Thanh Mai Trúc Mã

Chương 12:

Flan

21/01/2021

Cậu nói xong cũng hơi hối hận đỏ mặt lén nhìn cô khuôn mặt ngây thơ đôi mắt lo lắng sợ cô giận. Y như một chú thỏ nhỏ sợ chủ nhân bỏ rơi. Thấy cô không khó chịu cậu thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng cô sẽ tức giận bỏ rơi cậu giữa sân trường xong bực bội tiến vào lớp chứ...

-Nhật Hạ à...Tớ xin lỗi mà do thấy cậu bị trêu chọc mình không có cách nào khác cho nên mới làm vậy cậu tha cho tớ đi!

Ha ha đang bị tên kia chọc tức giờ lại thấy bộ dáng này của cậu cô cũng bớt giận đi phần nào quá đáng yêu.

-Ý của cậu là mai sau chúng tớ không thể yêu nhau ư? Hay cậu đã nhìn trúng bé gái nào khác mau khai.

Cậu hơi sửng sốt lắc đầu: -Cậu hiểu nhầm rồi mình chỉ có cậu là bạn thôi mà. Ơ lạ nhỉ chúng tớ còn bé mà vợ chồng gì cơ?

Ừ thì giờ chưa phải thì mai sau cũng có thể mà.

Nhưng có vẫn nên cho bé thỏ nhỏ thời gian chuẩn bị thôi để lâu thành quả càng tốt.

-Thôi cậu ngẩn ngơ cái gì, đưa tay ra nào mình dẫn cậu đi nhận lớp chứ! Hai bà mẹ nhà mình có việc bận rồi chúng ta vẫn nên tự túc thôi xong rồi lúc nào về mình sẽ đòi mẹ mình mua kem cho chúng ta.- Vì không muốn cậu khó xử cô lấy lý do để đánh trống lảng.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu ý vui tràn đầy trong mắt cô muốn mai sau cậu trở thành chồng của cô. Thật vui mong sẽ thành hiện thực.

Tại quán cà phê nào đó,...

Mẹ cậu đang ăn kem nhưng vẫn hơi áy náy hỏi mẹ cô: - Chị à dù gì hôm nay ngày đầu bọn nó đi học mình làm vậy là không đúng chúng ta vẫn nên về trường xem bọn nó ra sao rồi.



-Ha ha em cứ lo xa con bé nhà chị nó lanh lợi lắm lo gì? Chính vì tụi nó đi học nên chúng ta mới có thời gian để nghỉ ngơi lo mà tận hưởng đi. Ăn kem nhanh lên rồi hai chị em mình đi mua sắm.

Ừ có con bé Nhật Hạ chắc không có gì xảy ra đâu.

Quay về phía hai bạn nhỏ tội nghiệp bị mẹ bỏ rơi phụ lòng mẹ cậu tại trường mẫu giáo hai bạn đã gặp rắc rối.

Thế Anh bị tiểu lưu manh đẩy ngã không phải đùa giỡn của bọn trẻ hắn ta dùng lực rất lớn khiến cậu có chút đau.

Nhật Hạ ơi...Cậu đâu rồi mau tới giúp tớ. Tớ sợ cậu mau tới đi!

Nhật Hạ mới bước ra khỏi phòng vệ sinh thì một bạn học nhỏ kêu cô mau vào phòng học người đi cùng cô gặp chuyện.

Nhật Hạ khẽ nhíu mày đứa nào dám đụng vào người của cô? Chán sống rồi à.

Cô chạy nhanh về phía phòng học con thỏ nhỏ này sao xui xẻo thế. Cô đẩy cửa phòng học khí thế hùng mạnh liếc mắt sang phía phòng học cất giọng:

-Đứa nào đụng vào người của bà đây?

-Ồ, con nhỏ bạn gái tới rồi kìa chào hỏi nó phát đi. Tôi đụng vào, làm gì được con nhỏ kia? Tính làm mỹ nhân cứu anh hùng à lựa sức mình đi.

Cô khinh bỉ ai lựa sức ai cơ? Cô lao về phía hắn làm một cú đá đẹp mắt. Hắn không phòng bị nên bị cô đá văng vào góc tường.

Cô lại gần tát thêm cho hắn một phát nữa: -Nói thêm một điều nữa đi lúc nãy đứa nào mạnh mồm lắm mà mới bị đá cái mặt chả khác gì con khỉ đột thế kia. Hèn hạ. Ai cho cậu bắt nạt bạn thân tôi? Hả?



Cô quay đầu về phía cậu: -Trong túi áo cậu có giấy không cho tớ một ít.

Lúc sáng mẹ cậu có đưa cậu một ít giấy, cậu lục túi áo khoác lấy ra đưa cô. Cô ghét bỏ lau tay đánh thằng này khiến cô cảm thấy tay mình xuất hiện thêm một lớp bụi bẩn.

...

11 năm sau, khu phố này vẫn thế tuy một số cũng đã thay đổi nhưng cũng không tính là nhiều lắm. Và cái tên Nhật Hạ đã trở thành đại ca của mấy đứa trẻ ở đây. Tuy chị ấy có hơi hung dữ nhưng có đứa nào dám bắt nạt họ thì chị ý sẽ xuất hiện giống các anh hùng trong phim vậy cực ngầu.

Có rất nhiều con trai theo đuổi cô nhưng cô đã có một người bạn thân lúc nào cũng khiến họ thất bại. Đó chính là cậu Phạm Thế Anh không khác gì Nhật Hạ tại đây cậu cũng ghê gớm không kém khi là một con nhà người ta với vẻ ngoài đẹp trai học giỏi. Toàn ưu điểm vậy có gì mà ghê gớm? Đúng cậu không bao giờ đánh nhau nhưng chỉ cần có ai dám bắt nạt cậu thì chờ chết đi bởi cậu có cô thiên thần trong lòng cậu.

Cậu xử lý vết thương cho cô bồi hồi nhớ về tuổi thơ nhìn người con gái mới hôm nào dễ thương đòi ăn bánh kem giờ đã trưởng thành xinh đẹp kiều diễm toát lên vẻ lạnh lùng chỉ có cậu mới làm cô cười được. Vâng đó là vinh dự của cậu chỉ mình cậu mới có...

-Nhật Hạ cậu có biết không mọi chuyện hôm nay làm tớ nhớ về thời còn nhỏ có một thằng bắt nạt tớ lúc học mẫu giáo xong cậu thần thái bước vào đạp hắn một phát làm hắn xấu hổ tới mức phải chuyển trường. ha ha nhớ lại vẫn thấy tội nó.

Ai cũng nói Nhật Hạ đáng sợ còn cậu thì khác cô rất dễ thương còn tốt nữa hồi bé cậu nhút nhát chịu rất nhiều thiệt thòi không có cô chắc cậu trầm cảm mất. Hôm nay cũng là một ví dụ tuần trước có một cô gái trường bên tỏ tình bị cậu từ chối về mách anh chặn đường đánh cậu không cần cậu chờ lâu cô đã cùng đàn em xuất hiện đánh cho nhừ tử. Tự nhiên có cảm giác cậu là cục nợ của cô vậy thật ngại ngùng. Khụ khụ cậu đang nghĩ gì thế này?

Thấy cậu còn tội cho hắn cô bực bội hờn dỗi: -Xí bị nó đánh thế mà còn tội được nó được à nhờ cậu mà lúc mẫu giáo về bị mẹ đánh cái tội gây sự trên trường, cậu không tội cho tớ thì thôi...Hu hu làm đại ca thật khổ. Cần cậu thơm a~

Cậu ghé sát mặt cô đặt một nụ hôn trên má cô đây chính là phần thưởng của cô mỗi khi cứu cậu dần dần cũng đã thành quen.

-Dám chặn đường cậu mai mình dẫn đàn em xử con nhỏ đó. Cậu là của tớ có hiểu không?

Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Được cô ấy bảo vệ thật tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Trúc Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook