Chương 19:
Flan
22/01/2021
- Hu hu mới có giấc ngủ ngon mà... đã bị đánh thức rồi. Đồ mỹ nam vô lương tâm, đối xử với vợ tương lai như vậy đấy!- Cô cất bàn chải đánh răng vào ly, nơi ban đầu của nó. Nhanh chóng thay bộ quần áo đồng phục cấp 3. Dù đồng phục trường có nghiêm túc thế nào chỉ cần Nhật Hạ mặc lên liền biến thành một bộ thời thượng vô tư và có phần hơi cá biệt.
Nhìn bản thân trong gương sửa sang lại một chút cô hài lòng: -Ôi nhan sắc dễ gây thương nhớ này là của ai? Của ai? Ha ha là của mỹ nữ ta đây. La la la tôi là mỹ nữ xinh đẹp.-Vừa tự luyến Nhật Hạ vừa cất sách vô cặp một học bá không thể thiếu sách.
Mới chỉ bước ra cửa phòng một mùi hương thơm ngon của bữa sáng bay ngang qua làm bụng Nhật Hạ cảm thấy hơi đói. Ưm mùi hương này chắc chắn là do Thế Anh nấu, hi hi chỉ cần ngửi sương sương cô cũng đã nhận ra nghiện cậu quá mà, vô thức Nhật Hạ đưa tay lên xấu hổ sờ mũi.
Hết bị cậu quyến rũ lại tới món ăn, sức chịu đựng cô đây có hạn à nha!
Cô ngồi xuống, chống cằm dõi theo bóng lưng ai đó chống cằm ra lệnh -Bạn đầu bếp gì ơi! Cho vị khách này một suất ăn sáng miễn phí.
-Này, bà kia đang ra lệnh ai đấy. Từ từ, cậu đợi xíu tớ mang ra ngay. Nhớ ăn nhanh đấy, sắp muộn học nếu muộn cậu cũng biết hậu quả đó!- Cậu nhẹ nhàng mang 2 đĩa cơm rang trứng ra. Giờ đây trong mắt Nhật Hạ cũng chỉ còn món ăn thôi không quan tâm cậu nói gì mà cứ gật đầu cho qua.
"Đồ ăn mới là chân ái. Mỹ nam từ từ rồi tính!!!"
-Mẹ vợ sư tử đâu vậy chồng tương lai?
Cậu suýt sặc lại tự nhận cậu là chồng cô, không thể bớt bớt xíu à? Cứ thế này, cậu không nhịn được mà tỏ tình mất. Phải kiềm chế!!!
-Mẹ cậu ra ngoài từ sớm rồi. Cô ấy kêu là bọn mình tự nấu ăn rồi đi học, lớp cô ý sáng nay phải trực tuần.
-Ồ quan tâm mẹ vợ thế cơ à? Cũng tốt. Tớ ăn xong rồi nè chồng tương lai, ủa gần vào lớp luôn rồi! Cậu mau lấy cặp sách đi mình cùng đến trường.
Chưa để cậu nổi giận Nhật Hạ đã với lấy cặp sách bỏ chạy ra ngoài.
Mỹ nam nào đó: -Thật hết chịu nổi!!! Ta muốn phản công.
Híc! Bé thỏ của cô cứ suốt ngày nổi giận, cậu cần phải bình tĩnh hơn, sói xám cô đây bây giờ thật sự rất sợ hãi... Đáng sợ!!!
Hai người cùng nhau sải bước đến trường, tay cô nắm chặt cậu mỉm cười hạnh phúc, cậu cũng chỉ hơi bất ngờ rồi sau đó lại cúi đầu đọc sách nói chung là bình yên. Dưới ánh nắng sáng sớm, hai người dường như đã hòa thành một.
-Đến nơi rồi, mau buông tớ ra ai thấy là không hay đâu!-Cậu đỏ mặt nhẹ giọng nhắc nhở, thanh âm mềm mại làm tim cô có chút tan chảy. Cậu không muốn ai trong trường phải nhìn thấy. Cậu sợ họ nói cậu không xứng với cô sự rằng cô sẽ nghe họ mà bỏ cậu.
-Được thôi, nghe cậu hết. Miễn sao nhớ rằng tý tan phải mua bánh kem cho tớ. Bé thỏ mặt đỏ...
Cô nhẹ nhàng buông tay ra ánh mắt hiện rõ sự tiếc nuối. Đậu hũ này không phải muốn ăn là được. Nhật Hạ thật tội nghiệp.
Bỗng một giọng nói chanh chua vang lên ở đằng sau đã vô tình phá hỏng khung cảm lãng mạn này của hai bạn nhỏ. Đúng người nhưng sai thời điểm. Cái bóng đèn lớn lại còn không biết xấu hổ mà lớn tiếpđe dọa:
-Bà chị kia đứng lại, tôi nói đứng lại. Sao cô lại dám đánh anh tôi? Có biết tôi đây là ai không? Tôi nói cô có nghe thấy không? Mau đứng lại, hôm nay tôi quyết trả thù đàn em đâu lên. Tôi quyết khiến cô sống không bằng chết.
Ồ thật tò mò ai có thể mạnh miệng vậy? Còn khiến cô sống không bằng chết? Nhật Hạ hơi khinh thường mà quay lại. Nhận ra chủ nhân giọng nói, lòng Nhật Hạ liền khó chịu, bộ dáng yêu kiều mặt son phấn này không ai khác chính là người muốn ve vãn chồng cô. Còn đang định đi kiếm cô ta may mắn mà gặp ở đây xử cho nó tiện. Động vào chồng cô đâu dễ thoát!!! Bé thỏ chỉ thuộc một mình cô mà thôi.
Nhật Hạ định lao đến vả cho cô ta vài cái tát thật đau nhưng đã kịp dừng lại.Bởi vì đằng sau cô ta có khá nhiều người 1, 2, 3, 4,.. 20 ối giời ơi ỷ đông hiếp yếu đây mà!!! Lại còn toàn mấy người cao to nhìn sơ cũng biết đánh nhau rất giỏi. Run run a~ Trái tim mỏng manh của thiếu nữ đã bị dọa sợ.
Không, không được run còn cậu bên cạnh cô phải bảo vệ được cậu nếu không cô sẽ hối hận mãi mất thôi. Lấy hết dũng cảm cô lạnh giọng:
-20 đứa đấu với 2 đứa cô không có biết nhục à. Đồ vô sỉ. Hẳn nào Thế Anh từ chối cô, cũng đáng !
Ánh mắt cậu rời khỏi cuốn sách ngước mắt lên: -Tôi đã nói tôi không thích cô sao cô phiền thế kéo người tới đây có ý gì?- Thế Anh cảm giác mình đã chọc trúng một con đỉa. Phiền phức không xinh bằng Nhật Hạ nhân cách cũng không bằng. Thua xa cô gái của cậu. Xí!!!
Cô ta ra vẻ đau lòng mắt còn long lanh buồn bã rơi nước mẳt mong lấy được sự thương cảm từ cậu, trong đầu tự nhủ:" Không thể để cậu ta chạy thoát nhan sắc này phải thuộc về mình."
Sau khi diễn cảnh đau khổ xong, ả liền hướng tới chỗ hai bạn nhỏ nở nụ cười đểu: -Thế Anh à tớ thích cậu nhưng cậu không thích tớ, thôi thì đành vậy. Thật sự tôi cũng đâu có muốn là do cậu tự chuốc lấy. Ha ha bọn bay lên đánh chết nó!
Nghe cô ta ra lệnh 20 người đằng sau đã sẵn sàng tiến lên. Tranh thủ lúc cô còn chưa tiếp thu được mọi chuyện thì một đứa tiến tới dùng hết sức đấm vào bụng cô. Lúc nắm đấm tới gần dường như cô chưa kịp hoàn hồn mà cứ đứng im đó không tránh né, chưa để ả ta và hắn đắc ý, cậu đã nhanh tay hơn kéo cô vào lòng. Vứt cuốn sách đang cầm xuống đất, bàn tay thon dài của cậu bắt lấy tay hắn vặn ngược ra sau khiến hắn hét lên một tiếng, thấy hắn đau khổ cậu nhếch môi cười cười sau đó ghét bỏ đá hắn ra xa.
-Nhật Hạ chỉ có tôi mới được đụng, cô đừng hòng làm hại cổ. Còn dám thuê người tới đánh cơ đấy... Lên hết anh đây chấp.- Thiếu niên ôn hòa ít nói mọi ngày nay đã không thấy chỉ còn một chàng trai lạnh lùng đáng sợ, toàn thân Thế Anh toàn là sát khí làm ả ta có chút run sợ. Lời thách thức đó cứ văng vẳng trong đầu Nhật Hạ. Hô hô chỉ mình cậu được đụng bé thỏ càng ngày càng đáng yêu a~
Ghé sát tai cậu cô thì thầm: -Hi hi cám ơn chồng tương lai nhoa!!! Thương dễ sợ.- Lúc này mà cô còn tâm trạng đùa giỡn làm cậu có chút bất đắc dĩ.
Đối mặt với tảng băng nghìn năm như Thế Anh, ả chỉ biết ấp úng chỉ tay vào bọn đàn em đang sững sờ la lớn: -Nhìn cái gì đánh nó, bỏ tiền ra thuê bọn bây mà vô dụng thế à. Có tin là tôi không trả tiền không? Lên, có nghe không bọn vô dụng lên nhanh! Đánh nó không đi được cho tiểu thư ta đây.
-Cô bảo đứa nào đánh đại ca tôi gan nhỉ? Lại thêm có đứa chán sống. Đại ca và anh rể không phải muốn đụng là được nhất là loại không ra gì như cô.-Một giọng nam tính phát ra từ con hẻm mang theo một tiếng gió rít gào khiến mọi người run sợ. Lại có thêm nhân vật thần thánh nào đây?
Nhìn bản thân trong gương sửa sang lại một chút cô hài lòng: -Ôi nhan sắc dễ gây thương nhớ này là của ai? Của ai? Ha ha là của mỹ nữ ta đây. La la la tôi là mỹ nữ xinh đẹp.-Vừa tự luyến Nhật Hạ vừa cất sách vô cặp một học bá không thể thiếu sách.
Mới chỉ bước ra cửa phòng một mùi hương thơm ngon của bữa sáng bay ngang qua làm bụng Nhật Hạ cảm thấy hơi đói. Ưm mùi hương này chắc chắn là do Thế Anh nấu, hi hi chỉ cần ngửi sương sương cô cũng đã nhận ra nghiện cậu quá mà, vô thức Nhật Hạ đưa tay lên xấu hổ sờ mũi.
Hết bị cậu quyến rũ lại tới món ăn, sức chịu đựng cô đây có hạn à nha!
Cô ngồi xuống, chống cằm dõi theo bóng lưng ai đó chống cằm ra lệnh -Bạn đầu bếp gì ơi! Cho vị khách này một suất ăn sáng miễn phí.
-Này, bà kia đang ra lệnh ai đấy. Từ từ, cậu đợi xíu tớ mang ra ngay. Nhớ ăn nhanh đấy, sắp muộn học nếu muộn cậu cũng biết hậu quả đó!- Cậu nhẹ nhàng mang 2 đĩa cơm rang trứng ra. Giờ đây trong mắt Nhật Hạ cũng chỉ còn món ăn thôi không quan tâm cậu nói gì mà cứ gật đầu cho qua.
"Đồ ăn mới là chân ái. Mỹ nam từ từ rồi tính!!!"
-Mẹ vợ sư tử đâu vậy chồng tương lai?
Cậu suýt sặc lại tự nhận cậu là chồng cô, không thể bớt bớt xíu à? Cứ thế này, cậu không nhịn được mà tỏ tình mất. Phải kiềm chế!!!
-Mẹ cậu ra ngoài từ sớm rồi. Cô ấy kêu là bọn mình tự nấu ăn rồi đi học, lớp cô ý sáng nay phải trực tuần.
-Ồ quan tâm mẹ vợ thế cơ à? Cũng tốt. Tớ ăn xong rồi nè chồng tương lai, ủa gần vào lớp luôn rồi! Cậu mau lấy cặp sách đi mình cùng đến trường.
Chưa để cậu nổi giận Nhật Hạ đã với lấy cặp sách bỏ chạy ra ngoài.
Mỹ nam nào đó: -Thật hết chịu nổi!!! Ta muốn phản công.
Híc! Bé thỏ của cô cứ suốt ngày nổi giận, cậu cần phải bình tĩnh hơn, sói xám cô đây bây giờ thật sự rất sợ hãi... Đáng sợ!!!
Hai người cùng nhau sải bước đến trường, tay cô nắm chặt cậu mỉm cười hạnh phúc, cậu cũng chỉ hơi bất ngờ rồi sau đó lại cúi đầu đọc sách nói chung là bình yên. Dưới ánh nắng sáng sớm, hai người dường như đã hòa thành một.
-Đến nơi rồi, mau buông tớ ra ai thấy là không hay đâu!-Cậu đỏ mặt nhẹ giọng nhắc nhở, thanh âm mềm mại làm tim cô có chút tan chảy. Cậu không muốn ai trong trường phải nhìn thấy. Cậu sợ họ nói cậu không xứng với cô sự rằng cô sẽ nghe họ mà bỏ cậu.
-Được thôi, nghe cậu hết. Miễn sao nhớ rằng tý tan phải mua bánh kem cho tớ. Bé thỏ mặt đỏ...
Cô nhẹ nhàng buông tay ra ánh mắt hiện rõ sự tiếc nuối. Đậu hũ này không phải muốn ăn là được. Nhật Hạ thật tội nghiệp.
Bỗng một giọng nói chanh chua vang lên ở đằng sau đã vô tình phá hỏng khung cảm lãng mạn này của hai bạn nhỏ. Đúng người nhưng sai thời điểm. Cái bóng đèn lớn lại còn không biết xấu hổ mà lớn tiếpđe dọa:
-Bà chị kia đứng lại, tôi nói đứng lại. Sao cô lại dám đánh anh tôi? Có biết tôi đây là ai không? Tôi nói cô có nghe thấy không? Mau đứng lại, hôm nay tôi quyết trả thù đàn em đâu lên. Tôi quyết khiến cô sống không bằng chết.
Ồ thật tò mò ai có thể mạnh miệng vậy? Còn khiến cô sống không bằng chết? Nhật Hạ hơi khinh thường mà quay lại. Nhận ra chủ nhân giọng nói, lòng Nhật Hạ liền khó chịu, bộ dáng yêu kiều mặt son phấn này không ai khác chính là người muốn ve vãn chồng cô. Còn đang định đi kiếm cô ta may mắn mà gặp ở đây xử cho nó tiện. Động vào chồng cô đâu dễ thoát!!! Bé thỏ chỉ thuộc một mình cô mà thôi.
Nhật Hạ định lao đến vả cho cô ta vài cái tát thật đau nhưng đã kịp dừng lại.Bởi vì đằng sau cô ta có khá nhiều người 1, 2, 3, 4,.. 20 ối giời ơi ỷ đông hiếp yếu đây mà!!! Lại còn toàn mấy người cao to nhìn sơ cũng biết đánh nhau rất giỏi. Run run a~ Trái tim mỏng manh của thiếu nữ đã bị dọa sợ.
Không, không được run còn cậu bên cạnh cô phải bảo vệ được cậu nếu không cô sẽ hối hận mãi mất thôi. Lấy hết dũng cảm cô lạnh giọng:
-20 đứa đấu với 2 đứa cô không có biết nhục à. Đồ vô sỉ. Hẳn nào Thế Anh từ chối cô, cũng đáng !
Ánh mắt cậu rời khỏi cuốn sách ngước mắt lên: -Tôi đã nói tôi không thích cô sao cô phiền thế kéo người tới đây có ý gì?- Thế Anh cảm giác mình đã chọc trúng một con đỉa. Phiền phức không xinh bằng Nhật Hạ nhân cách cũng không bằng. Thua xa cô gái của cậu. Xí!!!
Cô ta ra vẻ đau lòng mắt còn long lanh buồn bã rơi nước mẳt mong lấy được sự thương cảm từ cậu, trong đầu tự nhủ:" Không thể để cậu ta chạy thoát nhan sắc này phải thuộc về mình."
Sau khi diễn cảnh đau khổ xong, ả liền hướng tới chỗ hai bạn nhỏ nở nụ cười đểu: -Thế Anh à tớ thích cậu nhưng cậu không thích tớ, thôi thì đành vậy. Thật sự tôi cũng đâu có muốn là do cậu tự chuốc lấy. Ha ha bọn bay lên đánh chết nó!
Nghe cô ta ra lệnh 20 người đằng sau đã sẵn sàng tiến lên. Tranh thủ lúc cô còn chưa tiếp thu được mọi chuyện thì một đứa tiến tới dùng hết sức đấm vào bụng cô. Lúc nắm đấm tới gần dường như cô chưa kịp hoàn hồn mà cứ đứng im đó không tránh né, chưa để ả ta và hắn đắc ý, cậu đã nhanh tay hơn kéo cô vào lòng. Vứt cuốn sách đang cầm xuống đất, bàn tay thon dài của cậu bắt lấy tay hắn vặn ngược ra sau khiến hắn hét lên một tiếng, thấy hắn đau khổ cậu nhếch môi cười cười sau đó ghét bỏ đá hắn ra xa.
-Nhật Hạ chỉ có tôi mới được đụng, cô đừng hòng làm hại cổ. Còn dám thuê người tới đánh cơ đấy... Lên hết anh đây chấp.- Thiếu niên ôn hòa ít nói mọi ngày nay đã không thấy chỉ còn một chàng trai lạnh lùng đáng sợ, toàn thân Thế Anh toàn là sát khí làm ả ta có chút run sợ. Lời thách thức đó cứ văng vẳng trong đầu Nhật Hạ. Hô hô chỉ mình cậu được đụng bé thỏ càng ngày càng đáng yêu a~
Ghé sát tai cậu cô thì thầm: -Hi hi cám ơn chồng tương lai nhoa!!! Thương dễ sợ.- Lúc này mà cô còn tâm trạng đùa giỡn làm cậu có chút bất đắc dĩ.
Đối mặt với tảng băng nghìn năm như Thế Anh, ả chỉ biết ấp úng chỉ tay vào bọn đàn em đang sững sờ la lớn: -Nhìn cái gì đánh nó, bỏ tiền ra thuê bọn bây mà vô dụng thế à. Có tin là tôi không trả tiền không? Lên, có nghe không bọn vô dụng lên nhanh! Đánh nó không đi được cho tiểu thư ta đây.
-Cô bảo đứa nào đánh đại ca tôi gan nhỉ? Lại thêm có đứa chán sống. Đại ca và anh rể không phải muốn đụng là được nhất là loại không ra gì như cô.-Một giọng nam tính phát ra từ con hẻm mang theo một tiếng gió rít gào khiến mọi người run sợ. Lại có thêm nhân vật thần thánh nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.