Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 226: Sự tuyên truyền lớn nhất
Nam Hi Bắc Khánh
10/01/2021
Lúc này, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Trưởng Tôn Diên, còn có Nguyên Liệt Hổ cũng chạy tới.
"Hàn Nghệ, cày này là ngươi phát minh à?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có tranh nhìn chiếc cày đó với Chử Toại Lương, mà là quay qua hỏi Hàn Nghệ như vậy.
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Hồi Quốc Cữu Công, đúng là tiểu dân phát minh."
Trình Giảo Kim bật cười ha hả nói: "Hảo tiểu tử, không hổ là xuất thân nông dân, không tồi, không tồi."
Đây là khen, hay là châm biếm vậy!
Hàn Nghệ cười gượng, không biết nên tiếp lời thế nào.
Đây đương nhiên là lời khen rồi. Bời vì địa vị nông dân hiện nay có thể nói là vượt xa kẻ mở thanh lâu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Trình Giảo Kim, có vẻ hơi bất đắc dĩ, lại hỏi Hàn Nghệ: "Vậy ngươi thấy chiếc cày này có khả thi không?"
Đương nhiên là khả thi rồi, nếu không khả thi, ta dám lấy ra hay sao? Nhưng cũng không thể nói như vậy được, Hàn Nghệ rất khiêm tốn nói: "Bởi vì tiểu dân cũng chưa có thử qua, cho nên cũng không biết rốt cuộc có được hay chưa, vẫn phải dùng thử rồi mới biết."
"Ta thấy khả thi, ta thấy khả thi đấy!"
Chử Toại Lương gần đó bỗng liên tiếp gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn, thoáng đánh giá Hàn Nghệ, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đơn giản chỉ là kinh ngạc vì tuổi tác của Hàn Nghệ thôi, liền nói: "Ngươi là Hàn Nghệ?"
Hàn Nghệ liền hành lễ nói: "Bẩm Hữu Phó Xạ, tiểu dân chính là Hàn Nghệ."
Chử Toại Lương vẫy vẫy tay nói: "Ngươi mau lại đây, giải thích cho ta về chiếc cày này."
"Vâng."
Hàn Nghệ liền bước tới, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Giảo Kim, Trịnh Thiện Hành cũng vây quanh lại.
"Điểm khác nhau chủ yếu của loại cày mới này so với loại cày cũ là ở chỗ uốn cong của chiếc cày này."
Hàn Nghệ chỉ tay vào chỗ cong của chiếc cày nói: "Cày hiện giờ đều là vừa dài vừa to. Mặc dù khá là ổn định, nhưng lại quá cồng kềnh, thửa ruộng lớn thì còn được, nhưng nếu là ruộng nhỏ thì rất khó sử dụng. Còn loại cày này của ta thì vừa ngắn vừa cong, giá cày phải dùng cũng vừa nhỏ vừa nhẹ, thao tác linh hoạt, thuận tiện cho việc xoay chuyển, tiết kiệm sức kéo của trâu bò. Cày ngày trước chí ít cũng phải cần tới hai con trâu, mà cái cày này của ta chỉ cần một con trâu thôi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ vào một bộ phận trong đó nói: "Đây là cái gì?"
"Đây là láng cày."
Hàn Nghệ giải thích: "Đây là một phụ kiện mới thêm vào, kéo lui cái láng cày này, sẽ làm mũi cày hướng về phía trước. Lưỡi cày thường cắm vào đất, láng cày sẽ phân ra ba cấp độ phù hợp với đất sâu, vừa vừa và đất nông."
Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu, gật đầu cười nói: "Diệu! Ý tưởng thật kỳ diệu!"
Chử Toại Lương lại nói: "Chỉ là ta thấy hình như vách cày này của ngươi cũng khác với kiểu cũ."
"Hữu Phó Xạ quan sát thật là cẩn thận, tiểu dân bội phục, bội phục."
Hàn Nghệ trước tiên nịnh nọt một câu, sau đó liền nói: "Vách cày này của ta có thể lật được cả mảng đất lên, giảm bớt lực cản đâm xuống. Hơn nữa còn có thể lật được đất lên, diệt trừ cỏ dại. Như vậy, vừa ngăn được cỏ dại tái sinh, mà lại còn có thể biến cỏ dại thành phân bón."
Nói xong, hắn lại tiếp tục nói: "Ngoài ra, ta còn thêm đĩa cày ở phía cuối, cộng thêm sợi dây thừng nối với ách cày. Đĩa cày có thể chuyển động, so với loại cày trước đây, tính linh hoạt được nâng cao. Trang bị của loại cày này cũng được tăng thêm để phù hợp với một con trâu cày ruộng, để nó dùng dây thừng thay cho viên thẳng nối vào ách trâu. Như vậy có thể nâng cao được tính linh hoạt, mà lại có thể tránh cho trâu cày bị cán gỗ va chạm mà bị thương."
Người bên cạnh nghe thấy thế liền gật đầu liên tiếp. Mặc dù Hàn Nghệ vẫn luôn nhấn mạnh hắn chưa có dùng thử, không biết có khả thi hay không, nhưng ngươi đều nói chi tiết như vậy, có khả thi hay không còn không biết nữa sao?
Chử Toại Lương bật cười ha hả nói: "Loại cày này quả thực là phúc của bách tính Đại Đường ta rồi!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng gật đầu.
Đại Đường hiện giờ là đỉnh cao của nền kinh tế tiểu nông, bất kỳ sự cải tạo nào liên quan tới nông cụ, đối với Đại Đường mà nói đều rất đáng quý, rất được coi trọng. Bởi vì bách tính toàn thiên hạ hiện giờ đều là trồng lúa, nếu một mẫu của ngươi có thể sản xuất ra được hơn một thạch lương thực, như vậy cộng lại con số cũng không dễ bỏ qua đâu.
Chử Toại Lương lại quan sát một hồi, càng nhìn càng thấy hài lòng. Hồi lâu sau, ông ta lại quay đầu lại, nhìn Hàn Nghệ, nói: "Chuyện này quả thực là ngươi nghĩ ra chứ?"
Ngươi đây không phải là nói linh tinh sao? Hàn Nghệ gật đầu có vẻ ngây ngô.
Chử Toại Lương vẫn không dám tin, liền nói: "Ngươi lẽ nào là vì vở kịch này mới nghĩ ra cách cải tạo cày sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cũng đúng, mà cũng không đúng, chỉ vì tiểu dân trước đây gia cảnh bần hàn, không mua được súc vật. Hơn nữa, ruộng lại nhỏ, mỗi khi tiểu dân thấy phụ thân làm việc vất vả trên đồng, là lại nghĩ cách có thể làm ra một loại nông cụ giúp phụ thân giảm bớt tiêu hao sức khỏe. Kỳ thực, tiểu dân vẫn đang thử cải tiến cày này, nhưng vẫn chưa thành công, mãi cho tới gần đây khi suy nghĩ cấu tứ của vở kịch, lại nhớ tới kiểu cày này, do đó lại đi thử lần nữa, cuối cùng đã cải tạo thành công. Tiếc là phụ thân của tiểu dân đã qua đời rồi, nhưng trong lòng tiểu dân nghĩ tới chiếc cày này nếu có thể tạo phục cho bách tính bần hàn như tiểu dân, vong linh phụ thân của tiểu dân ở trên trời cũng được an ủi."
Chử Toại Lương nghe thấy thế liền gật đầu, nói: "Hay! Hay! Hay!"
Ý tán thưởng đã không cần nói cũng biết rồi.
Kỳ thực lý do này là Hàn Nghệ đã sớm nghĩ tới rồi. Bởi vì hắn không cần vì tài trí của mình mà chứng minh điều gì cả. Tên ngốc có thể không tạo ra được chiếc cày, nhưng cổ nhân tín phụng hiếu vi tiên, nếu chiếc cày được tạo ra từ tấm lòng hiếu nghĩa, vậy thì không hề nghi ngờ chiếc cày này đã tăng thêm một vòng hào quang, cũng có thể giành được sự tín nhiệm của đám người Chử Toại Lương rồi.
Chử Toại Lương cũng không có khích lệ Hàn Nghệ, đây không phải là tính cách của ông ta. Ngươi muốn chửi người khác, ông ta còn làm được. Ngươi bảo ông ta đi khen người ta, đó không phải là điểm mạnh của ông ta, lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: "Có lẽ nên sớm mang đi thử xem."
Chử Toại Lương lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ liền nói: "Ta ở đây còn có loại cày này, nếu triều đình cần, tiểu dân bằng lòng dâng lên."
Trưởng Tôn Vô Kỵ ồ lên một tiếng: "Ngươi làm nhiều cày như vậy làm cái gì?"
Hàn Nghệ nói: "Là thế này, tiểu dân cầm chiếc cày này lên sân khấu, đơn giản chính là muốn cung cấp cho bách tính thêm một nông cụ tốt, cho nên tiểu dân định làm một trăm chiếc tặng cho những bách tính nghèo."
Chử Toại Lương hơi kinh ngạc nói: "Tặng? Không cần tiền sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không cần, không cần, nói là tặng nó cho bách tính, chi bằng nói là tặng cho chính bản thân mình. Bởi vì đây cũng xem như là tâm nguyện trong lòng tiểu dân."
Trình Giảo Kim bật cười ha hả nói: "Hay! Nói rất hay! Hàn Nghệ, lão phu quả thực càng ngày càng thích ngươi rồi đấy."
Hàn Nghệ kiêm tốn nói: "Đa tạ Lư Quốc công khen thưởng."
Chử Toại Lương khẽ thở nhẹ một tiếng, cho dù là không có mất công, lại hỏi thăm được Hàn Nghệ, kỹ thuật sử dụng loại cày này, sau đó gọi người cầm chiếc cày này mang đi, cũng không có khách khí với Hàn Nghệ.
Ba đại lão này vừa đi, đám Mộng Nhi và Hùng Đệ liền thở phào một tiếng. Họ là dân đen, khả năng sinh ra không có kỳ vọng có thể đứng cùng với đám người Tể tướng như Trưởng Tôn Vô Kỵ. Áp lực của họ nghĩ là biết ngay, vừa rồi họ có lẽ là thở mạnh cũng không dám thở.
"Ha ha! Hàn tiểu ca, cả đời này khả năng cũng sẽ được người ta khen ngợi một câu, kẻ sỹ ba ngày không gặp, phải rửa mắt mà nhìn rồi. Còn lời của ngươi, quả thực là cách ba ngày cũng muốn ngươi nói tới hồi trước."
Trịnh Thiện Hành nhìn Hàn Nghệ bật cười ha hả nói.
Hàn Nghệ nói: "Quá khen, quá khen, ta vốn là nông phu, mở thanh lâu này mới là không phải việc chính đáng. Làm ra chiếc cày này chẳng qua chính là nhớ nghề cũ mà thôi."
Mấy người vừa nghe thấy thế, thật ra cũng đúng.
"Tên mập, mau qua đây."
Nguyên Liệt Hổ bỗng vẫy vẫy tay tới Hùng Đệ.
"Làm gì?"
Hùng Đệ liền đi tới.
Nguyên Liệt Hổ bỗng đưa tay ra, không khỏi vỗ hai má phì phì của Hùng Đệ, vui mừng nói: "Nhóc mập, ngươi quả thực rất đáng yêu, vừa rồi quả thực khiến cho ta cười chết mất, ha ha."
Thằng nhãi này thần lực trời sinh, ra tay lại không biết nặng nhẹ. Hùng Đệ bị y vỗ đau đớn kêu la.
Hàn Nghệ thấy thế mà kinh sợ, liền bước lên khuyên can, lại có một bóng người chạy tới trước mặt hắn.
"Mau buông Tiểu Béo ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Tiểu Dã trợn trừng mắt lên, nhìn Nguyên Liệt Hổ đầy địch ý.
Nguyên Liệt Hổ bỗng phản ứng kịp lại, liền buông tay ra, gãi đầu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải ác ý."
Tiểu Béo đáng thương bị gã véo mặt chỗ đỏ chỗ trắng, cặp mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ ấm ức như muốn chết.
Tiểu Dã bước tới bên cạnh Hùng Đệ, nói: "Tiểu Béo, huynh không sao chứ?"
Hùng Đệ xoa xoa mặt, lại xoa xoa hai má, nói: "Ta không sao."
Lúc này, Hàn Nghệ liền bước tới, nói: "Nguyên công tử, Tiểu Dã vô lễ rồi, ngươi chớ có trách nó."
"Không sao, không sao."
Nguyên Liệt Hổ mỉm cười khua tay, lại quay sang nói với Hùng Đệ: "Nhóc mập, sau này ta sẽ thường xuyên tới xem tiểu phẩm của ngươi. Ha ha, cũng không biết vì sao bây giờ ta cứ thấy ngươi là muốn cười rồi, ha ha!"
Hùng Đệ ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Liệt Hổ. thấy vẻ mặt lỗ mãng của gã, lại cao lớn như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, liền yếu ớt cúi đầu xuống.
Bốn người bọn họ ở lại đó một lúc, cũng rời đi.
"Ây da, ứng phó với những tên đại quan này, quả là mệt mỏi."
Sau khi tiễn họ đi rồi, Hàn Nghệ quay vào trong lầu, làm một vài động tác thư giãn.
Lúc này Lưu Nga đi tới, nói: "Hàn tiểu ca, đám người Vương công tử đi rồi sao?"
"Ừ."
Hàn Nghệ gật đầu.
Lưu Nga có vẻ thất vọng nói: "Ta còn tưởng là đám người Quốc cữu công trọng thưởng cho ngươi, nào ngờ lại nói vài câu như vậy."
Hàn Nghệ cười nói: "Tỷ gấp cái gì chứ, chuyện này vừa mới bắt đầu, một hai hôm nữa họ sẽ tới nữa, tới khi đó ta sẽ đẩy tỷ lên để Quốc cữu công khen tỷ."
Lưu Nga liền nói: "Đừng đừng đừng, chuyện này ta không dám."
Hàn Nghệ bật cười ha hả vài tiếng.
Lưu Nga lại hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi thực sự định tặng một trăm chiếc cày đó cho bách tính sao?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên rồi, lời đã nói ra rồi, có thể không tặng sao? Chuyện này vẫn còn cần phải làm trước mặt triều đình."
Nói xong, hắn bỗng chỉ về phía nhân viên đang quét dọn ở gần đó gọi: - Trà Ngũ, ngươi lại đây.
Trà Ngũ liền bước tới "Tiểu Nghệ ca, có chuyện gì thế?"
Hàn Nghệ nói: "Hiện tại cày đã làm thế nào rồi?"
Trà Ngũ nói: "Đã làm xong hết cả rồi."
"Rất tốt!"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Ngươi gọi thợ thủ công lên khắc lên phía trên ba chữ "Cày Hùng Phi"."
"Cày Hùng Phi?"
Trà Ngũ thoáng giật mình.
Lưu Nga nghi ngờ nói: "Vì sao lại gọi là "Cày Hùng Phi"?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là để phù hợp với lời kịch rồi. Trong kịch bản cũng có thể lấy tên là "Cày Hùng Phi"."
Lưu Nga nói: "Nhưng loại cày này rõ ràng chính là Hàn tiểu ca ngươi phát minh ra mà, vì sao lại không gọi là cày Hàn Nghệ? Điều này đối với người mà nói, há chẳng phải rất tốt sao?"
Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: "Ta hiểu ý của tỷ, nhưng nếu gọi là cày Hàn Nghệ, hiệu quả sẽ không thể tốt bằng cày Hùng Phi được. Lời kịch mới là cái gốc để tạo chỗ đứng cho chúng ta. Chúng ta không tiếc gì sức mình để tăng thêm sức ảnh hưởng của kịch bản, hơn nữa cho dù gọi là cày Hùng Phi, tên tuổi của ta cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Tỷ nghĩ mà xem, nếu một người ở nơi khác vào Trường An, hiện tại dân chúng để dùng loại cày kỳ quái này, họ có thể sẽ bước lên hỏi thăm, câu đầu tiên chắc chắn sẽ là hỏi đây là loại cày gì? Tỷ sẽ trả lời thế nào?"
Lưu Nga nói: "Nếu gọi là cày Hùng Phi, vậy thì ta chắc chắn sẽ gọi nó là cày Hùng Phi rồi."
Hàn Nghệ lại nói: "Vậy đối phương nghe xong rồi, chắc chắn sẽ lại hỏi, Hùng Phi là người nào?"
Lưu Nga suy nghĩ một hồi, nói: "Ta nghĩ ta có thể nói, hẳn là như vậy rồi!"
"Vậy đối phương chắc chắn sẽ lại hỏi, hẳn là như vậy chứ? Xin chỉ giáo."
"Vậy ta sẽ nói Hùng Phi này chính là nhân vật chính trong vở kịch "Bạch sắc sinh tử luyến"."
Hàn Nghệ nói: "Nếu người đó không biết tới vở kịch, chắc chắn sẽ lại hỏi, vở kịch này là cái gì? Như vậy ngươi chắc chắn sẽ giới thiệu vở kịch này cho đối phương nghe, trong đó chắc chắn sẽ bao gồm cả Phượng Phi Lâu. Sau khi đối phương nghe xong, chắc chắn sẽ biết cày này không phải Hùng Phi sáng tạo ra, mà là người khác. Như vậy chắc chắn sẽ tiếp tục hỏi, như vậy ngươi chắc chắn sẽ nói ra tên của ta. Cứ như vậy, Hàn Nghệ, Phượng Phi Lâu, vở kịch và những từ ngữ liên quan tới "Bạch sắc sinh tử luyến" đều xuất hiện. Đó mới là sự tuyên truyền lớn nhất."
Mà ba thứ này liên kết lại với nhau chính là một câu chuyện hoàn chỉnh. Chỉ riêng một người sẽ rất dễ khiến cho người ta quên đi, còn một câu chuyện có thể sẽ được lưu truyền trăm đời, có thể lưu truyền nghìn dặm. Ta cần chính là khi mọi người vừa nhìn thấy chiếc cày này, trong đầu liền hiện lên không phải là tên của một người, mà là câu chuyện phía sau nó. Trước khi ta vào triều sẽ tung ra loại cày này, chính là để cho cày này định danh là cày Hùng Phi.
Lưu Nga, Trà Ngũ nghe mà trợn mắt, há hốc miệng, họ không ngờ phía sau một cái tên lại có nhiều học vấn đến như vậy.
"Hàn Nghệ, cày này là ngươi phát minh à?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có tranh nhìn chiếc cày đó với Chử Toại Lương, mà là quay qua hỏi Hàn Nghệ như vậy.
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Hồi Quốc Cữu Công, đúng là tiểu dân phát minh."
Trình Giảo Kim bật cười ha hả nói: "Hảo tiểu tử, không hổ là xuất thân nông dân, không tồi, không tồi."
Đây là khen, hay là châm biếm vậy!
Hàn Nghệ cười gượng, không biết nên tiếp lời thế nào.
Đây đương nhiên là lời khen rồi. Bời vì địa vị nông dân hiện nay có thể nói là vượt xa kẻ mở thanh lâu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Trình Giảo Kim, có vẻ hơi bất đắc dĩ, lại hỏi Hàn Nghệ: "Vậy ngươi thấy chiếc cày này có khả thi không?"
Đương nhiên là khả thi rồi, nếu không khả thi, ta dám lấy ra hay sao? Nhưng cũng không thể nói như vậy được, Hàn Nghệ rất khiêm tốn nói: "Bởi vì tiểu dân cũng chưa có thử qua, cho nên cũng không biết rốt cuộc có được hay chưa, vẫn phải dùng thử rồi mới biết."
"Ta thấy khả thi, ta thấy khả thi đấy!"
Chử Toại Lương gần đó bỗng liên tiếp gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn, thoáng đánh giá Hàn Nghệ, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đơn giản chỉ là kinh ngạc vì tuổi tác của Hàn Nghệ thôi, liền nói: "Ngươi là Hàn Nghệ?"
Hàn Nghệ liền hành lễ nói: "Bẩm Hữu Phó Xạ, tiểu dân chính là Hàn Nghệ."
Chử Toại Lương vẫy vẫy tay nói: "Ngươi mau lại đây, giải thích cho ta về chiếc cày này."
"Vâng."
Hàn Nghệ liền bước tới, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Giảo Kim, Trịnh Thiện Hành cũng vây quanh lại.
"Điểm khác nhau chủ yếu của loại cày mới này so với loại cày cũ là ở chỗ uốn cong của chiếc cày này."
Hàn Nghệ chỉ tay vào chỗ cong của chiếc cày nói: "Cày hiện giờ đều là vừa dài vừa to. Mặc dù khá là ổn định, nhưng lại quá cồng kềnh, thửa ruộng lớn thì còn được, nhưng nếu là ruộng nhỏ thì rất khó sử dụng. Còn loại cày này của ta thì vừa ngắn vừa cong, giá cày phải dùng cũng vừa nhỏ vừa nhẹ, thao tác linh hoạt, thuận tiện cho việc xoay chuyển, tiết kiệm sức kéo của trâu bò. Cày ngày trước chí ít cũng phải cần tới hai con trâu, mà cái cày này của ta chỉ cần một con trâu thôi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ vào một bộ phận trong đó nói: "Đây là cái gì?"
"Đây là láng cày."
Hàn Nghệ giải thích: "Đây là một phụ kiện mới thêm vào, kéo lui cái láng cày này, sẽ làm mũi cày hướng về phía trước. Lưỡi cày thường cắm vào đất, láng cày sẽ phân ra ba cấp độ phù hợp với đất sâu, vừa vừa và đất nông."
Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu, gật đầu cười nói: "Diệu! Ý tưởng thật kỳ diệu!"
Chử Toại Lương lại nói: "Chỉ là ta thấy hình như vách cày này của ngươi cũng khác với kiểu cũ."
"Hữu Phó Xạ quan sát thật là cẩn thận, tiểu dân bội phục, bội phục."
Hàn Nghệ trước tiên nịnh nọt một câu, sau đó liền nói: "Vách cày này của ta có thể lật được cả mảng đất lên, giảm bớt lực cản đâm xuống. Hơn nữa còn có thể lật được đất lên, diệt trừ cỏ dại. Như vậy, vừa ngăn được cỏ dại tái sinh, mà lại còn có thể biến cỏ dại thành phân bón."
Nói xong, hắn lại tiếp tục nói: "Ngoài ra, ta còn thêm đĩa cày ở phía cuối, cộng thêm sợi dây thừng nối với ách cày. Đĩa cày có thể chuyển động, so với loại cày trước đây, tính linh hoạt được nâng cao. Trang bị của loại cày này cũng được tăng thêm để phù hợp với một con trâu cày ruộng, để nó dùng dây thừng thay cho viên thẳng nối vào ách trâu. Như vậy có thể nâng cao được tính linh hoạt, mà lại có thể tránh cho trâu cày bị cán gỗ va chạm mà bị thương."
Người bên cạnh nghe thấy thế liền gật đầu liên tiếp. Mặc dù Hàn Nghệ vẫn luôn nhấn mạnh hắn chưa có dùng thử, không biết có khả thi hay không, nhưng ngươi đều nói chi tiết như vậy, có khả thi hay không còn không biết nữa sao?
Chử Toại Lương bật cười ha hả nói: "Loại cày này quả thực là phúc của bách tính Đại Đường ta rồi!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng gật đầu.
Đại Đường hiện giờ là đỉnh cao của nền kinh tế tiểu nông, bất kỳ sự cải tạo nào liên quan tới nông cụ, đối với Đại Đường mà nói đều rất đáng quý, rất được coi trọng. Bởi vì bách tính toàn thiên hạ hiện giờ đều là trồng lúa, nếu một mẫu của ngươi có thể sản xuất ra được hơn một thạch lương thực, như vậy cộng lại con số cũng không dễ bỏ qua đâu.
Chử Toại Lương lại quan sát một hồi, càng nhìn càng thấy hài lòng. Hồi lâu sau, ông ta lại quay đầu lại, nhìn Hàn Nghệ, nói: "Chuyện này quả thực là ngươi nghĩ ra chứ?"
Ngươi đây không phải là nói linh tinh sao? Hàn Nghệ gật đầu có vẻ ngây ngô.
Chử Toại Lương vẫn không dám tin, liền nói: "Ngươi lẽ nào là vì vở kịch này mới nghĩ ra cách cải tạo cày sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cũng đúng, mà cũng không đúng, chỉ vì tiểu dân trước đây gia cảnh bần hàn, không mua được súc vật. Hơn nữa, ruộng lại nhỏ, mỗi khi tiểu dân thấy phụ thân làm việc vất vả trên đồng, là lại nghĩ cách có thể làm ra một loại nông cụ giúp phụ thân giảm bớt tiêu hao sức khỏe. Kỳ thực, tiểu dân vẫn đang thử cải tiến cày này, nhưng vẫn chưa thành công, mãi cho tới gần đây khi suy nghĩ cấu tứ của vở kịch, lại nhớ tới kiểu cày này, do đó lại đi thử lần nữa, cuối cùng đã cải tạo thành công. Tiếc là phụ thân của tiểu dân đã qua đời rồi, nhưng trong lòng tiểu dân nghĩ tới chiếc cày này nếu có thể tạo phục cho bách tính bần hàn như tiểu dân, vong linh phụ thân của tiểu dân ở trên trời cũng được an ủi."
Chử Toại Lương nghe thấy thế liền gật đầu, nói: "Hay! Hay! Hay!"
Ý tán thưởng đã không cần nói cũng biết rồi.
Kỳ thực lý do này là Hàn Nghệ đã sớm nghĩ tới rồi. Bởi vì hắn không cần vì tài trí của mình mà chứng minh điều gì cả. Tên ngốc có thể không tạo ra được chiếc cày, nhưng cổ nhân tín phụng hiếu vi tiên, nếu chiếc cày được tạo ra từ tấm lòng hiếu nghĩa, vậy thì không hề nghi ngờ chiếc cày này đã tăng thêm một vòng hào quang, cũng có thể giành được sự tín nhiệm của đám người Chử Toại Lương rồi.
Chử Toại Lương cũng không có khích lệ Hàn Nghệ, đây không phải là tính cách của ông ta. Ngươi muốn chửi người khác, ông ta còn làm được. Ngươi bảo ông ta đi khen người ta, đó không phải là điểm mạnh của ông ta, lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: "Có lẽ nên sớm mang đi thử xem."
Chử Toại Lương lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ liền nói: "Ta ở đây còn có loại cày này, nếu triều đình cần, tiểu dân bằng lòng dâng lên."
Trưởng Tôn Vô Kỵ ồ lên một tiếng: "Ngươi làm nhiều cày như vậy làm cái gì?"
Hàn Nghệ nói: "Là thế này, tiểu dân cầm chiếc cày này lên sân khấu, đơn giản chính là muốn cung cấp cho bách tính thêm một nông cụ tốt, cho nên tiểu dân định làm một trăm chiếc tặng cho những bách tính nghèo."
Chử Toại Lương hơi kinh ngạc nói: "Tặng? Không cần tiền sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không cần, không cần, nói là tặng nó cho bách tính, chi bằng nói là tặng cho chính bản thân mình. Bởi vì đây cũng xem như là tâm nguyện trong lòng tiểu dân."
Trình Giảo Kim bật cười ha hả nói: "Hay! Nói rất hay! Hàn Nghệ, lão phu quả thực càng ngày càng thích ngươi rồi đấy."
Hàn Nghệ kiêm tốn nói: "Đa tạ Lư Quốc công khen thưởng."
Chử Toại Lương khẽ thở nhẹ một tiếng, cho dù là không có mất công, lại hỏi thăm được Hàn Nghệ, kỹ thuật sử dụng loại cày này, sau đó gọi người cầm chiếc cày này mang đi, cũng không có khách khí với Hàn Nghệ.
Ba đại lão này vừa đi, đám Mộng Nhi và Hùng Đệ liền thở phào một tiếng. Họ là dân đen, khả năng sinh ra không có kỳ vọng có thể đứng cùng với đám người Tể tướng như Trưởng Tôn Vô Kỵ. Áp lực của họ nghĩ là biết ngay, vừa rồi họ có lẽ là thở mạnh cũng không dám thở.
"Ha ha! Hàn tiểu ca, cả đời này khả năng cũng sẽ được người ta khen ngợi một câu, kẻ sỹ ba ngày không gặp, phải rửa mắt mà nhìn rồi. Còn lời của ngươi, quả thực là cách ba ngày cũng muốn ngươi nói tới hồi trước."
Trịnh Thiện Hành nhìn Hàn Nghệ bật cười ha hả nói.
Hàn Nghệ nói: "Quá khen, quá khen, ta vốn là nông phu, mở thanh lâu này mới là không phải việc chính đáng. Làm ra chiếc cày này chẳng qua chính là nhớ nghề cũ mà thôi."
Mấy người vừa nghe thấy thế, thật ra cũng đúng.
"Tên mập, mau qua đây."
Nguyên Liệt Hổ bỗng vẫy vẫy tay tới Hùng Đệ.
"Làm gì?"
Hùng Đệ liền đi tới.
Nguyên Liệt Hổ bỗng đưa tay ra, không khỏi vỗ hai má phì phì của Hùng Đệ, vui mừng nói: "Nhóc mập, ngươi quả thực rất đáng yêu, vừa rồi quả thực khiến cho ta cười chết mất, ha ha."
Thằng nhãi này thần lực trời sinh, ra tay lại không biết nặng nhẹ. Hùng Đệ bị y vỗ đau đớn kêu la.
Hàn Nghệ thấy thế mà kinh sợ, liền bước lên khuyên can, lại có một bóng người chạy tới trước mặt hắn.
"Mau buông Tiểu Béo ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Tiểu Dã trợn trừng mắt lên, nhìn Nguyên Liệt Hổ đầy địch ý.
Nguyên Liệt Hổ bỗng phản ứng kịp lại, liền buông tay ra, gãi đầu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải ác ý."
Tiểu Béo đáng thương bị gã véo mặt chỗ đỏ chỗ trắng, cặp mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ ấm ức như muốn chết.
Tiểu Dã bước tới bên cạnh Hùng Đệ, nói: "Tiểu Béo, huynh không sao chứ?"
Hùng Đệ xoa xoa mặt, lại xoa xoa hai má, nói: "Ta không sao."
Lúc này, Hàn Nghệ liền bước tới, nói: "Nguyên công tử, Tiểu Dã vô lễ rồi, ngươi chớ có trách nó."
"Không sao, không sao."
Nguyên Liệt Hổ mỉm cười khua tay, lại quay sang nói với Hùng Đệ: "Nhóc mập, sau này ta sẽ thường xuyên tới xem tiểu phẩm của ngươi. Ha ha, cũng không biết vì sao bây giờ ta cứ thấy ngươi là muốn cười rồi, ha ha!"
Hùng Đệ ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Liệt Hổ. thấy vẻ mặt lỗ mãng của gã, lại cao lớn như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, liền yếu ớt cúi đầu xuống.
Bốn người bọn họ ở lại đó một lúc, cũng rời đi.
"Ây da, ứng phó với những tên đại quan này, quả là mệt mỏi."
Sau khi tiễn họ đi rồi, Hàn Nghệ quay vào trong lầu, làm một vài động tác thư giãn.
Lúc này Lưu Nga đi tới, nói: "Hàn tiểu ca, đám người Vương công tử đi rồi sao?"
"Ừ."
Hàn Nghệ gật đầu.
Lưu Nga có vẻ thất vọng nói: "Ta còn tưởng là đám người Quốc cữu công trọng thưởng cho ngươi, nào ngờ lại nói vài câu như vậy."
Hàn Nghệ cười nói: "Tỷ gấp cái gì chứ, chuyện này vừa mới bắt đầu, một hai hôm nữa họ sẽ tới nữa, tới khi đó ta sẽ đẩy tỷ lên để Quốc cữu công khen tỷ."
Lưu Nga liền nói: "Đừng đừng đừng, chuyện này ta không dám."
Hàn Nghệ bật cười ha hả vài tiếng.
Lưu Nga lại hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi thực sự định tặng một trăm chiếc cày đó cho bách tính sao?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên rồi, lời đã nói ra rồi, có thể không tặng sao? Chuyện này vẫn còn cần phải làm trước mặt triều đình."
Nói xong, hắn bỗng chỉ về phía nhân viên đang quét dọn ở gần đó gọi: - Trà Ngũ, ngươi lại đây.
Trà Ngũ liền bước tới "Tiểu Nghệ ca, có chuyện gì thế?"
Hàn Nghệ nói: "Hiện tại cày đã làm thế nào rồi?"
Trà Ngũ nói: "Đã làm xong hết cả rồi."
"Rất tốt!"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Ngươi gọi thợ thủ công lên khắc lên phía trên ba chữ "Cày Hùng Phi"."
"Cày Hùng Phi?"
Trà Ngũ thoáng giật mình.
Lưu Nga nghi ngờ nói: "Vì sao lại gọi là "Cày Hùng Phi"?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là để phù hợp với lời kịch rồi. Trong kịch bản cũng có thể lấy tên là "Cày Hùng Phi"."
Lưu Nga nói: "Nhưng loại cày này rõ ràng chính là Hàn tiểu ca ngươi phát minh ra mà, vì sao lại không gọi là cày Hàn Nghệ? Điều này đối với người mà nói, há chẳng phải rất tốt sao?"
Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: "Ta hiểu ý của tỷ, nhưng nếu gọi là cày Hàn Nghệ, hiệu quả sẽ không thể tốt bằng cày Hùng Phi được. Lời kịch mới là cái gốc để tạo chỗ đứng cho chúng ta. Chúng ta không tiếc gì sức mình để tăng thêm sức ảnh hưởng của kịch bản, hơn nữa cho dù gọi là cày Hùng Phi, tên tuổi của ta cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Tỷ nghĩ mà xem, nếu một người ở nơi khác vào Trường An, hiện tại dân chúng để dùng loại cày kỳ quái này, họ có thể sẽ bước lên hỏi thăm, câu đầu tiên chắc chắn sẽ là hỏi đây là loại cày gì? Tỷ sẽ trả lời thế nào?"
Lưu Nga nói: "Nếu gọi là cày Hùng Phi, vậy thì ta chắc chắn sẽ gọi nó là cày Hùng Phi rồi."
Hàn Nghệ lại nói: "Vậy đối phương nghe xong rồi, chắc chắn sẽ lại hỏi, Hùng Phi là người nào?"
Lưu Nga suy nghĩ một hồi, nói: "Ta nghĩ ta có thể nói, hẳn là như vậy rồi!"
"Vậy đối phương chắc chắn sẽ lại hỏi, hẳn là như vậy chứ? Xin chỉ giáo."
"Vậy ta sẽ nói Hùng Phi này chính là nhân vật chính trong vở kịch "Bạch sắc sinh tử luyến"."
Hàn Nghệ nói: "Nếu người đó không biết tới vở kịch, chắc chắn sẽ lại hỏi, vở kịch này là cái gì? Như vậy ngươi chắc chắn sẽ giới thiệu vở kịch này cho đối phương nghe, trong đó chắc chắn sẽ bao gồm cả Phượng Phi Lâu. Sau khi đối phương nghe xong, chắc chắn sẽ biết cày này không phải Hùng Phi sáng tạo ra, mà là người khác. Như vậy chắc chắn sẽ tiếp tục hỏi, như vậy ngươi chắc chắn sẽ nói ra tên của ta. Cứ như vậy, Hàn Nghệ, Phượng Phi Lâu, vở kịch và những từ ngữ liên quan tới "Bạch sắc sinh tử luyến" đều xuất hiện. Đó mới là sự tuyên truyền lớn nhất."
Mà ba thứ này liên kết lại với nhau chính là một câu chuyện hoàn chỉnh. Chỉ riêng một người sẽ rất dễ khiến cho người ta quên đi, còn một câu chuyện có thể sẽ được lưu truyền trăm đời, có thể lưu truyền nghìn dặm. Ta cần chính là khi mọi người vừa nhìn thấy chiếc cày này, trong đầu liền hiện lên không phải là tên của một người, mà là câu chuyện phía sau nó. Trước khi ta vào triều sẽ tung ra loại cày này, chính là để cho cày này định danh là cày Hùng Phi.
Lưu Nga, Trà Ngũ nghe mà trợn mắt, há hốc miệng, họ không ngờ phía sau một cái tên lại có nhiều học vấn đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.