Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 181: Mắng cho ngươi không dám ngóc đầu

Nam Hi Bắc Khánh

04/08/2020

Vở diễn hôm nay đúng là lấy được thành công chưa từng thấy, cũng thành công đẩy tình tiết lên cao trào.

Hai hồi trước tuy cũng vô cùng đặc sắc, nhưng đối với người đương đại mà nói, đều là một chút lanh trí, khôn vặt. Nhưng mà hồi hôm nay không những không mất đi sự lanh lợi, mà còn làm câu đối ngâm thơ, cái này đúng là vô cùng, phù hợp trào lưu của người đương đại.

Có thể nói là vừa đại tục lại phong nhã, khiến người xem vẫn chưa đã thèm, vỗ bàn khen hay.

"Ha ha!"

Cùng với một tiếng cười sang sảng, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã đi đến, phía sau còn có Thôi Tập Nhận, Trưởng Tôn Diên cùng một đám hộ vệ, ông ta quay sang Hàn Nghệ không tiếc lời khen ngợi: "Tuyệt vời! Tuyệt vời! Hàn Nghệ, kịch bản này của ngươi, thật sự khiến lão hủ mở rộng tầm mắt a! Hay! Hay! Hay!"

Giọng ông ta không nhỏ, không giống như là nói cho Hàn Nghệ nghe, giống như nói cho tất cả mọi người nghe.

Hàn Nghệ tâm sáng như gương, chắp tay nói: - Đa tạ quốc cữu công tán thưởng, tiểu tử thật sự thụ sủng nhược kinh.

"Không không không!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, nói: "Người quen biết lão hủ đều biết, lão hủ không dễ dàng khen người khác, nhưng kịch bản này của ngươi, quả thực có chỗ hơn người, đặc biệt là câu đối gì đó, còn cả bài thơ kia nữa, thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, nhưng không biết đây là xuất ra từ tay người nào?"

Hàn Nghệ nói: "Bất tài, chính là từ tay của tiểu tử."

"Thật sao?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi kinh hãi.

Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu.

Từ câu nói này cũng không khó nhận ra Hàn Nghệ đang chuyển biến trên mặt tư tưởng.

Trước đây hắn vẫn luôn hết sức khiêm tốn, có thể không khoe khoang, cố gắng đừng khoe khoang, nếu như là trước đây, hắn nhất định sẽ trả lời đây là nghe được ở đâu đó, nhưng hôm nay hắn không hề do dự mà nhận công lao về phần mình.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn muốn lộ diện, hắn muốn thượng vị, hắn nhất định phải bộc lộ năng lực của mình, như vậy mọi người mới để mắt đến hắn, nếu như ngươi một lòng khiêm tốn, thì không thể trách bản thân mình không gặp thời.

Không thể không nói một câu, Hàn Nghệ này thật sự là một kẻ giỏi khoe mẽ a!

Những Thái tử đảng chung quanh cũng ngạc nhiên không thôi, đây đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a!

Thôi Tập Nhận đột nhiên nói: "Lúc nãy nghe thấy đối câu đối đó ta cũng cảm thấy vô cùng thú vị, vừa rồi cũng nghĩ ra một vế đối, không biết có thể thỉnh giáo Hàn tiểu ca."

Lời này vừa nói ra, mọi người chung quanh đều cả kinh.

Phải biết rằng thời đại này vẫn chưa có câu đối, cho nên Hàn Nghệ mới dám lấy ra để khoe mẽ, nửa canh giờ trước, câu đối vừa mới xuất hiện trên vũ đài lịch sử, hiện giờ Thôi Tập Nhận đã có vế đối, chuyện này thật khiến người khác khiếp đảm.

Nhưng nói gì thì nói, sự xuất hiện của câu đối vốn chính là sinh ra từ thơ thất ngôn, ngũ ngôn tuyệt cú đối xứng ngay ngắn thời Đường, cho nên Thôi Tập Nhận có thể lĩnh ngộ mấu chốt của câu đối rất nhanh chóng, cũng không khó trách.

"Ha ha!"

Nghe thấy một tràng cười điên cuồng, chẳng biết Nguyên Liệt Hổ và Trịnh Thiện Hành cũng đã đi tới từ lúc nào, Nguyên Liệt Hổ hưng phấn nói: "Thú vị, thú vị, Tập Nhận, mau nói vế đối của ngươi, vừa hay ta vẫn chưa thỏa mãn."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng nhìn Thôi Tập Nhận đầy hứng thú: "Lão hủ cũng vô cùng mong đợi."

Thôi Tập Nhận mỉm cười nhìn Hàn Nghệ.

Ý này đã rất rõ ràng, chính là nhằm vào Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cũng cảm thấy bồn chồn. Ở phương diện này hắn chỉ có thể ngẫu nhiên ra vẻ ta đây, dù sao cũng là người không có học hành, sao có thể tinh tướng từng giây từng phút, lỡ như không đối được thì thật là mất mặt. Dù sao hắn vừa mới nói câu đối này là do hắn nghĩ ra, kết quả lại bị người khác đối cho chết, đây đúng là bị biến thành kẻ ngốc rồi.

Nhưng hắn gần như cũng không có đường lui rồi, hắn nóng lòng muốn thượng vị, cũng không thể kinh sợ trong lúc này, miễn cưỡng nói: "Vậy thì mời Thôi công tử chỉ giáo."

"Không dám, không dám, là ta thỉnh giáo ngươi mới đúng."

Thôi Tập Nhận cao ngạo nói hai câu khiêm tốn, lập tức trầm ngâm một lát, lại dò xét Hàn Nghệ một phen, nói: "Vế đối này của ta là, lưỡng viên tiệt mộc sơn trung, vấn hầu nhi như hà đối cứ? ( Hai con vượn cắt gỗ trong núi, hỏi khỉ con cưa thế nào mới đúng)"

Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe cũng đã hiểu được, thầm nghĩ, không hổ là Thôi Tập Nhận!



Trịnh Thiện Hành cũng kịp phản ứng, cười nói: "Thôi huynh tài cao, Thiện Hành khâm phục, khâm phục."

Thôi Tập Nhận cười khổ nói: "Thiện Hành, đệ lại chế giễu vi huynh rồi." Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Nghệ.

Nguyên Liệt Hổ thì không hiểu, đặt một tay lên vai Trịnh Thiện Hàn, cười he he nói: "Ý gì vậy?"

Trịnh Thiện Hành một tay đẩy y ra: "Tự nghĩ đi."

"Không nói thì không nói, đúng là keo kiệt." Nguyên Liệt Hổ bĩu môi, đột nhiên ánh mắt lóe lên, cười he he: "Ta hiểu rồi, Tập Nhận, huynh đây là chửi Hàn Nghệ là khỉ con à!"

Kỳ thật cũng không khó nghĩ, hài âm của đối cứ chính là đối câu, mà lúc nãy Thôi Tập Nhận vẫn luôn nhấn mạnh là mình đang thỉnh giáo Hàn Nghệ đối câu đối này, vậy thì chắc chắn "hầu nhi" ( khỉ con) chính là chỉ Hàn Nghệ.

Thật ra rất nhiều người đều đã hiểu, nhưng không ai nói ra, duy chỉ có Nguyên Liệt Hổ này thẳng thắn vạch trần bằng một câu nói. Trưởng Tôn Vô Kỵ trừng mắt, nói: "Thằng nhóc con ngươi sao chẳng thay đổi một chút nào vậy."

Nguyên Liệt Hổ ngượng ngùng cười, gãi đầu không nói lời nào.

Thôi Tập Nhận không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, y muốn chửi Hàn Nghệ, sỉ nhục Hàn Nghệ trước mặt Hàn Nghệ, vậy thì có sao, bản thân Hàn Nghệ chỉ là dân đen, hơn nữa vở kịch vừa ra lúc nãy đã bôi nhọ Thôi gia y, Thôi Tập Nhận không thể một chút phản kích cũng không có, nói móc nói mỉa, coi như đã nể mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ ba phần rồi.

Bao gồm cả Trưởng Tôn Vô Kỵ, tất cả mọi người đều đang nghĩ vế dưới, nhưng câu đối này vừa mới xuất hiện chưa đến một canh giờ, cho dù bọn họ có tài đến đâu cũng làm sao có thể nghĩ ra vế đối dưới.

Bởi vậy có thể thấy, thiên tài Thôi Tập Nhận tuyệt không phải là hư danh.

Kết quả là, mọi ánh mắt đều tập trung trên người một mình Hàn Nghệ.

Thấy Hàn Nghệ trên trán đã toát mồ hôi, đều không khỏi thầm cười nhạo.

Kêu ngươi tinh tướng, bây giờ biết sai rồi chứ.

Trong lòng Hàn Nghệ cũng sốt ruột, nếu không đối được thì thật là vô cùng xấu hổ, hơn nữa ngọn núi lớn Trưởng Tôn Vô Kỵ mà tương lai cần phải dựa vào cũng đang ở đây, bất kể thế nào, nhất định phải đối được, nâng cao tư bản của bản thân.

Cũng may Hàn Nghệ là một tên càng đấu càng hăng, cái khó ló cái khôn, trên mặt lại là biểu hiện vô cùng khó xử, chắp tay cười nói: "Thôi công tử đại tài, thật là khiến Hàn Nghệ xấu hổ, e rằng phải khiến Hàn Nghệ suy ngẫm lại."

Nụ cười có chút chua xót, nhìn có vẻ giống như đã nhận thua rồi. Một người kêu lên: "Ngươi phải nghĩ bao lâu, lẽ nào ngươi nghĩ một ngày, chúng ta sẽ phải đợi một ngày sao."

Cái tên này, đúng là biết nói. Hàn Nghệ cười ngượng, làm vẻ mặt khổ sở nói: "Vị công tử này nói đúng, nói đúng. Đây thực sự có chỗ bất công."

Nói đến đây, hắn ngưng một chút, lại nói: "Thế này đi, xưa có Tào Thực bảy bước thành thơ, nay Hàn Nghệ sẽ noi theo cổ nhân, xin Thôi công tử đi ba bước. Trong vòng ba bước, nếu ta không đối được, vậy thì coi như ta đã thua."

Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu cười: "Thú vị, thú vị."

Câu nói này đúng là có đạo lý huyền diệu, ngày trước Tào Thực bảy bước thành thơ cũng là bị làm khó dễ mà ra, Hàn Nghệ nói sẽ noi theo cổ nhân, kỳ thật chính là ngầm châm biếm các công tử Thôi Tập Nhận này làm khó dễ mình, lại lần nữa đặt mình trên vị trí của người bị hại.

Thôi Tập Nhận khẽ nhíu lông mày, nhưng lập tức cười nói: "Nếu Hàn tiểu ca đã nói như vậy, vậy cứ làm theo lời Hàn tiểu ca nói đi. Nói xong, y quét mắt một lượt, đi một bước."

"Có rồi."

Hàn Nghệ đột nhiên kinh hô một tiếng.

Thôi Tập Nhận kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nhìn chăm chú vào chân Thôi Tập Nhận, nói: "Ta đối vế dưới là, thất mã ẩn thân nê lý, khán súc sinh chẩm dạng xuất đề?

(Con ngựa bị rơi xuống bùn, xem súc sinh làm thế nào nhấc vó)"

Thôi Tập Nhận nghe thấy vậy sắc mặt cứng đờ.

Nguyên Liệt Hổ "phụt" một tiếng, lập tức ngậm chặt miệng lại, không cần đến Trưởng Tôn Vô Kỵ trừng mắt nhìn y, lập tức nói: "Ta không có nói gì hết."

Trưởng Tôn Vô Kỵ căn bản cũng không thèm để ý đến y, khóe miệng mang ý cười, rất có ý tán thưởng.

Đây rất rõ ràng chính là đang chửi Thôi Tập Nhận là súc sinh, trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ hô lên "Hay lắm! Hay lắm!", chỉ là ông ta là trưởng bối, lại là quốc cữu công, thật không tiện mở miệng đánh giá.

Việc đối câu đối này, chỗ hay nhất là phải căn cứ tình huống thực tế mà ra đối, Thôi Tập Nhận chửi Hàn Nghệ là khỉ, rất đơn giản, Hàn Nghệ ngươi chẳng qua là một nông dân, dựa vào cái gì mà chơi chữ trước mặt chúng ta, chính là xem thường Hàn Nghệ.



Hàn Nghệ đã chửi lại y chang, tuấn mã cao quý hơn khỉ, nhưng hiện giờ con tuấn mã này ngập trong bùn, ý chỉ chính là Thôi gia bị vở kịch này làm cho sống lên chết xuống, lại có Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên chống lưng, ngập sâu trong bùn, hình dung vô cùng thỏa đáng, còn câu phía dưới thì càng đơn giản thô bạo, không phải ngươi hỏi hầu nhi ta đây làm sao đối cứ (câu) sao?

Vậy ta cũng muốn xem xem súc sinh ngươi làm sao xuất đề (đề).

Cho nên nhìn kết hợp từ tình huống, cộng với thân phận, ân oán của hai người, vế đối trên dưới này, có thể nói là cực kỳ đặc sắc.

Duy chỉ có Trịnh Thiện Hành cảm thấy không quá kinh ngạc đối với vế đối xuất sắc này của Hàn Nghệ, bởi vì y cảm thấy loạt việc thiện của Hàn Nghệ lúc đầu, mạnh hơn việc đối câu đối này nhiều.

Một số con cháu hàn môn trong lòng vô cùng cao hứng, Hàn Nghệ đã dẫn dắt cho bọn họ quá nhiều rồi, sau này bọn họ có thể tận tình mà châm chọc mỉa mai những sĩ tộc này rồi.

Thôi Tập Nhận lúng túng, chân này rốt cuộc nhấc hay không nhấc, nếu nhấc thì không phải chính là "xuất đề" rồi sao, qua một lát, y đột nhiên cười: "Hàn tiểu ca đúng là giấu tài không lộ, lợi hại, lợi hại."

Lúc nói, y không lộ thanh sắc, chân từ từ bám sát mặt đất di chuyển trở về, chân này thật không dám nhấc lên, Hàn Nghệ nhìn mà suýt cười thành tiếng.

Dù sao y vừa mới tiếp xúc với câu đối không lâu, cho dù thông minh đến đâu cũng không thể tín thủ niêm lai, hơn nữa, Hàn Nghệ cũng thể hiện đủ thực lực, cho dù y có đối, cũng không dám ngông cuồng.

Hàn Nghệ vừa nghe, biết Thôi Tập Nhận sẽ không ra đối nữa, trong lòng thở phào một cái, cái khó ló cái khôn lần này đã là được trời ưu ái lắm rồi, đâu có thể lần nào cũng đều may mắn như vậy, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, cười nói: "Không dám, không dám, Thôi công tử quá khen."

Nhưng là cười vô cùng tự tin, hắn cần phải che giấu sự sợ hãi của mình, dùng sự tự tin để hù dọa Thôi Tập Nhận.

Thôi Tập Nhận cũng thật là đã bị hắn hù dọa rồi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên cười ha hả, giơ tay ra vỗ vỗ vai Hàn Nghệ, nói: "Hay, hay, hay, lão hủ sẽ thường xuyên đến xem, thời gian cũng không sớm nữa, lão hủ về trước."

Có thể được quốc cữu công vỗ vai, ý tứ trong đó đã là không cần nói cũng biết.

"Quốc cữu công đi thong thả."

Một hàng vãn bối nhất tề thi lễ.

"Thôi huynh, Trịnh huynh, Nguyên huynh, cáo từ."

Trưởng Tôn Diên cũng chắp tay hướng đến Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ ba người, sau đó theo Trưởng Tôn Vô Kỵ rời đi.

Thôi Tập Nhận có thâm ý khác liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười mỉm quỷ dị, hướng tới Trịnh Thiện Hành và Nguyên Liệt Hổ, nói: "Ta cũng cáo từ!"

"Đợi một chút, Tập Nhận, huynh đừng đi vội a!"

Nguyên Liệt Hổ đột nhiên giữ chặt Thôi Tập Nhận, lại quay sang Trịnh Thiện Hành nói: "Mấy người chúng ta đã lâu không tụ tập rồi, hôm nay ta làm chủ, rồi tìm quy nhân... Ồ, quy nhân đâu? Tên quy nhân chết tiệt này, lại một mình trốn đi rồi, lần nào cũng như vậy. Khi y đưa mắt nhìn lên lầu, Vương Huyền Đạo lúc nãy còn đứng ở đó đã không thấy bóng dáng đâu."

Thôi Tập Nhận thoải mái cười: "Ta sao cũng được. Nói xong y quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiện Hành."

Trịnh Thiện Hành đương nhiên hiểu được ý của Thôi Tập Nhận. Thôi Tập Nhận biểu hiện bình tĩnh như thế, đơn giản chính là ám chỉ, Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con, y căn bản không có để tâm. Trịnh Thiện Hành biết đây chính là Thôi Tập Nhận, cao ngạo đến tận xương tủy rồi, cho dù có rỉa đến xương cũng sẽ cố gắng mà nuốt vào, tuyệt sẽ không nhổ ra, cười khổ nói: "Chỉ cần không bắt ta làm chủ là được rồi."

Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: "Hôm nay ta cũng không làm chủ rồi, quy nhân kia đáng ghét quá, lại một mình hành động, hôm nay chúng ta hãy đến Vương gia ăn chực đi."

Thôi Tập Nhận gật đầu cười nói: "Ừm, đây cũng là một ý kiến hay."

Trịnh Thiện Hành nói: "Ta cũng đồng ý."

Đúng lúc này, chỉ nghe một người lạnh lùng chửi: "Nguyên Bát Trư, tên vô lại ngươi."

Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Huyền Đạo đứng ở trong góc, tức giận nhìn ba người bọn họ.

Nguyên Liệt Hổ cười ha ha nói: "Ta không nói như vậy, ngươi sẽ xuất hiện sao, đi đi đi, ta làm chủ là được rồi chứ."

Nói xong y cưỡng ép kéo Trịnh Thiện Hành, Thôi Tập Nhận đi ra bên ngoài, lại hướng đến Vương Huyền Đạo cách đó không xa hét lên: "Vương quy nhân, ngươi còn đứng đấy làm gì, mau đi a!"

Vương Huyền Đạo nhíu mày, lại liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, khẽ vuốt cằm ra hiệu, sau đó thong dong đi ra cửa.

Hàn Nghệ nhìn bóng lưng bốn người bọn họ rời đi, đột nhiên quay đầu lại, hỏi Lưu Nga vừa mới từ hậu đài đi ra: "Không phải cô nói Nguyên gia thuộc quý tộc Quan Trung sao?"

Lưu Nga sửng sốt, nói: "Nhưng ta cũng từng nói Trường An Thất Tử không có quy tắc gì cả, không ai rõ quan hệ giữa bọn họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook