Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 228: Mô hình dây chuyền sản xuất

Nam Hi Bắc Khánh

16/01/2021

Động tác của Phượng Phi Lâu thật sự là quá nhanh, nhanh tới mức khiến cho triều đình cũng không kịp phản ứng.

Không còn cách nào khác, triều đình cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, áp dụng cái tên "Cày Hùng Phi" cho loại cày mới. Cho dù bọn họ có muốn lấy cái tên khác, chỉ sợ bách tính cũng không thèm để ý tới họ.

Bởi vì cái tên "Cày Hùng Phi" cũng đã đi sâu vào lòng người rồi.

Cùng với sự xuất hiện của "Cày Hùng Phi", danh tiếng của Phượng Phi Lâu theo nước lên thì thuyền lên. Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng trở thành một đại danh nhân, trải qua một phen truyền thụ ngày hôm đó, Hàn Nghệ đã nhận được sự tôn trọng của rất nhiều bá tánh.

Hiện giờ chỉ cần vừa nghe tới Phượng Phi Lâu, thì ai cũng giơ ngón tay cái lên. Nên nhớ Phượng Phi Lâu xuất thân là từ thanh lâu, đây có lẽ là có chuyện từ xưa tới nay mới thấy.

Về mặt danh vọng, Phượng Phi Lâu cũng đã thành công đè bẹp Hoa Nguyệt Lâu, nhưng ở phương diện tài chính, cả hai vẫn có sự chênh lệch quá lớn.

Kỳ thực làm kinh doanh lâu như vậy, Hàn Nghệ cơ hồ đều lỗ vốn, số tiền kiếm được thì càng không đáng nói tới. Thế nhưng hắn một chút cũng không để bụng, so với việc kiếm tiền, thanh danh mới là điều hắn xem trọng nhất. Đương nhiên, hắn cũng không phải muốn làm Khổng Tử, thủ đoạn hiện tại hắn đang dùng, đơn giản chính là tích lũy cho bước phát triển tiếp theo. Chứ chỉ bằng vào danh tiếng hiện tại của Phượng Phi Lâu, muốn kiếm tiền thì thật quá đơn giản, vấn đề là phải xem hắn làm sao kiếm khoản tiền này.

Nhưng mà sự quật khởi của Phượng Phi Lâu cũng khiến cho hẻm Trung và hẻm Nam cảm thấy khủng hoảng. Thế công lần này của Hàn Nghệ còn hung mãnh hơn nhiều so với lần trước.

Trước đây dù nói thế nào, Phượng Phi Lâu của hắn cũng chỉ là một nơi vui chơi giải trí, nói cho cùng cũng chỉ là một thanh lâu. Nhưng hiện giờ địa vị của Phượng Phi Lâu trong lòng mọi người đã lặng yên có sự thay đổi rồi. Nó không chỉ có thể mang lại niềm vui cho người ta, mà còn có thể giáo dục con người. Cổ nhân vốn rất tôn trọng người làm thầy, không còn ai dám đánh đồng Phượng Phi Lâu với Hoa Nguyệt Lâu nữa.

So ra, hẻm Trung, hẻm Nam ngược lại đã trở thành nơi dơ bẩn rồi.

Đây quả thật là một sự chuyển nghịch lớn.

Hàn Nghệ cũng đã thực hiện được hứa hẹn của hắn. Đem thanh danh thúi quắc của hẻm Bắc trước kia quét sạch một đi không trở lại rồi.

Hoa Nguyệt Lâu!

"Phượng Sử, ngài quả nhiên là đoán không sai, tất cả những chuyện này tám chín phần mười đều là Hàn Nghệ âm thầm thao túng."

Tào Tú trên mặt đầy vẻ oán hận, từ lúc ả làm kinh doanh tới nay, vẫn luôn xuôi chèo mát mái. Bình Khang Lý này là do một tay ả xây dựng nên. Từ trước tới chưa ai dám chọc vào ả cả. Phải biết rằng ngày ấy khi Hàn Nghệ tới Hoa Nguyệt Lâu, ả còn chưa có nghĩ tới hết thảy những chuyện này đều là do Hàn Nghệ làm. Dù sao cũng chẳng ai ngờ, Hàn Nghệ lại dùng chiêu số giết địch một ngàn, tự tàn tám trăm này.

Mà nữ nhân đội mũ đen có rèm che mặt đứng trước mặt Tào Tú thì bỗng bật cười, nói: "Chuyện này nói lên hắn không những tài cao mà gan cũng lớn, chiêu này cũng không phải ai cũng dám dùng. Nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ vác đá đập vào chân mình."

Tào Tú cũng đồng tình vơi lời này. Nói cho cùng, Hàn Nghệ cũng đã tạo ra "Cày Hùng Phi", đây là chuyện thậm chí có thể được lưu vào sử sách đấy. Hiện giờ ả rốt cuộc đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nheo mắt nói: "Phượng Sử, nếu cứ mặc kệ Phượng Phi Lâu tiếp tục phát triển như vậy, sẽ vô cùng bất lợi cho chúng ta."

Nữ nhân được gọi là Phượng Sử này nói: "Vậy ngươi định làm thế nào?"

Tào Tú đảo đảo tròng mắt, nói: "Nếu chủ thượng đồng ý, tự ta sẽ có cách đối phó Phượng Phi Lâu."

Về điểm này, ả vô cùng tự tin, làm ngoài sáng chắc chắn là không được, nhưng nếu giở thủ đoạn sau lưng, thì đó chính là sở trường của ả, dù sao thì cũng là người từ trong cung đi ra mà.

Phượng Sử nói: "Trước mắt, có lẽ chủ thượng sẽ không đồng ý đâu."

Tào Tú nói: "Lẽ nào chủ thượng vẫn còn muốn mời chào Hàn Nghệ?"

"Chuyện này ngươi chớ quản."

Phượng Sử bỗng dừng lại một hồi, rồi nói tiếp: "Có điều ngươi cứ yên tâm đi, Hàn Nghệ không có khả năng uy hiếp tới địa vị của ngươi."

Tào Tú nghi hoặc nói: "Xin Phượng Sử chỉ giáo cho?"

Phượng Sử thản nhiên nói: "Bởi vì chênh lệch giữa ngươi và hắn quá lớn."

...

Một ngày nọ, Hàn Nghệ đi tới vùng ngoại ô phía nam thành Trường An. Lần này hắn tới đây không phải là vì làm từ thiện, mà là vì hôm qua hắn đã hẹn với Trịnh Thiện Hành gặp nhau ở chỗ này.

Mặc dù trong mấy ngày qua, hắn đã mệt như sắp hết thời kỳ mãn kinh, nhưng không còn cách nào khác, nếu hắn còn không tới, Trịnh Thiện Hành phỏng chừng sẽ bạo tẩu.

Hiện giờ Phượng Phi Lâu phát triển mạnh mẽ như vậy, nhưng cửa hàng quần áo của Trịnh Thiện Hành thì chẳng có chút khởi sắc nào. Ngươi bảo hắn có thể không nóng nảy sao?



"Hàn tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi, ta chỉ sợ ngươi không chịu tới đó."

Trịnh Thiện Hành vừa nhìn thấy Hàn Nghệ không khỏi thở phào một tiếng.

Hàn Nghệ không vui nói: "Trịnh công tử, xưa giờ ta vẫn luôn thủ tín, chưa có thất hứa bao giờ đâu."

Ngươi đương nhiên là không có thất hứa, bởi vì ngươi vẫn toàn qua loa lấy lệ với ta thôi. Trịnh Thiện Hành thầm lẩm bẩm một câu, thúc giục nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta nhanh đi nào."

Hôm nay bọn họ là muốn tới xưởng sản xuất trang phục xem xem, bời vì chế độ thị phường của chính phủ nhà Đường quá là không thể tưởng tượng nổi, tất cả mọi thứ liên quan tới buôn bán, trong thành đều chịu sự hạn chế nghiêm khắc. Vì vậy Trịnh Thiện Hành đã hành động rất nhanh, liền chọn xưởng sản xuất quần áo này đặt ở ngoại ô.

Về điểm này, Hàn Nghệ vô cùng tán đồng. Bởi vì xưởng quần áo chỉ là một nơi để sản xuất, không cần trực tiếp đối diện với khách hàng. Ngươi đặt xưởng quần áo ở trong thành, chi phí quá cao, quả thực là không có lời. Cửa hàng thì cần phải đặt ở trong thành.

Được rồi hẹn cũng đã được khoảng nửa giờ rồi, họ đi tới một bờ sông, chỉ thấy bên sông có một đại viện lớn, môi trường xung quanh vô cùng u ám. Từ bên ngoài nhìn vào, vô cùng khí thế. Phòng ốc của thời Đường cũng không có sự khác biệt gì, nhu cầu chính là khí thế to lớn, nhưng dường như là có chút cũ kỹ rồi.

Theo như lời của Trịnh Thiện Hành, đây vốn là tài sản của Nguyên gia, sau đó người của Nguyên gia đều sống ở trong viên lâm, đại viện này cũng bỏ không. Y là gần đây đã mua lại của Nguyên Liệt Hổ.

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Cũ thì cũ chút, nhưng vị trí địa lý cũng rất tốt."

Vị trí địa lý của hắn nói không phải là nhánh sông phía trên đó, xưởng quần áo e là sẽ cháy, có nước đương nhiên là tốt rồi.

Đi vào bên trong, Hàn Nghệ quan sát xung quanh, cũng không có sự khác biệt gì với đại viện bình thường. Tổng cộng có tám gian phòng, ba lớn năm nhỏ. Mặc dù đều đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng chính là một số bộ bàn ghế đặt ở bên trong, buồn bực nói: "Trịnh công tử, ngươi không phải nói đã trang hoàng xong rồi sao?"

Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Đúng vậy! Đây chẳng phải là đã quét dọn sạch sẽ rồi sao? Hơn nữa, ta còn sai người sửa chữa qua rồi. Xưởng quần áo này không thể còn cần phải trang hoàng lại đường hoàng hoành tráng chứ."

Không.

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta không phải nói phải trang hoàng đường hoàng tráng lệ, nhưng nhưng chí ít cũng phải giống với một xưởng quần áo chứ!"

Trịnh Thiện Hành nói: "Xưởng quần áo này không phải là làm quần áo, chờ vải và người tới chẳng phải là thành một xưởng sản xuất quần áo rồi."

Hàn Nghệ gãi gãi đầu, cười nói: "Trịnh công tử, quả thật là quân tử."

Trịnh Thiện Hành nói: "Chuyện này là thế nào?"

"Quân tử không nói dối." Hàn Nghệ lại nói.

Trịnh Thiện Hành chẳng hiểu sao cả.

Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: "Còn nhớ hôm đó ta nói kính phục Trịnh công tử có thể làm được vụ buôn bán lớn như vậy. Trịnh công tử ngươi sở dĩ nói có thể làm được lớn như vậy là vì đại đa số mọi người đều không làm được buôn bán. Khi đó ta quả thực không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi. Trịnh công tử ngươi quả thực không phải là đang khiêm tốn."

Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế đỏ bừng mặt lên, không nói lời nào nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: "Đùa thôi, đùa thôi, ngươi cũng đừng có để ý."

Trịnh Thiện Hành nói: "Ý của ngươi là là không được sao?"

Hàn Nghệ nói: "Ngươi là muốn nghe lời thật lòng hay là lời giả đối?"

Trịnh Thiện Hành chần chờ một lát, nói: "Trước tiên là nghe lời nói dối đi."

"Hử?"

Hàn Nghệ sửng sốt, liền cười nói: "Lời nói dối chính là đây không nghi ngờ là xưởng quần áo nát nhất."

Trịnh Thiện Hành liền đờ mặt ra, thầm nghĩ, lời nói dối này của người quả là thối tha nhất. Lẽ nào còn có lời nào thối tha hơn thế sao? Liền đơn giản nói: "Lời thật thì sao?"

Hàn Nghệ nói: "Lời thật chính là không có thối tha nhất, chỉ là càng thối tha hơn."

"!"



Trịnh Thiện Hành không nói lời nào nhìn Hàn Nghệ.

Thôi đi, thôi đi, hắn chỉ là một tài tử, không phải là một thương nhân, không thể yêu cầu quá hà khắc. Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Như vậy đi, chúng ta đi ra ngoài, vừa đi vừa nói. Ta thấy xưởng quần áo này thực sự không có lời nào để nói. Ồ không, ta thấy phong cảnh ở gần đây rất đẹp."

"Được được được, tùy ngươi đi."

Hai người đi ra khỏi căn nhà này, dọc theo bờ sông chậm rãi bước đi.

" Phong cảnh ở đây quả thực rất tốt, mở xưởng may quả thực là có chút lãng phí."

Hàn Nghệ nhìn đông nhìn tây, gật đầu khen ngợi.

Trịnh Thiện Hành buồn bực nói: "Hàn tiểu ca, nếu ngươi thích, lúc nào cũng có thể tới ngắm. Ngươi thực ra trước tiên nên nói xưởng quần áo đó của ta không ổn ở chỗ nào?"

Còn có gì không ổn? Ta muốn hỏi ngươi, chỗ nào là không ổn? Thôi đi, thôi đi, vẫn là đừng có động tới y nữa, dù sao y là quý tộc, ta không phải. Hàn Nghệ trầm ngâm hồi lâu, nói: "Trịnh công tử, bây giờ làm trang phục, trước tiên là phải đo người chọn vải, sau đó là cắt, cuối cùng là may, có đúng không?"

Trịnh Thiện Hành gật đầu.

" Nhưng tất cả đều là một người làm."

"Điều này có vấn đề sao? Đây đương nhiên là làm cắt may rồi."

Hàn Nghệ cười nói: "Vấn đề này rất lớn đấy, chúng ta không phải là may quần áo cho một loại người nào, mà là làm cho tất cả bách tính, không phải chỉ có một người tới mua quần áo, chúng ta liền lấy số đo của bọn họ, như vậy, chúng ta thuê thêm bao nhiêu người cũng không đủ."

Trịnh Thiện Hành nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: " Điều này quả thực là một vấn đề. Hiện giờ bên ngoài bán quần áo cũng đều là bán lẻ tẻ, họ cũng chỉ là theo kích thước của người bình thường mà làm. Nếu khách tới mua quần áo không thể mặc được thì cũng không còn cách nào khác."

Hàn Nghệ nói: "Điều này cũng đúng, khách muốn mua, ngươi lại không bán được. Trên thế giới này không có gì so được với chuyện buôn bán đau lòng này. Nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề này, quần áo của chúng ta căn bản không thể làm được. Chúng ta phải định ra mấy kích thước. Mấy kích thước này chí ít cũng phải bao hàm chín phần bách tính."

Trịnh Thiện Hành nói: "Nhưng định thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Lấy mẫu điều tra, chúng ta có thể để cho người ta tùy tiện tìm ra mấy trăm bách tính để trắc nghiệm là được, sau đó căn cứ vào những kết quả đo này định ra mấy kích thước. Tiếp theo đó chúng ta sẽ căn cứ vào những kích thước này chế định quần áo."

Điều tra lấy mẫu! Trịnh Thiện Hành thoáng chút suy nghĩ gật đầu, nói: "Cách này hay, hơn nữa đây cũng không phải rất khó"

nô tỳ nhà Trường An Thất Tử bọn họ thì nhiều, rất nhiều, hơn nữa họ còn quen biết nhiều con cháu quý tộc như vậy. Đây chỉ là một sự bận rộn nhỏ nhoi, không cần phải ra ngoài tìm người.

Hàn Nghệ cũng hiểu, điều này đối với y mà nói, căn bản cũng không được coi là chuyện to tát gì, liền nói tiếp: "Tiếp đến, chính là mô hình sản xuất. Nếu một bộ quần áo từ đầu đến cuối đều là một người làm, đó gọi là làm nghệ thuật. Mà nhà nghệ thuật phần lớn đều nghèo chết đi được. Điều này so với làm nghề buôn bán là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, làm buôn bán yêu cầu hiệu suất. Chúng ta cần là phải tập trung ý kiến quần chúng, phát huy hết khả năng của mỗi người."

Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế không hiểu rõ, nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"

"Mô hình dây chuyền sản xuất."

Hàn Nghệ nói: "Mở một bộ quần áo ra, thiết kế của thiết kế, chọn vải, cắt, may, chi tiết hơn một chút, tay áo là tay áo, vạt áo trước là vạt áo trước. Mục đích của mô hình này chính là vì nâng cao sản lượng. Nếu một người làm một bộ quần áo cần 7 ngày, 7 người làm 7 ngày nhiều lắm cũng chỉ có thể làm được 7 bộ."

Nếu trong mô hình dây truyền sản xuất, 7 người làm bộ quần áo khả năng chỉ cần nửa ngày, thậm chí không cần tới nửa ngày. Bởi vì một người làm, trung gian sẽ xuất hiện rất nhiều thời gian trống. Đó chính là sự lãng phí, cho nên tính ra nhân lực tương tự, thời gian tương tự, việc sản xuất của chúng ta nâng cao lên gấp đôi. Đương nhiên, ta đây chỉ là một ví dụ, thậm chí có khả năng sẽ nâng cao lên gấp chục lần cũng không chừng.

Trịnh Thiện Hành không phải là tên ngu, ngược lại đầu óc y rất thông minh, rất nhanh đã lĩnh hội được điều kỳ diệu trong đó. Trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ có chút hoảng sợ nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Trong lòng lại nghĩ, ở nơi hoang dã này, khi một người đàn ông nhìn một người đàn ông khác như vậy, đó là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Trịnh Thiện Hành ngây người ra, kích động vỗ tay nói: "Hay! Hay! Mô hình dây chuyền sản xuất này của ngươi quả thực là quá hay!"

Chỉ cần ngươi đừng nói ta hay là được rồi. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: "Ngươi thích là được rồi."

Trịnh Thiện Hành bỗng vẻ mặt đầy nghi ngờ nói: "Đây cũng là liên quan tới nhân lực, không liên quan gì tới xưởng may này."

Hàn Nghệ cười nói: "Liên quan rất lớn. Nếu áp dụng mô hình này, như vậy xưởng may quần áo chắc chắn sẽ không thể làm như vậy. Chúng ta cần thể hiện mô hình này ở trên khu vực. Loại vải cần có nhà vải, nếu không một ngày nào đó cả nhà đều là vải. Tương tự như vậy, cắt cũng phải có nhà cắt, nhuộm cũng cần có nhà nhuộm, đó mới là một xưởng may thực sự, mà không phải chỉ là đặt mấy cái bàn mấy cái ghế vào đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook