Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 374: Bao biện làm thay
Nam Hi Bắc Khánh
29/12/2022
Dịch: mafia777
***
"Cảm ơn bệ hạ khích lệ, thần nào có tài đức gì, sao dám so với Ngụy công."
Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, nhìn có vẻ như sợ hãi, nhưng thật ra lại rất bình tĩnh.
Sở dĩ hắn dám nói như vậy, đó là vì hoàng quyền hiện tại đang gặp phải sự khiêu chiến của quý tộc. Cái luận dòng dõi này, kỳ thật ảnh hưởng không lớn đối với đế vương. Dù sao đế vương vẫn là đế vương, đây là đệ nhất thiên hạ một cách danh chính ngôn thuận, là độc nhất vô nhị. Nhưng quý tộc nếu vứt bỏ xuất thân dòng dõi, vậy sẽ chẳng khác gì bách tính, nó có khác biệt rất lớn. Nếu muốn Lý Trị làm gương tốt, lấy năng lực và công tích ra để phân biệt cao quý hay ti tiện, y đương nhiên sẽ nguyện ý. Tuy việc giết địch 1000, tự tổn 800, không phải là kế sách tốt nhất, nhưng ở giữa vẫn là có chênh lệch 200 đấy.
"Ngươi không cần phải khiêm tốn, Ngụy công sợ là cũng không dám nói những lời như ngươi vừa nói."
Lý Trị cười ha hả, xua tay.
Hàn Nghệ lại tò mò hỏi: "Bệ hạ, hôm nay sao người lại đến đây?"
Lý Trị liếc hắn một cái, nói: "Trước mặt văn võ bá quan, trẫm đã mở miệng bảo đảm cho ngươi, nếu ngươi có bất kỳ sai lầm gì ở hẻm Bắc này, thì trẫm cũng khó mà thoát khỏi chê trách, trẫm có thê không đến xem sao."
Hàn Nghệ vội vàng chắp tay nói: "Đã khiến bệ hạ lo lắng, thần thật sự áy náy không thôi, thần nhất định sẽ dốc hết khả năng, không làm bệ hạ thất vọng."
Lý Trị cười gật gật đầu, nói: "Hẻm Bắc này của ngươi đúng là không làm trẫm thất vọng. Vừa rồi trẫm có đi xem sơ qua, đích xác là có chỗ đáng khen, đặc biệt là cái chợ Đào Bảo kia. Vẻ rồi khi trẫm nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của chị em phụ nữa, thì không biết vì sao cũng cảm thấy vui mừng vô cùng. Trẫm còn hỏi thăm một bà lão, hỏi bà thấy thế nào về cái chợ Đào Bảo. Bà ấy nghe xong không ngờ lại khóc, cảm động đến rơi nước mắt đối với ngươi. Trẫm cảm thấy rất tò mò, một quầy hàng nho nhỏ, làm sao lại khiến bà ấy cảm động như thế.
Thế là lại tiếp tục hỏi thăm, hoá ra vì kinh đô và khu vực lân cận là nơi hiệp hương, nên đât đai của môt sô bach tinh cũng không có bao nhiêu, mà nhà nàng chỉ được chia ba mươi mẫu đất vườn, nhưng lai có tơi năm miệng ăn, tuy rằng năm gần đây năm nao cung co thu hoach đêu đăn, nhưng vẫn còn vô cung kho khăn. Cuối cùng còn phải đi giúp gia đình giàu có trồng trọt, như vây miên cương cung co thê sông qua ngay, nhưng mà, hiện giờ đên chơ lơn Đao Bao, mây ngay nay kiêm tiên, sô tiên kiêm đươc nhiêu hơn tât ca sô tiên bon ho kiêm đươc trươc đây, khó tránh khỏi lai kích động như vậy."
Trịnh Thiện Hành đột nhiên đứng ra nói: "Bệ hạ, nhớ đến những năm Trinh Quán, Thái Tông Thánh Thượng từng tổ chức đại quy mô chuyển Khoan Hương về Hiệp Hương. Nhưng thần nghĩ đến đây chẳng qua là trị phần ngọn không tri đươc phân gôc rê, hiện nay Đại Đường ta, nhân khẩu không nhiều lắm, vì vậy đât đai còn đủ dùng, nhưng mà, nhưng năm gần đây tứ hải thái bình, nhân khẩu tăng vọt, triều đình nên co tinh toan sơm, nếu không, đến lúc đó tất se sinh mầm tai vạ."
Lư Sư Quai nói: "Còn vân đê đât đai bi thôn tính, đât đai cua địa chủ ngày càng tăng. Như vậy cung chinh la biểu thị đât đai trong tay bach tinh càng phát ra cang it đi, triều đình nên nghĩ biện pháp giảm bớt viêc đât đai bi thôn tính."
Lý Trị nghe được liên tiếp gật đầu, đang muốn tìm sách, Võ Mị Nương đột nhiên cười nói: "Bệ hạ cần chính yêu dân, là phuc cua ba tanh trong thiên ha, nhưng cũng cân lương sưc mà hanh đông, việc này không phai một ngày ma giải quyết được, bệ hạ hôm nay không dê gi ma xuất cung một chuyến, sao không thoai mai thư giãn một tí, chuyện đa như thế. Hay la đơi trên điện rôi nghị luận bàn bạc phương phap hay."
Lý Trị sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ lại, nơi này người không có phận sự nhiều vô cùng, mà thổ địa lại là liên quan đến người trong thiên hạ. Bất kỳ một chính sách nao đều co khả năng dây lên một trận sóng lớn, thật sự không nên ơ chô nay ma ban bac. Trịnh Thiện Hành cũng phản ứng lại, vội vàng chắp tay nói: "Thần quấy rầy sự hào hứng của bệ hạ, thật sự là tội không thể tha thư."
Lý Trị cười ha hả nói: "Làm sao có thể trách ngươi, trẫm hiện tại thi hy vọng các ngươi có thể gián ngôn bất cứ lúc, các ngươi có thể nói như vậy, trẫm cao hứng còn không kịp. Tuy nhiên hôm nay sẽ không luận triều chính, chỉ nói vê hẻm Băc nay."
Nói xong, y đột nhiên quay qua nói với Hàn Nghệ: "Ồ, Hàn Nghệ, hôm nay là ngay nữ nhân, trâm tới đây có phải lam hong quy củ rôi không?"
Đây không phải nói nhảm sao, lao tư ta cung chỉ có thể lưu lại ở hẻm Bắc không thể đi ra ngoài. Lời này dĩ nhiên là không thể nói ra, Hàn Nghệ thầm nghi. Lý Trị lại noi thêm: "Nhưng ma ngươi yên tâm, trẫm lần này là vi phục xuất tuần, vốn cũng không đê nhiêu ngươi biêt đươc, trẫm đã bảo Thiện Hành dẫn trẫm đi con đường chuyên dụng của chơ lơn Đào Bảo, tuyệt không có ai biết thân phận của trẫm."
Ngươi măt cua Hàn Nghệ chuyển đông, cười ha hả nói: "Tuy trên ly thuyêt là lam hong quy củ, nhưng thần nghĩ bệ hạ đích thị là cùng Vo Chiêu Nghi đên đây, là làm hộ hoa sứ giả, hiện giờ Chiêu Nghi đang có mang đó, theo tình thi có thể lý giải được, theo ly ma noi, bệ hạ tới đây, thì chinh la sư tan thanh lơn nhât đôi vơi ngay nư nhân, càng phân tich ro hơn thi, bệ hạ tới đây chinh là phuc rồi, thần nghĩ nữ nhân trong thiên ha hẳn là đêu cảm kích bệ hạ có thể tới đây."
Mọi người nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, kỳ thật Lý Trị chăng qua vi lê nghia ma hoi, ai có thể nghĩ đến Hàn Nghệ có thể noi ra nhưng li le lơn như vây, thật là có lý le có căn cứ, khó có thể làm cho người ta phản bác.
Phụt!
Tiêu Vô Y cười khanh khách nói: "Bệ hạ, ngươi vừa rồi đem Hàn Nghệ ra so sánh với ai vậy? Thân nhất thời quên rôi."
"À?"
Lý Trị bật cười không nói gì.
Đã nói là Ngụy Trưng rôi mà, lam sao trong nháy mắt liền biến thành Lý Lâm Phủ rôi, đây không phải la đánh vao măt Hoàng đế sao.
Nang có phải phu nhân cua ta không chư, lam sao lai luôn thích pha cô cua ta, lai không nghĩ xem, nang đã luc nao cai thăng ta chưa. Hàn Nghệ vinh nhục không sợ hãi, cười nói: "Lơi nay cua Vân Thành quận chúa sai rồi, ta đây tuyêt đôi không noi lơi ninh not, vi thần làm Giám sát Ngự Sử, cũng có trách nhiệm nhắc nhở cái được cái mất của thiên tử, được mất được mất, sao có thể chỉ nói đến mất, viêc nên tan thưởng vẫn phải tán thưởng. Bệ hạ như cha me cua con dân trong thiên ha, nữ nhân đồng dạng cũng là con dân cua bê ha, chư không chỉ có nam nhân. Nữ nhân đồng dạng cũng là một quần thể vô cùng khổng lồ và quan trọng của Đai Đương chúng ta, bệ hạ là Thiên Tử, không thê thiên vi, chỉ chú ý đên cuộc sống nam nhân, ma cũng phải quan tâm nhiều hơn đên nữ nhân, về công, nữ nhân cũng là con dân bệ hạ, về tư, quan tâm nữ nhân là thiên chức cua nam nhân. Nghĩ đên Trần Thạc Chân tạo phản, tuy là đại nghịch bất đạo, nhưng bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân phat sinh, bệ hạ phải coi đây làm gương, quan tâm nhiều hơn đên nữ nhân, làm một vị hoang đê từ xưa đến nay, nhân đươc sư yêu quy cua nư nhân, chẳng phải là càng thêm tuyệt vời sao. Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quai ba người ho nghe mà thây choáng, lơi nay cua Hàn Nghệ rôt cuôc là lơi nịnh not bơ đit, hay la lơi ngay thẳng, thật đúng là ngây ngốc không phân ro đươc ma."
Nhưng dù thê nao mà noi, lơi Hàn Nghệ nói rât có lý.
Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y va cac nư nhân khac, đều vì Hàn Nghệ ma trầm trồ khen ngợi, hiện giờ đích xác nữ nhân nhân đươc sư thiên ân vinh quang va ân huê thật sự là quá ít, thiêu sư quan tâm cua xa hôi
Dương Phi Tuyết lại mở miệng nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói rât hay. Nhưng vưa mới mở miệng, nàng liền ý thức được có chút không ổn, khẩn trương dùng tay che miệng lại."
Lý Trị vừa thấy Dương Phi Tuyết, nói: "Ngươi là?"
Hàn Nghệ chặn lại nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, vị này chính là thiên kim Dương Phi Tuyết cua nha Dương Châu Thứ sử."
"Dương Châu Thứ sử?" Lý Trị sửng sốt, nói: "Ngươi là con gai cua Dương Tư Nột? Dương Phi Tuyết vội vàng hành lễ nói: "Dương Phi Tuyết tham kiến bệ hạ."
Lý Trị cười gật gật đầu, lại nhin vê phia Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói rất đúng, nữ nhân cung la con dân cua trâm, triều đình cũng phải coi trọng nữ nhân nhiêu hơn, trẫm mới vừa rồi cũng nhìn thấy những nữ nhân kia trên mặt đều tươi cười vui vẻ. Ngay nư nhân nay cua ngươi đich thi là co ý nghĩa sâu xa, chỉ có điều trẫm nếu như là chuyên chon lưa ngay nư nhân, sợ sẽ đưa tới không ít lời đồn đại không hay."
Vì sao Trịnh Thiện Hành bọn họ lại ở chỗ này, còn không phải là Lý Trị sợ xấu hổ, cho nên tìm bọn họ đến yểm trợ sao. Làm môt vi Hoàng đế, luôn đươc đam nư nhân quân lây, vây Gián Nghị Đại Phu thật có đầy chuyện đê nói rôi, nhưng đây không phải là chuyên Lý Tri muốn nghe.
Hàn Nghệ cười nói: "Bệ hạ suy xét chu toàn, Hàn Nghệ khâm phục vạn phần, nhưng thần nghĩ đến Chiêu Nghi có thể thay bệ hạ thị sát dân tình, chú ý đến nữ nhân, vì nư nhân trong thiên hạ gianh lây càng nhiều thiên ân hơn nữa.. Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Trịnh Thiện Hành đều là quái dị."
Bao gồm Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y, Thôi Hồng Lăng trong mắt đêu hiện lên một chút quỷ dị.
Đừng xem Hàn Nghệ nói nhẹ nhàng như vậy, đó là những lời mà để cho Hoàng hậu nghe được, thế nào cũng không thể không giết Hàn Nghệ.
Đây là việc Chiêu Nghi có thể làm sao?
Chỉ có quốc mẫu Phương Phương mới có thể thay mặt Hoàng đế, mẫu nghi thiên hạ, làm gương cho nữ nhân trong thiên hạ.
Cái này rõ ràng là vượt quá chức phận nhỉ!
Võ Mị Nương nghe được tự nhiên cảm thấy vui mừng, nàng ta và Hàn Nghệ tuy rằng không thân thiết lắm, chỉ là số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng thật sự rất ăn ý, cả trao đổi qua ánh mắt cũng không cần, cũng có thể biết được trong lòng đối phương nghĩ gì, kẻ sướng người họa, bất chấp vì đối phương mà nói tốt. Thật sự thì Lý Trị làm sao có thể nghĩ đến chuyện tới hẻm Bắc, chẳng lẽ là thật sự đến thị sát sao, tám chín phần là do Võ Mị Nương giật giây Lý Trị tới, Võ Mị Nương làm như vậy là vì cái gì, không phải là dùng cách này để đạt được sự ủng hộ của nữ nhân sao.
Hơn nữa Võ Mị Nương hiện giờ đang có mang, Lý Trị có thể không nghe theo nàng ta sao.
Hàn Nghệ trong lòng còn có thể không rõ ư, lời hắn nói chính là những gì trong lòng Võ Mị Nương đang nghĩ.
Lý Trị cười ha hả nói: "Như thế khả thi đấy, chỉ là không biết Chiêu Nghi có nguyện ý vì trẫm mà hao tâm tổn sức hay không."
Mọi người nghe được ai cũng cả kinh.
Hàn Nghệ nói như vậy, ngươi có thể cho hắn là ngu ngốc vô tri, nhưng Hoàng đế nói như vậy, đây là đại diện cho cái gì đây?
Chỉ là Lý Trị nói giống như đang nói đùa vậy, không ai dám khẳng định là y có nghe được ý tại ngôn ngoại của Hàn Nghệ hay không, hay đây là có ý gì.
Duy chỉ có Hàn Nghệ và một trong những người trong cuộc là Võ Mị Nương mới biết được tâm tư của Lý Trị, Võ Mị Nương là người luôn bên cạnh Hoàng đế, sao không biết được trong lòng Hoàng đế nghĩ gì, mà Hàn Nghệ đã từng học tâm lý học đấy, lúc Lý Trị nói những lời này, trong mắt có một chút ngưng lại, nghĩ thầm rằng, nhìn không ra vị Hoàng đế này rất giảo hoạt, lời nói này lập lờ nước đôi, suy đoán ra được nhưng giả bộ hồ đồ, đến lúc đó có người vì Hoàng hậu kêu bất công thì y cũng giả bộ hồ đồ lừa gạt đây.
Võ Mị Nương nén sự vui mừng trong lòng, rất nhã nhặn nói: "Nếu có thể giúp đỡ bệ hạ đó là phúc đức của nô tì, cũng là việc thuộc bổn phận của nô tì, thiếp thân sao lại không muốn, không nói đến là việc có ý nghĩa như thế, cho dù là mài mực cho bệ hạ, đó cũng là vinh hạnh của nô tì."
Những lời này nói cũng phải rất có trình độ, vừa cho thấy những suy nghĩ trong lòng, vừa không biểu hiện ra ý đồ, cho dù là làm nữ nhân đứng đầu, vẫn là vì bệ hạ mài mực, đây đối với ta mà nói, đều là vì quân gúp đỡ, không có bất kì sự khác biệt nào.
Nữ nhân này quả thật là không đơn giản á!
Trong lòng Nguyên Mẫu Đơn thầm nghĩ, trong lòng lại bắt đầu cân nhắc trận chơi này, ai mới là người cười đến cuối cùng.
Bản chất của Nguyên gia chính là đầu sỏ chủ nghĩa, ở trong triều không ngừng lựa chọn thế lực, sở dĩ có thể phát triển mạnh như vậy, chính là bọn họ mỗi lần đều đứng về phía đúng.
Lý Trị thâm tình chân thành nói: "Nhưng nàng hiện giờ đang mang thai, đừng có làm việc quá mức."
Hóa ra ngươi đến chỗ của ta là để diễn ân ái à! Thật là buồn cười, ông đây và vợ đứng bên cạnh, nhưng chẳng những không thể diễn ân ái mà ngược lại còn giả bộ làm kẻ thù, đều là nam nhân mà có sự khác biệt lớn như thế. Hàn Nghệ không khỏi liếc nhìn Tiêu Vô Y, nào ngờ Tiêu Vô Y vừa nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, lại nhanh chóng dời đi.
Lý Trị đột nhiên nói: "Đúng rồi, nghe nói hôm nay còn có một cuộc biểu diễn thời trang?."
Hàn Nghệ nói: "Đúng vậy ạ, vi thần tiệm vải Từ Cửu của chợ Tây cùng mở một tiệm quần áo, và cũng thiết kế ra một số phục sức mới, biểu diễn thời trang này đơn giản mà nói chính là bày ra những trang sức mới thiết kế đó ra."
Võ Mị Nương cười mỉm nói: "Nói vậy những phục sức mới này là do ngươi nghĩ ra sao?"
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Thần cũng chỉ là bỏ ra chút sức lực."
Lý Trị ngạc nhiên nói: "Không thể tin được ngươi còn có thể làm y phục nữ nhân."
Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: "Bệ hạ, cái này còn phải nhờ có vợ của Hàn Nghệ."
Xong rồi!
Trên trán của Hàn Nghệ liền đổ mồ hôi hột.
Lý Trị hiếu kỳ nói: "Chỉ giáo cho?"
Trịnh Thiện Hành cười nới: "Hàn Nghệ sở dĩ việc nhà mọi thứ đều thông thạo, là vì thê tử hắn cái gì cũng không biết làm, vì vậy Hàn Nghệ chỉ có thể là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm."
Đại ca, các người không hiểu thì đừng nói lung tung! Nữ ma đầu sẽ giết ngươi. Hàn Nghệ sắp khóc đến chết, chỉ thấy như trên lưng, có ánh mắt liếc qua, cảm giác quả nhiên chính xác, chỉ thấy mặt Tiêu Vô Y đen thui, mắt hiện hàn quang, đây là muốn bùng nổ rồi á!
Cái này cũng không thể trách hai người Vương, Trịnh. Chỉ vì lúc trước Hàn Nghệ nhiều lần lấy Tiêu Vô Y để giải thích tại sao mình là một thiên tài, làm cho người ta lưu lại một ấn tượng sâu sắc.
"Đúng là vậy sao?"
Lý Trị sửng sốt, cười ha hả nói: "Đều nói là một nữ nhân quý ở hiền lành, bây giờ mà xem, cũng không phải như thế, người vợ ngu cũng có cái tốt của vợ ngu a!"
"Bệ hạ, lẽ nào người đã gặp vợ của Hàn Nghệ sao?"
Tiêu Vô Y quả thực là nhịn không được nữa rồi, không cần biết ngươi là cái gì Hoàng đế, liền quay sang nói.
Lý Trị lắc đầu nói: "Thật ra trẫm chưa từng gặp."
Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: "Chưa từng gặp vậy bệ hạ dựa vào đâu mà nói vợ của Hàn Nghệ là người vợ ngu, bệ hạ là vua, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu lời này mà truyền ra ngoài, đến lúc đó vợ của Hàn Nghệ vào Trường An rồi, thiên hạ bách tính không được tuân theo hoàng mệnh, gọi nàng ta là vợ ngu sao, lời này đối với vợ của Hàn Nghệ thật là bất công. Nói xong nàng nói thầm một câu: - Mới vừa rồi còn nói phải quan tâm nhiều hơn nữ nhân thiên hạ."
Hàn Nghệ nghe được mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, mới vừa rồi chỉ là mở đầu, bây giờ mói chính thức bộc phát. Mặc dù không dùng vũ lực, nhưng mà sặc Hoàng đế, nếu không uống rượu say, ai dám nói như vậy. Nghiêm mắt nhìn xung quanh, thấy Trịnh Thiện Hành bọn họ đều nín cười, trong lòng đều biết, bọn họ khẳng định đó là thói hung hãn như vậy của nữ ma đầu, cũng không thấy có mưu mẹo gì, không khỏi yên lòng.
Dương Phi Tuyết tuy cũng biết nguyên do trong đó, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Tiêu Vô Y từng lừa dối nàng, Rằng Vô Y ở Dương Châu nói là vợ của Hàn Nghệ là để tránh né truy sát, nhưng dù sao Tiêu Vô Y từng gả cho Hàn Nghệ, mặc dù là giả dối, nhưng nàng biết rằng thê tử mà bọn họ nhắc đến, đó là Tiêu Vô Y, bởi vậy cũng hiểu được vì sao Tiêu Vô Y nói như vậy.
Lý Trị trong lòng cũng buồn bực. Mình có chỗ nào đắc tội nữ ma đầu này chứ, nhưng y sẽ không phát cáu với Tiêu Vô Y, bởi vì y hiểu rất rõ Tiêu Vô Y rồi, chính là người như vậy đấy, nói năng chua ngoa, trong lòng lương thiện, cười ha hả nói: "Vô Y nói đúng, do trẫm lỡ lời rồi, Hàn Nghệ thật sự xin lỗi."
"Không sao cả, vợ thần tuy là nữ nhân, nhưng lại có trí tuệ của nam nhân, sao mà bụng dạ hẹp hòi, so đo như vậy được chứ, thần nghĩ nếu vợ thần nghe được những lời này của bệ hạ nhất định sẽ cảm giác sâu sắc kiêu ngạc. Hàn Nghệ cười nói: "Vâng. Vợ thần mặc dù không thông thạo việc nhà, nhưng nàng hoàn toàn làm người ở nơi ấy hâm mộ đấy, bởi vì nàng ấy có một người chồng vì nàng ấy mà tự nguyện xuống bếp nấu cơm, tự nguyện vì nàng khâu vá, thử hỏi trong thiên hạ, thử hỏi ai còn hạnh phúc hơn nàng nữa chứ?"
Tiêu Vô Y nghe được lời này, cảm thấy là lạ, vừa tức giận vừa ngọt ngào, nếu phía trước không có bụng dạ hẹp hòi, chỉ sợ là bị những lời tâm tình này làm cảm động rồi.
Lý Trị nghe được liên tục gật đầu, nói: "Những lời này cũng có lý."
Võ Mị Nương lại khanh khách cười.
Lý Trị hiếu kỳ hỏi: "Nàng cười gì vậy?"
Võ Mị Nương nói: "Bệ hạ, người còn không nghe thấy sao, Hàn Nghệ chính là đang khoe khoang đấy."
Lý Trị thoáng sửng sốt, đột nhien chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Đúng rồi, ngươi chính là lợi dụng thê tử để lộ rõ bản thân mình."
Tiêu Vô Y cũng phản ứng lại đây, nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất, như vậy công lao nhất định đều là Hàn Nghệ đấy, hắn và nàng làm gì có đến nửa xu quan hệ chứ, mọi người chỉ biết ca ngợi Hàn Nghệ là một người chồng tốt, làm gì còn nhớ đến nàng chứ! Gây chuyện không tốt, mọi người còn có thể vì Hàn Nghệ kêu bất bình, một nam nhân tốt như vậy không ngờ lại lấy một người vợ không ra gì, thật sự là ủy khuất chính mình á, không khỏi tức giận đến ngứa cả răng, nếu không có Võ Mị Nương nhắc nhở, suýt nữa bị hắn lừa rồi đấy.
Bị nhìn ra rồi, Hàn Nghệ lập tức nói: "Bệ hạ nói quá lời rồi, làm gì có lợi dụng gì chứ, thần chỉ nói sự thật thôi mà. Nói xong, hắn oái lên một tiếng, nói: - Cuộc biểu diễn thời trang sắp bắt đầu rồi."
Hùng Đệ ngây ngô nói: "Hàn đại ca, còn sớm mà."
Tiểu Béo, đệ theo ta lâu như vậy, đến chuyện đánh trống lảng cũng không chịu học hỏi gì hết, trời ạ! Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt liếc Tiểu Béo nói: "Nếu còn sớm như vậy, sao đệ không về đọc nhiều sách một chút."
Hùng Đệ gặp nhiều người ở đây như vậy, tính ham chơi nổi lên, sao mà có thể đọc sách được chứ, nói rất chân thành: "Hàn đại ca, giờ đọc sách đã qua rồi."
Vừa nói ra, mọi người bật cười ha hả.
***
"Cảm ơn bệ hạ khích lệ, thần nào có tài đức gì, sao dám so với Ngụy công."
Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, nhìn có vẻ như sợ hãi, nhưng thật ra lại rất bình tĩnh.
Sở dĩ hắn dám nói như vậy, đó là vì hoàng quyền hiện tại đang gặp phải sự khiêu chiến của quý tộc. Cái luận dòng dõi này, kỳ thật ảnh hưởng không lớn đối với đế vương. Dù sao đế vương vẫn là đế vương, đây là đệ nhất thiên hạ một cách danh chính ngôn thuận, là độc nhất vô nhị. Nhưng quý tộc nếu vứt bỏ xuất thân dòng dõi, vậy sẽ chẳng khác gì bách tính, nó có khác biệt rất lớn. Nếu muốn Lý Trị làm gương tốt, lấy năng lực và công tích ra để phân biệt cao quý hay ti tiện, y đương nhiên sẽ nguyện ý. Tuy việc giết địch 1000, tự tổn 800, không phải là kế sách tốt nhất, nhưng ở giữa vẫn là có chênh lệch 200 đấy.
"Ngươi không cần phải khiêm tốn, Ngụy công sợ là cũng không dám nói những lời như ngươi vừa nói."
Lý Trị cười ha hả, xua tay.
Hàn Nghệ lại tò mò hỏi: "Bệ hạ, hôm nay sao người lại đến đây?"
Lý Trị liếc hắn một cái, nói: "Trước mặt văn võ bá quan, trẫm đã mở miệng bảo đảm cho ngươi, nếu ngươi có bất kỳ sai lầm gì ở hẻm Bắc này, thì trẫm cũng khó mà thoát khỏi chê trách, trẫm có thê không đến xem sao."
Hàn Nghệ vội vàng chắp tay nói: "Đã khiến bệ hạ lo lắng, thần thật sự áy náy không thôi, thần nhất định sẽ dốc hết khả năng, không làm bệ hạ thất vọng."
Lý Trị cười gật gật đầu, nói: "Hẻm Bắc này của ngươi đúng là không làm trẫm thất vọng. Vừa rồi trẫm có đi xem sơ qua, đích xác là có chỗ đáng khen, đặc biệt là cái chợ Đào Bảo kia. Vẻ rồi khi trẫm nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của chị em phụ nữa, thì không biết vì sao cũng cảm thấy vui mừng vô cùng. Trẫm còn hỏi thăm một bà lão, hỏi bà thấy thế nào về cái chợ Đào Bảo. Bà ấy nghe xong không ngờ lại khóc, cảm động đến rơi nước mắt đối với ngươi. Trẫm cảm thấy rất tò mò, một quầy hàng nho nhỏ, làm sao lại khiến bà ấy cảm động như thế.
Thế là lại tiếp tục hỏi thăm, hoá ra vì kinh đô và khu vực lân cận là nơi hiệp hương, nên đât đai của môt sô bach tinh cũng không có bao nhiêu, mà nhà nàng chỉ được chia ba mươi mẫu đất vườn, nhưng lai có tơi năm miệng ăn, tuy rằng năm gần đây năm nao cung co thu hoach đêu đăn, nhưng vẫn còn vô cung kho khăn. Cuối cùng còn phải đi giúp gia đình giàu có trồng trọt, như vây miên cương cung co thê sông qua ngay, nhưng mà, hiện giờ đên chơ lơn Đao Bao, mây ngay nay kiêm tiên, sô tiên kiêm đươc nhiêu hơn tât ca sô tiên bon ho kiêm đươc trươc đây, khó tránh khỏi lai kích động như vậy."
Trịnh Thiện Hành đột nhiên đứng ra nói: "Bệ hạ, nhớ đến những năm Trinh Quán, Thái Tông Thánh Thượng từng tổ chức đại quy mô chuyển Khoan Hương về Hiệp Hương. Nhưng thần nghĩ đến đây chẳng qua là trị phần ngọn không tri đươc phân gôc rê, hiện nay Đại Đường ta, nhân khẩu không nhiều lắm, vì vậy đât đai còn đủ dùng, nhưng mà, nhưng năm gần đây tứ hải thái bình, nhân khẩu tăng vọt, triều đình nên co tinh toan sơm, nếu không, đến lúc đó tất se sinh mầm tai vạ."
Lư Sư Quai nói: "Còn vân đê đât đai bi thôn tính, đât đai cua địa chủ ngày càng tăng. Như vậy cung chinh la biểu thị đât đai trong tay bach tinh càng phát ra cang it đi, triều đình nên nghĩ biện pháp giảm bớt viêc đât đai bi thôn tính."
Lý Trị nghe được liên tiếp gật đầu, đang muốn tìm sách, Võ Mị Nương đột nhiên cười nói: "Bệ hạ cần chính yêu dân, là phuc cua ba tanh trong thiên ha, nhưng cũng cân lương sưc mà hanh đông, việc này không phai một ngày ma giải quyết được, bệ hạ hôm nay không dê gi ma xuất cung một chuyến, sao không thoai mai thư giãn một tí, chuyện đa như thế. Hay la đơi trên điện rôi nghị luận bàn bạc phương phap hay."
Lý Trị sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ lại, nơi này người không có phận sự nhiều vô cùng, mà thổ địa lại là liên quan đến người trong thiên hạ. Bất kỳ một chính sách nao đều co khả năng dây lên một trận sóng lớn, thật sự không nên ơ chô nay ma ban bac. Trịnh Thiện Hành cũng phản ứng lại, vội vàng chắp tay nói: "Thần quấy rầy sự hào hứng của bệ hạ, thật sự là tội không thể tha thư."
Lý Trị cười ha hả nói: "Làm sao có thể trách ngươi, trẫm hiện tại thi hy vọng các ngươi có thể gián ngôn bất cứ lúc, các ngươi có thể nói như vậy, trẫm cao hứng còn không kịp. Tuy nhiên hôm nay sẽ không luận triều chính, chỉ nói vê hẻm Băc nay."
Nói xong, y đột nhiên quay qua nói với Hàn Nghệ: "Ồ, Hàn Nghệ, hôm nay là ngay nữ nhân, trâm tới đây có phải lam hong quy củ rôi không?"
Đây không phải nói nhảm sao, lao tư ta cung chỉ có thể lưu lại ở hẻm Bắc không thể đi ra ngoài. Lời này dĩ nhiên là không thể nói ra, Hàn Nghệ thầm nghi. Lý Trị lại noi thêm: "Nhưng ma ngươi yên tâm, trẫm lần này là vi phục xuất tuần, vốn cũng không đê nhiêu ngươi biêt đươc, trẫm đã bảo Thiện Hành dẫn trẫm đi con đường chuyên dụng của chơ lơn Đào Bảo, tuyệt không có ai biết thân phận của trẫm."
Ngươi măt cua Hàn Nghệ chuyển đông, cười ha hả nói: "Tuy trên ly thuyêt là lam hong quy củ, nhưng thần nghĩ bệ hạ đích thị là cùng Vo Chiêu Nghi đên đây, là làm hộ hoa sứ giả, hiện giờ Chiêu Nghi đang có mang đó, theo tình thi có thể lý giải được, theo ly ma noi, bệ hạ tới đây, thì chinh la sư tan thanh lơn nhât đôi vơi ngay nư nhân, càng phân tich ro hơn thi, bệ hạ tới đây chinh là phuc rồi, thần nghĩ nữ nhân trong thiên ha hẳn là đêu cảm kích bệ hạ có thể tới đây."
Mọi người nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, kỳ thật Lý Trị chăng qua vi lê nghia ma hoi, ai có thể nghĩ đến Hàn Nghệ có thể noi ra nhưng li le lơn như vây, thật là có lý le có căn cứ, khó có thể làm cho người ta phản bác.
Phụt!
Tiêu Vô Y cười khanh khách nói: "Bệ hạ, ngươi vừa rồi đem Hàn Nghệ ra so sánh với ai vậy? Thân nhất thời quên rôi."
"À?"
Lý Trị bật cười không nói gì.
Đã nói là Ngụy Trưng rôi mà, lam sao trong nháy mắt liền biến thành Lý Lâm Phủ rôi, đây không phải la đánh vao măt Hoàng đế sao.
Nang có phải phu nhân cua ta không chư, lam sao lai luôn thích pha cô cua ta, lai không nghĩ xem, nang đã luc nao cai thăng ta chưa. Hàn Nghệ vinh nhục không sợ hãi, cười nói: "Lơi nay cua Vân Thành quận chúa sai rồi, ta đây tuyêt đôi không noi lơi ninh not, vi thần làm Giám sát Ngự Sử, cũng có trách nhiệm nhắc nhở cái được cái mất của thiên tử, được mất được mất, sao có thể chỉ nói đến mất, viêc nên tan thưởng vẫn phải tán thưởng. Bệ hạ như cha me cua con dân trong thiên ha, nữ nhân đồng dạng cũng là con dân cua bê ha, chư không chỉ có nam nhân. Nữ nhân đồng dạng cũng là một quần thể vô cùng khổng lồ và quan trọng của Đai Đương chúng ta, bệ hạ là Thiên Tử, không thê thiên vi, chỉ chú ý đên cuộc sống nam nhân, ma cũng phải quan tâm nhiều hơn đên nữ nhân, về công, nữ nhân cũng là con dân bệ hạ, về tư, quan tâm nữ nhân là thiên chức cua nam nhân. Nghĩ đên Trần Thạc Chân tạo phản, tuy là đại nghịch bất đạo, nhưng bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân phat sinh, bệ hạ phải coi đây làm gương, quan tâm nhiều hơn đên nữ nhân, làm một vị hoang đê từ xưa đến nay, nhân đươc sư yêu quy cua nư nhân, chẳng phải là càng thêm tuyệt vời sao. Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quai ba người ho nghe mà thây choáng, lơi nay cua Hàn Nghệ rôt cuôc là lơi nịnh not bơ đit, hay la lơi ngay thẳng, thật đúng là ngây ngốc không phân ro đươc ma."
Nhưng dù thê nao mà noi, lơi Hàn Nghệ nói rât có lý.
Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y va cac nư nhân khac, đều vì Hàn Nghệ ma trầm trồ khen ngợi, hiện giờ đích xác nữ nhân nhân đươc sư thiên ân vinh quang va ân huê thật sự là quá ít, thiêu sư quan tâm cua xa hôi
Dương Phi Tuyết lại mở miệng nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói rât hay. Nhưng vưa mới mở miệng, nàng liền ý thức được có chút không ổn, khẩn trương dùng tay che miệng lại."
Lý Trị vừa thấy Dương Phi Tuyết, nói: "Ngươi là?"
Hàn Nghệ chặn lại nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, vị này chính là thiên kim Dương Phi Tuyết cua nha Dương Châu Thứ sử."
"Dương Châu Thứ sử?" Lý Trị sửng sốt, nói: "Ngươi là con gai cua Dương Tư Nột? Dương Phi Tuyết vội vàng hành lễ nói: "Dương Phi Tuyết tham kiến bệ hạ."
Lý Trị cười gật gật đầu, lại nhin vê phia Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói rất đúng, nữ nhân cung la con dân cua trâm, triều đình cũng phải coi trọng nữ nhân nhiêu hơn, trẫm mới vừa rồi cũng nhìn thấy những nữ nhân kia trên mặt đều tươi cười vui vẻ. Ngay nư nhân nay cua ngươi đich thi là co ý nghĩa sâu xa, chỉ có điều trẫm nếu như là chuyên chon lưa ngay nư nhân, sợ sẽ đưa tới không ít lời đồn đại không hay."
Vì sao Trịnh Thiện Hành bọn họ lại ở chỗ này, còn không phải là Lý Trị sợ xấu hổ, cho nên tìm bọn họ đến yểm trợ sao. Làm môt vi Hoàng đế, luôn đươc đam nư nhân quân lây, vây Gián Nghị Đại Phu thật có đầy chuyện đê nói rôi, nhưng đây không phải là chuyên Lý Tri muốn nghe.
Hàn Nghệ cười nói: "Bệ hạ suy xét chu toàn, Hàn Nghệ khâm phục vạn phần, nhưng thần nghĩ đến Chiêu Nghi có thể thay bệ hạ thị sát dân tình, chú ý đến nữ nhân, vì nư nhân trong thiên hạ gianh lây càng nhiều thiên ân hơn nữa.. Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Trịnh Thiện Hành đều là quái dị."
Bao gồm Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y, Thôi Hồng Lăng trong mắt đêu hiện lên một chút quỷ dị.
Đừng xem Hàn Nghệ nói nhẹ nhàng như vậy, đó là những lời mà để cho Hoàng hậu nghe được, thế nào cũng không thể không giết Hàn Nghệ.
Đây là việc Chiêu Nghi có thể làm sao?
Chỉ có quốc mẫu Phương Phương mới có thể thay mặt Hoàng đế, mẫu nghi thiên hạ, làm gương cho nữ nhân trong thiên hạ.
Cái này rõ ràng là vượt quá chức phận nhỉ!
Võ Mị Nương nghe được tự nhiên cảm thấy vui mừng, nàng ta và Hàn Nghệ tuy rằng không thân thiết lắm, chỉ là số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng thật sự rất ăn ý, cả trao đổi qua ánh mắt cũng không cần, cũng có thể biết được trong lòng đối phương nghĩ gì, kẻ sướng người họa, bất chấp vì đối phương mà nói tốt. Thật sự thì Lý Trị làm sao có thể nghĩ đến chuyện tới hẻm Bắc, chẳng lẽ là thật sự đến thị sát sao, tám chín phần là do Võ Mị Nương giật giây Lý Trị tới, Võ Mị Nương làm như vậy là vì cái gì, không phải là dùng cách này để đạt được sự ủng hộ của nữ nhân sao.
Hơn nữa Võ Mị Nương hiện giờ đang có mang, Lý Trị có thể không nghe theo nàng ta sao.
Hàn Nghệ trong lòng còn có thể không rõ ư, lời hắn nói chính là những gì trong lòng Võ Mị Nương đang nghĩ.
Lý Trị cười ha hả nói: "Như thế khả thi đấy, chỉ là không biết Chiêu Nghi có nguyện ý vì trẫm mà hao tâm tổn sức hay không."
Mọi người nghe được ai cũng cả kinh.
Hàn Nghệ nói như vậy, ngươi có thể cho hắn là ngu ngốc vô tri, nhưng Hoàng đế nói như vậy, đây là đại diện cho cái gì đây?
Chỉ là Lý Trị nói giống như đang nói đùa vậy, không ai dám khẳng định là y có nghe được ý tại ngôn ngoại của Hàn Nghệ hay không, hay đây là có ý gì.
Duy chỉ có Hàn Nghệ và một trong những người trong cuộc là Võ Mị Nương mới biết được tâm tư của Lý Trị, Võ Mị Nương là người luôn bên cạnh Hoàng đế, sao không biết được trong lòng Hoàng đế nghĩ gì, mà Hàn Nghệ đã từng học tâm lý học đấy, lúc Lý Trị nói những lời này, trong mắt có một chút ngưng lại, nghĩ thầm rằng, nhìn không ra vị Hoàng đế này rất giảo hoạt, lời nói này lập lờ nước đôi, suy đoán ra được nhưng giả bộ hồ đồ, đến lúc đó có người vì Hoàng hậu kêu bất công thì y cũng giả bộ hồ đồ lừa gạt đây.
Võ Mị Nương nén sự vui mừng trong lòng, rất nhã nhặn nói: "Nếu có thể giúp đỡ bệ hạ đó là phúc đức của nô tì, cũng là việc thuộc bổn phận của nô tì, thiếp thân sao lại không muốn, không nói đến là việc có ý nghĩa như thế, cho dù là mài mực cho bệ hạ, đó cũng là vinh hạnh của nô tì."
Những lời này nói cũng phải rất có trình độ, vừa cho thấy những suy nghĩ trong lòng, vừa không biểu hiện ra ý đồ, cho dù là làm nữ nhân đứng đầu, vẫn là vì bệ hạ mài mực, đây đối với ta mà nói, đều là vì quân gúp đỡ, không có bất kì sự khác biệt nào.
Nữ nhân này quả thật là không đơn giản á!
Trong lòng Nguyên Mẫu Đơn thầm nghĩ, trong lòng lại bắt đầu cân nhắc trận chơi này, ai mới là người cười đến cuối cùng.
Bản chất của Nguyên gia chính là đầu sỏ chủ nghĩa, ở trong triều không ngừng lựa chọn thế lực, sở dĩ có thể phát triển mạnh như vậy, chính là bọn họ mỗi lần đều đứng về phía đúng.
Lý Trị thâm tình chân thành nói: "Nhưng nàng hiện giờ đang mang thai, đừng có làm việc quá mức."
Hóa ra ngươi đến chỗ của ta là để diễn ân ái à! Thật là buồn cười, ông đây và vợ đứng bên cạnh, nhưng chẳng những không thể diễn ân ái mà ngược lại còn giả bộ làm kẻ thù, đều là nam nhân mà có sự khác biệt lớn như thế. Hàn Nghệ không khỏi liếc nhìn Tiêu Vô Y, nào ngờ Tiêu Vô Y vừa nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, lại nhanh chóng dời đi.
Lý Trị đột nhiên nói: "Đúng rồi, nghe nói hôm nay còn có một cuộc biểu diễn thời trang?."
Hàn Nghệ nói: "Đúng vậy ạ, vi thần tiệm vải Từ Cửu của chợ Tây cùng mở một tiệm quần áo, và cũng thiết kế ra một số phục sức mới, biểu diễn thời trang này đơn giản mà nói chính là bày ra những trang sức mới thiết kế đó ra."
Võ Mị Nương cười mỉm nói: "Nói vậy những phục sức mới này là do ngươi nghĩ ra sao?"
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Thần cũng chỉ là bỏ ra chút sức lực."
Lý Trị ngạc nhiên nói: "Không thể tin được ngươi còn có thể làm y phục nữ nhân."
Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: "Bệ hạ, cái này còn phải nhờ có vợ của Hàn Nghệ."
Xong rồi!
Trên trán của Hàn Nghệ liền đổ mồ hôi hột.
Lý Trị hiếu kỳ nói: "Chỉ giáo cho?"
Trịnh Thiện Hành cười nới: "Hàn Nghệ sở dĩ việc nhà mọi thứ đều thông thạo, là vì thê tử hắn cái gì cũng không biết làm, vì vậy Hàn Nghệ chỉ có thể là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm."
Đại ca, các người không hiểu thì đừng nói lung tung! Nữ ma đầu sẽ giết ngươi. Hàn Nghệ sắp khóc đến chết, chỉ thấy như trên lưng, có ánh mắt liếc qua, cảm giác quả nhiên chính xác, chỉ thấy mặt Tiêu Vô Y đen thui, mắt hiện hàn quang, đây là muốn bùng nổ rồi á!
Cái này cũng không thể trách hai người Vương, Trịnh. Chỉ vì lúc trước Hàn Nghệ nhiều lần lấy Tiêu Vô Y để giải thích tại sao mình là một thiên tài, làm cho người ta lưu lại một ấn tượng sâu sắc.
"Đúng là vậy sao?"
Lý Trị sửng sốt, cười ha hả nói: "Đều nói là một nữ nhân quý ở hiền lành, bây giờ mà xem, cũng không phải như thế, người vợ ngu cũng có cái tốt của vợ ngu a!"
"Bệ hạ, lẽ nào người đã gặp vợ của Hàn Nghệ sao?"
Tiêu Vô Y quả thực là nhịn không được nữa rồi, không cần biết ngươi là cái gì Hoàng đế, liền quay sang nói.
Lý Trị lắc đầu nói: "Thật ra trẫm chưa từng gặp."
Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: "Chưa từng gặp vậy bệ hạ dựa vào đâu mà nói vợ của Hàn Nghệ là người vợ ngu, bệ hạ là vua, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu lời này mà truyền ra ngoài, đến lúc đó vợ của Hàn Nghệ vào Trường An rồi, thiên hạ bách tính không được tuân theo hoàng mệnh, gọi nàng ta là vợ ngu sao, lời này đối với vợ của Hàn Nghệ thật là bất công. Nói xong nàng nói thầm một câu: - Mới vừa rồi còn nói phải quan tâm nhiều hơn nữ nhân thiên hạ."
Hàn Nghệ nghe được mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, mới vừa rồi chỉ là mở đầu, bây giờ mói chính thức bộc phát. Mặc dù không dùng vũ lực, nhưng mà sặc Hoàng đế, nếu không uống rượu say, ai dám nói như vậy. Nghiêm mắt nhìn xung quanh, thấy Trịnh Thiện Hành bọn họ đều nín cười, trong lòng đều biết, bọn họ khẳng định đó là thói hung hãn như vậy của nữ ma đầu, cũng không thấy có mưu mẹo gì, không khỏi yên lòng.
Dương Phi Tuyết tuy cũng biết nguyên do trong đó, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Tiêu Vô Y từng lừa dối nàng, Rằng Vô Y ở Dương Châu nói là vợ của Hàn Nghệ là để tránh né truy sát, nhưng dù sao Tiêu Vô Y từng gả cho Hàn Nghệ, mặc dù là giả dối, nhưng nàng biết rằng thê tử mà bọn họ nhắc đến, đó là Tiêu Vô Y, bởi vậy cũng hiểu được vì sao Tiêu Vô Y nói như vậy.
Lý Trị trong lòng cũng buồn bực. Mình có chỗ nào đắc tội nữ ma đầu này chứ, nhưng y sẽ không phát cáu với Tiêu Vô Y, bởi vì y hiểu rất rõ Tiêu Vô Y rồi, chính là người như vậy đấy, nói năng chua ngoa, trong lòng lương thiện, cười ha hả nói: "Vô Y nói đúng, do trẫm lỡ lời rồi, Hàn Nghệ thật sự xin lỗi."
"Không sao cả, vợ thần tuy là nữ nhân, nhưng lại có trí tuệ của nam nhân, sao mà bụng dạ hẹp hòi, so đo như vậy được chứ, thần nghĩ nếu vợ thần nghe được những lời này của bệ hạ nhất định sẽ cảm giác sâu sắc kiêu ngạc. Hàn Nghệ cười nói: "Vâng. Vợ thần mặc dù không thông thạo việc nhà, nhưng nàng hoàn toàn làm người ở nơi ấy hâm mộ đấy, bởi vì nàng ấy có một người chồng vì nàng ấy mà tự nguyện xuống bếp nấu cơm, tự nguyện vì nàng khâu vá, thử hỏi trong thiên hạ, thử hỏi ai còn hạnh phúc hơn nàng nữa chứ?"
Tiêu Vô Y nghe được lời này, cảm thấy là lạ, vừa tức giận vừa ngọt ngào, nếu phía trước không có bụng dạ hẹp hòi, chỉ sợ là bị những lời tâm tình này làm cảm động rồi.
Lý Trị nghe được liên tục gật đầu, nói: "Những lời này cũng có lý."
Võ Mị Nương lại khanh khách cười.
Lý Trị hiếu kỳ hỏi: "Nàng cười gì vậy?"
Võ Mị Nương nói: "Bệ hạ, người còn không nghe thấy sao, Hàn Nghệ chính là đang khoe khoang đấy."
Lý Trị thoáng sửng sốt, đột nhien chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Đúng rồi, ngươi chính là lợi dụng thê tử để lộ rõ bản thân mình."
Tiêu Vô Y cũng phản ứng lại đây, nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất, như vậy công lao nhất định đều là Hàn Nghệ đấy, hắn và nàng làm gì có đến nửa xu quan hệ chứ, mọi người chỉ biết ca ngợi Hàn Nghệ là một người chồng tốt, làm gì còn nhớ đến nàng chứ! Gây chuyện không tốt, mọi người còn có thể vì Hàn Nghệ kêu bất bình, một nam nhân tốt như vậy không ngờ lại lấy một người vợ không ra gì, thật sự là ủy khuất chính mình á, không khỏi tức giận đến ngứa cả răng, nếu không có Võ Mị Nương nhắc nhở, suýt nữa bị hắn lừa rồi đấy.
Bị nhìn ra rồi, Hàn Nghệ lập tức nói: "Bệ hạ nói quá lời rồi, làm gì có lợi dụng gì chứ, thần chỉ nói sự thật thôi mà. Nói xong, hắn oái lên một tiếng, nói: - Cuộc biểu diễn thời trang sắp bắt đầu rồi."
Hùng Đệ ngây ngô nói: "Hàn đại ca, còn sớm mà."
Tiểu Béo, đệ theo ta lâu như vậy, đến chuyện đánh trống lảng cũng không chịu học hỏi gì hết, trời ạ! Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt liếc Tiểu Béo nói: "Nếu còn sớm như vậy, sao đệ không về đọc nhiều sách một chút."
Hùng Đệ gặp nhiều người ở đây như vậy, tính ham chơi nổi lên, sao mà có thể đọc sách được chứ, nói rất chân thành: "Hàn đại ca, giờ đọc sách đã qua rồi."
Vừa nói ra, mọi người bật cười ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.