Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 332: Tâm hồn tà ác ẩn dưới vẻ ngoài đẹp trai
Nam Hi Bắc Khánh
19/02/2022
Tuy nói về sau không bao giờ làm giáo viên nữa. Nhưng học phí vẫn phải nộp. Mặt khác, còn có cả tiền thuốc men nữa.
Màn đêm dần dần buông xuống, trong núi trời tối rất nhanh.
Mà có hai cái võng lớn treo ở hai cái cây trước nhà. Tiêu Vô Y tóc đen tới eo, dưới ánh trăng chiếu rọi, đen bóng như mặc ngọc. Kề má lên ngực Hàn Nghệ, nhìn trăng tròn trên bầu trời, trên mặt tỏ ý lười nhác. Đôi mắt sáng ngời kia như được che một lớp sương. Hai má hơi đỏ hồng. Có vẻ long lanh rất cảm động. Chiếc chân thon dài, hơi gấp khúc, làm cho tấm lụa đắp trên người được chống lên như một chiếc lều. Nhìn hết sức gợi cảm.
Hàn Nghệ lấy tay làm gối, một tay ôm mỹ nữ ở trong lòng, miệng mỉm cười, nghe tiếng côn trùng xung quanh, nhìn bầu trời đầy sao.
"Hàn Nghệ!"
Tiêu Vô Y môi son khẽ mở, dịu dàng gọi.
"Sao?"
"Chàng có biết là chúng ta đã phạm vào tử tội."
Trong hoàn cảnh lãng mạng như này, Tiêu Vô Y bỗng nhiên hỏi câu này. Không khỏi làm cho Hàn Nghệ toàn thân lạnh toát, khẽ run rẩy.
Danh hiệu nữ ma đầu, đúng là xứng với cái tên.
Tiêu Vô Y cảm giác thấy Hàn Nghệ đang run rẩy, không khỏi cười khúc khích.
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Nàng đùa ta à?"
Tiêu Vô Y đảo con ngươi gian xảo, nói: "Ta đâu có đùa chàng, đây là sự thật."
Hàn Nghệ không tin, hồ nghi nhìn Tiêu Vô Y.
Tiêu Vô Y nói: "Triều đình có quy định rất rõ ràng, dân chúng không được nửa đêm nhìn thiên tượng, nhất là ở trên núi, bằng không sẽ luận là trọng tội."
Cái này thực ra Hàn Nghệ chưa từng nghe qua, cau mày nói: "Không thể nào, ngắm sao cũng không được?"
Tiêu Vô Y gật gật đầu nói: "Có thể ngắm sao, nhưng ban đêm không được xem thiên tượng. Ai biết được là chàng đang ngắm sao hay là đang nhìn thiên tượng."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Cho dù là xem thiên tượng, thì cũng bình thường mà."
Tiêu Vô Y nói: "Thiên tượng có liên quan tới vận mệnh quốc qia. Một dân chúng xem thiên tượng, chẳng phải là muốn mưu phản sao?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Thật hay giả vậy?"
Tiêu Vô Y tức giận nói: "Chàng không tin có thể đi hỏi."
Hàn Nghệ thầm giận trong lòng. Mẹ kiếp, sao cũng không được xem. Làm sao mà yêu đương với người đến từ vì sao được? Bỗng nhiên cười nhạt một tiếng.
Tiêu Vô Y nói: "Chàng cười cái gì?"
Hàn Nghệ nói: "Ta cười kẻ thống trị giả dối."
Tiêu Vô Y sắc mặt căng thẳng. Nói: "Những lời này chàng chớ có nói lung tung."
Hàn Nghệ cười gật đầu nói: "Cái này đương nhiên ta biết, ta cũng chỉ nói với nàng mà thôi."
Tiêu Vô Y lại hiếu kỳ nói: "Vậy sao chàng lại nói như vậy."
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu bách tính an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an. Có quỷ mới muốn tạo phản, cho dù là có mưu đồ gây rối thì cũng không thể nào thành công. Giống như Trần Thạc Chân vậy. Người đắc đạo nhiều người giúp đỡ, người thất đạo thì đơn độc. Đạo lý này đến người chưa từng đọc sách như ta còn hiểu. Những người thông minh lại không biết? Nói cho cùng, đây chính là một thủ đoạn trói buộc tư tưởng bách tính của người thống trị. Làm cho bách tính từ khi sinh ra đã không có suy nghĩ tạo phản. Như vậy vô cùng ích kỷ, vì lợi ích của một người, mà tước đi tư tưởng của người trong thiên hạ. Nếu như một người đến một ngôi sao tự do cũng không có. Vậy thì sống trên đời này còn có thú vị gì nữa."
Tiêu Vô Y nghe vậy nét mặt không khỏi lộ ra một tia u buồn.
Hàn Nghệ thấy nàng không lên tiếng, lập tức biết nàng đang nghĩ gì, cười nói: "Nàng không cho rằng ta ngốc đến mức mà chạy đi nói những lời này với Trưởng Tôn Vô Kỵ chứ. Yên tâm, ta chỉ than phiền vài câu. Ta cảm thấy hoàng đế không nên tước đoạt, cảm giác hạnh phúc nằm trên giường ngắm sao của ta và thê tử."
Tiêu Vô Y nũng nịu lườm hắn một cái. Bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Hàn Nghệ, nói: "Có điều chàng nói không sai. Ta cũng thích ngắm sao cùng chàng."
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Đúng rồi, thiếu chút quên hỏi nàng, ấn tượng của cha vợ về ta thế nào."
"Cha vợ?"
Tiêu Vô Y sửng sốt, lập tức trừng mắt lườm hắn một cái, lại nói: "Phụ thân ta nói bốn chữ."
"Anh tuấn, phóng khoáng?"
"Đương nhiên không phải."
"Cơ trí thông minh."
"Cũng không phải!"
"Không lẽ là vô cùng uy vũ?"
Tiêu Vô Y chỉ liếc nhìn thân thể của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ lập tức vỗ ngực. Hiện giờ ta cũng đâu có kém, lại hỏi: "Vậy là cái gì?"
"Là rất khó nắm bắt."
"Rất khó nắm bắt?"
Hàn Nghệ nói: "Là sao?"
Tiêu Vô Y nói: "Ông ấy không nói. Có điều phong cách nói chuyện của phụ thân ta, từ trước tới giờ hết sức kỳ quái, cũng chỉ có mẹ ta là hiểu được ông ấy."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Xem ra đây là điểm giống nhau duy nhất giữa nàng và phụ thân nàng."
"Chàng có ý gì?"
Tiêu Vô Y hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
"Không có ý gì." Hàn Nghệ cười hì hì nói. Hôn nhẹ lên môi hồng của Tiêu Vô Y một cái, lại nói: "Cho dù thế nào, ta nhất định sẽ giành được ưu ái của cha vợ. Cái này nàng cứ yên tâm mười phần đi."
Tiêu Vô Y nói: "Phụ thân ta không có câu nệ những thứ này. Nhưng cho dù chàng có thuyết phục được phụ thân cũng không có tác dụng gì. Còn phải được những thúc thúc bá bá đồng ý."
"Á?"
Hàn Nghệ nói: "Như vậy có chút khó khăn."
Tiêu Vô Y đột nhiên cười gian xảo, nói: "Có điều ta cũng khá thích cảnh lén lén lút lút như hiện tại."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Nàng thích như thế này?"
Tiêu Vô Y hì hì cười nói: "Chúng ta trước đây làm kẻ thù, sau này làm phu thê. Không lẽ chàng không cảm thấy rất thú vị sao?"
"Hoàn toàn không cảm thấy."
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Trước kia không hoàn toàn là kẻ thù a."
Tiêu Vô Y nháy mắt, trong ánh mắt lộ ra tà ác, nói: "Lẽ nào chàng quên mất là chúng ta phải thử Nguyên Mẫu Đơn sao?"
Trời ạ! Mụ này rốt cuộc muốn làm gì a? Hàn Nghệ lập tức đính chính: "Không phải là chúng ta, là nàng."
.Hàn Nghệ sau thời gian ở cùng Tiêu Vô Y ở Cô Phong, liền quay về Phượng Phi Lâu. Hắn hiện giờ vô cùng bận rộn. Tư tưởng thị trường của hắn có thành công hay không, đều phải dựa vào quãng thời gian này.
Lúc mới đến ngõ bắc liền gặp Trà Ngũ. Chỉ thấy Trà Ngũ vẻ mặt tiều tụy, hai mắt xanh đen. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Trà Ngũ, tối qua ngươi đi làm gì vậy?"
Khuôn mặt của Trà Ngũ ngày thường đã vậy, hiện giờ lại thêm uất ức. Đúng là làm cho người khác nhìn mà rơi lệ, nói: "Tiểu Nghệ ca, huynh không biết, hôm qua đám công tử đó"
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, căt đưt lời của y, nói: "Trà Ngũ, ta đã quyết định. Từ ngày mai, ngươi sẽ từ chủ quản của Phượng Phi Lâu thăng chức lên chủ quản của hẻm bắc. Đồng thời sẽ thưởng cho ngươi một cái đùi cừu."
Trà Ngũ sửng sốt, vui vẻ nói: "Thật sao?"
Hàn Nghệ vỗ vai của y, nói: "Làm cho tốt."
Nói xong hắn vội bước vào hậu viện.
"Hàn đại ca về rồi."
Hùng Đệ nhìn thấy Hàn Nghệ, xách theo Đại Thố và Nhị Thố vui sướng chạy tới.
Hàn Nghệ nói: "Oa, Tiểu Béo, sao vui vậy."
Hùng Đệ nhỏ giọng nói: "Hàn đại ca, chúng ta có khách tới."
"Khách? Khách nào?"
"Huynh đoán xem."
"Oánh Oánh?"
Hùng Đệ như u oán, đôi mắt nhỏ liếc nhìn Hàn Nghệ một cái.
Hiểu rồi. Ta không nên nhắc tới chuyện riêng của đệ. Hàn Nghệ cười nói: "Đùa với đệ chút thôi. Có phải là Tạ tài tử tới không?"
Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Làm sao huynh biết."
"Ta có mắt đấy."
Hàn Nghệ nói xong liền bước vào cửa phòng, chắp tay chào người thanh niên có khuôn mặt thanh tú vừa bước ra cùng với Mộng Tư và Lưu Nga, nói: "Vị này chắc là Tạ tài tử chứ. Lúc nói chuyện, mắt hắn nhìn một chút Tạ tài tử này. Nhìn thấy da y trắng nõn, mặt mày thanh tú, thân hình thon dài. Đích thực là rất đẹp trai, phong độ, mà chiếc áo trắng trên người y nhìn thì có vẻ mộc mạc, nhưng vừa liếc cái là biết bằng tơ, bên trong mộc mạc mang theo một tia cao quý, thầm nghĩ trong lòng, xem ra Tạ tài tử này thật đúng là tinh thông đạo lý người đẹp vì lụa a"
"Không dám, không dám"
Tạ Huy chắp tay hồi lễ, nói: "Tạ Huy chỉ là đọc sách vài năm. Cái tên tài tử, thực sự là không dám nhận."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Ở trong này, dù sao bọn ta cũng đều chưa từng đọc sách."
Lưu Nga hơi hơi trừng, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi nói gì thế?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đùa một chút thôi, Tạ công tử không để ý chứ."
Tạ Huy nói: "Không không, Hàn tiểu ca thật khôi hài. Kỳ thực tại hạ lúc đầu tới đây là muốn thăm hỏi Hàn tiểu ca, thật không ngờ có thể gặp ở đây." Nói tới đây, y bỗng liếc nhìn Mộng Tư một cái.
Mộng Tư không khỏi ngượng ngùng.
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Hàn Nghệ ha hả cười, nói: "Tạ công tử chớ câu nệ, bọn ta ở đây rất tùy ý. Mời vào trong."
Tạ Huy giơ tay ra, nói: "Mời!"
Đi vào trong phòng.
Hàn Nghệ uống ngụm trà, nói: "Tạ công tử, chuyện của ngươi và Mộng Tư, ta đã nghe nói rồi. Có lẽ là ngươi cũng nghe được từ miệng của Mộng Tư. Ngươi họ gì đối với ta mà nói không hề quan trọng. Quan trọng là ngươi đối tốt với Mộng Tư, như vậy là đủ rồi."
Tạ Huy nói: "Điểm này xin Hàn tiểu ca yên tâm, ta tuyệt không để cho Mộng Tư phải chịu khổ."
Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: "Vậy ngươi đừng trách ta hỏi thêm một câu."
Tạ ơn huy vội nói: "Hàn tiểu ca cứ hỏi đừng ngại."
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Tình yêu tuy tốt, nhưng cũng không thể làm cơm ăn. Không biết tương lai ngươi dự định làm gì?"
Mộng Tư có chút lo lắng. Nhưng Lưu Nga lại cảm thấy nên phải hỏi.
Tạ Huy nói: "Không giấu Hàn tiểu ca, hoàn cảnh của Tạ gia ta đã không giống như trước đây rồi. Ta không thể cho Mộng Tư cuộc sống đại phú đại quý. Nhưng ta quyết không bạc đãi Mộng Tư. Mà ta lần này tới Trường An chủ yếu là muốn mưu cầu con đường làm quan. Hy vọng có thể chấn hưng gia tộc. Hiện giờ mọi người trong Tạ gia đều cố gắng vì việc này."
Hàn Nghệ cười gật gật đầu, lại nói: "Không biết song thân của Tạ công tử có khỏe không?"
Tạ Huy u sầu, thở dài nói: "Song thân đã tạ thế rồi."
"Rất xin lỗi."
"Không sao."
Hàn Nghệ lại nói: "Ta không biết ngươi nghe nói hay chưa. Gần đây ta may mắn được bệ hạ phong thưởng. Hiện giờ đang làm Giám Sát Ngự Sử ở Ngự sử đài."
Tạ Huy khẽ gật đầu nói: "Cái này ta cũng nghe nói rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Tuy rằng ta mới nhậm chức. Nhưng ta quen biết một đám người. Nếu như ngươi muốn mưu cầu con đường làm quan. Ta có thể giới thiệu cho ngươi quen biết đám người đó. Ta không dám là có thế giúp được ngươi, nhưng ít nhất là có thể giúp được một ít."
Mộng Tư nghe vậy trong lòng vui vẻ.
Tạ Huy không chút do dự, chắp tay nói: "Đa tạ ý tốt của Hàn tiểu ca. Nhưng ta vẫn thử dùng năng lực của bản thân."
Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một tia hào quang quái dị, nói: "Như vậy cũng tốt. Tin rằng dựa vào tài hoa của Tạ công tử, làm quan ắt hẳn không phải là vấn đề. Nói không chừng tương lai ta cũng phải đi tìm ngươi giúp."
Tạ Huy vội nói: "Không dám, không dám. Hàn tiểu ca quá khen."
Hàn Nghệ lại nói: "Mộng Tư coi như là người nhà của ta. Nếu ngươi lấy cô ấy, thì cũng coi như là thân thích của ta. Ngươi làm quan đối với ta mà nói, cũng có thể coi là một chuyện tốt. Ta cũng không có năng lực gì, chỉ là kiếm chút tiền mọn. Ngươi mưu cầu con đường làm quan, có thể có chỗ cần dùng tới tiền. Nếu như cần có thể tới tìm ta."
Tạ Huy bỗng chớp mạnh mắt một cái, sau đó chắp tay nói: "Hàn tiểu ca ưu ái. Ta Huy thật sự là vô cùng cảm kích."
"Không dám, không dám." Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Mộng Tư, chúc mừng cô tìm được một lang quân như ý."
Mộng Tư đỏ bừng mặt, không nói lên lời.
Hàn Nghệ lại cười ha hả nói: "Tạ công tử. Nếu như ngươi không chê ta chưa từng đọc sách, hôm nay ở lại đây, chúng ta uống vào chén. Ta đã lâu không gặp được người hợp duyên như Tạ công tử rồi."
Tạ Huy chắp tay nói: "Hàn tiểu ca thịnh tình như vậy, Tạ Huy không dám không đáp ứng."
Hàn Nghệ lập tức cho người đi làm một ít thức ăn. Buổi trưa lại uống với Tạ Huy mấy chén đến lúc xế chiều. Tạ Huy hơi ngà ngà say rời đi.
Hàn Nghệ nhìn theo bóng y rời đi. Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt. Không ngờ ẩn dưới một vẻ ngoài đẹp trai như vậy, lại ẩn chứa một trái tim tà ác như thế. Có điều là gặp phải lão tổ Hàn Nghệ, đúng là kiếp nạn của y a. Lão tử không đùa cho ngươi chết. Chữ Hàn của ta mang ra viết ngược.
Màn đêm dần dần buông xuống, trong núi trời tối rất nhanh.
Mà có hai cái võng lớn treo ở hai cái cây trước nhà. Tiêu Vô Y tóc đen tới eo, dưới ánh trăng chiếu rọi, đen bóng như mặc ngọc. Kề má lên ngực Hàn Nghệ, nhìn trăng tròn trên bầu trời, trên mặt tỏ ý lười nhác. Đôi mắt sáng ngời kia như được che một lớp sương. Hai má hơi đỏ hồng. Có vẻ long lanh rất cảm động. Chiếc chân thon dài, hơi gấp khúc, làm cho tấm lụa đắp trên người được chống lên như một chiếc lều. Nhìn hết sức gợi cảm.
Hàn Nghệ lấy tay làm gối, một tay ôm mỹ nữ ở trong lòng, miệng mỉm cười, nghe tiếng côn trùng xung quanh, nhìn bầu trời đầy sao.
"Hàn Nghệ!"
Tiêu Vô Y môi son khẽ mở, dịu dàng gọi.
"Sao?"
"Chàng có biết là chúng ta đã phạm vào tử tội."
Trong hoàn cảnh lãng mạng như này, Tiêu Vô Y bỗng nhiên hỏi câu này. Không khỏi làm cho Hàn Nghệ toàn thân lạnh toát, khẽ run rẩy.
Danh hiệu nữ ma đầu, đúng là xứng với cái tên.
Tiêu Vô Y cảm giác thấy Hàn Nghệ đang run rẩy, không khỏi cười khúc khích.
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Nàng đùa ta à?"
Tiêu Vô Y đảo con ngươi gian xảo, nói: "Ta đâu có đùa chàng, đây là sự thật."
Hàn Nghệ không tin, hồ nghi nhìn Tiêu Vô Y.
Tiêu Vô Y nói: "Triều đình có quy định rất rõ ràng, dân chúng không được nửa đêm nhìn thiên tượng, nhất là ở trên núi, bằng không sẽ luận là trọng tội."
Cái này thực ra Hàn Nghệ chưa từng nghe qua, cau mày nói: "Không thể nào, ngắm sao cũng không được?"
Tiêu Vô Y gật gật đầu nói: "Có thể ngắm sao, nhưng ban đêm không được xem thiên tượng. Ai biết được là chàng đang ngắm sao hay là đang nhìn thiên tượng."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Cho dù là xem thiên tượng, thì cũng bình thường mà."
Tiêu Vô Y nói: "Thiên tượng có liên quan tới vận mệnh quốc qia. Một dân chúng xem thiên tượng, chẳng phải là muốn mưu phản sao?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Thật hay giả vậy?"
Tiêu Vô Y tức giận nói: "Chàng không tin có thể đi hỏi."
Hàn Nghệ thầm giận trong lòng. Mẹ kiếp, sao cũng không được xem. Làm sao mà yêu đương với người đến từ vì sao được? Bỗng nhiên cười nhạt một tiếng.
Tiêu Vô Y nói: "Chàng cười cái gì?"
Hàn Nghệ nói: "Ta cười kẻ thống trị giả dối."
Tiêu Vô Y sắc mặt căng thẳng. Nói: "Những lời này chàng chớ có nói lung tung."
Hàn Nghệ cười gật đầu nói: "Cái này đương nhiên ta biết, ta cũng chỉ nói với nàng mà thôi."
Tiêu Vô Y lại hiếu kỳ nói: "Vậy sao chàng lại nói như vậy."
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu bách tính an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an. Có quỷ mới muốn tạo phản, cho dù là có mưu đồ gây rối thì cũng không thể nào thành công. Giống như Trần Thạc Chân vậy. Người đắc đạo nhiều người giúp đỡ, người thất đạo thì đơn độc. Đạo lý này đến người chưa từng đọc sách như ta còn hiểu. Những người thông minh lại không biết? Nói cho cùng, đây chính là một thủ đoạn trói buộc tư tưởng bách tính của người thống trị. Làm cho bách tính từ khi sinh ra đã không có suy nghĩ tạo phản. Như vậy vô cùng ích kỷ, vì lợi ích của một người, mà tước đi tư tưởng của người trong thiên hạ. Nếu như một người đến một ngôi sao tự do cũng không có. Vậy thì sống trên đời này còn có thú vị gì nữa."
Tiêu Vô Y nghe vậy nét mặt không khỏi lộ ra một tia u buồn.
Hàn Nghệ thấy nàng không lên tiếng, lập tức biết nàng đang nghĩ gì, cười nói: "Nàng không cho rằng ta ngốc đến mức mà chạy đi nói những lời này với Trưởng Tôn Vô Kỵ chứ. Yên tâm, ta chỉ than phiền vài câu. Ta cảm thấy hoàng đế không nên tước đoạt, cảm giác hạnh phúc nằm trên giường ngắm sao của ta và thê tử."
Tiêu Vô Y nũng nịu lườm hắn một cái. Bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Hàn Nghệ, nói: "Có điều chàng nói không sai. Ta cũng thích ngắm sao cùng chàng."
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Đúng rồi, thiếu chút quên hỏi nàng, ấn tượng của cha vợ về ta thế nào."
"Cha vợ?"
Tiêu Vô Y sửng sốt, lập tức trừng mắt lườm hắn một cái, lại nói: "Phụ thân ta nói bốn chữ."
"Anh tuấn, phóng khoáng?"
"Đương nhiên không phải."
"Cơ trí thông minh."
"Cũng không phải!"
"Không lẽ là vô cùng uy vũ?"
Tiêu Vô Y chỉ liếc nhìn thân thể của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ lập tức vỗ ngực. Hiện giờ ta cũng đâu có kém, lại hỏi: "Vậy là cái gì?"
"Là rất khó nắm bắt."
"Rất khó nắm bắt?"
Hàn Nghệ nói: "Là sao?"
Tiêu Vô Y nói: "Ông ấy không nói. Có điều phong cách nói chuyện của phụ thân ta, từ trước tới giờ hết sức kỳ quái, cũng chỉ có mẹ ta là hiểu được ông ấy."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Xem ra đây là điểm giống nhau duy nhất giữa nàng và phụ thân nàng."
"Chàng có ý gì?"
Tiêu Vô Y hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
"Không có ý gì." Hàn Nghệ cười hì hì nói. Hôn nhẹ lên môi hồng của Tiêu Vô Y một cái, lại nói: "Cho dù thế nào, ta nhất định sẽ giành được ưu ái của cha vợ. Cái này nàng cứ yên tâm mười phần đi."
Tiêu Vô Y nói: "Phụ thân ta không có câu nệ những thứ này. Nhưng cho dù chàng có thuyết phục được phụ thân cũng không có tác dụng gì. Còn phải được những thúc thúc bá bá đồng ý."
"Á?"
Hàn Nghệ nói: "Như vậy có chút khó khăn."
Tiêu Vô Y đột nhiên cười gian xảo, nói: "Có điều ta cũng khá thích cảnh lén lén lút lút như hiện tại."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Nàng thích như thế này?"
Tiêu Vô Y hì hì cười nói: "Chúng ta trước đây làm kẻ thù, sau này làm phu thê. Không lẽ chàng không cảm thấy rất thú vị sao?"
"Hoàn toàn không cảm thấy."
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Trước kia không hoàn toàn là kẻ thù a."
Tiêu Vô Y nháy mắt, trong ánh mắt lộ ra tà ác, nói: "Lẽ nào chàng quên mất là chúng ta phải thử Nguyên Mẫu Đơn sao?"
Trời ạ! Mụ này rốt cuộc muốn làm gì a? Hàn Nghệ lập tức đính chính: "Không phải là chúng ta, là nàng."
.Hàn Nghệ sau thời gian ở cùng Tiêu Vô Y ở Cô Phong, liền quay về Phượng Phi Lâu. Hắn hiện giờ vô cùng bận rộn. Tư tưởng thị trường của hắn có thành công hay không, đều phải dựa vào quãng thời gian này.
Lúc mới đến ngõ bắc liền gặp Trà Ngũ. Chỉ thấy Trà Ngũ vẻ mặt tiều tụy, hai mắt xanh đen. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Trà Ngũ, tối qua ngươi đi làm gì vậy?"
Khuôn mặt của Trà Ngũ ngày thường đã vậy, hiện giờ lại thêm uất ức. Đúng là làm cho người khác nhìn mà rơi lệ, nói: "Tiểu Nghệ ca, huynh không biết, hôm qua đám công tử đó"
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, căt đưt lời của y, nói: "Trà Ngũ, ta đã quyết định. Từ ngày mai, ngươi sẽ từ chủ quản của Phượng Phi Lâu thăng chức lên chủ quản của hẻm bắc. Đồng thời sẽ thưởng cho ngươi một cái đùi cừu."
Trà Ngũ sửng sốt, vui vẻ nói: "Thật sao?"
Hàn Nghệ vỗ vai của y, nói: "Làm cho tốt."
Nói xong hắn vội bước vào hậu viện.
"Hàn đại ca về rồi."
Hùng Đệ nhìn thấy Hàn Nghệ, xách theo Đại Thố và Nhị Thố vui sướng chạy tới.
Hàn Nghệ nói: "Oa, Tiểu Béo, sao vui vậy."
Hùng Đệ nhỏ giọng nói: "Hàn đại ca, chúng ta có khách tới."
"Khách? Khách nào?"
"Huynh đoán xem."
"Oánh Oánh?"
Hùng Đệ như u oán, đôi mắt nhỏ liếc nhìn Hàn Nghệ một cái.
Hiểu rồi. Ta không nên nhắc tới chuyện riêng của đệ. Hàn Nghệ cười nói: "Đùa với đệ chút thôi. Có phải là Tạ tài tử tới không?"
Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Làm sao huynh biết."
"Ta có mắt đấy."
Hàn Nghệ nói xong liền bước vào cửa phòng, chắp tay chào người thanh niên có khuôn mặt thanh tú vừa bước ra cùng với Mộng Tư và Lưu Nga, nói: "Vị này chắc là Tạ tài tử chứ. Lúc nói chuyện, mắt hắn nhìn một chút Tạ tài tử này. Nhìn thấy da y trắng nõn, mặt mày thanh tú, thân hình thon dài. Đích thực là rất đẹp trai, phong độ, mà chiếc áo trắng trên người y nhìn thì có vẻ mộc mạc, nhưng vừa liếc cái là biết bằng tơ, bên trong mộc mạc mang theo một tia cao quý, thầm nghĩ trong lòng, xem ra Tạ tài tử này thật đúng là tinh thông đạo lý người đẹp vì lụa a"
"Không dám, không dám"
Tạ Huy chắp tay hồi lễ, nói: "Tạ Huy chỉ là đọc sách vài năm. Cái tên tài tử, thực sự là không dám nhận."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Ở trong này, dù sao bọn ta cũng đều chưa từng đọc sách."
Lưu Nga hơi hơi trừng, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi nói gì thế?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đùa một chút thôi, Tạ công tử không để ý chứ."
Tạ Huy nói: "Không không, Hàn tiểu ca thật khôi hài. Kỳ thực tại hạ lúc đầu tới đây là muốn thăm hỏi Hàn tiểu ca, thật không ngờ có thể gặp ở đây." Nói tới đây, y bỗng liếc nhìn Mộng Tư một cái.
Mộng Tư không khỏi ngượng ngùng.
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Hàn Nghệ ha hả cười, nói: "Tạ công tử chớ câu nệ, bọn ta ở đây rất tùy ý. Mời vào trong."
Tạ Huy giơ tay ra, nói: "Mời!"
Đi vào trong phòng.
Hàn Nghệ uống ngụm trà, nói: "Tạ công tử, chuyện của ngươi và Mộng Tư, ta đã nghe nói rồi. Có lẽ là ngươi cũng nghe được từ miệng của Mộng Tư. Ngươi họ gì đối với ta mà nói không hề quan trọng. Quan trọng là ngươi đối tốt với Mộng Tư, như vậy là đủ rồi."
Tạ Huy nói: "Điểm này xin Hàn tiểu ca yên tâm, ta tuyệt không để cho Mộng Tư phải chịu khổ."
Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: "Vậy ngươi đừng trách ta hỏi thêm một câu."
Tạ ơn huy vội nói: "Hàn tiểu ca cứ hỏi đừng ngại."
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Tình yêu tuy tốt, nhưng cũng không thể làm cơm ăn. Không biết tương lai ngươi dự định làm gì?"
Mộng Tư có chút lo lắng. Nhưng Lưu Nga lại cảm thấy nên phải hỏi.
Tạ Huy nói: "Không giấu Hàn tiểu ca, hoàn cảnh của Tạ gia ta đã không giống như trước đây rồi. Ta không thể cho Mộng Tư cuộc sống đại phú đại quý. Nhưng ta quyết không bạc đãi Mộng Tư. Mà ta lần này tới Trường An chủ yếu là muốn mưu cầu con đường làm quan. Hy vọng có thể chấn hưng gia tộc. Hiện giờ mọi người trong Tạ gia đều cố gắng vì việc này."
Hàn Nghệ cười gật gật đầu, lại nói: "Không biết song thân của Tạ công tử có khỏe không?"
Tạ Huy u sầu, thở dài nói: "Song thân đã tạ thế rồi."
"Rất xin lỗi."
"Không sao."
Hàn Nghệ lại nói: "Ta không biết ngươi nghe nói hay chưa. Gần đây ta may mắn được bệ hạ phong thưởng. Hiện giờ đang làm Giám Sát Ngự Sử ở Ngự sử đài."
Tạ Huy khẽ gật đầu nói: "Cái này ta cũng nghe nói rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Tuy rằng ta mới nhậm chức. Nhưng ta quen biết một đám người. Nếu như ngươi muốn mưu cầu con đường làm quan. Ta có thể giới thiệu cho ngươi quen biết đám người đó. Ta không dám là có thế giúp được ngươi, nhưng ít nhất là có thể giúp được một ít."
Mộng Tư nghe vậy trong lòng vui vẻ.
Tạ Huy không chút do dự, chắp tay nói: "Đa tạ ý tốt của Hàn tiểu ca. Nhưng ta vẫn thử dùng năng lực của bản thân."
Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một tia hào quang quái dị, nói: "Như vậy cũng tốt. Tin rằng dựa vào tài hoa của Tạ công tử, làm quan ắt hẳn không phải là vấn đề. Nói không chừng tương lai ta cũng phải đi tìm ngươi giúp."
Tạ Huy vội nói: "Không dám, không dám. Hàn tiểu ca quá khen."
Hàn Nghệ lại nói: "Mộng Tư coi như là người nhà của ta. Nếu ngươi lấy cô ấy, thì cũng coi như là thân thích của ta. Ngươi làm quan đối với ta mà nói, cũng có thể coi là một chuyện tốt. Ta cũng không có năng lực gì, chỉ là kiếm chút tiền mọn. Ngươi mưu cầu con đường làm quan, có thể có chỗ cần dùng tới tiền. Nếu như cần có thể tới tìm ta."
Tạ Huy bỗng chớp mạnh mắt một cái, sau đó chắp tay nói: "Hàn tiểu ca ưu ái. Ta Huy thật sự là vô cùng cảm kích."
"Không dám, không dám." Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Mộng Tư, chúc mừng cô tìm được một lang quân như ý."
Mộng Tư đỏ bừng mặt, không nói lên lời.
Hàn Nghệ lại cười ha hả nói: "Tạ công tử. Nếu như ngươi không chê ta chưa từng đọc sách, hôm nay ở lại đây, chúng ta uống vào chén. Ta đã lâu không gặp được người hợp duyên như Tạ công tử rồi."
Tạ Huy chắp tay nói: "Hàn tiểu ca thịnh tình như vậy, Tạ Huy không dám không đáp ứng."
Hàn Nghệ lập tức cho người đi làm một ít thức ăn. Buổi trưa lại uống với Tạ Huy mấy chén đến lúc xế chiều. Tạ Huy hơi ngà ngà say rời đi.
Hàn Nghệ nhìn theo bóng y rời đi. Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt. Không ngờ ẩn dưới một vẻ ngoài đẹp trai như vậy, lại ẩn chứa một trái tim tà ác như thế. Có điều là gặp phải lão tổ Hàn Nghệ, đúng là kiếp nạn của y a. Lão tử không đùa cho ngươi chết. Chữ Hàn của ta mang ra viết ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.