Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 33: Đệ biết khóc không?

Nam Hi Bắc Khánh

29/02/2020

Những thiện nam tín nữ này vừa nghe Cửu Đăng phương trượng nói đây là Tích Thủy Quan Âm, càng mừng rỡ không thôi, càng tin tưởng không nghi ngờ Phật duyên.

Thật ra nói tới nói lui, cũng là Phật duyên. Tên thần côn Cửu Đăng nhất định sẽ vòng theo hướng đó, bởi vì chỉ cần những thiện nam tín nữ này tin vào Phật duyên thì tiền nhang nến dĩ nhiên là cuồn cuộn chảy vào trong túi gã không dứt rồi.

Đương nhiên, những thiện nam tín nữ này cũng không khỏi có qua có lại, thổi phồng Cửu Đăng hòa thượng một phen.

Hàn Nghệ nhìn thấy tất cả, thật sự là vui mừng muốn chết, nghĩ bụng, hay cho con lừa ngươi, khổ công chờ đợi chính là mấy câu này của ngươi, được rồi, lần này ngươi đã không thoát khỏi liên can đến tượng đá này rồi.

Tin rằng lúc này Cửu Đăng hòa thượng chỉ hi vọng cơn mưa này dứt sớm một chút, như vậy thì những thiện nam tín nữ này chắc chắc sẽ mua rất nhiều nhang nến đến đốt.

Đích thật là lần này sau khi Bồ Tát hiển thánh, những người này dĩ nhiên sẽ không dễ dàng rời đi. Chứng kiến Bồ Tát hiển thánh, đây là vinh dự lớn lao nha, có điều ngược lại Hàn nghệ cũng không huyên náo với bọn ở đây nữa, đêm qua căn bản không ngủ được gì, vô cùng mỏi mệt, thấy chuyện này như ván đã đóng thuyền rồi, liền lặng lẽ rời đi với Tiểu Dã.

Sáng nay Hùng Đệ không đi chung với Hàn Nghệ, dù sao thì Cửu Đăng hòa thượng nhận ra y, nhưng một mình y ở nhà cũng vô cùng lo âu, chốc chốc lại đi tới đi lui trong phòng, chốc chốc lại chạy ra ngoài ngó dáo dác xung quanh, nhìn xem bọn Hàn Nghệ đã về hay chưa, cả buổi trưa đều trải qua trong sự dày vò.

Qua chính ngọ, Hàn Nghệ, Tiểu Dã rốt cuộc đã quay về.

Hùng Đệ vội vàng ra đón, vô cùng căng thẳng nói: "Hàn đại ca, thế nào rồi?"

Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng, nói: "Chúng ta tốn nhiều công sức như vậy, nếu lão lừa ngốc còn không mắc mưu, thì chúng ta chẳng phải là bận rộn không công một phen sao. Bây giờ mọi việc đã xong, chỉ đợi gió đông thôi."

"Thật là tốt quá, cuối cùng đệ cũng đợi được hôm nay rồi."

Hùng Đệ kích động vung nắm tay, suýt chút là đánh trúng Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ hơi né ra một chút, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Hùng Nghệ, nhưng không trách cứ y, lại nghiêm túc nói: "Tiểu mập, tiếp theo hoàn toàn nhờ vào đệ rồi."

Cuối cùng đến phiên ta ra sàn! Hùng Đệ lập tức vỗ ngực nói: "Chỉ cần có thể báo thù cho cha mẹ, đại ca huynh chỉ cần dặn dò là được, cho dù là lên núi đao, hay là xuống biển lửa"

"Ngừng ngừng ngừng."

Hàn Nghệ vội vàng ngắt lời tên mập này, Tiểu Dã không nói câu nào, nhưng tên béo này vừa nói thì nói không dứt, thật sự khiến người ta hao tâm tổn trí mà, nói: "Ta không cần đệ lên núi đao, cũng không cần đệ xuống biển lửa, ta chỉ cần đệ khóc, khóc đến tê tâm liệt phế."

"Khóc?"

"Đúng vậy, đệ biết khóc không?"

Hùng Đệ gật đầu nói: "Đương nhiên biết khóc, khi nhỏ đệ rất thích khóc nha."



"Vậy đệ khóc cho ta xem."

"Bây giờ?"

Đôi mắt nhỏ của Hùng Đệ lòi ra,

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đương nhiên, chẳng phải đệ nói đệ biết sao?"

Hùng Đệ gãi cái má phúng phính, nói: "Bây giờ đệ không khóc được."

Hàn Nghệ cười nói: "Vậy mà đệ còn nói đệ biết khóc. Cái gọi là biết khóc chính là phải bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng đều có thể bật khóc được."

Hùng Đệ lắc đầu nói: "Việc này ai có thể làm được chứ."

Thần sắc Tiểu Dã đột nhiên hiện lên mấy phần cười trộm, dùng tay chỉ vào Hàn Nghệ.

Hùng Đệ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Đại ca, huynh có thể làm được."

Tiểu Dã này. Hàn Nghệ hắng giọng một tiếng, gật đầu mấy cái.

Lần trước khi Hàn Nghệ ôm Tiểu Hoàng khóc trong rừng, Tiểu Dã đã nhìn thấy hết toàn bộ.

Hai tay Hùng Đệ nắm lấy tay áo Hàn Nghệ, nói: "Vậy đại ca, huynh dạy đệ khóc đi."

"Đệ buông ta ra trước, ta đương nhiên sẽ dạy đệ."

"Dạ."

Hùng Đệ vội vàng buông tay ra.

Hàn Nghệ liếc nhìn Hùng Đệ, đột nhiên hỏi một cách chẳng rõ đầu đuôi: "Hùng Đệ, nếu mẫu thân đệ còn sống thì bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"

Hùng Đệ đầu tiên là sửng sốt, rõ ràng là có vẻ không vui, cúi đầu xuống, hơi trề bờ môi mập mạp xuống nói: "Ba mươi mốt."

"Vậy phụ thân đệ?"

"Ba mươi ba."

Còn trẻ như vậy, tính ra chẳng khác này là mười sáu mười bảy tuổi đã sinh con rồi, không có kế hoạch hóa gia đình thật tốt mà, Hàn Nghệ lại hỏi: "Vậy lúc còn sống cha mẹ đệ đối với đệ tốt không?"



"Đương nhiên tốt, bọn họ biết đệ thích ăn thịt, luôn dành tiền mua thịt cho đệ ăn."

"Đúng vậy! Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ nha!"

Hàn Nghệ thở dài nói: "Ta nghĩ cha mẹ đệ nhất định là cha mẹ tốt nhất trong thiên hạ. Mỗi ngày trước khi ngủ mẹ đệ nhất định sẽ giúp đệ đáp kín chăn, khi ăn tết, nhất định sẽ nấu rất nhiều món mà đệ thích cho đệ ăn đi."

Hùng Đệ ừ một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống.

Hàn Nghệ lại nói: "Phụ thân đệ cũng nhất định bảo vệ đệ từng giây từng phút, nếu con nhà người khác ăn hiếp đệ, cha đệ nhất định sẽ ra mặt giúp đệ, còn kể rất nhiều chuyện hay cho đệ nghe đi."

"Vâng."

Hùng Đệ đã đầy nước mắt.

Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Đáng tiếc là đệ cũng không được ăn cơm mà mẹ đệ nấu nữa, bà cũng không thể đắp chăn cho đệ nữa. Cha đệ cũng không thể bảo vệ đệ được nữa, không thể chơi đùa cùng đệ, không thể dạy đệ đạo lý làm người. Thật ra cha mẹ đệ còn trẻ như vậy, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, bọn họ hẳn có thể nhìn thấy đệ thành gia lập nghiệp, thậm chí nhìn thấy đệ sinh con dưỡng cái, đến lúc đó ba đời tổ tôn các người cùng nhau sống chung, hưởng thụ niềm vui cuộc đời"

"Hu hu hu!"

Hàn Nghệ còn chưa dứt lời thì Hùng Đệ đã bật khóc thành tiếng rồi.

Tiểu Dã vội vàng đi qua, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vai Hùng Đệ.

Hùng Đệ đột nhiên khóc "Òa" một tiếng, ôm chặt lấy Tiểu Dã, khóc lớn lên: "Tiểu Dã, ta rất nhớ cha ta và nương ta."

Hàn Nghệ chỉ cảm thấy mũi hơi chua chua, thầm nói một tiếng xin lỗi, ngoài miệng lại cười nói: "Được rồi, đệ đã học xong rồi."

Trong khi nói, hắn đột nhiên phát hiện Tiểu Dã có chút thất thần, hai tay hơi buông thõng, hốc mắt đỏ bừng, chỉ là vẻ quật cường giữa hàng mày trước sau không để cho nước mắt chảy xuống.

Chỉ trong một buổi chiều, tin tức Bồ Tát Thiên Tế Tự hiển thánh đã lan truyền khắp thành Dương Châu, trong nhất thời ầm ĩ đến sôi sùng sục. Vô số dân chúng nghe tin vội vàng chạy đến Thiên Tế Tự cúng bái, người đã nhiều đến mức nào rồi mà ngay cả thắp hương cũng phải xếp hàng. Cảnh tượng này quả thật là giống như buổi biểu diễn của Michael Jackson, hơn nữa cả đêm không về, cho đến lúc nửa đêm, đứng trong tiểu viện Hùng gia cũng vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa trên núi.

Thiến Tế Tự kiếm tiền đến đầy chậu đầy bồn.

Cửu Đăng hòa thượng kia nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên là vui đến không chịu được, sai người luân phiên canh giữ tượng Bồ Tát này, hơn nữa còn lập tức sai người mời công tượng đến, chuẩn bị xây dựng tế đàn ở đây. Lần này giống như là vốn dĩ là gian hàng lề đường, đột nhiên có vô số khách đến tranh nhau mua hành, chắc chắn phải sửa mặt tiền cho đàng hoàng một chút.

Nhưng mà, việc này rất nhanh đã kinh động đến đại nhân vật phía sau bức tường cao kia.

Đại nhân vật này đương nhiên là Thứ Sử Dương Châu. Bồ Tát hiển thánh ở Dương Châu là dấu hiệu đại cát, người cổ đại vô cùng tin tưởng những chuyện này, nói không chừng sau khi Thứ Sử Dương Châu này đến thăm viếng còn có thể tấu lên triều đình nữa. Cho nên ngày thứ hai sau khi Bồ Tát hiển thánh, thì có tin tức truyền đến Thiên Tế Tự, ngày mai Thứ Sử Dương Châu sẽ đi cùng Dương lão phu nhân đến đây thăm viếng Tích Thủy Quan Âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook