Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 53: Thanh lâu đạt nhân

Nam Hi Bắc Khánh

09/03/2020

Dịch: mafia777

Kỳ tài! Thằng nhãi này đúng là kỳ tài! Quả nhiên là ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Hàn Nghệ nghe vậy thấy vô cùng kì diệu, đây quả thực chính là thanh lâu đạt nhân a!

Thẩm Tiếu nói xong, thấy Hàn Nghệ trầm mặc không nói, nói: "Đã khiến ngươi chê cười rồi."

Hàn Nghệ ngẩn ra, vội nói: "Không dám, không dám, ở đây nếu ta đắc tội ngươi, có khả năng không bước ra khỏi cái cửa này rồi, không ngờ là ngươi lại có bản lĩnh này, lợi hại, đúng là lợi hại, đây có thể là công việc mà nam nhân khắp thiên hạ đều ước mơ."

Thẩm Tiếu lắc đầu nói: "Đây thì coi là bản lĩnh gì chứ, ta đã phiền chết vì chuyện này rồi, bây giờ cứ hễ tới đây là lại giống như hôm nay, đâu còn dám nghĩ như trước đây, muốn đến là đến."

Điều này cũng đúng. Hàn Nghệ lại nói: "Nhưng ngươi cũng có thể dùng cái này kiếm lợi nha."

Thẩm Tiếu tức giận nói: "Nhà ta tiền còn tiêu không hết, ta còn muốn đi kiếm tiền làm gì."

Thiếu chút nữa quên ngươi là phá gia chi tử rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt lóe lên vài cái, cười nói: "Đúng rồi, Thẩm huynh, ta thấy chỗ này hình như không phải là nơi bướm hoa gì đó a!"

"Sao lại nói vậy?"

"Rất rõ ràng nha, đến ôm ôm ấp ấp cơ bản nhất cũng không có." Hàn Nghệ hạ giọng nói, nhưng lộ vẻ hơi ngượng ngùng, mấu chốt là không khí này quá lạ, hắn thật là không kìm nổi.

"Ôm ôm ấp ấp?"

Thẩm Tiếu sửng sốt, lập tức hiểu được, nói: "Hàn huynh, nữ tử ở nơi này đều là bán nghệ không bán thân."

Bán nghệ không bán thân? Hàn Nghệ muốn chửi người rồi: "Vậy ngươi dẫn ta theo làm gì? Vẽ tranh à!"

Thẩm Tiếu mở to mắt nói: "Hoá ra là Hàn huynh muốn đi chỗ nơi hạ lưu thô tục kiểu đó."

Ngươi đã nói hạ lưu thô tục rồi, vậy thì thôi, ta cũng không tiện nói a! Da mặt Hàn Nghệ vẫn là hơi mỏng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Cũng không phải ý này, nhưng tốt xấu gì ta cũng là nam nhân, đã đến đây rồi, nói không có một chút động tâm nào, đó khẳng định là không thể nào, ngươi hiểu ý ta chứ."

Thẩm cười cười nói: "Nếu là như vậy thì cũng có thể."

"Là sao?"

"Chính là ngươi có thể động tâm a!"

Hàn Nghệ có kiểu cảm giác bị người khác đùa bỡn, nói: "Ta động tâm cũng vô dụng, việc này thì một người không được làm."

Thẩm Tiếu cười ha hả nói: "Đây chính là mấu chốt ở đây, nữ tử ở đây cũng không phải là thủ thân như ngọc, nhưng nếu như ngươi muốn cùng vui vẻ thì cũng phải chiếm được trái tim của các nàng mới được, với lại, nếu không có lưỡng tình tương duyệt, thì sao có thể khoái hoạt."

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Không phải có tiền là chiếm được trái tim của các nàng à."



Thẩm Tiếu vẻ mặt khinh miệt nói: "Hàn huynh, sao ngươi có thể nông cạn như thế chứ."

Hóa ra vẫn là ta nông cạn, nếu như ta cao thượng, ta đến đây làm gì chứ! Hàn Nghệ cười nói: "Có cái gọi là cử chỉ cao thượng?"

Thẩm Tiếu nói: "Tất nhiên là cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, những thứ này đều là sở thích của các nàng."

Hàn Nghệ xem như đã hiểu, nói: "Nói cách khác, ta muốn vui vẻ với bọn họ, trả thù lao vẫn chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn phải theo đuổi bọn họ, nói chuyện tình cảm với bọn họ, viết thư tình cho bọn họ, sau đó mới có thể vui vẻ."

"Đúng là như thế, các nàng cũng không thiếu tiền."

Thẩm Tiếu gật gật đầu.

Thật ra kỹ nữ thời cổ đại chia làm hai loại, một loại chính là ca kỹ bán thân không bán nghệ, loại ca kỹ này thông thường xuất hiện ở những nơi tiêu phí xa hoa, còn một loại là vừa bán nghệ vừa bán thân, loại này thông thường chính là ở một số thanh lâu tương đối đơn sơ, thuần túy chính là giải quyết nhu cầu của nhiều người. Ca kỹ ở đây đều là người bán nghệ không bán thân, nhưng cái gọi là bán nghệ không bán thân, không bản thân bọn họ phó thác bọn họ, mà là quyền lực những công tử này phó thác bọn họ.

Một câu đã nói rõ.

Chính là thứ càng không có được thì càng muốn có được.

Dần dà đã hình thành kiểu không khí này, những công tử này ngược lại còn hết sức tôn sùng những nữ tử tài sắc vẹn toàn, ít nhiều đều mang một tia tôn trọng.

Những ca kỹ này có thể nói là hình ảnh của minh tinh ở hậu thế.

Có những nữ tử tài nghệ tuyệt giai, ngươi liếc nhìn cô ta một cái đã phải tốn trên trăm quan, thậm chí trên ngàn quan.

Thật ra nữ tử ở đây cũng không thiếu tiền, nếu là những đại tài tử như Lý Bạch, Đỗ Phủ đến, bọn họ không thu tiền cũng nguyện ý vui vẻ một đêm cùng những đại tài tử này, Đỗ Phủ thì không biết, nhưng với cá tính phong lưu không kiềm chế được và tình hình tài chính quẫn bách của Lý Bạch, phỏng chừng làm kiểu chuyện này không ít.

Nếu là một số hạng người thô tục, cho dù cho bọn họ tiền, bọn họ cũng không thèm nhìn.

Nhưng bọn họ thật sự có nhân quyền sao?

Đó cũng không phải, nếu như Dương Tư Nột đến, không muốn cũng phải muốn a!

Hàn Nghệ nói: "Trong nhà ta có một thê tử, ta muốn ân ái lại không biết ân ái với cô ta, ta lại phải đến đây sao? Nghe đến đây, Hàn Nghệ hoàn toàn mất hứng, trước đây hắn cua gái, chưa bao giờ vượt quá một đêm, phương thức này tục xưng là tình một đêm,, nói một cách cao nhã, chính là tìm kiếm người đồng hành, ngươi mà nói hắn phải nói chuyện yêu đương với ngươi đã, hắn sẽ chạy được bao xa thì chạy, cho dù ngươi là Hằng Nga."

Thẩm Tiếu vẻ mặt buồn bực nói: "Vậy tại sao huynh tới đây?"

"Đương nhiên ta tới là vì..."

Hàn Nghệ đang nói chợt cảm thấy hai sóng nhiệt truyền đến, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy Tiểu Dã và Hùng Đệ đều nghiêng tai lắng nghe, "hắc" một tiếng: "Hai người các đệ dựa gần như vậy làm gì?"

Hùng Đệ, Tiểu Dã đều cười.



Thẩm Tiếu nói: "Hàn huynh, ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi rồi, đối với cái này ta cũng không dám gật bừa."

Không dám gật bừa, nhà ngươi đã làm thanh lâu đạt nhân, thực là con mẹ nó. Hàn Nghệ vừa giận vừa buồn cười nói: "Nguyện nghe cao kiến!"

Thẩm Tiếu chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Những nơi mà ngươi nói, cũng không phải không có, nhưng những nử tử đó đêu là bị người bức bách làm việc, chứ không phải trong lòng bọn họ muốn, nếu ngươi đi, chẳng phải là làm hại bọn họ sao? Mặc dù ngày nay nam tôn nữ tiện, nhưng ta lại không cho là như vậy, nữ nhân cũng là người, chỉ cần bọn họ không làm chuyện hại người, vậy thì cũng nên lấy lễ đối đãi, hơn nữa càng nên tôn trọng và bảo vệ bọn họ, quả thật là ta năng lực có hạn, bằng không, ta thực sự hy vọng có thể cứu toàn bộ những nữ tử đó ra, những kẻ đáng ghét kia lại lợi dụng da thịt nữ nhân kiếm tiền, nếu chúng ta đi, chẳng phải là giúp kẻ xấu làm điều ác."

Hàn Nghệ ngẩn người ra, hắn thật sự không ngờ rằng Thẩm Tiếu lại nói ra những lời này, nói: "Nói như vậy, trước giờ ngươi chưa từng đến những chỗ đó?"

Thẩm Tiếu nói: "Cũng từng đi, chẳng qua là để chuộc người."

Cao thượng như vậy! Hàn Nghệ lại nói: "Vậy lẽ nào nữ tử ở đây là tự nguyện?"

Thẩm Tiếu có chút do dự, nói: "Cũng không thể nói là tự nguyện, chỉ là ngày nay nữ nhân cũng không có quá nhiều lựa chọn, thông thường trong nhà đã xảy ra sự cố gì đó, làm nữ nhân, không phải biến thành thiếp thì thành kỹ, nhưng mà nữ tử ở đây, người nào cũng đều đọc đủ thứ kinh thư, biết hát giỏi múa, tư tưởng khai sáng, và còn có suy nghĩ của mình, ta và bọn họ nói chuyện hợp ý, ngược lại là khó nói được nửa lời với những đại gia khuê tú kia."

Hàn Nghệ thở dài: "Được rồi, với lời này của ngươi, hôm nay cứ như vậy đi."

Thật ra hắn cũng không phải thèm thuồng đến mức độ này, mấu chốt là những nữ nhân thích chơi này, hắn đều không chơi được, ít nhất thì hi hi ha ha, uống rượu đánh rắm cũng được a, không khí vậy mới đã, cái trò ngâm thơ đối câu này đối với Hàn Nghệ mà nói, thật là quá cao thượng con mẹ nó rồi, cứ cảm giác không hòa hợp với chỗ này, trước khi hắn đến, hoàn toàn coi nơi này là quán bar, ngươi ngâm thơ ở quán bar sẽ bị người ta đánh đó, nhưng một người cổ đại đã nói phải tôn trọng phụ nữ rồi, là một linh hồn hậu thế, còn không biết xấu hổ nói gì nữa.

Thẩm Tiếu cười ha ha nói: "Hàn huynh quả nhiên là người sảng khoái, nào, ta mời ngươi một ly."

Ta đây là sảng khoái sao? Ta đây rõ ràng chính là bất đắc dĩ, ngươi đừng nói dối không chớp mắt được không, Hàn Nghệ trợn to mắt cùng Thẩm Tiếu cạn ly này.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, rượu đã sớm được mang lên rồi, nhưng mỹ nữ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Hàn Nghệ và y đã uống một ly rượu, lại nói: "Vậy chắc huynh đã vui vẻ với nữ tử ở đây?"

"Cũng thường có."

Thẩm Tiếu gật gật đầu.

Hàn Nghệ có kiểu cảm giác bị người khác lừa dối.

Thẩm Tiếu cười nói: "Chớ không phải Hàn huynh không tự tin vào mình?"

Lừa gạt thì thôi đi, còn bị người ta khinh bỉ, Hàn Nghệ không thể chịu nổi, cười nói: "Không giấu ngươi, ta đối với nữ nhân cũng là chú ý đến việc ngươi tình ta nguyện, ngươi có tin không, lát nữa ta khiến bọn họ tự nguyện cởi y phục cho ta xem, hơn nữa không phải một người hai người, đến bao nhiêu tính bấy nhiêu."

Thẩm Tiếu nghe vậy cả kinh, lập tức lắc đầu nói: "Ta không tin ngươi có bản lĩnh này."

Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, nói: "Như vậy đi, chúng ta hãy đánh cược hai quan tiền."

Thẩm Tiếu nói: "Một lời đã định."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook