Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 848: Tình Báo Của Vương Thiên Kỳ (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Cắn nuốt tinh hồn mấy chục con yêu thú bậc hai, Phệ Hồn Kim Thiền tỏ ra cực kỳ hưng phấn, bay trở về bên người Vương Trường Sinh, phát ra một trận tiếng kêu quái dị.
Nó tặng lại cho Vương Trường Sinh quá ít thần thức, chờ nó tiến vào bậc ba, tình huống có thể sẽ tốt hơn chút.
Mấy ngày kế tiếp, ba người bọn Vương Trường Sinh ở thành Vạn Tiên tìm hiểu hành tung yêu thú bậc ba, chủ sạp bán ra loại tin tức này không ít, nhưng chưởng quầy cũng không dám cam đoan tính duy nhất của tin tức, tán tu có thể mang một tin tức bán cho nhiều cửa hàng, loại tình huống này cũng không hiếm thấy.
Công pháp Điền Quýnh tu luyện khá đặc thù, cần lượng lớn tài nguyên tu tiên thuộc tính hỏa, lão chuyến này đến hải vực Vạn Yêu, trừ mua tài nguyên tu tiên, còn tính săn giết yêu thú bậc ba thượng phẩm thuộc tính hỏa, dùng để luyện chế pháp bảo.
“Vương sư đệ, trải qua lão phu tìm hiểu nhiều phía, một mảng hải vực cách đảo Vạn Tiên mấy chục vạn dặm, nơi đó thường xuyên có yêu thú bậc ba thuộc tính hỏa xuất hiện, cũng có Yêu tộc hoạt động ở vùng hải vực này. Chúng ta săn giết yêu thú, Yêu tộc săn giết người tu tiên cấp cao chúng ta, tương đối nguy hiểm, ngươi thấy thế nào?”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, nói: “Phú quý cầu trong nguy hiểm, tiểu đệ theo Điền sư huynh đi một chuyến, nếu là đụng tới yêu thú bậc ba thuộc tính hỏa, tiểu đệ sẽ hỗ trợ. Nếu là đụng tới yêu thú bậc ba lôi thuộc tính, Điền sư huynh và Điền sư muội cần phải hỗ trợ.”
“Đây là tự nhiên, Vương sư huynh yên tâm đi.”
Tử Nguyệt tiên tử mỉm cười, đáp ứng.
Ra khỏi thành Vạn Tiên, bọn họ bay đi về phía đông nam, biến mất ở chân trời.
...
Đông Hoang, Ngự Yêu quốc.
Đào Sơn, khu vườn nhà yên tĩnh nào đó.
“Cái gì? Thanh Thuân cùng Thanh Linh cần điều đi Nam Hải? Có Thanh Sơn còn chưa đủ sao?” Vương Minh Nhân cau mày nói, vẻ mặt có chút không vui.
Hắn vốn là muốn bảo Vương Thanh Sơn hỗ trợ, nhưng Vương Thanh Sơn bị Tiêu Dao Kiếm Tôn thu làm ký danh đệ tử, địa vị cao hơn hắn, hắn không tiện bảo Vương Thanh Sơn hỗ trợ.
Nói thật, hắn có chút hối hận tiếp nhận nhiệm vụ này, hơn hai mươi năm, bôn ba khắp nơi, truy bắt tà tu cũng không nhiều, đều là Trúc Cơ kỳ. Sớm biết như vậy, hắn đã đi săn giết yêu thú hoặc là chấp hành nhiệm vụ khác.
“Đây là mệnh lệnh của cửu thúc, Nam Hải khá loạn, cần gấp nhân thủ, bọn Thu Minh cùng Thu Linh sẽ tìm kiếm tà tu giúp Minh Nhân thúc công.”
Vương Thanh Thuân cười lấy lòng nói. Hắn có chút bất mãn đối với Vương Minh Nhân, Vương Thanh Thuân và Vương Thanh Linh điều đi Nam Hải là điều động nhân sự nội bộ của Vương gia, Vương Minh Nhân thế mà muốn ngăn trở.
Vương Minh Nhân là làm cống hiến nhất định đối với Vương gia, nhưng nói đến cùng, hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không có lý do phản đối mệnh lệnh của Vương Trường Sinh.
Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh mấy năm nay theo Vương Minh Nhân chạy khắp nơi, chậm trễ tu luyện không nói, Vương Minh Nhân cũng chỉ cho bọn họ một ít linh thạch. Hai mươi năm thời gian, bọn họ có thể kiếm càng nhiều linh thạch hơn.
Nói trắng ra, Vương Minh Nhân chính là ỷ vào mình bối phận cao, cộng thêm thân phận đệ tử Thái Nhất tiên môn, mới dám khoa tay múa chân với đám người Vương Thanh Thuân. Hắn trực tiếp xưng hô tên Vương Trường Sinh thì thôi, giọng điệu cũng không có bao nhiêu kính ý, Vương Thanh Thuân thật lòng không thích Vương Minh Nhân vị thúc công này.
“Đã là mệnh lệnh của Trường Sinh, vậy thôi! Nhiệm vụ này quá phiền toái rồi, ta tính về tông môn, các ngươi nếu có cái gì cần hỗ trợ, có thể đi Thái Nhất tiên môn tìm ta.”
Vương Minh Nhân biết mình chưa cho bao nhiêu lợi ích, Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh ít nhiều có chút mất hứng, hào phóng hứa hẹn.
“Vâng, nếu có cần, nhất định mời Minh Nhân thúc công hỗ trợ.”
Vương Thanh Thuân đáp ứng ngay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói thật, hắn cũng muốn tới Nam Hải phát triển, xem ra Vương Trường Sinh chưa quên hắn, không biết Vương Thanh Sơn Kết Đan chưa.
Hôm sau, Vương Minh Nhân rời khỏi Đào Sơn, quay về Thái Nhất tiên môn.
“Thập tỷ, thu thập một chút, chúng ta quay về Thanh Liên sơn trang trước, dẫn theo tứ ca, sau đó lại chạy tới Nam Hải.”
Vương Thanh Linh cười ngọt ngào, nói: “Ta không có gì phải thu thập, bảo bối của ta đều ở trên người, có chúng nó là đủ rồi.”
Nói tới đây, nàng có chút đắc ý vỗ vỗ vài cái túi linh thú bên hông.
Vương Thanh Thuân cười cười, gật gật đầu.
Vương Thanh Thuân giao công việc trong tay cho Vương Thu Linh, cùng Vương Thanh Linh dẫn theo một đám tộc nhân quay về Thanh Liên sơn trang.
...
Nam Hải, hải vực San Hô.
Hải Sâm đảo, phòng nghị sự.
Vương Thiên Kỳ đang báo cáo tình báo với Vương Thu Phong, đám người Triệu Chính, Vương Thu Diễm ở một bên nghe.
“Gia chủ, tình huống chính là như thế, Diệp gia khẳng định đã phát hiện tài nguyên tu tiên nào đó. Chúng ta giám thị bọn họ hơn nửa năm, thám tử canh giữ ở phụ cận đảo Chương Ngư báo cáo, Diệp gia căn bản chưa phái tộc nhân ra ngoài săn giết yêu thú, con em Diệp gia thường xuyên ra vào một hòn (đảo) nhỏ, ngay từ đầu, chúng ta còn có thể tìm được hòn, về sau bọn họ bày ra trận pháp, giấu hòn đảo đi. Bọn họ cách mỗi một hai tháng, sử dụng phù binh phi hành bay về đảo Chương Ngư, chuyên chọn nửa đêm hành động, tộc nhân Diệp gia, đi tới đi lui đảo Chương Ngư cùng hòn đảo nhỏ tu vi đều ở Luyện Khí tầng sáu trở lên.
Ngoài ra, cách mỗi mấy tháng, con em Diệp gia sẽ đi phường thị Linh Miết một chuyến. Bọn họ rất cẩn thận, tách ra mua thương phẩm, đều là mua ở cửa hàng lớn, rất khó tìm hiểu được bọn họ mua cái gì vậy, nhưng có thể xác định, bọn họ là phát hiện tài nguyên tu tiên nào đó, toàn bộ gia tộc đều giàu có lên.”
Vương Thu Phong lấy ngón tay gõ cái bàn, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Hắn phụ trách quản lý công việc của gia tộc ở Nam Hải, nhưng nói từ trên chức vụ, hắn thấp hơn Vương Thanh Khải một cái đầu, hắn rất muốn làm ra thành tích.
Bây giờ tốt rồi, một cơ hội rất tốt bày ở trước mặt hắn.
“Con em Diệp gia trực tiếp đi cửa hàng mua đồ? Chưa đi tiệm tài liệu bán ra đồ vật? Người của ngươi sẽ không nhìn sót chứ?”
Vương Thu Phong trầm ngâm một lát, trầm giọng hỏi.
Nó tặng lại cho Vương Trường Sinh quá ít thần thức, chờ nó tiến vào bậc ba, tình huống có thể sẽ tốt hơn chút.
Mấy ngày kế tiếp, ba người bọn Vương Trường Sinh ở thành Vạn Tiên tìm hiểu hành tung yêu thú bậc ba, chủ sạp bán ra loại tin tức này không ít, nhưng chưởng quầy cũng không dám cam đoan tính duy nhất của tin tức, tán tu có thể mang một tin tức bán cho nhiều cửa hàng, loại tình huống này cũng không hiếm thấy.
Công pháp Điền Quýnh tu luyện khá đặc thù, cần lượng lớn tài nguyên tu tiên thuộc tính hỏa, lão chuyến này đến hải vực Vạn Yêu, trừ mua tài nguyên tu tiên, còn tính săn giết yêu thú bậc ba thượng phẩm thuộc tính hỏa, dùng để luyện chế pháp bảo.
“Vương sư đệ, trải qua lão phu tìm hiểu nhiều phía, một mảng hải vực cách đảo Vạn Tiên mấy chục vạn dặm, nơi đó thường xuyên có yêu thú bậc ba thuộc tính hỏa xuất hiện, cũng có Yêu tộc hoạt động ở vùng hải vực này. Chúng ta săn giết yêu thú, Yêu tộc săn giết người tu tiên cấp cao chúng ta, tương đối nguy hiểm, ngươi thấy thế nào?”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, nói: “Phú quý cầu trong nguy hiểm, tiểu đệ theo Điền sư huynh đi một chuyến, nếu là đụng tới yêu thú bậc ba thuộc tính hỏa, tiểu đệ sẽ hỗ trợ. Nếu là đụng tới yêu thú bậc ba lôi thuộc tính, Điền sư huynh và Điền sư muội cần phải hỗ trợ.”
“Đây là tự nhiên, Vương sư huynh yên tâm đi.”
Tử Nguyệt tiên tử mỉm cười, đáp ứng.
Ra khỏi thành Vạn Tiên, bọn họ bay đi về phía đông nam, biến mất ở chân trời.
...
Đông Hoang, Ngự Yêu quốc.
Đào Sơn, khu vườn nhà yên tĩnh nào đó.
“Cái gì? Thanh Thuân cùng Thanh Linh cần điều đi Nam Hải? Có Thanh Sơn còn chưa đủ sao?” Vương Minh Nhân cau mày nói, vẻ mặt có chút không vui.
Hắn vốn là muốn bảo Vương Thanh Sơn hỗ trợ, nhưng Vương Thanh Sơn bị Tiêu Dao Kiếm Tôn thu làm ký danh đệ tử, địa vị cao hơn hắn, hắn không tiện bảo Vương Thanh Sơn hỗ trợ.
Nói thật, hắn có chút hối hận tiếp nhận nhiệm vụ này, hơn hai mươi năm, bôn ba khắp nơi, truy bắt tà tu cũng không nhiều, đều là Trúc Cơ kỳ. Sớm biết như vậy, hắn đã đi săn giết yêu thú hoặc là chấp hành nhiệm vụ khác.
“Đây là mệnh lệnh của cửu thúc, Nam Hải khá loạn, cần gấp nhân thủ, bọn Thu Minh cùng Thu Linh sẽ tìm kiếm tà tu giúp Minh Nhân thúc công.”
Vương Thanh Thuân cười lấy lòng nói. Hắn có chút bất mãn đối với Vương Minh Nhân, Vương Thanh Thuân và Vương Thanh Linh điều đi Nam Hải là điều động nhân sự nội bộ của Vương gia, Vương Minh Nhân thế mà muốn ngăn trở.
Vương Minh Nhân là làm cống hiến nhất định đối với Vương gia, nhưng nói đến cùng, hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không có lý do phản đối mệnh lệnh của Vương Trường Sinh.
Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh mấy năm nay theo Vương Minh Nhân chạy khắp nơi, chậm trễ tu luyện không nói, Vương Minh Nhân cũng chỉ cho bọn họ một ít linh thạch. Hai mươi năm thời gian, bọn họ có thể kiếm càng nhiều linh thạch hơn.
Nói trắng ra, Vương Minh Nhân chính là ỷ vào mình bối phận cao, cộng thêm thân phận đệ tử Thái Nhất tiên môn, mới dám khoa tay múa chân với đám người Vương Thanh Thuân. Hắn trực tiếp xưng hô tên Vương Trường Sinh thì thôi, giọng điệu cũng không có bao nhiêu kính ý, Vương Thanh Thuân thật lòng không thích Vương Minh Nhân vị thúc công này.
“Đã là mệnh lệnh của Trường Sinh, vậy thôi! Nhiệm vụ này quá phiền toái rồi, ta tính về tông môn, các ngươi nếu có cái gì cần hỗ trợ, có thể đi Thái Nhất tiên môn tìm ta.”
Vương Minh Nhân biết mình chưa cho bao nhiêu lợi ích, Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh ít nhiều có chút mất hứng, hào phóng hứa hẹn.
“Vâng, nếu có cần, nhất định mời Minh Nhân thúc công hỗ trợ.”
Vương Thanh Thuân đáp ứng ngay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói thật, hắn cũng muốn tới Nam Hải phát triển, xem ra Vương Trường Sinh chưa quên hắn, không biết Vương Thanh Sơn Kết Đan chưa.
Hôm sau, Vương Minh Nhân rời khỏi Đào Sơn, quay về Thái Nhất tiên môn.
“Thập tỷ, thu thập một chút, chúng ta quay về Thanh Liên sơn trang trước, dẫn theo tứ ca, sau đó lại chạy tới Nam Hải.”
Vương Thanh Linh cười ngọt ngào, nói: “Ta không có gì phải thu thập, bảo bối của ta đều ở trên người, có chúng nó là đủ rồi.”
Nói tới đây, nàng có chút đắc ý vỗ vỗ vài cái túi linh thú bên hông.
Vương Thanh Thuân cười cười, gật gật đầu.
Vương Thanh Thuân giao công việc trong tay cho Vương Thu Linh, cùng Vương Thanh Linh dẫn theo một đám tộc nhân quay về Thanh Liên sơn trang.
...
Nam Hải, hải vực San Hô.
Hải Sâm đảo, phòng nghị sự.
Vương Thiên Kỳ đang báo cáo tình báo với Vương Thu Phong, đám người Triệu Chính, Vương Thu Diễm ở một bên nghe.
“Gia chủ, tình huống chính là như thế, Diệp gia khẳng định đã phát hiện tài nguyên tu tiên nào đó. Chúng ta giám thị bọn họ hơn nửa năm, thám tử canh giữ ở phụ cận đảo Chương Ngư báo cáo, Diệp gia căn bản chưa phái tộc nhân ra ngoài săn giết yêu thú, con em Diệp gia thường xuyên ra vào một hòn (đảo) nhỏ, ngay từ đầu, chúng ta còn có thể tìm được hòn, về sau bọn họ bày ra trận pháp, giấu hòn đảo đi. Bọn họ cách mỗi một hai tháng, sử dụng phù binh phi hành bay về đảo Chương Ngư, chuyên chọn nửa đêm hành động, tộc nhân Diệp gia, đi tới đi lui đảo Chương Ngư cùng hòn đảo nhỏ tu vi đều ở Luyện Khí tầng sáu trở lên.
Ngoài ra, cách mỗi mấy tháng, con em Diệp gia sẽ đi phường thị Linh Miết một chuyến. Bọn họ rất cẩn thận, tách ra mua thương phẩm, đều là mua ở cửa hàng lớn, rất khó tìm hiểu được bọn họ mua cái gì vậy, nhưng có thể xác định, bọn họ là phát hiện tài nguyên tu tiên nào đó, toàn bộ gia tộc đều giàu có lên.”
Vương Thu Phong lấy ngón tay gõ cái bàn, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Hắn phụ trách quản lý công việc của gia tộc ở Nam Hải, nhưng nói từ trên chức vụ, hắn thấp hơn Vương Thanh Khải một cái đầu, hắn rất muốn làm ra thành tích.
Bây giờ tốt rồi, một cơ hội rất tốt bày ở trước mặt hắn.
“Con em Diệp gia trực tiếp đi cửa hàng mua đồ? Chưa đi tiệm tài liệu bán ra đồ vật? Người của ngươi sẽ không nhìn sót chứ?”
Vương Thu Phong trầm ngâm một lát, trầm giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.