vương Minh Viễn nhướng mày nói: “Bế quan đánh sâu vào Trúc cơ kỳ? Không có Trúc cơ linh vật phụ trợ, xác xuất thành công rất thấp. Con vẫn nên nhịn một chút. Đại ca con đã sớm tiến vào Luyện khí tầng chín, nhưng không có Trúc cơ linh vật, cũng không thể đánh sâu vào Trúc cơ kỳ.”
“Cha, con có một ít Địa sát khí, con định dùng Địa sát khí đánh sâu vào Trúc cơ kỳ. Con đã xem qua tâm đắc mà tổ tiên ghi chép lại về việc dùng Địa sát khí để tiến vào Trúc cơ kỳ. Con còn mua một lọ Uẩn mạch đan. Cha, con đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Vương Trường Sinh ánh mắt kiên định vô cùng.
Vương Minh Viễn có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ Vương Trường Sinh chẳng những có Địa sát khí mà còn có được một lọ Uẩn mạch đan.
“Nếu vi phụ đoán không sai, Địa sát khí là do con tiến vào Bách thú sơn mạch có được. Thuộc tính cùng công pháp con tu luyện không có xung đột chứ?”
“Không có, con có được Quỳ nguyên chân sát, có thể thong thả cải thiện thể chất người tu tiên.”
Vương Trường Sinh không giấu diếm. Đến lúc này không cần thiết phải giấu diếm.
Trước mắt, tộc nhân tu luyện đến Luyện khí tầng chín không nhiều lắm. Tộc nhân Luyện khí tầng chín trước tuổi sáu mươi, lại tu luyện công pháp thuộc tính thủy, chỉ có một mình Vương Trường Sinh.
Cho dù Vương Minh Viễn biết được hắn có Quỳ nguyên chân sát. Không lý nào lại bảo Vương Trường Sinh tặng cho những người khác.
“Cái gì? Quỳ nguyên chân sát? Con chắc chứ?”
Vương Minh Viễn mặt khẽ biến sắc, hơi thở có chút nặng nề.
Vương Trường Sinh thành thật gật đầu nói: “Đúng vậy, con lật xem nhiều bản điển tịch giới thiệu về Địa sát khí. Xác nhận quả thật là đã có được Quỳ nguyên chân sát. Đúng như theo lời của cha nói, Chân sát khí con có được là tại Bách thú sơn mạch ngẫu nhiên gặp được.”
Hắn đem sự tình trải qua nói với Vương Minh Viễn một lần, không chút giấu diếm.
Vương Minh Viễn mười phần kích động, lẩm bẩm: “Ý trời, ý trời, ý trời giúp Vương gia.”
Vương Trường Sinh nghe lời này, đầu đầy mờ mịt.
“Đi, cha dẫn con đi gặp Nhị bá, nhìn thấy Nhị bá con sẽ rõ.”
Không bao lâu, Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Viễn xuất hiện tại lầu các nơi Vương Diệu Tông ở.
Nghe xong Vương Minh Viễn bẩm báo, Vương Diệu Tông sắc mặt dị thường, kích động dặn dò nói: “Trường Sinh, mang Quỳ nguyên chân sát ra để cho Nhị bá công nhìn một cái.”
Vương Trường Sinh lấy ra Lam sắc hồ lô đựng Địa sát khí, đưa cho Vương Diệu Tông.
Vương Diệu Tông nhận lấy Lam sắc hồ lô, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn mở hồ lô ra, một luồng hàn ý lạnh thấu xương tuôn ra. Nhiều điểm lam quang từ trong đó bay ra, hắn vội vàng đậy nắp hồ lô lại.
“Đúng là Quỳ nguyên chân sát. Ý trời giúp Vương gia, ý trời giúp Vương gia.”
Vương Diệu Tông buông Lam sắc hồ lô, vẻ mặt mười phần kích động.
Một hồi sau, Vương Diêu Tông kiềm lại sự phấn khích của mình, nhìn Vương Trường Sinh ánh mắt đầy tán thưởng.
“Minh Viễn, nói cho Trường Sinh đi. Mặc kệ hắn có thành công hay không, bây giờ hắn nên biết bí mật này.”
Vương Minh Viễn gật đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Trường Sinh, thật ra tổ tiên chúng ta đến từ Nam Hải, là đệ tử của một đại môn phái ở Nam Hải. Năm đó tông môn phát sinh nội loạn, tổ tiên vì tránh né tranh đấu, đi đến Đông hoang Tống quốc định cư. “Vân Vũ Quyết” ngươi tu luyện thật ra là “Quỳ Thủy chân kinh”. “Quỳ Thủy chân kinh” là một trong ba đại công pháp trấn tông. Tốc độ tu luyện của công pháp này chậm chạp, cần lượng lớn linh vật phụ trợ nhưng thắng ở chỗ ít bình cảnh. Tỷ lệ thành công lên Kim đan nhiều hơn hai phần so với công pháp khác.”
“Ca, có thể cho ta Thanh lân mã cưỡi một lần được không? Một lần thôi, được không?”
Vương Trường Nguyệt ôm cánh tay VươngTrường Sinh cầu xin.
“Hôm nay đi Giảng đạo đường, học được gì rồi?”
Vương Trường Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm nay Bát thúc công giảng thuật pháp. Thuật pháp chia thành pháp thuật, linh thuật. Pháp thuật chia thành ba cấp là sơ, trung, cao. Linh thuật uy lực rất lớn, có thể lật sông nghiêng biển. Bởi vì uy lực rất lớn nên chỉ có tu sĩ Kim đan kỳ mới có thể học tập linh thuật. Linh thuật khuyết điểm là tiêu hao pháp lực rất lớn. Còn có…”
Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Ừm, không sai. Ngươi như vậy rất cố gắng rồi. Ta sẽ cho ngươi cưỡi trong chốc lát. Trở về nhớ cố gắng ôn tập nội dung thúc công giảng. Nhớ chưa?”
“Đã rõ, đã rõ. Mau dẫn ta bay.”
Vương Trường Nguyệt liên tục đáp ứng, thúc giục nói.
Vương Trường Sinh dắt Thanh lân mã, đi vào trong viện, ôm lấy Vương Trường Nguyệt, phóng lên trên lưng ngựa, hắn cũng xoay người lên ngựa.
"Lân nhi, bay đi bay đi."
Chân phải Vương Trường Sinh nhẹ nhàng đá bụng Thanh lân mã. Thanh lẫn mã mở rộng hai cánh, tạo nên một trận cuồng phong, bay thẳng lên trời.
“Oa. Lân nhi thật lợi hại. bay cao lên, cao hơn nữa đi.”
Vương Trường Nguyệt mở rộng hai tay, cảm nhận được gió lớn từ bên người gào thét qua. Vẻ mặt mười phần hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ rực.
Nửa khắc đồng hồ sau, Thanh lân mã chận rãi đáp xuống trong sân, Vương Trường Nguyệt vẻ mặt vẫn chưa thõa mãn.
“Ca, bay thêm một lần nữa đi. Nhanh như vậy đã đáp xuống, ta còn chưa chơi đủ.”
Vương Trường Nguyệt hai tay ôm lấy cổ Thanh lân mã, không chịu xuống ngựa.
Vương Trường Sinh cười khổ một tiếng, đang định nói gì đấy thì một bé trai cùng một bé gái chạy tới.
Bé trai là Vương Minh Long, bé gái là Vương Minh Phượng. Dựa theo bối phận, Vương Trường Sinh phải gọi một tiếng Tam thập ngũ thúc cùng Ngũ thập lục cô.
“Trường Sinh, đưa ta và muội muội bay trong chốc lát.”
Ông cụ non Vương Minh Long nói.
Vương Minh Long cùng Vương Minh Phượng đều là tam linh căn, Vương Minh Long tư chất tốt hơn một chút. Vương Diệu Long cứ một đoạn thời gian, đều cho Vương Minh Long cùng Vương Minh Phượng một vài thứ.
Vương Trường Sinh cười khổ đáp ứng, ôm Vương Minh Long cùng Vương Minh Phượng đến lưng ngựa, đưa ba người cùng bay trong nửa khắc. Ba đứa trẻ lúc này mới mãn nguyện từ trên lưng ngựa xuống.
Hắn đưa Vương Minh Long cùng Vương Minh Phượng về chỗ Nhị thập ngũ thúc công trước. Sau đó đưa Vương Trường Tuyết về bên Liễu Thanh Nhi, cuối cùng là đến thư phòng, bẩm báo Vương Minh Chiến về tình hình tộc nhân học tập luyện chế khôi lỗi thú.
“Sinh Nhi, con vất vả rồi. Chờ Ngũ muội bọn họ trở thành Khôi lỗi sư, con sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.”
VươngTrường Sinh do dự một lát rồi trịnh trọng nói: “Cha, hiện tại con đã là luyện khí tầng chín, con muốn bế quan tiến vào Trúc cơ.”
Hắn dùng thời gian năm năm, từ luyện khí tầng tám tăng lên luyện khí tầng chín. Hắn cảm thấy đây là tười điểm thích hợp để tiến vào Trúc cơ
Vương Minh Viễn nhướng mày nói: “Bế quan đánh sâu vào Trúc cơ kỳ? Không có Trúc cơ linh vật phụ trợ, xác xuất thành công rất thấp. Con vẫn nên nhịn một chút. Đại ca con đã sớm tiến vào Luyện khí tầng chín, nhưng không có Trúc cơ linh vật, cũng không thể đánh sâu vào Trúc cơ kỳ.”
“Cha, con có một ít Địa sát khí, con định dùng Địa sát khí đánh sâu vào Trúc cơ kỳ. Con đã xem qua tâm đắc mà tổ tiên ghi chép lại về việc dùng Địa sát khí để tiến vào Trúc cơ kỳ. Con còn mua một lọ Uẩn mạch đan. Cha, con đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Vương Trường Sinh ánh mắt kiên định vô cùng.
Vương Minh Viễn có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ Vương Trường Sinh chẳng những có Địa sát khí mà còn có được một lọ Uẩn mạch đan.
“Nếu vi phụ đoán không sai, Địa sát khí là do con tiến vào Bách thú sơn mạch có được. Thuộc tính cùng công pháp con tu luyện không có xung đột chứ?”
“Không có, con có được Quỳ nguyên chân sát, có thể thong thả cải thiện thể chất người tu tiên.”
Vương Trường Sinh không giấu diếm. Đến lúc này không cần thiết phải giấu diếm.
Trước mắt, tộc nhân tu luyện đến Luyện khí tầng chín không nhiều lắm. Tộc nhân Luyện khí tầng chín trước tuổi sáu mươi, lại tu luyện công pháp thuộc tính thủy, chỉ có một mình Vương Trường Sinh.
Cho dù Vương Minh Viễn biết được hắn có Quỳ nguyên chân sát. Không lý nào lại bảo Vương Trường Sinh tặng cho những người khác.
“Cái gì? Quỳ nguyên chân sát? Con chắc chứ?”
Vương Minh Viễn mặt khẽ biến sắc, hơi thở có chút nặng nề.
Vương Trường Sinh thành thật gật đầu nói: “Đúng vậy, con lật xem nhiều bản điển tịch giới thiệu về Địa sát khí. Xác nhận quả thật là đã có được Quỳ nguyên chân sát. Đúng như theo lời của cha nói, Chân sát khí con có được là tại Bách thú sơn mạch ngẫu nhiên gặp được.”
Hắn đem sự tình trải qua nói với Vương Minh Viễn một lần, không chút giấu diếm.
Vương Minh Viễn mười phần kích động, lẩm bẩm: “Ý trời, ý trời, ý trời giúp Vương gia.”
Vương Trường Sinh nghe lời này, đầu đầy mờ mịt.
“Đi, cha dẫn con đi gặp Nhị bá, nhìn thấy Nhị bá con sẽ rõ.”
Không bao lâu, Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Viễn xuất hiện tại lầu các nơi Vương Diệu Tông ở.
Nghe xong Vương Minh Viễn bẩm báo, Vương Diệu Tông sắc mặt dị thường, kích động dặn dò nói: “Trường Sinh, mang Quỳ nguyên chân sát ra để cho Nhị bá công nhìn một cái.”
Vương Trường Sinh lấy ra Lam sắc hồ lô đựng Địa sát khí, đưa cho Vương Diệu Tông.
Vương Diệu Tông nhận lấy Lam sắc hồ lô, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn mở hồ lô ra, một luồng hàn ý lạnh thấu xương tuôn ra. Nhiều điểm lam quang từ trong đó bay ra, hắn vội vàng đậy nắp hồ lô lại.
“Đúng là Quỳ nguyên chân sát. Ý trời giúp Vương gia, ý trời giúp Vương gia.”
Vương Diệu Tông buông Lam sắc hồ lô, vẻ mặt mười phần kích động.
Một hồi sau, Vương Diêu Tông kiềm lại sự phấn khích của mình, nhìn Vương Trường Sinh ánh mắt đầy tán thưởng.
“Minh Viễn, nói cho Trường Sinh đi. Mặc kệ hắn có thành công hay không, bây giờ hắn nên biết bí mật này.”
Vương Minh Viễn gật đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Trường Sinh, thật ra tổ tiên chúng ta đến từ Nam Hải, là đệ tử của một đại môn phái ở Nam Hải. Năm đó tông môn phát sinh nội loạn, tổ tiên vì tránh né tranh đấu, đi đến Đông hoang Tống quốc định cư. “Vân Vũ Quyết” ngươi tu luyện thật ra là “Quỳ Thủy chân kinh”. “Quỳ Thủy chân kinh” là một trong ba đại công pháp trấn tông. Tốc độ tu luyện của công pháp này chậm chạp, cần lượng lớn linh vật phụ trợ nhưng thắng ở chỗ ít bình cảnh. Tỷ lệ thành công lên Kim đan nhiều hơn hai phần so với công pháp khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.