Thanh Mai Trúc Mã

Chương 20:

Flan

21/01/2021

Ả tức giận, băn khoăn lại có thêm đứa nào đây? Mà ả có gì cần phải sợ có thêm đứa nữa thì bọn nó cũng chỉ có 3 đứa sao đấu được 20. Có tiền là có tất cả, có tiền sẽ có đàn em:

-Ra đi, tiểu thư ta đây chả phải sợ muốn đụng thì đụng đấy bộ có gì cao quý lắm mà phải bảo vệ? Nực cười có chuyện gì mà ta đây không thể làm. Lũ nghèo hèn!

Trong hẻm nhỏ phát ra một giọng nói khinh thường:

-Ồ vẫn còn to tiếng được đúng không? À đúng rồi họ rất cao quý người nhân cách vặn vẹo như cô không nên đụng vào. Bẩn họ ok? Cô tưởng cô giàu lắm à? Lũ nghèo hèn như chúng tôi đây còn giàu hơn cô vạn lần ở nhân phẩm. Cúi xuống nhặt lại nhân phẩm đi con ngu đần.

Dám sỉ nhục tiểu thư cô đây đúng là chán sống... Hôm nay không cướp Thế Anh về tay ả thì ả sẽ không bỏ cuộc. Mọi thứ ả thích không thể để lại cho ai.

Ả nghiến răng, giậm chân khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi:

-Ra đây, ra đây tôi muốn đánh chết ngươi. Không ai có thể chọc giận tôi, ngươi phải trả giá. Thằng nhút nhát kia lộ mặt đi!

Một tiếng cười khúc khích đáng sợ ma mị vang lên, một chàng trai lạnh lùng nhẹ nhàng bước ra. Dáng đi cao ngạo, đường nét trên khuôn mặt toát lên vẻ ngổ ngáo của thời phản nghịch. Nam thần bad boy trên vai còn vác một thanh sắt.

-Thằng nhút nhát này đã lộ mặt xin hỏi tiểu thư rác rưởi muốn vào bệnh viện vì gì? Gãy tay? Gãy chân? Hay chấn thương ở đầu?

-To gan ai vào bệnh viện thì còn chưa biết.Bọn bay lên đánh nó không thấy mặt trời. Cho nó biết gãy tay gãy chân chấn thương đầu nó nói đau cỡ nào.

Bad boy nghe câu nói đó chỉ cười lạnh. Ngước mắt về phía Nhật Hạ:

-Đại ca còn nhìn gì? Đàn em sắp bị đánh mà vẫn còn ôm anh rể thế à? Mau ra giúp đi chứ!

Nhật Hạ khó hiểu sao cứ nói cô là đại ca vậy cơ mà nói anh rể thì cô vui a~



-Ai đại ca cậu đàn em tôi không có đứa nào giống cậu cả? Dù sao cũng cám ơn vì đã giúp. Mong rằng cậu sẽ không phải là tạ cho tôi gánh.

Thấy cô bước ra cùng anh, anh liền ném một thanh sắt cho cô. Thật buồn thanh sắt không phải là vũ khí quen thuộc đối với cô.

-Dăm ba bọn bay, 20 đàn em tôi xử hết! Lên các em. Nếu thành công chị đây tăng thêm tiền thưởng cho 20 đứa bay.

Xí suốt ngày khinh thường cô, có 20 thôi mà cô lo được, hôm nay cô sẽ cho ả biết thế nào là Nhật Hạ vợ của Thế Anh.

Quần chúng ăn dưa bắt đầu thảo luận: -2 đấu với 20 hay a~ Phải mua thêm vài gói bim bim ăn mới được. Công việc của ta là hóng hớt. Đánh nhau vui vẻ nha mấy cưng!

Vốn dĩ trận đấu đã thiệt thòi với Nhật Hạ nhưng may mắn thay anh cũng biết đánh nhau nên mọi thứ diễn ra vẫn khá suôn sẻ. Cô đánh bên trái anh đánh bên phải.

Một tên đàn em của ả tiến lên trên tay cầm một con dao lao về phía Nhật Hạ, cô liền dùng chân đá văng nó đi tay nắm thành nấm đấm hướng về tên kia, tay trái cầm thanh sắt đập vào đầu người đằng sau. Double Kill hai tên gục ngã.

Anh cũng không kém động tác thành thạo khiến cho người ngoài còn tưởng anh đang chơi đùa với những kẻ thù. Mỗi lần hạ gục được 1 người mặt anh lại nở một nụ cười thì thầm: -Còn non và xanh lắm.

Không đành lòng đứng ngoài nhìn như thế Thế Anh cũng vào giúp một tay dù bề ngoài thư sinh những cậu cũng hạ được vài tên. Nhật Hạ rất tự hào về chồng tương lai của mình, đã là người có thích làm sao mà bình thường được.

20 người mà ả ta thuê đến mặc dù cao to nhưng đánh nhau cũng không giỏi lắm từng tên gục ngã dưới chân Nhật Hạ, Thế Anh và chàng trai bí ẩn.

Thế là kì tích đã đến: 3 thắng 20 ít người nhưng mà chất lượng.

Quần chúng ăn dưa lại có ánh mắt mới: -Tôi muốn làm đàn em họ không muốn ăn bim bim nữa. =-=

Ả ta thấy vậy thì á khẩu bỏ chạy. Trước khi đi vẫn không quên đe dọa:

-Nhớ mặt, sẽ có ngày tôi sẽ quay lại và trả thù. Nhật Hạ có ngày tôi sẽ khiến cô xin tha!!!



Nhật Hạ vẫn vui vẻ trước ả: -Ồ đợi chờ lắm đó!

Hi hi Nhật Hạ cô đây là bất bại. Ve vãn chồng cô mơ đi!!!

Ủa suýt thì cô quên mất chàng trai bên cạnh, hình như anh quen quen giống như cô đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

-Nè bạn gì ơi? Bạn có phải Nhật Minh không? Nếu không phải cho mình xin lỗi...

Anh thấy cô nhận a thì vui mừng quay sang:

-Hu hu tới giờ mới nhận ra em. Em cất công phải từ Thành phố Hồ Chí Minh về đây thăm chị đấy.

Biết được anh là người cô muốn gặp, cô liền chạy sang ôm không quên trách móc: -7 đứa bỏ lại đại ca giờ lại quay lại...Hu hu mấy đứa ác quá chừng...Thế 6 đứa còn lại đâu hả Nhật Minh?

-6 đứa đó nó vẫn ở đấy có em về đây thôi. 6 đứa đó nó cử em về đây chăm sóc chị đấy! Lúc nào tốt nghiệp nó quay về thăm chị sau.

Gặp lại người quen cũ hai người cứ ríu rít làm cậu có cảm giác muốn đánh người. Bức xúc vì bị phũ Thế Anh ra kéo cô khỏi anh.

-Ha ha anh rể ghen rồi kìa đại ca. Thôi hai người cứ nói chuyện với nhau đi, em chuồn đây...-Cảm giác được nguy hiểm, Nhật Minh nhanh nhẹn trốn đi. 36 kế chuồn là thượng sách...

-Hô hô hôm nay còn ghen cơ à! Ghen luôn. Sao chồng tương lai lại cứ ghen thế!!!

-Ai ghen? Cậu đừng có lung tung mau vào học thôi.-Cậu xấu hổ nhặt cặp sách hai người rồi nắm tay cô đi về lớp.

"Phải cẩn thận với tên kia mới được. Không thể để mất Nhật Hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Trúc Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook