Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 260: Một nửa khuynh thành, một nửa Tu La

Nam Hi Bắc Khánh

31/03/2021

"Cô. . . cô nói cái gì?"

Hàn Nghệ hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không, đùa cái gì vậy, Bán Cố Khuynh Thành lại muốn đi ăn máng khác, hơn nữa còn là muốn đến với tử địch Phượng Phi Lâu, đây đúng là không thể tin nổi.

Cố Khuynh Thành lại không có nửa ý đùa giỡn, mắt nhìn chằm chằm Hàn Nghệ, gằn từng chữ từng chữ: "Ta muốn đến Phượng Phi Lâu của ngươi."

Hàn Nghệ sững sốt một lát, sau đó cười một tiếng, nói: "Nếu cô muốn bắt chuyện, hoặc là nhàn rỗi muốn tám chuyện, thì hoàn toàn có thể đổi một chủ đề khác, ví dụ như nói chuyện kích cỡ cái yếm của cô chẳng hạn, ta rất có hứng thú, chứ đừng lấy chuyện vô vị như vậy ra nói."

Cố Khuynh Thành nói: "Ta rất nghiêm túc."

Hàn Nghệ lập tức hỏi: "Vì sao?"

Cố Khuynh Thành nói: "Dùng lời của ngươi mà nói, chính là ta rất thích văn hóa của Phượng Phi Lâu các ngươi, ta cũng hi vọng có thể nhận được sự tôn trọng từ người khác."

Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: "Cô định lừa ai đấy, tứ đại hoa khôi các cô danh chấn thành Trường An, những công tử kia nhìn thấy các cô đều hận không thể cung phụng, cô đừng có nói là bọn họ đều không tôn trọng cô."

Cố Khuynh Thành lắc đầu nói: "Những công tử đó chỉ là ham muốn sắc đẹp của chúng ta, chứ không thật lòng tôn trọng chúng ta. Những nữ tử phong trần như chúng ta khi còn trẻ còn có thể chịu đựng được, nhưng một khi tuổi tác lớn rồi, thì chúng ta sẽ chẳng bằng chó lợn. Nhưng Phượng Phi Lâu các ngươi thì khác, các ngươi không cần ca kỹ dựa vào tư sắc để mời chào khách, cho dù ta có 30~40 tuổi cũng vẫn có thể diễn kịch. Mặt khác, ngươi còn nguyện ý đắc tội Thôi gia vì Hùng Đệ. . ."

Hàn Nghệ cau mày nói: "Làm sao cô biết?"

Cố Khuynh Thành cười nói: "Trên đời này không có tường nào không lọt gió."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Cô nói tiếp."

Chuyện ngày hôm đó, hạ nhân Thôi gia đều biết, cho nên có truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện gì ly kỳ.

Cố Khuynh Thành nói: "Mà hôm nay ngươi lại vì nữ tỳ kia, mạo hiểm ra tay trước mặc nhiều quý tộc như vậy, có thể thấy ngươi quả thực là nói được làm được, Bất luận là hạ nhân, hay là huynh đệ của ngươi, ngươi đều sẽ coi bọn họ là người nhà, hết sức bảo vệ họ. Hơn nữa còn có chế độ thuê mướn của Phượng Phi Lâu các ngươi, nếu ta tới Phượng Phi Lâu, thì vừa có thể có được tự do, vừa có được sự tôn trọng, nửa đời sau cũng được đảm bảo."

"Nói có sách mách có chứng, rất khó để người khác phản bác nha!" Hàn Nghệ nghe vậy nhẹ gật đầu, cười dài nói: "Không ngờ cô suy tính cũng rất xa đấy, nhưng mà việc này không phải ta nói là được, cũng không phải cô nói là được, Tào Tú sẽ không đồng ý nha! Cô đừng có hi vọng hão huyền là ta sẽ động não để đưa cô sang đây, không phải là ta không có bản lĩnh này, mà là ta không có rảnh để làm như vậy."

Cố Khuynh Thành cười nói: "Chuyện này ngươi có thể yên tâm, bốn người chúng ta đều là thân tự do, mặc dù cũng không phải nói đi là có thể đi, nhưng nếu là ta, giả mẫu nhất định sẽ đồng ý."

Hàn Nghệ ồ một tiếng. "Chuyện này cũng có chút ý tứ rồi đấy, cô nói tiếp đi."

Cố Khuynh Thành nói: "Nhưng trước khi ta nói với ngươi, ta muốn ngươi trả lời ta trước, rốt cuộc ngươi có thể nhận ta hay không."

Hàn Nghệ cười ha hả: "Cô đã tìm đến tận nơi vậy rồi, không có ta cũng sẽ nói là có. Nhưng mà nếu cô có thể thuyết phục ta, ta đương nhiên sẽ có hứng thú, dù sao cô cũng là một trong tứ đại hoa khôi, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nếu như cô đồng ý đến, ta không có lý nào lại từ chối cô."

Cố Khuynh Thành hơi do dự một chút, nói: "Vậy vẫn xin ngươi đảm bảo, nếu như ngươi không chịu thu nhận ta, thì cũng nhất định phải bảo mật chuyện này cho ta."

"Sự đảm bảo của ta, cô chịu tin sao?" Hàn Nghệ nghi hoặc nói.

Cố Khuynh Thành nói: "Ta đồng ý tin tưởng ngươi, bởi vì việc này liên quan đến tất cả của ta."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Được rồi, ta cam đoan, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không nói với người thứ ba."

Cố Khuynh Thành lại thoáng trầm mặc một lát, đột nhiên hai tay đưa ra sau tai trái.

Cô ta... cô ta muốn làm gì dzậy? Hàn Nghệ sửng sốt, vội vàng nói: "Ấy ấy ấy, cô làm gì đấy?"

Cố Khuynh Thành nói: "Ta muốn cho ngươi nhìn khuôn mặt thật của ta."

"Đợi đã."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ta từng nghe Lưu tỷ nói, mạng che mặt của cô không thể dễ dàng tháo xuống được, trừ khi cô gặp được ý lang quân như ý thật lòng yêu cô, ta thật sự không có ý gì với cô, hơn nữa ta là người đã có thê tử."

Ngay từ lúc hắn vừa nhập trú Phượng Phi Lâu, Lưu Nga đã nói cho hắn biết tình hình của Hoa Nguyệt Lâu, tư liệu của tứ đại hoa khôi này đương nhiên không thể thiếu.

Mà Cố Khuynh Thành là người thần bí nhất trong tứ đại hoa khôi, đến nay vẫn chưa có ai nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, nghe nói bản thân Tào Tú cũng chưa từng thấy.



Về chuyện Cố Khuynh Thành đến Hoa Nguyệt Lâu vẫn phải nói đến mấy năm trước. Năm đó Tào Tú đến Lạc Dương thăm một vị cung nữ già, trên đường nhìn thấy Cố Khuynh Thành đang đánh đàn ở chỗ mộ phần, thấy kỹ năng đàn của cô vô cùng cao, thế là đi đến hỏi thăm mới biết đó là mộ của mẫu thân Cố Khuynh Thành, hơn nữa mới chết không lâu, Cố Khuynh Thành ngồi trước mộ gảy khúc nhạc mà mẫu thân cô thích lúc còn sống.

Mà mẫu thân của Cố Khuynh Thành vốn là nữ tử của một nhà đại hộ, sau đó bị một nam nhân, cũng chính là phụ thân của Cố Khuynh Thành lừa trao thân, vị hôn tiên dục ( quan hệ trước hôn nhân), phụ thân của Cố Khuynh Thành sợ quá bỏ chạy, mẫu thân cô cũng bị người nhà đuổi ra ngoài, khó khăn lắm mới tiếp tục sống được, lại ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng Cố Khuynh Thành, và còn dạy cô cầm kỳ thư họa, mà vì Cố Khuynh Thành xinh đẹp giống như mẫu thân cô, mẫu thân cô cũng sợ Cố Khuynh Thành bị người khác lừa, thế là từ nhỏ đã đeo mạng che mặt cho cô, nói với cô, trừ khi gặp được người thật lòng yêu cô, nếu không thì không thể tháo mạng che mặt xuống.

Tào Tú thấy cô lẻ loi cô quạnh, vì thế mời cô đến Hoa Nguyệt Lâu làm ca kỹ, và còn nhận lời với cô, chỉ là ca hát, nếu có một ngày, cô gặp được lang quân như ý của cô thì có thể rời đi.

Tại sao Trường An nhiều quyền quý như vậy, nhưng mạng che mặt trên mặt Cố Khuynh Thành vẫn còn đeo vô cùng yên ổn, chính là bởi vì thân thế trớ trêu này.

Hơn nữa Cố Khuynh Thành tinh thông cả cầm kỳ thư họa, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, khiến người khác yêu mến, cho nên rất được các công tử sùng bái, đều muốn giành được sự ưu ái của Cố Khuynh Thành, tháo mạng che mặt vì mình, thường xuyên ngấm ngầm đọ sức, thể hiện sự tinh thông của mình, hy vọng có thể dựa vào một trái tim son sắt để đả động Cố Khuynh Thành, ngược lại không có ai bức ép Cố Khuynh Thành tháo mạng che mặt xuống, cũng chính là bởi vì câu chuyện này và lớp mạng che mặt này, Cố Khuynh Thành đã rất nhanh chóng nổi tiếng khắp Trường An, trở thành trụ cột của Hoa Nguyệt Lâu.

Lúc đó thật ra Hàn Nghệ cũng chỉ nghe vậy mà thôi, hắn càng tin đây là một kiểu thủ đoạn tự lăng xê mình, cũng chính là tiếp thị hơn, càng không có được thì càng muốn có, cho dù Cố Khuynh Thành nhìn có đẹp đến mức nào, nếu không có cái mạng che mặt này, nhìn lâu tự nhiên cũng sẽ chán, ngược lại là cái mạng che mặt này khiến cô ta nổi bật lâu dài. Khí chất đặc biệt, thủ đoạn tương tự, thường xuyên thấy trong thế giới giải trí ở hậu thế.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao khi thấy Cố Khuynh Thành muốn tháo mạng che mặt xuống, trong lòng Hàn Nghệ cảm thấy hết sức kinh ngạc.

"Lát nữa ngươi sẽ biết."

Cố Khuynh Thành thản nhiên trả lời một câu, qua một lát, nàng từ từ tháo mạng che xuống, thì ra lớp mạng che mặt này của nàng có hai lớp.

"Úi!"

Khi Hàn Nghệ nhìn thấy khuôn mặt thật của Cố Khuynh Thành, không khỏi kêu lên thất thanh.

Tần thủ nga mi, mày vẽ phẩm xanh đen ( loại phẩm phụ nữ thời xưa dùng để vẽ lông mày), cái mũi tinh xảo, môi đỏ thẫm như anh châu, nếu không có vết sẹo bên má trái kia, tất cả đều rất hoàn mỹ, tuyệt đối có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.

Chỉ thấy trên má trái của Cố Khuynh Thành, dưới xương gò má đến khóe miệng có một vết sẹo màu đỏ đậm, hình bán cung dài hai tấc.

Thử hỏi trên một khuôn mặt tuyệt mỹ như vậy, ai có thể bỏ qua một vết sẹo này, thật là nhìn thấy mà giật mình a.

Đồng thời cũng làm cho người ta thương xót không ngừng.

Cố Khuynh Thành dường như đã dự liệu được phản ứng của Hàn Nghệ, cúi đầu xuống, thần sắc chán nản, nói: - Đây chính là nguyên nhân tại sao ta luôn đeo mạng che mặt.

Hàn Nghệ hơi ngẩn ra, nhìn vết sẹo trên mặt Cố Khuynh Thành. Trôi qua hồi lâu, hắn đột nhiên cười ha ha, nói: "Không ngờ Bán Cố Khuynh Thành lại là một lời nói dối lớn nhất, không, đây không thể nói là nói dối, chỉ có thể nói một mặt không bằng nửa mặt a! Ta có thể lắm miệng hỏi thêm một câu không, đây là tên khốn khiếp nào làm, đúng là đáng chém thành trăm ngàn mảnh."

Cố Khuynh Thành liếc nhìn Hàn Nghệ với vẻ cổ quái, nói: "Đây là ta tự rạch."

"Ặc!"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tại sao cô phải làm vậy?"

Cố Khuynh Thành buồn bã cười nói: "Tướng mạo xinh đẹp, có đôi lúc cũng không phải chuyện tốt. Ta vốn là nhân sĩ Lạc Dương, mẫu thân sau khi sinh ta thì chết, phụ thân là một tiểu thương nhân, vất vả cực khổ nuôi ta lớn, nhưng vì ta từ nhỏ đã xinh đẹp, cho nên bị người nhà một đại hộ họ Tạ ở địa phương nhắm trúng, gã không tiếc thủ đoạn, dụ dỗ cha ta mắc mưu, khiến cho nhà ta nợ nần một khoản tiền cực lớn, địa chủ đó lấy chuyện này làm cớ, muốn ép cha ta lấy ta đi gán nợ, sau khi cha ta biết được sự thật, trong cơn tức giận cũng sinh bệnh chết. Đây đều là họa do khuôn mặt này của ta gây ra, là ta hại chết cha ta, vì thế ta đã tự tay rạch mặt mình trước thi thể của cha ta."

Nói đến phần sau, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Hàn Nghệ khẽ thở dài, vô cùng ga lăng lấy khăn tay của mình đưa tới.

Cố Khuynh Thành vừa thấy, ai ôi! Trời ơi, thật là bẩn. Môi mấp máy, nói một tiếng cảm ơn, sau đó lấy khăn lụa của mình ra chấm nước mắt, thuận tiện lại đeo mạng che mặt lên.

Như vậy thì dễ nhìn nhiều rồi. Hàn Nghệ xấu hổ rụt tay lại, tùy tiện xoa xoa mũi, sau đó bỏ vào ngực, nói: "Ta tin đối phương nhất định sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho cô đâu."

Cố Khuynh Thành tức giận hừ một tiếng: "Tên họ Tạ đó độc ác tột cùng, đương nhiên không dễ dàng buông tha cho ta. Gã thấy ta đã rạch mặt, biến thành một người xấu xí quái dị, thế là liền ép ta đến nhà bọn gã làm người hầu, hơi không vừa ý là vừa đánh vừa chửi ta, bình thường cũng lăng nhục đủ kiểu, ta không chịu nhục, quyết tâm phải trốn ra ngoài, thế là trước tiên ta giả vờ nghe lời, lấy lòng gã bằng mọi cách, khiến gã buông lỏng cảnh giác đối với ta, ta mong ngày mong đêm, cuối cùng cũng có được một cơ hội, thế là ta nhân cơ hội này trốn khỏi Tạ gia.

Nhưng lúc đó ta chỉ là một cô bé, không nơi nương tựa không một văn tiền, chỉ có thể ăn xin để sống, cũng chính là lúc đó, ta học được cách trộm đồ của người khác. Sau này ta đã đến Trường An, trong một cơ hội ngẫu nhiên đã gặp được Tào giả mẫu. Nàng ấy hỏi vết sẹo trên mặt ta, ta nói thật cho nàng ấy biết. Sau khi biết được, nàng ấy liền bí mật đưa ta về Hoa Nguyệt Lâu, dốc lòng bồi dưỡng ta, vậy mới có Cố Khuynh Thành bây giờ."

Hàn Nghệ nói: "Nói như vậy, Tào Tú có ân tái tạo với cô à!"

Cố Khuynh Thành gật gật đầu nói: "Có thể nói là như vậy, nhưng bà ấy cũng là thấy ta có thể giúp nàng ấy kiếm tiền, chứ nàng ấy đối với người khác không có tốt như vậy, mấy năm nay số tiền ta kiếm cho nàng ấy, đủ để trả ân tái tạo của nàng ấy, một khi ta đã mất đi giá trị lợi dụng, nàng ấy cũng sẽ chẳng còn tốt với ta như vậy nữa."



Hàn Nghệ "ồ" một tiếng dài, nói: "Ta hiểu rồi, sở dĩ Tào Tú bịa ra câu chuyện cái mạng che mặt, thật ra chỉ là để rũ sạch trách nhiệm trước, nếu có một ngày, vết sẹo của cô bị người khác nhìn thấy, ả cũng có lý do nói là mình cũng chưa từng nhìn thấy, mình cũng là bị lừa, đến lúc đó các cô bên nào cũng cho là mình đúng, căn bản không nói rõ được, nhưng với thực lực của cô, căn bản không phải là đối thủ của ả."

Nói xong, hắn là liên tục gật đầu, nói: "Cao! Chiêu này đúng là cao! Đúng là ta vẫn xem thường mụ rồi."

Cố Khuynh Thành gật gật đầu, hỏi: "Hàn công tử đồng ý nhận ta không?"

Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Tào Tú sẽ thả người chứ?"

Cố Khuynh Thành cười nói: "Lúc trước giả mẫu đã nói rồi, là mời ta đến, giữa ta và nàng ấy cũng không có bất cứ khế ước nào, trên thực tế bà ấy vì phủi sạch quan hệ, quả thực cũng không có khế ước."

Hàn Nghệ nói: "Vậy mụ không sợ cô đi sao?"

Cố Khuynh Thành nói: "Ta một nữ tử yếu ớt có thể đi đâu, hơn nữa bà ấy là người biết bí mật của ta, một khi vén cái mạng che mặt này ra, người bị tổn thương sẽ chỉ là ta, hơn nữa, lòng kiên nhẫn của những công tử đó sớm muộn cũng sẽ bị mài mòn, bí mật này chắc chắn không thể tiếp tục duy trì lâu dài, cho dù nàng ấy đã nghĩ ra đường lui, nhưng một khi thật sự bị phát hiện, nàng ấy cũng sẽ gặp phiền phức, cho nên ta muốn đi, thì nàng ấy sẽ không ngăn cản, cũng không ngăn cản nổi."

"Nhưng cô đến Phượng Phi Lâu đấy, lỡ như mụ vạch trần bí mật của cô?"

"Vậy thì có sao? Nếu bà ấy dám vạch trần bí mật của ta, ta cũng sẽ nói ra sự thật, đến lúc đó bên nào cũng cho là mình đúng, tin chắc cuộc sống của bà ấy cũng không thoải mái"

"Cô nói cũng có lý." Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: "Nhưng mà, chỗ ta là nơi diễn kịch, cô đeo mạng che mặt thì không diễn được, nhưng nếu tháo mạng che mặt xuống, vậy thì cô thảm rồi, tuy ta không sợ cô sẽ liên lụy đến Phượng Phi Lâu ta, dù sao ta cũng chưa từng nhìn thấy, ta cũng có thể giả là người bị hại, nhưng vấn đề là, cô đến chỗ ta làm gì?"

Cố Khuynh Thành nói: "Ta có thể giúp các ngươi gảy đàn, phổ nhạc, còn có thể đưa ra ý kiến cho kịch của các ngươi."

Hàn Nghệ nói: "Cô muốn lui về hậu trường?"

"Cái gì là hậu trường?"

"Chính như cô nói, là viết nhạc, viết truyện, không cần lên sân khấu gặp người khác."

"Đúng là như thế."

Hàn Nghệ nói: "Nhưng cô có từng nghĩ chưa, những người theo đuổi cô đó, cũng có khả năng sẽ đến Phượng Phi Lâu theo đuổi cô."

Cố Khuynh Thành nói: "Việc này cũng rất đơn giản, ta có thể giả vờ là không cẩn thận bị thương ở mặt, như vậy thì có thể giải thích được rồi."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đây cũng là một biện pháp, nhưng giá trị của cô cũng sẽ vì vậy mà giảm đi nhiều, đối với ta mà nói chẳng có điểm tốt nào cả, có thể sẽ còn sinh ra phiền phức nữa."

Cố Khuynh Thành chán nản thở dài, nói: "Nếu Hàn công tử không chịu, vậy thì thôi, mong Hàn công tử có thể giữ bí mật này cho ta."

Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, giơ tay lên nói: "Đợi đã, ta đồng ý với cô, nhưng ta có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ta muốn đích thân ra mặt tuyển cô đến Phượng Phi Lâu."

Cố Khuynh Thành sửng sốt, nói: "Tại sao?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đương nhiên là thể hiện sức hút nhân cách của ta, đường đường là Cố Khuynh Thành cũng có thể bị ta hấp dẫn, à không, lôi kéo, đây là sự lợi hại mức độ nào, nhân tiện cũng trả mối thù trước đây Tào Tú lôi Kim Ngọc Nhi và Liên Nhi đi."

Cố Khuynh Thành hơi trầm ngâm, lập tức hiểu được, cười nói: "Hàn công tử thủ đoạn hay đấy."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đâu có, đâu có."

Cố Khuynh Thành lại nói: "Vậy không biết công tử định khi nào đến đón ta qua."

Hàn Nghệ thoáng trầm ngâm, nói: "Gần đây có thể ta hơi bận, dù sao cũng sắp bán máy dệt vải rồi, chắc cô cũng biết, cho nên, hay là đợi qua thời gian này, ta sẽ lập tức đến đón cô về."

Cố Khuynh Thành nói: "Chỉ mong công tử không có gạt ta."

Hàn Nghệ cười nói: "Là người bạn của chị em phụ nữ, ta thật sự rất ít khi lừa nữ nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook