Chương 1:
Flan
21/01/2021
Tại một khu của thành phố Hà Nội có một gia đình vợ chồng yêu thương nhau hết mực được hàng xóm yêu mến nhưng mọi người rất sợ Nguyễn Nhật Hạ đứa con 5 tuổi của gia đình này.
Mặc dù còn bé nhưng lại tuổi trẻ tài cao khiến bao nhiêu đứa trẻ đi theo làm đàn em chuyên phá hoại.
Nghe đồn chỉ cần cô bé Hạ đi đâu ai cũng phải tránh xa.
...
-Mẹ yêu ơi! Con dẫn đàn em đi chơi đây bao lâu rồi con chưa dẫn tụi nó đi dạo bọn nó buồn lắm!
-Mẹ à?
-Mẹ ơi!
-Mẹ quên trả lời con kìa!
Ủa sao hôm nay mẹ lạ vậy mọi lần mỗi lần cô xin đi chơi là y như rằng sẽ có một đôi dép lào bị ném đến cơ mà?
Không thấy ai trả lời nhưng cô bé vẫn kiên nhẫn đợi.
1 phút...5 phút..10 phút...
-Mẹ à! Sao mẹ không trả lời?
Không phụ lòng cô bé cuối cùng cũng có người đáp lại:
-Mẹ gì mà nhiều thế có để bố đọc báo không phá làng phá xóm giờ phá bố. Mẹ đi vắng rồi đi đâu thì đi cho khuất mắt bố đọc báo cái con này!
-Ha ha ha... Con quên mất cảm ơn bố đã nhắc con dẫn đàn em đi bộ đây.- Vừa dứt lời cô bé liền chạy ra ngoài nơi mà đàn em trong nhóm 7 chú lùn đang đợi.
Tại sân nhà Nhật Hạ một cậu bé 4 tuổi đứng lên trịnh trọng chào đại ca Hạ:
-Em xin kính chào đại ca!
Rồi lần lượt 6 cậu bé còn lại lặp lại.
-Được rồi các đàn em của ta. Hôm nay trời xanh mây trắng Nhật Hạ đây xin quyết định dẫn các bạn đi dạo. Để tránh sự thiếu sót đại ca sẽ bắt đầu điểm danh được không?
-Vâng!
-Nhật Minh đẹp trai -Có em
-Đình Phong thông minh -Có
-Khánh cao -Dạ có
-Thành tỷ phú -Có luôn
-Để xem còn ai ta? À đúng rồi Minh Nhật dũng cảm có đây không? -Dũng cảm đã xuất hiện
-Việt vui vẻ -Luôn luôn có em
-Rồi còn người cuối cùng nữa thôi Vũ hổ báo -Có ạ
-Nếu mà đã đủ người thì chúng ta hãy cùng tiến hành đi du lịch vòng quanh thế giới.
Cô bé cùng 7 chú chú lùn đi vòng vòng công viên chán quá thế là lên kế hoạch sang nhà bà Hai bán nước phá đó chính là thú vui của những đứa trẻ tại xóm này.
Chả là hồi xưa Nhật Hạ có đi uống nước tại quán bà Hai nhưng mà xui cái quán đó đông quá ngồi chờ lâu lắm mà cô sắp phải trở về nhà theo khung giờ mà mẹ đã dặn.
Và cũng chính là lúc đó đã giúp cô thể hiện trí thông minh của mình cho mọi người thấy...
Nhật Hạ đứng lên phê bình nước nhà bà Hai phê bình một hồi thì những khách hàng đang xếp hàng chạy hết chỉ còn mình cô mua nước.
Ôi giờ nhớ lại vẫn cảm giác lúc đó mình thật oai quá mà!!!
Cả đám kéo đến nhà bà Hai nhưng hôm nay bà lại không bán nước đi vắng nhà chả còn ai.
-Đại ca hôm nay xui quá giờ không có gì chơi thôi thì chúng ta phải tạm biệt nhau rồi ngày mai hẹn gặp lại nha mấy đứa.
Thật là chán cứ tưởng hôm nay đi chơi vui biết bao ai dè lại chán muốn chết cũng sắp 5 giờ rồi mình phải nhanh về nhà không bố mẹ lo mất.
Trên con đường nhỏ một cô bé thui thủi đi về...
Đi đến cái cây nhà chú Thẩm bỗng có một tiếng khóc nhỏ làm cô bé giật mình.
-Ai đấy?-Nhật Hạ hét lên với giọng sợ hãi trời ơi cô là cô sợ nhất là ma đó nha!
-Hu hu cứu tớ tớ không xuống được...Hu hu cậu gì ơi giúp tớ với!-Một giọng cậu bé đáng yêu đáp lại.
Lúc đó cô mới lấy lại can đảm ngước lên đúng là có một cậu bé nhỏ nhắn đang bị mắc kẹt trên cây.
-Hu hu giúp tớ với...
-Từ từ mình sẽ giúp mà cậu nín đi cậu làm tớ hoảng rồi đấy.-
Tưởng chuyện gì khó chứ leo cây thì cô giỏi lắm nha.
Chỉ trong chốc lát cô đã giúp cậu xuống.
-Cám...ơn
-Ha ha không có gì mà- Cô cười thật tươi nụ cười dịu dàng làm nỗi sợ của cậu bỗng chốc tan biến
-Ôi 5 giờ rồi mình phải về cậu ở lại vui vẻ!
-Cậu ấy đi nhanh thật mình còn chưa kịp hỏi tên mà từ giờ mình sẽ không bao giờ leo cây nữa may mà được gặp cậu ấy mà hình như cậu ấy nói 5 giờ rồi hả? Mình cũng nên nhanh chóng về thôi!
Mặc dù còn bé nhưng lại tuổi trẻ tài cao khiến bao nhiêu đứa trẻ đi theo làm đàn em chuyên phá hoại.
Nghe đồn chỉ cần cô bé Hạ đi đâu ai cũng phải tránh xa.
...
-Mẹ yêu ơi! Con dẫn đàn em đi chơi đây bao lâu rồi con chưa dẫn tụi nó đi dạo bọn nó buồn lắm!
-Mẹ à?
-Mẹ ơi!
-Mẹ quên trả lời con kìa!
Ủa sao hôm nay mẹ lạ vậy mọi lần mỗi lần cô xin đi chơi là y như rằng sẽ có một đôi dép lào bị ném đến cơ mà?
Không thấy ai trả lời nhưng cô bé vẫn kiên nhẫn đợi.
1 phút...5 phút..10 phút...
-Mẹ à! Sao mẹ không trả lời?
Không phụ lòng cô bé cuối cùng cũng có người đáp lại:
-Mẹ gì mà nhiều thế có để bố đọc báo không phá làng phá xóm giờ phá bố. Mẹ đi vắng rồi đi đâu thì đi cho khuất mắt bố đọc báo cái con này!
-Ha ha ha... Con quên mất cảm ơn bố đã nhắc con dẫn đàn em đi bộ đây.- Vừa dứt lời cô bé liền chạy ra ngoài nơi mà đàn em trong nhóm 7 chú lùn đang đợi.
Tại sân nhà Nhật Hạ một cậu bé 4 tuổi đứng lên trịnh trọng chào đại ca Hạ:
-Em xin kính chào đại ca!
Rồi lần lượt 6 cậu bé còn lại lặp lại.
-Được rồi các đàn em của ta. Hôm nay trời xanh mây trắng Nhật Hạ đây xin quyết định dẫn các bạn đi dạo. Để tránh sự thiếu sót đại ca sẽ bắt đầu điểm danh được không?
-Vâng!
-Nhật Minh đẹp trai -Có em
-Đình Phong thông minh -Có
-Khánh cao -Dạ có
-Thành tỷ phú -Có luôn
-Để xem còn ai ta? À đúng rồi Minh Nhật dũng cảm có đây không? -Dũng cảm đã xuất hiện
-Việt vui vẻ -Luôn luôn có em
-Rồi còn người cuối cùng nữa thôi Vũ hổ báo -Có ạ
-Nếu mà đã đủ người thì chúng ta hãy cùng tiến hành đi du lịch vòng quanh thế giới.
Cô bé cùng 7 chú chú lùn đi vòng vòng công viên chán quá thế là lên kế hoạch sang nhà bà Hai bán nước phá đó chính là thú vui của những đứa trẻ tại xóm này.
Chả là hồi xưa Nhật Hạ có đi uống nước tại quán bà Hai nhưng mà xui cái quán đó đông quá ngồi chờ lâu lắm mà cô sắp phải trở về nhà theo khung giờ mà mẹ đã dặn.
Và cũng chính là lúc đó đã giúp cô thể hiện trí thông minh của mình cho mọi người thấy...
Nhật Hạ đứng lên phê bình nước nhà bà Hai phê bình một hồi thì những khách hàng đang xếp hàng chạy hết chỉ còn mình cô mua nước.
Ôi giờ nhớ lại vẫn cảm giác lúc đó mình thật oai quá mà!!!
Cả đám kéo đến nhà bà Hai nhưng hôm nay bà lại không bán nước đi vắng nhà chả còn ai.
-Đại ca hôm nay xui quá giờ không có gì chơi thôi thì chúng ta phải tạm biệt nhau rồi ngày mai hẹn gặp lại nha mấy đứa.
Thật là chán cứ tưởng hôm nay đi chơi vui biết bao ai dè lại chán muốn chết cũng sắp 5 giờ rồi mình phải nhanh về nhà không bố mẹ lo mất.
Trên con đường nhỏ một cô bé thui thủi đi về...
Đi đến cái cây nhà chú Thẩm bỗng có một tiếng khóc nhỏ làm cô bé giật mình.
-Ai đấy?-Nhật Hạ hét lên với giọng sợ hãi trời ơi cô là cô sợ nhất là ma đó nha!
-Hu hu cứu tớ tớ không xuống được...Hu hu cậu gì ơi giúp tớ với!-Một giọng cậu bé đáng yêu đáp lại.
Lúc đó cô mới lấy lại can đảm ngước lên đúng là có một cậu bé nhỏ nhắn đang bị mắc kẹt trên cây.
-Hu hu giúp tớ với...
-Từ từ mình sẽ giúp mà cậu nín đi cậu làm tớ hoảng rồi đấy.-
Tưởng chuyện gì khó chứ leo cây thì cô giỏi lắm nha.
Chỉ trong chốc lát cô đã giúp cậu xuống.
-Cám...ơn
-Ha ha không có gì mà- Cô cười thật tươi nụ cười dịu dàng làm nỗi sợ của cậu bỗng chốc tan biến
-Ôi 5 giờ rồi mình phải về cậu ở lại vui vẻ!
-Cậu ấy đi nhanh thật mình còn chưa kịp hỏi tên mà từ giờ mình sẽ không bao giờ leo cây nữa may mà được gặp cậu ấy mà hình như cậu ấy nói 5 giờ rồi hả? Mình cũng nên nhanh chóng về thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.