Chương 25:
Flan
22/01/2021
Rút ra cái khăn giấy cẩn thận lau thật sạch từng khe kẽ rồi vứt vào thùng rác, cái mặt dày bẩn thỉu của cậu ta khiến Nhật Minh chán ghét lúc quay về cửa lớp thì anh vô tình gặp được Hạnh xách một túi bánh đi về. Sắc mặt anh trầm xuống rốt cuộc ô bé này nghĩ anh có thể anh hết được đống đó hả?
Không để ý sắc mặt anh cô bé vẫn tươi cười vẫy tay gọi anh tới gần. Anh bất đắc dĩ tiến tới cốc nhẹ một cái lên trán cô bé làm cô bé xù lông:
-Nè sao đánh tớ? Đừng thấy người ta hiền mà bắt nạt à nha. Nè tớ mua một đống bánh cho cậu ăn không ăn hết thì lúc nào đói mang ra ăn.
Nhận lấy túi đồ anh cảm ơn một tiếng rồi hai người về chỗ. Bóc một gói bánh ăn cảm giác bụng mình đã bớt khó chịu.
Cô bé cũng lấn sang nhéo một miếng bánh cho vào miệng:
-Ủa lúc nãy thằng Thế Anh sang tìm cậu làm gì vậy? Nó có đánh cậu không? Nhớ cẩn thận nó đó, không phải dạng vừa đâu.
Anh phì cười lại cốc vào đầu cô bé một cái nữa:
-Cậu nghĩ bạn cậu là ai? Cậu chưa thấy tớ mạnh mẽ thế nào đâu nó mà dám đánh tớ mơ đi! Nó sang hỏi chút chuyện thôi xong bị tớ đánh một trận sợ quá bỏ về rồi cái tội bắt nạt bạn tôi.
Hạnh ậm ờ gật đầu cảm thán: -Đáng đời tên đáng ghét. Để cảm ơn cậu giúp tớ trả thù mai tớ mua thêm một bịch snack nữa cho cậu nha.
-Thôi tôi xin cô. Mai mua tôi 2 gói là được 1 gói cho cậu 1 gói cho tớ mua nhiều là tớ đánh cậu đó.
-Xí mai mua 1 bịch nhà bạn cậu có tiền. bBo cậu đi ăn nhà hàng 5 sao cũng được.
Anh vui vẻ thêm 1 câu đùa: -Ồ thế à? Cậu hỏi xem bố mẹ cậu có muốn thêm một thằng con nuôi không cho tớ xin 1 suất.
Cô bé trợn mắt lấy sách đập vào đầu anh hai người hòa hợp rấ xứng đôi.
Thế Anh à? Anh sẽ xử lý cậu ta... mấy thằng này không thể để nhởn nhơ ngoài xã hỗi được.
_____________
Nhật Hạ mới xin cô đổi chỗ xong. Nhật Hạ không có bạn cùng bàn, miễn sao không phải ngồi với thằng phản bội đấy là được.
Tan học, cô lấy cái xe đạp hôm trước bị bỏ quên tại trường. Đạp xe được nửa chừng thì lại bị tuột dây xích xui cái cô không biết sửa mà gần đây cũng chả có quán sửa xe nào. Đến cái xe cũng phản bội cô, thật mệt.
-Trời ơi, cái xe này hỏng lúc nào cũng được tại sao lại là giờ này.
-Ồ lại gặp xui xẻo nữa hả cô gái nhỏ?
Cái giọng nói trầm này thật quen a~ Khá ư là giống chàng trai ở sau trường.
Sự tò mò cám dỗ làm cô quay đầu lại đúng là chàng trai đó thật.
-Ồ lại gặp lại nữa rồi... Thật xin lỗi, anh có thể sửa lại xe hộ tôi được không? Xe tôi bị tuột xích mất rồi.
Chàng trai kia cũng bỏ đi mà tiến lại gần xe cô:
-Cô đúng là phiền thật. May mà cô gặp được người hoàn hảo như tôi, cái này tôi làm được.
Cô mừng rỡ vội cảm ơn tránh sang một bên nhường không gian cho người đó.
Chàng trai tìm hiểu một lúc lên tiếng giải thích: -Xe cô bị tuột xích là do dây xích bị lỏng. Việc này sửa rất dễ đợi tôi 1 xíu.
Người đó tháo xích ra rồi từ từ loại bỏ một số dây xích để dây xích ngắn hơn. Ồ hóa ra không phức tạp như cô nghĩ nhỉ?
-Hay quá được rồi, cảm ơn anh nhé!
Vẫn giọng trầm khàn đó nhưng hiện giờ đang xen lẫn là một số ý cười: -thế chỉ cảm ơn bằng lời nói à? Ít nhất phải mời nước chứ. Đùa thôi tôi đi đây đi về cẩn thận.
Thở phào nhẹ nhõm cô lên xe đi về nhà, bây giờ cô phải giải thích sao với mẹ Thế Anh giờ xin lỗi cô giờ không thích cậu ta nữa mà giờ lại ghét. Cậu ta vốn không lương thiện như cô nghĩ.
Không để ý sắc mặt anh cô bé vẫn tươi cười vẫy tay gọi anh tới gần. Anh bất đắc dĩ tiến tới cốc nhẹ một cái lên trán cô bé làm cô bé xù lông:
-Nè sao đánh tớ? Đừng thấy người ta hiền mà bắt nạt à nha. Nè tớ mua một đống bánh cho cậu ăn không ăn hết thì lúc nào đói mang ra ăn.
Nhận lấy túi đồ anh cảm ơn một tiếng rồi hai người về chỗ. Bóc một gói bánh ăn cảm giác bụng mình đã bớt khó chịu.
Cô bé cũng lấn sang nhéo một miếng bánh cho vào miệng:
-Ủa lúc nãy thằng Thế Anh sang tìm cậu làm gì vậy? Nó có đánh cậu không? Nhớ cẩn thận nó đó, không phải dạng vừa đâu.
Anh phì cười lại cốc vào đầu cô bé một cái nữa:
-Cậu nghĩ bạn cậu là ai? Cậu chưa thấy tớ mạnh mẽ thế nào đâu nó mà dám đánh tớ mơ đi! Nó sang hỏi chút chuyện thôi xong bị tớ đánh một trận sợ quá bỏ về rồi cái tội bắt nạt bạn tôi.
Hạnh ậm ờ gật đầu cảm thán: -Đáng đời tên đáng ghét. Để cảm ơn cậu giúp tớ trả thù mai tớ mua thêm một bịch snack nữa cho cậu nha.
-Thôi tôi xin cô. Mai mua tôi 2 gói là được 1 gói cho cậu 1 gói cho tớ mua nhiều là tớ đánh cậu đó.
-Xí mai mua 1 bịch nhà bạn cậu có tiền. bBo cậu đi ăn nhà hàng 5 sao cũng được.
Anh vui vẻ thêm 1 câu đùa: -Ồ thế à? Cậu hỏi xem bố mẹ cậu có muốn thêm một thằng con nuôi không cho tớ xin 1 suất.
Cô bé trợn mắt lấy sách đập vào đầu anh hai người hòa hợp rấ xứng đôi.
Thế Anh à? Anh sẽ xử lý cậu ta... mấy thằng này không thể để nhởn nhơ ngoài xã hỗi được.
_____________
Nhật Hạ mới xin cô đổi chỗ xong. Nhật Hạ không có bạn cùng bàn, miễn sao không phải ngồi với thằng phản bội đấy là được.
Tan học, cô lấy cái xe đạp hôm trước bị bỏ quên tại trường. Đạp xe được nửa chừng thì lại bị tuột dây xích xui cái cô không biết sửa mà gần đây cũng chả có quán sửa xe nào. Đến cái xe cũng phản bội cô, thật mệt.
-Trời ơi, cái xe này hỏng lúc nào cũng được tại sao lại là giờ này.
-Ồ lại gặp xui xẻo nữa hả cô gái nhỏ?
Cái giọng nói trầm này thật quen a~ Khá ư là giống chàng trai ở sau trường.
Sự tò mò cám dỗ làm cô quay đầu lại đúng là chàng trai đó thật.
-Ồ lại gặp lại nữa rồi... Thật xin lỗi, anh có thể sửa lại xe hộ tôi được không? Xe tôi bị tuột xích mất rồi.
Chàng trai kia cũng bỏ đi mà tiến lại gần xe cô:
-Cô đúng là phiền thật. May mà cô gặp được người hoàn hảo như tôi, cái này tôi làm được.
Cô mừng rỡ vội cảm ơn tránh sang một bên nhường không gian cho người đó.
Chàng trai tìm hiểu một lúc lên tiếng giải thích: -Xe cô bị tuột xích là do dây xích bị lỏng. Việc này sửa rất dễ đợi tôi 1 xíu.
Người đó tháo xích ra rồi từ từ loại bỏ một số dây xích để dây xích ngắn hơn. Ồ hóa ra không phức tạp như cô nghĩ nhỉ?
-Hay quá được rồi, cảm ơn anh nhé!
Vẫn giọng trầm khàn đó nhưng hiện giờ đang xen lẫn là một số ý cười: -thế chỉ cảm ơn bằng lời nói à? Ít nhất phải mời nước chứ. Đùa thôi tôi đi đây đi về cẩn thận.
Thở phào nhẹ nhõm cô lên xe đi về nhà, bây giờ cô phải giải thích sao với mẹ Thế Anh giờ xin lỗi cô giờ không thích cậu ta nữa mà giờ lại ghét. Cậu ta vốn không lương thiện như cô nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.