Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 266: Giận
Nam Hi Bắc Khánh
03/05/2021
"Ta... ta... nếu không phải ta nể mặt cô là phụ nữ, thì thể nào ta cũng phải giáo huấn cô một trận."
Nguyên Liệt Hổ dụi hai mắt, trừng to mắt nhìn Tiêu Vân.
"Đã nằm dưới đất rồi còn to mồm." Tiêu Vân lắc đầu thở dài, khinh bỉ nói: "Hơn một năm không gặp, không nghĩ tới ngươi vẫn cái tính này, tỷ sớm đã muốn nói cho ngươi biết, làm việc là phải cần phải động não, đừng chỉ mãi cậy sức thế kia."
Hàn Nghệ nghe thấy vậy thầm mắng, lại sao chép lời thoại của ta, đây không phải là câu ta dùng để mắng cô sao, lúc ở Dương Châu, cô có động động não khi nào vậy?!
Nguyên Liệt Hổ nhục đến mức muốn tự sát, quát ầm lên: "Mụ la sát này có gan thì giết ta đi, không cần phí lời ở đây, Nguyên Liệt Hổ này nếu nhíu mày thì không phải hảo hán."
Tiêu Vân lạnh lùng cười nói: "Đường đường Nguyên gia đại công tử, ta nào dám giết chứ, chẳng qua ta đã sớm thấy bộ râu này của ngươi khó chịu rồi, hôm nay ta sẽ giúp ngươi cạo đi nhé." Nói đến phần sau, khóe nàng nở một nụ cười tà ác.
Nguyên Liệt Hổ lập tức sợ tới mức xanh mặt. Khuôn mặt râu quai nón này là ký hiệu của y nha, vội vàng che quai hàm lại, khẩn trương nói: "Sĩ khả sát, bất khả nhục, cô... cô đây quá vô sỉ rồi."
Thôi Tập Nhận đột nhiên lạnh giọng quát: "Tiêu Vô Y, đừng khinh người quá đáng."
Tiêu Vô Y? Đây mới là tên thật của nàng sao?
Hàn Nghệ nghe thấy vậy sửng sốt, cũng không biết là vô ý hay là cố ý, Tiêu Vô Y liếc nhìn hắn rất nhanh, đột nhiên đặt chân xuống, đi về phía Thôi Tập Nhận.
Nguyên Liệt Hổ khẩn trương nhảy lên, nhưng cũng không có đánh lén sau lưng, tuy y giận đến mức râu cũng rẽ đôi rồi, nhưng việc đê tiện này, y không làm được.
Thôi Tập Nhận thấy Tiêu Vô Y đã đi tới, run giọng nói: "Quân tử động khẩu bất động thủ, ta không phải Liệt Hổ, ta sẽ không động thủ với cô."
Tiêu Vô Y cười quỷ dị, nói: "Tôn Tử viết, kim dĩ quân chi hạ tứ dữ bỉ thượng tứ, thủ quân thượng tứ dữ bỉ trung tứ, thủ quân trung tứ dữ bỉ hạ tứ." (bây giờ lấy ngựa hạ đẳng của ngài chạy đua với ngựa thượng đẳng của hắn, lấy ngựa thượng đẳng của ngài đua với ngựa trung đẳng, lấy ngựa trung đẳng của ngài đua với ngựa hạ đẳng)
Ngụ ý, chính là ta đã biết ngươi không biết võ công, ta mới phải động thủ với ngươi.
Sao Thôi Tập Nhận lại không hiểu ý này, hai tay cản phía trước, nói: "Nhưng ta cũng không có chọc giận cô nha!"
Hàn Nghệ nhìn mà choáng váng, đã nói Trường An Thất Tử chấn động giang hồ rồi, sao nhìn thấy Tiêu Vân liền như chuột thấy mèo, nàng có đáng sợ như vậy không, ừm... hình như là có.
Tiêu Vô Y đột nhiên mặt biến sắc, hàng lông mày kẻ đen nhíu chặt, rất có uy nghiêm khiển trách: "Ta tưởng là chúng ta hơn một năm không gặp, các ngươi nhìn thấy ta nhất định sẽ vô cùng vui mừng, nhưng các ngươi lại đối với ta như vậy, thật là khiến ta quá thất vọng rồi. Hơn nữa, mấy tên tiểu quỷ các ngươi lại còn quên mất cả lễ nghĩa cơ bản nhất nữa, nhìn thấy tỷ mà không hành lễ vấn an, vậy mà các ngươi cũng là con cháu của đại sĩ tộc, là đại tỷ của các ngươi, có phải ta nên dạy dỗ các ngươi một chút, để tránh ra ngoài bị mất mặt không."
Lúc nói chuyện, nàng không ngừng đung đưa đoản kiếm trong tay.
Trò này rõ ràng chính là uy hiếp vũ lực a!
Thôi Tập Nhận hối hận đến xanh cả ruột. Nếu sớm biết sẽ đụng phải bà nội này, trước đó ít nhất y đã dẫn theo một trăm tám mươi người ra ngoài rồi. Giờ chẳng còn cách nào, y đuối lý trước, hơn nữa y cũng biết rõ đối phương nhất định sẽ đánh, khom người vái chào, nói: "Tập Nhận bái kiến Vô Y tỷ."
Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành thi lễ theo, nói: "Thiện Hành (Huyền Đạo) bái kiến Vô Y tỷ."
Tiêu Vân lại nhìn về phía Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ hai tay che bộ râu quai nón của mình, giương hai mắt lên nói: "Khế ước sớm đã đến kỳ hạn, bây giờ có chết ta cũng sẽ không gọi." Y không như bọn Thôi Tập Nhận, da thịt y dày, không sợ đánh.
Tiêu Vô Y thản nhiên nói: "Ngươi không đọc sách, ta không chấp nhặt với ngươi."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Tốt nhất là như vậy."
Trịnh Thiện Hành thấy không khí vô cùng căng thẳng, mỉm cười nói: "Vô Y tỷ, tỷ trở về khi nào đấy?"
Tiêu Vô Y dường như còn đang tức giận, thản nhiên nói: "Mới về vài ngày."
Trịnh Thiện Hành ngượng ngùng nói: "Vậy một năm qua Vô Y tỷ sống tốt chứ?"
Tiêu Vô Y nói: "Ta đâu phải là đi du ngoạn, ta là chạy trốn, ngươi nói có thể tốt không?"
"Chạy trốn?"
Trịnh Thiện Hành sửng sốt, sau đó lại "ồ" một tiếng: "Vô Y tỷ nói phải."
Thôi Tập Nhận hỏi: "Vậy hôm nay cô đến đây làm gì?"
Tiêu Vô Y nói: "Ta vừa về đến Trường An, thì nghe thấy người người đều nói về kịch, liền hiếu kỳ đến đây xem thử, không ngờ gặp phải mấy tên tiểu quỷ các ngươi."
Nguyên Liệt Hổ hừ nói: "Cái gì mà không ngờ, hôm nay là ngày nam nhân, cô một nữ nhân chạy đến đây làm gì?"
Tiêu Vô Y khẽ hừ nói: "Ta đâu phải là Tiểu Quy Nhân, ngươi thấy Tiêu Vô Y ta hành sự, có khi nào xem thiên thời địa lợi không?"
Vương Huyền Đạo đúng là nằm cũng trúng đạn a!
"Hình như là không có."
Nguyên Liệt Hổ nói thầm.
Tiêu Vô Y lại nhìn sang Vương Huyền Đạo nói: "Tiểu Quy Nhân, sao ngươi cũng không hỏi xem tỷ có cực khổ hay không? Con rùa nhỏ này của ngươi càng ngày càng đáng yêu."
Vương Huyền Đạo sắc mặt căng thẳng, vội vàng giấu con rùa ra sau lưng, ngượng ngùng cười, nói: "Vô Y tỷ là ai chứ, đi đâu cũng sẽ không chịu khổ chịu mệt."
Tiêu Vô Y thở dài, lập tức lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì ngươi sai thật rồi, ta ra ngoài chuyến này, giữa đường đụng phải một người đáng ghét cực độ, người này đê tiện vô sỉ, mưu ma chước quỷ, ba lần bốn lượt đùa giỡn ta, suýt nữa đã làm ta tức chết, lần này ta về, chính là để điều viện binh."
Hàn Nghệ gãi tâm mi, không phải là cô ta nói ta đấy chứ? Dù gì ta cũng chỉ sỉ nhục cô trên ngôn ngữ, nhưng cô thì tại thượng hủy hoại ta, chuyện này sao cô không nói? Rốt cuộc ai đê tiện vô sỉ hơn đây. Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt bát quái nói: "Trên đời lại có kỳ nhân bậc này? Là ai?"
Tiêu Vô Y nói: "Dù sao cũng là một người đáng ghét, ta không tha cho hắn."
Thôi Tập Nhận lạnh nhạt nói: "Vô Y tỷ, khế ước đã hết hiệu lực rồi, bảy người chúng ta sẽ không còn chịu sự chi phối của cô nữa, cô muốn điều viện binh đó là chuyện của cô, không liên quan đến chúng ta."
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta đã tuân thủ lời hứa, cũng mong Vô Y tỷ có thể tuân thủ lời hứa."
Tiêu Vô Y vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta cũng không phải mệnh lệnh các ngươi, lẽ nào các ngươi thấy ta bị khi dễ lại khoanh tay đứng nhìn."
Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói: "Nếu cô còn không giải quyết được, chúng ta đi cũng có tác dụng gì."
"Nói cũng không phải nói như vậy, bảy tên tiểu quỷ các ngươi tuy kém một chút, nhưng các ngươi đừng quên, chúng ta liên thủ thì không có địch thủ." Tiêu Vô Y nói với vẻ tràn đầy khao khát, lại mang theo một tia hoài niệm.
Đám người Thôi Tập Nhận cũng không tiếp lời này, nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, nhìn lên trên rồi lại nhìn bên dưới.
"Đúng là không có nghĩa khí." Tiêu Vô Y tỏ vẻ hơi xấu hổ, đột nhiên nhìn chung quanh, nói: "Chuyện gì vậy? Tại sao đã đến chính ngọ rồi, kịch này vẫn còn chưa bắt đầu diễn."
Bốn người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Nghệ.
Tiêu Vô Y quay đầu, lãnh đạm nhìn Hàn Nghệ, nói: "Tiểu quỷ, ngươi là...?"
Con mẹ nó, lão tử là chồng cô, tiểu quỷ, tiểu quỷ, cô... cô giỏi, ta không thể đụng tới cô. Hàn Nghệ không vui, nói: "Ta là đông chủ của Phượng Phi Lâu này."
"Hóa ra ngươi chính là Thanh lâu bá chủ Hàn tiểu ca đại danh đỉnh đỉnh à! Thất kính, thất kính."
"Không dám, không dám."
Hàn Nghệ thể hiện toàn bộ vẻ xấu hổ trên mặt.
Tiêu Vô Y bí mật trừng mắt nhìn hắn, lại nói: "Vậy kịch của ngươi khi nào thì diễn?"
Hàn Nghệ nói chỉ vào Thôi Tập Nhận nói: "Cô hỏi gã đi?"
Tiêu Vô Y lại nhìn về phía Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận nói: "Việc này lát nữa ta giải thích với cô."
Tiêu Vô Y hừ một tiếng "Ta nói Tập Nhận, ngươi cũng thật là càng sống càng thấp hèn rồi, người ta một người mở thanh lâu, thân không có mấy lạng thịt, tay trói gà không chặt, ngươi đường đường là thế tôn Thôi gia, cũng không biết xấu hổ chạy đến bắt nặt người ta, thật là khiến tỷ mở rộng tầm mắt a."
Thôi Tập Nhận buồn bực nói: "Chuyện này cô không biết... dù sao đây cũng là chuyện không liên quan đến cô. Cô đừng xen vào chuyện của người khác."
Tiêu Vô Y nói: "Ta lại cứ muốn xen vào, Tiêu Vô Y ta thích bao đồng chuyện bất bình của thiên hạ, bốn đại quý tộc các ngươi liên hợp lại, ức hiếp một người mở thanh lâu người ta, lẽ nào các ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao."
Trịnh Thiện Hành vội vàng phủi sạch quan hệ, nói: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta, là ân oán giữa Tập Nhận và Hàn Nghệ bọn họ, chúng ta chỉ là thuận tiện qua xem thôi."
Vương Huyền Đạo, Nguyên Liệt Hổ ra sức gật đầu.
Thôi Tập Nhận nhìn Tiêu Vô Y nói: "Việc này cô muốn quản cũng không quản nổi."
Tiêu Vô Y nói: "Ta lại không tin trò này, hôm nay ta cứ muốn quản, bây giờ ngươi đi gọi Thôi thúc thúc đến, ta cũng muốn xem xem ông ấy dạy con trai đi ức hiếp một người mở thanh lâu ra sao, mặt mũi của Thôi gia các ngươi đều bị tiểu quỷ ngươi đây làm mất sạch rồi."
Hàn Nghệ nghe thấy vậy mồ hôi ướt đẫm. Cô vợ này một câu người mở thanh lâu, hai câu người mở thanh lâu, rõ ràng là đã tức giận rồi.
Thôi Tập Nhận tức đến nỗi trợn trắng mắt, cắn răng nói: "Cô đừng có đem cha ta ra ép ta, hôm nay cho dù cô quản, ngày mai cô cũng không quản được, chuyện này đã không còn đường quay lại nữa rồi." Khi nói, y trở nên kích động dị thường, vung tay lên: "Vô Y tỷ, cho dù cô lợi hại đến đâu, hiện giờ cô mới trở về, ta đây không tin cô lại dám gây ra chuyện gì lớn nữa."
"Đây... ta đã nói, trong đám thất tiểu quỷ này, vẫn chỉ có ngươi có chút đầu óc."
Tiêu Vô Y tỏ vẻ hơi quẫn bách, nhưng sau đó lại nói: "Bất kể như thế nào, hôm nay nếu đã để ta đụng phải rồi, bằng giá nào ta cũng phải ra, ngày mai ngươi muốn thế nào thì ta không quản, nhưng hôm nay thì không được, ngươi muốn động thủ sao?"
Thôi Tập Nhận chỉ cảm thấy thật là mất mặt, đương nhiên y không dám động thủ, quay đầu đi, cũng không lên tiếng.
Vậy chính là chịu thua rồi.
Tiêu Vô Y thình lình nói: "Đúng rồi, ta nghe nói gần đây ngươi cứ ức hiếp Vô Nguyệt nhà ta."
Thôi Tập Nhận vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, nói: "Cô còn mặt mũi nhắc đến chuyện này?"
Tiêu Vô Y nói: "Sao ta không có mặt mũi nhắc đến, ta cũng là có ý tốt, cho dù muốn trách, lẽ nào ngươi không có trách nhiệm sao?"
Thôi Tập Nhận trực tiếp ngửa mặt lên trời, thở mạnh từng hơi.
Tiêu Vô Y khẽ thở dài, nói: "Đi đi, đừng ở đây làm mất mặt nữa."
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Đi đâu?"
"Đi tìm Hồng Lăng."
Tiêu Vô Y nói xong liền đi ra phía cửa, cũng không đi quan tâm bốn người bọn họ.
Nguyên Liệt Hổ vội vàng nói: "Tập Nhận, không thể đi cùng cô ta được, không thì chẳng khác gì lần trước."
Vương Huyền Đạo yên lặng gật đầu.
Trịnh Thiện Hành nhíu mày nói với Thôi Tập Nhận: "Tập Nhận..."
Thôi Tập Nhận nắm chặt tay, hối hận khẽ gầm một tiếng, nói với Hàn Nghệ: "Nhớ đấy, sau ba ngày."
Sau đó liền cùng đi ra ngoài.
Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo cũng lập tức cúi đầu cùng đi.
"Nữ nhân này đúng là quá xảo quyệt." Nguyên Liệt Hổ vỗ mạnh một cái vào gáy, tỏ vẻ vô cùng khổ não, vừa chuẩn bị bước tới, đột nhiên lại quay người lại, chạy đến bên cạnh Hàn Nghệ, hung thần ác sát mà uy hiếp, nói: "Hàn tiểu ca, chuyện hôm nay, nếu ngươi dám nói ra ngoài, oa a a, ta..."
Hàn Nghệ rất bình thản căt ngang lời y, nói: "Đại ca, ta sắp phải cút khỏi Trường An rồi."
Nguyên Liệt Hổ sửng sốt: "Vậy cũng phải nhỉ. Vậy thì không sao rồi." Nói xong, y liền đuổi theo mấy người kia.
Hàn Nghệ nhìn bọn họ từng người một rời đi, đến giờ vẫn chẳng hiểu ra sao, cái gì với cái gì đó, Tiêu Vô Y? Lẽ nào... Lẽ nào vợ ta chính là khổ chủ của Trường An Thất Tử, oh sệt, chuyện này vui rồi đây.
"Hí hí!"
"Hi hi!"
Chợt nghe phía sau truyền đến hai giọng nhỏ, Hàn Nghệ quay đầu nhìn, chỉ thấy Hùng Đệ và Tiểu Dã từ hậu đài rón rén đi ra như kẻ trộm.
Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: "Hai đứa đệ qua đây."
Hai tên tiểu tử này lập tức chạy đến.
Hùng Đệ nhướn hai vai lên, cực kỳ hưng phấn, nói: "Hàn đại ca, lúc nãy đại tỷ tỷ thật uy phong nhỉ!"
Hàn Nghệ nói: "Xem ra các đệ đã gặp cô ấy nãy giờ rồi."
Tiểu Dã lắc đầu nói: "Bọn đệ cũng là vừa nãy mới gặp."
Hùng Đệ gật gật đầu, nói: "Lúc nãy bọn đệ từ bên ngoài về, đột nhiên gặp đại tỷ tỷ, tỷ liền gọi bọn đệ ra phía sau."
Hàn Nghệ hỏi: "Cô ta gọi các đệ đi làm gì?"
Hùng Đệ dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên là kiểm tra xem đệ có chăm chỉ đọc sách học chữ không đó!"
"Ẹc?"
Hàn Nghệ không dám tin nói: "Đệ đang nói đùa à?"
Hùng Đệ lắc đầu.
Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo thật lợi hại, lời Tiêu tỷ tỷ nói, huynh ấy đều viết ra hết rồi."
Xem ra vẫn là thật. Đây là ngày chó má gì vậy, lúc tính mạng ta nguy hiểm, vậy mà cô ta vẫn còn công sức đi kiểm tra bài tập của Tiểu Béo! Hàn Nghệ giận run người, nói: "Đại tỷ tỷ của đệ không... không có nhắc đến ta sao?"
Hùng Đệ nói: "Đệ có nói có cần gọi huynh không, nhưng đại tỷ tỷ nói không quan tâm đến huynh.... chuyện này... chuyện này..."
Nói đến phần sau, Hùng Đệ cúi đầu xuống.
Hàn Nghệ nói: "Có phải là không quan tâm ta mở thanh lâu này không?"
Hùng Đệ gật gật đầu, ừ một tiếng.
Đã biết là như vậy mà. Hàn Nghệ nói: "Vậy cô ấy còn nói gì không?"
Hùng Đệ nói: "Đại tỷ tỷ còn nói chúng ta làm bộ không quen tỷ ấy trước mặt người ngoài."
Hàn Nghệ nói: "Không còn gì nữa sao?"
Hai tiểu tử kia đều lắc đầu.
Đậu má! Bà nương này rốt cuộc đang làm trò gì vậy?! Hàn Nghệ trợn trắng mắt.
Nguyên Liệt Hổ dụi hai mắt, trừng to mắt nhìn Tiêu Vân.
"Đã nằm dưới đất rồi còn to mồm." Tiêu Vân lắc đầu thở dài, khinh bỉ nói: "Hơn một năm không gặp, không nghĩ tới ngươi vẫn cái tính này, tỷ sớm đã muốn nói cho ngươi biết, làm việc là phải cần phải động não, đừng chỉ mãi cậy sức thế kia."
Hàn Nghệ nghe thấy vậy thầm mắng, lại sao chép lời thoại của ta, đây không phải là câu ta dùng để mắng cô sao, lúc ở Dương Châu, cô có động động não khi nào vậy?!
Nguyên Liệt Hổ nhục đến mức muốn tự sát, quát ầm lên: "Mụ la sát này có gan thì giết ta đi, không cần phí lời ở đây, Nguyên Liệt Hổ này nếu nhíu mày thì không phải hảo hán."
Tiêu Vân lạnh lùng cười nói: "Đường đường Nguyên gia đại công tử, ta nào dám giết chứ, chẳng qua ta đã sớm thấy bộ râu này của ngươi khó chịu rồi, hôm nay ta sẽ giúp ngươi cạo đi nhé." Nói đến phần sau, khóe nàng nở một nụ cười tà ác.
Nguyên Liệt Hổ lập tức sợ tới mức xanh mặt. Khuôn mặt râu quai nón này là ký hiệu của y nha, vội vàng che quai hàm lại, khẩn trương nói: "Sĩ khả sát, bất khả nhục, cô... cô đây quá vô sỉ rồi."
Thôi Tập Nhận đột nhiên lạnh giọng quát: "Tiêu Vô Y, đừng khinh người quá đáng."
Tiêu Vô Y? Đây mới là tên thật của nàng sao?
Hàn Nghệ nghe thấy vậy sửng sốt, cũng không biết là vô ý hay là cố ý, Tiêu Vô Y liếc nhìn hắn rất nhanh, đột nhiên đặt chân xuống, đi về phía Thôi Tập Nhận.
Nguyên Liệt Hổ khẩn trương nhảy lên, nhưng cũng không có đánh lén sau lưng, tuy y giận đến mức râu cũng rẽ đôi rồi, nhưng việc đê tiện này, y không làm được.
Thôi Tập Nhận thấy Tiêu Vô Y đã đi tới, run giọng nói: "Quân tử động khẩu bất động thủ, ta không phải Liệt Hổ, ta sẽ không động thủ với cô."
Tiêu Vô Y cười quỷ dị, nói: "Tôn Tử viết, kim dĩ quân chi hạ tứ dữ bỉ thượng tứ, thủ quân thượng tứ dữ bỉ trung tứ, thủ quân trung tứ dữ bỉ hạ tứ." (bây giờ lấy ngựa hạ đẳng của ngài chạy đua với ngựa thượng đẳng của hắn, lấy ngựa thượng đẳng của ngài đua với ngựa trung đẳng, lấy ngựa trung đẳng của ngài đua với ngựa hạ đẳng)
Ngụ ý, chính là ta đã biết ngươi không biết võ công, ta mới phải động thủ với ngươi.
Sao Thôi Tập Nhận lại không hiểu ý này, hai tay cản phía trước, nói: "Nhưng ta cũng không có chọc giận cô nha!"
Hàn Nghệ nhìn mà choáng váng, đã nói Trường An Thất Tử chấn động giang hồ rồi, sao nhìn thấy Tiêu Vân liền như chuột thấy mèo, nàng có đáng sợ như vậy không, ừm... hình như là có.
Tiêu Vô Y đột nhiên mặt biến sắc, hàng lông mày kẻ đen nhíu chặt, rất có uy nghiêm khiển trách: "Ta tưởng là chúng ta hơn một năm không gặp, các ngươi nhìn thấy ta nhất định sẽ vô cùng vui mừng, nhưng các ngươi lại đối với ta như vậy, thật là khiến ta quá thất vọng rồi. Hơn nữa, mấy tên tiểu quỷ các ngươi lại còn quên mất cả lễ nghĩa cơ bản nhất nữa, nhìn thấy tỷ mà không hành lễ vấn an, vậy mà các ngươi cũng là con cháu của đại sĩ tộc, là đại tỷ của các ngươi, có phải ta nên dạy dỗ các ngươi một chút, để tránh ra ngoài bị mất mặt không."
Lúc nói chuyện, nàng không ngừng đung đưa đoản kiếm trong tay.
Trò này rõ ràng chính là uy hiếp vũ lực a!
Thôi Tập Nhận hối hận đến xanh cả ruột. Nếu sớm biết sẽ đụng phải bà nội này, trước đó ít nhất y đã dẫn theo một trăm tám mươi người ra ngoài rồi. Giờ chẳng còn cách nào, y đuối lý trước, hơn nữa y cũng biết rõ đối phương nhất định sẽ đánh, khom người vái chào, nói: "Tập Nhận bái kiến Vô Y tỷ."
Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành thi lễ theo, nói: "Thiện Hành (Huyền Đạo) bái kiến Vô Y tỷ."
Tiêu Vân lại nhìn về phía Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ hai tay che bộ râu quai nón của mình, giương hai mắt lên nói: "Khế ước sớm đã đến kỳ hạn, bây giờ có chết ta cũng sẽ không gọi." Y không như bọn Thôi Tập Nhận, da thịt y dày, không sợ đánh.
Tiêu Vô Y thản nhiên nói: "Ngươi không đọc sách, ta không chấp nhặt với ngươi."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Tốt nhất là như vậy."
Trịnh Thiện Hành thấy không khí vô cùng căng thẳng, mỉm cười nói: "Vô Y tỷ, tỷ trở về khi nào đấy?"
Tiêu Vô Y dường như còn đang tức giận, thản nhiên nói: "Mới về vài ngày."
Trịnh Thiện Hành ngượng ngùng nói: "Vậy một năm qua Vô Y tỷ sống tốt chứ?"
Tiêu Vô Y nói: "Ta đâu phải là đi du ngoạn, ta là chạy trốn, ngươi nói có thể tốt không?"
"Chạy trốn?"
Trịnh Thiện Hành sửng sốt, sau đó lại "ồ" một tiếng: "Vô Y tỷ nói phải."
Thôi Tập Nhận hỏi: "Vậy hôm nay cô đến đây làm gì?"
Tiêu Vô Y nói: "Ta vừa về đến Trường An, thì nghe thấy người người đều nói về kịch, liền hiếu kỳ đến đây xem thử, không ngờ gặp phải mấy tên tiểu quỷ các ngươi."
Nguyên Liệt Hổ hừ nói: "Cái gì mà không ngờ, hôm nay là ngày nam nhân, cô một nữ nhân chạy đến đây làm gì?"
Tiêu Vô Y khẽ hừ nói: "Ta đâu phải là Tiểu Quy Nhân, ngươi thấy Tiêu Vô Y ta hành sự, có khi nào xem thiên thời địa lợi không?"
Vương Huyền Đạo đúng là nằm cũng trúng đạn a!
"Hình như là không có."
Nguyên Liệt Hổ nói thầm.
Tiêu Vô Y lại nhìn sang Vương Huyền Đạo nói: "Tiểu Quy Nhân, sao ngươi cũng không hỏi xem tỷ có cực khổ hay không? Con rùa nhỏ này của ngươi càng ngày càng đáng yêu."
Vương Huyền Đạo sắc mặt căng thẳng, vội vàng giấu con rùa ra sau lưng, ngượng ngùng cười, nói: "Vô Y tỷ là ai chứ, đi đâu cũng sẽ không chịu khổ chịu mệt."
Tiêu Vô Y thở dài, lập tức lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì ngươi sai thật rồi, ta ra ngoài chuyến này, giữa đường đụng phải một người đáng ghét cực độ, người này đê tiện vô sỉ, mưu ma chước quỷ, ba lần bốn lượt đùa giỡn ta, suýt nữa đã làm ta tức chết, lần này ta về, chính là để điều viện binh."
Hàn Nghệ gãi tâm mi, không phải là cô ta nói ta đấy chứ? Dù gì ta cũng chỉ sỉ nhục cô trên ngôn ngữ, nhưng cô thì tại thượng hủy hoại ta, chuyện này sao cô không nói? Rốt cuộc ai đê tiện vô sỉ hơn đây. Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt bát quái nói: "Trên đời lại có kỳ nhân bậc này? Là ai?"
Tiêu Vô Y nói: "Dù sao cũng là một người đáng ghét, ta không tha cho hắn."
Thôi Tập Nhận lạnh nhạt nói: "Vô Y tỷ, khế ước đã hết hiệu lực rồi, bảy người chúng ta sẽ không còn chịu sự chi phối của cô nữa, cô muốn điều viện binh đó là chuyện của cô, không liên quan đến chúng ta."
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta đã tuân thủ lời hứa, cũng mong Vô Y tỷ có thể tuân thủ lời hứa."
Tiêu Vô Y vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta cũng không phải mệnh lệnh các ngươi, lẽ nào các ngươi thấy ta bị khi dễ lại khoanh tay đứng nhìn."
Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói: "Nếu cô còn không giải quyết được, chúng ta đi cũng có tác dụng gì."
"Nói cũng không phải nói như vậy, bảy tên tiểu quỷ các ngươi tuy kém một chút, nhưng các ngươi đừng quên, chúng ta liên thủ thì không có địch thủ." Tiêu Vô Y nói với vẻ tràn đầy khao khát, lại mang theo một tia hoài niệm.
Đám người Thôi Tập Nhận cũng không tiếp lời này, nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, nhìn lên trên rồi lại nhìn bên dưới.
"Đúng là không có nghĩa khí." Tiêu Vô Y tỏ vẻ hơi xấu hổ, đột nhiên nhìn chung quanh, nói: "Chuyện gì vậy? Tại sao đã đến chính ngọ rồi, kịch này vẫn còn chưa bắt đầu diễn."
Bốn người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Nghệ.
Tiêu Vô Y quay đầu, lãnh đạm nhìn Hàn Nghệ, nói: "Tiểu quỷ, ngươi là...?"
Con mẹ nó, lão tử là chồng cô, tiểu quỷ, tiểu quỷ, cô... cô giỏi, ta không thể đụng tới cô. Hàn Nghệ không vui, nói: "Ta là đông chủ của Phượng Phi Lâu này."
"Hóa ra ngươi chính là Thanh lâu bá chủ Hàn tiểu ca đại danh đỉnh đỉnh à! Thất kính, thất kính."
"Không dám, không dám."
Hàn Nghệ thể hiện toàn bộ vẻ xấu hổ trên mặt.
Tiêu Vô Y bí mật trừng mắt nhìn hắn, lại nói: "Vậy kịch của ngươi khi nào thì diễn?"
Hàn Nghệ nói chỉ vào Thôi Tập Nhận nói: "Cô hỏi gã đi?"
Tiêu Vô Y lại nhìn về phía Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận nói: "Việc này lát nữa ta giải thích với cô."
Tiêu Vô Y hừ một tiếng "Ta nói Tập Nhận, ngươi cũng thật là càng sống càng thấp hèn rồi, người ta một người mở thanh lâu, thân không có mấy lạng thịt, tay trói gà không chặt, ngươi đường đường là thế tôn Thôi gia, cũng không biết xấu hổ chạy đến bắt nặt người ta, thật là khiến tỷ mở rộng tầm mắt a."
Thôi Tập Nhận buồn bực nói: "Chuyện này cô không biết... dù sao đây cũng là chuyện không liên quan đến cô. Cô đừng xen vào chuyện của người khác."
Tiêu Vô Y nói: "Ta lại cứ muốn xen vào, Tiêu Vô Y ta thích bao đồng chuyện bất bình của thiên hạ, bốn đại quý tộc các ngươi liên hợp lại, ức hiếp một người mở thanh lâu người ta, lẽ nào các ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao."
Trịnh Thiện Hành vội vàng phủi sạch quan hệ, nói: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta, là ân oán giữa Tập Nhận và Hàn Nghệ bọn họ, chúng ta chỉ là thuận tiện qua xem thôi."
Vương Huyền Đạo, Nguyên Liệt Hổ ra sức gật đầu.
Thôi Tập Nhận nhìn Tiêu Vô Y nói: "Việc này cô muốn quản cũng không quản nổi."
Tiêu Vô Y nói: "Ta lại không tin trò này, hôm nay ta cứ muốn quản, bây giờ ngươi đi gọi Thôi thúc thúc đến, ta cũng muốn xem xem ông ấy dạy con trai đi ức hiếp một người mở thanh lâu ra sao, mặt mũi của Thôi gia các ngươi đều bị tiểu quỷ ngươi đây làm mất sạch rồi."
Hàn Nghệ nghe thấy vậy mồ hôi ướt đẫm. Cô vợ này một câu người mở thanh lâu, hai câu người mở thanh lâu, rõ ràng là đã tức giận rồi.
Thôi Tập Nhận tức đến nỗi trợn trắng mắt, cắn răng nói: "Cô đừng có đem cha ta ra ép ta, hôm nay cho dù cô quản, ngày mai cô cũng không quản được, chuyện này đã không còn đường quay lại nữa rồi." Khi nói, y trở nên kích động dị thường, vung tay lên: "Vô Y tỷ, cho dù cô lợi hại đến đâu, hiện giờ cô mới trở về, ta đây không tin cô lại dám gây ra chuyện gì lớn nữa."
"Đây... ta đã nói, trong đám thất tiểu quỷ này, vẫn chỉ có ngươi có chút đầu óc."
Tiêu Vô Y tỏ vẻ hơi quẫn bách, nhưng sau đó lại nói: "Bất kể như thế nào, hôm nay nếu đã để ta đụng phải rồi, bằng giá nào ta cũng phải ra, ngày mai ngươi muốn thế nào thì ta không quản, nhưng hôm nay thì không được, ngươi muốn động thủ sao?"
Thôi Tập Nhận chỉ cảm thấy thật là mất mặt, đương nhiên y không dám động thủ, quay đầu đi, cũng không lên tiếng.
Vậy chính là chịu thua rồi.
Tiêu Vô Y thình lình nói: "Đúng rồi, ta nghe nói gần đây ngươi cứ ức hiếp Vô Nguyệt nhà ta."
Thôi Tập Nhận vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, nói: "Cô còn mặt mũi nhắc đến chuyện này?"
Tiêu Vô Y nói: "Sao ta không có mặt mũi nhắc đến, ta cũng là có ý tốt, cho dù muốn trách, lẽ nào ngươi không có trách nhiệm sao?"
Thôi Tập Nhận trực tiếp ngửa mặt lên trời, thở mạnh từng hơi.
Tiêu Vô Y khẽ thở dài, nói: "Đi đi, đừng ở đây làm mất mặt nữa."
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Đi đâu?"
"Đi tìm Hồng Lăng."
Tiêu Vô Y nói xong liền đi ra phía cửa, cũng không đi quan tâm bốn người bọn họ.
Nguyên Liệt Hổ vội vàng nói: "Tập Nhận, không thể đi cùng cô ta được, không thì chẳng khác gì lần trước."
Vương Huyền Đạo yên lặng gật đầu.
Trịnh Thiện Hành nhíu mày nói với Thôi Tập Nhận: "Tập Nhận..."
Thôi Tập Nhận nắm chặt tay, hối hận khẽ gầm một tiếng, nói với Hàn Nghệ: "Nhớ đấy, sau ba ngày."
Sau đó liền cùng đi ra ngoài.
Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo cũng lập tức cúi đầu cùng đi.
"Nữ nhân này đúng là quá xảo quyệt." Nguyên Liệt Hổ vỗ mạnh một cái vào gáy, tỏ vẻ vô cùng khổ não, vừa chuẩn bị bước tới, đột nhiên lại quay người lại, chạy đến bên cạnh Hàn Nghệ, hung thần ác sát mà uy hiếp, nói: "Hàn tiểu ca, chuyện hôm nay, nếu ngươi dám nói ra ngoài, oa a a, ta..."
Hàn Nghệ rất bình thản căt ngang lời y, nói: "Đại ca, ta sắp phải cút khỏi Trường An rồi."
Nguyên Liệt Hổ sửng sốt: "Vậy cũng phải nhỉ. Vậy thì không sao rồi." Nói xong, y liền đuổi theo mấy người kia.
Hàn Nghệ nhìn bọn họ từng người một rời đi, đến giờ vẫn chẳng hiểu ra sao, cái gì với cái gì đó, Tiêu Vô Y? Lẽ nào... Lẽ nào vợ ta chính là khổ chủ của Trường An Thất Tử, oh sệt, chuyện này vui rồi đây.
"Hí hí!"
"Hi hi!"
Chợt nghe phía sau truyền đến hai giọng nhỏ, Hàn Nghệ quay đầu nhìn, chỉ thấy Hùng Đệ và Tiểu Dã từ hậu đài rón rén đi ra như kẻ trộm.
Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: "Hai đứa đệ qua đây."
Hai tên tiểu tử này lập tức chạy đến.
Hùng Đệ nhướn hai vai lên, cực kỳ hưng phấn, nói: "Hàn đại ca, lúc nãy đại tỷ tỷ thật uy phong nhỉ!"
Hàn Nghệ nói: "Xem ra các đệ đã gặp cô ấy nãy giờ rồi."
Tiểu Dã lắc đầu nói: "Bọn đệ cũng là vừa nãy mới gặp."
Hùng Đệ gật gật đầu, nói: "Lúc nãy bọn đệ từ bên ngoài về, đột nhiên gặp đại tỷ tỷ, tỷ liền gọi bọn đệ ra phía sau."
Hàn Nghệ hỏi: "Cô ta gọi các đệ đi làm gì?"
Hùng Đệ dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên là kiểm tra xem đệ có chăm chỉ đọc sách học chữ không đó!"
"Ẹc?"
Hàn Nghệ không dám tin nói: "Đệ đang nói đùa à?"
Hùng Đệ lắc đầu.
Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo thật lợi hại, lời Tiêu tỷ tỷ nói, huynh ấy đều viết ra hết rồi."
Xem ra vẫn là thật. Đây là ngày chó má gì vậy, lúc tính mạng ta nguy hiểm, vậy mà cô ta vẫn còn công sức đi kiểm tra bài tập của Tiểu Béo! Hàn Nghệ giận run người, nói: "Đại tỷ tỷ của đệ không... không có nhắc đến ta sao?"
Hùng Đệ nói: "Đệ có nói có cần gọi huynh không, nhưng đại tỷ tỷ nói không quan tâm đến huynh.... chuyện này... chuyện này..."
Nói đến phần sau, Hùng Đệ cúi đầu xuống.
Hàn Nghệ nói: "Có phải là không quan tâm ta mở thanh lâu này không?"
Hùng Đệ gật gật đầu, ừ một tiếng.
Đã biết là như vậy mà. Hàn Nghệ nói: "Vậy cô ấy còn nói gì không?"
Hùng Đệ nói: "Đại tỷ tỷ còn nói chúng ta làm bộ không quen tỷ ấy trước mặt người ngoài."
Hàn Nghệ nói: "Không còn gì nữa sao?"
Hai tiểu tử kia đều lắc đầu.
Đậu má! Bà nương này rốt cuộc đang làm trò gì vậy?! Hàn Nghệ trợn trắng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.