Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 189: Trùng Trùng Sương Mù (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Không có lý do? Cũng có thể nói, Hoàng Hải Minh là người không làm cho chúng ta hoài nghi nhất. Ta cảm thấy chuyện này có thể là do Hoàng gia làm. Mục đích là khơi mào bất hoà giữ Vương gia và Trần gia.”
“Vậy cũng chưa chắc, cũng có thể là Trần gia. Trần gia hi vọng chúng ta đối phó Hoàng gia, mượn việc này để cùng Hoàng gia liên hợp. Cũng có thể là Lâm gia muốn làm loạn quận Trường Bình. Bọn họ mới có thể làm ngư ông đắc lợi.”
Tiếp thu ý kiến quần chúng, nhưng lời mỗi người nói đều có đạo lý riêng. Hoàng, Trần, Lâm, ba nhà đều có hiềm nghi nhất định.
Vương Trường Sinh cảm thấy đau đầu. Loại chuyện này không có chứng cứ, thật đúng là khó mà nói rõ. Nếu đối phương xuống tay với hắn còn có thể dễ dàng phân tích hung thủ. Nhưng mà đối phương lại đối phó với tiểu nhân vật như Vương Trường Vũ, căn bản không tìm thấy được lợi ích gì. Nếu Vương gia đối phó Hoàng gia thì Trần gia sẽ là bên được lợi. Vương gia đối phó Hoàng gia và Trần gia, thì Lâm gia sẽ là bên được lợi.”
Đúng lúc này, Vương Minh Trí bước nhanh đến.
“Nhị bá, Trường Sinh, Tam ca. Hoàng Hải Minh và Trần Hiền Nhân đều đến đây, đang chờ ở đại sảnh.”
Vương Diệu Tông nhíu mày hỏi: “Bọn họ đến đây làm gì? Có nói cái gì không?”
“Chưa nói, nhưng sắc mặt bọn họ rất khó coi. Nói là có chuyện quan trọng muốn gặp Trường Sinh và Nhị bá.”
“Nếu bọn họ đã đến đây, thì chúng ta cũng nên đi gặp một lần đi. Thuận tiện kiểm tra bọn họ một chút.”
Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông đã tới đại sảnh.
Trần Hiền Nhân đang nói gì đó với một lão giả bận hoàng bào râu tóc bạc trắng.
Lão giả hoàng bào dáng người mập mạp, hai mắt ti hí, mặt đầy nếp nhăn. Mặt mũi trông rất hiền lành.
Trần Hưng Thịnh và Hoàng Hải Minh đều tiến vào Quỷ uyên. Ngoài bọn họ, mười tộc nhân đi theo toàn bộ chết thảm. Trần Hưng Thịnh bị trọng thương. Điều này, Vương Trường Sinh tận mắt chứng kiến.
Vương Diệu Tông chắp tay với hai người, khách khí mở lời: “Hoàng đạo hữu, Trần đạo hữu. Các ngươi tới cửa bái phỏng, không biết là có việc gì chỉ giáo?”
“Vương đạo hữu, tôn nhi của lão phu bị giết hại. Đường đệ của Trần đạo hữu cũng bị giết hại. Các ngươi thấy thế nào?”
Hoàng Hải Minh nhanh chóng đưa mắt nhìn chằm chằm Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
Trần Hiền Nhân cũng dùng đồng dạng ánh mắt nhìn Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh, như sợ bỏ lỡ điều gì.
Nghe xong lời này, Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh cùng biến sắc. Không khỏi đưa mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
“Hoàng đạo hữu, lão phu không nghe sai chứ? Lệnh tôn bi giết hại? Còn có đường đệ cả Trần đạo hữu, bọn họn đều cùng lúc gặp chuyện sao?”
“Cũng không phải, tôn tử của lão phu mất tích hơn hai tháng rồi. Hắn vốn dĩ đi chúc thọ bà ngoại, nhưng bà ngoại hắn bảo không thấy hắn đến. Hắn không có khả năng đi tới địa phương khác, chỉ còn có một khả năng là đã xảy ra chuyện.”
“Đường đệ của ta nửa tháng trước đi thăm người thân, trên đường trở về thì bị giết hại.
Trần Hiền Nhân nét mặt âm trầm, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.
Vương Trường Sinh cau mày, Trần gia và Hoàng gia đều bị ngộ hại. Xem ra, bọn họ không phải là hung thủ mưu hại Vương Trường Vũ. Không lẽ thật sự là Lâm gia? Thế lực có thể đồng thời đối phó ba gia tộc tu tiên ở Ninh Châu, chỉ có duy nhất một Lâm gia mà thôi.
“Không dối gạt hai vị đạo hữu, tôn nữ của lão phu vừa bị tặc nhân tập kích, cũng may bình an vô sự. Tặc nhân bị giết trong trận đấu pháp. Không nghĩ tới tộc nhân của hai vị đạo hữu cũng xảy ra bất hạnh. Nói như thế, có người đang nhắm vào ba gia tộc chúng ta.”
Nghe xong lời này, Hoàng Hải Minh và Trần Hiền Nhân không hẹn mà cùng chau mày.
Từ phản ứng của Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh, không giống như đang giả bộ.
Không lẽ thật sự có người đang nhắm vào ba gia tộc bọn họ? Ở Ninh Châu, có thể có thế lực như vậy, sợ là chỉ có mình Lâm gia. Nhưng không có lý do a! Đang êm đẹp, Lâm gia đi đối phó bọn họ để làm gì? Thật sự là nghĩ không thông. Châu quận phụ cận quận Trường Bình đều là quan hệ thông gia, họ hàng, không có lý do để làm như vậy. Hay là do tà tu?
Tà tu giết người đoạt bảo không kì lạ. Nhưng nếu đồng thời động thủ với cả ba gia tộc, đây lại là chuyện không thể nào.
Bốn người trao đổi suốt cả một canh giờ, đều không thể nói ra nguyên do, như cũ nghi kị lẫn nhau.
Trước khi rời khỏi, Hoàng Hải Minh hi vọng có thể gả tôn nữ hắn cho Vương Trường Sinh. Bị Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt. Hoàng Hải Minh lấy lui làm tiến, hy vọng đem tôn nữ hắn gả cho Vương Trường Huy. Vương Diệu Tông do dự một lát, sau cùng gật đầu đồng ý.
Hiện tại sự tình hỗn loạn, có thêm một minh hữu cũng tốt.
Một tháng sau, Vương Trường Huy cưới Hoàng Nhược Vân. Hoàng Hải Minh lấy một gian cửa hàng làm đồ cưới. Cọc hôn sự này, thành công hoà tan ưu sầu trên mặt tộc nhân Vương gia.
Hoàng Nhược Vân gả cho Vương Trường Huy chưa được một tháng, thì tỷ nàng là Hoàng Nhược Tuệ gả cho Trần Hiền Nhân. Hoàng Hải Minh lấy hai gian cửa hàng làm đồ cưới.
Hoàng Hải Minh tuổi thọ không còn bao nhiêu, Hoàng gia cũng chỉ có một vị tu sĩ Trúc cơ là hắn. Ở cái thời điểm nhiễu loạn này, vì bảo đảm an toàn cho gia tộc, hắn đem hai tôn nữ gả cho Vương Trường Huy và Trần Hiền Nhân. Có tầng quan hệ thông gia này, Hoàng gia tạm thời không cần lo sợ.
Điều làm cho ba nhà có thể thở phào nhẹ nhõm là, mấy tháng kể tiếp ba nhà đều không có tộc nhân bị hại.
Xuân đi Thu đến, chớp mắt lại ba năm trôi qua.
Một gian mật thất, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn màu xanh. Ở trên người hắn, là tán loạn một ít nguyên liệu luyện khí, còn có mấy rỗi gỗ bị điêu khắc hư.
Ở trước người hắn, là một một rối gỗ hình hổ đang nằm úp sấp. Bên ngoài thân nó trải rộng một lớp linh quang lập loè.
Vương Trường Sinh lấy ra một cái hồ lô màu đen. Nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hồ lô tự động bay ra. Một viên lục quang từ trong đó bay ra, chậm rãi nhập vào miệng rối gỗ hình gỗ.
Rối gỗ hình hổ giống như sống dậy, tứ chi cử động, chạy tới chỗ Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nhẹ thở ra một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng.
Hổ hình khôi lỗi này là Nhị giai trung phẩm Khôi lỗi thú. Hắn bỏ ra tám tháng thời gian, thất bại năm lần mới có thể luyện chế thành công.
Quỳ nguyên chân sát có công hiệu thần kì, thể chất Vương Trường Sinh chậm rãi đươc cải thiện. Độ cảm ứng Thuỷ linh căn từ sáu mươi tăng lên sáu mươi hai. Độ cảm ứng Kim linh căn giảm hai điểm. Tuy chỉ là tăng hai điểm, nhưng dưới sự trợ giúp của Huyền Âm linh thuỷ, tốc độ tu luyện của Vương Trường Sinh vẫn nhanh lên không ít. Thời gian ba năm, hắn đã thuận lợi tiến vào Trúc cơ tầng ba.
“Vậy cũng chưa chắc, cũng có thể là Trần gia. Trần gia hi vọng chúng ta đối phó Hoàng gia, mượn việc này để cùng Hoàng gia liên hợp. Cũng có thể là Lâm gia muốn làm loạn quận Trường Bình. Bọn họ mới có thể làm ngư ông đắc lợi.”
Tiếp thu ý kiến quần chúng, nhưng lời mỗi người nói đều có đạo lý riêng. Hoàng, Trần, Lâm, ba nhà đều có hiềm nghi nhất định.
Vương Trường Sinh cảm thấy đau đầu. Loại chuyện này không có chứng cứ, thật đúng là khó mà nói rõ. Nếu đối phương xuống tay với hắn còn có thể dễ dàng phân tích hung thủ. Nhưng mà đối phương lại đối phó với tiểu nhân vật như Vương Trường Vũ, căn bản không tìm thấy được lợi ích gì. Nếu Vương gia đối phó Hoàng gia thì Trần gia sẽ là bên được lợi. Vương gia đối phó Hoàng gia và Trần gia, thì Lâm gia sẽ là bên được lợi.”
Đúng lúc này, Vương Minh Trí bước nhanh đến.
“Nhị bá, Trường Sinh, Tam ca. Hoàng Hải Minh và Trần Hiền Nhân đều đến đây, đang chờ ở đại sảnh.”
Vương Diệu Tông nhíu mày hỏi: “Bọn họ đến đây làm gì? Có nói cái gì không?”
“Chưa nói, nhưng sắc mặt bọn họ rất khó coi. Nói là có chuyện quan trọng muốn gặp Trường Sinh và Nhị bá.”
“Nếu bọn họ đã đến đây, thì chúng ta cũng nên đi gặp một lần đi. Thuận tiện kiểm tra bọn họ một chút.”
Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông đã tới đại sảnh.
Trần Hiền Nhân đang nói gì đó với một lão giả bận hoàng bào râu tóc bạc trắng.
Lão giả hoàng bào dáng người mập mạp, hai mắt ti hí, mặt đầy nếp nhăn. Mặt mũi trông rất hiền lành.
Trần Hưng Thịnh và Hoàng Hải Minh đều tiến vào Quỷ uyên. Ngoài bọn họ, mười tộc nhân đi theo toàn bộ chết thảm. Trần Hưng Thịnh bị trọng thương. Điều này, Vương Trường Sinh tận mắt chứng kiến.
Vương Diệu Tông chắp tay với hai người, khách khí mở lời: “Hoàng đạo hữu, Trần đạo hữu. Các ngươi tới cửa bái phỏng, không biết là có việc gì chỉ giáo?”
“Vương đạo hữu, tôn nhi của lão phu bị giết hại. Đường đệ của Trần đạo hữu cũng bị giết hại. Các ngươi thấy thế nào?”
Hoàng Hải Minh nhanh chóng đưa mắt nhìn chằm chằm Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
Trần Hiền Nhân cũng dùng đồng dạng ánh mắt nhìn Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh, như sợ bỏ lỡ điều gì.
Nghe xong lời này, Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh cùng biến sắc. Không khỏi đưa mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
“Hoàng đạo hữu, lão phu không nghe sai chứ? Lệnh tôn bi giết hại? Còn có đường đệ cả Trần đạo hữu, bọn họn đều cùng lúc gặp chuyện sao?”
“Cũng không phải, tôn tử của lão phu mất tích hơn hai tháng rồi. Hắn vốn dĩ đi chúc thọ bà ngoại, nhưng bà ngoại hắn bảo không thấy hắn đến. Hắn không có khả năng đi tới địa phương khác, chỉ còn có một khả năng là đã xảy ra chuyện.”
“Đường đệ của ta nửa tháng trước đi thăm người thân, trên đường trở về thì bị giết hại.
Trần Hiền Nhân nét mặt âm trầm, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.
Vương Trường Sinh cau mày, Trần gia và Hoàng gia đều bị ngộ hại. Xem ra, bọn họ không phải là hung thủ mưu hại Vương Trường Vũ. Không lẽ thật sự là Lâm gia? Thế lực có thể đồng thời đối phó ba gia tộc tu tiên ở Ninh Châu, chỉ có duy nhất một Lâm gia mà thôi.
“Không dối gạt hai vị đạo hữu, tôn nữ của lão phu vừa bị tặc nhân tập kích, cũng may bình an vô sự. Tặc nhân bị giết trong trận đấu pháp. Không nghĩ tới tộc nhân của hai vị đạo hữu cũng xảy ra bất hạnh. Nói như thế, có người đang nhắm vào ba gia tộc chúng ta.”
Nghe xong lời này, Hoàng Hải Minh và Trần Hiền Nhân không hẹn mà cùng chau mày.
Từ phản ứng của Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh, không giống như đang giả bộ.
Không lẽ thật sự có người đang nhắm vào ba gia tộc bọn họ? Ở Ninh Châu, có thể có thế lực như vậy, sợ là chỉ có mình Lâm gia. Nhưng không có lý do a! Đang êm đẹp, Lâm gia đi đối phó bọn họ để làm gì? Thật sự là nghĩ không thông. Châu quận phụ cận quận Trường Bình đều là quan hệ thông gia, họ hàng, không có lý do để làm như vậy. Hay là do tà tu?
Tà tu giết người đoạt bảo không kì lạ. Nhưng nếu đồng thời động thủ với cả ba gia tộc, đây lại là chuyện không thể nào.
Bốn người trao đổi suốt cả một canh giờ, đều không thể nói ra nguyên do, như cũ nghi kị lẫn nhau.
Trước khi rời khỏi, Hoàng Hải Minh hi vọng có thể gả tôn nữ hắn cho Vương Trường Sinh. Bị Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt. Hoàng Hải Minh lấy lui làm tiến, hy vọng đem tôn nữ hắn gả cho Vương Trường Huy. Vương Diệu Tông do dự một lát, sau cùng gật đầu đồng ý.
Hiện tại sự tình hỗn loạn, có thêm một minh hữu cũng tốt.
Một tháng sau, Vương Trường Huy cưới Hoàng Nhược Vân. Hoàng Hải Minh lấy một gian cửa hàng làm đồ cưới. Cọc hôn sự này, thành công hoà tan ưu sầu trên mặt tộc nhân Vương gia.
Hoàng Nhược Vân gả cho Vương Trường Huy chưa được một tháng, thì tỷ nàng là Hoàng Nhược Tuệ gả cho Trần Hiền Nhân. Hoàng Hải Minh lấy hai gian cửa hàng làm đồ cưới.
Hoàng Hải Minh tuổi thọ không còn bao nhiêu, Hoàng gia cũng chỉ có một vị tu sĩ Trúc cơ là hắn. Ở cái thời điểm nhiễu loạn này, vì bảo đảm an toàn cho gia tộc, hắn đem hai tôn nữ gả cho Vương Trường Huy và Trần Hiền Nhân. Có tầng quan hệ thông gia này, Hoàng gia tạm thời không cần lo sợ.
Điều làm cho ba nhà có thể thở phào nhẹ nhõm là, mấy tháng kể tiếp ba nhà đều không có tộc nhân bị hại.
Xuân đi Thu đến, chớp mắt lại ba năm trôi qua.
Một gian mật thất, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn màu xanh. Ở trên người hắn, là tán loạn một ít nguyên liệu luyện khí, còn có mấy rỗi gỗ bị điêu khắc hư.
Ở trước người hắn, là một một rối gỗ hình hổ đang nằm úp sấp. Bên ngoài thân nó trải rộng một lớp linh quang lập loè.
Vương Trường Sinh lấy ra một cái hồ lô màu đen. Nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hồ lô tự động bay ra. Một viên lục quang từ trong đó bay ra, chậm rãi nhập vào miệng rối gỗ hình gỗ.
Rối gỗ hình hổ giống như sống dậy, tứ chi cử động, chạy tới chỗ Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nhẹ thở ra một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng.
Hổ hình khôi lỗi này là Nhị giai trung phẩm Khôi lỗi thú. Hắn bỏ ra tám tháng thời gian, thất bại năm lần mới có thể luyện chế thành công.
Quỳ nguyên chân sát có công hiệu thần kì, thể chất Vương Trường Sinh chậm rãi đươc cải thiện. Độ cảm ứng Thuỷ linh căn từ sáu mươi tăng lên sáu mươi hai. Độ cảm ứng Kim linh căn giảm hai điểm. Tuy chỉ là tăng hai điểm, nhưng dưới sự trợ giúp của Huyền Âm linh thuỷ, tốc độ tu luyện của Vương Trường Sinh vẫn nhanh lên không ít. Thời gian ba năm, hắn đã thuận lợi tiến vào Trúc cơ tầng ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.